Chương 63
Tiểu Ngô Quân
26/03/2022
Khuyết Dĩ Ngưng còn tưởng Khương Tiêu Oản sẽ mình quay về quán bar, nhưng Khương Tiêu Oản lại đổi chỗ khác.
Nàng tìm một chỗ yên tĩnh, cảnh đẹp thích hợp để nói chuyện.
Khuyết Dĩ Ngưng ngồi cùng một cái ghế dài với nàng ở góc bên trong, gọi ly rượu.
"Tôi biết cô muốn nghe cái gì, chờ tôi sắp xếp một chút, chuyện này đã lâu lắm rồi, tôi nhớ được cũng không nhiều."
Khương Tiêu Oản gọi rượu, cầm di động chỉ vào màn hình.
Khuyết Dĩ Ngưng: "chắc chắn là Khuyết Sở Linh sao?"
"Sao mà giả được, tôi không lừa cô đâu, nhưng mà cũng kỳ quái, nhà cô mà cô không biết chuyện gì hả?"
Khương Tiêu Oản nhướng mày hỏi lại một caai, nàng tưởng Khuyết Dĩ Ngưng biết, cho nên tối nay mới nhắc nhở.
"Tôi và cô ta quan hệ trước giờ không tốt, cô ta không bao giờ nói chuyện này với tôi cả."
Khuyết Dĩ Ngưng cũng không che dấu hiếu kỳ trên mặt, nhìn có vẻ như đây chỉ là chuyện bình thường mà thôi,
"Được rồi, hỏi thì hỏi người còn nhớ chuyện này a, chuyện này cũng không có gì phức tạp, Khuyết Sở Linh nắm đó cũng khác nổi tiếng trong giới, khi đó cô ấy để tóc dài, xuất hiện chưa tới nửa năm, thì nói mình có đối tượng...."
16 tuổi Khương Tiêu Oản đã biết được tính hướng của mình, cũng chơi bời trong giới, với gia cảnh giàu có phải nói là quá tốt của mình, cũng trở thành nhân vật nổi tiếng trong giới tại Lư Tô, nhưng nàng chỉ ấn tượng với Khuyết Sở Linh, là vì đối phương cắt mái tóc dài thành một T, từng có quan hệ với nàng kỹ thuật cũng không tệ, nhưng Khương Tiêu Oản không thích kiểu hình này, nên không thân thiết với cô ta.
Khuyết Sở Linh hoạt động trong giới nửa năm, liền công bố mình có người yêu, tình yêu đẹp đẽ kiêu ngạo, nhìn có vẻ rất hạnh phúc, từng có người trong giới hỏi cô ta, cô ta không chút tị hiềm khoe người mình thích trước kia từng là gái thẳng, nhưng vì cô ta theo đuổi nhiều năm nên mới đem người về tay được.
"Nhưng mà hình như sau đó chừng nửa năm hay là hơn nửa năm gì đó, tôi không nhớ rõ lắm, hai người đó hình như chia tay, Khuyết Sở Linh tìm người khác uống rượu, nói là người kia lúc ở cạnh cô ta thì có quan hệ với một người đàn ông khác."
Khương Tiêu Oản có chút tiếc nuối, đây chính là bi ai của gái thẳng, bạn thích người ta được một chút, nửa phút sau người ta liền chán, liền bỏ lại bạn kết hôn sinh con.
"Khi đó mọi người trong giới ai cũng tiếc cho cô ta, dù sao tình yêu của cô ta rất đẹp và hạnh phúc, nhưng đằng sau thì lại quá nhiều thê thảm, sau đó thì Khuyết Sở Linh cắt tóc dài, cũng không còn hoạt bát như trước nửa."
Khương Tiêu Oản đem toàn bộ chuyện mình biết được kể ra hết, kỳ thực chuyện này cũng không có gì phức tạp, chỉ cần nói qua di động hoặc đứng trước mặt nói vài câu thì đã hiểu, nhưng Khương Tiêu Oản không muốn, muốn hẹn người ta đi uống mấy ly thì mới chịu nói.
"Cô còn nhớ nữ nhân bên cạnh cô ta tên gì không?"
Khuyết Dĩ ngưng đoán là Tiêu Sam Nguyệt, chi tiết trùng hợp, Tiêu Sam Nguyệt và Khuyết Sở Linh là bạn bè lâu năm, Tiêu Sam Nguyệt cuối cùng lại trở thành tiểu tam của Khuyết Lâm Dương.
Mặc dù không biết Tiêu Sam Nguyệt chủ động hay là bị dụ, nhưng có quan hệ với đàn ông thì đúng là đả kích lớn, nếu xuất phát từ góc độ của Khuyết Sở Linh thì chắc là đối phương tự nguyện.
Phát hiện người bạn mình yêu thầm nhiều năm là tiểu tam của anh nuôi, chuyện này đúng là sự đả kích lớn. Nếu vậy, Khuyết Sở Linh chắc là căm thù Khuyết Lâm Dương lắm mới đúng, nhưng trong trí nhớ của nguyên chủ, không có ấn tượng gì về bọn họ.
Chuyện này cũng khó mà nói được, tình huống Khuyết gia tuy vừa nhìn đã rõ, nhưng ngẫm lại tựa cái đáy hồ sâu khó thấy.
"Không nhớ rõ," Khương Tiêu Oản chịu thua, thực tế nàng cũng không biết nữ nhân kia tên gì, chỉ nói những cái mình nhớ, "cô còn muốn biết gì nữa không, cứ hỏi đi, bí mật trong giới mới cũ gì thì cứ hỏi tôi."
"Vậy cô có biết hiện tại tỷ tôi có bạn mới nào không?"
Khuyết Dĩ Ngưng trầm ngâm một chút hỏi, nàng không nói tên Hầu Man Ny ra, đối phương là gái đã có chồng, Khuyết Lâm Dương cũng được coi là người chồng mẫu mực, không thể nào liên quan đến trong giới được, hơn nữa nếu Khương Tiêu Oản mà biết chị dâu cũng là người trong giới, chắc sẽ không nói cho nàng biết đâu.
"Cái này thì tôi không rõ lắm, nhưng có thể hỏi dùm cô một chút, nhưng mà sao cô lại để ý cuộc sống riêng của tỷ cô như vậy?"
Về điểm này Khương Tiêu Oản có chút hoang mang, dù sao thì Khuyết Dĩ Ngưng nhìn không giống người hay tò mò, càng không nói đến tính hướng của đối phương làm gì, dù sao Khuyết Dĩ Ngưng không ở trong giới, nhưng dù sao cũng là đàn em nhỏ.
"Có biết một chút."
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn phục vụ mang rượu lên, vuốt ly rượu lạnh.
Thật ra nàng muốn biết nhất chính là Khuyết Lâm Dương, nhưng mà Khuyết Lâm Dương này rất cẩn thận, làm việc cũng không để giọt lại hạt nước nào.
Lâm Châm theo dõi Khuyết Lâm Dương cũng được 1 tháng rồi, phát hiện ngoại trừ Khuyết Lâm Dương thường đến công ty xã giao ra thì về nhà, nhìn có vẻ như đàn ông tốt mẫu mực trước sau như một, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng cảm thấy không hề đơn giản như vậy.
Nhưng mà dù sao cũng có ngoại lệ, đi theo 1 tháng Lâm Chân phát hiện Khuyết Lâm Dương mỗi tuần đều đến sân golf chơi, mỗi tuần đều đến một lần.
Lâm Chân cũng điều tra sân golf kia, nhưng không thấy gì khác thường.
Khuyết Dĩ Ngưng nhớ đến nhân viên đột nhiên biến mất trong công ty, tuy không có chứng cứ Khuyết Lâm Dương chủ mưu, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng vẫn luôn nghi ngờ là hắn, nhưng cũng chỉ là hoài nghi, còn cần chứng cứ.
"Xem ra là chuyện rất quan trọng."
Khương Tiêu Oản nhìn nàng có chút xuất thần, cầm ly rượu lên uống một hơi.
Khi Khuyết Dĩ Ngưng uống xong ly rượu này, Khương Tiêu Oản bên kia cũng có được tin.
"Hỏi hết rồi, mọi người không ai biết cả, nếu có thì cũng không phải người trong giới, xem ra không thể hỏi dùm cô được rồi."
"Ok, cám ơn nhiều, rượu tối nay tôi mời, lần tới rảnh sẽ mời cô ăn cơm."
Khuyết Dĩ Ngưng đứng dậy, cầm áo khoác trên sofa lên.
"Không đưa người kia đi theo ăn cùng cô à?"
"Nhân tình của cô tôi nhớ kỹ, nhưng đừng nói trước mặt cô ấy như vậy, làm hỏng chuyện của tôi."
Thái độ Khuyết Dĩ Ngưng biểu hiện rõ ràng, nàng biết Khương Tiêu Oản là người thông minh, dù sao bản mặt ác độc cũng thể hiện trước người chị em này rồi, Khuyết Dĩ Ngưng cũng không cần khách sáo với cô làm gì.
"Cô thật đúng là vô tình," Khương Tiêu Oản u oán nhìn nàng, cùng nàng đứng dậy, "cô biết rõ tôi cố ý đưa cô đến, hiện tai tôi đã không được gì còn phải giúp cô."
"Vậy cô muốn được thứ gì trên người tôi nữa."
Khuyết Dĩ Ngưng vén tóc dài, nhìn Khương Tiêu Oản cười, mắt cong lên động lòng người.
Khương Tiêu Oản bị nụ cười của nàng làm cho mất hồn, hài hước nói.
"Vậy cô ráng nhớ nha, bị tổn thương rồi thì còn có tôi chơi với cô nè, tư thế nào cũng được nha."
"Không có ngày đó đâu."
Khuyết Dĩ Ngưng đi trước, âm thanh tan trong không khí.
Nàng không có hứng thú mấy loại tư thế với Khương Tiêu Oản, nàng chỉ muốn tư thế với Cố Sơn Tuyết thôi.
Khuyết Dĩ Ngưng đi về, sau đó nhắn tin cho Cố Sơn Tuyết hỏi cô đã tra được gì chưa?
Cố Sơn Tuyết nhắn lại vài manh mối, sau đó không nhắn nữa.
Lúc này Khuyết Dĩ Ngưng đang đi trên lề đường, nàng đã gọi cho Chương Thi Vũ, nói Chương Thi Vũ đến đón nàng.
Nàng nhìn tin nhắn lưu lại trên màn hình với Cố Sơn Tuyết, không biết nên nhắn cái gì.
Mặc dù nói không buông, nhưng thường xuyên nhắn tin cho Cố Sơn Tuyết, nhưng nàng vẫn là thái độ do dự kia, như thế nào mới được đây?
Cố Sơn Tuyết nếu cứ giữ khoảng cách như vậy, nàng cũng không thể tạo cơ hội được, hơn nữa nàng lo lắng nếu mình để lộ cảm xúc lần nữa thì Cố Sơn Tuyết chắc sẽ tránh xa hơn.
Không muốn bị đối phương chán ghét, muốn kéo dài đả động lòng người, nàng nên làm gì cho đúng đây?
Nhưng mà ngoan ngoãn làm chó liếm không phải cách của Khuyết Dĩ Ngưng, nàng khổ sở ấn trán, cảm giác mình không phải tiểu thiên tài yêu đương.
Khuyết Dĩ Ngưng không đi nữa, gửi định vị cho Chương Thi Vũ xong thì dừng lại, đứng chờ nàng đến.
Kiều Vũ Sơ điện đến, Khuyết Dĩ Ngưng bắt máy nghe, chờ nàng nói.
"Hề lô, tối nay sao rồi? nghe nói bà đồng ý đi uống rượu với Khương mỹ nữ hả? có bị cô ấy làm cho động lòng chút nào chưa?"
Khuyết Dĩ Ngưng: "hoàn toàn không có."
Kiều Vũ Sơ: "hả? vô tỉnh vậy hả? Khương Tiêu Oản là trùm cưa trong giới á, nghe đồn ai yêu đương với cô ấy là khó mà quên được á, sao mị lực đến chỗ bà thì hết xài được rồi?"
Khuyết Dĩ Ngưng: "không có hợp, lần sau đừng giới thiệu cho tôi nưa nha, nhưng mà người này làm bạn thì ok á."
"Ok ok ok, biết rồi, bà chỉ thích cao lãnh chi hoa thôi, coi như tôi biết rồi, bà đối với người khác chỉ có thể lạnh nhạt thôi chứ gì."
Kiều Vũ Sơ suy nghĩ, người chị em của mình chỉ thích đúng 2 người, tuy tính cách khác nhau, nhưng cái kiểu chung thủy này đúng là không hề đổi, đúng kiểu luôn từ chối người ngoài, như thì đúng là khiến người ta khó mà chinh phục được.
Khuyết Dĩ Ngưng không có phản đối, dù sao nói chuyện này cũng vô ích, nàng đối với Cố Sơn Tuyết không phải là cảm giác chinh phục, mà là cảm giác hướng đến, so với yêu mến ái mộ rắc rối thì thứ tình cảm đó quá phức tạp, Khuyết Dĩ Ngưng cũng không thể giải thích rõ với Kiều Vũ Sơ được.
"Tôi gọi bà là muốn báo cho bà biết, nửa tháng sau có cái trấn nhỏ ở dưới sẽ đốt pháo mỗi năm một lần, lúc đó nhất định sẽ rất náo nhiệt, định đề cử cho bà đi cùng với Khương mỹ nữ á, nhưng mà giờ mới nói, bà muốn hẹn ai đi hay không là trách nhiệm của bà nha ~"
Khuyết Dĩ Ngưng cười khẽ: "biết rồi, cảm ơn nha."
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn tin nhắn, không vội mang tin nhắn gửi cho Cố Sơn Tuyết.
Chương Thi Vũ rất nhanh thì lái xe đến đón nàng, lúc về nhà Khuyết Dĩ Ngưng liền video call họp, sau khi xong việc, thì đã 12h khuya.
Đêm nay khác đặc biệt, trước khi Khuyết Dĩ Ngưng đi ngủ, nàng lại nhận được tin nhắn của Tiếu Tiếu.
[ Tiểu cô, cô có thể đến đón con được không, trong nhà tối quá, một mình con sợ lắm. ]
Khuyết Dĩ Ngưng nằm trên giường liền bật dậy, gọi điện qua.
"Tiểu cô."
Âm thanh Tiếu Tiếu bên kia truyền đến, mang theo sự sợ hãi.
"Cô đây, Tiếu Tiếu sao vậy, con ở nhà một mình hả?"
Khuyết Dĩ Ngưng xỏ dép, đến trước tủ lấy một bộ quần áo.
"Dạ.... ba và mẹ không ở nhà, bà Tống có việc đi rồi, trong nhà chỉ còn mình con thôi, không biết tại sao đèn lại hư, con có chút sợ."
Bà Tống là bảo mẫu Khuyết Lâm Dương thuê đến chăm sóc Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu nhỏ giọng nói, âm thanh có chút run rẩy.
Tiếu Tiếu ở trong biệt thự lớn như vậy một mình, là tiểu nữ hài không sợ mới lạ.
"Được rồi, con chờ cô nha, cô đi đón con."
Khuyết Dĩ Ngưng thay đồ xong, cầm chìa khóa ra cửa.
Cũng may trước khi uống nàng có nhờ người lái xe về nhà, Khuyết Dĩ Ngưng không chần chờ nhanh chóng đến nhà Khuyết Lâm Dương gọi cho nàng.
Khuyết Dĩ Ngưng chờ một hồi lâu, Tiếu Tiếu mới dám mở cửa.
"Tiểu cô!"
Tiếu Tiếu chạy đến ôm chân Khuyết Dĩ Ngưng, Khuyết Dĩ Ngưng nắm nay tay nàng, dắt nàng lên xe.
"Ba mẹ con sao vậy, sao lại ra ngoài hết rồi?"
"Bọn họ lại cãi nhau."
Tiếu Tiếu ngồi cạnh ghế lái, nắm váy mình vò vò.
Nếu không phải tối nay đèn bị hư, Tiếu Tiếu sẽ như bình thưởng ở trong phòng mình bật đèn ngủ.
"Vì sao bọn họ cãi nhau?"
Khuyết Dĩ Ngưng vừa lái xe vừa thuận miệng dò hỏi, sau đó đảo tay lái ở khúc cua.
"Vì mẹ nói ba đi chơi golf, ba cũng nói mẹ hay đi ra ngoài, sau đó thì nói rất nhiều, con nghe không rõ. Tiểu cô, vì sao mẹ biết ba đi chơi golf thì không vui vậy? con có tìm hiểu, chơi golf đâu có gì xấu đâu."
Tiếu Tiếu rất ít nói chuyện. hầu như một ngày có thể thể không nói một chữ nào, nhưng nàng đối với Khuyết Dĩ Ngưng có một sự tin tưởng khó hiểu, nguyện ý nói cho nàng biết.
"Golf thì không có gì xấu xả, nhưng mà người chơi golf chưa chắc đã tốt."
Khuyết Dĩ Ngưng lại nhớ đến báo cáo Lâm Chân gửi, mỗi tuần Khuyết Lâm Dương đều đi chơi golf đều đặn, trong lòng liền có nghi vấn quan trọng.
Tuy rằng Lâm Chân không tra được gì từ sân golf này, nhưng nếu nguyên nhân Hầu Man Ny cãi nhau với Khuyết Lâm Dương vì chỗ đó, thì chắc chắn chỗ đó không bình thường.
Tiếu Tiếu cái hiểu cái không rồi lại không nói gì, tiếp tục im lặng vò vạt áo của mình.
Khuyết Dĩ Ngưng đưa Tiếu Tiếu về nhà mình, lần đầu tiểu cô nương đến đây nên có chút hiếu kỳ, nhìn đông rồi lại nhìn tây, cuối cùng ngoan ngoãn ngồi trong phòng ngủ của Khuyết Dĩ Ngưng.
Tiếu Tiếu tắm xóng, nàng xem ra không có đồ ngủ, liền ôm gối ôm của Khuyết Dĩ Ngưng nằm trên giường nhìn ra ngoài cửa kính.
Khuyết Dĩ Ngưng nhắn tin cho Lâm Chân, hy vọng hắn có thể điều tra sân golf kia lần nữa, lần này phải tra thật tỉ mỉ, nói không chừng sẽ phát hiện được gì đó.
Lâm Chân nhắn lại ok, Khuyết Dĩ Ngưng liền gửi tiền đặt cọc cho hắn.
Làm xong, Khuyết Dĩ Ngưng nằm trên giường, vén chăn lên nhìn Tiếu Tiếu vỗ vỗ giường của mình.
Tiếu Tiếu tươi cười, khuôn mặt cẩn thận biểu tình sinh động nhìn khá là đáng yêu.
Ngày thứ hai đi làm, theo lý mà nói Tiếu Tiếu học tiểu học năm hai, đáng lý phải đi học.
Nhưng Khuyết Dĩ Ngưng lại quên mất chuyện này, liền để tiểu nha đầu ngủ đến 9h sáng.
Tỉnh ngủ xong Khuyết Dĩ Ngưng mới phát hiện trong di động có nhiều cuộc gọi nhỡ, liền gọi lại.
Vừa nghe máy là một trần quở trách, Hầu Man Ny dường như hơi tức giận, Khuyết Dĩ Ngưng chờ cô ta nói thì mới giải thích.
Nàng chỉ nói đơn giản tối hôm qua nhà tối om nên Tiếu Tiếu sợ, không nói gì thêm.
"Vậy à.... vậy lần sau em nhớ gọi điện cho anh chị trước nhé, sáng nay anh chị sốt ruột quá chừng, tưởng là Tiếu Tiếu có chuyện gì rồi, vừa xem lại camera thì thấy em đưa con bé đi, anh chị cũng yên tâm một chút."
"Sáng nay? xem ra tối qua chị dâu với đại ca không về nhà hả?"
Khuyết Dĩ Ngưng bắt được chữ trong lời nói của cô ta, liền vặn lại hỏi.
Hầu Man Ny dường như vô ý để lộ, liền mượn cớ lo cho chồng đi làm để đánh trống lảng.
Khuyết Dĩ Ngưng nói sẽ đưa Tiếu Tiếu đi học, Hầu Man Ny liền cúp máy.
"Tiếu Tiếu. sáng nay có muốn đi học không?"
Tiểu cô nương đầu tóc rối ngồi trên giường, nhìn Khuyết Dĩ Ngưng lắc đầu.
"Được rồi, vậy trưa tiểu cô chở con đi học, vậy chút nữa có muốn theo tiểu cô đến chỗ làm chơi không?"
"Dạ!"
Tiếu Tiếu gật đầu, biểu tình có chút hài lòng.
Khuyết Dĩ Ngưng nhờ Chương Thi Vũ đến cửa hàng mua một bộ đồ cho tiểu cô nương 9 tuổi mặc, cùng Tiếu Tiếu đi rửa mặt, bện tóc cho tiểu cô nương.
Khuyết Dĩ Ngưng khéo tay, cho dù trang điểm hay làm tóc thì rất là giỏi, làm bím tóc thật đẹp cho tiểu cô nương, rồi mang tiểu cô nương đi làm chung.
Khuyết Dĩ Ngưng không ngờ, ở trong thang máy mình lại tình cờ gặp Cố Sơn Tuyết, nàng ấn nút đóng cửa thang máy lại, bốn mắt nhìn nhau với Cố Sơn Tuyết.
"Sơn Tuyết, chào buổi sáng a."
Khuyết Dĩ Ngưng đứng trước mặt Cố Sơn Tuyết nở nụ cười, cười đến minh diễm động nhân.
Tim Cố Sơn Tuyết không tự chủ lại đập mạnh một cái, ánh mắt có chút bối rối nhìn qua một bên, tò mò nhìn tiểu cô nương đang trốn sau lưng Khuyết Dĩ Ngưng.
"Đâu là cháu gái tôi Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu đây là tiểu cô cô nga."
"Chào tiểu cô cô."
Tiếu Tiếu ngoan ngoãn chào hỏi, Cố Sơn Tuyết đối với con nít nhất thời không biết nên thể hiện cảm xúc thế nào, cố gắng để mình ôn hòa một chút, nhìn Tiếu Tiếu gật đầu.
Đến khi Cố Sơn Tuyết ra khỏi thang máy trước các nàng, Tiếu Tiếu mới tò mò hỏi.
"Tiểu cô, vì sao lại muốn con gọi dì kia là tiểu cô cô vậy, cô ấy cũng là em gái của ba hả?"
Tiếu Tiếu ngửa đầu, có chút hiếu kỳ hỏi.
"Không phải, cô ấy là người tiểu cô thích, nhưng mà tiểu cô chưa có được cô ấy, nhưng mà gọi như vậy không sai, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ là tiểu cô cô của Tiếu Tiếu."
Khuyết Dĩ Ngưng cúi người xoa đầu Tiếu Tiếu.
"Dạ!"
Tiếu Tiếu không nghi ngờ gật đầu, cảm giác tiểu cô nói đúng.
Tiểu cô cô xinh đẹp như vậy, không ai mà không thích tiểu cô cô của nàng được!
Khi ra khỏi thang máy Cố Sơn Tuyết đến phòng làm việc, thì mới đột nhiên nghĩ đến vừa rồi Khuyết Dĩ Ngưng nói cháu gái gọi mình thế kia.
Nói vậy, thì phải gọi mình là dì chứ ?!
Khuyết Dĩ Ngưng để cháu gái gọi mình như vậy, không lẽ là......
Trái tim Cố Sơn Tuyết đột nhiên lại loạn nhịp, mang chút đau nhức khó mà dùng lời diễn tả được.
Cô tưởng là Khuyết Dĩ Ngưng hết thích cô rồi.
Nếu mọi thứ quay về điểm ban đầu...... Cố Sơn Tuyết không nhịn được cong khóe môi, khi nhận thấy mình đang vui vẻ, tâm tình Cố Sơn Tuyết lại trầm xuống.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cuộc sống tiếp theo, Cố tiểu thư lâm vào bối rối không biết Khuyết tiểu thư còn thích cô nửa hay không?
Nàng tìm một chỗ yên tĩnh, cảnh đẹp thích hợp để nói chuyện.
Khuyết Dĩ Ngưng ngồi cùng một cái ghế dài với nàng ở góc bên trong, gọi ly rượu.
"Tôi biết cô muốn nghe cái gì, chờ tôi sắp xếp một chút, chuyện này đã lâu lắm rồi, tôi nhớ được cũng không nhiều."
Khương Tiêu Oản gọi rượu, cầm di động chỉ vào màn hình.
Khuyết Dĩ Ngưng: "chắc chắn là Khuyết Sở Linh sao?"
"Sao mà giả được, tôi không lừa cô đâu, nhưng mà cũng kỳ quái, nhà cô mà cô không biết chuyện gì hả?"
Khương Tiêu Oản nhướng mày hỏi lại một caai, nàng tưởng Khuyết Dĩ Ngưng biết, cho nên tối nay mới nhắc nhở.
"Tôi và cô ta quan hệ trước giờ không tốt, cô ta không bao giờ nói chuyện này với tôi cả."
Khuyết Dĩ Ngưng cũng không che dấu hiếu kỳ trên mặt, nhìn có vẻ như đây chỉ là chuyện bình thường mà thôi,
"Được rồi, hỏi thì hỏi người còn nhớ chuyện này a, chuyện này cũng không có gì phức tạp, Khuyết Sở Linh nắm đó cũng khác nổi tiếng trong giới, khi đó cô ấy để tóc dài, xuất hiện chưa tới nửa năm, thì nói mình có đối tượng...."
16 tuổi Khương Tiêu Oản đã biết được tính hướng của mình, cũng chơi bời trong giới, với gia cảnh giàu có phải nói là quá tốt của mình, cũng trở thành nhân vật nổi tiếng trong giới tại Lư Tô, nhưng nàng chỉ ấn tượng với Khuyết Sở Linh, là vì đối phương cắt mái tóc dài thành một T, từng có quan hệ với nàng kỹ thuật cũng không tệ, nhưng Khương Tiêu Oản không thích kiểu hình này, nên không thân thiết với cô ta.
Khuyết Sở Linh hoạt động trong giới nửa năm, liền công bố mình có người yêu, tình yêu đẹp đẽ kiêu ngạo, nhìn có vẻ rất hạnh phúc, từng có người trong giới hỏi cô ta, cô ta không chút tị hiềm khoe người mình thích trước kia từng là gái thẳng, nhưng vì cô ta theo đuổi nhiều năm nên mới đem người về tay được.
"Nhưng mà hình như sau đó chừng nửa năm hay là hơn nửa năm gì đó, tôi không nhớ rõ lắm, hai người đó hình như chia tay, Khuyết Sở Linh tìm người khác uống rượu, nói là người kia lúc ở cạnh cô ta thì có quan hệ với một người đàn ông khác."
Khương Tiêu Oản có chút tiếc nuối, đây chính là bi ai của gái thẳng, bạn thích người ta được một chút, nửa phút sau người ta liền chán, liền bỏ lại bạn kết hôn sinh con.
"Khi đó mọi người trong giới ai cũng tiếc cho cô ta, dù sao tình yêu của cô ta rất đẹp và hạnh phúc, nhưng đằng sau thì lại quá nhiều thê thảm, sau đó thì Khuyết Sở Linh cắt tóc dài, cũng không còn hoạt bát như trước nửa."
Khương Tiêu Oản đem toàn bộ chuyện mình biết được kể ra hết, kỳ thực chuyện này cũng không có gì phức tạp, chỉ cần nói qua di động hoặc đứng trước mặt nói vài câu thì đã hiểu, nhưng Khương Tiêu Oản không muốn, muốn hẹn người ta đi uống mấy ly thì mới chịu nói.
"Cô còn nhớ nữ nhân bên cạnh cô ta tên gì không?"
Khuyết Dĩ ngưng đoán là Tiêu Sam Nguyệt, chi tiết trùng hợp, Tiêu Sam Nguyệt và Khuyết Sở Linh là bạn bè lâu năm, Tiêu Sam Nguyệt cuối cùng lại trở thành tiểu tam của Khuyết Lâm Dương.
Mặc dù không biết Tiêu Sam Nguyệt chủ động hay là bị dụ, nhưng có quan hệ với đàn ông thì đúng là đả kích lớn, nếu xuất phát từ góc độ của Khuyết Sở Linh thì chắc là đối phương tự nguyện.
Phát hiện người bạn mình yêu thầm nhiều năm là tiểu tam của anh nuôi, chuyện này đúng là sự đả kích lớn. Nếu vậy, Khuyết Sở Linh chắc là căm thù Khuyết Lâm Dương lắm mới đúng, nhưng trong trí nhớ của nguyên chủ, không có ấn tượng gì về bọn họ.
Chuyện này cũng khó mà nói được, tình huống Khuyết gia tuy vừa nhìn đã rõ, nhưng ngẫm lại tựa cái đáy hồ sâu khó thấy.
"Không nhớ rõ," Khương Tiêu Oản chịu thua, thực tế nàng cũng không biết nữ nhân kia tên gì, chỉ nói những cái mình nhớ, "cô còn muốn biết gì nữa không, cứ hỏi đi, bí mật trong giới mới cũ gì thì cứ hỏi tôi."
"Vậy cô có biết hiện tại tỷ tôi có bạn mới nào không?"
Khuyết Dĩ Ngưng trầm ngâm một chút hỏi, nàng không nói tên Hầu Man Ny ra, đối phương là gái đã có chồng, Khuyết Lâm Dương cũng được coi là người chồng mẫu mực, không thể nào liên quan đến trong giới được, hơn nữa nếu Khương Tiêu Oản mà biết chị dâu cũng là người trong giới, chắc sẽ không nói cho nàng biết đâu.
"Cái này thì tôi không rõ lắm, nhưng có thể hỏi dùm cô một chút, nhưng mà sao cô lại để ý cuộc sống riêng của tỷ cô như vậy?"
Về điểm này Khương Tiêu Oản có chút hoang mang, dù sao thì Khuyết Dĩ Ngưng nhìn không giống người hay tò mò, càng không nói đến tính hướng của đối phương làm gì, dù sao Khuyết Dĩ Ngưng không ở trong giới, nhưng dù sao cũng là đàn em nhỏ.
"Có biết một chút."
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn phục vụ mang rượu lên, vuốt ly rượu lạnh.
Thật ra nàng muốn biết nhất chính là Khuyết Lâm Dương, nhưng mà Khuyết Lâm Dương này rất cẩn thận, làm việc cũng không để giọt lại hạt nước nào.
Lâm Châm theo dõi Khuyết Lâm Dương cũng được 1 tháng rồi, phát hiện ngoại trừ Khuyết Lâm Dương thường đến công ty xã giao ra thì về nhà, nhìn có vẻ như đàn ông tốt mẫu mực trước sau như một, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng cảm thấy không hề đơn giản như vậy.
Nhưng mà dù sao cũng có ngoại lệ, đi theo 1 tháng Lâm Chân phát hiện Khuyết Lâm Dương mỗi tuần đều đến sân golf chơi, mỗi tuần đều đến một lần.
Lâm Chân cũng điều tra sân golf kia, nhưng không thấy gì khác thường.
Khuyết Dĩ Ngưng nhớ đến nhân viên đột nhiên biến mất trong công ty, tuy không có chứng cứ Khuyết Lâm Dương chủ mưu, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng vẫn luôn nghi ngờ là hắn, nhưng cũng chỉ là hoài nghi, còn cần chứng cứ.
"Xem ra là chuyện rất quan trọng."
Khương Tiêu Oản nhìn nàng có chút xuất thần, cầm ly rượu lên uống một hơi.
Khi Khuyết Dĩ Ngưng uống xong ly rượu này, Khương Tiêu Oản bên kia cũng có được tin.
"Hỏi hết rồi, mọi người không ai biết cả, nếu có thì cũng không phải người trong giới, xem ra không thể hỏi dùm cô được rồi."
"Ok, cám ơn nhiều, rượu tối nay tôi mời, lần tới rảnh sẽ mời cô ăn cơm."
Khuyết Dĩ Ngưng đứng dậy, cầm áo khoác trên sofa lên.
"Không đưa người kia đi theo ăn cùng cô à?"
"Nhân tình của cô tôi nhớ kỹ, nhưng đừng nói trước mặt cô ấy như vậy, làm hỏng chuyện của tôi."
Thái độ Khuyết Dĩ Ngưng biểu hiện rõ ràng, nàng biết Khương Tiêu Oản là người thông minh, dù sao bản mặt ác độc cũng thể hiện trước người chị em này rồi, Khuyết Dĩ Ngưng cũng không cần khách sáo với cô làm gì.
"Cô thật đúng là vô tình," Khương Tiêu Oản u oán nhìn nàng, cùng nàng đứng dậy, "cô biết rõ tôi cố ý đưa cô đến, hiện tai tôi đã không được gì còn phải giúp cô."
"Vậy cô muốn được thứ gì trên người tôi nữa."
Khuyết Dĩ Ngưng vén tóc dài, nhìn Khương Tiêu Oản cười, mắt cong lên động lòng người.
Khương Tiêu Oản bị nụ cười của nàng làm cho mất hồn, hài hước nói.
"Vậy cô ráng nhớ nha, bị tổn thương rồi thì còn có tôi chơi với cô nè, tư thế nào cũng được nha."
"Không có ngày đó đâu."
Khuyết Dĩ Ngưng đi trước, âm thanh tan trong không khí.
Nàng không có hứng thú mấy loại tư thế với Khương Tiêu Oản, nàng chỉ muốn tư thế với Cố Sơn Tuyết thôi.
Khuyết Dĩ Ngưng đi về, sau đó nhắn tin cho Cố Sơn Tuyết hỏi cô đã tra được gì chưa?
Cố Sơn Tuyết nhắn lại vài manh mối, sau đó không nhắn nữa.
Lúc này Khuyết Dĩ Ngưng đang đi trên lề đường, nàng đã gọi cho Chương Thi Vũ, nói Chương Thi Vũ đến đón nàng.
Nàng nhìn tin nhắn lưu lại trên màn hình với Cố Sơn Tuyết, không biết nên nhắn cái gì.
Mặc dù nói không buông, nhưng thường xuyên nhắn tin cho Cố Sơn Tuyết, nhưng nàng vẫn là thái độ do dự kia, như thế nào mới được đây?
Cố Sơn Tuyết nếu cứ giữ khoảng cách như vậy, nàng cũng không thể tạo cơ hội được, hơn nữa nàng lo lắng nếu mình để lộ cảm xúc lần nữa thì Cố Sơn Tuyết chắc sẽ tránh xa hơn.
Không muốn bị đối phương chán ghét, muốn kéo dài đả động lòng người, nàng nên làm gì cho đúng đây?
Nhưng mà ngoan ngoãn làm chó liếm không phải cách của Khuyết Dĩ Ngưng, nàng khổ sở ấn trán, cảm giác mình không phải tiểu thiên tài yêu đương.
Khuyết Dĩ Ngưng không đi nữa, gửi định vị cho Chương Thi Vũ xong thì dừng lại, đứng chờ nàng đến.
Kiều Vũ Sơ điện đến, Khuyết Dĩ Ngưng bắt máy nghe, chờ nàng nói.
"Hề lô, tối nay sao rồi? nghe nói bà đồng ý đi uống rượu với Khương mỹ nữ hả? có bị cô ấy làm cho động lòng chút nào chưa?"
Khuyết Dĩ Ngưng: "hoàn toàn không có."
Kiều Vũ Sơ: "hả? vô tỉnh vậy hả? Khương Tiêu Oản là trùm cưa trong giới á, nghe đồn ai yêu đương với cô ấy là khó mà quên được á, sao mị lực đến chỗ bà thì hết xài được rồi?"
Khuyết Dĩ Ngưng: "không có hợp, lần sau đừng giới thiệu cho tôi nưa nha, nhưng mà người này làm bạn thì ok á."
"Ok ok ok, biết rồi, bà chỉ thích cao lãnh chi hoa thôi, coi như tôi biết rồi, bà đối với người khác chỉ có thể lạnh nhạt thôi chứ gì."
Kiều Vũ Sơ suy nghĩ, người chị em của mình chỉ thích đúng 2 người, tuy tính cách khác nhau, nhưng cái kiểu chung thủy này đúng là không hề đổi, đúng kiểu luôn từ chối người ngoài, như thì đúng là khiến người ta khó mà chinh phục được.
Khuyết Dĩ Ngưng không có phản đối, dù sao nói chuyện này cũng vô ích, nàng đối với Cố Sơn Tuyết không phải là cảm giác chinh phục, mà là cảm giác hướng đến, so với yêu mến ái mộ rắc rối thì thứ tình cảm đó quá phức tạp, Khuyết Dĩ Ngưng cũng không thể giải thích rõ với Kiều Vũ Sơ được.
"Tôi gọi bà là muốn báo cho bà biết, nửa tháng sau có cái trấn nhỏ ở dưới sẽ đốt pháo mỗi năm một lần, lúc đó nhất định sẽ rất náo nhiệt, định đề cử cho bà đi cùng với Khương mỹ nữ á, nhưng mà giờ mới nói, bà muốn hẹn ai đi hay không là trách nhiệm của bà nha ~"
Khuyết Dĩ Ngưng cười khẽ: "biết rồi, cảm ơn nha."
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn tin nhắn, không vội mang tin nhắn gửi cho Cố Sơn Tuyết.
Chương Thi Vũ rất nhanh thì lái xe đến đón nàng, lúc về nhà Khuyết Dĩ Ngưng liền video call họp, sau khi xong việc, thì đã 12h khuya.
Đêm nay khác đặc biệt, trước khi Khuyết Dĩ Ngưng đi ngủ, nàng lại nhận được tin nhắn của Tiếu Tiếu.
[ Tiểu cô, cô có thể đến đón con được không, trong nhà tối quá, một mình con sợ lắm. ]
Khuyết Dĩ Ngưng nằm trên giường liền bật dậy, gọi điện qua.
"Tiểu cô."
Âm thanh Tiếu Tiếu bên kia truyền đến, mang theo sự sợ hãi.
"Cô đây, Tiếu Tiếu sao vậy, con ở nhà một mình hả?"
Khuyết Dĩ Ngưng xỏ dép, đến trước tủ lấy một bộ quần áo.
"Dạ.... ba và mẹ không ở nhà, bà Tống có việc đi rồi, trong nhà chỉ còn mình con thôi, không biết tại sao đèn lại hư, con có chút sợ."
Bà Tống là bảo mẫu Khuyết Lâm Dương thuê đến chăm sóc Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu nhỏ giọng nói, âm thanh có chút run rẩy.
Tiếu Tiếu ở trong biệt thự lớn như vậy một mình, là tiểu nữ hài không sợ mới lạ.
"Được rồi, con chờ cô nha, cô đi đón con."
Khuyết Dĩ Ngưng thay đồ xong, cầm chìa khóa ra cửa.
Cũng may trước khi uống nàng có nhờ người lái xe về nhà, Khuyết Dĩ Ngưng không chần chờ nhanh chóng đến nhà Khuyết Lâm Dương gọi cho nàng.
Khuyết Dĩ Ngưng chờ một hồi lâu, Tiếu Tiếu mới dám mở cửa.
"Tiểu cô!"
Tiếu Tiếu chạy đến ôm chân Khuyết Dĩ Ngưng, Khuyết Dĩ Ngưng nắm nay tay nàng, dắt nàng lên xe.
"Ba mẹ con sao vậy, sao lại ra ngoài hết rồi?"
"Bọn họ lại cãi nhau."
Tiếu Tiếu ngồi cạnh ghế lái, nắm váy mình vò vò.
Nếu không phải tối nay đèn bị hư, Tiếu Tiếu sẽ như bình thưởng ở trong phòng mình bật đèn ngủ.
"Vì sao bọn họ cãi nhau?"
Khuyết Dĩ Ngưng vừa lái xe vừa thuận miệng dò hỏi, sau đó đảo tay lái ở khúc cua.
"Vì mẹ nói ba đi chơi golf, ba cũng nói mẹ hay đi ra ngoài, sau đó thì nói rất nhiều, con nghe không rõ. Tiểu cô, vì sao mẹ biết ba đi chơi golf thì không vui vậy? con có tìm hiểu, chơi golf đâu có gì xấu đâu."
Tiếu Tiếu rất ít nói chuyện. hầu như một ngày có thể thể không nói một chữ nào, nhưng nàng đối với Khuyết Dĩ Ngưng có một sự tin tưởng khó hiểu, nguyện ý nói cho nàng biết.
"Golf thì không có gì xấu xả, nhưng mà người chơi golf chưa chắc đã tốt."
Khuyết Dĩ Ngưng lại nhớ đến báo cáo Lâm Chân gửi, mỗi tuần Khuyết Lâm Dương đều đi chơi golf đều đặn, trong lòng liền có nghi vấn quan trọng.
Tuy rằng Lâm Chân không tra được gì từ sân golf này, nhưng nếu nguyên nhân Hầu Man Ny cãi nhau với Khuyết Lâm Dương vì chỗ đó, thì chắc chắn chỗ đó không bình thường.
Tiếu Tiếu cái hiểu cái không rồi lại không nói gì, tiếp tục im lặng vò vạt áo của mình.
Khuyết Dĩ Ngưng đưa Tiếu Tiếu về nhà mình, lần đầu tiểu cô nương đến đây nên có chút hiếu kỳ, nhìn đông rồi lại nhìn tây, cuối cùng ngoan ngoãn ngồi trong phòng ngủ của Khuyết Dĩ Ngưng.
Tiếu Tiếu tắm xóng, nàng xem ra không có đồ ngủ, liền ôm gối ôm của Khuyết Dĩ Ngưng nằm trên giường nhìn ra ngoài cửa kính.
Khuyết Dĩ Ngưng nhắn tin cho Lâm Chân, hy vọng hắn có thể điều tra sân golf kia lần nữa, lần này phải tra thật tỉ mỉ, nói không chừng sẽ phát hiện được gì đó.
Lâm Chân nhắn lại ok, Khuyết Dĩ Ngưng liền gửi tiền đặt cọc cho hắn.
Làm xong, Khuyết Dĩ Ngưng nằm trên giường, vén chăn lên nhìn Tiếu Tiếu vỗ vỗ giường của mình.
Tiếu Tiếu tươi cười, khuôn mặt cẩn thận biểu tình sinh động nhìn khá là đáng yêu.
Ngày thứ hai đi làm, theo lý mà nói Tiếu Tiếu học tiểu học năm hai, đáng lý phải đi học.
Nhưng Khuyết Dĩ Ngưng lại quên mất chuyện này, liền để tiểu nha đầu ngủ đến 9h sáng.
Tỉnh ngủ xong Khuyết Dĩ Ngưng mới phát hiện trong di động có nhiều cuộc gọi nhỡ, liền gọi lại.
Vừa nghe máy là một trần quở trách, Hầu Man Ny dường như hơi tức giận, Khuyết Dĩ Ngưng chờ cô ta nói thì mới giải thích.
Nàng chỉ nói đơn giản tối hôm qua nhà tối om nên Tiếu Tiếu sợ, không nói gì thêm.
"Vậy à.... vậy lần sau em nhớ gọi điện cho anh chị trước nhé, sáng nay anh chị sốt ruột quá chừng, tưởng là Tiếu Tiếu có chuyện gì rồi, vừa xem lại camera thì thấy em đưa con bé đi, anh chị cũng yên tâm một chút."
"Sáng nay? xem ra tối qua chị dâu với đại ca không về nhà hả?"
Khuyết Dĩ Ngưng bắt được chữ trong lời nói của cô ta, liền vặn lại hỏi.
Hầu Man Ny dường như vô ý để lộ, liền mượn cớ lo cho chồng đi làm để đánh trống lảng.
Khuyết Dĩ Ngưng nói sẽ đưa Tiếu Tiếu đi học, Hầu Man Ny liền cúp máy.
"Tiếu Tiếu. sáng nay có muốn đi học không?"
Tiểu cô nương đầu tóc rối ngồi trên giường, nhìn Khuyết Dĩ Ngưng lắc đầu.
"Được rồi, vậy trưa tiểu cô chở con đi học, vậy chút nữa có muốn theo tiểu cô đến chỗ làm chơi không?"
"Dạ!"
Tiếu Tiếu gật đầu, biểu tình có chút hài lòng.
Khuyết Dĩ Ngưng nhờ Chương Thi Vũ đến cửa hàng mua một bộ đồ cho tiểu cô nương 9 tuổi mặc, cùng Tiếu Tiếu đi rửa mặt, bện tóc cho tiểu cô nương.
Khuyết Dĩ Ngưng khéo tay, cho dù trang điểm hay làm tóc thì rất là giỏi, làm bím tóc thật đẹp cho tiểu cô nương, rồi mang tiểu cô nương đi làm chung.
Khuyết Dĩ Ngưng không ngờ, ở trong thang máy mình lại tình cờ gặp Cố Sơn Tuyết, nàng ấn nút đóng cửa thang máy lại, bốn mắt nhìn nhau với Cố Sơn Tuyết.
"Sơn Tuyết, chào buổi sáng a."
Khuyết Dĩ Ngưng đứng trước mặt Cố Sơn Tuyết nở nụ cười, cười đến minh diễm động nhân.
Tim Cố Sơn Tuyết không tự chủ lại đập mạnh một cái, ánh mắt có chút bối rối nhìn qua một bên, tò mò nhìn tiểu cô nương đang trốn sau lưng Khuyết Dĩ Ngưng.
"Đâu là cháu gái tôi Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu đây là tiểu cô cô nga."
"Chào tiểu cô cô."
Tiếu Tiếu ngoan ngoãn chào hỏi, Cố Sơn Tuyết đối với con nít nhất thời không biết nên thể hiện cảm xúc thế nào, cố gắng để mình ôn hòa một chút, nhìn Tiếu Tiếu gật đầu.
Đến khi Cố Sơn Tuyết ra khỏi thang máy trước các nàng, Tiếu Tiếu mới tò mò hỏi.
"Tiểu cô, vì sao lại muốn con gọi dì kia là tiểu cô cô vậy, cô ấy cũng là em gái của ba hả?"
Tiếu Tiếu ngửa đầu, có chút hiếu kỳ hỏi.
"Không phải, cô ấy là người tiểu cô thích, nhưng mà tiểu cô chưa có được cô ấy, nhưng mà gọi như vậy không sai, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ là tiểu cô cô của Tiếu Tiếu."
Khuyết Dĩ Ngưng cúi người xoa đầu Tiếu Tiếu.
"Dạ!"
Tiếu Tiếu không nghi ngờ gật đầu, cảm giác tiểu cô nói đúng.
Tiểu cô cô xinh đẹp như vậy, không ai mà không thích tiểu cô cô của nàng được!
Khi ra khỏi thang máy Cố Sơn Tuyết đến phòng làm việc, thì mới đột nhiên nghĩ đến vừa rồi Khuyết Dĩ Ngưng nói cháu gái gọi mình thế kia.
Nói vậy, thì phải gọi mình là dì chứ ?!
Khuyết Dĩ Ngưng để cháu gái gọi mình như vậy, không lẽ là......
Trái tim Cố Sơn Tuyết đột nhiên lại loạn nhịp, mang chút đau nhức khó mà dùng lời diễn tả được.
Cô tưởng là Khuyết Dĩ Ngưng hết thích cô rồi.
Nếu mọi thứ quay về điểm ban đầu...... Cố Sơn Tuyết không nhịn được cong khóe môi, khi nhận thấy mình đang vui vẻ, tâm tình Cố Sơn Tuyết lại trầm xuống.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cuộc sống tiếp theo, Cố tiểu thư lâm vào bối rối không biết Khuyết tiểu thư còn thích cô nửa hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.