Chương 78
Thanh Điềm Hồng Mẫu
06/05/2022
Bạch Y hiện tại đã có một chút danh tiếng, muốn đi ra ngoài chơi nhất định phải che kín mít. Thực ra cũng rất may, so với Trình Minh Hi và Tô Dư là những nghệ sĩ đỉnh lưu, cô cũng chỉ là một võng hồng nổi tiếng trên mạng hoặc nổi với cái tên “thần tài”, nên lúc đi dạo ở bên ngoài, xác suất bị nhận ra là không cao.
Trình Minh Ý cùng Trình Minh Hi nhìn lướt qua thì khá giống nhau, rốt cuộc thì hai người cũng không phải là anh em sinh đôi. Mà ở giữa ban ngày ban mặt, rất khó có thể nhận lầm hai người này.
Bạch Y đã quen với hình ảnh anh mặc bộ đồ vest đi giày da, nhìn dáng vẻ anh lúc nào cũng nghiêm túc chỉnh chu. Ngày hôm nay, lúc anh mở cửa phòng ngủ và bước ra, anh mặc áo phông màu xám kết hợp với quần bò, mái tóc của anh bồng bềnh nhìn rất mềm mại. Khi anh không khoác lên người bộ vest, khí chất trưởng thành và sang trọng giảm đi, nhìn trẻ trung hơn, từ lúc Trình Minh Ý bước ra ánh mắt của Bạch Y luôn dõi theo anh.
Cô giả bộ mình đang nhìn thứ khác, thi thoảng mới lướt qua người Trình Minh Ý. Nhưng cái ánh mắt đó nhìn quá lộ liễu, Trình Minh Minh không nhịn được nữa, quay sang hỏi cô: “Sao em lại nhìn chằm chằm anh như vậy?”
Cho dù bị phát hiện, Bạch Y mặt vẫn không đỏ bình tĩnh nói: “Tại anh nhìn đẹp trai. Minh Ý, anh mặc bộ quần áo bình thường nhìn không đáng sợ như lúc mặc vest. Anh mặc bộ này rất hợp, nhìn đẹp trai lắm.”
Trình Minh Ý mỉm cười nói: “Đồ nông cạn.”
Công viên giải trí vào những ngày cuối tuần chính là thiên đường của các bạn nhỏ. Có rất nhiều gia đình dẫn con đến đây chơi, vì bây giờ vẫn còn sớm, dù đã có rất nhiều người đến đây nhưng vẫn không quá đông. Phải gần mười mấy năm này, Bạch Y mới đến những địa điểm vui chơi kiểu này. Từ lúc tiến vào công viên, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm mọi thứ xung quanh, đột nhiên cô nhìn thấy vòng đu khổng lồ, lần trước cô cùng Thẩm Ngạo Kỳ đi ăn tại nhà hàng xoay tròn, cô cũng từng nhìn thấy vòng đu quay khổng lồ từ phía xa.
Ánh mắt của Bạch Y ngay lập tức sáng lên, tay cô đang cầm ly cà phê nhưng vẫn cố chỉ về phía đu quay, “Minh Ý, hai người chúng ta đi chơi cái kia đi?”
Trình Minh Ý nắm tay Bạch Y thật chặt, “Được.”
Lúc anh còn nhỏ, anh đã từng cùng Minh Hi và Minh Vi chơi chiếc đu quay này. Phản ứng của cả ba không hề phấn kích, toàn bộ quá trình nét mặt của ba vẫn rất thản nhiên. Dường như cả ba đều cảm thấy không hứng thú với công viên giải trí thậm chí còn có cảm giác đến đây rất lãng phí thời gian. Nếu muốn quan sát khung cảnh thành phố? Tại sao không đi thuê trực thăng, lái một vòng quay thành phố không phải tiện hơn rất nhiều à?
Tuy nhiên, lúc còn ở trong thành phố điện ảnh, Tiểu Lý giúp anh chọn một vài quyển tiểu thuyết, anh đã từng nhìn thấy hình ảnh chiếc đu quay này trong rất nhiều tác phẩm, đây là một khung cảnh rất lãng mạn, các cặp đôi luôn thích và tận hưởng những phút giây ở bên nhau và bình yên trong cabin. Ở đây còn diễn ra rất nhiều khung cảnh lãng mạn ở trong truyền thuyết.
Trình Minh Ý nghĩ rằng, chắc hẳn Y Y cũng luôn khao khát một buổi hẹn hò lãng mạn.
Lúc tiến vào ngồi trong cabin, Bạch Y ngồi phía đối diện với Trình Minh Ý, đợi đến lúc đu quay từ từ chuyển động, cô quay ra nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, còn lôi điện thoại ra để chụp ảnh.
Trình Minh Ý im lặng nhìn cô một lúc, bối rối hỏi: “Y Y, tại sao hai người chúng ta không ngồi cạnh nhau?”
“Hả?” Bạch Y quay sang liếc nhìn anh một cái, “Như vậy sẽ bị mất cân bằng và không an toàn.”
Trình Minh Ý dừng lại một lúc, rồi bật cười nói: “Y Y, có phải em mắc bệnh sợ độ cao đúng không.”
Bạch Y bình tĩnh nói: “Chỉ hơi hơi thôi, em sợ cái cảm giác cabin đột nhiên rung chuyển, cảm giác chơi vơi thực sự rất đáng sợ.”
Cái cảm giác chơi vơi đấy, ở trong không gian hỗn loạn thực sự khiến người khác cảm thấy tuyệt vọng và bất lực. Lúc cô bước vào trong cabin chỉ hơi lắc lư nhẹ một chút thôi, Bạch Y còn cảm thấy mình lỡ bước lên thuyền của giặc.
“Anh còn tưởng em thích ngồi đu quay này.” Trình Minh Ý nói.
“Từ nơi này có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh thành phố, em rất thích.” Bạch Y giơ điện thoại lên, “Một lát nữa chúng ta đi chơi vòng quay ngựa gỗ đi?”
“Được.”
Thành phố Bắc Kinh thực sự rất lớn, cô đã từng đến những địa điểm du lịch nổi tiếng, nhưng khi nhìn từ trên cao xuống cô lại thấy các khung cảnh đó như mang một màu sắc hình ảnh hoàn toàn khác, Bạch Y dựa sát vào cửa sổ tập trung quan sát khung cảnh ở bên ngoài, cặp mắt đen nháy trong sáng như nước hồ mùa thu, Trình Minh Ý tay chống cằm nhìn cô, anh không muốn bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào trong giây phút này, khóe môi khẽ nở nụ cười rạng rỡ.
Đu quay đã chạm đến độ cao nhất,, Trình Minh Ý đột nhiên nhớ tới khung cảnh lãng mạn trên chiếc đu quay tròn mà anh từng đọc lúc ở thành phố điện ảnh, suy nghĩ ấy ngay lập tức hiện lên đầu anh, “Y Y.”
“Dạ?” Góc nhìn ở phía bên này rất tốt, Bạch Y có chút lưu luyến dời tầm mắt.
“Em quay sang nhìn anh.”
“A?”
Bạch Y đang chụp những khung cảnh bên ngoài cửa sổ, khẽ quay mặt lại, Trình Minh Ý cảm nhận được đu quay đã di chuyển lên vị trí cao nhất, anh đứng dậy đi về phía trước, dịu dàng khẽ nâng cằm Bạch Y lên, cúi người xuống hôn lên đôi môi của cô.
Bạch Y vẫn chưa kịp phản ứng lại, đột nhiên một khuôn mặt rất đẹp trai dù chỉ gặp qua một lần nhưng vẫn khiến người ta khó có thể quên được, đang tiến sát lại gần. Hai mắt từ từ nhằm lại, lông mi dài cong vút khẽ nhấp nháy, một cảm giác rung động khiến cho trái tim cô đập rất mạnh.
Trình Minh Ý luôn cảm thấy mình không phải tuýp người lãng mạn bay bổng, nhìn người ba nghiêm khắc của anh, ngay cả Minh Hi Minh Vi đều là người lạnh lùng, vô vị rất nhàm chán. Đương nhiên, anh không thể nào đột biến gen được.
Nhưng từ sau khi quen biết Bạch Y, cô giống như ánh nắng mặt trời rực rỡ, ấm áp. Mấy cái kỹ năng tình ái, anh không cần thầy dạy cũng vẫn biết, từng chút từng chút một được đánh thức, anh không chỉ từ từ hiểu mà còn luôn nguyện ý làm.
Khi cabin của bọn họ đang từ từ di chuyển xuống, Trình Minh Ý mới buông Bạch Y ra. Lúc này Bạch Y mới loát kịp thông tin, cô bật cười nói: “Có phải anh cũng tin câu chuyện hai người yêu nhau cùng nhau đi lên chiếc vòng tròn đu quay, cả hai trao cho nhau nụ hôn lúc cabin chạm đến độ cao lớn nhất, thì sau này sẽ mãi mãi ở bên nhau đúng không?”
Trình Minh Ý quay trở lại chỗ ngồi, lạnh nhạt nói: “Em cũng biết chuyện này?”
“Đương nhiên là biết, hầu hết trong các tác phẩm ngôn tình đều thường xuyên nhắc tới tình tiết kiểu này.” Bạch Y nói, “Nhưng anh biết chuyện này khiến cho em cảm thấy rất bất ngờ, không hổ là Trình tiên sinh vạn năng, cái gì anh cũng biết.”
Ý cười hiện rõ trong đôi mắt của Trình Minh Ý, anh im lặng không lên tiếng.
Là cẩu độc thân suốt hai mươi mấy năm, Bạch Y rất nghiêm túc và coi trọng buổi hẹn hò lần đầu tiên này. Cô dự định sẽ chơi tất cả các trò chơi trong công viên giải trí, nhưng cô lại rất lo lắng cho trái tim bé nhỏ của mình, nhìn độ cao chót vót cùng tốc độ siêu nhanh của chiếc tàu lượn siêu tốc. Bạch Y đắn đo suy nghĩ một lúc, rồi cô quyết định sẽ không chơi trò tàu lượn siêu tốc. Cô lại kéo tay Trình Minh Ý đi đến chỗ vòng tròn đu quay ngựa gỗ.
Khu vực bên này người cũng không đông, chỉ có ba đứa nhỏ đang chơi, cùng với hai người lớn đang đứng đợi ở bên ngoài. Lúc đầu Trình Minh Ý dự định đứng bên ngoài chờ cô, anh dịu dàng nhìn Bạch Y đang ôm chặt chú ngựa gỗ. Tốc độ chiếc đu quay này rất nhanh, nên Bạch Y cảm thấy có hơi hoa mắt chóng mắt. Mà cô không thể để một mình mình phải chịu cảm giác hoa mắt chóng mặt này. Nên cô nhất quyết phải rủ Trình Minh Ý chơi cùng với mình.
Nhân viên công tác đứng ở trong góc, lúc nhìn thấy Trình Minh Ý họ cảm thấy rất ngạc nhiên và bất ngờ. Những người đến chơi trò chơi này, ngoại trừ những gia đình có con nhỏ, thì chủ yếu khách đến chơi là những cặp tình nhân. Nhưng một người đàn ông có dáng người cao lớn, lại còn rất đẹp trai như vậy, thì đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy. Chiếc đu quay tinh xảo mang hơi hướng cổ tích, càng tôn lên khí chất trên người anh. Khiến cho mấy nhân viên công tác đứng gần đó không nhịn được quay lại nhìn anh mấy lần.
Lúc chiếc đu quay bắt đầu di chuyển, Bạch Y lúc này mới nhận ra, vì quá chật nên cô không thể di chuyển được. Nghĩ lại để Trình Minh Ý chờ ở bên ngoài vẫn tốt hơn. Chỉ vì mấy cái suy nghĩ vớ vẩn mà bây giờ… Cô chỉ biết cúi đầu xuống để tránh ánh mắt của mọi người. Trình Minh Ý không quan tâm tới ánh mắt của những người khác, vẻ mặt bình thản ngồi xuống bên cạnh Bạch Y. Anh quay sang nhìn cô, vừa đúng lúc bắt gặp dáng vẻ ngại ngùng e thẹn của cô. Ngực không hiểu bị cái gì đó đụng trúng, anh không nhịn được, lôi điện thoại ra để chụp lại khoảnh khắc đó. Mà hành động đó theo suy nghĩ của anh —— là hành động rất bất lịch sự.
Chơi hai vòng liên tiếp trên chiếc đu quay vòng tròn ngựa gỗ. Lúc Bạch Y bước xuống, cô cảm thấy rất chóng mặt. Trước kia, cô rất dễ bị say xe. Nhưng dường như nguyên chủ so với cơ thể lúc trước của cô lại còn tệ hơn rất nhiều. Ở khu vui chơi giải trí này, không có trò chơi nào là cô chơi được cả. Chỉ mới vừa bước lên, mà chân của cô đã run cầm cập.
Trình Minh Ý quay sang nhìn, đoán được cô đã chán chơi mấy trò chơi này rồi, nên anh liền hỏi cô: “Em còn muốn đi đến chỗ nào chơi không? Có muốn đi uống cà phê không?”
Trình Minh Ý biết Bạch Y rất thích uống cà phê, mà chuyện này là do anh tự phát hiện và khám phá ra. Thực ra lúc ở nhà, anh chưa từng nhìn thấy cô uống cà phê. Nhưng mỗi lần cô hẹn Diệp Lam đi chơi, hai người bọn họ thường xuyên hẹn nhau ở mấy quán cà phê. Hoặc có thể giống như cô từng nói: Tùy duyên, không chọn.
Dù gì tuổi của cả hai đều đã lớn, không thể nào giống với sự lãng mạn mấy cặp tình nhân nhỏ tuổi được. Bạch Y cảm thấy cơ thể dần ổn hơn, lúc này cô mới lên tiếng: “Hai người chúng ta đi dạo phố đi, anh sẽ không cảm thấy việc này rất nhàm chán chứ?”
Là con gái, ai cũng đều thích đi dạo phố và mua sắm. Đứng trước những món đồ xinh xắn, dù là già hay trẻ đều không thể kìm lòng được. Họ sẽ cho cánh đàn ông thấy bản năng thiên phú của họ, dù có dành một ngày chỉ để mua sắm và dạo phố. Họ cũng không hề có cảm giác mệt mỏi hay chán nản. Nhưng mấy cánh đàn ông thường có những suy nghĩ trái ngược. Phụ nữ lại rất thích lúc họ đi mua sắm, rất muốn được bạn trai hoặc chồng tháp tùng. Bạch Y cũng không ngoại lệ. Nhưng lúc cô nhìn thấy Trình Minh Ý có vẻ rất thông thạo mấy việc này, anh lái xe đưa cô đến trung tâm thương mại lớn nhất ở thành phố. Anh không cần hỏi đường người khác, mà nắm tay cô dẫn cô tới tầng chuyên bán đồ dành cho phái nữ. Điều này khiến cho cô rất ngạc nhiên.
Quản lý khi nhìn thấy bọn họ, cô cảm thấy đôi mắt của cô ấy sáng rực lên. Cô ấy đi đôi giày cao gót, đi đến trước mặt của hai người, “Trình tổng, đã lâu rồi ngài không đến đây, hoan nghênh hai người ghé thăm trung tâm thương mại của chúng tôi.”
“Ừ.” Trình Minh Ý bình tĩnh nói, “Để hai người chúng tôi tự đi xem
thử đồ.”
Quản lý quay sang nhìn Bạch Y, bởi vì cô đeo khẩu trang, nên chỉ có đôi mắt là lộ ra ngoài. Nếu không phải là fan hâm mộ của cô, chắc chắn họ không thể nào mà nhận ra cô được. Điều quan trọng nhất của mỗi nhân viên, là không được tò mò chuyện riêng tư của khách hàng. Quản lý nhanh chóng thu hồi ánh mắt, giơ tay lên, khẽ cúi người xuống làm động tác mời: “Vâng ạ, hai vị cứ tự nhiên.”
Các nhân viên trong cửa hàng cũng tự giác tránh sang một bên, cố gắng không xuất hiện xung quanh chỗ mà hai người đang đứng, Bạch Y có hơi tò mò, cô hạ thấp giọng nói xuống: “Hình như mấy người này, họ đều quen biết anh?”
Trình Minh Ý: “Tại vì mẹ của anh là khách hàng vip ở đây. Anh bình thường cũng hay đi cùng bà ấy đến đây.”
Có lẽ chắc hẳn anh đã đi đến đây rất nhiều lần, nên mới khiến cho tất cả nhân viên ở đây đều biết anh.
Với lại, sự nghiệp của nam chính thành công như vậy, gia đình hòa thuận, lại còn rất yêu thương và chiều chuộng các em. Về sau, còn nên duyên vợ chồng với người bạn thanh mai trúc mã. Điểm trừ duy nhất, là anh đã từng đối xử rất cặn bã với nguyên chủ. Mà thực ra cô đoán anh làm như vậy, cũng chỉ vì không có lựa chọn nào khác. Ý đồ của tác giả đã rõ ràng như vậy, rất có căn cứ và rất đúng với thực tế, đàn ông mà. Dù có tốt như thế nào thì cũng sẽ mắc sai lầm trên mấy vấn đề liên quan tới phụ nữ.
Mà cô nghĩ tạo hình trực nam mà tác giả xây dựng có gì đó sai sai!
Bạch Y đối với mấy món đồ trang sức cùng với những chiếc túi xách hàng hiệu. Cô có thích nhưng không cuồng nhiệt. Bởi vì lý do công việc, quanh năm suốt tháng cô thường xuyên mặc những bộ đồ vest cứng nhắc và bảo thủ. Lúc đi bàn chuyện với đối tác, cần phải thể hiện sự chuyên nghiệp của mình cho khách hàng nhìn thấy. Nên mấy món đồ trang sức hay túi xách cô thường chọn những mẫu thiết kế đơn giản thanh lịch. Để tránh cho khách hàng có những ấn tượng không tốt về mình. Lâu dần, cô cũng không còn hứng thú với mấy món đồ này nữa.
“Y Y, em có thích mấy món đồ này không?” Trình Minh Ý hỏi cô, “Nếu em không thích mấy món đồ này, chúng ta có thể đi đến những cửa hàng khác xem thử.”
“Em không có món đồ nào đặc biệt thích cả, nhưng chúng ta cứ đi dạo một vòng xem thử đi.”
Bạch Y đi dạo một vòng quanh cửa hàng. Trình Minh Ý đi theo cô. Anh để ý thấy cô chỉ nhìn lướt qua những món đồ được đặt trên kệ. Thậm chí anh còn không nhìn thấy cô cầm món đồ nào lên xem thử. Sau đó liền đi thẳng ra ngoài, để lại mấy ánh mặt ngơ ngác và vẻ mặt khó hiểu của mấy nhân viên trong cửa hàng.
Đây là lần đầu tiên, họ nhìn thấy Trình tổng… tay không bước ra ngoài.
Mấy cửa hàng tiếp theo, Bạch Y cũng đi dạo một vòng quanh cửa hàng, lúc mới đầu còn sánh bước theo Trình Minh Ý. Sau đó cô tinh ý phát hiện ra đối phương có gì đó rất lạ, nên cô đi chậm lại, nắm lấy tay anh, rồi lại nhìn lướt qua những món đồ được trưng bày trên các kệ hàng. Nhìn dáng vẻ của hai người bọn họ dường như không giống đến đây để mua sắm, mà giống như đang đi đến kiểm tra các món hàng.
Mỗi khi bước vào các cửa hàng, mọi người đều dùng thái độ thân thiện và nhiệt tình để tiếp đón hai người. Bạch Y lúc này mới phát hiện ra, có khi mẹ của Trình Minh Ý là khách hàng vip của cả tầng này. Mà trong khoảng thời gian còn mua sắm trong cửa hàng, cửa hàng sẽ không tiếp nhận thêm bất kỳ vị khách nào khác.
Trình Minh Ý cùng Bạch Y đi dạo tầm khoảng bốn cửa hàng, anh không nhịn được nữa, anh khẽ kéo tay cô, hỏi nhỏ vào tai cô: “Y Y, em không thích mấy món đồ ở đây à?”
Hầu hết đều là những sản phẩm mới được ra mắt và đang được mọi người săn đón? Không thể nào kém như vậy được chứ.
“Ừ? Cũng không tệ lắm, mấy món đồ ở đây rất đẹp.” Bạch Y thuận miệng đáp.
Trình Minh Ý nhíu mày: “Thế tại sao em không mua, quần áo cùng túi xách và trang sức của em rất ít… Mà anh đưa cho em một tấm thẻ, hình như em cũng chưa từng dùng qua nó.”
Mấy món đồ vật trong nhà đều là do Trình Minh Ý mua, hoặc là do Tiểu Lý mua rồi mang đến nhà. Lúc hai người mới ở chung, Bạch Y nghĩ sau khi mình tìm được một công việc, thì cô sẽ trả tiền thuê nhà cùng chi phí sinh hoạt phí cho anh. Nhớ lại lúc mà Trình Minh Ý đưa cho cô tấm thẻ ngân hàng, cái ánh mắt anh nhìn cô rất lạnh lùng. Lúc cô nhận tấm thẻ ngân hàng, tay của cô nặng trĩu, cô nghĩ mình không thể nhận ân tình của một người quá nhiều. Sau này, Trình Minh Ý cùng cô đã nói chuyện rõ ràng với nhau, lại càng không có lý do gì để cô tiêu tiền trong tấm thẻ.
Cái tấm thẻ ngân hàng kia, đến bây giờ Bạch Y vẫn chưa từng sử dụng qua. Thi thoảng, Trình Minh Ý lại nhớ tới chuyện này, anh cảm thấy rất hoang mang.
“Em không tham dự các hoạt động, không ở trong đoàn làm phim thì cũng là nằm ở nhà phơi nắng, mua mấy món đồ này cũng chưa chắc sử dụng đến.” Bạch Y vừa nói vừa nhìn xuống cái ví mà cô đang đeo, “May mà anh nhắc em nhớ, em cũng muốn đưa lại tấm thẻ này cho anh rồi. Nhỡ đâu em làm rơi nó, rồi có người nhặt được nó lại tiêu sài linh tinh thì khổ.”
Trình Minh Ý nhìn tấm thẻ ngân hàng trước mắt, nhíu mày lại, đứng yên bất động. Bạch Y vừa ngẩng đầu lên nhìn, liền nhìn thấy cặp mặt đào hoa khiến cô bao nhiêu lần tim đập chân run. Lần này, cô cảm nhận được rõ sự thất vọng và buồn bã trong đôi mắt đó. Tim của cô dường như thắt lại.
Có thể là, vì trong suy nghĩ của cô, sau khi tất cả mọi chuyện kết thúc cô sẽ rời đi. Cô không muốn có quá nhiều thứ trói buộc cô với nơi này. Lúc rời đi, cô sẽ đem những món đồ được giấu trong ngăn kéo tủ.
Cô không ngờ, Trình Minh Ý lại rất quan tâm đến những chi tiết và thói quen trong cuộc sống của cô.
“Đúng rồi. Có phải anh thường xuyên đi mua sắm cùng bà ấy, chắc hẳn anh hay góp ý hoặc lựa chọn trang phục giúp bà ấy đúng không?” Bạch Y vẫy vẫy tấm thẻ ngân hàng, rồi để nó vào trong tay của Trình Minh Ý, “Trình tiên sinh vạn năng, anh có thể giúp em chọn hai món đồ bất kỳ được không?”
Sắc mặt của Trình Minh Ý ngay lập tức thay đổi.
Không thể không nói rằng, thi thoảng cùng mẹ đi dạo phố, thực ra thì vẫn có lợi. Ít nhất thì gu thẩm mỹ của anh cũng không quá tệ. Trình Minh Ý chọn cho Bạch Y một chiếc váy cùng đôi giày cao gót. Bạch Y cảm thấy rất hài lòng, cô ngắm mình trong gương. Trình Minh Ý đứng ở phía sau lưng cô, trong đôi mắt của anh hiện rõ sự vui vẻ.
Bạch Y hơi nâng cằm lên, nhìn hình ảnh phản chiếu của Trình Minh Ý trong gương: “Phải công nhận ánh mắt của anh tốt thật. Em rất thích bộ đồ này.”
Trình Minh Ý một tay thì đút vào túi quần, tay kia nhẹ nhàng ôm Bạch Y từ phía sau, “Ừ, nhìn em rất xinh đẹp.”
Vì tránh để cho Trình Minh Ý mua sắm quá tay, Bạch Y chỉ ghé vào hai cửa hàng gần đó để thỏa mãn nguyện vọng nhỏ nhoi của anh. Sau đó cô lấy cớ ở gần đây đang có một buổi triển lãm tranh, rồi kéo anh đi đến đó.
Trước khi đi ra ngoài, trong lòng của Bạch Y có hơi lo lắng, hai người đều chưa có kinh nghiệm hẹn hò bao giờ, nếu như buổi hẹn hò diễn ra quá tẻ nhạt, cô cũng không biết dùng cách nào để giải quyết. Để tránh mắc phải tình huống xấu hổ, lúc ngồi ở trong xe cô tranh thủ lên mạng tìm kiếm những địa điểm mà các cặp tình nhân hay đến, có thể buổi hẹn hò này không được tính là quá lãng mạn, ít nhất là không thể để nó quá tẻ nhạt. Cô sắp xếp an bày lịch trình ngày hôm nay cho cả hai người.
Tuy nhiên, lúc hai người rời khỏi trung tâm thương mại. Cô mới ý thức được đã lo lắng quá mức. Trình Minh Ý tay để lên vai cô, mà cô cũng giống ngày thường ôm chặt lấy tay của đồ phương, thi thoảng cô lại dựa đầu vào vai đối phương. Thực ra hành động này không có gì quá phận, và cũng không hề xa lạ, tất cả mọi chuyện đều diễn ra rất tự nhiên.
Trình Minh Ý đối với nơi này rất quen thuộc, anh kể cho cô nghe những câu chuyện được ẩn giấu trong từng bức tranh, cùng cảnh vật phố phường và thiên nhiên. Chính tại tòa nhà này, anh đã thành công ký được bản hợp đồng đầu tiên trong sự nghiệp. Cách đây một khoảng thời gian, anh còn tổ chức một buổi thuyết trình tại khu phố kia. Trình Minh Ý kể cho Bạch Y nghe những câu chuyện nhỏ nhặt trong công việc, mà cô lại hoàn toàn không cảm thấy tẻ nhạt và buồn chán.
Không biết các cặp đôi khác hẹn hò với nhau như thế nào, nhưng Bạch Y thực sự rất hài lòng về buổi hẹn hò ngày hôm nay, cô khẽ cúi đầu xuống nắm lấy tay Trình Minh Ý, để che giấu nụ cười rạng rỡ trên khóe môi.
Vào những ngày cuối tuần, mấy cửa hàng ăn uống thường rất đông khách. Nhưng bọn họ không cần phải lo lắng về vấn đề này, Bạch Y không biết Trình Minh Ý có phải đang cố ý hay không, mà lại chọn nhà hàng mà lần đầu tiên anh dắt cô đi ăn, thậm chí ngay cả phòng bao cũng giống với lần trước.
Lần đầu tiên còn lạ, nhưng đến lần thứ hai thì lại rất quen thuộc. Mấy nhân viên phục vụ khi nhìn thấy Trình Minh Ý cùng Bạch Y xuất hiện, trên khuôn mặt vẫn giữ nụ cười rất chuyên nghiệp, nhưng tầm mắt lại khẽ đảo qua hai bàn tay đang nắm chặt của hai người. Dù vậy thái độ phục vụ của bọn họ vẫn rất ân cần và chu đáo, nhanh chóng dẫn hai người đến phòng bao được đặt sẵn. Vừa bước vào, cô thấy ở trong phòng bao đã được đặt sẵn một bó hoa hồng đỏ rực để ở trên bàn.
Ojbk, so với lần trước còn xấu hổ hơn.
Chờ nhân viên phục vụ rời đi, Bạch Y nhìn bó hoa hồng để trên bàn thực sự cô không thể nhịn được, bật cười nói: “Quán ăn này nhân viên phục vụ rất chu đáo. Lần trước cũng nơi này, chúng ta gặp được Chu tổng.”
Trình Minh Ý trả lời có lệ, anh chỉ ừ một tiếng.
Vì đây là buổi hẹn hò, nên cô muốn bầu không khí nói chuyện tự nhiên thoải mái hơn. Bạch Y nghĩ như vậy, liền lôi chuyện cũ ra để nói chuyện.
“Lần trước chúng ta đến đây, có phải lúc đó em đang quay bộ phim đầu tiên đúng không?”
“Ừ.”
“Khoảng thời gian đó, anh phải thường xuyên đi ra ngoài bàn chuyện hợp tác. Vì tiện đường anh còn cho em đi nhờ xe.”
“Ừ, chắc vậy?”
Bạch Y di chuyển ghế lại gần với chỗ mà Trình Minh Ý đang ngồi, bật cười nói: “Trình tiên sinh, em có một bí mật muốn nói cho anh biết.”
Trình Minh Ý vẻ mặt bình tĩnh, hỏi là cô, “Là chuyện gì?”
“Ngày hôm đó, em hơi vô ý, thay anh nhận một cuộc điện thoại. Còn nghe được Trình tổng nói anh đem hết công việc cho anh ấy xử lý. Rồi anh ấy thắc mắc rốt cuộc là anh đang bận chuyện gì.”
“…”
“Anh nói thật cho em biết, có phải anh cố ý bớt chút thời gian để qua đón em đúng không?”
“…”
Bạch Y cảm thấy có phải do cô đang hoa mắt. Nếu không cô làm sao có thể nhìn thấy người luôn giữ trầm ổn cùng bình tĩnh, lạnh lùng xen lẫn với sự tự tin. Nay trên khuôn mặt bỗng nhiên đỏ rực và xấu hổ. Cô không xác thực được bây giờ là thực hay mơ, nháy mắt mấy cái, biểu cảm kia đã biến mất không còn dấu vết.
À, hóa ra cô đã hoa mắt
Trình Minh Ý xoa đầu cô: “Tính cách của Minh Hi có vài chỗ còn chưa ổn. Anh nghĩ mình nên dạy dỗ cẩn thận lại cậu ấy.”
Bạch Y cũng tán đồng với ý kiến này. Ngày thường, Trình Minh Hi luôn giữ bộ mặt lạnh lùng và xa cách. Nhìn dáng vẻ thì rất giống với hình tượng tổng tài bá đạo. Nhưng nếu đặt lên bàn cân so sánh với Trình Minh Ý, công bằng mà nói thì anh ta cần phải nỗ lực phấn đấu mới đuổi kịp được Trình Minh Ý.
“Minh Ý.” Bạch Y ngẩng đầu lên, ánh mắt chân thành nhìn về phía Trình Minh Ý, cô nhấn mạnh từng câu chữ, “Cảm ơn anh, từ lúc bắt đầu cho đến tận bây giờ.”
Trình Minh Ý ngây người ra, khóe môi khẽ nhếch lên, dịu dàng nói: “Anh cũng nên gửi lời cảm ơn đến em.” Nhờ có cô mà cuộc sống tẻ nhạt của anh bỗng nhiên xuất hiện độ ấm.
Buổi hẹn hò ngày hôm nay diễn ra trong sự ấm áp và hạnh phúc. Hai người ngày xưa chỉ biết vùi đầu vào trong công việc, tạm thời đã có thể gỡ được gánh nặng trong lòng. Cả hai vui vẻ bên nhau, cho đến tận lúc trước khi ngủ, vẫn lưu luyến chưa muốn rời xa nhau.
Ở trước cửa phòng ngủ của Bạch Y, hai người nói với nhau câu chúc ngủ ngon, rồi cùng trao cho nhau nụ hôn. Có lẽ vì bầu không khí của ngày hôm nay rất tốt, cái cảm giác thỏa mãn và ngọt ngào này hai người chưa từng trải qua. Mặc dù hai người đã tắm rửa nên cũng dần tỉnh táo lại, những suy nghĩ đen tối cũng dần tiêu tan. Rõ ràng chỉ là một cái chạm môi thoáng qua, nhưng càng về sau càng trở nên cuồng nhiệt, cả hai đều có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người đối phương.
Hương hoa oải hương có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ. Lại bị bầu không khí trong phòng lúc này nhuộm thành một mùi hương quyến rũ, trong lúc nhất thời có chút ý loạn tình mê, Bạch Y có thể nhìn thấy trong đôi mắt của Trình Minh Ý xuất hiện một tia dục vọng, khiến cô cảm thấy hơi xa lạ.
Bạch Y vừa nãy vẫn còn chìm đắm trong bầu không khí quyến rũ kia, bây giờ tự nhiên mất hết sạch, cô chỉ lặp đi lặp lại một câu nói trong đầu: Là người trưởng thành…hẳn nên là.
“Y Y.” Giọng nói trầm thấp quyến rũ của Trình Minh Ý như một đòn chí mạng, “Chúng ta là một cặp đôi.”
Bạch Y vừa mới nghĩ thông suốt, nay nhịp tim đập càng lúc càng nhanh, như muốn đâm thủng màng nhĩ của cô, mà cả hai đang đứng gần nhau như vậy, chắc chắn anh đang nghe rất rõ. Vì mới từ nhà tắm bước ra, nên trên người vẫn còn hơi nhiễm hơi nước, cặp mắt đào hoa trời sinh so với ngày thường càng trở nên hấp dẫn hơn. Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm thực sự rất khó có thể thoát ra được. Áo ngủ anh đang mặc rất mỏng, cơ ngực lúc ẩn lúc hiện.
Tiên sinh à, ngài đã phạm quy.
Tim đập quá nhanh khiến cho cô đột nhiên cảm thấy cơ thể có hơi đau nhức. Chính là cái cảm giác vừa xa lạ nhưng lại rất quen thuộc. Cảm xúc lúc đó giống như vừa mới bị dội một gáo nước lạnh lên đầu. Khiến cho Bạch Y dần trở nên tỉnh táo lại.
Cô vẫn chưa quên, mình đang che giấu Trình Minh Ý điều gì.
Mặc kệ bất cứ nguyên nhân nào, cố tình giấu diếm không nói thật đã là một hành động sai trái. Dù sau này có thành khẩn nói tất cả mọi chuyện cho anh nghe. Chưa chắc Trình Minh Ý chấp nhận lời giải thích của cô. Một người đàn ông vừa lịch lãm ga lăng lại còn rất trách nhiệm như anh. Bạch Y không hy vọng vì chuyện này sẽ khiến cho anh rơi vào tình thế khó xử.
“Minh Ý, em…”
Bạch Y muốn nói lại thôi, biểu cảm bối rối do dự đều được Trình Minh Ý thu lại hết vào trong mắt. Lời cự tuyệt này, đã kéo anh trở lại trước bờ vực của dục vọng. Trình Minh Ý luôn tự nhận có năng lực tự chủ rất mạnh, chỉ đến khi gặp Bạch Y mới bị lật ra khỏi đường ray. Đột nhiên anh cảm thấy có hơi khó chịu.
“Là tại anh quá nóng vội.” Giọng nói của Trình Minh Ý đã khôi phục lại sự lạnh lùng và trầm tĩnh, anh dịu dàng xoa đầu Bạch Y, “Anh xin lỗi.”
Bạch Y lắc đầu, mỉm cười nói: “Anh không làm gì sai cả.”
Trình Minh Ý nhìn nụ cười ấm áp của Bạch Y, anh biết là cô không để ý chuyện kia, anh liền cảm thấy an tâm hơn. Nói câu chúc ngủ ngon rồi quay trở lại phòng ngủ.
Buổi hẹn hò ngày hôm nay trôi qua rất tốt đẹp và hoàn hảo. Nhưng chỉ vì khúc nhạc đệm phía trước, đã tạo ra sự tiếc nuối. Bạch Y thơ thẩn nhìn lên trần nhà, trong lòng cô đang sám hối trước thần phật.
Là con người mà, cho dù hoàn hảo đến đâu rồi cũng sẽ mắc phải sai lầm.Cô giở lịch ra nhìn, cũng sắp tới ngày Thẩm Ngạo Kỳ quay trở lại Bắc Kinh, là người học sinh ngoan thấm nhuần tư tưởng đạo đức Bạch Y lần đầu tiên cảm thấy lương tâm cắn dứt. Trình Minh Ý trong vai trò người bạn trai thực sự quá tốt, thỏa mãn mọi tiêu chí chọn bạn trai của cô. Chính vì vậy, lại càng khiến cho cô cảm thấy chột dạ.
Hầy, không nghĩ tới lúc nữ chính tìm tới tận cửa để khiêu khích, hay thậm chí sự nghiệp có nguy cơ tiêu tan, mà cô vẫn bình tĩnh đối diện. Nhưng khi đối diện với Trình Minh Ý, không hiểu sao Bạch Y luôn cảm thấy mình luôn nắm chắc phần thua.
Sáng sớm ngày hôm nay, Tiểu Triệu đã gọi điện thoại cho cô từ sớm. Vừa mới nghe điện thoại, Tiểu Triệu đã nói ba lời xin lỗi liên tiếp tới cô. Bạch Y liền đoán ra được thể nào cũng không phải là chuyện tốt. Tiểu Triệu đã nói cho cô biết hiệu quả tuyệt vời sau đêm bán kết của chương trình C-J 100, tổ chương trình nhờ công ty chuyển lời, họ muốn tiếp tục hợp tác với cô. Lại còn có hai nền tảng lớn trên mạng muốn tìm tới cô để làm khách mời trong gameshow, đều là hai nền tảng rất đông người xem, lịch phát sóng chương trình cũng chỉ cách nhau mấy khung giờ.
“Đến công ty xem thử, còn nhận hay không nhận thì tùy em.” Tiểu Triệu dựa vào kinh nghiệm lần trước, từng bước từng bước dụ cô vào bẫy, “Mấy người bọn họ đều là bạn bè thân thiết của chị, chị không nỡ thẳng thắn cự tuyệt bọn họ. Nên em cứ đến xem thử đi, nếu không thích thì chị sẽ từ chối giúp em. Không bắt buộc em đâu mà lo.”
Bạch Y không còn cách nào khác, đành phải gác lại kì nghỉ. Cứ coi như đến công ty đi dạo một vòng đi. Cô chỉ cần giữ vững lập trường quan điểm, không tiếp nhận công việc này. Chắc chắn Tiểu Triệu sẽ không miễn cưỡng, ép buộc cô.
Mới bước vào công ty, Bạch Y đang đứng chờ thang máy ở lầu một. Thì đúng lúc bắt gặp người từ trong thang máy bước ra, người đó chính là Tiểu Triệu. Cô cứ tưởng mình che kín mít như vậy, thì Tiểu Triệu sẽ không nhận ra mình. Nào ngờ chỉ cần nhìn lướt qua, là cô ấy đã nhận ra cô.
Hai người bọn họ nở nụ cười ẩn ý, cũng phải một khoảng thời gian rồi, hai người mới gặp lại nhau. Cũng chỉ có hai người đi trong thang máy, nên hai người trực tiếp bàn bạc công việc với nhau.
“Trước khi xem hai bản hợp đồng, thì em cũng nên suy nghĩ cẩn thận trước khi quyết định. Ít nhất cũng nên nể mặt chị một chút.” Tiểu Triệu cười vỗ vai cô, “Chị không bắt ép em đâu.”
Bạch Y khẽ cười nói: “Em biết mà, cảm ơn chị.”
Hai người mới vừa đi ra khỏi thang máy, còn chưa kịp bước vào văn phòng của Tiểu Triệu, liền thấy có người đang đứng ở phía trước đang vẫy tay ra hiệu với Tiểu Triệu, “Chị Triệu, nghệ sĩ chị dẫn dắt lại vướng phải scandal!”
Tiểu Triệu thu lại vẻ mặt tươi cười, cấp tốc đi về phía trước, hỏi: “Là ai vậy?”
“Đây, chuyện này vừa mới được tung hai phút trước.” Nhân viên kia ngay lập tức đưa điện thoại di động cho Tiểu Triệu.
Tiểu Triệu nhíu mày lại, ngẩng đầu lên nhìn Bạch Y, sau đó cúi đầu xuống cẩn thận xem kỹ nội dung trên tin tức, thi thoảng lướt lướt màn hình.
Cái ánh mắt vừa nãy của Tiểu Triệu, đương nhiên Bạch Y có thể đoán ra được. Nhân vật chính lần này lại là cô.
Trình Minh Ý cùng Trình Minh Hi nhìn lướt qua thì khá giống nhau, rốt cuộc thì hai người cũng không phải là anh em sinh đôi. Mà ở giữa ban ngày ban mặt, rất khó có thể nhận lầm hai người này.
Bạch Y đã quen với hình ảnh anh mặc bộ đồ vest đi giày da, nhìn dáng vẻ anh lúc nào cũng nghiêm túc chỉnh chu. Ngày hôm nay, lúc anh mở cửa phòng ngủ và bước ra, anh mặc áo phông màu xám kết hợp với quần bò, mái tóc của anh bồng bềnh nhìn rất mềm mại. Khi anh không khoác lên người bộ vest, khí chất trưởng thành và sang trọng giảm đi, nhìn trẻ trung hơn, từ lúc Trình Minh Ý bước ra ánh mắt của Bạch Y luôn dõi theo anh.
Cô giả bộ mình đang nhìn thứ khác, thi thoảng mới lướt qua người Trình Minh Ý. Nhưng cái ánh mắt đó nhìn quá lộ liễu, Trình Minh Minh không nhịn được nữa, quay sang hỏi cô: “Sao em lại nhìn chằm chằm anh như vậy?”
Cho dù bị phát hiện, Bạch Y mặt vẫn không đỏ bình tĩnh nói: “Tại anh nhìn đẹp trai. Minh Ý, anh mặc bộ quần áo bình thường nhìn không đáng sợ như lúc mặc vest. Anh mặc bộ này rất hợp, nhìn đẹp trai lắm.”
Trình Minh Ý mỉm cười nói: “Đồ nông cạn.”
Công viên giải trí vào những ngày cuối tuần chính là thiên đường của các bạn nhỏ. Có rất nhiều gia đình dẫn con đến đây chơi, vì bây giờ vẫn còn sớm, dù đã có rất nhiều người đến đây nhưng vẫn không quá đông. Phải gần mười mấy năm này, Bạch Y mới đến những địa điểm vui chơi kiểu này. Từ lúc tiến vào công viên, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm mọi thứ xung quanh, đột nhiên cô nhìn thấy vòng đu khổng lồ, lần trước cô cùng Thẩm Ngạo Kỳ đi ăn tại nhà hàng xoay tròn, cô cũng từng nhìn thấy vòng đu quay khổng lồ từ phía xa.
Ánh mắt của Bạch Y ngay lập tức sáng lên, tay cô đang cầm ly cà phê nhưng vẫn cố chỉ về phía đu quay, “Minh Ý, hai người chúng ta đi chơi cái kia đi?”
Trình Minh Ý nắm tay Bạch Y thật chặt, “Được.”
Lúc anh còn nhỏ, anh đã từng cùng Minh Hi và Minh Vi chơi chiếc đu quay này. Phản ứng của cả ba không hề phấn kích, toàn bộ quá trình nét mặt của ba vẫn rất thản nhiên. Dường như cả ba đều cảm thấy không hứng thú với công viên giải trí thậm chí còn có cảm giác đến đây rất lãng phí thời gian. Nếu muốn quan sát khung cảnh thành phố? Tại sao không đi thuê trực thăng, lái một vòng quay thành phố không phải tiện hơn rất nhiều à?
Tuy nhiên, lúc còn ở trong thành phố điện ảnh, Tiểu Lý giúp anh chọn một vài quyển tiểu thuyết, anh đã từng nhìn thấy hình ảnh chiếc đu quay này trong rất nhiều tác phẩm, đây là một khung cảnh rất lãng mạn, các cặp đôi luôn thích và tận hưởng những phút giây ở bên nhau và bình yên trong cabin. Ở đây còn diễn ra rất nhiều khung cảnh lãng mạn ở trong truyền thuyết.
Trình Minh Ý nghĩ rằng, chắc hẳn Y Y cũng luôn khao khát một buổi hẹn hò lãng mạn.
Lúc tiến vào ngồi trong cabin, Bạch Y ngồi phía đối diện với Trình Minh Ý, đợi đến lúc đu quay từ từ chuyển động, cô quay ra nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, còn lôi điện thoại ra để chụp ảnh.
Trình Minh Ý im lặng nhìn cô một lúc, bối rối hỏi: “Y Y, tại sao hai người chúng ta không ngồi cạnh nhau?”
“Hả?” Bạch Y quay sang liếc nhìn anh một cái, “Như vậy sẽ bị mất cân bằng và không an toàn.”
Trình Minh Ý dừng lại một lúc, rồi bật cười nói: “Y Y, có phải em mắc bệnh sợ độ cao đúng không.”
Bạch Y bình tĩnh nói: “Chỉ hơi hơi thôi, em sợ cái cảm giác cabin đột nhiên rung chuyển, cảm giác chơi vơi thực sự rất đáng sợ.”
Cái cảm giác chơi vơi đấy, ở trong không gian hỗn loạn thực sự khiến người khác cảm thấy tuyệt vọng và bất lực. Lúc cô bước vào trong cabin chỉ hơi lắc lư nhẹ một chút thôi, Bạch Y còn cảm thấy mình lỡ bước lên thuyền của giặc.
“Anh còn tưởng em thích ngồi đu quay này.” Trình Minh Ý nói.
“Từ nơi này có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh thành phố, em rất thích.” Bạch Y giơ điện thoại lên, “Một lát nữa chúng ta đi chơi vòng quay ngựa gỗ đi?”
“Được.”
Thành phố Bắc Kinh thực sự rất lớn, cô đã từng đến những địa điểm du lịch nổi tiếng, nhưng khi nhìn từ trên cao xuống cô lại thấy các khung cảnh đó như mang một màu sắc hình ảnh hoàn toàn khác, Bạch Y dựa sát vào cửa sổ tập trung quan sát khung cảnh ở bên ngoài, cặp mắt đen nháy trong sáng như nước hồ mùa thu, Trình Minh Ý tay chống cằm nhìn cô, anh không muốn bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào trong giây phút này, khóe môi khẽ nở nụ cười rạng rỡ.
Đu quay đã chạm đến độ cao nhất,, Trình Minh Ý đột nhiên nhớ tới khung cảnh lãng mạn trên chiếc đu quay tròn mà anh từng đọc lúc ở thành phố điện ảnh, suy nghĩ ấy ngay lập tức hiện lên đầu anh, “Y Y.”
“Dạ?” Góc nhìn ở phía bên này rất tốt, Bạch Y có chút lưu luyến dời tầm mắt.
“Em quay sang nhìn anh.”
“A?”
Bạch Y đang chụp những khung cảnh bên ngoài cửa sổ, khẽ quay mặt lại, Trình Minh Ý cảm nhận được đu quay đã di chuyển lên vị trí cao nhất, anh đứng dậy đi về phía trước, dịu dàng khẽ nâng cằm Bạch Y lên, cúi người xuống hôn lên đôi môi của cô.
Bạch Y vẫn chưa kịp phản ứng lại, đột nhiên một khuôn mặt rất đẹp trai dù chỉ gặp qua một lần nhưng vẫn khiến người ta khó có thể quên được, đang tiến sát lại gần. Hai mắt từ từ nhằm lại, lông mi dài cong vút khẽ nhấp nháy, một cảm giác rung động khiến cho trái tim cô đập rất mạnh.
Trình Minh Ý luôn cảm thấy mình không phải tuýp người lãng mạn bay bổng, nhìn người ba nghiêm khắc của anh, ngay cả Minh Hi Minh Vi đều là người lạnh lùng, vô vị rất nhàm chán. Đương nhiên, anh không thể nào đột biến gen được.
Nhưng từ sau khi quen biết Bạch Y, cô giống như ánh nắng mặt trời rực rỡ, ấm áp. Mấy cái kỹ năng tình ái, anh không cần thầy dạy cũng vẫn biết, từng chút từng chút một được đánh thức, anh không chỉ từ từ hiểu mà còn luôn nguyện ý làm.
Khi cabin của bọn họ đang từ từ di chuyển xuống, Trình Minh Ý mới buông Bạch Y ra. Lúc này Bạch Y mới loát kịp thông tin, cô bật cười nói: “Có phải anh cũng tin câu chuyện hai người yêu nhau cùng nhau đi lên chiếc vòng tròn đu quay, cả hai trao cho nhau nụ hôn lúc cabin chạm đến độ cao lớn nhất, thì sau này sẽ mãi mãi ở bên nhau đúng không?”
Trình Minh Ý quay trở lại chỗ ngồi, lạnh nhạt nói: “Em cũng biết chuyện này?”
“Đương nhiên là biết, hầu hết trong các tác phẩm ngôn tình đều thường xuyên nhắc tới tình tiết kiểu này.” Bạch Y nói, “Nhưng anh biết chuyện này khiến cho em cảm thấy rất bất ngờ, không hổ là Trình tiên sinh vạn năng, cái gì anh cũng biết.”
Ý cười hiện rõ trong đôi mắt của Trình Minh Ý, anh im lặng không lên tiếng.
Là cẩu độc thân suốt hai mươi mấy năm, Bạch Y rất nghiêm túc và coi trọng buổi hẹn hò lần đầu tiên này. Cô dự định sẽ chơi tất cả các trò chơi trong công viên giải trí, nhưng cô lại rất lo lắng cho trái tim bé nhỏ của mình, nhìn độ cao chót vót cùng tốc độ siêu nhanh của chiếc tàu lượn siêu tốc. Bạch Y đắn đo suy nghĩ một lúc, rồi cô quyết định sẽ không chơi trò tàu lượn siêu tốc. Cô lại kéo tay Trình Minh Ý đi đến chỗ vòng tròn đu quay ngựa gỗ.
Khu vực bên này người cũng không đông, chỉ có ba đứa nhỏ đang chơi, cùng với hai người lớn đang đứng đợi ở bên ngoài. Lúc đầu Trình Minh Ý dự định đứng bên ngoài chờ cô, anh dịu dàng nhìn Bạch Y đang ôm chặt chú ngựa gỗ. Tốc độ chiếc đu quay này rất nhanh, nên Bạch Y cảm thấy có hơi hoa mắt chóng mắt. Mà cô không thể để một mình mình phải chịu cảm giác hoa mắt chóng mặt này. Nên cô nhất quyết phải rủ Trình Minh Ý chơi cùng với mình.
Nhân viên công tác đứng ở trong góc, lúc nhìn thấy Trình Minh Ý họ cảm thấy rất ngạc nhiên và bất ngờ. Những người đến chơi trò chơi này, ngoại trừ những gia đình có con nhỏ, thì chủ yếu khách đến chơi là những cặp tình nhân. Nhưng một người đàn ông có dáng người cao lớn, lại còn rất đẹp trai như vậy, thì đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy. Chiếc đu quay tinh xảo mang hơi hướng cổ tích, càng tôn lên khí chất trên người anh. Khiến cho mấy nhân viên công tác đứng gần đó không nhịn được quay lại nhìn anh mấy lần.
Lúc chiếc đu quay bắt đầu di chuyển, Bạch Y lúc này mới nhận ra, vì quá chật nên cô không thể di chuyển được. Nghĩ lại để Trình Minh Ý chờ ở bên ngoài vẫn tốt hơn. Chỉ vì mấy cái suy nghĩ vớ vẩn mà bây giờ… Cô chỉ biết cúi đầu xuống để tránh ánh mắt của mọi người. Trình Minh Ý không quan tâm tới ánh mắt của những người khác, vẻ mặt bình thản ngồi xuống bên cạnh Bạch Y. Anh quay sang nhìn cô, vừa đúng lúc bắt gặp dáng vẻ ngại ngùng e thẹn của cô. Ngực không hiểu bị cái gì đó đụng trúng, anh không nhịn được, lôi điện thoại ra để chụp lại khoảnh khắc đó. Mà hành động đó theo suy nghĩ của anh —— là hành động rất bất lịch sự.
Chơi hai vòng liên tiếp trên chiếc đu quay vòng tròn ngựa gỗ. Lúc Bạch Y bước xuống, cô cảm thấy rất chóng mặt. Trước kia, cô rất dễ bị say xe. Nhưng dường như nguyên chủ so với cơ thể lúc trước của cô lại còn tệ hơn rất nhiều. Ở khu vui chơi giải trí này, không có trò chơi nào là cô chơi được cả. Chỉ mới vừa bước lên, mà chân của cô đã run cầm cập.
Trình Minh Ý quay sang nhìn, đoán được cô đã chán chơi mấy trò chơi này rồi, nên anh liền hỏi cô: “Em còn muốn đi đến chỗ nào chơi không? Có muốn đi uống cà phê không?”
Trình Minh Ý biết Bạch Y rất thích uống cà phê, mà chuyện này là do anh tự phát hiện và khám phá ra. Thực ra lúc ở nhà, anh chưa từng nhìn thấy cô uống cà phê. Nhưng mỗi lần cô hẹn Diệp Lam đi chơi, hai người bọn họ thường xuyên hẹn nhau ở mấy quán cà phê. Hoặc có thể giống như cô từng nói: Tùy duyên, không chọn.
Dù gì tuổi của cả hai đều đã lớn, không thể nào giống với sự lãng mạn mấy cặp tình nhân nhỏ tuổi được. Bạch Y cảm thấy cơ thể dần ổn hơn, lúc này cô mới lên tiếng: “Hai người chúng ta đi dạo phố đi, anh sẽ không cảm thấy việc này rất nhàm chán chứ?”
Là con gái, ai cũng đều thích đi dạo phố và mua sắm. Đứng trước những món đồ xinh xắn, dù là già hay trẻ đều không thể kìm lòng được. Họ sẽ cho cánh đàn ông thấy bản năng thiên phú của họ, dù có dành một ngày chỉ để mua sắm và dạo phố. Họ cũng không hề có cảm giác mệt mỏi hay chán nản. Nhưng mấy cánh đàn ông thường có những suy nghĩ trái ngược. Phụ nữ lại rất thích lúc họ đi mua sắm, rất muốn được bạn trai hoặc chồng tháp tùng. Bạch Y cũng không ngoại lệ. Nhưng lúc cô nhìn thấy Trình Minh Ý có vẻ rất thông thạo mấy việc này, anh lái xe đưa cô đến trung tâm thương mại lớn nhất ở thành phố. Anh không cần hỏi đường người khác, mà nắm tay cô dẫn cô tới tầng chuyên bán đồ dành cho phái nữ. Điều này khiến cho cô rất ngạc nhiên.
Quản lý khi nhìn thấy bọn họ, cô cảm thấy đôi mắt của cô ấy sáng rực lên. Cô ấy đi đôi giày cao gót, đi đến trước mặt của hai người, “Trình tổng, đã lâu rồi ngài không đến đây, hoan nghênh hai người ghé thăm trung tâm thương mại của chúng tôi.”
“Ừ.” Trình Minh Ý bình tĩnh nói, “Để hai người chúng tôi tự đi xem
thử đồ.”
Quản lý quay sang nhìn Bạch Y, bởi vì cô đeo khẩu trang, nên chỉ có đôi mắt là lộ ra ngoài. Nếu không phải là fan hâm mộ của cô, chắc chắn họ không thể nào mà nhận ra cô được. Điều quan trọng nhất của mỗi nhân viên, là không được tò mò chuyện riêng tư của khách hàng. Quản lý nhanh chóng thu hồi ánh mắt, giơ tay lên, khẽ cúi người xuống làm động tác mời: “Vâng ạ, hai vị cứ tự nhiên.”
Các nhân viên trong cửa hàng cũng tự giác tránh sang một bên, cố gắng không xuất hiện xung quanh chỗ mà hai người đang đứng, Bạch Y có hơi tò mò, cô hạ thấp giọng nói xuống: “Hình như mấy người này, họ đều quen biết anh?”
Trình Minh Ý: “Tại vì mẹ của anh là khách hàng vip ở đây. Anh bình thường cũng hay đi cùng bà ấy đến đây.”
Có lẽ chắc hẳn anh đã đi đến đây rất nhiều lần, nên mới khiến cho tất cả nhân viên ở đây đều biết anh.
Với lại, sự nghiệp của nam chính thành công như vậy, gia đình hòa thuận, lại còn rất yêu thương và chiều chuộng các em. Về sau, còn nên duyên vợ chồng với người bạn thanh mai trúc mã. Điểm trừ duy nhất, là anh đã từng đối xử rất cặn bã với nguyên chủ. Mà thực ra cô đoán anh làm như vậy, cũng chỉ vì không có lựa chọn nào khác. Ý đồ của tác giả đã rõ ràng như vậy, rất có căn cứ và rất đúng với thực tế, đàn ông mà. Dù có tốt như thế nào thì cũng sẽ mắc sai lầm trên mấy vấn đề liên quan tới phụ nữ.
Mà cô nghĩ tạo hình trực nam mà tác giả xây dựng có gì đó sai sai!
Bạch Y đối với mấy món đồ trang sức cùng với những chiếc túi xách hàng hiệu. Cô có thích nhưng không cuồng nhiệt. Bởi vì lý do công việc, quanh năm suốt tháng cô thường xuyên mặc những bộ đồ vest cứng nhắc và bảo thủ. Lúc đi bàn chuyện với đối tác, cần phải thể hiện sự chuyên nghiệp của mình cho khách hàng nhìn thấy. Nên mấy món đồ trang sức hay túi xách cô thường chọn những mẫu thiết kế đơn giản thanh lịch. Để tránh cho khách hàng có những ấn tượng không tốt về mình. Lâu dần, cô cũng không còn hứng thú với mấy món đồ này nữa.
“Y Y, em có thích mấy món đồ này không?” Trình Minh Ý hỏi cô, “Nếu em không thích mấy món đồ này, chúng ta có thể đi đến những cửa hàng khác xem thử.”
“Em không có món đồ nào đặc biệt thích cả, nhưng chúng ta cứ đi dạo một vòng xem thử đi.”
Bạch Y đi dạo một vòng quanh cửa hàng. Trình Minh Ý đi theo cô. Anh để ý thấy cô chỉ nhìn lướt qua những món đồ được đặt trên kệ. Thậm chí anh còn không nhìn thấy cô cầm món đồ nào lên xem thử. Sau đó liền đi thẳng ra ngoài, để lại mấy ánh mặt ngơ ngác và vẻ mặt khó hiểu của mấy nhân viên trong cửa hàng.
Đây là lần đầu tiên, họ nhìn thấy Trình tổng… tay không bước ra ngoài.
Mấy cửa hàng tiếp theo, Bạch Y cũng đi dạo một vòng quanh cửa hàng, lúc mới đầu còn sánh bước theo Trình Minh Ý. Sau đó cô tinh ý phát hiện ra đối phương có gì đó rất lạ, nên cô đi chậm lại, nắm lấy tay anh, rồi lại nhìn lướt qua những món đồ được trưng bày trên các kệ hàng. Nhìn dáng vẻ của hai người bọn họ dường như không giống đến đây để mua sắm, mà giống như đang đi đến kiểm tra các món hàng.
Mỗi khi bước vào các cửa hàng, mọi người đều dùng thái độ thân thiện và nhiệt tình để tiếp đón hai người. Bạch Y lúc này mới phát hiện ra, có khi mẹ của Trình Minh Ý là khách hàng vip của cả tầng này. Mà trong khoảng thời gian còn mua sắm trong cửa hàng, cửa hàng sẽ không tiếp nhận thêm bất kỳ vị khách nào khác.
Trình Minh Ý cùng Bạch Y đi dạo tầm khoảng bốn cửa hàng, anh không nhịn được nữa, anh khẽ kéo tay cô, hỏi nhỏ vào tai cô: “Y Y, em không thích mấy món đồ ở đây à?”
Hầu hết đều là những sản phẩm mới được ra mắt và đang được mọi người săn đón? Không thể nào kém như vậy được chứ.
“Ừ? Cũng không tệ lắm, mấy món đồ ở đây rất đẹp.” Bạch Y thuận miệng đáp.
Trình Minh Ý nhíu mày: “Thế tại sao em không mua, quần áo cùng túi xách và trang sức của em rất ít… Mà anh đưa cho em một tấm thẻ, hình như em cũng chưa từng dùng qua nó.”
Mấy món đồ vật trong nhà đều là do Trình Minh Ý mua, hoặc là do Tiểu Lý mua rồi mang đến nhà. Lúc hai người mới ở chung, Bạch Y nghĩ sau khi mình tìm được một công việc, thì cô sẽ trả tiền thuê nhà cùng chi phí sinh hoạt phí cho anh. Nhớ lại lúc mà Trình Minh Ý đưa cho cô tấm thẻ ngân hàng, cái ánh mắt anh nhìn cô rất lạnh lùng. Lúc cô nhận tấm thẻ ngân hàng, tay của cô nặng trĩu, cô nghĩ mình không thể nhận ân tình của một người quá nhiều. Sau này, Trình Minh Ý cùng cô đã nói chuyện rõ ràng với nhau, lại càng không có lý do gì để cô tiêu tiền trong tấm thẻ.
Cái tấm thẻ ngân hàng kia, đến bây giờ Bạch Y vẫn chưa từng sử dụng qua. Thi thoảng, Trình Minh Ý lại nhớ tới chuyện này, anh cảm thấy rất hoang mang.
“Em không tham dự các hoạt động, không ở trong đoàn làm phim thì cũng là nằm ở nhà phơi nắng, mua mấy món đồ này cũng chưa chắc sử dụng đến.” Bạch Y vừa nói vừa nhìn xuống cái ví mà cô đang đeo, “May mà anh nhắc em nhớ, em cũng muốn đưa lại tấm thẻ này cho anh rồi. Nhỡ đâu em làm rơi nó, rồi có người nhặt được nó lại tiêu sài linh tinh thì khổ.”
Trình Minh Ý nhìn tấm thẻ ngân hàng trước mắt, nhíu mày lại, đứng yên bất động. Bạch Y vừa ngẩng đầu lên nhìn, liền nhìn thấy cặp mặt đào hoa khiến cô bao nhiêu lần tim đập chân run. Lần này, cô cảm nhận được rõ sự thất vọng và buồn bã trong đôi mắt đó. Tim của cô dường như thắt lại.
Có thể là, vì trong suy nghĩ của cô, sau khi tất cả mọi chuyện kết thúc cô sẽ rời đi. Cô không muốn có quá nhiều thứ trói buộc cô với nơi này. Lúc rời đi, cô sẽ đem những món đồ được giấu trong ngăn kéo tủ.
Cô không ngờ, Trình Minh Ý lại rất quan tâm đến những chi tiết và thói quen trong cuộc sống của cô.
“Đúng rồi. Có phải anh thường xuyên đi mua sắm cùng bà ấy, chắc hẳn anh hay góp ý hoặc lựa chọn trang phục giúp bà ấy đúng không?” Bạch Y vẫy vẫy tấm thẻ ngân hàng, rồi để nó vào trong tay của Trình Minh Ý, “Trình tiên sinh vạn năng, anh có thể giúp em chọn hai món đồ bất kỳ được không?”
Sắc mặt của Trình Minh Ý ngay lập tức thay đổi.
Không thể không nói rằng, thi thoảng cùng mẹ đi dạo phố, thực ra thì vẫn có lợi. Ít nhất thì gu thẩm mỹ của anh cũng không quá tệ. Trình Minh Ý chọn cho Bạch Y một chiếc váy cùng đôi giày cao gót. Bạch Y cảm thấy rất hài lòng, cô ngắm mình trong gương. Trình Minh Ý đứng ở phía sau lưng cô, trong đôi mắt của anh hiện rõ sự vui vẻ.
Bạch Y hơi nâng cằm lên, nhìn hình ảnh phản chiếu của Trình Minh Ý trong gương: “Phải công nhận ánh mắt của anh tốt thật. Em rất thích bộ đồ này.”
Trình Minh Ý một tay thì đút vào túi quần, tay kia nhẹ nhàng ôm Bạch Y từ phía sau, “Ừ, nhìn em rất xinh đẹp.”
Vì tránh để cho Trình Minh Ý mua sắm quá tay, Bạch Y chỉ ghé vào hai cửa hàng gần đó để thỏa mãn nguyện vọng nhỏ nhoi của anh. Sau đó cô lấy cớ ở gần đây đang có một buổi triển lãm tranh, rồi kéo anh đi đến đó.
Trước khi đi ra ngoài, trong lòng của Bạch Y có hơi lo lắng, hai người đều chưa có kinh nghiệm hẹn hò bao giờ, nếu như buổi hẹn hò diễn ra quá tẻ nhạt, cô cũng không biết dùng cách nào để giải quyết. Để tránh mắc phải tình huống xấu hổ, lúc ngồi ở trong xe cô tranh thủ lên mạng tìm kiếm những địa điểm mà các cặp tình nhân hay đến, có thể buổi hẹn hò này không được tính là quá lãng mạn, ít nhất là không thể để nó quá tẻ nhạt. Cô sắp xếp an bày lịch trình ngày hôm nay cho cả hai người.
Tuy nhiên, lúc hai người rời khỏi trung tâm thương mại. Cô mới ý thức được đã lo lắng quá mức. Trình Minh Ý tay để lên vai cô, mà cô cũng giống ngày thường ôm chặt lấy tay của đồ phương, thi thoảng cô lại dựa đầu vào vai đối phương. Thực ra hành động này không có gì quá phận, và cũng không hề xa lạ, tất cả mọi chuyện đều diễn ra rất tự nhiên.
Trình Minh Ý đối với nơi này rất quen thuộc, anh kể cho cô nghe những câu chuyện được ẩn giấu trong từng bức tranh, cùng cảnh vật phố phường và thiên nhiên. Chính tại tòa nhà này, anh đã thành công ký được bản hợp đồng đầu tiên trong sự nghiệp. Cách đây một khoảng thời gian, anh còn tổ chức một buổi thuyết trình tại khu phố kia. Trình Minh Ý kể cho Bạch Y nghe những câu chuyện nhỏ nhặt trong công việc, mà cô lại hoàn toàn không cảm thấy tẻ nhạt và buồn chán.
Không biết các cặp đôi khác hẹn hò với nhau như thế nào, nhưng Bạch Y thực sự rất hài lòng về buổi hẹn hò ngày hôm nay, cô khẽ cúi đầu xuống nắm lấy tay Trình Minh Ý, để che giấu nụ cười rạng rỡ trên khóe môi.
Vào những ngày cuối tuần, mấy cửa hàng ăn uống thường rất đông khách. Nhưng bọn họ không cần phải lo lắng về vấn đề này, Bạch Y không biết Trình Minh Ý có phải đang cố ý hay không, mà lại chọn nhà hàng mà lần đầu tiên anh dắt cô đi ăn, thậm chí ngay cả phòng bao cũng giống với lần trước.
Lần đầu tiên còn lạ, nhưng đến lần thứ hai thì lại rất quen thuộc. Mấy nhân viên phục vụ khi nhìn thấy Trình Minh Ý cùng Bạch Y xuất hiện, trên khuôn mặt vẫn giữ nụ cười rất chuyên nghiệp, nhưng tầm mắt lại khẽ đảo qua hai bàn tay đang nắm chặt của hai người. Dù vậy thái độ phục vụ của bọn họ vẫn rất ân cần và chu đáo, nhanh chóng dẫn hai người đến phòng bao được đặt sẵn. Vừa bước vào, cô thấy ở trong phòng bao đã được đặt sẵn một bó hoa hồng đỏ rực để ở trên bàn.
Ojbk, so với lần trước còn xấu hổ hơn.
Chờ nhân viên phục vụ rời đi, Bạch Y nhìn bó hoa hồng để trên bàn thực sự cô không thể nhịn được, bật cười nói: “Quán ăn này nhân viên phục vụ rất chu đáo. Lần trước cũng nơi này, chúng ta gặp được Chu tổng.”
Trình Minh Ý trả lời có lệ, anh chỉ ừ một tiếng.
Vì đây là buổi hẹn hò, nên cô muốn bầu không khí nói chuyện tự nhiên thoải mái hơn. Bạch Y nghĩ như vậy, liền lôi chuyện cũ ra để nói chuyện.
“Lần trước chúng ta đến đây, có phải lúc đó em đang quay bộ phim đầu tiên đúng không?”
“Ừ.”
“Khoảng thời gian đó, anh phải thường xuyên đi ra ngoài bàn chuyện hợp tác. Vì tiện đường anh còn cho em đi nhờ xe.”
“Ừ, chắc vậy?”
Bạch Y di chuyển ghế lại gần với chỗ mà Trình Minh Ý đang ngồi, bật cười nói: “Trình tiên sinh, em có một bí mật muốn nói cho anh biết.”
Trình Minh Ý vẻ mặt bình tĩnh, hỏi là cô, “Là chuyện gì?”
“Ngày hôm đó, em hơi vô ý, thay anh nhận một cuộc điện thoại. Còn nghe được Trình tổng nói anh đem hết công việc cho anh ấy xử lý. Rồi anh ấy thắc mắc rốt cuộc là anh đang bận chuyện gì.”
“…”
“Anh nói thật cho em biết, có phải anh cố ý bớt chút thời gian để qua đón em đúng không?”
“…”
Bạch Y cảm thấy có phải do cô đang hoa mắt. Nếu không cô làm sao có thể nhìn thấy người luôn giữ trầm ổn cùng bình tĩnh, lạnh lùng xen lẫn với sự tự tin. Nay trên khuôn mặt bỗng nhiên đỏ rực và xấu hổ. Cô không xác thực được bây giờ là thực hay mơ, nháy mắt mấy cái, biểu cảm kia đã biến mất không còn dấu vết.
À, hóa ra cô đã hoa mắt
Trình Minh Ý xoa đầu cô: “Tính cách của Minh Hi có vài chỗ còn chưa ổn. Anh nghĩ mình nên dạy dỗ cẩn thận lại cậu ấy.”
Bạch Y cũng tán đồng với ý kiến này. Ngày thường, Trình Minh Hi luôn giữ bộ mặt lạnh lùng và xa cách. Nhìn dáng vẻ thì rất giống với hình tượng tổng tài bá đạo. Nhưng nếu đặt lên bàn cân so sánh với Trình Minh Ý, công bằng mà nói thì anh ta cần phải nỗ lực phấn đấu mới đuổi kịp được Trình Minh Ý.
“Minh Ý.” Bạch Y ngẩng đầu lên, ánh mắt chân thành nhìn về phía Trình Minh Ý, cô nhấn mạnh từng câu chữ, “Cảm ơn anh, từ lúc bắt đầu cho đến tận bây giờ.”
Trình Minh Ý ngây người ra, khóe môi khẽ nhếch lên, dịu dàng nói: “Anh cũng nên gửi lời cảm ơn đến em.” Nhờ có cô mà cuộc sống tẻ nhạt của anh bỗng nhiên xuất hiện độ ấm.
Buổi hẹn hò ngày hôm nay diễn ra trong sự ấm áp và hạnh phúc. Hai người ngày xưa chỉ biết vùi đầu vào trong công việc, tạm thời đã có thể gỡ được gánh nặng trong lòng. Cả hai vui vẻ bên nhau, cho đến tận lúc trước khi ngủ, vẫn lưu luyến chưa muốn rời xa nhau.
Ở trước cửa phòng ngủ của Bạch Y, hai người nói với nhau câu chúc ngủ ngon, rồi cùng trao cho nhau nụ hôn. Có lẽ vì bầu không khí của ngày hôm nay rất tốt, cái cảm giác thỏa mãn và ngọt ngào này hai người chưa từng trải qua. Mặc dù hai người đã tắm rửa nên cũng dần tỉnh táo lại, những suy nghĩ đen tối cũng dần tiêu tan. Rõ ràng chỉ là một cái chạm môi thoáng qua, nhưng càng về sau càng trở nên cuồng nhiệt, cả hai đều có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người đối phương.
Hương hoa oải hương có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ. Lại bị bầu không khí trong phòng lúc này nhuộm thành một mùi hương quyến rũ, trong lúc nhất thời có chút ý loạn tình mê, Bạch Y có thể nhìn thấy trong đôi mắt của Trình Minh Ý xuất hiện một tia dục vọng, khiến cô cảm thấy hơi xa lạ.
Bạch Y vừa nãy vẫn còn chìm đắm trong bầu không khí quyến rũ kia, bây giờ tự nhiên mất hết sạch, cô chỉ lặp đi lặp lại một câu nói trong đầu: Là người trưởng thành…hẳn nên là.
“Y Y.” Giọng nói trầm thấp quyến rũ của Trình Minh Ý như một đòn chí mạng, “Chúng ta là một cặp đôi.”
Bạch Y vừa mới nghĩ thông suốt, nay nhịp tim đập càng lúc càng nhanh, như muốn đâm thủng màng nhĩ của cô, mà cả hai đang đứng gần nhau như vậy, chắc chắn anh đang nghe rất rõ. Vì mới từ nhà tắm bước ra, nên trên người vẫn còn hơi nhiễm hơi nước, cặp mắt đào hoa trời sinh so với ngày thường càng trở nên hấp dẫn hơn. Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm thực sự rất khó có thể thoát ra được. Áo ngủ anh đang mặc rất mỏng, cơ ngực lúc ẩn lúc hiện.
Tiên sinh à, ngài đã phạm quy.
Tim đập quá nhanh khiến cho cô đột nhiên cảm thấy cơ thể có hơi đau nhức. Chính là cái cảm giác vừa xa lạ nhưng lại rất quen thuộc. Cảm xúc lúc đó giống như vừa mới bị dội một gáo nước lạnh lên đầu. Khiến cho Bạch Y dần trở nên tỉnh táo lại.
Cô vẫn chưa quên, mình đang che giấu Trình Minh Ý điều gì.
Mặc kệ bất cứ nguyên nhân nào, cố tình giấu diếm không nói thật đã là một hành động sai trái. Dù sau này có thành khẩn nói tất cả mọi chuyện cho anh nghe. Chưa chắc Trình Minh Ý chấp nhận lời giải thích của cô. Một người đàn ông vừa lịch lãm ga lăng lại còn rất trách nhiệm như anh. Bạch Y không hy vọng vì chuyện này sẽ khiến cho anh rơi vào tình thế khó xử.
“Minh Ý, em…”
Bạch Y muốn nói lại thôi, biểu cảm bối rối do dự đều được Trình Minh Ý thu lại hết vào trong mắt. Lời cự tuyệt này, đã kéo anh trở lại trước bờ vực của dục vọng. Trình Minh Ý luôn tự nhận có năng lực tự chủ rất mạnh, chỉ đến khi gặp Bạch Y mới bị lật ra khỏi đường ray. Đột nhiên anh cảm thấy có hơi khó chịu.
“Là tại anh quá nóng vội.” Giọng nói của Trình Minh Ý đã khôi phục lại sự lạnh lùng và trầm tĩnh, anh dịu dàng xoa đầu Bạch Y, “Anh xin lỗi.”
Bạch Y lắc đầu, mỉm cười nói: “Anh không làm gì sai cả.”
Trình Minh Ý nhìn nụ cười ấm áp của Bạch Y, anh biết là cô không để ý chuyện kia, anh liền cảm thấy an tâm hơn. Nói câu chúc ngủ ngon rồi quay trở lại phòng ngủ.
Buổi hẹn hò ngày hôm nay trôi qua rất tốt đẹp và hoàn hảo. Nhưng chỉ vì khúc nhạc đệm phía trước, đã tạo ra sự tiếc nuối. Bạch Y thơ thẩn nhìn lên trần nhà, trong lòng cô đang sám hối trước thần phật.
Là con người mà, cho dù hoàn hảo đến đâu rồi cũng sẽ mắc phải sai lầm.Cô giở lịch ra nhìn, cũng sắp tới ngày Thẩm Ngạo Kỳ quay trở lại Bắc Kinh, là người học sinh ngoan thấm nhuần tư tưởng đạo đức Bạch Y lần đầu tiên cảm thấy lương tâm cắn dứt. Trình Minh Ý trong vai trò người bạn trai thực sự quá tốt, thỏa mãn mọi tiêu chí chọn bạn trai của cô. Chính vì vậy, lại càng khiến cho cô cảm thấy chột dạ.
Hầy, không nghĩ tới lúc nữ chính tìm tới tận cửa để khiêu khích, hay thậm chí sự nghiệp có nguy cơ tiêu tan, mà cô vẫn bình tĩnh đối diện. Nhưng khi đối diện với Trình Minh Ý, không hiểu sao Bạch Y luôn cảm thấy mình luôn nắm chắc phần thua.
Sáng sớm ngày hôm nay, Tiểu Triệu đã gọi điện thoại cho cô từ sớm. Vừa mới nghe điện thoại, Tiểu Triệu đã nói ba lời xin lỗi liên tiếp tới cô. Bạch Y liền đoán ra được thể nào cũng không phải là chuyện tốt. Tiểu Triệu đã nói cho cô biết hiệu quả tuyệt vời sau đêm bán kết của chương trình C-J 100, tổ chương trình nhờ công ty chuyển lời, họ muốn tiếp tục hợp tác với cô. Lại còn có hai nền tảng lớn trên mạng muốn tìm tới cô để làm khách mời trong gameshow, đều là hai nền tảng rất đông người xem, lịch phát sóng chương trình cũng chỉ cách nhau mấy khung giờ.
“Đến công ty xem thử, còn nhận hay không nhận thì tùy em.” Tiểu Triệu dựa vào kinh nghiệm lần trước, từng bước từng bước dụ cô vào bẫy, “Mấy người bọn họ đều là bạn bè thân thiết của chị, chị không nỡ thẳng thắn cự tuyệt bọn họ. Nên em cứ đến xem thử đi, nếu không thích thì chị sẽ từ chối giúp em. Không bắt buộc em đâu mà lo.”
Bạch Y không còn cách nào khác, đành phải gác lại kì nghỉ. Cứ coi như đến công ty đi dạo một vòng đi. Cô chỉ cần giữ vững lập trường quan điểm, không tiếp nhận công việc này. Chắc chắn Tiểu Triệu sẽ không miễn cưỡng, ép buộc cô.
Mới bước vào công ty, Bạch Y đang đứng chờ thang máy ở lầu một. Thì đúng lúc bắt gặp người từ trong thang máy bước ra, người đó chính là Tiểu Triệu. Cô cứ tưởng mình che kín mít như vậy, thì Tiểu Triệu sẽ không nhận ra mình. Nào ngờ chỉ cần nhìn lướt qua, là cô ấy đã nhận ra cô.
Hai người bọn họ nở nụ cười ẩn ý, cũng phải một khoảng thời gian rồi, hai người mới gặp lại nhau. Cũng chỉ có hai người đi trong thang máy, nên hai người trực tiếp bàn bạc công việc với nhau.
“Trước khi xem hai bản hợp đồng, thì em cũng nên suy nghĩ cẩn thận trước khi quyết định. Ít nhất cũng nên nể mặt chị một chút.” Tiểu Triệu cười vỗ vai cô, “Chị không bắt ép em đâu.”
Bạch Y khẽ cười nói: “Em biết mà, cảm ơn chị.”
Hai người mới vừa đi ra khỏi thang máy, còn chưa kịp bước vào văn phòng của Tiểu Triệu, liền thấy có người đang đứng ở phía trước đang vẫy tay ra hiệu với Tiểu Triệu, “Chị Triệu, nghệ sĩ chị dẫn dắt lại vướng phải scandal!”
Tiểu Triệu thu lại vẻ mặt tươi cười, cấp tốc đi về phía trước, hỏi: “Là ai vậy?”
“Đây, chuyện này vừa mới được tung hai phút trước.” Nhân viên kia ngay lập tức đưa điện thoại di động cho Tiểu Triệu.
Tiểu Triệu nhíu mày lại, ngẩng đầu lên nhìn Bạch Y, sau đó cúi đầu xuống cẩn thận xem kỹ nội dung trên tin tức, thi thoảng lướt lướt màn hình.
Cái ánh mắt vừa nãy của Tiểu Triệu, đương nhiên Bạch Y có thể đoán ra được. Nhân vật chính lần này lại là cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.