Xuyên Thành Nữ Phụ Thanh Niên Trí Thức Thập Niên 70
Chương 22:
Bán Hạ Vi Bàn
27/01/2023
Tạ Dập Thành nhướng mày, không phục: "Ba anh là đại đội trưởng trong thôn, anh trai là thợ mộc giỏi nhất mười dặm! Thế mà không có nổi năm trăm tệ, em đang khinh thường ai vậy?!"
Tô Duyệt trầm tư một lát, chỉ có thể cười làm lành rồi nói với Tạ Dập Thành: "Anh đừng nóng giận, bây giờ em không có nhiều tiền như thế, em có thể viết phiếu nợ cho anh trước, chờ có tiền sẽ trả anh ngay."
Năm trăm tệ đúng là nhiều, nhưng đổi một mạng của cô thì cũng đáng giá.
Chỉ cần cô không trả hết khoản tiền này, nể mặt năm trăm tệ ấy Tạ Dập Thành cũng sẽ không làm gì cô.
Vả lại đây vốn là nghiệp mà nữ phụ tạo nên, cô chiếm dụng cơ thể của nữ phụ, trả nợ giúp cô ta cũng là chuyện phải làm.
Nghe Tô Duyệt nói như vậy, trong mắt Tạ Dập Thành hiện lên chút ý cười khó có thể phát hiện.
Đúng là nhà anh có năm trăm tệ thật, nhưng đều được ba anh gửi vào hợp tác xã tín dụng, số tiền Tô Duyệt trộm khỏi nhà chỉ là năm mươi tệ tiền khẩn cấp mẹ anh để ở dưới gối đầu mà thôi.
Trong bóng đêm, Tạ Dập Thành chờ đợi hồi lâu, mãi cho tới khi bên cạnh truyền tới tiếng hít thở đều đều của Tô Duyệt, anh mới chậm rãi xuống giường, nhẹ tay nhẹ chân ra khỏi phòng, rời khỏi hẻm Tây Giao.
Đi chừng hai dặm đường về phía bắc của thủ đô có một ngôi miếu cũ, chính là hiện trường tang vật, toàn bộ đồ không rõ lai lịch đêu được tập kết tại đây rồi bán đi.
Vì mới thành lập không lâu, số người biết nơi đây là không nhiều.
Chẳng qua Tạ Dập Thành biết chừng một tháng sau Cố Kiếm Phong sẽ chuyển nghề thành một gã cảnh sát, phá được hiện trường tiêu thụ tang vật này chính là vụ án lớn đầu tiên mà Cố Kiếm Phong lập được.
Lúc Tạ Dập Thành đến, mấy người trong miếu đang chia làm hai bên đứng, đều căm tức nhìn phía đối diện.
Rõ ràng là phân chia tang vật không đều dẫn tới bất đồng.
Gã đàn ông mặt đen to con cầm đầu nhặt cục gạch dưới đất, quắc mắt trừng mấy người phía đối diện: "Đồ đều là bọn tao mang về, bọn tao không muốn bán thì không bán!"
Tên đàn em bên cạnh gã đàn ông to con kia cũng không nhịn được kêu ca: "Đúng, một trăm tệ mà đã đòi mua số hàng này, các người nằm mơ giữa ban ngày à!"
Mấy người phía đối diện đều mặc đồ màu đen, tay cầm các loại gậy gỗ. Trên mặt tay đàn ông ở chính giữa còn có một vết sẹo.
Hắn hừ lạnh một tiếng, giơ con dao bầu giấu ở phía sau, chém tới người đàn ông to con mặt đen kia: "Hôm nay chúng mày dù có không muốn cũng phải bán."
Tô Duyệt trầm tư một lát, chỉ có thể cười làm lành rồi nói với Tạ Dập Thành: "Anh đừng nóng giận, bây giờ em không có nhiều tiền như thế, em có thể viết phiếu nợ cho anh trước, chờ có tiền sẽ trả anh ngay."
Năm trăm tệ đúng là nhiều, nhưng đổi một mạng của cô thì cũng đáng giá.
Chỉ cần cô không trả hết khoản tiền này, nể mặt năm trăm tệ ấy Tạ Dập Thành cũng sẽ không làm gì cô.
Vả lại đây vốn là nghiệp mà nữ phụ tạo nên, cô chiếm dụng cơ thể của nữ phụ, trả nợ giúp cô ta cũng là chuyện phải làm.
Nghe Tô Duyệt nói như vậy, trong mắt Tạ Dập Thành hiện lên chút ý cười khó có thể phát hiện.
Đúng là nhà anh có năm trăm tệ thật, nhưng đều được ba anh gửi vào hợp tác xã tín dụng, số tiền Tô Duyệt trộm khỏi nhà chỉ là năm mươi tệ tiền khẩn cấp mẹ anh để ở dưới gối đầu mà thôi.
Trong bóng đêm, Tạ Dập Thành chờ đợi hồi lâu, mãi cho tới khi bên cạnh truyền tới tiếng hít thở đều đều của Tô Duyệt, anh mới chậm rãi xuống giường, nhẹ tay nhẹ chân ra khỏi phòng, rời khỏi hẻm Tây Giao.
Đi chừng hai dặm đường về phía bắc của thủ đô có một ngôi miếu cũ, chính là hiện trường tang vật, toàn bộ đồ không rõ lai lịch đêu được tập kết tại đây rồi bán đi.
Vì mới thành lập không lâu, số người biết nơi đây là không nhiều.
Chẳng qua Tạ Dập Thành biết chừng một tháng sau Cố Kiếm Phong sẽ chuyển nghề thành một gã cảnh sát, phá được hiện trường tiêu thụ tang vật này chính là vụ án lớn đầu tiên mà Cố Kiếm Phong lập được.
Lúc Tạ Dập Thành đến, mấy người trong miếu đang chia làm hai bên đứng, đều căm tức nhìn phía đối diện.
Rõ ràng là phân chia tang vật không đều dẫn tới bất đồng.
Gã đàn ông mặt đen to con cầm đầu nhặt cục gạch dưới đất, quắc mắt trừng mấy người phía đối diện: "Đồ đều là bọn tao mang về, bọn tao không muốn bán thì không bán!"
Tên đàn em bên cạnh gã đàn ông to con kia cũng không nhịn được kêu ca: "Đúng, một trăm tệ mà đã đòi mua số hàng này, các người nằm mơ giữa ban ngày à!"
Mấy người phía đối diện đều mặc đồ màu đen, tay cầm các loại gậy gỗ. Trên mặt tay đàn ông ở chính giữa còn có một vết sẹo.
Hắn hừ lạnh một tiếng, giơ con dao bầu giấu ở phía sau, chém tới người đàn ông to con mặt đen kia: "Hôm nay chúng mày dù có không muốn cũng phải bán."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.