Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Tiểu Thuyết Lỗi Thời
Chương 4:
Tô Hương Lan Sắc
04/09/2023
"Thanh Thanh, cậu vẫn chưa nói cho tớ biết đây rốt cuộc có phải người thật hay không?"
Dư Duyệt cảm thấy người đàn ông trong tranh còn đẹp trai hơn thần tượng mới mình đang theo đuổi, nên không khỏi có chút hưng phấn.
"Là người thật."
Thẩm Thanh Thanh đang đắm chìm trong dư vị của tam tiên hầm thịt sốt thanh, bị cô ấy làm tỉnh táo lại, gật đầu xác nhận xong ánh mắt vẫn không khỏi rơi lên chiếc máy tính bảng, không thể không thừa nhận đầu bếp chế biến món ăn ngon này đúng là rất đẹp trai.
Điều này thể hiện rõ ràng có thể dựa vào ngoại hình, nhưng vẫn phải dựa vào tay nghề để kiếm sống.
Thẩm Thanh Thanh cảm thán trong lòng, Dư Duyệt lại không nhịn được kêu lên: "Oa! Thì ra là người thật, cậu gặp được ở đâu?"
"Bếp sau của một nhà hàng tư nhân."
"Bếp sau? Ngoại hình đẹp như vậy làm đầu bếp thật là đáng tiếc!"
Dư Duyệt còn chưa tới mức muốn đi xem trai đẹp, chỉ cảm thán hai câu, không tiếp tục hỏi đó là nhà hàng tư nhân nào, mà thay vào đó bắt đầu khen ngợi: "Không ngờ Thanh Thanh lại vẽ đẹp như vậy, trai đẹp cảnh đẹp ý vui, cái nồi thức ăn trong tay anh ấy cũng hấp dẫn quá, tớ nhìn cũng thấy thèm!"
"Nồi lẩu gì? Các cậu muốn đi ăn lẩu ở đâu?" Ngô Hoan vốn đang nghiện game bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi.
Thấy cô ấy hưng phấn muốn ăn, Dư Duyệt tức giận nói: "Đồ ham ăn nhà cậu! Tớ đang nói cái nồi thức ăn Thanh Thanh vẽ hấp dẫn, chứ không phải nồi lẩu!"
Trận đấu trong tay vừa lúc kết thúc, Ngô Hoan nhận ra mình nghe nhầm cũng không xấu hổ, trực tiếp từ trên giường đi tới.
"Cho tớ xem với!"
Ham ăn là ham ăn, vừa thấy trai đẹp và đồ ăn ngon trên máy tính bảng, phản ứng đầu tiên của cô ấy là hỏi: "Hấp dẫn quá, đây là món gì vậy?"
"Là tam tiên hầm." Thẩm Thanh Thanh mỉm cười nói với cô ấy.
"Tớ ăn tam tiên hầm mẹ tớ làm rồi, trong đó có măng, tôm và thịt, mùi vị rất ngon, nhưng không hấp dẫn như trong tranh của cậu, cậu vẽ quá mê người rồi!"
"Là đầu bếp nấu ngon, bên trong còn có thịt sốt thanh nữa."
"Thịt sốt thanh? Là gì thế?"
"Thịt sốt thanh còn có tên là dăm bông kiểu Bắc Kinh, có vị thơm không ngấy, ngon lắm, không chỉ thích hợp làm tam tiên hầm mà xào thức ăn cũng rất ngon…"
Ông nội Thẩm Thanh Thanh là một đầu bếp giỏi, tuy cô không có năng khiếu nấu nướng nhưng lại được ông nội nuôi dưỡng có cái lưỡi thích ăn, vì vậy khi nói đến đồ ăn ngon, cô đặc biệt nói rất nhiều.
Ngô Hoan cũng là người ham ăn, hai người nói về chủ đề này trực tiếp làm Dư Duyệt nghe phát thèm.
"Đừng nói nữa, tối nay chúng ta đi ăn tam tiên hầm thịt sốt thanh này đi!"
Dư Duyệt dứt lời, Ngô Hoan liền gật đầu đồng ý: "Được, được, được, tớ cũng muốn ăn món này, tớ chỉ từng ăn dăm bông Kim Hoa, chưa được ăn dăm bông kiểu Bắc Kinh, tiện thể nếm thử luôn."
Nghe ý bọn họ có vẻ như muốn ăn tam tiên hầm cô vẽ, thế là Thẩm Thanh Thanh nói sơ qua về "Vị Duyên".
Dù sao Hàn Thừa Trạch cũng là nam chính, theo quy ước trong tiểu thuyết, nhất định phải xuất thân từ một gia đình giàu có, nên nhà hàng tư nhân anh ta chọn đương nhiên cũng không bình thường. Chưa nói phải đặt chỗ trước, chỉ riêng mức giá cũng không nằm trong tầm tay người bình thường.
Không thể không nói, Thẩm Thanh Thanh tích cực nhận vẽ tranh trong ký túc xá, chuẩn bị kiếm tiền bằng cách nhận đơn đặt hàng trong tương lai như thế, cũng là muốn tranh thủ kiếm ít tiền đến Vị Duyên ăn đồ ăn ngon.
Quả nhiên, sau khi nghe được tình huống của "Vị Duyên", Dư Duyệt nói thẳng không trả nổi, biểu thị nên tìm một quán ăn có tam tiên hầm gần trường.
Thẩm Thanh Thanh có ấn tượng khá tốt với hai người bạn cùng phòng ký túc xá này, đương nhiên sẽ không từ chối lời đề nghị đi ăn cùng nhau.
Còn một lúc nữa mới đến giờ ăn, ba người hẹn nhau buổi tối cùng ăn cơm xong lại tiếp tục làm việc của mình.
Dư Duyệt cảm thấy người đàn ông trong tranh còn đẹp trai hơn thần tượng mới mình đang theo đuổi, nên không khỏi có chút hưng phấn.
"Là người thật."
Thẩm Thanh Thanh đang đắm chìm trong dư vị của tam tiên hầm thịt sốt thanh, bị cô ấy làm tỉnh táo lại, gật đầu xác nhận xong ánh mắt vẫn không khỏi rơi lên chiếc máy tính bảng, không thể không thừa nhận đầu bếp chế biến món ăn ngon này đúng là rất đẹp trai.
Điều này thể hiện rõ ràng có thể dựa vào ngoại hình, nhưng vẫn phải dựa vào tay nghề để kiếm sống.
Thẩm Thanh Thanh cảm thán trong lòng, Dư Duyệt lại không nhịn được kêu lên: "Oa! Thì ra là người thật, cậu gặp được ở đâu?"
"Bếp sau của một nhà hàng tư nhân."
"Bếp sau? Ngoại hình đẹp như vậy làm đầu bếp thật là đáng tiếc!"
Dư Duyệt còn chưa tới mức muốn đi xem trai đẹp, chỉ cảm thán hai câu, không tiếp tục hỏi đó là nhà hàng tư nhân nào, mà thay vào đó bắt đầu khen ngợi: "Không ngờ Thanh Thanh lại vẽ đẹp như vậy, trai đẹp cảnh đẹp ý vui, cái nồi thức ăn trong tay anh ấy cũng hấp dẫn quá, tớ nhìn cũng thấy thèm!"
"Nồi lẩu gì? Các cậu muốn đi ăn lẩu ở đâu?" Ngô Hoan vốn đang nghiện game bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi.
Thấy cô ấy hưng phấn muốn ăn, Dư Duyệt tức giận nói: "Đồ ham ăn nhà cậu! Tớ đang nói cái nồi thức ăn Thanh Thanh vẽ hấp dẫn, chứ không phải nồi lẩu!"
Trận đấu trong tay vừa lúc kết thúc, Ngô Hoan nhận ra mình nghe nhầm cũng không xấu hổ, trực tiếp từ trên giường đi tới.
"Cho tớ xem với!"
Ham ăn là ham ăn, vừa thấy trai đẹp và đồ ăn ngon trên máy tính bảng, phản ứng đầu tiên của cô ấy là hỏi: "Hấp dẫn quá, đây là món gì vậy?"
"Là tam tiên hầm." Thẩm Thanh Thanh mỉm cười nói với cô ấy.
"Tớ ăn tam tiên hầm mẹ tớ làm rồi, trong đó có măng, tôm và thịt, mùi vị rất ngon, nhưng không hấp dẫn như trong tranh của cậu, cậu vẽ quá mê người rồi!"
"Là đầu bếp nấu ngon, bên trong còn có thịt sốt thanh nữa."
"Thịt sốt thanh? Là gì thế?"
"Thịt sốt thanh còn có tên là dăm bông kiểu Bắc Kinh, có vị thơm không ngấy, ngon lắm, không chỉ thích hợp làm tam tiên hầm mà xào thức ăn cũng rất ngon…"
Ông nội Thẩm Thanh Thanh là một đầu bếp giỏi, tuy cô không có năng khiếu nấu nướng nhưng lại được ông nội nuôi dưỡng có cái lưỡi thích ăn, vì vậy khi nói đến đồ ăn ngon, cô đặc biệt nói rất nhiều.
Ngô Hoan cũng là người ham ăn, hai người nói về chủ đề này trực tiếp làm Dư Duyệt nghe phát thèm.
"Đừng nói nữa, tối nay chúng ta đi ăn tam tiên hầm thịt sốt thanh này đi!"
Dư Duyệt dứt lời, Ngô Hoan liền gật đầu đồng ý: "Được, được, được, tớ cũng muốn ăn món này, tớ chỉ từng ăn dăm bông Kim Hoa, chưa được ăn dăm bông kiểu Bắc Kinh, tiện thể nếm thử luôn."
Nghe ý bọn họ có vẻ như muốn ăn tam tiên hầm cô vẽ, thế là Thẩm Thanh Thanh nói sơ qua về "Vị Duyên".
Dù sao Hàn Thừa Trạch cũng là nam chính, theo quy ước trong tiểu thuyết, nhất định phải xuất thân từ một gia đình giàu có, nên nhà hàng tư nhân anh ta chọn đương nhiên cũng không bình thường. Chưa nói phải đặt chỗ trước, chỉ riêng mức giá cũng không nằm trong tầm tay người bình thường.
Không thể không nói, Thẩm Thanh Thanh tích cực nhận vẽ tranh trong ký túc xá, chuẩn bị kiếm tiền bằng cách nhận đơn đặt hàng trong tương lai như thế, cũng là muốn tranh thủ kiếm ít tiền đến Vị Duyên ăn đồ ăn ngon.
Quả nhiên, sau khi nghe được tình huống của "Vị Duyên", Dư Duyệt nói thẳng không trả nổi, biểu thị nên tìm một quán ăn có tam tiên hầm gần trường.
Thẩm Thanh Thanh có ấn tượng khá tốt với hai người bạn cùng phòng ký túc xá này, đương nhiên sẽ không từ chối lời đề nghị đi ăn cùng nhau.
Còn một lúc nữa mới đến giờ ăn, ba người hẹn nhau buổi tối cùng ăn cơm xong lại tiếp tục làm việc của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.