Xuyên Thành Nữ Phụ Quyết Không Chết Dưới Tay Nam Chủ!
Chương 32: Say(2)
BluepaperB
11/09/2019
"haha.. anh đừng có đùa mà." Cô cười xoà nhìn Khương Du.
"..." Khương Du nắm lấy tay Mạn Châu và đặt lên ngực rắn chắc của mình.
"..Anh làm gì vậy?!" Cô khó hiểu hỏi.
"Tim anh đang đập rất nhanh khi nhìn em."
"Ah.. nhưng tôi"
"Em không cần phải trả lời ngay. Đó là một lời tuyên bố rằng từ bây giờ tôi chính thức theo đuổi em." Khương Du nghiêm túc nói.
Mạn Châu ngơ ngác nhìn Khương Du.
"Chúng ta về thôi, nhà em ở đâu tôi đưa em về."
" À, nhà tôi.." Cô thầm nghĩ "Chết, Khương Du có biết nhà Hàn Minh không nhỉ? Nếu biết thì phiền phức."
"Sao nào? Không muốn cho anh biết nhà em đến vậy à?"
"Không phải,...vậy chở tôi đến địa chỉ này đi." Mạn Châu đưa địa chỉ chung cư trên một tờ rơi cô nhận được ở bên đường.
————-
Suốt một quãng đường , cả hai không mở miệng nói lời nào với nhau. Không khí hơi lạ lùng từ lúc Khương Du bày tỏ. Đến bây giờ cô vẫn chả dám tin đó là thật, chắc mình say quá rồi.
Đến khu chung cư trên tờ rơi, Khương Du dừng xe nhìn khu chung cư cỡ trung trước mặt và quay sang nhìn Mạn Châu.
"Em sống ở đây thật à?"
" Đúng vậy, thôi tôi vào nhà đây." Cô nhanh chóng ra gỡ dây an toàn và nói.
"Cảm ơn anh đã đưa tôi về"
"Khoan đã!" Vừa bước xuống xe Khương Du gọi cô.
"Ngày mai hãy dọn đến nhà anh"
"Ơ, không không cần" Mạn Châu từ chối nhanh chóng.
"Mai anh sẽ đến giúp em dọn đồ đạc về nhà anh" Khương Du bỏ qua lời cô nói.
"Vậy nhé, em ngủ ngon"Cô ngơ ngác nhìn Khương Du đóng cửa xe và chạy xe đi.
"Cái gì vậy?! Sao anh ta tự quyết định nữa rồi" Cô có chút bực bội, vừa đi vừa thầm mắng Khương Du.
Đoạn đường đi khá dài từ đây đến nhà Hàn Minh, cô ngẫm nghĩ về vụ việc sáng nay thấy có điều khá bất ổn tại sao bọn chúng lại chụp được hình của cô và Tuấn Anh? Có người theo dõi mình ư? Là ai chứ?!
Nghĩ một hồi trong chốc lát đã đến nhà Hàn Minh, Mạn Châu chần chừ bước vào nhà vì không biết phải đối mặt với Hàn Minh như thế nào. *Bíp* cửa mở ra, căn phòng tối om và tĩnh lặng. Cô không dám bật đèn sợ đá động đến Hàn Minh. Nhẹ nhàng bước vào nhà, nhìn vào phòng của Hàn Minh không thấy anh ở đấy .
Mạn Châu không biết tại sao trong lòng lại cảm thấy có chút lo lắng khi những ngày anh về trễ nhất là đêm nay vì sự việc buổi sáng, anh chẳng nhắn một lời nào với cô. Thở dài một cái, Mạn Châu xoay người đi vào phòng của mình, thầm nghĩ " Có vẻ đã đến lúc phải đi rồi!"
Cô dọn dẹp đồ đạc trong phòng mình, hành lí của cô cũng không nhiều dọn được một lúc là hoàn tất. Nhìn xung quanh căn phòng giờ đây trống rỗng, man mác buồn trong lòng. Thời gian ở đây cô cảm thấy thoải mái và vui vẻ dù có hiểu lầm ban đầu với Hàn Minh nhưng cô cảm nhận được mình và Hàn Minh có thể trở thành bạn. Tiếc thay, mọi chuyện không như mong muốn hết chuyện này đến chuyện khác khiến Mạn Châu và Hàn Minh trong một mối quan hệ khó xử nên cô quyết định rời đi.
Mạn Châu đón taxi đến một khách sạn nhỏ để ở tạm. Đến nơi, cô vùi mình trên giường , cuộn người trong chăn suy nghĩ một cách quyết tâm" Sau khi lành cái chân, nhất định phải đi tìm việc làm . Mày làm được mà!" Sau khi ngẫm nghĩ tương lai một lúc cô đã chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay ,Mạn Châu lại có một giấc mơ rất lạ lùng, cô mơ mình đến một cách đồng hoa màu đỏ. Những bông hoa ở đây nhìn rất lạ mắt, nhị hoa dài, sắc đỏ thuần thu hút ánh nhìn.
" bỉ ngạn hoa nở nơi bỉ ngạn, chỉ thấy hoa, không thấy lá" Giọng ai đó vang lên.
" Cô biết không, đây là hoa Bỉ Ngạn, còn gọi là Mạn Châu Sa Hoa." Một cô gái với gương mặt thanh thuần bước đến gần cô và nói.
" Cô là.. Mạn Châu!" cô nói.
" Đúng vậy, tôi đã từng là Ngô Mạn Châu."
Nhìn cô gái trước mắt, cô nghĩ " Ngô Mạn Châu đã trở lại vậy mình.."
"Vậy tôi có thể quay về chưa? Tôi muốn quay về thế giới của mình làm lại Tra Thiên Ân."
" Xin lỗi, điều này tôi không thể giúp cô. Bây giờ cô chính là Ngô Mạn Châu, hãy giúp tôi đi hết quãng đường còn lại."
"Nhưng tôi..tại sao tôi lại.."
"Xin cô hãy giúp tôi lấy lại những gì đã mất, để lòng tôi được thanh thản mà luân hồi."
"Nhưng tôi cũng có gia đình, bạn bè đang lo lắng và chờ đợi tôi."
" Tôi rất tiếc phải nói cho cô biết, thân xác trước đây của cô đã không còn nữa. Nếu cô muốn quay lại thế giới của mình thì cô chỉ là một linh hồn vô xác."
Cô bàng hoàng hỏi" Tôi chết rồi ư? Không thể quay về..nữa"
"Đúng vậy."
Quá hoang đường, cô vẫn không thể tin được mình đã chết.
Mạn Châu thật đột ngột quỳ xuống trước mặt cô : " Thế nên cầu xin cô hãy giúp tôi, để tôi được luân hồi."
" ....tôi...bây giờ tôi không thể nghĩ được gì nữa."
"Tôi biết cô đã phải chịu khổ vì những chuyện mà tôi đã gây ra nhưng hiện tại cô đã sống dưới thân phận của tôi, chỉ có cô mới có thể giúp tôi."
"Tôi đã phải dày công khổ luyện trong thời gian sớm nhất để có thể đi vào giấc mơ của cô.Tôi có thể hỗ trợ cho cô."
"Cho tôi chút thời gian để suy nghĩ.. quá nhiều việc xảy ra tôi không thể đưa ra quyết định."
"Được, đêm mai tôi sẽ đến tìm cô. Mong cô đưa ra quyết định tốt nhất."
————-
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào gian phòng tối mịt khiến Mạn Châu thức giấc. Trải qua một giấc mơ dài với một cuộc hội thoại lạ lùng không biết đâu là thật đâu là giả.
" Mình nên làm sao đây..Ugh..sao mọi chuyện cứ rối ren thế này?!"
"Đây không phải chỉ là một cuốn tiểu thuyết thôi sao? Tại sao lại phức tạp đến vậy!"
"Aiz.. không nghĩ nữa, chân cũng đỡ nhiều rồi đi dạo thôi." Mạn Châu sửa soạn và đi dạo phố
Cô đến khu ẩm thực đường phố, thức ăn nơi đây đa dạng và vô cùng nhộn nhịp. Cô chọn những quầy bán đồ ngọt, cô muốn ăn đồ ngọt để tâm trạng mình khá hơn. Vừa ăn bánh crepe vừa đảo xung quanh các quầy khác nhau: " Mạn Châu" đột nhiên cô nghe có người gọi cô.
Nhìn xung quanh, có một thanh niên từ xa vừa vẫy tay vừa tiến đến gần cô. Nhưng anh ta nhìn không quen mặt : "Đúng là cậu thật, tớ sợ tớ nhầm người." cậu thanh niên cười với cô.
"..xin lỗi, cậu là.."
"Ah..chắc cậu không nhớ tớ đâu nhỉ, tớ xin lỗi. Tớ xin tự giới thiệu tớ La Đới"
Cái tên có chút quen tai, hình như mình đã nghe ở đâu rồi. " Chào cậu, chúng ta có quen biết nhau sao ? "
" Có thể nói là tớ biết cậu và chắc rằng cậu không hề biết tớ, chúng ta học chung trường với nhau."
"Thì ra là vậy" Cô cười gượng và không biết nên nói gì.
" Sao cậu lại ở đây vậy? Không phải đang giờ học sao?"La Đới hỏi cô.
" Hôm nay tớ không có tâm trạng đi học, vậy tại sao cậu ở đây giờ này?"
" Tớ cũng chán quá nên cúp học. Hay mình đi chơi chung đi" La Đới vui vẻ kéo cô đi.
" Ơ.. này"Lại chuyện gì nữa đây?
"..." Khương Du nắm lấy tay Mạn Châu và đặt lên ngực rắn chắc của mình.
"..Anh làm gì vậy?!" Cô khó hiểu hỏi.
"Tim anh đang đập rất nhanh khi nhìn em."
"Ah.. nhưng tôi"
"Em không cần phải trả lời ngay. Đó là một lời tuyên bố rằng từ bây giờ tôi chính thức theo đuổi em." Khương Du nghiêm túc nói.
Mạn Châu ngơ ngác nhìn Khương Du.
"Chúng ta về thôi, nhà em ở đâu tôi đưa em về."
" À, nhà tôi.." Cô thầm nghĩ "Chết, Khương Du có biết nhà Hàn Minh không nhỉ? Nếu biết thì phiền phức."
"Sao nào? Không muốn cho anh biết nhà em đến vậy à?"
"Không phải,...vậy chở tôi đến địa chỉ này đi." Mạn Châu đưa địa chỉ chung cư trên một tờ rơi cô nhận được ở bên đường.
————-
Suốt một quãng đường , cả hai không mở miệng nói lời nào với nhau. Không khí hơi lạ lùng từ lúc Khương Du bày tỏ. Đến bây giờ cô vẫn chả dám tin đó là thật, chắc mình say quá rồi.
Đến khu chung cư trên tờ rơi, Khương Du dừng xe nhìn khu chung cư cỡ trung trước mặt và quay sang nhìn Mạn Châu.
"Em sống ở đây thật à?"
" Đúng vậy, thôi tôi vào nhà đây." Cô nhanh chóng ra gỡ dây an toàn và nói.
"Cảm ơn anh đã đưa tôi về"
"Khoan đã!" Vừa bước xuống xe Khương Du gọi cô.
"Ngày mai hãy dọn đến nhà anh"
"Ơ, không không cần" Mạn Châu từ chối nhanh chóng.
"Mai anh sẽ đến giúp em dọn đồ đạc về nhà anh" Khương Du bỏ qua lời cô nói.
"Vậy nhé, em ngủ ngon"Cô ngơ ngác nhìn Khương Du đóng cửa xe và chạy xe đi.
"Cái gì vậy?! Sao anh ta tự quyết định nữa rồi" Cô có chút bực bội, vừa đi vừa thầm mắng Khương Du.
Đoạn đường đi khá dài từ đây đến nhà Hàn Minh, cô ngẫm nghĩ về vụ việc sáng nay thấy có điều khá bất ổn tại sao bọn chúng lại chụp được hình của cô và Tuấn Anh? Có người theo dõi mình ư? Là ai chứ?!
Nghĩ một hồi trong chốc lát đã đến nhà Hàn Minh, Mạn Châu chần chừ bước vào nhà vì không biết phải đối mặt với Hàn Minh như thế nào. *Bíp* cửa mở ra, căn phòng tối om và tĩnh lặng. Cô không dám bật đèn sợ đá động đến Hàn Minh. Nhẹ nhàng bước vào nhà, nhìn vào phòng của Hàn Minh không thấy anh ở đấy .
Mạn Châu không biết tại sao trong lòng lại cảm thấy có chút lo lắng khi những ngày anh về trễ nhất là đêm nay vì sự việc buổi sáng, anh chẳng nhắn một lời nào với cô. Thở dài một cái, Mạn Châu xoay người đi vào phòng của mình, thầm nghĩ " Có vẻ đã đến lúc phải đi rồi!"
Cô dọn dẹp đồ đạc trong phòng mình, hành lí của cô cũng không nhiều dọn được một lúc là hoàn tất. Nhìn xung quanh căn phòng giờ đây trống rỗng, man mác buồn trong lòng. Thời gian ở đây cô cảm thấy thoải mái và vui vẻ dù có hiểu lầm ban đầu với Hàn Minh nhưng cô cảm nhận được mình và Hàn Minh có thể trở thành bạn. Tiếc thay, mọi chuyện không như mong muốn hết chuyện này đến chuyện khác khiến Mạn Châu và Hàn Minh trong một mối quan hệ khó xử nên cô quyết định rời đi.
Mạn Châu đón taxi đến một khách sạn nhỏ để ở tạm. Đến nơi, cô vùi mình trên giường , cuộn người trong chăn suy nghĩ một cách quyết tâm" Sau khi lành cái chân, nhất định phải đi tìm việc làm . Mày làm được mà!" Sau khi ngẫm nghĩ tương lai một lúc cô đã chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay ,Mạn Châu lại có một giấc mơ rất lạ lùng, cô mơ mình đến một cách đồng hoa màu đỏ. Những bông hoa ở đây nhìn rất lạ mắt, nhị hoa dài, sắc đỏ thuần thu hút ánh nhìn.
" bỉ ngạn hoa nở nơi bỉ ngạn, chỉ thấy hoa, không thấy lá" Giọng ai đó vang lên.
" Cô biết không, đây là hoa Bỉ Ngạn, còn gọi là Mạn Châu Sa Hoa." Một cô gái với gương mặt thanh thuần bước đến gần cô và nói.
" Cô là.. Mạn Châu!" cô nói.
" Đúng vậy, tôi đã từng là Ngô Mạn Châu."
Nhìn cô gái trước mắt, cô nghĩ " Ngô Mạn Châu đã trở lại vậy mình.."
"Vậy tôi có thể quay về chưa? Tôi muốn quay về thế giới của mình làm lại Tra Thiên Ân."
" Xin lỗi, điều này tôi không thể giúp cô. Bây giờ cô chính là Ngô Mạn Châu, hãy giúp tôi đi hết quãng đường còn lại."
"Nhưng tôi..tại sao tôi lại.."
"Xin cô hãy giúp tôi lấy lại những gì đã mất, để lòng tôi được thanh thản mà luân hồi."
"Nhưng tôi cũng có gia đình, bạn bè đang lo lắng và chờ đợi tôi."
" Tôi rất tiếc phải nói cho cô biết, thân xác trước đây của cô đã không còn nữa. Nếu cô muốn quay lại thế giới của mình thì cô chỉ là một linh hồn vô xác."
Cô bàng hoàng hỏi" Tôi chết rồi ư? Không thể quay về..nữa"
"Đúng vậy."
Quá hoang đường, cô vẫn không thể tin được mình đã chết.
Mạn Châu thật đột ngột quỳ xuống trước mặt cô : " Thế nên cầu xin cô hãy giúp tôi, để tôi được luân hồi."
" ....tôi...bây giờ tôi không thể nghĩ được gì nữa."
"Tôi biết cô đã phải chịu khổ vì những chuyện mà tôi đã gây ra nhưng hiện tại cô đã sống dưới thân phận của tôi, chỉ có cô mới có thể giúp tôi."
"Tôi đã phải dày công khổ luyện trong thời gian sớm nhất để có thể đi vào giấc mơ của cô.Tôi có thể hỗ trợ cho cô."
"Cho tôi chút thời gian để suy nghĩ.. quá nhiều việc xảy ra tôi không thể đưa ra quyết định."
"Được, đêm mai tôi sẽ đến tìm cô. Mong cô đưa ra quyết định tốt nhất."
————-
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào gian phòng tối mịt khiến Mạn Châu thức giấc. Trải qua một giấc mơ dài với một cuộc hội thoại lạ lùng không biết đâu là thật đâu là giả.
" Mình nên làm sao đây..Ugh..sao mọi chuyện cứ rối ren thế này?!"
"Đây không phải chỉ là một cuốn tiểu thuyết thôi sao? Tại sao lại phức tạp đến vậy!"
"Aiz.. không nghĩ nữa, chân cũng đỡ nhiều rồi đi dạo thôi." Mạn Châu sửa soạn và đi dạo phố
Cô đến khu ẩm thực đường phố, thức ăn nơi đây đa dạng và vô cùng nhộn nhịp. Cô chọn những quầy bán đồ ngọt, cô muốn ăn đồ ngọt để tâm trạng mình khá hơn. Vừa ăn bánh crepe vừa đảo xung quanh các quầy khác nhau: " Mạn Châu" đột nhiên cô nghe có người gọi cô.
Nhìn xung quanh, có một thanh niên từ xa vừa vẫy tay vừa tiến đến gần cô. Nhưng anh ta nhìn không quen mặt : "Đúng là cậu thật, tớ sợ tớ nhầm người." cậu thanh niên cười với cô.
"..xin lỗi, cậu là.."
"Ah..chắc cậu không nhớ tớ đâu nhỉ, tớ xin lỗi. Tớ xin tự giới thiệu tớ La Đới"
Cái tên có chút quen tai, hình như mình đã nghe ở đâu rồi. " Chào cậu, chúng ta có quen biết nhau sao ? "
" Có thể nói là tớ biết cậu và chắc rằng cậu không hề biết tớ, chúng ta học chung trường với nhau."
"Thì ra là vậy" Cô cười gượng và không biết nên nói gì.
" Sao cậu lại ở đây vậy? Không phải đang giờ học sao?"La Đới hỏi cô.
" Hôm nay tớ không có tâm trạng đi học, vậy tại sao cậu ở đây giờ này?"
" Tớ cũng chán quá nên cúp học. Hay mình đi chơi chung đi" La Đới vui vẻ kéo cô đi.
" Ơ.. này"Lại chuyện gì nữa đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.