Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Tiểu Thuyết Lỗi Thời
Chương 46:
Tô Hương Lan Sắc
01/06/2024
Sau bữa trưa, Thẩm Thanh Thanh đột nhiên có linh cảm, không ở lại lâu mà đứng dậy chào mọi người rồi rời đi.
Ban đầu chú Vương còn hối thúc Tần Cẩn Mặc đi tiễn cô, nhưng Thẩm Thanh Thanh cảm thấy trở về vào ban ngày cũng không có gì bất tiện, không muốn làm phiền anh.
"Cậu chủ, đầu óc của cậu sao chậm tiêu quá vậy?" Sau khi mọi người rời đi, chú Vương cảm thấy hơi lo lắng cho anh.
Tần Cẩn Mặc nhìn ông ấy khó hiểu, tiếp tục khoét giá đỗ, chuẩn bị thử làm món giá đỗ nhồi thịt gà.
Trong lúc anh bận rộn làm việc, Thẩm Thanh Thanh sau khi về nhà cũng không nhàn nhã.
Nếu trước đây cô suy nghĩ về cốt truyện và vẽ các nhân vật trong truyện tranh thì bây giờ cô đã nghĩ ra cách vẽ phần đầu của truyện.
Tên cô đặt cho bộ truyện là "Thực Linh". Nhân vật chính của truyện là một cô gái trẻ tên Hứa Nguyện.
Tổ tiên nhà họ Hứa đã trải qua nhiều thế hệ làm đầu bếp hoàng gia, được truyền lại cho đến ngày nay, cũng được coi như là ngự trù thế gia* (một gia tộc có nhiều thế hệ làm đầu bếp trong hoàng cung). Đáng tiếc những gì nhà họ Hứa truyền lại không chỉ là khả năng nấu nướng, mà còn cả tư tưởng cổ hủ, cho dù đến đời này cả dòng họ chỉ có một mình Hứa Nguyện là con cháu, bọn họ vẫn giữ nguyên tư tưởng chỉ dạy nam không dạy nữ, hoàn toàn không muốn dạy kỹ năng nấu ăn cho cô ấy.
Tuy nhiên, đời người làm sao đoán trước được điều gì, cho đến khi học trò của nhà họ Hứa ăn cháo đá bát, cha con nhà họ Hứa cũng lần lượt qua đời, gánh nặng nhà hàng Ngự Thiện Lâu của nhà họ Hứa cuối cùng vẫn đè xuống đầu Hứa Nguyện.
Cô ấy không được cha con nhà họ Hứa dạy bảo, chỉ lén học được một chút kiến thức cơ bản, không ngờ có thể khôi phục lại Ngự Thiện Lâu. Đúng lúc này, cô ấy đã phát hiện ra bên trong con dao được tổ tiên truyền lại có Đao Linh, Đao Linh dùng giá đỗ nhồi thịt làm đề thi, nói nếu cô ấy làm được, nó sẽ dạy cô ấy kỹ năng nấu ăn.
Biết Đao Linh đã chứng kiến bao nhiêu thế hệ nhà họ Hứa trưởng thành, đương nhiên sẽ thuộc công thức nấu nướng của nhà họ Hứa trong lòng bàn tay, Hứa Nguyện sao có thể bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời này. Điều ước sinh nhật của cô ấy năm nào cũng giống nhau, đều mong ước ông nội và cha có thể dạy mình nấu nướng, nhưng lần nào chờ mong cũng đổi được sự thất vọng.
Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội học hỏi, cô ấy đương nhiên phải cố gắng hết sức để làm được.
Đối với một cô gái không được ai dạy kỹ năng nấu nướng, ngay cả một chút kiến thức cơ bản cũng là do mình học lỏm mới biết, giá đỗ nhồi thịt cũng không phải là món ăn dễ làm. Chưa kể việc nhồi thịt vào giá đỗ, chỉ riêng việc khoét giá đỗ thôi cũng khiến cô ấy thất bại hết lần này đến lần khác.
Hôm nay Thẩm Thanh Thanh cũng đã trải nghiệm độ khó của món ăn này, cho nên vẽ truyện tranh cũng không phải quá khó khăn.
Từ chiều đến tối, thấm thoắt cô đã vẽ xong hai chương đầu của bộ truyện.
Phát hiện hiệu suất của mình khá cao, Thẩm Thanh Thanh thầm cảm thấy vui vẻ, mãi cho đến khi cô cảm thấy bụng hơi đói mới chịu đứng dậy khỏi bàn.
Bữa trưa Tần Cẩn Mặc làm rất nhiều món ngon nhưng vì cô ăn được khá nhiều cộng thêm mấy người ông cụ Hoàng cũng ăn ngon miệng nên sau bữa trưa không còn thừa lại nhiều thức ăn, chỉ có canh gà hầm là chưa uống hết.
Thẩm Thanh Thanh đã từng uống không ít canh gà nhưng thật sự không thể không khen một câu. Quả thực canh gà Tần Cẩn Mặc hầm rất tuyệt, thơm ngon mà không ngấy, thậm chí còn có vị ngọt thanh, thịt gà mềm không bở, ăn cực kì ngon.
Chính vì cô uống thêm hai chén, còn tỏ vẻ canh gà dư lại có thể dùng để nấu mì nên chú Vương mới nói thêm nếu cô không ngại thì có thể đóng gói mang về.
Ban đầu chú Vương còn hối thúc Tần Cẩn Mặc đi tiễn cô, nhưng Thẩm Thanh Thanh cảm thấy trở về vào ban ngày cũng không có gì bất tiện, không muốn làm phiền anh.
"Cậu chủ, đầu óc của cậu sao chậm tiêu quá vậy?" Sau khi mọi người rời đi, chú Vương cảm thấy hơi lo lắng cho anh.
Tần Cẩn Mặc nhìn ông ấy khó hiểu, tiếp tục khoét giá đỗ, chuẩn bị thử làm món giá đỗ nhồi thịt gà.
Trong lúc anh bận rộn làm việc, Thẩm Thanh Thanh sau khi về nhà cũng không nhàn nhã.
Nếu trước đây cô suy nghĩ về cốt truyện và vẽ các nhân vật trong truyện tranh thì bây giờ cô đã nghĩ ra cách vẽ phần đầu của truyện.
Tên cô đặt cho bộ truyện là "Thực Linh". Nhân vật chính của truyện là một cô gái trẻ tên Hứa Nguyện.
Tổ tiên nhà họ Hứa đã trải qua nhiều thế hệ làm đầu bếp hoàng gia, được truyền lại cho đến ngày nay, cũng được coi như là ngự trù thế gia* (một gia tộc có nhiều thế hệ làm đầu bếp trong hoàng cung). Đáng tiếc những gì nhà họ Hứa truyền lại không chỉ là khả năng nấu nướng, mà còn cả tư tưởng cổ hủ, cho dù đến đời này cả dòng họ chỉ có một mình Hứa Nguyện là con cháu, bọn họ vẫn giữ nguyên tư tưởng chỉ dạy nam không dạy nữ, hoàn toàn không muốn dạy kỹ năng nấu ăn cho cô ấy.
Tuy nhiên, đời người làm sao đoán trước được điều gì, cho đến khi học trò của nhà họ Hứa ăn cháo đá bát, cha con nhà họ Hứa cũng lần lượt qua đời, gánh nặng nhà hàng Ngự Thiện Lâu của nhà họ Hứa cuối cùng vẫn đè xuống đầu Hứa Nguyện.
Cô ấy không được cha con nhà họ Hứa dạy bảo, chỉ lén học được một chút kiến thức cơ bản, không ngờ có thể khôi phục lại Ngự Thiện Lâu. Đúng lúc này, cô ấy đã phát hiện ra bên trong con dao được tổ tiên truyền lại có Đao Linh, Đao Linh dùng giá đỗ nhồi thịt làm đề thi, nói nếu cô ấy làm được, nó sẽ dạy cô ấy kỹ năng nấu ăn.
Biết Đao Linh đã chứng kiến bao nhiêu thế hệ nhà họ Hứa trưởng thành, đương nhiên sẽ thuộc công thức nấu nướng của nhà họ Hứa trong lòng bàn tay, Hứa Nguyện sao có thể bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời này. Điều ước sinh nhật của cô ấy năm nào cũng giống nhau, đều mong ước ông nội và cha có thể dạy mình nấu nướng, nhưng lần nào chờ mong cũng đổi được sự thất vọng.
Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội học hỏi, cô ấy đương nhiên phải cố gắng hết sức để làm được.
Đối với một cô gái không được ai dạy kỹ năng nấu nướng, ngay cả một chút kiến thức cơ bản cũng là do mình học lỏm mới biết, giá đỗ nhồi thịt cũng không phải là món ăn dễ làm. Chưa kể việc nhồi thịt vào giá đỗ, chỉ riêng việc khoét giá đỗ thôi cũng khiến cô ấy thất bại hết lần này đến lần khác.
Hôm nay Thẩm Thanh Thanh cũng đã trải nghiệm độ khó của món ăn này, cho nên vẽ truyện tranh cũng không phải quá khó khăn.
Từ chiều đến tối, thấm thoắt cô đã vẽ xong hai chương đầu của bộ truyện.
Phát hiện hiệu suất của mình khá cao, Thẩm Thanh Thanh thầm cảm thấy vui vẻ, mãi cho đến khi cô cảm thấy bụng hơi đói mới chịu đứng dậy khỏi bàn.
Bữa trưa Tần Cẩn Mặc làm rất nhiều món ngon nhưng vì cô ăn được khá nhiều cộng thêm mấy người ông cụ Hoàng cũng ăn ngon miệng nên sau bữa trưa không còn thừa lại nhiều thức ăn, chỉ có canh gà hầm là chưa uống hết.
Thẩm Thanh Thanh đã từng uống không ít canh gà nhưng thật sự không thể không khen một câu. Quả thực canh gà Tần Cẩn Mặc hầm rất tuyệt, thơm ngon mà không ngấy, thậm chí còn có vị ngọt thanh, thịt gà mềm không bở, ăn cực kì ngon.
Chính vì cô uống thêm hai chén, còn tỏ vẻ canh gà dư lại có thể dùng để nấu mì nên chú Vương mới nói thêm nếu cô không ngại thì có thể đóng gói mang về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.