Chương 45
Tiểu Ngô Quân
26/03/2022
Không khí đột nhiên an tĩnh lại.
Khuyết Dĩ Ngưng đối với sự thật này trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói gì, tin tức này đối với kẻ đứng sau sai khiến có thể nói là có chút tàn nhẫn.
Giải Ngạn Hoài dường như nhận ra điều gì, không biết nói gì chờ sếp nói tiếp qua điện thoại.
Khuyết Dĩ Ngưng: "ok, tôi biết rồi, không sao đâu."
Giải Ngạn Hoài: "là người kia mướn hả? nhắm vào tôi sao?"
Giải Ngạn Hoài nói thẳng hắn sợ chuyện này phát sinh là do hắn, tuy hiện tại không có tổn thất gì, nhưng hắn cũng không muốn để lại ấn tượng xấu cho sếp của mình.
Khuyết Dĩ Ngưng: "không phải, anh tiếp tục làm việc đi."
Khuyết Dĩ Ngưng hoài nghi đối phương nhắm vào nàng mà làm, dù sao đây cũng là tin xấu phá hư việc.
Tuy kết quả có chút buồn cười, nhưng mà nếu là nhắm vào Giải Ngạn Hoài thì tiêu chuẩn không thể cao như vậy được? nếu như số liệu quan trọng của nàng xuất hiện vi rút hay sai lầm gì, thì nàng sẽ gϊếŧ cho được kẻ đứng sau chủ mưu kia.
Rốt cuộc là kẻ nào thù nàng lớn như vậy?
Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ đến Vương Duệ Nguyên, dù sao lần trước hắn bị nàng chỉnh, đến giờ vẫn chưa có động tĩnh hay trả thù gì.
Nhưng Khuyết Dĩ Ngưng cũng không dám khẳng định không phải hắn, Vương Duệ Nguyên đột nhiên im lìm lâu như vậy rồi mướn một người đến làm chuyện này, không phải Khuyết Dĩ Ngưng khinh thường đầu óc đối phương, không phải, Khuyết Dĩ Ngưng thực sự khinh thường đầu óc của hắn.
Vậy thì là ai chứ? là đại ca Khuyết Lâm Dương của nguyên chủ sao?
Khuyết Dĩ Ngưng ngồi trong xe, suy nghĩ không ngừng.
Đảo mắt đã đến trưa, khác với hôm qua mưa lớn, hôm nay trời nhiều mây, vô cùng thích hợp để ra ngoài.
Cố Sơn Tuyết từ từ đến, lúc này mới xem tin nhắn của Khuyết Dĩ Ngưng, nhắn lại cũng ngắn gọn, phong cách như trước kia, khiến người ta không thấy được gì khác, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng tâm lý có chút không yên, cảm giác mỗi chữ của đối phương có ý nghĩa khác.
Có phải Cố Sơn Tuyết nhớ chuyện hôm qua nên xấu hổ không ta?
Nhưng Cố Sơn Tuyết không hỏi nàng, đến cả nói bóng gió cũng không có, điều này khiến Khuyết Dĩ Ngưng không biết làm sao.
[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: Sơn Tuyết, chiều mấy giờ chúng ta đi xem nhạc?
[ Cố tiểu thư thân ái ]: 3h30 bắt đầu, 3h tôi đến đón cô.
[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: được, vậy tôi ở công ty chờ cô!
[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: [ mèo trái tim.jpg ]
Cố Sơn Tuyết ngồi trong phòng làm việc thấy tin nhắn nhấp nháy, buông điện thoại xuống.
Cô ấn mi tâm, mặt bàn bóng loáng phản chiếu khuôn mặt nhăn nhó của cô.
Thấy Khuyết Dĩ Ngưng, thì cảnh đó trong đầu lại hiện lên, may là Cố Sơn Tuyết cũng biết hốt hoảng, ban đầu cô định tránh mặt không gặp Khuyết Dĩ Ngưng một thời gian, nhưng cô không phải người thất hứa, cho nên sự kiện này là do cô chủ động mời, cô phải thực hiện cho được.
Trong lòng cô nghĩ đến Khuyết Dĩ Ngưng, trong tay ký văn kiện quan trọng, chờ cô lấy lại tinh thần, phát hiện mình lại ký tên Khuyết Dĩ Ngưng vào giấy.
Tờ giấy này coi như bỏ, cô gọi điện cho trợ lý, kêu nàng mang văn kiện mới đến.
Cô nhìn mây ngoài cửa sổ, không tự chủ thở dài một tiếng.
Trời quang mây thích thú ngắm nhân gian, từ đây cứ vậy thổi đi thổi đi.
Khuyết Dĩ Ngưng sau khi kết thúc cuộc họp, thì thấy vài cuộc gọi nhỡ của Kiều Vũ Sơ.
Nàng cầm văn kiện về phòng làm việc, dựa lên ghế tổng tài nghe điện thoại.
"Sao vậy Tiểu Kiều, gọi nhiều cuộc như vậy là tìm tôi có việc gấp hả?"
Kiều Vũ Sơ: "vừa có việc, hiện tại thì không sao rồi."
Khuyết Dĩ Ngưng thiêu mi: "ah?"
Kiều Vũ Sơ bên kia cười hì hì: "đã giải quyết rồi."
Khuyết Dĩ Ngưng: "nghe giọng điệu của bà, có vẻ vui ha?"
Kiều Vũ Sơ trả lời: "ừ, đang vui."
Khuyết Dĩ Ngưng không định hỏi thêm, trước giờ vẫn là chuyện của Kiều Vũ Sơ và cô bé kia, đối phương không nói nàng cũng không hỏi.
Kiều Vũ Sơ như phát hiện đạo lý nhân sinh cảm thán: "tôi phát hiện có nhiều việc không như mắt thấy, thậm chí còn ngược lại so với cái mình thấy, tôi cứ nghĩ em gái đó khiến tôi thấy phiền, nhưng thật ra không phải, chỉ là do tôi tự chìm trong cảm xúc đó mà thôi, khó tránh được lại như vậy, than vãn với bà như vậy không có phiền bà chứ?"
Khuyết Dĩ Ngưng cười khẽ: "cái này không giống bà nha Tiểu Kiều, gì mà vòng vo khách khí rồi còn lịch sự là sao."
Kiều Vũ Sơ: "ai nhô, không phải tôi đang phòng hờ cho bà sao, bà cũng biết tôi nửa này nửa nọ, không vui thì nói, sợ là sau này bà giận thôi, vì làm phiền bà, tôi nhớ hình như trước giờ chưa từng than vãn về tình cảm với bà, cho dù đó là ai, bà nều nói được, hiện tại chỗ này cũng khó lường rồi, nhưng lại không nói gì với tôi, tôi cũng không biết bà có thuận lợi hay không."
Người kia đương nhiên là Phó Văn Tĩnh, Khuyết Dĩ Ngưng nghe nàng, cong môi.
"Rất tốt, mọi thứ đều thuận lợi, không có gì để nói."
Kiều Vũ Sơ: "thật hả? có gì tôi có thể giúp được không? bộ nội y tình thú lần trước á, tôi cho bà bộ nữa nha?"
Khuyết Dĩ Ngưng định từ chối, nhưng nghĩ lại cũng đang cần, lỡ sau này phát huy tác dụng thì sao?
Cho nên nàng đồng ý: "được, nhưng mà đừng giống lần trước là đồ bơi nha, bà làm vậy lộ liễu quá, không nên khoe điểm yếu lộ liễu vậy được."
Kiều Vũ Sơ hiểu rõ: "biết rồi, bà cần phải uyển chuyển như gió chứ gì, không thành vấn đề, sau này tôi sẽ đưa bà hai bộ luôn, bà muốn kiểu dáng thế nào nói tôi biết là được, anh họ tôi mới mở quán bán đồ 'tình yêu', nguồn cung trực tiếp, không xén nguyên liệu nha."
Khuyết Dĩ Ngưng cười khẽ khích lệ: "không hổ là bà."
Công dụng của chị em lúc này mới thực sự phát huy, bạn bè cái gì, Khuyết Dĩ Ngưng cảm thấy Kiều Vũ Sơ và Biện Kỷ An thực sự là hai người bạn giúp nàng rất nhiều, tuyệt quá đi.
Kiều Vũ Sơ: "dĩ nhiên rồi, chiều nay bà rảnh không, ra ngoài chơi đi, đi dạo phố."
Khuyết Dĩ Ngưng cười từ chối: "không rảnh, tôi có hẹn với Cố tiểu thư nhà tôi rồi."
Kiều Vũ Sơ hứng thú tò mò hỏi: "cua được rồi hả?"
Khuyết Dĩ Ngưng: "cái đó thì chưa."
Khiều Vũ Sơ giảm hứng thú xuống phân nửa: "biết rồi, nhanh quá thì hỏng, hai người đi làm không thể cứ coi phim rồi cà phê mãi a!?"
Nàng cảm thấy người như Cố Sơn Tuyết nhất định là hẹn ở chỗ cao nhã rồ, làm gì có chuyện đi công viên được.
Khuyết Dĩ Ngưng: "xem nhạc."
Kiều Vũ Sơ: "hả? cực khổ cho bà rồi người chị em à, vì yêu mà hi sinh."
Nếu là Kiều Vũ Sơ, các nàng chưa chắc đi xem nhạc cổ điển, đến cả nguyên chủ còn không thèm nghe.
Khuyết Dĩ Ngưng chỉnh lại: "cái này không phải hi sinh"
"Biết rồi, là ngọt ngào, ngọt ngào được chưa," Kiều Vũ Sơ hất cằm, "tình hình cũng tốt đó, tôi không quấy rầy nữa, cúp máy đây."
Kiều Vũ Sơ nằm trên giường lớn trong nhà, miễn cưỡng đứng dậy, trong lòng nghĩ Khuyết Dĩ Ngưng lần này chắc được.
Nếu là trong tiểu thuyết tu chân, Cố Sơn Tuyết chắc chắn là đạo trưởng lãnh tâm lãnh tình phái chính đạo rồi, Khuyết Dĩ Ngưng sẽ là một yêu tinh tại họa nhân gian, không phải hồ ly cùng là xà, dính vào đạo nhân thì tâm bất ổn, tăng nhân thì tâm sinh ma.
Khuyết Dĩ Ngưng cũng không hiểu vì sao Kiều Vũ Sơ lại ca ngợi nàng, ở trong phòng làm việc chờ Cố Sơn Tuyết đến.
Trước khi Cố Sơn Tuyết đến nàng trang điểm lại, thoa thêm chút son, làm cho mình thêm kiều diễm.
Nhận được tin nhắn của Cố Sơn Tuyết, Khuyết Dĩ Ngưng xách túi xuống lầu, lúc ngồi lên xe Cố Sơn Tuyết, nàng còn nhìn chằm chằm sắc mặt Cố Sơn Tuyết.
Cố Sơn Tuyết nhẹ nhàng gật đầu với nàng một cái, ý bảo nàng thắt dây an toàn.
Khuyết Dĩ Ngưng không làm liền, ngược lại đến gần Cố Sơn Tuyết, nhìn cô khẽ ngẩng cao đầu.
"Sơn Tuyết, cô xem, đây là son môi tôi mới mua, cô xem màu có đẹp không?"
Môi nàng xinh đẹp, lộ ra hương mật đào.
Cố Sơn Tuyết nhìn môi Khuyết Dĩ Ngưng, cánh môi mềm mại đàn hồi, vểnh lên nghênh hướng hình dạng như tâm hồn nàng.
Ký ức lại quay về, hương thơm hòa cùng nhiệt độ nóng bỏng, khiến cho không khí lại ấm lên, đôi mắt sáng ươn ướt, hai má ủng hồng mê người, tựa như yêu tinh câu hồn người.
Cố Sơn Tuyết im lặng gõ ngón tay, nhìn Khuyết Dĩ Ngưng gật đầu nói: "đẹp, rất hợp với cô, có hương đào."
Mắt cô nhìn đường lái xe.
Thấy mặt cô không có chút gì rung động Khuyết Dĩ Ngưng có chút thất vọng, Khuyết Dĩ Ngưng nghiêng đầu che dấu tâm tình, thắt dây an toàn, cười tiếp lời Cố Sơn Tuyết: "vừa mới ăn viên kẹo đào."
Cố Sơn Tuyết nghĩ, viên kẹo đào kia chắc rất ngọt.
Cố Sơn Tuyết không phải người nói nhiều, Khuyết Dĩ Ngưng dọc đường cũng không nói chuyện phiếm với cô, chỉ im lặng nghe nhạc tờ radio.
Hiện tại nàng có chút nghi ngờ, Cố Sơn Tuyết vốn không nhớ chuyện tối qua, nếu không sao lại lạnh lùng như vậy.
Nhưng hiện tại nàng không dám hỏi, sợ bị lộ sơ hở, ngược lại khiến Cố Sơn Tuyết ghét bỏ.
Trước kia Khuyết Dĩ Ngưng cũng không phải người cẩn thận như vậy, nhưng từ khi gặp Cố Sơn Tuyết, nàng luôn phải nhịn xuống nhiều điều, cái này khác với ngày xua luôn có kế hoạch rõ ràng, thích một người thì phải tìm mọi cách làm người đó vui.
Qua một hồi xe đến nơi.
Dù hôm nay trời đẹp, nhưng vì là mùa đông nên gió lạnh thấu xương, Khuyết Dĩ Ngưng hôm nay vì muốn diện cho đẹp nên mặc không nhiều, gió thổi qua một cái liền nhịn không được mà rùng mình.
Cố Sơn Tuyết đậu xe xong đi tới, thấy Khuyết Dĩ Ngưng nhịn không được hắt xì một cái.
Nếu một cái thì không sao, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng lại hắt hơi đến ba cái, nàng cầm khăn xoa lòng bàn tay cùng cái mũi đỏ lên, trong lòng vô cùng xấu hổ.
Cái này xấu hổ quá đi! ngay trước mặt Cố Sơn Tuyết mà hắt xì liên tục ba cái!
Khuyết Dĩ Ngưng hít mũi, xém chút không thể mỉm cười nổi, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng thì vẫn là Khuyết Dĩ Ngưng, nàng nhanh điều chỉnh cơ mặt, nhìn Cố Sơn Tuyết cười đùa nói, "có phải vừa rồi cô đang nghĩ đến tôi không?"
"Hả?"
Cố Sơn Tuyết không ngờ lại bị vạch trần tại chỗ, tinh thần bất ổn xém chút là lộ, nhưng vẫn tạo dáng dấp trấn tĩnh bên ngoài, hơi nghiêng đầu biểu hiện hoang mang.
Khuyết Dĩ Ngưng cong mày: "cô chưa từng nghe hả? nếu cô hắt xì nhất định là có người đang nhớ đến cô."
Khi còn nhỏ mẹ Khuyết Dĩ Ngưng từng nói với nàng, hắt xì một lần là có người nhớ nàng, hai lần là có người mắng nàng, ba lần là nàng đang bị cảm.
Tuy hai cái trước không có căn cứ, nhưng mẹ nói vậy Khuyết Dĩ Ngưng cũng tin là thật.
Nàng bỏ qua chuyện mình hắt xì ba lần, chỉ nghĩ đến chuyện lãng mạn bên trong.
"Thì ra còn có kiểu nói như vậy," Cố Sơn Tuyết lấy khăn quàng cổ xuống, quấn lên cổ Khuyết Dĩ Ngưng, "gió lớn lắm, đừng để bị lạnh."
Âm thanh cô tan trong gió lạnh, hòa vào vài phần ôn nhu.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cố tiểu thư: [ thở phào ] xém chút là bị phát hiện.
Khuyết Dĩ Ngưng đối với sự thật này trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói gì, tin tức này đối với kẻ đứng sau sai khiến có thể nói là có chút tàn nhẫn.
Giải Ngạn Hoài dường như nhận ra điều gì, không biết nói gì chờ sếp nói tiếp qua điện thoại.
Khuyết Dĩ Ngưng: "ok, tôi biết rồi, không sao đâu."
Giải Ngạn Hoài: "là người kia mướn hả? nhắm vào tôi sao?"
Giải Ngạn Hoài nói thẳng hắn sợ chuyện này phát sinh là do hắn, tuy hiện tại không có tổn thất gì, nhưng hắn cũng không muốn để lại ấn tượng xấu cho sếp của mình.
Khuyết Dĩ Ngưng: "không phải, anh tiếp tục làm việc đi."
Khuyết Dĩ Ngưng hoài nghi đối phương nhắm vào nàng mà làm, dù sao đây cũng là tin xấu phá hư việc.
Tuy kết quả có chút buồn cười, nhưng mà nếu là nhắm vào Giải Ngạn Hoài thì tiêu chuẩn không thể cao như vậy được? nếu như số liệu quan trọng của nàng xuất hiện vi rút hay sai lầm gì, thì nàng sẽ gϊếŧ cho được kẻ đứng sau chủ mưu kia.
Rốt cuộc là kẻ nào thù nàng lớn như vậy?
Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ đến Vương Duệ Nguyên, dù sao lần trước hắn bị nàng chỉnh, đến giờ vẫn chưa có động tĩnh hay trả thù gì.
Nhưng Khuyết Dĩ Ngưng cũng không dám khẳng định không phải hắn, Vương Duệ Nguyên đột nhiên im lìm lâu như vậy rồi mướn một người đến làm chuyện này, không phải Khuyết Dĩ Ngưng khinh thường đầu óc đối phương, không phải, Khuyết Dĩ Ngưng thực sự khinh thường đầu óc của hắn.
Vậy thì là ai chứ? là đại ca Khuyết Lâm Dương của nguyên chủ sao?
Khuyết Dĩ Ngưng ngồi trong xe, suy nghĩ không ngừng.
Đảo mắt đã đến trưa, khác với hôm qua mưa lớn, hôm nay trời nhiều mây, vô cùng thích hợp để ra ngoài.
Cố Sơn Tuyết từ từ đến, lúc này mới xem tin nhắn của Khuyết Dĩ Ngưng, nhắn lại cũng ngắn gọn, phong cách như trước kia, khiến người ta không thấy được gì khác, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng tâm lý có chút không yên, cảm giác mỗi chữ của đối phương có ý nghĩa khác.
Có phải Cố Sơn Tuyết nhớ chuyện hôm qua nên xấu hổ không ta?
Nhưng Cố Sơn Tuyết không hỏi nàng, đến cả nói bóng gió cũng không có, điều này khiến Khuyết Dĩ Ngưng không biết làm sao.
[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: Sơn Tuyết, chiều mấy giờ chúng ta đi xem nhạc?
[ Cố tiểu thư thân ái ]: 3h30 bắt đầu, 3h tôi đến đón cô.
[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: được, vậy tôi ở công ty chờ cô!
[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: [ mèo trái tim.jpg ]
Cố Sơn Tuyết ngồi trong phòng làm việc thấy tin nhắn nhấp nháy, buông điện thoại xuống.
Cô ấn mi tâm, mặt bàn bóng loáng phản chiếu khuôn mặt nhăn nhó của cô.
Thấy Khuyết Dĩ Ngưng, thì cảnh đó trong đầu lại hiện lên, may là Cố Sơn Tuyết cũng biết hốt hoảng, ban đầu cô định tránh mặt không gặp Khuyết Dĩ Ngưng một thời gian, nhưng cô không phải người thất hứa, cho nên sự kiện này là do cô chủ động mời, cô phải thực hiện cho được.
Trong lòng cô nghĩ đến Khuyết Dĩ Ngưng, trong tay ký văn kiện quan trọng, chờ cô lấy lại tinh thần, phát hiện mình lại ký tên Khuyết Dĩ Ngưng vào giấy.
Tờ giấy này coi như bỏ, cô gọi điện cho trợ lý, kêu nàng mang văn kiện mới đến.
Cô nhìn mây ngoài cửa sổ, không tự chủ thở dài một tiếng.
Trời quang mây thích thú ngắm nhân gian, từ đây cứ vậy thổi đi thổi đi.
Khuyết Dĩ Ngưng sau khi kết thúc cuộc họp, thì thấy vài cuộc gọi nhỡ của Kiều Vũ Sơ.
Nàng cầm văn kiện về phòng làm việc, dựa lên ghế tổng tài nghe điện thoại.
"Sao vậy Tiểu Kiều, gọi nhiều cuộc như vậy là tìm tôi có việc gấp hả?"
Kiều Vũ Sơ: "vừa có việc, hiện tại thì không sao rồi."
Khuyết Dĩ Ngưng thiêu mi: "ah?"
Kiều Vũ Sơ bên kia cười hì hì: "đã giải quyết rồi."
Khuyết Dĩ Ngưng: "nghe giọng điệu của bà, có vẻ vui ha?"
Kiều Vũ Sơ trả lời: "ừ, đang vui."
Khuyết Dĩ Ngưng không định hỏi thêm, trước giờ vẫn là chuyện của Kiều Vũ Sơ và cô bé kia, đối phương không nói nàng cũng không hỏi.
Kiều Vũ Sơ như phát hiện đạo lý nhân sinh cảm thán: "tôi phát hiện có nhiều việc không như mắt thấy, thậm chí còn ngược lại so với cái mình thấy, tôi cứ nghĩ em gái đó khiến tôi thấy phiền, nhưng thật ra không phải, chỉ là do tôi tự chìm trong cảm xúc đó mà thôi, khó tránh được lại như vậy, than vãn với bà như vậy không có phiền bà chứ?"
Khuyết Dĩ Ngưng cười khẽ: "cái này không giống bà nha Tiểu Kiều, gì mà vòng vo khách khí rồi còn lịch sự là sao."
Kiều Vũ Sơ: "ai nhô, không phải tôi đang phòng hờ cho bà sao, bà cũng biết tôi nửa này nửa nọ, không vui thì nói, sợ là sau này bà giận thôi, vì làm phiền bà, tôi nhớ hình như trước giờ chưa từng than vãn về tình cảm với bà, cho dù đó là ai, bà nều nói được, hiện tại chỗ này cũng khó lường rồi, nhưng lại không nói gì với tôi, tôi cũng không biết bà có thuận lợi hay không."
Người kia đương nhiên là Phó Văn Tĩnh, Khuyết Dĩ Ngưng nghe nàng, cong môi.
"Rất tốt, mọi thứ đều thuận lợi, không có gì để nói."
Kiều Vũ Sơ: "thật hả? có gì tôi có thể giúp được không? bộ nội y tình thú lần trước á, tôi cho bà bộ nữa nha?"
Khuyết Dĩ Ngưng định từ chối, nhưng nghĩ lại cũng đang cần, lỡ sau này phát huy tác dụng thì sao?
Cho nên nàng đồng ý: "được, nhưng mà đừng giống lần trước là đồ bơi nha, bà làm vậy lộ liễu quá, không nên khoe điểm yếu lộ liễu vậy được."
Kiều Vũ Sơ hiểu rõ: "biết rồi, bà cần phải uyển chuyển như gió chứ gì, không thành vấn đề, sau này tôi sẽ đưa bà hai bộ luôn, bà muốn kiểu dáng thế nào nói tôi biết là được, anh họ tôi mới mở quán bán đồ 'tình yêu', nguồn cung trực tiếp, không xén nguyên liệu nha."
Khuyết Dĩ Ngưng cười khẽ khích lệ: "không hổ là bà."
Công dụng của chị em lúc này mới thực sự phát huy, bạn bè cái gì, Khuyết Dĩ Ngưng cảm thấy Kiều Vũ Sơ và Biện Kỷ An thực sự là hai người bạn giúp nàng rất nhiều, tuyệt quá đi.
Kiều Vũ Sơ: "dĩ nhiên rồi, chiều nay bà rảnh không, ra ngoài chơi đi, đi dạo phố."
Khuyết Dĩ Ngưng cười từ chối: "không rảnh, tôi có hẹn với Cố tiểu thư nhà tôi rồi."
Kiều Vũ Sơ hứng thú tò mò hỏi: "cua được rồi hả?"
Khuyết Dĩ Ngưng: "cái đó thì chưa."
Khiều Vũ Sơ giảm hứng thú xuống phân nửa: "biết rồi, nhanh quá thì hỏng, hai người đi làm không thể cứ coi phim rồi cà phê mãi a!?"
Nàng cảm thấy người như Cố Sơn Tuyết nhất định là hẹn ở chỗ cao nhã rồ, làm gì có chuyện đi công viên được.
Khuyết Dĩ Ngưng: "xem nhạc."
Kiều Vũ Sơ: "hả? cực khổ cho bà rồi người chị em à, vì yêu mà hi sinh."
Nếu là Kiều Vũ Sơ, các nàng chưa chắc đi xem nhạc cổ điển, đến cả nguyên chủ còn không thèm nghe.
Khuyết Dĩ Ngưng chỉnh lại: "cái này không phải hi sinh"
"Biết rồi, là ngọt ngào, ngọt ngào được chưa," Kiều Vũ Sơ hất cằm, "tình hình cũng tốt đó, tôi không quấy rầy nữa, cúp máy đây."
Kiều Vũ Sơ nằm trên giường lớn trong nhà, miễn cưỡng đứng dậy, trong lòng nghĩ Khuyết Dĩ Ngưng lần này chắc được.
Nếu là trong tiểu thuyết tu chân, Cố Sơn Tuyết chắc chắn là đạo trưởng lãnh tâm lãnh tình phái chính đạo rồi, Khuyết Dĩ Ngưng sẽ là một yêu tinh tại họa nhân gian, không phải hồ ly cùng là xà, dính vào đạo nhân thì tâm bất ổn, tăng nhân thì tâm sinh ma.
Khuyết Dĩ Ngưng cũng không hiểu vì sao Kiều Vũ Sơ lại ca ngợi nàng, ở trong phòng làm việc chờ Cố Sơn Tuyết đến.
Trước khi Cố Sơn Tuyết đến nàng trang điểm lại, thoa thêm chút son, làm cho mình thêm kiều diễm.
Nhận được tin nhắn của Cố Sơn Tuyết, Khuyết Dĩ Ngưng xách túi xuống lầu, lúc ngồi lên xe Cố Sơn Tuyết, nàng còn nhìn chằm chằm sắc mặt Cố Sơn Tuyết.
Cố Sơn Tuyết nhẹ nhàng gật đầu với nàng một cái, ý bảo nàng thắt dây an toàn.
Khuyết Dĩ Ngưng không làm liền, ngược lại đến gần Cố Sơn Tuyết, nhìn cô khẽ ngẩng cao đầu.
"Sơn Tuyết, cô xem, đây là son môi tôi mới mua, cô xem màu có đẹp không?"
Môi nàng xinh đẹp, lộ ra hương mật đào.
Cố Sơn Tuyết nhìn môi Khuyết Dĩ Ngưng, cánh môi mềm mại đàn hồi, vểnh lên nghênh hướng hình dạng như tâm hồn nàng.
Ký ức lại quay về, hương thơm hòa cùng nhiệt độ nóng bỏng, khiến cho không khí lại ấm lên, đôi mắt sáng ươn ướt, hai má ủng hồng mê người, tựa như yêu tinh câu hồn người.
Cố Sơn Tuyết im lặng gõ ngón tay, nhìn Khuyết Dĩ Ngưng gật đầu nói: "đẹp, rất hợp với cô, có hương đào."
Mắt cô nhìn đường lái xe.
Thấy mặt cô không có chút gì rung động Khuyết Dĩ Ngưng có chút thất vọng, Khuyết Dĩ Ngưng nghiêng đầu che dấu tâm tình, thắt dây an toàn, cười tiếp lời Cố Sơn Tuyết: "vừa mới ăn viên kẹo đào."
Cố Sơn Tuyết nghĩ, viên kẹo đào kia chắc rất ngọt.
Cố Sơn Tuyết không phải người nói nhiều, Khuyết Dĩ Ngưng dọc đường cũng không nói chuyện phiếm với cô, chỉ im lặng nghe nhạc tờ radio.
Hiện tại nàng có chút nghi ngờ, Cố Sơn Tuyết vốn không nhớ chuyện tối qua, nếu không sao lại lạnh lùng như vậy.
Nhưng hiện tại nàng không dám hỏi, sợ bị lộ sơ hở, ngược lại khiến Cố Sơn Tuyết ghét bỏ.
Trước kia Khuyết Dĩ Ngưng cũng không phải người cẩn thận như vậy, nhưng từ khi gặp Cố Sơn Tuyết, nàng luôn phải nhịn xuống nhiều điều, cái này khác với ngày xua luôn có kế hoạch rõ ràng, thích một người thì phải tìm mọi cách làm người đó vui.
Qua một hồi xe đến nơi.
Dù hôm nay trời đẹp, nhưng vì là mùa đông nên gió lạnh thấu xương, Khuyết Dĩ Ngưng hôm nay vì muốn diện cho đẹp nên mặc không nhiều, gió thổi qua một cái liền nhịn không được mà rùng mình.
Cố Sơn Tuyết đậu xe xong đi tới, thấy Khuyết Dĩ Ngưng nhịn không được hắt xì một cái.
Nếu một cái thì không sao, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng lại hắt hơi đến ba cái, nàng cầm khăn xoa lòng bàn tay cùng cái mũi đỏ lên, trong lòng vô cùng xấu hổ.
Cái này xấu hổ quá đi! ngay trước mặt Cố Sơn Tuyết mà hắt xì liên tục ba cái!
Khuyết Dĩ Ngưng hít mũi, xém chút không thể mỉm cười nổi, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng thì vẫn là Khuyết Dĩ Ngưng, nàng nhanh điều chỉnh cơ mặt, nhìn Cố Sơn Tuyết cười đùa nói, "có phải vừa rồi cô đang nghĩ đến tôi không?"
"Hả?"
Cố Sơn Tuyết không ngờ lại bị vạch trần tại chỗ, tinh thần bất ổn xém chút là lộ, nhưng vẫn tạo dáng dấp trấn tĩnh bên ngoài, hơi nghiêng đầu biểu hiện hoang mang.
Khuyết Dĩ Ngưng cong mày: "cô chưa từng nghe hả? nếu cô hắt xì nhất định là có người đang nhớ đến cô."
Khi còn nhỏ mẹ Khuyết Dĩ Ngưng từng nói với nàng, hắt xì một lần là có người nhớ nàng, hai lần là có người mắng nàng, ba lần là nàng đang bị cảm.
Tuy hai cái trước không có căn cứ, nhưng mẹ nói vậy Khuyết Dĩ Ngưng cũng tin là thật.
Nàng bỏ qua chuyện mình hắt xì ba lần, chỉ nghĩ đến chuyện lãng mạn bên trong.
"Thì ra còn có kiểu nói như vậy," Cố Sơn Tuyết lấy khăn quàng cổ xuống, quấn lên cổ Khuyết Dĩ Ngưng, "gió lớn lắm, đừng để bị lạnh."
Âm thanh cô tan trong gió lạnh, hòa vào vài phần ôn nhu.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cố tiểu thư: [ thở phào ] xém chút là bị phát hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.