Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Tán Tỉnh Quân Gia Trong Niên Đại Văn
Chương 1:
Nhân Chi
09/03/2024
"Miễn bàn tới chuyện ly hôn, trước khi con nhỏ hiểu chuyện không thể không có mẹ! Chuyện khác tôi đều có thể đáp ứng cô".
Ninh Hòa chớp chớp mắt, bên tai là một giọng nói trầm thấp.
Cô ngước mắt nhìn, trước mặt cô là một người đàn ông mặc quân phục màu xanh lá cây.
Người đàn ông đưa lưng về phía cô, dáng người cao ngất, vai rộng eo hẹp, đường cong cơ bắp tràn ngập cảm giác mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết là quân nhân.
Cô tới thiên đường rồi sao? Hay là xuống địa ngục?
Hiện tại người chết đều phải trải qua huấn luyện quân sự mới có thể đầu thai sao?
Lại còn có huấn luyện viên?
Ninh Hòa nuốt nước bọt, cố lấy dũng khí hỏi: "Cho, cho tôi hỏi một chút, nơi này là nơi nào?"
Không trách Ninh Hòa được, ký ức gần nhất của cô là cảnh tượng nhìn người nhà lần cuối.
Cô bị ung thư máu giai đoạn cuối, sau khi cấy ghép tủy xương bênh lại tái phát, cuối cùng hóa trị không ức chế được tế bào ung thư, tế bào ung thư không ngừng sinh sôi nảy nở trong cơ thể cho đến khi nuốt chửng toàn bộ cơ thể cô.
Người trước khi chết đều có dự cảm, Ninh Hòa cũng vậy, lúc còn lại một hơi cuối cùng cô từ biệt thân nhân bằng hữu.
Coi như là chết có mặt mũi, chết nhẹ nhàng, không lưu luyến.
Nhưng Ninh Hòa không nghĩ tới chết rồi mà còn có huấn luyện quân sự gì nữa?
Cho đến khi nguời đàn ông xoay lại, Ninh Hòa nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
Người trước mắt ngũ quan đoan chính, gương mặt góc cạnh rõ ràng.
Gương mặt này, dáng người này, mọi thứ có thể nói là hoàn mỹ, phương diện trên giường... hẳn là cũng không kém chút nào nhỉ?
Hiện tại huấn luyện viên địa phủ đều đẹp trai như vậy sao?
Hạ Thiệu Xuyên nhíu mày, nhìn Ninh Hòa với vẻ mặt dại ra trước mắt.
"Ninh Hòa, cô lại muốn chơi trò gì đây?"
Chơi trò gì vậy? Chẳng lẽ không phải đang tập quân sự sao?
"Thân thể tôi không tốt, thời điểm ngài huấn luyện có thể thoải mái chút không?"
Ninh Hòa cợt nhả nói.
Cô cố gắng làm dịu bầu không khí, mục đích là muốn cho huấn luyện viên thả cửa cho mình.
Ai biết sau khi chết mệnh có thảm hơn không.
Cô đây học khôn, cứng không được thì cần phải mềm.
Chỉ cần được thả cửa, không chừng cô còn có thể đầu thai vào nhà tốt.
Mệnh kém chết trẻ thế này có cho cô cũng không muốn!
Mặt Hạ Thiệu Xuyên trầm xuống: "Cô vẫn khăng khăng muốn đi sao? Ngay cả Khiêm Lâm cũng không cần?"
Ninh Hòa vừa định gật đầu bỗng sửng sốt khi nghe đến cái tên "Khiêm Lâm".
Khiêm Lâm? Sao cái tên này sao có chút quen tai nhỉ?
Ninh Hòa tìm tòi trong trí nhớ vài giây, rốt cục bừng tỉnh nhớ ra.
Hạ Khiêm Lâm!
Đây không phải là con trai thiên tài của nam chính trong một quyển tiểu thuyết mà cô đã xem sao?!
Chờ đã! Người đàn ông này vừa gọi cô là gì?!
Làm sao anh ta biết tên mình?
Ninh Hòa chớp chớp mắt, bên tai là một giọng nói trầm thấp.
Cô ngước mắt nhìn, trước mặt cô là một người đàn ông mặc quân phục màu xanh lá cây.
Người đàn ông đưa lưng về phía cô, dáng người cao ngất, vai rộng eo hẹp, đường cong cơ bắp tràn ngập cảm giác mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết là quân nhân.
Cô tới thiên đường rồi sao? Hay là xuống địa ngục?
Hiện tại người chết đều phải trải qua huấn luyện quân sự mới có thể đầu thai sao?
Lại còn có huấn luyện viên?
Ninh Hòa nuốt nước bọt, cố lấy dũng khí hỏi: "Cho, cho tôi hỏi một chút, nơi này là nơi nào?"
Không trách Ninh Hòa được, ký ức gần nhất của cô là cảnh tượng nhìn người nhà lần cuối.
Cô bị ung thư máu giai đoạn cuối, sau khi cấy ghép tủy xương bênh lại tái phát, cuối cùng hóa trị không ức chế được tế bào ung thư, tế bào ung thư không ngừng sinh sôi nảy nở trong cơ thể cho đến khi nuốt chửng toàn bộ cơ thể cô.
Người trước khi chết đều có dự cảm, Ninh Hòa cũng vậy, lúc còn lại một hơi cuối cùng cô từ biệt thân nhân bằng hữu.
Coi như là chết có mặt mũi, chết nhẹ nhàng, không lưu luyến.
Nhưng Ninh Hòa không nghĩ tới chết rồi mà còn có huấn luyện quân sự gì nữa?
Cho đến khi nguời đàn ông xoay lại, Ninh Hòa nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
Người trước mắt ngũ quan đoan chính, gương mặt góc cạnh rõ ràng.
Gương mặt này, dáng người này, mọi thứ có thể nói là hoàn mỹ, phương diện trên giường... hẳn là cũng không kém chút nào nhỉ?
Hiện tại huấn luyện viên địa phủ đều đẹp trai như vậy sao?
Hạ Thiệu Xuyên nhíu mày, nhìn Ninh Hòa với vẻ mặt dại ra trước mắt.
"Ninh Hòa, cô lại muốn chơi trò gì đây?"
Chơi trò gì vậy? Chẳng lẽ không phải đang tập quân sự sao?
"Thân thể tôi không tốt, thời điểm ngài huấn luyện có thể thoải mái chút không?"
Ninh Hòa cợt nhả nói.
Cô cố gắng làm dịu bầu không khí, mục đích là muốn cho huấn luyện viên thả cửa cho mình.
Ai biết sau khi chết mệnh có thảm hơn không.
Cô đây học khôn, cứng không được thì cần phải mềm.
Chỉ cần được thả cửa, không chừng cô còn có thể đầu thai vào nhà tốt.
Mệnh kém chết trẻ thế này có cho cô cũng không muốn!
Mặt Hạ Thiệu Xuyên trầm xuống: "Cô vẫn khăng khăng muốn đi sao? Ngay cả Khiêm Lâm cũng không cần?"
Ninh Hòa vừa định gật đầu bỗng sửng sốt khi nghe đến cái tên "Khiêm Lâm".
Khiêm Lâm? Sao cái tên này sao có chút quen tai nhỉ?
Ninh Hòa tìm tòi trong trí nhớ vài giây, rốt cục bừng tỉnh nhớ ra.
Hạ Khiêm Lâm!
Đây không phải là con trai thiên tài của nam chính trong một quyển tiểu thuyết mà cô đã xem sao?!
Chờ đã! Người đàn ông này vừa gọi cô là gì?!
Làm sao anh ta biết tên mình?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.