Xuyên Thành Nữ Phụ Sau Bị Vai Ác Công Lược
Chương 106: Nàng vừa mới nghĩ tới ai?
Thiên Tuế Trản
01/02/2024
Tiếng vỗ cánh "Phập phập" truyền đến, A Thất lấy thư từ chim bồ câu, giao cho Bùi Tịch.
Bùi Tịch tiếp nhận rũ mắt đọc, không khỏi nhíu mày.
Thư là Lâm Thanh Nghiên viết, nói bọn họ đã đến nơi, sẽ hẹn hắn ở địa điểm hội hợp.
Lúc này đã là ngày thứ ba An Cửu đến Ngàn Sát Các.
Bùi Tịch không khỏi hoang mang, ngày đó thư An Cửu viết dưới sự quan sát của hắn, cũng là hắn tự mình giao cho Phi Trần, từ đó về sau hắn vẫn luôn phái người giám thị hướng đi của Phi Trần, tin chắc hắn đã giao thư cho mọi người.
Vì sao bọn họ đều không tin?
Trong thư Lâm Thanh Nghiên gửi cho hắn lời nói rất chắc chắn, An Cửu nhất định là bị bắt, nàng rõ ràng có người thương, nhất định là Tiên Vô Mệnh dùng thủ đoạn bức nàng.
Bùi Tịch không thể lý giải.
Khi Phi Trần nhìn thấy An Cửu và hắn ở bên nhau, phản ứng đầu tiên là hoài nghi, tựa hồ rất chắc An Cửu sẽ không thích hắn.
Lâm Thanh Nghiên cũng như thế.
Chẳng lẽ bọn họ đều biết người An Cửu thích là ai?
Ngoài lời giải thích này, Bùi Tịch không thể nghĩ được lý do khác hợp lý hơn.
Hắn trái lo phải nghĩ, cảm thấy nếu người nọ không phải Phi Trần, vậy rất có thể là Minh Dập thế tử Minh vương.
Lúc trước An Cửu gặp hắn ở sơn trang Kim Xà, hai người liền vừa gặp như đã quen, còn cùng nhau dạo tiết hoa đăng, khi đó có lẽ đã tâm sinh tình ý.
Sau đó An Cửu hồi kinh, thành hôn với cha Minh Dập, hai người tiếp xúc nhiều hơn, lại có quan hệ mẹ kế con riêng, ái mộ nhau cũng hợp lý.
Hiện giờ nghĩ đến, trước đây ở kinh thành nghe được đủ loại lời đồn tiểu về thư thượng thư và thế tử Minh vương, vô cùng có khả năng không phải giả, nếu không sao truyền đến nỗi ồn ào huyên náo, mọi người đều biết?
Giấy viết thư vô thức bị vò nát, môi mỏng nam nhân mím thành một đường thẳng tắp, vẻ mặt lạnh băng.
Tuy rằng sau khi mọi người nhận được tin phản ứng có chút ngoài dự kiến của hắn, nhưng...... hiện tại Bùi Tịch ngược lại có chút chờ mong bọn họ đến.
Nếu bọn họ không tin, vậy để bọn họ tận mắt nhìn thấy là được.
Nếu tận mắt nhìn thấy nàng yêu hắn, bọn họ có thể nói gì chứ?
Cho dù không tin thì thế nào? Hiện giờ An Cửu đối với hắn rễ tình đâm sâu, căn bản không rời khỏi hắn, dù những người đó muốn mang nàng rời đi, nàng cũng sẽ không đi.
Quan trọng nhất chính là, hắn cũng muốn xác định, nam nhân nàng yêu, rốt cuộc là ai.
Bùi Tịch trước sau chưa từng quên, kiếp trước, nam nhân An Cửu yêu sâu đậm chính là Hạ Tử Kình.
Kiếp này hai người ở chung vô cùng bình thường, giống như chỉ là bạn bè, Hạ Tử Kình cũng thích Lâm Thanh Nghiên, nhưng cũng không bài trừ đáy lòng An Cửu trộm thích hắn đâu chứ?
Mặc kệ như thế nào, hắn không muốn buông tha bất kỳ khả năng nào.
"Tiếp tục để ý bọn họ, có bất kỳ chuyện gì đều phải báo cho ta."
Chậm rãi buông tay, nhìn trang giấy rách nát trong lòng bàn tay bay xuống theo gió, Bùi Tịch nhàn nhạt phân phó.
"Vâng, công tử."
-
Mùa hè sau giờ ngọ vô cùng khô nóng, An Cửu thể chất kiều quý, sợ lạnh lại sợ nóng, liền sai người dọn ghế nằm dưới bóng cây trong viện để hóng mát.
Hiện tại nàng ở tiểu viện trong tòa tháp lớn nhất bên cạnh lâu trung tâm của Ngàn Sát Các, trong tiểu viện có hai thị nữ hầu hạ sinh hoạt hằng ngày của nàng.
An Cửu có thử nói chuyện với thị nữ, nhưng hai người tựa như đầu gỗ, cả ngày chỉ biết an an tĩnh tĩnh canh giữ ở bên cạnh, trừ làm việc một câu cũng không nói, càng sẽ không nói chuyện phiếm với nàng.
Cuộc sống trở nên không thú vị.
Bùi Tịch cũng không thường tới gặp nàng, An Cửu mơ hồ có thể cảm giác được, hình như hắn đang trốn nàng.
Về phần nguyên nhân, An Cửu suy đoán, đại khái là sợ mình mất khống chế chăng?
Hắn hiển nhiên không thể chống cự tình yêu của nàng đối với hắn, nàng làm nũng với hắn, nam nhân này liền sẽ bại trận, thoả mãn mọi yêu cầu yếu ớt ngang ngược của nàng.
An Cửu thậm chí có ảo giác, hắn so với nàng giả vờ não yêu đương, càng não yêu đương hơn.
Trước nay chưa từng yêu ai, lại máu lạnh vô tình, một khi chân chính yêu một người, sẽ càng điên cuồng càng đắm chìm hơn người bình thường.
Có câu như thế này, nếu người không có cảm xúc, vừa động tình thì trời sập đất lún.
An Cửu cảm thấy Bùi Tịch chính là loại người này.
"Hệ thống, độ hảo cảm của Bùi Tịch bao nhiêu?" Bởi vì quá mức nhàm chán, nàng đành phải tìm hệ thống nói chuyện.
【 Đối tượng công lược Bùi Tịch, độ hảo cảm hiện tại với cô là 85. 】
An Cửu: "......"
Cũng quá khó công lược đi.
Càng về sau càng khó công lược, điểm này An Cửu sớm đã có chuẩn bị.
Mấy ngày nay, mỗi ngày không có việc gì nàng liền thổ lộ với Bùi Tịch, thỉnh thoảng nhào vào trong lòng hắn, hằng ngày làm nũng bán manh dính hắn, vậy mà nam nhân cũng không cho nàng thêm điểm?
Tim hắn chẳng lẽ làm từ đá sao!?
An Cửu bi phẫn cực điểm, nàng nhiệt tình cũng không phải cho không!
Nếu hắn không tiếp nhận, vậy không nên trách nàng ra đại chiêu!
"Hồng Ngọc, ta muốn thêu hầu bao cho Phi Y, ngươi giúp ta mang kim chỉ lại đây nhé?" An Cửu nửa dựa vào ghế, nói với thị nữ đang quạt cho nàng.
Thị nữ buông quạt, hơi hành lễ, lặng yên đi vào nhà, chỉ chốc lát liền bưng giỏ kim chỉ trở về.
Nguyên chủ từ nhỏ không am hiểu nữ công, trong nhà cũng không ép nàng làm, nàng chính là đại tiểu thư kim tôn ngọc quý, đâu cần tự làm hầu bao chứ? Dù sao việc may vá đều có người làm hộ.
Việc này An Cửu cũng không giỏi, nàng chỉ biết vá áo đơn giản, muốn nàng thêu hoa, vậy thứ thêu ra chỉ có thể coi là phế phẩm.
An Cửu lấy từ trong rổ ra một miếng lụa đỏ rực rỡ, dùng kéo cắt hình dạng, hai mảnh vải ghép lại với nhau thành một cái hầu bao nhỏ đơn giản, mặt trên thêu hoa còn lại là hình uyên ương nàng cắt từ một miếng vải khác rồi vá vào.
Bỏ qua thô ráp bên trong hầu bao, nhìn từ bề ngoài, hầu bao này cũng khá tinh xảo mỹ lệ.
Sau khi may xong hầu bao, An Cửu liền chậm rãi làm tua.
Mặt trời bất tri bất giác ngả về tây, tà dương như máu, lan nửa bầu trời.
Treo tua lên hầu bao, An Cửu xoa xoa cổ đau nhức, ngẩng đầu liền thấy cửa tiểu viện cách đó không xa, nam nhân đang lẳng lặng đứng ở nơi đó, mặt mày nặng nề nhìn nàng, không biết đứng bao lâu rồi.
An Cửu ngẩn ra, ngay sau đó đột nhiên phản ứng lại, nhanh chóng đứng dậy chạy vội qua.
Hai mắt thiếu nữ sáng quắc, phản chiếu những đám mây đỏ lộng lẫy phía chân trời, như hai ngọn lửa cực nóng thiêu đốt.
Nàng chạy như bay về phía hắn, như thể gấp không chờ nổi, giày dưới chân cũng quên đeo, gót chân trần trụi trắng nõn, làn váy hồng phấn nhẹ nhàng tựa như mơ.
Cảnh tượng này cũng giống như ảo mộng, đẹp đến không chân thật.
Thẳng đến khi trước ngực chùng xuống, cô nương nhỏ xinh nhào vào lòng ngực hắn, ngẩng khuôn mặt cười ngọt ngào với hắn, Bùi Tịch mới đột nhiên có cảm giác chân thật.
Hắn rũ mắt nhìn nàng, không tự giác nhu hòa nói: "Vừa rồi nàng đang làm gì thế?"
Bản thân nam nhân không dám tới nhìn nàng, lại phân phó hai thị nữ giám thị bên cạnh nàng, An Cửu có thể bảo đảm, mỗi ngày mình uống mấy ngụm nước, đều sẽ được báo cho hắn. Cho dù như vậy, thời điểm hắn tới, vẫn sẽ hỏi nàng làm gì, để chính miệng nàng lải nhải cho hắn nghe những vụn vặt hằng ngày.
Từ góc độ này, hắn hẳn là rất thiếu tình yêu. Tâm lý học nói, người thiếu tình yêu thường sẽ hướng tới gia đình ấm áp.
Ngẫm lại thân thế Bùi Tịch, hắn căn bản là chưa từng cảm nhận được tình yêu đi?
An Cửu cảm giác hiện tại hắn tựa như ếch xanh sống ở nơi băng tuyết, chờ mong ấm áp, rồi lại sợ hãi ấm áp sẽ nấu chín hắn. Một bên sa vào, một bên lại khắc chế rời xa.
Trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt An Cửu lại bất động thanh sắc, cười nói: "Tự làm hầu bao cho chàng đó!"
Nàng cầm hầu bao đỏ, đưa tới trước mặt hắn, ngẩng mặt cười đến mi mắt cong cong: "Ta đeo cho chàng được không?"
Tầm mắt Bùi Tịch dán chặt lên hầu bao, không cầm lòng được nghĩ đến một cái hầu bao khác.
Hầu bao kia, cũng chính tay nàng giao cho hắn.
Nhưng sau vài ngày đưa hầu bao cho hắn, nàng liền không chút do dự, cũng bỏ rơi hắn mà không quay đầu lại, thậm chí một câu giải thích cũng không có.
Hiện giờ, hắn lại một lần nữa nhận được hầu bao của nàng.
Mắt đen loé lên, nam nhân thật lâu không nói.
Thiếu nữ có chút bất an, nàng không được tự nhiên mà mím môi, chậm rãi giấu hầu bao ra phía sau, mất mát mà rũ đầu, nhỏ giọng nói: "Ta, hầu bao này ta làm quá xấu, chờ ta làm ra cái tốt hơn sẽ đưa cho chàng......"
"Không xấu." Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, nàng bỗng nhiên giương mắt, liền thấy khóe môi nam nhân mang cười, ánh mắt nhìn nàng nhu hòa trước sau như một, "Đeo lên cho ta đi.".
Đôi mắt sâu thẳm trong trẻo của thiếu nữ nháy mắt lại sáng lên, vui mừng gật đầu: "Ừm!"
Ngón tay trắng nõn chuyển động linh hoạt, đeo hầu bao bên hông nam nhân, trùng hợp chính là, hôm nay nam nhân mặc áo choàng trắng, đỏ phản chiếu trắng, phá lệ khiến người ta chú ý.
Thiếu nữ nhìn chăm chú một màn này, nhìn xong, ánh mắt bỗng nhiên trở nên hoảng hốt.
Cặp mắt sáng ngời lộng lẫy kia dần dần trống rỗng, mất đi tiêu cự, trong lúc nhất thời, thiếu nữ phảng phất không có thần chí, dại ra mà đứng ở đó, trở thành một cái xác không có linh hồn.
Lực chú ý của Bùi Tịch vẫn luôn ở trên người thiếu nữ, tất nhiên đã phát hiện nàng khác thường.
Trong lòng hắn đột nhiên trầm xuống, một sự lạnh lẽo lan tràn trong ngực, trong khoảnh khắc, ngực vốn ấm áp dễ chịu liền thành lạnh lẽo thấu xương.
Cơ hồ không kịp suy nghĩ, hắn liền giơ tay chế trụ vai thiếu nữ, cắn răng hỏi: "Nàng suy nghĩ cái gì!"
"A?" Thiếu nữ đột nhiên hoàn hồn, đón ánh mắt vừa sợ vừa giận của hắn, nàng mờ mịt lại khó hiểu hỏi, "Chàng sao thế Phi Y? Ta, ta chỗ nào khiến chàng không vui sao?"
"Không phải, ta hỏi nàng vừa rồi, nghĩ tới ai!" Ngữ khí của nam nhân vội vàng lại nặng nề, giữa mày tràn đầy nôn nóng và tức giận ẩn giấu.
Đối mặt với câu hỏi của nam nhân, thiếu nữ lại bất mãn chu cái miệng nhỏ, ủy khuất nói: "Ta không nghĩ đến ai mà? Ta nghĩ đến chàng, không nghĩ gì khác. Còn có, chàng khiến ta đau."
Nàng vừa nói ra, nam nhân liền theo bản năng thả lỏng lực đạo.
Thấy trong mắt thiếu nữ ẩn hiện nước mắt trong suốt, biểu tình ủy khuất, Bùi Tịch không thể không mạnh mẽ kiềm chế bực bội tràn đầy lồng ngực.
Hiện tại nàng cái gì cũng không biết, cho dù hắn tức giận với nàng thì được gì?
Hắn cái gì cũng không làm được.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng hoài niệm người đã từng yêu.
Chỉ có thể âm u phẫn hận trong lòng, ghen ghét, táo bạo muốn giết người.
Nhưng lại không dám để nàng biết dù nửa phần.
Bùi Tịch tiếp nhận rũ mắt đọc, không khỏi nhíu mày.
Thư là Lâm Thanh Nghiên viết, nói bọn họ đã đến nơi, sẽ hẹn hắn ở địa điểm hội hợp.
Lúc này đã là ngày thứ ba An Cửu đến Ngàn Sát Các.
Bùi Tịch không khỏi hoang mang, ngày đó thư An Cửu viết dưới sự quan sát của hắn, cũng là hắn tự mình giao cho Phi Trần, từ đó về sau hắn vẫn luôn phái người giám thị hướng đi của Phi Trần, tin chắc hắn đã giao thư cho mọi người.
Vì sao bọn họ đều không tin?
Trong thư Lâm Thanh Nghiên gửi cho hắn lời nói rất chắc chắn, An Cửu nhất định là bị bắt, nàng rõ ràng có người thương, nhất định là Tiên Vô Mệnh dùng thủ đoạn bức nàng.
Bùi Tịch không thể lý giải.
Khi Phi Trần nhìn thấy An Cửu và hắn ở bên nhau, phản ứng đầu tiên là hoài nghi, tựa hồ rất chắc An Cửu sẽ không thích hắn.
Lâm Thanh Nghiên cũng như thế.
Chẳng lẽ bọn họ đều biết người An Cửu thích là ai?
Ngoài lời giải thích này, Bùi Tịch không thể nghĩ được lý do khác hợp lý hơn.
Hắn trái lo phải nghĩ, cảm thấy nếu người nọ không phải Phi Trần, vậy rất có thể là Minh Dập thế tử Minh vương.
Lúc trước An Cửu gặp hắn ở sơn trang Kim Xà, hai người liền vừa gặp như đã quen, còn cùng nhau dạo tiết hoa đăng, khi đó có lẽ đã tâm sinh tình ý.
Sau đó An Cửu hồi kinh, thành hôn với cha Minh Dập, hai người tiếp xúc nhiều hơn, lại có quan hệ mẹ kế con riêng, ái mộ nhau cũng hợp lý.
Hiện giờ nghĩ đến, trước đây ở kinh thành nghe được đủ loại lời đồn tiểu về thư thượng thư và thế tử Minh vương, vô cùng có khả năng không phải giả, nếu không sao truyền đến nỗi ồn ào huyên náo, mọi người đều biết?
Giấy viết thư vô thức bị vò nát, môi mỏng nam nhân mím thành một đường thẳng tắp, vẻ mặt lạnh băng.
Tuy rằng sau khi mọi người nhận được tin phản ứng có chút ngoài dự kiến của hắn, nhưng...... hiện tại Bùi Tịch ngược lại có chút chờ mong bọn họ đến.
Nếu bọn họ không tin, vậy để bọn họ tận mắt nhìn thấy là được.
Nếu tận mắt nhìn thấy nàng yêu hắn, bọn họ có thể nói gì chứ?
Cho dù không tin thì thế nào? Hiện giờ An Cửu đối với hắn rễ tình đâm sâu, căn bản không rời khỏi hắn, dù những người đó muốn mang nàng rời đi, nàng cũng sẽ không đi.
Quan trọng nhất chính là, hắn cũng muốn xác định, nam nhân nàng yêu, rốt cuộc là ai.
Bùi Tịch trước sau chưa từng quên, kiếp trước, nam nhân An Cửu yêu sâu đậm chính là Hạ Tử Kình.
Kiếp này hai người ở chung vô cùng bình thường, giống như chỉ là bạn bè, Hạ Tử Kình cũng thích Lâm Thanh Nghiên, nhưng cũng không bài trừ đáy lòng An Cửu trộm thích hắn đâu chứ?
Mặc kệ như thế nào, hắn không muốn buông tha bất kỳ khả năng nào.
"Tiếp tục để ý bọn họ, có bất kỳ chuyện gì đều phải báo cho ta."
Chậm rãi buông tay, nhìn trang giấy rách nát trong lòng bàn tay bay xuống theo gió, Bùi Tịch nhàn nhạt phân phó.
"Vâng, công tử."
-
Mùa hè sau giờ ngọ vô cùng khô nóng, An Cửu thể chất kiều quý, sợ lạnh lại sợ nóng, liền sai người dọn ghế nằm dưới bóng cây trong viện để hóng mát.
Hiện tại nàng ở tiểu viện trong tòa tháp lớn nhất bên cạnh lâu trung tâm của Ngàn Sát Các, trong tiểu viện có hai thị nữ hầu hạ sinh hoạt hằng ngày của nàng.
An Cửu có thử nói chuyện với thị nữ, nhưng hai người tựa như đầu gỗ, cả ngày chỉ biết an an tĩnh tĩnh canh giữ ở bên cạnh, trừ làm việc một câu cũng không nói, càng sẽ không nói chuyện phiếm với nàng.
Cuộc sống trở nên không thú vị.
Bùi Tịch cũng không thường tới gặp nàng, An Cửu mơ hồ có thể cảm giác được, hình như hắn đang trốn nàng.
Về phần nguyên nhân, An Cửu suy đoán, đại khái là sợ mình mất khống chế chăng?
Hắn hiển nhiên không thể chống cự tình yêu của nàng đối với hắn, nàng làm nũng với hắn, nam nhân này liền sẽ bại trận, thoả mãn mọi yêu cầu yếu ớt ngang ngược của nàng.
An Cửu thậm chí có ảo giác, hắn so với nàng giả vờ não yêu đương, càng não yêu đương hơn.
Trước nay chưa từng yêu ai, lại máu lạnh vô tình, một khi chân chính yêu một người, sẽ càng điên cuồng càng đắm chìm hơn người bình thường.
Có câu như thế này, nếu người không có cảm xúc, vừa động tình thì trời sập đất lún.
An Cửu cảm thấy Bùi Tịch chính là loại người này.
"Hệ thống, độ hảo cảm của Bùi Tịch bao nhiêu?" Bởi vì quá mức nhàm chán, nàng đành phải tìm hệ thống nói chuyện.
【 Đối tượng công lược Bùi Tịch, độ hảo cảm hiện tại với cô là 85. 】
An Cửu: "......"
Cũng quá khó công lược đi.
Càng về sau càng khó công lược, điểm này An Cửu sớm đã có chuẩn bị.
Mấy ngày nay, mỗi ngày không có việc gì nàng liền thổ lộ với Bùi Tịch, thỉnh thoảng nhào vào trong lòng hắn, hằng ngày làm nũng bán manh dính hắn, vậy mà nam nhân cũng không cho nàng thêm điểm?
Tim hắn chẳng lẽ làm từ đá sao!?
An Cửu bi phẫn cực điểm, nàng nhiệt tình cũng không phải cho không!
Nếu hắn không tiếp nhận, vậy không nên trách nàng ra đại chiêu!
"Hồng Ngọc, ta muốn thêu hầu bao cho Phi Y, ngươi giúp ta mang kim chỉ lại đây nhé?" An Cửu nửa dựa vào ghế, nói với thị nữ đang quạt cho nàng.
Thị nữ buông quạt, hơi hành lễ, lặng yên đi vào nhà, chỉ chốc lát liền bưng giỏ kim chỉ trở về.
Nguyên chủ từ nhỏ không am hiểu nữ công, trong nhà cũng không ép nàng làm, nàng chính là đại tiểu thư kim tôn ngọc quý, đâu cần tự làm hầu bao chứ? Dù sao việc may vá đều có người làm hộ.
Việc này An Cửu cũng không giỏi, nàng chỉ biết vá áo đơn giản, muốn nàng thêu hoa, vậy thứ thêu ra chỉ có thể coi là phế phẩm.
An Cửu lấy từ trong rổ ra một miếng lụa đỏ rực rỡ, dùng kéo cắt hình dạng, hai mảnh vải ghép lại với nhau thành một cái hầu bao nhỏ đơn giản, mặt trên thêu hoa còn lại là hình uyên ương nàng cắt từ một miếng vải khác rồi vá vào.
Bỏ qua thô ráp bên trong hầu bao, nhìn từ bề ngoài, hầu bao này cũng khá tinh xảo mỹ lệ.
Sau khi may xong hầu bao, An Cửu liền chậm rãi làm tua.
Mặt trời bất tri bất giác ngả về tây, tà dương như máu, lan nửa bầu trời.
Treo tua lên hầu bao, An Cửu xoa xoa cổ đau nhức, ngẩng đầu liền thấy cửa tiểu viện cách đó không xa, nam nhân đang lẳng lặng đứng ở nơi đó, mặt mày nặng nề nhìn nàng, không biết đứng bao lâu rồi.
An Cửu ngẩn ra, ngay sau đó đột nhiên phản ứng lại, nhanh chóng đứng dậy chạy vội qua.
Hai mắt thiếu nữ sáng quắc, phản chiếu những đám mây đỏ lộng lẫy phía chân trời, như hai ngọn lửa cực nóng thiêu đốt.
Nàng chạy như bay về phía hắn, như thể gấp không chờ nổi, giày dưới chân cũng quên đeo, gót chân trần trụi trắng nõn, làn váy hồng phấn nhẹ nhàng tựa như mơ.
Cảnh tượng này cũng giống như ảo mộng, đẹp đến không chân thật.
Thẳng đến khi trước ngực chùng xuống, cô nương nhỏ xinh nhào vào lòng ngực hắn, ngẩng khuôn mặt cười ngọt ngào với hắn, Bùi Tịch mới đột nhiên có cảm giác chân thật.
Hắn rũ mắt nhìn nàng, không tự giác nhu hòa nói: "Vừa rồi nàng đang làm gì thế?"
Bản thân nam nhân không dám tới nhìn nàng, lại phân phó hai thị nữ giám thị bên cạnh nàng, An Cửu có thể bảo đảm, mỗi ngày mình uống mấy ngụm nước, đều sẽ được báo cho hắn. Cho dù như vậy, thời điểm hắn tới, vẫn sẽ hỏi nàng làm gì, để chính miệng nàng lải nhải cho hắn nghe những vụn vặt hằng ngày.
Từ góc độ này, hắn hẳn là rất thiếu tình yêu. Tâm lý học nói, người thiếu tình yêu thường sẽ hướng tới gia đình ấm áp.
Ngẫm lại thân thế Bùi Tịch, hắn căn bản là chưa từng cảm nhận được tình yêu đi?
An Cửu cảm giác hiện tại hắn tựa như ếch xanh sống ở nơi băng tuyết, chờ mong ấm áp, rồi lại sợ hãi ấm áp sẽ nấu chín hắn. Một bên sa vào, một bên lại khắc chế rời xa.
Trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt An Cửu lại bất động thanh sắc, cười nói: "Tự làm hầu bao cho chàng đó!"
Nàng cầm hầu bao đỏ, đưa tới trước mặt hắn, ngẩng mặt cười đến mi mắt cong cong: "Ta đeo cho chàng được không?"
Tầm mắt Bùi Tịch dán chặt lên hầu bao, không cầm lòng được nghĩ đến một cái hầu bao khác.
Hầu bao kia, cũng chính tay nàng giao cho hắn.
Nhưng sau vài ngày đưa hầu bao cho hắn, nàng liền không chút do dự, cũng bỏ rơi hắn mà không quay đầu lại, thậm chí một câu giải thích cũng không có.
Hiện giờ, hắn lại một lần nữa nhận được hầu bao của nàng.
Mắt đen loé lên, nam nhân thật lâu không nói.
Thiếu nữ có chút bất an, nàng không được tự nhiên mà mím môi, chậm rãi giấu hầu bao ra phía sau, mất mát mà rũ đầu, nhỏ giọng nói: "Ta, hầu bao này ta làm quá xấu, chờ ta làm ra cái tốt hơn sẽ đưa cho chàng......"
"Không xấu." Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, nàng bỗng nhiên giương mắt, liền thấy khóe môi nam nhân mang cười, ánh mắt nhìn nàng nhu hòa trước sau như một, "Đeo lên cho ta đi.".
Đôi mắt sâu thẳm trong trẻo của thiếu nữ nháy mắt lại sáng lên, vui mừng gật đầu: "Ừm!"
Ngón tay trắng nõn chuyển động linh hoạt, đeo hầu bao bên hông nam nhân, trùng hợp chính là, hôm nay nam nhân mặc áo choàng trắng, đỏ phản chiếu trắng, phá lệ khiến người ta chú ý.
Thiếu nữ nhìn chăm chú một màn này, nhìn xong, ánh mắt bỗng nhiên trở nên hoảng hốt.
Cặp mắt sáng ngời lộng lẫy kia dần dần trống rỗng, mất đi tiêu cự, trong lúc nhất thời, thiếu nữ phảng phất không có thần chí, dại ra mà đứng ở đó, trở thành một cái xác không có linh hồn.
Lực chú ý của Bùi Tịch vẫn luôn ở trên người thiếu nữ, tất nhiên đã phát hiện nàng khác thường.
Trong lòng hắn đột nhiên trầm xuống, một sự lạnh lẽo lan tràn trong ngực, trong khoảnh khắc, ngực vốn ấm áp dễ chịu liền thành lạnh lẽo thấu xương.
Cơ hồ không kịp suy nghĩ, hắn liền giơ tay chế trụ vai thiếu nữ, cắn răng hỏi: "Nàng suy nghĩ cái gì!"
"A?" Thiếu nữ đột nhiên hoàn hồn, đón ánh mắt vừa sợ vừa giận của hắn, nàng mờ mịt lại khó hiểu hỏi, "Chàng sao thế Phi Y? Ta, ta chỗ nào khiến chàng không vui sao?"
"Không phải, ta hỏi nàng vừa rồi, nghĩ tới ai!" Ngữ khí của nam nhân vội vàng lại nặng nề, giữa mày tràn đầy nôn nóng và tức giận ẩn giấu.
Đối mặt với câu hỏi của nam nhân, thiếu nữ lại bất mãn chu cái miệng nhỏ, ủy khuất nói: "Ta không nghĩ đến ai mà? Ta nghĩ đến chàng, không nghĩ gì khác. Còn có, chàng khiến ta đau."
Nàng vừa nói ra, nam nhân liền theo bản năng thả lỏng lực đạo.
Thấy trong mắt thiếu nữ ẩn hiện nước mắt trong suốt, biểu tình ủy khuất, Bùi Tịch không thể không mạnh mẽ kiềm chế bực bội tràn đầy lồng ngực.
Hiện tại nàng cái gì cũng không biết, cho dù hắn tức giận với nàng thì được gì?
Hắn cái gì cũng không làm được.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng hoài niệm người đã từng yêu.
Chỉ có thể âm u phẫn hận trong lòng, ghen ghét, táo bạo muốn giết người.
Nhưng lại không dám để nàng biết dù nửa phần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.