Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Niên Đại Văn [Thập Niên 70]
Chương 27:
Mạc Mạc Vô Vũ
15/11/2023
Editor: TulaBachu1316
Đồ ăn tươi cũng chỉ có thể ăn 1 2 bữa, những bữa sau toàn bộ đều ăn thức ăn ướp muối.
Tạ Bạch Lộ sợ chịu khổ, cho nên học xong cấp 2 trực tiếp về nhà hưởng phúc, mỗi ngày đều không cần làm gì cả, chỉ lo chờ ăn cơm.
“Cậu 3, trước đây là cháu nghĩ sai rồi, cảm thấy học hành không có ý nghĩa.” Tạ Bạch Lộ nói: “Nhưng cháu về nhà ở mấy tháng, vẫn là thích lúc còn đi học. Cậu 3, cháu muốn học tiếp cấp 3, nhưng những người khác đều học được 1 học kỳ rồi...”
Phạm Bảo Mộc chiều chuộng cháu, nghĩ nghĩ rồi nói: “Chuyện này thì đơn giản, cậu giúp cháu nghĩ cách.”
“Cảm ơn cậu 3!” Tạ Bạch Lộ ôm cánh tay của Phạm Bảo Mộc lắc lắc, hai người cười rất vui vẻ.
Nhà Phạm Bảo Mộc ở nhà ngang của công xưởng, trước nhà có sân rất rộng, trồng không ít rau củ, thu dọn cũng rất sạch sẽ.
Hôm nay là chủ nhật, cho nên người trong xưởng đều ở nhà, trên đường đi, Phạm Bảo Mộc liền giới thiệu cháu gái ngoại của mình cả đoạn đường.
Đợi về đến nhà, vừa mở cửa ra, liền ngửi thấy mùi thơm của thức ăn xào nấu.
“Bảo Trân à! Chúng ta về rồi!” Phạm Bảo Mộc đưa Tạ Bạch Lộ vào bếp.
“Mợ 3, cháu đến thăm mợ đây.” Tạ Bạch Lộ rất ngoan ngoãn chào hỏi, còn lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Trong phòng bếp tương đối ấm áp, mợ 3 Phùng Bảo Trân mặc áo len màu vàng đất, quần dào màu xanh đậm, đeo một cái tạp dề màu xám, ôm chầm lấy Tạ Bạch Lộ: “Bạch Lộ nhà chúng ta càng ngày càng xinh đẹp, là cô gái lớn rồi!”
Tạ Bạch Lộ đem túi dệt thủ công xách theo ra, nói: “Mợ 3, đây là chút đồ ăn miền núi mẹ kêu cháu đưa lên.”
Trong túi toàn bộ là nấm khô, đều là nhà họ Tạ tự hái trên núi về phơi, không phải đồ tốt gì, nhưng vẫn là chút tâm ý của người dưới quê.
“Ai yo, mợ thích ăn nhất cái này, thay mợ cảm ơn mẹ cháu nhé!” Phùng Bảo Trân cười rất ôn hòa.
Tính tình bà ấy rất tốt, rộng lượng với người khác, tóc cắt ngắn kiểu Lưu Hồ Lan, mặt tròn, tướng mạo bình thường, bởi vì bản thân bà ấy vẻ ngoài bình thường, cho nên lúc đầu nhìn thấy Phạm Bảo Mộc tướng mạo ưa nhìn, còn kêu cha mình kéo Phạm Bảo Mộc lên thành phố.
Nhưng bản thân Phạm Bảo Mộc không cũng chăm chỉ làm việc, trở thành chủ nhiệm trong xưởng dược, cha vợ của ông ấy cũng nở mày nở mặt, đi đâu cũng khoe khoang về con rể.
Nhận lấy nấm khô, Phùng Bảo Trân liền kêu Tạ Bạch Lộ ra ghế sô pha trong phòng khách ngồi nghe radio, bản thân lại bận rộn lấy sữa mạch nha và bánh quy cho cô.
Đồ ăn tươi cũng chỉ có thể ăn 1 2 bữa, những bữa sau toàn bộ đều ăn thức ăn ướp muối.
Tạ Bạch Lộ sợ chịu khổ, cho nên học xong cấp 2 trực tiếp về nhà hưởng phúc, mỗi ngày đều không cần làm gì cả, chỉ lo chờ ăn cơm.
“Cậu 3, trước đây là cháu nghĩ sai rồi, cảm thấy học hành không có ý nghĩa.” Tạ Bạch Lộ nói: “Nhưng cháu về nhà ở mấy tháng, vẫn là thích lúc còn đi học. Cậu 3, cháu muốn học tiếp cấp 3, nhưng những người khác đều học được 1 học kỳ rồi...”
Phạm Bảo Mộc chiều chuộng cháu, nghĩ nghĩ rồi nói: “Chuyện này thì đơn giản, cậu giúp cháu nghĩ cách.”
“Cảm ơn cậu 3!” Tạ Bạch Lộ ôm cánh tay của Phạm Bảo Mộc lắc lắc, hai người cười rất vui vẻ.
Nhà Phạm Bảo Mộc ở nhà ngang của công xưởng, trước nhà có sân rất rộng, trồng không ít rau củ, thu dọn cũng rất sạch sẽ.
Hôm nay là chủ nhật, cho nên người trong xưởng đều ở nhà, trên đường đi, Phạm Bảo Mộc liền giới thiệu cháu gái ngoại của mình cả đoạn đường.
Đợi về đến nhà, vừa mở cửa ra, liền ngửi thấy mùi thơm của thức ăn xào nấu.
“Bảo Trân à! Chúng ta về rồi!” Phạm Bảo Mộc đưa Tạ Bạch Lộ vào bếp.
“Mợ 3, cháu đến thăm mợ đây.” Tạ Bạch Lộ rất ngoan ngoãn chào hỏi, còn lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Trong phòng bếp tương đối ấm áp, mợ 3 Phùng Bảo Trân mặc áo len màu vàng đất, quần dào màu xanh đậm, đeo một cái tạp dề màu xám, ôm chầm lấy Tạ Bạch Lộ: “Bạch Lộ nhà chúng ta càng ngày càng xinh đẹp, là cô gái lớn rồi!”
Tạ Bạch Lộ đem túi dệt thủ công xách theo ra, nói: “Mợ 3, đây là chút đồ ăn miền núi mẹ kêu cháu đưa lên.”
Trong túi toàn bộ là nấm khô, đều là nhà họ Tạ tự hái trên núi về phơi, không phải đồ tốt gì, nhưng vẫn là chút tâm ý của người dưới quê.
“Ai yo, mợ thích ăn nhất cái này, thay mợ cảm ơn mẹ cháu nhé!” Phùng Bảo Trân cười rất ôn hòa.
Tính tình bà ấy rất tốt, rộng lượng với người khác, tóc cắt ngắn kiểu Lưu Hồ Lan, mặt tròn, tướng mạo bình thường, bởi vì bản thân bà ấy vẻ ngoài bình thường, cho nên lúc đầu nhìn thấy Phạm Bảo Mộc tướng mạo ưa nhìn, còn kêu cha mình kéo Phạm Bảo Mộc lên thành phố.
Nhưng bản thân Phạm Bảo Mộc không cũng chăm chỉ làm việc, trở thành chủ nhiệm trong xưởng dược, cha vợ của ông ấy cũng nở mày nở mặt, đi đâu cũng khoe khoang về con rể.
Nhận lấy nấm khô, Phùng Bảo Trân liền kêu Tạ Bạch Lộ ra ghế sô pha trong phòng khách ngồi nghe radio, bản thân lại bận rộn lấy sữa mạch nha và bánh quy cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.