Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Tiểu Thuyết Lỗi Thời
Chương 21:
Tô Hương Lan Sắc
13/09/2023
Ngày hôm sau thời tiết đẹp, Thẩm Thanh Thanh nghĩ đến việc ăn sáng xong sẽ rảnh rỗi, thế là gửi tin nhắn hỏi Tần Cẩn Mặc bây giờ có tiện đến cửa hàng của anh không.
Mười mấy phút sau, Tần Cẩn Mặc trả lời, nói cô có thể tới bất cứ lúc nào.
Dù sao cô cũng không phải nguyên thân, không có thói quen đi đâu cũng kéo Lâm Ngữ Tĩnh theo, trước khi ra khỏi cửa mới nhớ ra nói một tiếng.
"Tớ ra ngoài mua đồ, sẽ quay lại ngay."
Tối hôm qua trở về cũng không nói chuyện với cô, bây giờ cô lại đi ra ngoài một mình, trong lòng Lâm Ngữ Tĩnh cảm thấy hơi khó chịu.
Cô và Thẩm Thanh Thanh đã có quan hệ rất tốt từ khi mới vào trường, những người bạn khác ở cùng nhau lâu lâu sẽ có mâu thuẫn, nhưng ba năm liền bọn họ không hề cãi nhau. Bình thường đi đâu cũng đi cùng nhau, thậm chí có một số chuyện cô ấy không thể nói với gia đình nhưng lại sẵn sàng tâm sự với Thẩm Thanh Thanh.
So với sự thoải mái và vui vẻ mà tình bạn mang lại, dường như những gì tình yêu mang đến cho cô ấy lại nhiều cảm xúc tiêu cực hơn...
Nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Ngữ Tĩnh đột nhiên có chút dao động.
Thẩm Thanh Thanh không biết cô ấy đang nghĩ gì, nếu biết chỉ sợ sẽ lập tức vỗ tay khen hay, nói với cô ấy khoảng thời gian yêu đương của mình rất tồi tệ, vứt bỏ cũng không đáng tiếc.
Đương nhiên lúc này cô đã ra ngoài trường chuẩn bị bắt taxi nên không biết Lâm Ngữ Tĩnh đang suy nghĩ gì.
Bình thường bắt xe gần trường đại học A rất dễ dàng, nhưng không biết có phải Thẩm Thanh Thanh xui xẻo hay không, đợi ở ven đường rất lâu cũng không có chiếc taxi nào, chỉ có một chiếc xe thể thao dừng lại trước mặt.
Cửa sổ của chiếc xe thể thao màu xanh mịn màng hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc.
"Lên xe, tôi chở cô."
Thẩm Thanh Thanh nhìn thấy Hàn Thừa Trạch thì vô thức nhíu mày, đến lúc nghe được giọng điệu tự nhiên của anh ta, lại càng thêm khó chịu.
"Cô là bạn của Ngữ Tĩnh, cũng là bạn của tôi, sao phải khách sáo như vậy?" Hàn Thừa Trạch thấy cô đang định rời đi thì vội vàng mở cửa xe ngăn cản.
Thẩm Thanh Thanh gọi hệ thống hai lần trong lòng, sau khi xác nhận nó lại bị ngắt kết nối từ bao giờ mới ngẩng đầu nhìn người đang chặn mình.
Đôi mắt trong veo của cô mang theo chút lạnh lùng có thể nhìn thấu lòng người, Hàn Thừa Trạch có loại ảo giác không thể giấu được mọi suy nghĩ của mình trước mặt cô, nên vô thức dời ánh mắt.
Đợi đến khi nhận ra mình bị một người phụ nữ ép không dám đối mặt, nụ cười trên mặt Hàn Thừa Trạch dần dần biến mất.
Anh ta áp đầu lưỡi vào má trong, khát vọng chinh phục trong lòng trỗi dậy.
Tôi không tin…
Anh ta còn chưa oán thầm xong, Thẩm Thanh Thanh đã không khách khí mở miệng.
"Nể mặt Ngữ Tĩnh tôi không muốn nói gì quá khó nghe, nhưng vẫn mong một số người sẽ tự nhận thức được bản thân, là con người thì phải sống tốt, đừng có lúc nào cũng thích nhảy lên mu bàn chân người khác, không làm tổn thương ai nhưng lại khiến họ ghê tởm."
Lúc Thẩm Thanh Thanh đọc tiểu thuyết đã thấy ghét Hàn Thừa Trạch, cảm thấy cũng chỉ có tiểu thuyết lỗi thời mới cho loại người này làm nam chính, nếu là phong cách tiểu thuyết hiện đại, loại nam chính cặn bã này căn bản không có cơ hội truy thê hoả táng tràng*, một đi không trở lại.
*Truy thê hỏa táng tràng (追妻火葬場) là câu nói được sử dụng phổ biến trong các bộ phim truyền hình, điện ảnh, tiểu thuyết Trung Quốc được hiểu là lúc đầu nam chính rất kiêu ngạo coi thường và ngược nữ chính về sau khi nữ chính từ bỏ, rời đi thì lại theo đuổi lấy lòng nữ chính, anh ta sẽ làm tất cả mọi thứ để cầu xin sự tha thứ khiến nữ chính trở về bên mình.
Nói xong, cô không cho đối phương cơ hội phản ứng, trực tiếp chạy vài bước chặn một chiếc taxi đi ngang qua rồi nhanh chóng ngồi vào. Dù sao phẩm chất của nam chính trong tiểu thuyết lỗi thời còn phải chờ tăng cường, trong đó có rất nhiều ảnh hưởng từ hệ thống pháp luật, tấn công cô sẽ không có lời.
Mười mấy phút sau, Tần Cẩn Mặc trả lời, nói cô có thể tới bất cứ lúc nào.
Dù sao cô cũng không phải nguyên thân, không có thói quen đi đâu cũng kéo Lâm Ngữ Tĩnh theo, trước khi ra khỏi cửa mới nhớ ra nói một tiếng.
"Tớ ra ngoài mua đồ, sẽ quay lại ngay."
Tối hôm qua trở về cũng không nói chuyện với cô, bây giờ cô lại đi ra ngoài một mình, trong lòng Lâm Ngữ Tĩnh cảm thấy hơi khó chịu.
Cô và Thẩm Thanh Thanh đã có quan hệ rất tốt từ khi mới vào trường, những người bạn khác ở cùng nhau lâu lâu sẽ có mâu thuẫn, nhưng ba năm liền bọn họ không hề cãi nhau. Bình thường đi đâu cũng đi cùng nhau, thậm chí có một số chuyện cô ấy không thể nói với gia đình nhưng lại sẵn sàng tâm sự với Thẩm Thanh Thanh.
So với sự thoải mái và vui vẻ mà tình bạn mang lại, dường như những gì tình yêu mang đến cho cô ấy lại nhiều cảm xúc tiêu cực hơn...
Nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Ngữ Tĩnh đột nhiên có chút dao động.
Thẩm Thanh Thanh không biết cô ấy đang nghĩ gì, nếu biết chỉ sợ sẽ lập tức vỗ tay khen hay, nói với cô ấy khoảng thời gian yêu đương của mình rất tồi tệ, vứt bỏ cũng không đáng tiếc.
Đương nhiên lúc này cô đã ra ngoài trường chuẩn bị bắt taxi nên không biết Lâm Ngữ Tĩnh đang suy nghĩ gì.
Bình thường bắt xe gần trường đại học A rất dễ dàng, nhưng không biết có phải Thẩm Thanh Thanh xui xẻo hay không, đợi ở ven đường rất lâu cũng không có chiếc taxi nào, chỉ có một chiếc xe thể thao dừng lại trước mặt.
Cửa sổ của chiếc xe thể thao màu xanh mịn màng hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc.
"Lên xe, tôi chở cô."
Thẩm Thanh Thanh nhìn thấy Hàn Thừa Trạch thì vô thức nhíu mày, đến lúc nghe được giọng điệu tự nhiên của anh ta, lại càng thêm khó chịu.
"Cô là bạn của Ngữ Tĩnh, cũng là bạn của tôi, sao phải khách sáo như vậy?" Hàn Thừa Trạch thấy cô đang định rời đi thì vội vàng mở cửa xe ngăn cản.
Thẩm Thanh Thanh gọi hệ thống hai lần trong lòng, sau khi xác nhận nó lại bị ngắt kết nối từ bao giờ mới ngẩng đầu nhìn người đang chặn mình.
Đôi mắt trong veo của cô mang theo chút lạnh lùng có thể nhìn thấu lòng người, Hàn Thừa Trạch có loại ảo giác không thể giấu được mọi suy nghĩ của mình trước mặt cô, nên vô thức dời ánh mắt.
Đợi đến khi nhận ra mình bị một người phụ nữ ép không dám đối mặt, nụ cười trên mặt Hàn Thừa Trạch dần dần biến mất.
Anh ta áp đầu lưỡi vào má trong, khát vọng chinh phục trong lòng trỗi dậy.
Tôi không tin…
Anh ta còn chưa oán thầm xong, Thẩm Thanh Thanh đã không khách khí mở miệng.
"Nể mặt Ngữ Tĩnh tôi không muốn nói gì quá khó nghe, nhưng vẫn mong một số người sẽ tự nhận thức được bản thân, là con người thì phải sống tốt, đừng có lúc nào cũng thích nhảy lên mu bàn chân người khác, không làm tổn thương ai nhưng lại khiến họ ghê tởm."
Lúc Thẩm Thanh Thanh đọc tiểu thuyết đã thấy ghét Hàn Thừa Trạch, cảm thấy cũng chỉ có tiểu thuyết lỗi thời mới cho loại người này làm nam chính, nếu là phong cách tiểu thuyết hiện đại, loại nam chính cặn bã này căn bản không có cơ hội truy thê hoả táng tràng*, một đi không trở lại.
*Truy thê hỏa táng tràng (追妻火葬場) là câu nói được sử dụng phổ biến trong các bộ phim truyền hình, điện ảnh, tiểu thuyết Trung Quốc được hiểu là lúc đầu nam chính rất kiêu ngạo coi thường và ngược nữ chính về sau khi nữ chính từ bỏ, rời đi thì lại theo đuổi lấy lòng nữ chính, anh ta sẽ làm tất cả mọi thứ để cầu xin sự tha thứ khiến nữ chính trở về bên mình.
Nói xong, cô không cho đối phương cơ hội phản ứng, trực tiếp chạy vài bước chặn một chiếc taxi đi ngang qua rồi nhanh chóng ngồi vào. Dù sao phẩm chất của nam chính trong tiểu thuyết lỗi thời còn phải chờ tăng cường, trong đó có rất nhiều ảnh hưởng từ hệ thống pháp luật, tấn công cô sẽ không có lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.