Xuyên Thành Nữ Phụ Thanh Niên Trí Thức Thập Niên 70
Chương 10:
Bán Hạ Vi Bàn
23/01/2023
Nếu không biết chỉ số bạo lực trong người Tạ Dập Thành, có lẽ Tô Duyệt đã rơi vào lưới tình rồi.
Trời mới biết cô thích đàn ông trông lưu manh như thế này cỡ nào.
Bà Tô: "..."
Lại thấy ngứa tay, phải làm sao bây giờ!
Chẳng qua về điểm này thì con gái giống bà, ai lúc còn trẻ mà không háo sắc chứ!
Bà cũng thích mặt của ông Tô nên mới quyết định kết hôn với ông mà.
Nhìn khóe môi Tạ Dập Thành khẽ cong tạo nên nụ cười kia, Tô Duyệt cũng cười theo.
Niềm vui của con cái chính là sự báo đáp lớn nhất cho ba mẹ.
Đúng vậy, trong mắt cô, Tạ Dập Thành chính là trò chơi nuôi con phiên bản người thật.
Chỉ cần cô có thể chăm sóc tốt cho sức khỏe Tạ Dập Thành, an ủi tâm linh anh, như vậy mạng nhỏ này của cô có thể kéo dài được rồi.
Cô không cần sống lâu trăm tuổi, nhưng cũng sống tới tiêu chuẩn sáu bảy mươi tuổi chứ nhỉ!
Mặc dù cuộc sống những năm 70 thực sự khá buồn tẻ, nhưng ai biết được liệu cuộc sống ở dưới âm phủ có buồn tẻ hơn không.
Nhưng nhìn vẻ mặt xanh mét của ông bà Tô, bản năng cầu sinh nói cho cô biết không nên ở đây lâu.
Tô Duyệt lập tức nằm bò ra bàn, ôm đầu khe khẽ kêu: "Ây da, đầu con đau quá, chắc là di chứng bị ngã mấy hôm trước đây mà."
Nhìn Tô Duyệt nói ngã là ngã, trong mắt bà Tô hiện lên chút không xác định. Nhưng thấy sắc mặt cô tái nhợt không giống vờ vịt, bà chỉ có thể đi tới bên cạnh cô hỏi han quan tâm: "Con không sao chứ!"
Tạ Giai Linh cũng quan tâm, bèn chạy từ bên Tạ Dập Thành tới chỗ Tô Duyệt: "Mẹ ơi, mẹ có sao không? Có cần con thổi phù phù cho không?"
Tô Duyệt lắc đầu, vẻ mặt yếu ớt, ủ rũ nói: "Con cảm thấy con phải ngủ một giấc mới đỡ."
Bà Tô chau mày: "Vậy con mau về phòng nghỉ ngơi một lúc đi!"
Sau khi được bà Tô phê chuẩn, Tô Duyệt lập tức đứng dậy, một tay nắm tay Tạ Dập Thành, tay kia dắt Tạ Giai Linh: "Mà cũng tới buổi trưa rồi, vậy bọn con về phòng ngủ trưa trước, chào ba mẹ."
Nhìn bóng lưng bước đi như bay của Tô Duyệt, làm gì còn vẻ yếu ớt ban nãy. Ông Tô cười lạnh một cái: "Con có thể đi, nhưng Tạ Dập Thành ở lại trước, ba còn có việc muốn hỏi nó."
Nếu đây không phải con trai mình, Tô Duyệt sẽ đồng ý ngay, nhưng vấn đề này liên quan tới tính mạng của cô nên Tô Duyệt chỉ có thể cười lấy lòng ông Tô: "Ba à, có chuyện gì ba cứ nói thẳng là được mà."
Ông Tô tức giận trợn mắt nhìn Tô Duyệt một cái: "Không phải con bảo đau đầu sao, còn không về phòng nằm đi! Nếu không đau đầu thì xuống bếp bổ củi cho ba."
Trời mới biết cô thích đàn ông trông lưu manh như thế này cỡ nào.
Bà Tô: "..."
Lại thấy ngứa tay, phải làm sao bây giờ!
Chẳng qua về điểm này thì con gái giống bà, ai lúc còn trẻ mà không háo sắc chứ!
Bà cũng thích mặt của ông Tô nên mới quyết định kết hôn với ông mà.
Nhìn khóe môi Tạ Dập Thành khẽ cong tạo nên nụ cười kia, Tô Duyệt cũng cười theo.
Niềm vui của con cái chính là sự báo đáp lớn nhất cho ba mẹ.
Đúng vậy, trong mắt cô, Tạ Dập Thành chính là trò chơi nuôi con phiên bản người thật.
Chỉ cần cô có thể chăm sóc tốt cho sức khỏe Tạ Dập Thành, an ủi tâm linh anh, như vậy mạng nhỏ này của cô có thể kéo dài được rồi.
Cô không cần sống lâu trăm tuổi, nhưng cũng sống tới tiêu chuẩn sáu bảy mươi tuổi chứ nhỉ!
Mặc dù cuộc sống những năm 70 thực sự khá buồn tẻ, nhưng ai biết được liệu cuộc sống ở dưới âm phủ có buồn tẻ hơn không.
Nhưng nhìn vẻ mặt xanh mét của ông bà Tô, bản năng cầu sinh nói cho cô biết không nên ở đây lâu.
Tô Duyệt lập tức nằm bò ra bàn, ôm đầu khe khẽ kêu: "Ây da, đầu con đau quá, chắc là di chứng bị ngã mấy hôm trước đây mà."
Nhìn Tô Duyệt nói ngã là ngã, trong mắt bà Tô hiện lên chút không xác định. Nhưng thấy sắc mặt cô tái nhợt không giống vờ vịt, bà chỉ có thể đi tới bên cạnh cô hỏi han quan tâm: "Con không sao chứ!"
Tạ Giai Linh cũng quan tâm, bèn chạy từ bên Tạ Dập Thành tới chỗ Tô Duyệt: "Mẹ ơi, mẹ có sao không? Có cần con thổi phù phù cho không?"
Tô Duyệt lắc đầu, vẻ mặt yếu ớt, ủ rũ nói: "Con cảm thấy con phải ngủ một giấc mới đỡ."
Bà Tô chau mày: "Vậy con mau về phòng nghỉ ngơi một lúc đi!"
Sau khi được bà Tô phê chuẩn, Tô Duyệt lập tức đứng dậy, một tay nắm tay Tạ Dập Thành, tay kia dắt Tạ Giai Linh: "Mà cũng tới buổi trưa rồi, vậy bọn con về phòng ngủ trưa trước, chào ba mẹ."
Nhìn bóng lưng bước đi như bay của Tô Duyệt, làm gì còn vẻ yếu ớt ban nãy. Ông Tô cười lạnh một cái: "Con có thể đi, nhưng Tạ Dập Thành ở lại trước, ba còn có việc muốn hỏi nó."
Nếu đây không phải con trai mình, Tô Duyệt sẽ đồng ý ngay, nhưng vấn đề này liên quan tới tính mạng của cô nên Tô Duyệt chỉ có thể cười lấy lòng ông Tô: "Ba à, có chuyện gì ba cứ nói thẳng là được mà."
Ông Tô tức giận trợn mắt nhìn Tô Duyệt một cái: "Không phải con bảo đau đầu sao, còn không về phòng nằm đi! Nếu không đau đầu thì xuống bếp bổ củi cho ba."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.