Chương 62: (1)
Thanh Điềm Hồng Mẫu
23/04/2022
Một phút sau, cô nghe thấy tiếng Trình Minh Ý thở dài, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn chằm chằm lên người Bạch Y, bình tĩnh nói: "Xin lỗi em."
"?"
Tiền căn hậu quả[1], khởi thừa chuyển hợp[2] cũng không hỏi. Mà anh đang xin lỗi chuyện gì?
[1] Tiền căn hậu quả nghĩa là nguyên nhân gì đã dẫn tới kết quả này.
[2] Khởi thừa chuyển hợp là cách viết phổ biến trong thơ "Thất ngôn tứ tuyệt" thời Đường.
+ Câu 1 gọi là câu khai [đề]
+ Câu 2 gọi là câu thừa [thực]
+ Câu 3 gọi là câu chuyển [luận]
+ Câu 4 được gọi là câu hợp [kết]
"Lần trước anh có hơi bất cẩn, không kịp ngăn cản hành động của Chu Cảnh Trạm." Trình Minh Ý nói, "Nếu chuyện này khiến em buồn, thì cho anh xin lỗi."
Bạch Y vội vàng xua tay giải thích: "Chuyện lần này, cùng chuyện lần trước, là hai vấn đề khác nhau hoàn toàn."
"Nhưng mọi chuyện thành ra như vậy, đều do anh không xử lý tốt." Trình Minh Ý đứng dậy, đi vòng qua bàn ăn, đi đến bên cạnh cô, dịu dàng xoa đầu cô, "Anh sẽ tìm đến Cảnh Trạm cùng Quỳnh Vũ để nói rõ ràng. Về sau sẽ không bao giờ nhắc tới chuyện này trước mặt em nữa. Và anh cũng thẳng thắn nói với hai bọn họ, em và cô ấy không giống nhau bất kỳ điểm nào."
Bạch Y: "..."
Cho đến tận bây giờ, cô cũng không rõ nam chính có hiểu hết câu chuyện đã xảy ra vào ngày hôm nay không. Nhưng nếu lấy trình độ học vấn của Trình Minh Ý, năng lực làm việc, IQ cùng khả năng nhận biết. Một bài viết rõ ràng mạch lạc như vậy, chắc chắn sẽ không làm khó anh. Và anh cũng dễ dàng nhận ra mọi chuyện. Mặc dù cả hai đều không lên tiếng, chỉ trao đổi với nhau bằng ánh mắt, nhưng đều đang hiểu đối phương đang có những suy nghĩ gì ở trong đầu.
Đến tận bây giờ cô vẫn đang thắc mắc một chuyện, trong tiểu thuyết lúc nguyên chủ cùng nữ chính chính thức đối đầu nhau. Nguyên chủ vì hành động tuyệt tình của nam chính nên mới tỉnh ngộ, và nhận ra những việc làm của mình là vô ích. Nguyên chủ tình nguyện rút lui. Nếu chuyện này vẫn chưa được giải quyết rõ ràng, chắc chắn nó sẽ trở thành nỗi bận tâm lớn nhất trong lòng của Bạch Y.
Vì thế Bạch Y ngay lập tức dậy, kéo tay Trình Minh Ý đi ra ngoài phòng khách. Kể rõ ràng cho anh nghe những chuyện xảy ra và phát sinh trong ngày hôm nay. Bao gồm cả những gì mà cô đã bàn bạc với Diệp Lam và Tiểu Triệu. Cô kể từ đầu đến cuối câu truyện, không hề bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
Trình Minh Ý nghe xong, cúi đầu xuống trầm tư suy nghĩ một lúc. Anh cũng để ý tới một chi tiết rất quan trọng, và hỏi cô một câu có liên quan tới sự việc chiều nay: "Liệu Quỳnh Vũ có đang hiểu nhầm em chuyện gì không?"
"Em không biết, cả hai người mới chỉ gặp nhau mấy lần. Dường như ấn tượng của cô ấy về em không được tốt lắm." Bạch Y bật cười nói, "Tại sao anh lại có thể khẳng định chắc chắn, là cô ấy đang hiểu nhầm em? Đến tận bây giờ, cả hai bọn em đều nghĩ mình là người đúng. Ngài Trình tiên sinh vạn năng à, liệu anh có cảm thấy mình dễ tin người quá hay không? Nhỡ ngày mai Chu Quỳnh Vũ tìm ảnh, rồi kể cho anh một câu chuyện hoàn toàn khác, liệu lúc đó anh có tin lời cô ấy nói không?"
Trình Minh Ý bật cười, khẽ lắc đầu, mà cái ánh mắt đó rõ ràng là đang chê cô ngốc và ngây thơ.
"Cho đến tận bây giờ, em cũng chưa từng có suy nghĩ muốn mình trở nên nổi tiếng. Làm gì có chuyện em đi giành giật tài nguyên của Quỳnh Vũ." Trình Minh Ý bình tĩnh nói, "Đến tận bây giờ, cũng chưa từng có người nào hiểu rõ về em như anh đâu. Ngay cả em cũng vậy."
Bạch Y cúi đầu xuống, khẽ lắc lư chân, như thể đang muốn dời sự chú ý của bản thân. Một lúc lâu sau, cô mới ngập ngừng lên tiếng: "Vậy anh có nghĩ, em hẳn là nên đi giúp đỡ Chu Quỳnh Vũ? Thực ra mọi chuyện thành ra như vậy, một phần là em không chịu nể mặt mũi của cô ấy."
Đột nhiên chiếc ghế sofa có hơi bị lún xuống, Bạch Y vừa ngẩng đầu lên nhìn, ở phía trước mặt, cô chỉ nhìn thấy bộ quần áo ngủ tơ tằm của Trình Minh Ý. Khuôn mặt của anh dần tiến lại gần, khoảng cách gần đến mức, cô có thể nghe tiếng tim anh đang đập, thậm chỉ có cảm nhận được nhiệt độ của cơ thể anh qua lớp áo ngủ tơ tằm mỏng manh, cô bây giờ chỉ cảm thấy mặt của mình sắp bốc cháy.
Trình Minh Ý một tay giữ chặt lấy bả vai của Bạch Y, cúi đầu xuống hôn lên trán của cô, lạnh lùng nói: "Anh đã từng nói với em rất nhiều lần rồi, công việc của em thì mọi chuyện đều do em tự quyết định, anh không can thiệp vào."
"Em cũng có cho anh xen vào đâu. Nhưng anh vẫn có thể cho em một lời đề nghị, hoặc nói ra suy nghĩ của anh."
"Suy nghĩ của anh chính là..." Trình Minh Ý buông cô ra, mặc dù giọng nói của anh vẫn giống ngày thường như cô cảm thấy anh đang oán trách bản thân, "Về sau nếu anh nói sai điều gì đó, em cứ thẳng thắn nói ra. Đừng có để nó ở trong lòng."
Bạch Y: "?"
Việc này giống như đang ngồi thưởng thức một bản nhạc pop ballad, đột nhiên lại chuyển sang dòng nhạc dance sôi động. Cô đột nhiên không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Có chuyện gì đã xảy ra? Rõ ràng hai người đang bàn bạc và nói chuyện chung một chủ đề?
Tại sao cô lại không hiểu nam chính đang nói tới chuyện gì.
"Người anh thích chính là em, anh không phủ nhận lúc đầu đã nhận nhầm hai người. Nhưng về sau, tất cả mọi chuyện đều không hề liên quan gì tới Chu Quỳnh Vũ. Nên sau này em không cần phải nhường nhịn cô ấy đâu."
"..."
Bạch Y lúc này mới chợt nhận ra, cô lại lo xa rồi. Ba tiếng trước, các cô cùng nhau lập ra kế hoạch, khiến cho đoàn đội của Chu Quỳnh Vũ phải dở sống dở chết. Nhưng cách nhìn nhận vấn đề của nam chính rất khác với suy nghĩ của người qua đường?
Bạch Y vội vàng giải thích: "Không phải đâu..."
"Ừ, không nói chuyện này nữa." Trình Minh Ý đưa tay lên khẽ chạm vào má của Bạch Y, "Tóm lại về sau, mấy chuyện liên quan tới công việc của em. Anh sẽ đến nhắc nhở Cảnh Trạm và Quỳnh Vũ. Bảo bọn họ chú ý tới hành động và lời nói hơn." Dừng lại một lúc, anh mới từ tốn nói tiếp, "Như vậy cũng hạn chế hơn, việc em sẽ tiếp xúc và gặp gỡ với Cảnh Trạm."
"..."
Suy nghĩ của nam chính, thực sự rất khác người.
Thực ra trên đường về nhà, cô rất lo lắng chuyện này sẽ khiến mối quan hệ của cả hai trở nên căng thẳng. Nhưng thực tế cho cô biết, mọi chuyện đều được giải quyết trong nháy mắt?
Nhìn thái độ của Trình Minh Ý, dường như anh nghĩ chuyện này cũng không đáng để anh quan tâm. Và cảm thấy việc này đang lãng phí thời gian quý báu của anh. Cầm chén trà trong tay, anh đi đến bàn làm việc, rồi mở máy tính lên, tiếp tục ngồi giải quyết công việc.
Bạch Y tay chống cằm, khẽ cắn môi dưới, trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu, rồi ngẩng đầu lên nhìn anh. Một lúc sau cô liền hiểu ra vấn đề.
Toàn lo lắng chuyện không đâu. Mà thời gian bây giờ đối với cô là thứ rất quý báu. Thay vì lo nghĩ chuyện không đâu thì cô nên bình tĩnh lại, tìm cách để bản thân mình tránh được kết cục "bi thảm" giống nguyên chủ? Tuy trận đánh này cô đã giành được lợi thế, nhưng cô sẽ không để bản thân ngủ quên trong chiến thẳng. Còn phải chuẩn bị thật tốt trước khi bước vào cuộc chiến tiếp theo.
Nếu dựa theo tình tiết của cốt truyện, thì ngày đó hẳn sắp đến rồi.
***
Cô cảm thấy ngày hôm nay đã quá mệt mỏi, nhìn đồng hồ bây giờ vẫn còn rất sớm, nhưng Bạch Y vẫn leo lên giường để ngủ. Mà sau vụ việc kia, đồng hồ sinh hoạt của cô đã hoạt động trở lại. Khoảng tầm 6h là cô thức dậy, dù làm đủ mọi cách nhưng vẫn không thể ngủ được tiếp.
Tiểu Triệu hình như gắn camera theo dõi ở sau người cô, lúc cô vừa mới bước xuống giường, một giây sau cô ấy liền gọi điện thoại tới.
Trong điện thoại truyền ra giọng nói vui vẻ và thoải mái của Tiểu Triệu, nhìn là biết tâm trạng của cô ấy đang rất tốt. Phấn khích kể cho cô nghe toàn bộ câu chuyện.
Người đại diện của Chu Quỳnh Vũ tuy không trực tiếp đi tới bàn chuyện với Tiểu Triệu, nhưng cũng thừa nhận vụ rắc rối này là do đoàn đội của Chu Quỳnh Vũ gây ra.
Đến tối ngày hôm qua, bộ phim điện ảnh [mưa sao băng] mới chính thức lên tiếng giải thích. Đồng thời phủ nhận cả hai tin đồn trên là sai sự thật.
Họ cũng thông báo rằng, vai nữ hai người đảm nhận vẫn là Chu Quỳnh Vũ. Và nói Bạch Y chưa từng tiếp xúc hay là bàn chuyện hợp tác với đoàn làm phim. Nhân tiện, cũng phủ nhận luôn tin đồn Chu Quỳnh Vũ mời Bạch Y đến để làm diễn viên đóng thế. Còn tự nhận, đoàn làm phim là những người làm việc rất chuyên nghiệp, sẽ không bao giờ đồng ý chuyện diễn viên sử dụng diễn viên đóng thế. Còn dọa sẽ kiện những kẻ nào dám tung những tin đồn sai sự thật.
Những lời giải thích ở tin đồn thứ nhất, càng khiến cho mọi người nghi ngờ độ chính xác của tin đồn thứ hai. Mọi sự chú ý vẫn đổ dồn lên người của Chu Quỳnh Vũ. Người nào tin thì vẫn tin, người nào không tin thì vẫn không tin. Thậm chí vụ việc ngày càng trở nên phức tạp hơn. Thậm chí có nhiều người còn nói, chờ ngày bộ phim được ra rạp. Nhìn thể hiện của Chu Quỳnh Vũ trong phim, là liền biết thực hư của câu chuyện.
"Dù sao thì, việc này cũng không còn liên quan gì tới em nữa." Tiểu Triệu giọng điệu rất thoải mái, "Vừa nãy đoàn làm phim vừa mới liên lạc lại với tôi. Bảo bộ phim sắp tới của em mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn sàng. Chắc khoảng đầu tuần sau, em phải đi thử trang phục rồi chụp tấm hình poster. Sau đó sẽ có lịch trình chính thức."
Bạch Y ở trên giường lăn mấy vòng liền, uể oải nói: "Ngày hôm qua có nhiều người gọi điện thoại tới làm phiền chị không? Có ai muốn gây khó dễ cho chị không?"
"Chậc chậc, ai lại rỗi hơi vì chuyện kia mà đến gây khó dễ cho tôi? Chúng ta nhưng là lời đồn thụ hại phương." Tiểu Triệu khinh thường nói, "Chẳng qua là sau chuyện này, chúng ta cùng Chu Quỳnh Vũ chính thứ trở mặt nhau. Về sau tốt nhất là nên tránh xa cô ta ra. Nếu không lại gặp phải mấy lời đám tiếu liên thiên... Ừ, sau này chắc cũng không dám tìm chúng ta gây sự đâu. Tất nhiên chúng ta cũng không để cho cô ta có cơ hội đó, đúng không!"
"Đương nhiên rồi, về sau tốt nhất nên là nước sông không phạm tới nước giếng." Bạch Y hơi nheo mắt lại, lạnh lùng nói, "Nếu sau này các cô ấy còn đến..."
Tiểu Triệu hừ một tiếng: "Lần này là do tôi không phòng bị. Cũng không biết đầu Chu Quỳnh Vũ đập vào đâu, mà lại làm sao cái chuyện nông nổi như thế này. Nhưng em yên tâm đi, sẽ không có lần sau đâu."
Bạch Y tắt điện thoại đi, nằm giang tay giang chân ra trên chiếc giường lớn rộng rãi và thoải mái. Ánh mắt thất thần nhìn lên trần nhà. Một cánh tay của cô từ từ chạm vào ngực, cảm nhận được nhịp tim bây giờ của cô vẫn ổn và không hề có bất kỳ dấu hiệu nào bất thường.
Từ sau khi cùng nam chính nói rõ ràng mọi chuyện. Đã mấy tiếng trôi qua, cô không hề cảm nhận được dầu hiệu kỳ lạ hay bất thường nào.
Xem ra thì, dù có có làm hành động khác với trong tiểu thuyết gốc, những thứ gì cần phải đến thì nó vẫn sẽ đến. Dù có những tình tiết bị thay đổi, nhưng mạch truyện gốc vẫn được duy trì. Chỉ là, những tranh cãi hay xích mích với nữ chính, dù cô có muốn tránh thì cũng không thể thoát khỏi nó được. Cô nghĩ mọi chuyện trôi qua được đến đâu thì đến. Còn về Chu Quỳnh Vũ cùng Trình Minh Ý, chuyện tình cảm của bọn họ cứ để cho bọn họ tự quyết định. Do dù cô có muốn quản cũng không quản được
Nhỡ đâu, kết quả mọi chuyện vẫn như vậy, thì cô cứ xem như chuyện này giống như... có hạt bụi bay vào mắt?
***
Trước lạ sau quen, lần này Bạch Y còn đảm nhận vai nữ chính. Nhiệm vụ so với những lần trước thì vất vả và bận rộn hơn nhiều.
Giống như mọi lần, lúc có lịch trình quay phim, cùng những thông báo và tình hình cụ thể. Bạch Y liền copy đoạn tin nhắn Tiểu Triệu gửi cho cô, rồi gửi sang cho Trình Minh Ý.
Một phút sau, cô liền nhận được tin nhắn: "Ok, đã rõ."
Tuy rằng vai trò của cô đã được thay đổi, địa vị ở đoàn làm phim cũng khác. Nhưng có một số việc cô vẫn muốn làm theo quy tắc cũ.
"Mấy chuyện như nghi thức trước ngày khai máy, truyền thông muốn thăm ban, hay chấp nhận mấy cuộc phỏng vấn, chị biết rồi đấy." Bạch Y phải nói rõ ràng từ trước.
Tiểu Triệu cảm thấy đầu đau như búa bổ. Từ điện thoại truyền ra một giọng nói rất dịu dàng, nhưng cô ấy cũng tưởng tượng ra dáng vẻ đáng thương tội nghiệp của đối phương.
"Được, tôi sẽ qua đoàn làm phim để bàn bạc trước mấy vấn đề này. Cũng may, là phần đầu của câu chuyện, cốt truyện chỉ xoay quanh câu chuyện tình cảm của nam chính và nữ hai. Nếu không thì tôi cũng không chắc bọn họ sẽ đồng ý với lời đề nghị này."
Bạch Y bật cười nói: "Ít nhất người ta cũng phải nể mặt mũi của chị, làm gì có chuyện không đồng ý. Em xem thử lịch trình quay phim, khoảng tầm tháng sau thì bộ phim chính thức bấm máy, tại sao lại lâu như vậy? Chả lẽ có diễn viên nào đó trong đoàn làm phim bị vướng lịch trình?"
Tiểu Triệu nói: "Tôi cũng không rõ, chắc cần phải có thời gian để dàn dựng bối cảnh. Mà địa điểm quay phim chủ yếu diễn ra ở thành phố điện ảnh. À, đừng nói với tôi, em ở nhà nhiều quá nên đang cảm thấy rất chán?"
"Không có chuyện đấy đâu, cứ quanh quẩn ở nhà làm trạch nữ cũng vui mà."
"Ừ, quên mất không báo cho em một chuyện. Bộ phim [Một đời trần duyên] đã chính thức đóng mày. Bởi vì trong quá trình quay, đoàn làm phim vẫn luôn chỉnh sửa hậu kỳ. Nên quá trình chuẩn bị chắc cũng nhanh thôi. Nhưng lại khá xui xẻo, lịch chiếu phim lại bị trùng lịch với một bộ phim cổ trang đang hot được chiếu trên đài truyền hình quốc gia. Không biết chuyện này có làm ảnh hưởng đến rating không."
Bạch Y thuận miệng nói: "Chị cứ yên tâm đi, mọi chuyện vẫn sẽ diễn ra rất thuận lợi. Bộ phim đó chắc chắn sẽ trở thành phim bom tấn của năm."
"Ừ, cứ biết thế. Nhưng vì tên tuổi trên mạng của em đang phủ sóng rất cao. Đoàn làm phim mấy lần đến tìm tôi rồi. Tôi thấy em tham dự buổi tuyên truyền của bộ phim được diễn ra ở Bắc Kinh cũng được. Tiện thể có cơ hội giao lưu với các fan hâm mộ. Đấy, em kêu ở nhà chán quá, tôi cũng tạo cơ hội cho em đi ra ngoài làm việc."
"..."
Gần đây cô mới phát hiện ra, Tiểu Triệu ngày càng ra đòn rất chuẩn xác. Lúc nào cũng có thể dồn cô vào chân tường, luôn khiến cô phải "tâm phục khẩu phục" nghe theo sự sắp xếp của cô ấy.
Đến tận bây giờ, Bạch Y cũng chưa từng có một kỳ nghỉ dài như vậy. Tuy cuộc sống thực sự rất thoải mái, nhưng Bạch Y đã chán phát ngất rồi. Nhân dịp hôm nay tâm trạng tốt, thời tiết lại còn đẹp. Hơn tất cả là cô đã rũ bỏ được gánh nặng trong lòng. Nên cô quyết định đi tới gặp Thẩm Ngạo Kỳ.
Tuy công việc của Bạch Y rất bận, lúc trước khi cô làm tài chính cũng vậy. Bây giờ chuyển sang giới giải trí làm diễn viên, thì công việc cũng bận rộn không kém. Đã từ lâu rồi, Bạch Y cũng chưa có thời gian để du lịch. Nếu được đi ra ngoài để xem những quang cảnh đẹp của thế giới. Lại còn có thể "tu thân dưỡng tính"
Trong danh sách bạn bè của cô, Thẩm Ngạo Kỳ chính là ứng cử viên sáng giá, thích hợp để đi du lịch chung nhất.
Hình như dạo này, người đó đã giải quyết xong hết mọi công việc. Nên có rất nhiều thời gian đến quấy rầy cô. Thử mọi chiêu bài đều không có tác dụng, tên đó còn làm ầm ĩ gào khóc ỉ ôi, nói nếu cô không chịu đi ra ngoài cùng cậu ta, thì cậu ta sẽ đến tận nhà Trình Minh Ý đã cướp người.
"?"
Tiền căn hậu quả[1], khởi thừa chuyển hợp[2] cũng không hỏi. Mà anh đang xin lỗi chuyện gì?
[1] Tiền căn hậu quả nghĩa là nguyên nhân gì đã dẫn tới kết quả này.
[2] Khởi thừa chuyển hợp là cách viết phổ biến trong thơ "Thất ngôn tứ tuyệt" thời Đường.
+ Câu 1 gọi là câu khai [đề]
+ Câu 2 gọi là câu thừa [thực]
+ Câu 3 gọi là câu chuyển [luận]
+ Câu 4 được gọi là câu hợp [kết]
"Lần trước anh có hơi bất cẩn, không kịp ngăn cản hành động của Chu Cảnh Trạm." Trình Minh Ý nói, "Nếu chuyện này khiến em buồn, thì cho anh xin lỗi."
Bạch Y vội vàng xua tay giải thích: "Chuyện lần này, cùng chuyện lần trước, là hai vấn đề khác nhau hoàn toàn."
"Nhưng mọi chuyện thành ra như vậy, đều do anh không xử lý tốt." Trình Minh Ý đứng dậy, đi vòng qua bàn ăn, đi đến bên cạnh cô, dịu dàng xoa đầu cô, "Anh sẽ tìm đến Cảnh Trạm cùng Quỳnh Vũ để nói rõ ràng. Về sau sẽ không bao giờ nhắc tới chuyện này trước mặt em nữa. Và anh cũng thẳng thắn nói với hai bọn họ, em và cô ấy không giống nhau bất kỳ điểm nào."
Bạch Y: "..."
Cho đến tận bây giờ, cô cũng không rõ nam chính có hiểu hết câu chuyện đã xảy ra vào ngày hôm nay không. Nhưng nếu lấy trình độ học vấn của Trình Minh Ý, năng lực làm việc, IQ cùng khả năng nhận biết. Một bài viết rõ ràng mạch lạc như vậy, chắc chắn sẽ không làm khó anh. Và anh cũng dễ dàng nhận ra mọi chuyện. Mặc dù cả hai đều không lên tiếng, chỉ trao đổi với nhau bằng ánh mắt, nhưng đều đang hiểu đối phương đang có những suy nghĩ gì ở trong đầu.
Đến tận bây giờ cô vẫn đang thắc mắc một chuyện, trong tiểu thuyết lúc nguyên chủ cùng nữ chính chính thức đối đầu nhau. Nguyên chủ vì hành động tuyệt tình của nam chính nên mới tỉnh ngộ, và nhận ra những việc làm của mình là vô ích. Nguyên chủ tình nguyện rút lui. Nếu chuyện này vẫn chưa được giải quyết rõ ràng, chắc chắn nó sẽ trở thành nỗi bận tâm lớn nhất trong lòng của Bạch Y.
Vì thế Bạch Y ngay lập tức dậy, kéo tay Trình Minh Ý đi ra ngoài phòng khách. Kể rõ ràng cho anh nghe những chuyện xảy ra và phát sinh trong ngày hôm nay. Bao gồm cả những gì mà cô đã bàn bạc với Diệp Lam và Tiểu Triệu. Cô kể từ đầu đến cuối câu truyện, không hề bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
Trình Minh Ý nghe xong, cúi đầu xuống trầm tư suy nghĩ một lúc. Anh cũng để ý tới một chi tiết rất quan trọng, và hỏi cô một câu có liên quan tới sự việc chiều nay: "Liệu Quỳnh Vũ có đang hiểu nhầm em chuyện gì không?"
"Em không biết, cả hai người mới chỉ gặp nhau mấy lần. Dường như ấn tượng của cô ấy về em không được tốt lắm." Bạch Y bật cười nói, "Tại sao anh lại có thể khẳng định chắc chắn, là cô ấy đang hiểu nhầm em? Đến tận bây giờ, cả hai bọn em đều nghĩ mình là người đúng. Ngài Trình tiên sinh vạn năng à, liệu anh có cảm thấy mình dễ tin người quá hay không? Nhỡ ngày mai Chu Quỳnh Vũ tìm ảnh, rồi kể cho anh một câu chuyện hoàn toàn khác, liệu lúc đó anh có tin lời cô ấy nói không?"
Trình Minh Ý bật cười, khẽ lắc đầu, mà cái ánh mắt đó rõ ràng là đang chê cô ngốc và ngây thơ.
"Cho đến tận bây giờ, em cũng chưa từng có suy nghĩ muốn mình trở nên nổi tiếng. Làm gì có chuyện em đi giành giật tài nguyên của Quỳnh Vũ." Trình Minh Ý bình tĩnh nói, "Đến tận bây giờ, cũng chưa từng có người nào hiểu rõ về em như anh đâu. Ngay cả em cũng vậy."
Bạch Y cúi đầu xuống, khẽ lắc lư chân, như thể đang muốn dời sự chú ý của bản thân. Một lúc lâu sau, cô mới ngập ngừng lên tiếng: "Vậy anh có nghĩ, em hẳn là nên đi giúp đỡ Chu Quỳnh Vũ? Thực ra mọi chuyện thành ra như vậy, một phần là em không chịu nể mặt mũi của cô ấy."
Đột nhiên chiếc ghế sofa có hơi bị lún xuống, Bạch Y vừa ngẩng đầu lên nhìn, ở phía trước mặt, cô chỉ nhìn thấy bộ quần áo ngủ tơ tằm của Trình Minh Ý. Khuôn mặt của anh dần tiến lại gần, khoảng cách gần đến mức, cô có thể nghe tiếng tim anh đang đập, thậm chỉ có cảm nhận được nhiệt độ của cơ thể anh qua lớp áo ngủ tơ tằm mỏng manh, cô bây giờ chỉ cảm thấy mặt của mình sắp bốc cháy.
Trình Minh Ý một tay giữ chặt lấy bả vai của Bạch Y, cúi đầu xuống hôn lên trán của cô, lạnh lùng nói: "Anh đã từng nói với em rất nhiều lần rồi, công việc của em thì mọi chuyện đều do em tự quyết định, anh không can thiệp vào."
"Em cũng có cho anh xen vào đâu. Nhưng anh vẫn có thể cho em một lời đề nghị, hoặc nói ra suy nghĩ của anh."
"Suy nghĩ của anh chính là..." Trình Minh Ý buông cô ra, mặc dù giọng nói của anh vẫn giống ngày thường như cô cảm thấy anh đang oán trách bản thân, "Về sau nếu anh nói sai điều gì đó, em cứ thẳng thắn nói ra. Đừng có để nó ở trong lòng."
Bạch Y: "?"
Việc này giống như đang ngồi thưởng thức một bản nhạc pop ballad, đột nhiên lại chuyển sang dòng nhạc dance sôi động. Cô đột nhiên không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Có chuyện gì đã xảy ra? Rõ ràng hai người đang bàn bạc và nói chuyện chung một chủ đề?
Tại sao cô lại không hiểu nam chính đang nói tới chuyện gì.
"Người anh thích chính là em, anh không phủ nhận lúc đầu đã nhận nhầm hai người. Nhưng về sau, tất cả mọi chuyện đều không hề liên quan gì tới Chu Quỳnh Vũ. Nên sau này em không cần phải nhường nhịn cô ấy đâu."
"..."
Bạch Y lúc này mới chợt nhận ra, cô lại lo xa rồi. Ba tiếng trước, các cô cùng nhau lập ra kế hoạch, khiến cho đoàn đội của Chu Quỳnh Vũ phải dở sống dở chết. Nhưng cách nhìn nhận vấn đề của nam chính rất khác với suy nghĩ của người qua đường?
Bạch Y vội vàng giải thích: "Không phải đâu..."
"Ừ, không nói chuyện này nữa." Trình Minh Ý đưa tay lên khẽ chạm vào má của Bạch Y, "Tóm lại về sau, mấy chuyện liên quan tới công việc của em. Anh sẽ đến nhắc nhở Cảnh Trạm và Quỳnh Vũ. Bảo bọn họ chú ý tới hành động và lời nói hơn." Dừng lại một lúc, anh mới từ tốn nói tiếp, "Như vậy cũng hạn chế hơn, việc em sẽ tiếp xúc và gặp gỡ với Cảnh Trạm."
"..."
Suy nghĩ của nam chính, thực sự rất khác người.
Thực ra trên đường về nhà, cô rất lo lắng chuyện này sẽ khiến mối quan hệ của cả hai trở nên căng thẳng. Nhưng thực tế cho cô biết, mọi chuyện đều được giải quyết trong nháy mắt?
Nhìn thái độ của Trình Minh Ý, dường như anh nghĩ chuyện này cũng không đáng để anh quan tâm. Và cảm thấy việc này đang lãng phí thời gian quý báu của anh. Cầm chén trà trong tay, anh đi đến bàn làm việc, rồi mở máy tính lên, tiếp tục ngồi giải quyết công việc.
Bạch Y tay chống cằm, khẽ cắn môi dưới, trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu, rồi ngẩng đầu lên nhìn anh. Một lúc sau cô liền hiểu ra vấn đề.
Toàn lo lắng chuyện không đâu. Mà thời gian bây giờ đối với cô là thứ rất quý báu. Thay vì lo nghĩ chuyện không đâu thì cô nên bình tĩnh lại, tìm cách để bản thân mình tránh được kết cục "bi thảm" giống nguyên chủ? Tuy trận đánh này cô đã giành được lợi thế, nhưng cô sẽ không để bản thân ngủ quên trong chiến thẳng. Còn phải chuẩn bị thật tốt trước khi bước vào cuộc chiến tiếp theo.
Nếu dựa theo tình tiết của cốt truyện, thì ngày đó hẳn sắp đến rồi.
***
Cô cảm thấy ngày hôm nay đã quá mệt mỏi, nhìn đồng hồ bây giờ vẫn còn rất sớm, nhưng Bạch Y vẫn leo lên giường để ngủ. Mà sau vụ việc kia, đồng hồ sinh hoạt của cô đã hoạt động trở lại. Khoảng tầm 6h là cô thức dậy, dù làm đủ mọi cách nhưng vẫn không thể ngủ được tiếp.
Tiểu Triệu hình như gắn camera theo dõi ở sau người cô, lúc cô vừa mới bước xuống giường, một giây sau cô ấy liền gọi điện thoại tới.
Trong điện thoại truyền ra giọng nói vui vẻ và thoải mái của Tiểu Triệu, nhìn là biết tâm trạng của cô ấy đang rất tốt. Phấn khích kể cho cô nghe toàn bộ câu chuyện.
Người đại diện của Chu Quỳnh Vũ tuy không trực tiếp đi tới bàn chuyện với Tiểu Triệu, nhưng cũng thừa nhận vụ rắc rối này là do đoàn đội của Chu Quỳnh Vũ gây ra.
Đến tối ngày hôm qua, bộ phim điện ảnh [mưa sao băng] mới chính thức lên tiếng giải thích. Đồng thời phủ nhận cả hai tin đồn trên là sai sự thật.
Họ cũng thông báo rằng, vai nữ hai người đảm nhận vẫn là Chu Quỳnh Vũ. Và nói Bạch Y chưa từng tiếp xúc hay là bàn chuyện hợp tác với đoàn làm phim. Nhân tiện, cũng phủ nhận luôn tin đồn Chu Quỳnh Vũ mời Bạch Y đến để làm diễn viên đóng thế. Còn tự nhận, đoàn làm phim là những người làm việc rất chuyên nghiệp, sẽ không bao giờ đồng ý chuyện diễn viên sử dụng diễn viên đóng thế. Còn dọa sẽ kiện những kẻ nào dám tung những tin đồn sai sự thật.
Những lời giải thích ở tin đồn thứ nhất, càng khiến cho mọi người nghi ngờ độ chính xác của tin đồn thứ hai. Mọi sự chú ý vẫn đổ dồn lên người của Chu Quỳnh Vũ. Người nào tin thì vẫn tin, người nào không tin thì vẫn không tin. Thậm chí vụ việc ngày càng trở nên phức tạp hơn. Thậm chí có nhiều người còn nói, chờ ngày bộ phim được ra rạp. Nhìn thể hiện của Chu Quỳnh Vũ trong phim, là liền biết thực hư của câu chuyện.
"Dù sao thì, việc này cũng không còn liên quan gì tới em nữa." Tiểu Triệu giọng điệu rất thoải mái, "Vừa nãy đoàn làm phim vừa mới liên lạc lại với tôi. Bảo bộ phim sắp tới của em mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn sàng. Chắc khoảng đầu tuần sau, em phải đi thử trang phục rồi chụp tấm hình poster. Sau đó sẽ có lịch trình chính thức."
Bạch Y ở trên giường lăn mấy vòng liền, uể oải nói: "Ngày hôm qua có nhiều người gọi điện thoại tới làm phiền chị không? Có ai muốn gây khó dễ cho chị không?"
"Chậc chậc, ai lại rỗi hơi vì chuyện kia mà đến gây khó dễ cho tôi? Chúng ta nhưng là lời đồn thụ hại phương." Tiểu Triệu khinh thường nói, "Chẳng qua là sau chuyện này, chúng ta cùng Chu Quỳnh Vũ chính thứ trở mặt nhau. Về sau tốt nhất là nên tránh xa cô ta ra. Nếu không lại gặp phải mấy lời đám tiếu liên thiên... Ừ, sau này chắc cũng không dám tìm chúng ta gây sự đâu. Tất nhiên chúng ta cũng không để cho cô ta có cơ hội đó, đúng không!"
"Đương nhiên rồi, về sau tốt nhất nên là nước sông không phạm tới nước giếng." Bạch Y hơi nheo mắt lại, lạnh lùng nói, "Nếu sau này các cô ấy còn đến..."
Tiểu Triệu hừ một tiếng: "Lần này là do tôi không phòng bị. Cũng không biết đầu Chu Quỳnh Vũ đập vào đâu, mà lại làm sao cái chuyện nông nổi như thế này. Nhưng em yên tâm đi, sẽ không có lần sau đâu."
Bạch Y tắt điện thoại đi, nằm giang tay giang chân ra trên chiếc giường lớn rộng rãi và thoải mái. Ánh mắt thất thần nhìn lên trần nhà. Một cánh tay của cô từ từ chạm vào ngực, cảm nhận được nhịp tim bây giờ của cô vẫn ổn và không hề có bất kỳ dấu hiệu nào bất thường.
Từ sau khi cùng nam chính nói rõ ràng mọi chuyện. Đã mấy tiếng trôi qua, cô không hề cảm nhận được dầu hiệu kỳ lạ hay bất thường nào.
Xem ra thì, dù có có làm hành động khác với trong tiểu thuyết gốc, những thứ gì cần phải đến thì nó vẫn sẽ đến. Dù có những tình tiết bị thay đổi, nhưng mạch truyện gốc vẫn được duy trì. Chỉ là, những tranh cãi hay xích mích với nữ chính, dù cô có muốn tránh thì cũng không thể thoát khỏi nó được. Cô nghĩ mọi chuyện trôi qua được đến đâu thì đến. Còn về Chu Quỳnh Vũ cùng Trình Minh Ý, chuyện tình cảm của bọn họ cứ để cho bọn họ tự quyết định. Do dù cô có muốn quản cũng không quản được
Nhỡ đâu, kết quả mọi chuyện vẫn như vậy, thì cô cứ xem như chuyện này giống như... có hạt bụi bay vào mắt?
***
Trước lạ sau quen, lần này Bạch Y còn đảm nhận vai nữ chính. Nhiệm vụ so với những lần trước thì vất vả và bận rộn hơn nhiều.
Giống như mọi lần, lúc có lịch trình quay phim, cùng những thông báo và tình hình cụ thể. Bạch Y liền copy đoạn tin nhắn Tiểu Triệu gửi cho cô, rồi gửi sang cho Trình Minh Ý.
Một phút sau, cô liền nhận được tin nhắn: "Ok, đã rõ."
Tuy rằng vai trò của cô đã được thay đổi, địa vị ở đoàn làm phim cũng khác. Nhưng có một số việc cô vẫn muốn làm theo quy tắc cũ.
"Mấy chuyện như nghi thức trước ngày khai máy, truyền thông muốn thăm ban, hay chấp nhận mấy cuộc phỏng vấn, chị biết rồi đấy." Bạch Y phải nói rõ ràng từ trước.
Tiểu Triệu cảm thấy đầu đau như búa bổ. Từ điện thoại truyền ra một giọng nói rất dịu dàng, nhưng cô ấy cũng tưởng tượng ra dáng vẻ đáng thương tội nghiệp của đối phương.
"Được, tôi sẽ qua đoàn làm phim để bàn bạc trước mấy vấn đề này. Cũng may, là phần đầu của câu chuyện, cốt truyện chỉ xoay quanh câu chuyện tình cảm của nam chính và nữ hai. Nếu không thì tôi cũng không chắc bọn họ sẽ đồng ý với lời đề nghị này."
Bạch Y bật cười nói: "Ít nhất người ta cũng phải nể mặt mũi của chị, làm gì có chuyện không đồng ý. Em xem thử lịch trình quay phim, khoảng tầm tháng sau thì bộ phim chính thức bấm máy, tại sao lại lâu như vậy? Chả lẽ có diễn viên nào đó trong đoàn làm phim bị vướng lịch trình?"
Tiểu Triệu nói: "Tôi cũng không rõ, chắc cần phải có thời gian để dàn dựng bối cảnh. Mà địa điểm quay phim chủ yếu diễn ra ở thành phố điện ảnh. À, đừng nói với tôi, em ở nhà nhiều quá nên đang cảm thấy rất chán?"
"Không có chuyện đấy đâu, cứ quanh quẩn ở nhà làm trạch nữ cũng vui mà."
"Ừ, quên mất không báo cho em một chuyện. Bộ phim [Một đời trần duyên] đã chính thức đóng mày. Bởi vì trong quá trình quay, đoàn làm phim vẫn luôn chỉnh sửa hậu kỳ. Nên quá trình chuẩn bị chắc cũng nhanh thôi. Nhưng lại khá xui xẻo, lịch chiếu phim lại bị trùng lịch với một bộ phim cổ trang đang hot được chiếu trên đài truyền hình quốc gia. Không biết chuyện này có làm ảnh hưởng đến rating không."
Bạch Y thuận miệng nói: "Chị cứ yên tâm đi, mọi chuyện vẫn sẽ diễn ra rất thuận lợi. Bộ phim đó chắc chắn sẽ trở thành phim bom tấn của năm."
"Ừ, cứ biết thế. Nhưng vì tên tuổi trên mạng của em đang phủ sóng rất cao. Đoàn làm phim mấy lần đến tìm tôi rồi. Tôi thấy em tham dự buổi tuyên truyền của bộ phim được diễn ra ở Bắc Kinh cũng được. Tiện thể có cơ hội giao lưu với các fan hâm mộ. Đấy, em kêu ở nhà chán quá, tôi cũng tạo cơ hội cho em đi ra ngoài làm việc."
"..."
Gần đây cô mới phát hiện ra, Tiểu Triệu ngày càng ra đòn rất chuẩn xác. Lúc nào cũng có thể dồn cô vào chân tường, luôn khiến cô phải "tâm phục khẩu phục" nghe theo sự sắp xếp của cô ấy.
Đến tận bây giờ, Bạch Y cũng chưa từng có một kỳ nghỉ dài như vậy. Tuy cuộc sống thực sự rất thoải mái, nhưng Bạch Y đã chán phát ngất rồi. Nhân dịp hôm nay tâm trạng tốt, thời tiết lại còn đẹp. Hơn tất cả là cô đã rũ bỏ được gánh nặng trong lòng. Nên cô quyết định đi tới gặp Thẩm Ngạo Kỳ.
Tuy công việc của Bạch Y rất bận, lúc trước khi cô làm tài chính cũng vậy. Bây giờ chuyển sang giới giải trí làm diễn viên, thì công việc cũng bận rộn không kém. Đã từ lâu rồi, Bạch Y cũng chưa có thời gian để du lịch. Nếu được đi ra ngoài để xem những quang cảnh đẹp của thế giới. Lại còn có thể "tu thân dưỡng tính"
Trong danh sách bạn bè của cô, Thẩm Ngạo Kỳ chính là ứng cử viên sáng giá, thích hợp để đi du lịch chung nhất.
Hình như dạo này, người đó đã giải quyết xong hết mọi công việc. Nên có rất nhiều thời gian đến quấy rầy cô. Thử mọi chiêu bài đều không có tác dụng, tên đó còn làm ầm ĩ gào khóc ỉ ôi, nói nếu cô không chịu đi ra ngoài cùng cậu ta, thì cậu ta sẽ đến tận nhà Trình Minh Ý đã cướp người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.