Xuyên Thành Nữ Phụ Thanh Niên Trí Thức Thập Niên 70
Chương 37:
Bán Hạ Vi Bàn
31/01/2023
Bà Tô trợn trắng mắt nhìn Tô Duyệt:
"Vậy thì làm phiền đứa con không còn tính trẻ con này đi giặt ga trải giường giùm cái!"
Tô Duyệt lập tức ngồi xuống bên cạnh bà Tô, cười lấy lòng bà:
"Thực ra con rất muốn giặt, nhưng chỉ cần đứng trước mặt ba mẹ thì con mãi mãi là một đứa trẻ."
Đùa gì vậy, giữa mùa đông như này, nếu giặt xong đống ga giường kia bằng tay không thì tay của cô xem như phế rồi!
Bà Tô: "..."
Sao có người có thể vì trốn làm việc mà nói lý do tinh tế đến vậy nhỉ?
Cụ Tằng mất chồng thời trung niên, sinh ra hai gái một trai, sau khi nuôi ba đứa lớn thì cụ ở cùng với con trai cả.
Chuyện đầu tiên cụ làm sau khi thức dậy vào buổi sáng là hỏi con dâu cả: "Gia đình nhà em út về chưa?"
Ngô Xuân Hà còn đang nhóm lửa ở phòng bếp, sau khi nghe tiếng của bà cụ, đứng thẳng người, nở nụ cười, nói:
"Bây giờ còn sớm, cho dù bọn họ muốn đến thì cũng phải trễ chút nữa mới tới được."
Cụ Tằng khẽ gật đầu, nhìn cửa phòng khác vẫn đang đóng chặt, cụ Tằng lại chau mày: "Em hai và Hà Dao vẫn chưa thức dậy à?"
Ngô Xuân Hà liếc nhìn cửa phòng ngủ một cái, ánh mắt thoáng qua một chút khinh thường, nhưng vẫn cười trả lời cụ Tằng:
"Hà Dao dậy rồi, chắc bây giờ còn đang rửa mặt trong nhà vệ sinh. Từ sau khi em hai trở về thì em ấy vẫn luôn không ra cửa."
Ngô Xuân Hà vừa dứt lời, một cô gái xinh đẹp và trẻ tuổi đi tới từ nhà vệ sinh trong sân.
Cô ta có mắt to, lông mi dài, mặc một chiếc áo khoác bông màu xanh nhạt, hai bím tóc để trước ngực.
Cụ Tằng thấy cô gái, bèn dặn dò: "Trong nồi có nước nóng đó, con chuẩn bị nước nóng vệ sinh cho mẹ con đi."
Hà Dao cười, gật đầu với cụ Tằng: "Vâng, bà ngoại rửa mặt chưa ạ? Có cần con chuẩn bị nước nóng giúp bà không ạ?"
Cụ Tằng phẩy tay: "Không cần đâu, con chăm sóc tốt cho mẹ con là được rồi."
Sau khi nói xong, cụ Tằng xoay người rời đi, khi đi ngang qua một căn phòng khác, lại nhíu mày:
"Tằng Nghị cũng chưa thức dậy à? Tối hôm qua lại đi đánh bài đúng không?"
Ngô Xuân Hà cười nói: "Không có đâu mẹ, tối qua học bài cả đêm, rạng sáng nay mới đi ngủ."
Cụ Tằng khẽ gật đầu: "Vậy thì lại để cho nó chơi mấy ngày đi, chờ qua năm tìm mối quan hệ đưa nó vào trong bộ đội đi, đừng để nó rảnh rỗi ở nhà."
Cả gia đình bà Tô ăn sáng xong, ra khỏi cửa ngay lập tức, nhưng mà đến chỗ của cụ Tằng thì đã chín giờ sáng rồi.
"Vậy thì làm phiền đứa con không còn tính trẻ con này đi giặt ga trải giường giùm cái!"
Tô Duyệt lập tức ngồi xuống bên cạnh bà Tô, cười lấy lòng bà:
"Thực ra con rất muốn giặt, nhưng chỉ cần đứng trước mặt ba mẹ thì con mãi mãi là một đứa trẻ."
Đùa gì vậy, giữa mùa đông như này, nếu giặt xong đống ga giường kia bằng tay không thì tay của cô xem như phế rồi!
Bà Tô: "..."
Sao có người có thể vì trốn làm việc mà nói lý do tinh tế đến vậy nhỉ?
Cụ Tằng mất chồng thời trung niên, sinh ra hai gái một trai, sau khi nuôi ba đứa lớn thì cụ ở cùng với con trai cả.
Chuyện đầu tiên cụ làm sau khi thức dậy vào buổi sáng là hỏi con dâu cả: "Gia đình nhà em út về chưa?"
Ngô Xuân Hà còn đang nhóm lửa ở phòng bếp, sau khi nghe tiếng của bà cụ, đứng thẳng người, nở nụ cười, nói:
"Bây giờ còn sớm, cho dù bọn họ muốn đến thì cũng phải trễ chút nữa mới tới được."
Cụ Tằng khẽ gật đầu, nhìn cửa phòng khác vẫn đang đóng chặt, cụ Tằng lại chau mày: "Em hai và Hà Dao vẫn chưa thức dậy à?"
Ngô Xuân Hà liếc nhìn cửa phòng ngủ một cái, ánh mắt thoáng qua một chút khinh thường, nhưng vẫn cười trả lời cụ Tằng:
"Hà Dao dậy rồi, chắc bây giờ còn đang rửa mặt trong nhà vệ sinh. Từ sau khi em hai trở về thì em ấy vẫn luôn không ra cửa."
Ngô Xuân Hà vừa dứt lời, một cô gái xinh đẹp và trẻ tuổi đi tới từ nhà vệ sinh trong sân.
Cô ta có mắt to, lông mi dài, mặc một chiếc áo khoác bông màu xanh nhạt, hai bím tóc để trước ngực.
Cụ Tằng thấy cô gái, bèn dặn dò: "Trong nồi có nước nóng đó, con chuẩn bị nước nóng vệ sinh cho mẹ con đi."
Hà Dao cười, gật đầu với cụ Tằng: "Vâng, bà ngoại rửa mặt chưa ạ? Có cần con chuẩn bị nước nóng giúp bà không ạ?"
Cụ Tằng phẩy tay: "Không cần đâu, con chăm sóc tốt cho mẹ con là được rồi."
Sau khi nói xong, cụ Tằng xoay người rời đi, khi đi ngang qua một căn phòng khác, lại nhíu mày:
"Tằng Nghị cũng chưa thức dậy à? Tối hôm qua lại đi đánh bài đúng không?"
Ngô Xuân Hà cười nói: "Không có đâu mẹ, tối qua học bài cả đêm, rạng sáng nay mới đi ngủ."
Cụ Tằng khẽ gật đầu: "Vậy thì lại để cho nó chơi mấy ngày đi, chờ qua năm tìm mối quan hệ đưa nó vào trong bộ đội đi, đừng để nó rảnh rỗi ở nhà."
Cả gia đình bà Tô ăn sáng xong, ra khỏi cửa ngay lập tức, nhưng mà đến chỗ của cụ Tằng thì đã chín giờ sáng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.