Xuyên Thành Nữ Phụ Quyết Không Chết Dưới Tay Nam Chủ!
Chương 27: Dằng xé(1)
BluepaperB
11/09/2019
Mạn Châu cùng anh em Khương Du đến trường, mọi
người ai nấy cũng ngoái nhìn khi thấy cô đi cùng họ. Cô biết nhân vật
phụ như cô, đi với nam chủ, nữ chủ lúc nào cũng gọi là chuyện lạ và cô
quá quen với việc đó nên cô cũng chẳng bận tâm gì những ánh mắt ấy.
Đến giữa sân trường lại chạm mặt Bạch Liên đi cùng Hàn Minh, quả thật rất giống phim. Ánh mắt Hàn Minh, Khương Du nhìn nhau khá căng thẳng nên cô quyết định kéo Khương Du đi chỗ khác nhưng nàng Bạch Liên này chẳng hiểu chuyện :" Anh Du, sao anh đi cùng cậu ấy vậy?"
"Anh cho Mạn Châu đi nhờ xe vì hôm qua..." Khương Du nói đến đây cô lập tức bụm miệng hắn lại vì cô sợ gây ra hiểu lầm nên nghĩ mình tự nói thì hơn :" Hôm qua tớ ở nhà Khả Vy và trùng hợp là Khương Du cũng ở đó. Do đó sáng nay mới đi chung đến trường." Cô cười nói.
Bạch Liên "oh" lên một cái và đột nhiên lại thốt lên một lời khiến cô sững người :"Mạn Châu, cổ cậu bị gì vậy?"
Hàn Minh nhìn chằm chằm vào cổ cô, Khả Vy thì ngại ngùng đỏ mặt, Khương Du thì cười mỉm...Biểu cảm mỗi người một vẻ này là sao?
Cô nói:" Hôm qua tớ bị con gì đó cắn..."
"Là con người cắn?" Đột nhiên Hàn Minh thốt lên với giọng điệu gặng hỏi.
"Tất nhiên là không." Cô nhanh chóng trả lời.
*Reng* Tiếng chuông báo vào giờ làm cô thở phào. " Chúng ta vào lớp thôi." Cô kéo Khả Vy vào lớp.
Vào lớp, cô vẫy tay với Hàn Minh định hỏi hôm nay mình có về được không ? Nhưng Hàn Minh chỉ liếc nhìn cô một cái và nhìn xuống cổ cô rồi lại quay phắt về phía bảng. Cô ngạc nhiên với thái độ của anh ta nên đã nhắn tin hỏi:" Hàn Minh, sao hôm nay cậu kì lạ vậy?"
Tin nhắn đã đến, Hàn Minh chỉ xem mà không trả lời lại khiến cô bực mình nhắn tiếp:" Cậu bơ tôi vậy à! Tôi thấy cậu bực bội chuyện gì đó nhưng tại sao cậu lại khó chịu với tôi?"
Hàn Minh lần này đã cầm máy trả lời "Là do cô đó." Cô vừa nhận được tin nhắn quay qua nhìn anh ta và chỉ vào mình"Do tôi?"
Hàn Minh đột nhiên quay phắt người lại và nhắn với Mạn Châu:" Do cô ở nhà tôi làm gì? Hôm qua rất khó khăn để đuổi Bạch Liên về."
"Vậy thì tôi xin lỗi. Tôi sẽ cố gắng rời đi sớm." Cô nhắn tin trả lời nhưng lại có cảm giác hơi buồn trong lòng.
Hàn Minh nhận được tin nhắn, đứng phắt dậy :" Tôi không có ý đó!"
Cả lớp ngạc nhiên, mọi ánh mắt đều dồn vào Hàn Minh làm cho anh đỏ mặt úp mặt xuống bàn.
Cô thấy vậy nên phì cười một cái và nghĩ "Thật dễ thương~".
Tiếng chuông vang lên báo hiệu kết thúc 2 tiết học và bắt đầu giờ ra chơi. Cô dọn dẹp sách vở và định cùng Khả Vy đi ra lớp thì Hàn Minh kéo cô lại," Chúng ta cần nói chuyện."
Cô cùng Hàn Minh đi ra phía khu vườn của trường. "Tôi không có ý đuổi cô đi ! " Anh nói.
"..."
"Tôi chỉ bực mình cô thôi, cô đừng hiểu nhầm. " Hàn Minh nói.
"Vậy à...nhưng tại sao lại bực tôi?"Cô hỏi.
"Thì...um...do cô ở đó cũng rất nguy hiểm giống như hôm qua thì sao ? Lỡ Bạch Liên biết cô ở nhà tôi rồi lại hiểu lầm." Hàn Minh hơi ngập ngừng nói.
"Nếu vậy tôi sẽ chuyển sang nhà Khả Vy ở thì cậu khỏi cần lo Bạch Liên của cậu hiểu lầm rồi." Mạn Châu khó chịu nói dù cô không dám chắc mình ở nhà Khả Vy được hay không vì còn một "con sói" lâu lâu xuất hiện ở đó nữa.
"Tôi đã nói là tôi không có ý đuổi cô đi rồi mà. Sao cô không hiểu vậy? Thật bực mình." Hàn Minh lớn giọng.
"Này, cậu mới là người khiến tôi bực bội đó! Cậu lúc thì nói không đuổi tôi, lúc thì sợ người ta nhìn thấy tôi ở trong nhà cậu rồi hiểu lầm. Có quá mâu thuẫn không?" Cô cũng lớn giọng nói.
"Ơ...tôi...."
"Cậu hãy suy nghĩ cho kĩ mình muốn gì đi...cho tôi ở hay đuổi tôi đi, để tôi còn biết đường mà kiếm chỗ ở chứ tôi khó chiều theo ý thay đổi đột ngột của cậu lắm." Mạn Châu giận dữ bỏ đi.
Lên lớp cô thấy mọi người đang tán xôn xao chuyện gì đó, Mạn Châu cũng chả bận tâm họ bàn gì cho đến khi "Các em, hôm nay chúng ta có một cuộc thi chạy cho nữ. Ai muốn thay mặt lớp đi thi không?"
"Em có ý kiến! Cô ơi, cho bạn Khả Vy thi đi. Bạn ấy cũng chưa tham gia hoạt động nào nên em nghĩ bạn ấy nên thi lần này."
Mạn Châu giật mình ,nghĩ thầm :"Hả ? Sao lại là Khả Vy? Tụi nó muốn gì chứ?"
Cô quay sang nhìn đám người kia và nghĩ đây là chuyện không tốt lành gì. Còn Khả Vy, cô nàng khá lúng túng khi được đề cử, Khả Vy có chút vui vì thấy bạn quan tâm mình nhưng việc này nằm ngoài sức của Khả Vy vì Khả Vy rất yếu chưa từng chạy nổi một vòng nữa là.
" Thưa cô, em cũng có ý kiến. Bạn Khả Vy sức khoẻ không được tốt, em chỉ sợ bạn ấy sẽ có chuyện trong khi chạy." Mạn Châu đứng dậy nói.
"Nè, ai cũng nói là sức khoẻ yếu thì khỏi đi thi à. Người nào cũng cần phải làm hoạt động tập thể 1 lần chứ." Một nhỏ trong lớp nói.
"Đúng đó!..." Mấy nhỏ khác hùa theo.
" Vậy thì cho Khả Vy tham gia việc khác không được sao? Tôi nghĩ các người cũng đã biết cậu ấy yếu rồi mà còn cố tình ép cậu ấy tham gia chạy?" Cô tức giận nói.
"Thôi Mạn Châu đừng cãi nữa." Khả Vy kéo tay cô và nói.
Mạn Châu lo cho bạn của mình nên cô đã quyết định thi thay bạn dù sức khoẻ cô đây cũng không tốt gì nhưng vẫn đỡ hơn Khả Vy:" Vậy đi, tôi sẽ tham gia cuộc thi chạy này, còn ai có ý kiến không?"
Cả lớp không còn ai nói gì nữa. Cô liếc nhìn ánh mắt của bọn con gái cảm thấy có chút mờ ám, thầm nghĩ :" Mình nên thận trọng hơn."
Trước cuộc thi, Mạn Châu kiểm tra kĩ càng mọi thứ sợ rằng mình bị bày mưu gì nhưng cô không phát hiện có gì cả nên cũng phần nào yên tâm thi. Cuộc thi chạy cũng chính thức diễn ra, cô vào hàng chuẩn bị nhìn thấy Khả Vy,Bạch Liên, Khương Du và Hàn Minh ngồi trên hàng ghế cổ vũ cô. Nhìn thấy Khả Vy cô rất vui nhưng khi nhìn sang Khương Du và Hàn Minh thì chỉ bằng một ánh mắt lạnh. Ánh mắt đó của cô không hiểu sao làm ai đó nhói trong lòng.
*Bằng* tiến súng ra hiệu xuất phát vang lên, cô ra sức chạy dù thể lực cô không được tốt nhưng kiếp trước cô cũng chạy quá nhiều nên cũng đỡ phần nào. Mạn Châu sắp chạm vạch đích thì đột nhiên một cây gậy đâu ra nằm lăn đến chân cô. Cô nhảy nhanh qua nó, nhảy được một chân qua rồi nhưng không ngờ chân còn lại của mình lại vấp phải thanh cây đó.
*Ạch* Mông tiếp đất, chân bong gân. Cô khốn khổ vì quá đau, cô chắc chắn bọn con gái đó làm. "Thù này nhất định sẽ trả."
"Mạn Châu." Khả Vy bật dậy nói lớn, Bạch Liên cũng đứng dậy theo và quay sang nhìn 2 người cạnh cô ta nhưng chẳng thấy đâu.Hàn Minh và Khương Du nhảy thẳng xuống sân,chạy nhanh đến chỗ cô. Bọn họ còn tới nhanh hơn cả bác sĩ gần đó, Khương Du nhanh chóng bế cô lên hướng đến phòng y tế. Hàn Minh dõi theo bóng dáng nhỏ nhắn của cô trong vòng tay tên khác, trong lòng dấy lên một cảm xúc rất đỗi kì lạ.
Anh tức giận, giật mic của bình luận viên :" Sự việc hôm nay nếu chỉ là một sự cố thì không có gì đáng nói nhưng nếu là do có người bày trò thì hãy chờ sự trừng phạt khi không nghe lời cảnh báo của tôi đi."
Mọi người ai cũng toát mồ hôi,dù bản thân không hề làm. Lần đầu tiên mọi người thấy sự tức giận của Hàn Minh và nó rất đáng sợ khi nghĩ đến hậu quả mà người gây ra việc hôm nay phải chịu.
Còn về Mạn Châu, cô rất đau nhưng khi Khương Du hỏi :" Em đau lắm phải không?"
"Không, không đau lắm chỉ đau chút chút." Cô cười gượng.
Ánh mắt Khương Du, ôn nhu nhìn cô :"Em không cần phải cố tỏ ra mạnh mẽ đâu." hắn cười.
Cô nhìn biểu cảm của hắn mà mở miệng vì ngạc nhiên. Đến phòng y tế, Khương Du nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Lâm Hạo Phong đã đứng sẵn đó, chờ cô yên vị là làm việc ngay. Hạo Phong kiểm tra vết thương tỉ mỉ, làm cô cảm thấy rất ngại và hơi buồn lòng.
Khương Du đứng đó và đã thu mọi ánh mắt của cô đối với Hạo Phong. Băng bó xong, Hạo Phong hỏi :" Em còn thấy đau...ở đâu không?" giọng nói dịu dàng, ôn nhu trước đây được nghe lại nhưng chỉ trong tíc tắc anh lại khựng người và thay đổi giọng nói.
Cô cười nói:" À, không còn gì nữa."
"Ừm." Giọng lạnh thốt lên.
"Châu, nếu em không sao thì để anh chở em về nhà." Khương Du lên tiếng nói.
Cô nhanh chóng quơ tay:" Không cần..." Cô không thể để hắn biết mình đang ở nhà Hàn Minh không thì cô chết chắc.
Khương Du chau mày, định nói thì Hạo Phong nói :" Em ấy cần ở lại đây nghỉ ngơi chút nữa."
Cô cảm ơn Hạo Phong trong thâm tâm. Khương Du thấy vậy nên nói :" Vậy em ở đây nghỉ ngơi một chút đi, tí nữa anh đến đón em."
Cô chỉ biết cười lại, thầm nghĩ :" Đã nói là không cần mà...."
Khương Du trước khi bước ra, liếc nhìn Hạo Phong một cái rồi mới quay lưng ra khỏi phòng y tế.
Không khí trong phòng đột nhiên trùng xuống. Cô chỉ biết im lặng, nhìn Hạo Phong và đau trong lòng.
Đến giữa sân trường lại chạm mặt Bạch Liên đi cùng Hàn Minh, quả thật rất giống phim. Ánh mắt Hàn Minh, Khương Du nhìn nhau khá căng thẳng nên cô quyết định kéo Khương Du đi chỗ khác nhưng nàng Bạch Liên này chẳng hiểu chuyện :" Anh Du, sao anh đi cùng cậu ấy vậy?"
"Anh cho Mạn Châu đi nhờ xe vì hôm qua..." Khương Du nói đến đây cô lập tức bụm miệng hắn lại vì cô sợ gây ra hiểu lầm nên nghĩ mình tự nói thì hơn :" Hôm qua tớ ở nhà Khả Vy và trùng hợp là Khương Du cũng ở đó. Do đó sáng nay mới đi chung đến trường." Cô cười nói.
Bạch Liên "oh" lên một cái và đột nhiên lại thốt lên một lời khiến cô sững người :"Mạn Châu, cổ cậu bị gì vậy?"
Hàn Minh nhìn chằm chằm vào cổ cô, Khả Vy thì ngại ngùng đỏ mặt, Khương Du thì cười mỉm...Biểu cảm mỗi người một vẻ này là sao?
Cô nói:" Hôm qua tớ bị con gì đó cắn..."
"Là con người cắn?" Đột nhiên Hàn Minh thốt lên với giọng điệu gặng hỏi.
"Tất nhiên là không." Cô nhanh chóng trả lời.
*Reng* Tiếng chuông báo vào giờ làm cô thở phào. " Chúng ta vào lớp thôi." Cô kéo Khả Vy vào lớp.
Vào lớp, cô vẫy tay với Hàn Minh định hỏi hôm nay mình có về được không ? Nhưng Hàn Minh chỉ liếc nhìn cô một cái và nhìn xuống cổ cô rồi lại quay phắt về phía bảng. Cô ngạc nhiên với thái độ của anh ta nên đã nhắn tin hỏi:" Hàn Minh, sao hôm nay cậu kì lạ vậy?"
Tin nhắn đã đến, Hàn Minh chỉ xem mà không trả lời lại khiến cô bực mình nhắn tiếp:" Cậu bơ tôi vậy à! Tôi thấy cậu bực bội chuyện gì đó nhưng tại sao cậu lại khó chịu với tôi?"
Hàn Minh lần này đã cầm máy trả lời "Là do cô đó." Cô vừa nhận được tin nhắn quay qua nhìn anh ta và chỉ vào mình"Do tôi?"
Hàn Minh đột nhiên quay phắt người lại và nhắn với Mạn Châu:" Do cô ở nhà tôi làm gì? Hôm qua rất khó khăn để đuổi Bạch Liên về."
"Vậy thì tôi xin lỗi. Tôi sẽ cố gắng rời đi sớm." Cô nhắn tin trả lời nhưng lại có cảm giác hơi buồn trong lòng.
Hàn Minh nhận được tin nhắn, đứng phắt dậy :" Tôi không có ý đó!"
Cả lớp ngạc nhiên, mọi ánh mắt đều dồn vào Hàn Minh làm cho anh đỏ mặt úp mặt xuống bàn.
Cô thấy vậy nên phì cười một cái và nghĩ "Thật dễ thương~".
Tiếng chuông vang lên báo hiệu kết thúc 2 tiết học và bắt đầu giờ ra chơi. Cô dọn dẹp sách vở và định cùng Khả Vy đi ra lớp thì Hàn Minh kéo cô lại," Chúng ta cần nói chuyện."
Cô cùng Hàn Minh đi ra phía khu vườn của trường. "Tôi không có ý đuổi cô đi ! " Anh nói.
"..."
"Tôi chỉ bực mình cô thôi, cô đừng hiểu nhầm. " Hàn Minh nói.
"Vậy à...nhưng tại sao lại bực tôi?"Cô hỏi.
"Thì...um...do cô ở đó cũng rất nguy hiểm giống như hôm qua thì sao ? Lỡ Bạch Liên biết cô ở nhà tôi rồi lại hiểu lầm." Hàn Minh hơi ngập ngừng nói.
"Nếu vậy tôi sẽ chuyển sang nhà Khả Vy ở thì cậu khỏi cần lo Bạch Liên của cậu hiểu lầm rồi." Mạn Châu khó chịu nói dù cô không dám chắc mình ở nhà Khả Vy được hay không vì còn một "con sói" lâu lâu xuất hiện ở đó nữa.
"Tôi đã nói là tôi không có ý đuổi cô đi rồi mà. Sao cô không hiểu vậy? Thật bực mình." Hàn Minh lớn giọng.
"Này, cậu mới là người khiến tôi bực bội đó! Cậu lúc thì nói không đuổi tôi, lúc thì sợ người ta nhìn thấy tôi ở trong nhà cậu rồi hiểu lầm. Có quá mâu thuẫn không?" Cô cũng lớn giọng nói.
"Ơ...tôi...."
"Cậu hãy suy nghĩ cho kĩ mình muốn gì đi...cho tôi ở hay đuổi tôi đi, để tôi còn biết đường mà kiếm chỗ ở chứ tôi khó chiều theo ý thay đổi đột ngột của cậu lắm." Mạn Châu giận dữ bỏ đi.
Lên lớp cô thấy mọi người đang tán xôn xao chuyện gì đó, Mạn Châu cũng chả bận tâm họ bàn gì cho đến khi "Các em, hôm nay chúng ta có một cuộc thi chạy cho nữ. Ai muốn thay mặt lớp đi thi không?"
"Em có ý kiến! Cô ơi, cho bạn Khả Vy thi đi. Bạn ấy cũng chưa tham gia hoạt động nào nên em nghĩ bạn ấy nên thi lần này."
Mạn Châu giật mình ,nghĩ thầm :"Hả ? Sao lại là Khả Vy? Tụi nó muốn gì chứ?"
Cô quay sang nhìn đám người kia và nghĩ đây là chuyện không tốt lành gì. Còn Khả Vy, cô nàng khá lúng túng khi được đề cử, Khả Vy có chút vui vì thấy bạn quan tâm mình nhưng việc này nằm ngoài sức của Khả Vy vì Khả Vy rất yếu chưa từng chạy nổi một vòng nữa là.
" Thưa cô, em cũng có ý kiến. Bạn Khả Vy sức khoẻ không được tốt, em chỉ sợ bạn ấy sẽ có chuyện trong khi chạy." Mạn Châu đứng dậy nói.
"Nè, ai cũng nói là sức khoẻ yếu thì khỏi đi thi à. Người nào cũng cần phải làm hoạt động tập thể 1 lần chứ." Một nhỏ trong lớp nói.
"Đúng đó!..." Mấy nhỏ khác hùa theo.
" Vậy thì cho Khả Vy tham gia việc khác không được sao? Tôi nghĩ các người cũng đã biết cậu ấy yếu rồi mà còn cố tình ép cậu ấy tham gia chạy?" Cô tức giận nói.
"Thôi Mạn Châu đừng cãi nữa." Khả Vy kéo tay cô và nói.
Mạn Châu lo cho bạn của mình nên cô đã quyết định thi thay bạn dù sức khoẻ cô đây cũng không tốt gì nhưng vẫn đỡ hơn Khả Vy:" Vậy đi, tôi sẽ tham gia cuộc thi chạy này, còn ai có ý kiến không?"
Cả lớp không còn ai nói gì nữa. Cô liếc nhìn ánh mắt của bọn con gái cảm thấy có chút mờ ám, thầm nghĩ :" Mình nên thận trọng hơn."
Trước cuộc thi, Mạn Châu kiểm tra kĩ càng mọi thứ sợ rằng mình bị bày mưu gì nhưng cô không phát hiện có gì cả nên cũng phần nào yên tâm thi. Cuộc thi chạy cũng chính thức diễn ra, cô vào hàng chuẩn bị nhìn thấy Khả Vy,Bạch Liên, Khương Du và Hàn Minh ngồi trên hàng ghế cổ vũ cô. Nhìn thấy Khả Vy cô rất vui nhưng khi nhìn sang Khương Du và Hàn Minh thì chỉ bằng một ánh mắt lạnh. Ánh mắt đó của cô không hiểu sao làm ai đó nhói trong lòng.
*Bằng* tiến súng ra hiệu xuất phát vang lên, cô ra sức chạy dù thể lực cô không được tốt nhưng kiếp trước cô cũng chạy quá nhiều nên cũng đỡ phần nào. Mạn Châu sắp chạm vạch đích thì đột nhiên một cây gậy đâu ra nằm lăn đến chân cô. Cô nhảy nhanh qua nó, nhảy được một chân qua rồi nhưng không ngờ chân còn lại của mình lại vấp phải thanh cây đó.
*Ạch* Mông tiếp đất, chân bong gân. Cô khốn khổ vì quá đau, cô chắc chắn bọn con gái đó làm. "Thù này nhất định sẽ trả."
"Mạn Châu." Khả Vy bật dậy nói lớn, Bạch Liên cũng đứng dậy theo và quay sang nhìn 2 người cạnh cô ta nhưng chẳng thấy đâu.Hàn Minh và Khương Du nhảy thẳng xuống sân,chạy nhanh đến chỗ cô. Bọn họ còn tới nhanh hơn cả bác sĩ gần đó, Khương Du nhanh chóng bế cô lên hướng đến phòng y tế. Hàn Minh dõi theo bóng dáng nhỏ nhắn của cô trong vòng tay tên khác, trong lòng dấy lên một cảm xúc rất đỗi kì lạ.
Anh tức giận, giật mic của bình luận viên :" Sự việc hôm nay nếu chỉ là một sự cố thì không có gì đáng nói nhưng nếu là do có người bày trò thì hãy chờ sự trừng phạt khi không nghe lời cảnh báo của tôi đi."
Mọi người ai cũng toát mồ hôi,dù bản thân không hề làm. Lần đầu tiên mọi người thấy sự tức giận của Hàn Minh và nó rất đáng sợ khi nghĩ đến hậu quả mà người gây ra việc hôm nay phải chịu.
Còn về Mạn Châu, cô rất đau nhưng khi Khương Du hỏi :" Em đau lắm phải không?"
"Không, không đau lắm chỉ đau chút chút." Cô cười gượng.
Ánh mắt Khương Du, ôn nhu nhìn cô :"Em không cần phải cố tỏ ra mạnh mẽ đâu." hắn cười.
Cô nhìn biểu cảm của hắn mà mở miệng vì ngạc nhiên. Đến phòng y tế, Khương Du nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Lâm Hạo Phong đã đứng sẵn đó, chờ cô yên vị là làm việc ngay. Hạo Phong kiểm tra vết thương tỉ mỉ, làm cô cảm thấy rất ngại và hơi buồn lòng.
Khương Du đứng đó và đã thu mọi ánh mắt của cô đối với Hạo Phong. Băng bó xong, Hạo Phong hỏi :" Em còn thấy đau...ở đâu không?" giọng nói dịu dàng, ôn nhu trước đây được nghe lại nhưng chỉ trong tíc tắc anh lại khựng người và thay đổi giọng nói.
Cô cười nói:" À, không còn gì nữa."
"Ừm." Giọng lạnh thốt lên.
"Châu, nếu em không sao thì để anh chở em về nhà." Khương Du lên tiếng nói.
Cô nhanh chóng quơ tay:" Không cần..." Cô không thể để hắn biết mình đang ở nhà Hàn Minh không thì cô chết chắc.
Khương Du chau mày, định nói thì Hạo Phong nói :" Em ấy cần ở lại đây nghỉ ngơi chút nữa."
Cô cảm ơn Hạo Phong trong thâm tâm. Khương Du thấy vậy nên nói :" Vậy em ở đây nghỉ ngơi một chút đi, tí nữa anh đến đón em."
Cô chỉ biết cười lại, thầm nghĩ :" Đã nói là không cần mà...."
Khương Du trước khi bước ra, liếc nhìn Hạo Phong một cái rồi mới quay lưng ra khỏi phòng y tế.
Không khí trong phòng đột nhiên trùng xuống. Cô chỉ biết im lặng, nhìn Hạo Phong và đau trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.