Chương 27
Tiểu Ngô Quân
26/03/2022
Cố Sơn Tuyết uống rượu, tầm mắt có chút mơ hồ.
Nàng không dám chắc người mình thấy bên dưới là người đó, nhưng trực giác nói cho nàng biết chính là người đó.
Cho dù đúng thì sao?
Cố Sơn Tuyết nghĩ trong đầu như vậy, thế nhưng nàng vẫn cố rướn ra cửa sổ nhìn, lau đi lớp sương trên cửa sổ.
Khách trong phòng đã xong việc, trợ lý của Cố Sơn Tuyết thấy sếp nhìn ra cừa sổ tường nàng đang say, ra ngoài cửa gọi nhân viên phục vụ mang lên cho cô chén canh giải rượu.
Cố Sơn Tuyết híp mắt một cái, nhìn xuyên qua cửa sổ bên dưới.
Vóc người kiểu tóc, chính xác là Khuyết Dĩ Ngưng, trong ngực nàng còn đang ôm một nữ nhân khác, cho dù nữ nhân kia đã lùi hai bước, thì khoảng cách duy trì vẫn rất thân mật.
Cồn cũng không khiến cho đầu óc Cố Sơn Tuyết mơ màng, cô nghĩ chắc chỉ là bạn bè thân thiết, nhưng cô lại không thể khống chế nghĩ thành chuyện khác.
Cái người này ai cũng mỉm cười, thân mật như vậy sao?
Cô còn tưởng là.... quên đi.
Vốn cũng chỉ suy đoán đối phương, vì đôi bên thân thiết, nhưng đối phương làm vậy cũng bình thường.
Cô cứ vậy nhìn Khuyết Dĩ Ngưng cùng một người khác biến mất trong tầm mắt.
Cố Sơn Tuyết đưa tay lên, xoa mi tâm.
Trọ lý bưng chén canh đến, di chuyển đến trước gót chân nàng: "giám đốc, uống một chút đi."
Cố Sơn Tuyết nghe nàng gọi, có chút buồn phiền, uống hai ngụm, để lên bàn.
Hiện tại cô vì tập đoàn Cố thị mà uống rượu thương lượng, trợ lý cũng là người Cố thị thuê, tuy đối với tình thế này cô bị ép, nhưng tâm tình vẫn có chút chán ghét.
Cô chán ghét gã đàn ông kia, chán ghét mọi thứ hắn sở hữu, những thứ này đều là tâm huyết của ông ngoại và mẹ cô, cô phải lấy lại từng chút một.
Trợ lý: "giám đốc, định đi bây giờ sao, tôi gọi lái xe đến đưa cô về nhà nha?"
Cố Sơn Tuyết không trả lời, không muốn người ta đỡ, đứng dậy cầm túi đi ra ngoài.
Khuyết Dĩ Ngưng đang cùng Chương Thi Vũ đi theo nhân viên phục vụ lên lầu hai, Chương Thi Vũ còn đang ngại vì chuyện vừa rồi, Khuyết Dĩ Ngưng thấy vậy thì trêu chọc cô.
Lúc ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Sơn Tuyết từ trên lầu đi xuống.
Đối phương hình như uống rượu, trên mặt hơi hồng, có chút lãnh ý, nhìn vào ánh mắt đều là sự lạnh lùng,
Khuyết Dĩ Ngưng muốn bắt chuyện, đối phương lại đi lướt qua người nàng.
Khuyết Dĩ Ngưng ngẩn ngơ: "này?"
Khuyết Dĩ Ngưng chinh lăng nhìn ánh mắt Cố Sơn Tuyết rõ ràng, Chương Thi Vũ lần đầu thấy sếp như vậy, cũng đưng im không di chuyển, theo ánh mắt Khuyết Dĩ Ngưng nhìn tới Cố Sơn Tuyết.
Trong lúc đó lòng Khuyết Dĩ Ngưng thoáng qua nhiều suy nghĩ, điều mãnh liệt nhất chính là có phải Cố Sơn Tuyết đang cố ý đúng không?
Cô không phải cố ý lánh nàng, nên mới không nhận lời mời của nàng, muốn trốn nàng để giữ khoảng cách?
Lẽ nào tiểu tâm tư của nàng bị lộ rồi?
Khuyết Dĩ Ngưng biết hiện tại không thích hợp níu kéo, với phong cách của nàng thì có tìm cớ để cho qua, nhưng hiện tại thì nàng không kiềm chế được.
Không phải vì thấy đối phương không nhìn nàng, hay xem trọng nàng, mà có một chút ủy khuất.
Cố Sơn Tuyết không phải nói các nàng là bạn bè sao? sao lại có người bạn nào không thèm nhìn bạn mình như vậy chứ?
Cho dù bại lội, bị cự tuyệt thì cũng phải có nguyên nhân, có quá trình, để nàng hiểu rõ ràng chứ?
Khuyết Dĩ Ngưng quay đầu nói với Chương Thi Vũ 'chờ tôi một chút', liền đuổi theo phía trước.
Khuyết Dĩ Ngưng không muốn diễn với Cố Sơn Tuyết ở đại sảnh nhà hàng, đi theo đến cửa, thì mới gọi Cố Sơn Tuyết lại.
Khuyết Dĩ Ngưng: "Cố tiểu thư."
Trợ lý dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua Khuyết Dĩ Ngưng, vừa liếc Cố Sơn Tuyết, nhỏ giọng nhắc Cố Sơn Tuyết phía sau có người gọi cô.
Cố Sơn Tuyết dừng lại, quay đầu ánh mắt nhìn ra phía sau.
Ánh đèn Hương Tình Thủy Tạ rực rỡ, hòa cùng cảnh vật cổ kính, bên trên treo đèn lồng đỏ tinh xảo, đèn đỏ nhấp nháy trong đêm đông lạnh lẽo.
Khuyết Dĩ Ngưng đứng đó, nàng mặc áo len cao cổ, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ, làn da trắng, tóc dài tán trước người, rõ ràng không lộ biểu tình gì khác, nhưng lại khiến người ta thấy không vui nổi.
Cố Sơn Tuyết nhấp môi, trong lòng sinh chút áy náy.
Vừa rồi cô không định đi qua mà không chào hỏi gì, nhưng vì tức giận vừa rồi trong lòng chưa tiêu, lúc đi ngang qua Khuyết Dĩ Ngưng, trong lòng lại nghĩ người bạn này cũng không quan trọng, đối phương chẳng qua là vì khuôn mặt này, nàng có thể còn có bạn bè khác.
Cố Sơn Tuyết lại phát hiện, đây đúng là suy nghĩ ấu trĩ, có lẽ do cồn khiến cho năng lực tư duy giảm xuống, cho nên mới lý luận cái kiểu dở hơi như vậy.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu, đáp lai Khuyết Dĩ Ngưng nói: "Khuyết tiểu thư."
Khuyết Dĩ Ngưng thấy đối phương nhìn thẳng vào mắt nàng, chào hỏi nàng, nhưng lại không có tức giận gì, chỉ bước về phía trước vài bước.
Khuyết Dĩ Ngưng: "cô uống rất nhiều sao? hay là.... tôi đưa cô về nhà trước nhé?"
Cố Sơn Tuyết: "có tài xế đến lái rồi."
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn nàng, biểu tình căng thẳng: "Cố tiểu thư thà để tài xế lái dùm, cũng không muốn cho tôi tiễn hả? không phải chúng ta là bạn bè sao?"
Cố Sơn Tuyết nhìn trợ lý bên cạnh: "cô về trước đi."
Trợ lý gật đầu, đón xe rời đi.
Sắc mặt Khuyết Dĩ Ngưng giãn lại, mở miệng nói: "tôi còn tưởng là, Cố tiểu thư không muốn để tôi đưa chứ?"
Cố Sơn Tuyết không biết nói sao, đành cố gắng giải thích: "tôi không có ý đó."
Khuyết Dĩ Ngưng đến gần cô, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô, ép Cố Sơn Tuyết không thể rời ánh mắt: "thật không có hả? tôi nghĩ cô đang trốn tôi a."
Cố Sơn Tuyết có chút khỏ hiểu: "tại sao tôi lại trốn cô? Khuyết tiểu thư, có phải cô đang hiểu lầm tôi cái gì không?"
Khuyết Dĩ Ngưng: "tôi hẹn cô đi ăn cơm thì cô không về, mỗi ngày tôi đều xịt nước hoa cô tặng, nói là bạn bè, nhưng vừa gặp mặt cô mới thấy tôi thì đã đi luôn không thèm nhìn tôi."
Khuyết Dĩ Ngưng không định chỉ trích, nhưng lời nàng nói càng nghe càng ủy khuất.
Cố Sơn Tuyết: "xin lỗi, tôi không cố ý làm như vậy, hôm nay bàn việc tôi uống hơi nhiều."
Có Sơn Tuyết nghĩ đến cảnh vừa rồi, cho rằng do mình nhìn thấy Khuyết Dĩ Ngưng ôm ấp người khác, nên cô giận dỗi không muốn chào, cho nên cảm thấy suy nghĩ của mình thật kỳ quái ngây thơ, liền tìm cho mình một lý do.
Cố Sơn Tuyết: "không phải cô có bạn bè đi cùng sao, đưa tôi về trước không sao chứ?"
Khuyết Dĩ Ngưng: "đó là trợ lý của tôi, lần đầu mời cô ấy ăn cơm, mà cô ấy ăn một mình cũng được."
Cái này cũng không có vấn đề gì, Chương Thi Vũ thiếu nàng thì không phải là không ăn được.
Khuyết Dĩ Ngưng dùng di động gửi cho Chương Thi Vũ 2.000, nhắn cho cô bữa cơm này nàng mời, ăn gì cũng được, nàng có chút việc bận phải đi trước.
Chương Thi Vũ nhận tiền, vui vẻ nhắn lại 'cám ơn sếp'.
Cố Sơn Tuyết nghe Khuyết Dĩ Ngưng nói, trong lòng vẫn chưa hết giận, nếu là trợ lý không phải bạn thân, thì dựa gần như vậy sẽ có chuyện.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn Cố Sơn Tuyết không suy nghĩ nhiều, trong lòng đang nghĩ có phải cô trợ lý kia rất xinh đẹp không?
Khuyết Dĩ Ngưng mở cửa xe sau cho Cố Sơn Tuyết, để Cố Sơn Tuyết vào ngồi, rồi mình cũng ngồi vào, dựa vào cạnh nàng, sau đó cúi đầu nhìn di động.
Cố Sơn Tuyết: "Khuyết tiểu thư?"
Khuyết Dĩ Ngưng: "tôi đang gọi cho tài xế đến lái."
Cố Sơn Tuyết sửng sốt: "hả?"
Khuyết Dĩ Ngưng thản nhiên nói: "tôi không có bằng lái."
Tuy nàng rất muốn lái, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng nhớ đến mình còn chưa có bằng lái, cho dù biết lái thì cũng không được.
Tối nay nói không chừng là cơ hội tốt, Khuyết Dĩ Ngưng không muốn để cái này bị cảnh sát giao thông làm hỏng.
Cố Sơn Tuyết nhịn không được mà cười, thấy Khuyết Dĩ Ngưng thẳng thắn, không hiểu vì sao lại cảm thấy nàng thật đáng yêu.
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn chằm chằm Cố Sơn Tuyết mỉn cười, băng sơn cười rồi, mặc dù không có khoa trương như xuân về hoa nở, nhưng rất đẹp, khó mà tả được.
Khuyết Dĩ Ngưng dùng ánh mắt miêu tả ngũ quan của cô, thực lòng khen: "cô cười lên rất đẹp."
Cố Sơn Tuyết không cười, nghĩ thầm cô biết đối phương vì khuôn mặt này của cô.
Ngón tay ấm áp mềm mại lướt qua khuôn mặt Cố Sơn Tuyết, vén lên tóc mái tán loạn che mặt nàng.
Chỗ đó chạm vào nhanh chóng tê dại, Cố Sơn Tuyết khẽ run, có chút ngại ngùng đưa tay lên chạm vào chỗ đó lại.
Khuyết Dĩ Ngưng giải thích hành động của mình: "là do tóc cô rối."
Cố Sơn Tuyết: "cảm ơn."
Không khí lại yên tĩnh, đèn trong xe không mở, lò sưởi cũng không mở, hô hấp một mảnh lạnh băng.
Khuyết Dĩ Ngưng cũng không thể duy trì không khí im lặng này mãi, liền nói: "mấy ngày nay cô bận lắm hả?"
Cố Sơn Tuyết nhẹ nhàng trả lời: "lịch trình kín mít, cho nên mới từ chối cuộc hẹn của cô, thật ngại quá."
Thực sự Cố Sơn Tuyết cũng nghĩ đến việc rời xa không gặp nữa, nhưng đối phương liên tục xuất hiện trong cuộc sống của cô, để lại cho cô cảm giác khá tốt, Cố Sơn Tuyết nguyện ý làm bạn với nàng.
Nếu đã quyết định muốn làm bạn, Cố Sơn Tuyết cũng không định nghĩ đến việc tránh xa nữa, lời cự tuyệt cũng không phải cố ý làm, thực sự là công việc rất nhiều.
Khuyết Dĩ Ngưng: "không sao đâu, như vậy tôi cũng yên tâm, tôi còn tưởng cô đang trốn tôi."
Cố Sơn Tuyết khó hiểu: "vì sao tôi lại phải trốn cô?"
Khuyết Dĩ Ngưng: "tôi sợ cô nghĩ rằng tôi muốn huy thanh danh của cô, chắc cô cũng biết sự phân chia trong Lư Tô này, thanh danh tôi rất xấu, sợ là cô nghĩ làm bạn với tôi sẽ khiến cô bị ảnh hưởng xấu."
Khuyết Dĩ Ngưng thực sự không tự giễu như vậy, nhưng chỉ là muốn trần thuật quan điểm của một người khác mà thôi, thuận tiện kể lể với Cố SơnTuyết.
Bất quá nàng thực sự muốn làm xấu đối phương nha, dĩ nhiên không phải từ danh dự, mà là từ thân thể.
Cơ Sơn Tuyết nhăn mày: "tôi không có nghĩ như vậy, cô đừng coi nhẹ mình như thế."
Cố Sơn Tuyết biết Khuyết Dĩ Ngưng cũng không thể chịu nổi một số người đả kích, tuy nàng ở trong cái vòng nhọ hẹp, nàng không thực sự hòa tan, nhưng nhìn từ bề ngoài, coi như là vòng nhỏ, thì những người đó nhắc đến Khuyết Dĩ Ngưng, thì không thể không chế giễu chọc tức coi thường ra vẻ ta đây, xét cho cùng là vì Khuyết Dĩ Ngưng từng cuồng si Phó Văn Tĩnh, cho nên tạo phản cảm với người khác.
Nhưng Cố Sơn Tuyết lại thấy không đúng, Khuyết Dĩ Ngưng ngồi cạnh cô, trong lòng cô luôn nghĩ nàng sẽ không làm chuyện như vậy.
Trong lời đồn, cái người cuồng si Phó Văn Tĩnh kia vì lưu luyến điên cuồng mà đánh mất bản ngã, nhưng nàng biết Khuyết Dĩ Ngưng vô cùng tỉnh táo, tự tin, có mị lực đặc biệt của bản thân.
Cố Sơn Tuyết: "cô không xấu, cô rất tốt, đừng lo lắng."
Khuyết Dĩ Ngưng không ngờ cô lại nghiêm túc trả lời như vậy, bật cười, giơ tay ôm lấy Cố Sơn Tuyết.
"Cố tiểu thư, cô thật đáng yêu."
Khuyết Dĩ Ngưng chỉ ôm mấy giây, sau đó rút tay về.
Với Cố Sơn Tuyết mà nói, đây tựa như gió ấm nhẹ nhàng bao bọc, phút chốc ngăn lại thế giới lạnh lẽo, nhưng chỉ dừng có một chút đã rời đi, tựa như giấc mộng êm ái khó tin.
Nàng không dám chắc người mình thấy bên dưới là người đó, nhưng trực giác nói cho nàng biết chính là người đó.
Cho dù đúng thì sao?
Cố Sơn Tuyết nghĩ trong đầu như vậy, thế nhưng nàng vẫn cố rướn ra cửa sổ nhìn, lau đi lớp sương trên cửa sổ.
Khách trong phòng đã xong việc, trợ lý của Cố Sơn Tuyết thấy sếp nhìn ra cừa sổ tường nàng đang say, ra ngoài cửa gọi nhân viên phục vụ mang lên cho cô chén canh giải rượu.
Cố Sơn Tuyết híp mắt một cái, nhìn xuyên qua cửa sổ bên dưới.
Vóc người kiểu tóc, chính xác là Khuyết Dĩ Ngưng, trong ngực nàng còn đang ôm một nữ nhân khác, cho dù nữ nhân kia đã lùi hai bước, thì khoảng cách duy trì vẫn rất thân mật.
Cồn cũng không khiến cho đầu óc Cố Sơn Tuyết mơ màng, cô nghĩ chắc chỉ là bạn bè thân thiết, nhưng cô lại không thể khống chế nghĩ thành chuyện khác.
Cái người này ai cũng mỉm cười, thân mật như vậy sao?
Cô còn tưởng là.... quên đi.
Vốn cũng chỉ suy đoán đối phương, vì đôi bên thân thiết, nhưng đối phương làm vậy cũng bình thường.
Cô cứ vậy nhìn Khuyết Dĩ Ngưng cùng một người khác biến mất trong tầm mắt.
Cố Sơn Tuyết đưa tay lên, xoa mi tâm.
Trọ lý bưng chén canh đến, di chuyển đến trước gót chân nàng: "giám đốc, uống một chút đi."
Cố Sơn Tuyết nghe nàng gọi, có chút buồn phiền, uống hai ngụm, để lên bàn.
Hiện tại cô vì tập đoàn Cố thị mà uống rượu thương lượng, trợ lý cũng là người Cố thị thuê, tuy đối với tình thế này cô bị ép, nhưng tâm tình vẫn có chút chán ghét.
Cô chán ghét gã đàn ông kia, chán ghét mọi thứ hắn sở hữu, những thứ này đều là tâm huyết của ông ngoại và mẹ cô, cô phải lấy lại từng chút một.
Trợ lý: "giám đốc, định đi bây giờ sao, tôi gọi lái xe đến đưa cô về nhà nha?"
Cố Sơn Tuyết không trả lời, không muốn người ta đỡ, đứng dậy cầm túi đi ra ngoài.
Khuyết Dĩ Ngưng đang cùng Chương Thi Vũ đi theo nhân viên phục vụ lên lầu hai, Chương Thi Vũ còn đang ngại vì chuyện vừa rồi, Khuyết Dĩ Ngưng thấy vậy thì trêu chọc cô.
Lúc ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Sơn Tuyết từ trên lầu đi xuống.
Đối phương hình như uống rượu, trên mặt hơi hồng, có chút lãnh ý, nhìn vào ánh mắt đều là sự lạnh lùng,
Khuyết Dĩ Ngưng muốn bắt chuyện, đối phương lại đi lướt qua người nàng.
Khuyết Dĩ Ngưng ngẩn ngơ: "này?"
Khuyết Dĩ Ngưng chinh lăng nhìn ánh mắt Cố Sơn Tuyết rõ ràng, Chương Thi Vũ lần đầu thấy sếp như vậy, cũng đưng im không di chuyển, theo ánh mắt Khuyết Dĩ Ngưng nhìn tới Cố Sơn Tuyết.
Trong lúc đó lòng Khuyết Dĩ Ngưng thoáng qua nhiều suy nghĩ, điều mãnh liệt nhất chính là có phải Cố Sơn Tuyết đang cố ý đúng không?
Cô không phải cố ý lánh nàng, nên mới không nhận lời mời của nàng, muốn trốn nàng để giữ khoảng cách?
Lẽ nào tiểu tâm tư của nàng bị lộ rồi?
Khuyết Dĩ Ngưng biết hiện tại không thích hợp níu kéo, với phong cách của nàng thì có tìm cớ để cho qua, nhưng hiện tại thì nàng không kiềm chế được.
Không phải vì thấy đối phương không nhìn nàng, hay xem trọng nàng, mà có một chút ủy khuất.
Cố Sơn Tuyết không phải nói các nàng là bạn bè sao? sao lại có người bạn nào không thèm nhìn bạn mình như vậy chứ?
Cho dù bại lội, bị cự tuyệt thì cũng phải có nguyên nhân, có quá trình, để nàng hiểu rõ ràng chứ?
Khuyết Dĩ Ngưng quay đầu nói với Chương Thi Vũ 'chờ tôi một chút', liền đuổi theo phía trước.
Khuyết Dĩ Ngưng không muốn diễn với Cố Sơn Tuyết ở đại sảnh nhà hàng, đi theo đến cửa, thì mới gọi Cố Sơn Tuyết lại.
Khuyết Dĩ Ngưng: "Cố tiểu thư."
Trợ lý dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua Khuyết Dĩ Ngưng, vừa liếc Cố Sơn Tuyết, nhỏ giọng nhắc Cố Sơn Tuyết phía sau có người gọi cô.
Cố Sơn Tuyết dừng lại, quay đầu ánh mắt nhìn ra phía sau.
Ánh đèn Hương Tình Thủy Tạ rực rỡ, hòa cùng cảnh vật cổ kính, bên trên treo đèn lồng đỏ tinh xảo, đèn đỏ nhấp nháy trong đêm đông lạnh lẽo.
Khuyết Dĩ Ngưng đứng đó, nàng mặc áo len cao cổ, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ, làn da trắng, tóc dài tán trước người, rõ ràng không lộ biểu tình gì khác, nhưng lại khiến người ta thấy không vui nổi.
Cố Sơn Tuyết nhấp môi, trong lòng sinh chút áy náy.
Vừa rồi cô không định đi qua mà không chào hỏi gì, nhưng vì tức giận vừa rồi trong lòng chưa tiêu, lúc đi ngang qua Khuyết Dĩ Ngưng, trong lòng lại nghĩ người bạn này cũng không quan trọng, đối phương chẳng qua là vì khuôn mặt này, nàng có thể còn có bạn bè khác.
Cố Sơn Tuyết lại phát hiện, đây đúng là suy nghĩ ấu trĩ, có lẽ do cồn khiến cho năng lực tư duy giảm xuống, cho nên mới lý luận cái kiểu dở hơi như vậy.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu, đáp lai Khuyết Dĩ Ngưng nói: "Khuyết tiểu thư."
Khuyết Dĩ Ngưng thấy đối phương nhìn thẳng vào mắt nàng, chào hỏi nàng, nhưng lại không có tức giận gì, chỉ bước về phía trước vài bước.
Khuyết Dĩ Ngưng: "cô uống rất nhiều sao? hay là.... tôi đưa cô về nhà trước nhé?"
Cố Sơn Tuyết: "có tài xế đến lái rồi."
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn nàng, biểu tình căng thẳng: "Cố tiểu thư thà để tài xế lái dùm, cũng không muốn cho tôi tiễn hả? không phải chúng ta là bạn bè sao?"
Cố Sơn Tuyết nhìn trợ lý bên cạnh: "cô về trước đi."
Trợ lý gật đầu, đón xe rời đi.
Sắc mặt Khuyết Dĩ Ngưng giãn lại, mở miệng nói: "tôi còn tưởng là, Cố tiểu thư không muốn để tôi đưa chứ?"
Cố Sơn Tuyết không biết nói sao, đành cố gắng giải thích: "tôi không có ý đó."
Khuyết Dĩ Ngưng đến gần cô, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô, ép Cố Sơn Tuyết không thể rời ánh mắt: "thật không có hả? tôi nghĩ cô đang trốn tôi a."
Cố Sơn Tuyết có chút khỏ hiểu: "tại sao tôi lại trốn cô? Khuyết tiểu thư, có phải cô đang hiểu lầm tôi cái gì không?"
Khuyết Dĩ Ngưng: "tôi hẹn cô đi ăn cơm thì cô không về, mỗi ngày tôi đều xịt nước hoa cô tặng, nói là bạn bè, nhưng vừa gặp mặt cô mới thấy tôi thì đã đi luôn không thèm nhìn tôi."
Khuyết Dĩ Ngưng không định chỉ trích, nhưng lời nàng nói càng nghe càng ủy khuất.
Cố Sơn Tuyết: "xin lỗi, tôi không cố ý làm như vậy, hôm nay bàn việc tôi uống hơi nhiều."
Có Sơn Tuyết nghĩ đến cảnh vừa rồi, cho rằng do mình nhìn thấy Khuyết Dĩ Ngưng ôm ấp người khác, nên cô giận dỗi không muốn chào, cho nên cảm thấy suy nghĩ của mình thật kỳ quái ngây thơ, liền tìm cho mình một lý do.
Cố Sơn Tuyết: "không phải cô có bạn bè đi cùng sao, đưa tôi về trước không sao chứ?"
Khuyết Dĩ Ngưng: "đó là trợ lý của tôi, lần đầu mời cô ấy ăn cơm, mà cô ấy ăn một mình cũng được."
Cái này cũng không có vấn đề gì, Chương Thi Vũ thiếu nàng thì không phải là không ăn được.
Khuyết Dĩ Ngưng dùng di động gửi cho Chương Thi Vũ 2.000, nhắn cho cô bữa cơm này nàng mời, ăn gì cũng được, nàng có chút việc bận phải đi trước.
Chương Thi Vũ nhận tiền, vui vẻ nhắn lại 'cám ơn sếp'.
Cố Sơn Tuyết nghe Khuyết Dĩ Ngưng nói, trong lòng vẫn chưa hết giận, nếu là trợ lý không phải bạn thân, thì dựa gần như vậy sẽ có chuyện.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn Cố Sơn Tuyết không suy nghĩ nhiều, trong lòng đang nghĩ có phải cô trợ lý kia rất xinh đẹp không?
Khuyết Dĩ Ngưng mở cửa xe sau cho Cố Sơn Tuyết, để Cố Sơn Tuyết vào ngồi, rồi mình cũng ngồi vào, dựa vào cạnh nàng, sau đó cúi đầu nhìn di động.
Cố Sơn Tuyết: "Khuyết tiểu thư?"
Khuyết Dĩ Ngưng: "tôi đang gọi cho tài xế đến lái."
Cố Sơn Tuyết sửng sốt: "hả?"
Khuyết Dĩ Ngưng thản nhiên nói: "tôi không có bằng lái."
Tuy nàng rất muốn lái, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng nhớ đến mình còn chưa có bằng lái, cho dù biết lái thì cũng không được.
Tối nay nói không chừng là cơ hội tốt, Khuyết Dĩ Ngưng không muốn để cái này bị cảnh sát giao thông làm hỏng.
Cố Sơn Tuyết nhịn không được mà cười, thấy Khuyết Dĩ Ngưng thẳng thắn, không hiểu vì sao lại cảm thấy nàng thật đáng yêu.
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn chằm chằm Cố Sơn Tuyết mỉn cười, băng sơn cười rồi, mặc dù không có khoa trương như xuân về hoa nở, nhưng rất đẹp, khó mà tả được.
Khuyết Dĩ Ngưng dùng ánh mắt miêu tả ngũ quan của cô, thực lòng khen: "cô cười lên rất đẹp."
Cố Sơn Tuyết không cười, nghĩ thầm cô biết đối phương vì khuôn mặt này của cô.
Ngón tay ấm áp mềm mại lướt qua khuôn mặt Cố Sơn Tuyết, vén lên tóc mái tán loạn che mặt nàng.
Chỗ đó chạm vào nhanh chóng tê dại, Cố Sơn Tuyết khẽ run, có chút ngại ngùng đưa tay lên chạm vào chỗ đó lại.
Khuyết Dĩ Ngưng giải thích hành động của mình: "là do tóc cô rối."
Cố Sơn Tuyết: "cảm ơn."
Không khí lại yên tĩnh, đèn trong xe không mở, lò sưởi cũng không mở, hô hấp một mảnh lạnh băng.
Khuyết Dĩ Ngưng cũng không thể duy trì không khí im lặng này mãi, liền nói: "mấy ngày nay cô bận lắm hả?"
Cố Sơn Tuyết nhẹ nhàng trả lời: "lịch trình kín mít, cho nên mới từ chối cuộc hẹn của cô, thật ngại quá."
Thực sự Cố Sơn Tuyết cũng nghĩ đến việc rời xa không gặp nữa, nhưng đối phương liên tục xuất hiện trong cuộc sống của cô, để lại cho cô cảm giác khá tốt, Cố Sơn Tuyết nguyện ý làm bạn với nàng.
Nếu đã quyết định muốn làm bạn, Cố Sơn Tuyết cũng không định nghĩ đến việc tránh xa nữa, lời cự tuyệt cũng không phải cố ý làm, thực sự là công việc rất nhiều.
Khuyết Dĩ Ngưng: "không sao đâu, như vậy tôi cũng yên tâm, tôi còn tưởng cô đang trốn tôi."
Cố Sơn Tuyết khó hiểu: "vì sao tôi lại phải trốn cô?"
Khuyết Dĩ Ngưng: "tôi sợ cô nghĩ rằng tôi muốn huy thanh danh của cô, chắc cô cũng biết sự phân chia trong Lư Tô này, thanh danh tôi rất xấu, sợ là cô nghĩ làm bạn với tôi sẽ khiến cô bị ảnh hưởng xấu."
Khuyết Dĩ Ngưng thực sự không tự giễu như vậy, nhưng chỉ là muốn trần thuật quan điểm của một người khác mà thôi, thuận tiện kể lể với Cố SơnTuyết.
Bất quá nàng thực sự muốn làm xấu đối phương nha, dĩ nhiên không phải từ danh dự, mà là từ thân thể.
Cơ Sơn Tuyết nhăn mày: "tôi không có nghĩ như vậy, cô đừng coi nhẹ mình như thế."
Cố Sơn Tuyết biết Khuyết Dĩ Ngưng cũng không thể chịu nổi một số người đả kích, tuy nàng ở trong cái vòng nhọ hẹp, nàng không thực sự hòa tan, nhưng nhìn từ bề ngoài, coi như là vòng nhỏ, thì những người đó nhắc đến Khuyết Dĩ Ngưng, thì không thể không chế giễu chọc tức coi thường ra vẻ ta đây, xét cho cùng là vì Khuyết Dĩ Ngưng từng cuồng si Phó Văn Tĩnh, cho nên tạo phản cảm với người khác.
Nhưng Cố Sơn Tuyết lại thấy không đúng, Khuyết Dĩ Ngưng ngồi cạnh cô, trong lòng cô luôn nghĩ nàng sẽ không làm chuyện như vậy.
Trong lời đồn, cái người cuồng si Phó Văn Tĩnh kia vì lưu luyến điên cuồng mà đánh mất bản ngã, nhưng nàng biết Khuyết Dĩ Ngưng vô cùng tỉnh táo, tự tin, có mị lực đặc biệt của bản thân.
Cố Sơn Tuyết: "cô không xấu, cô rất tốt, đừng lo lắng."
Khuyết Dĩ Ngưng không ngờ cô lại nghiêm túc trả lời như vậy, bật cười, giơ tay ôm lấy Cố Sơn Tuyết.
"Cố tiểu thư, cô thật đáng yêu."
Khuyết Dĩ Ngưng chỉ ôm mấy giây, sau đó rút tay về.
Với Cố Sơn Tuyết mà nói, đây tựa như gió ấm nhẹ nhàng bao bọc, phút chốc ngăn lại thế giới lạnh lẽo, nhưng chỉ dừng có một chút đã rời đi, tựa như giấc mộng êm ái khó tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.