Chương 92
Thanh Điềm Hồng Mẫu
19/05/2022
Lục Thừa Hàng: "Về đến nhà rồi à, trên đường gặp phải tắc đường."
Bạch Y: "Không, vì đã qua giờ cao điểm. Nên đường đi di chuyển khá thuận lợi. Thôi, tôi vào trong phòng cất đồ đạc."
Trên đường đi tới đây, Bạch Y cũng gọi điện thoại và báo trước cho Lục Thừa Hàng biết. Bởi vậy, nên anh ta không hề cảm thấy bất ngờ, rất thoải mái chào hỏi Trình Minh Ý .
Bạch Y cất hành lý để đồ vào trong phòng ngủ dành cho khách, Lục Thừa Hàng chỉnh sửa lại vạt áo, dáng vẻ không thèm để tâm tới: "Trình tổng, cái ánh mắt anh nhìn tôi thực sự khiến cho tôi không cảm thấy thoải mái. Cho dù là tôi tự nguyện hủy bỏ hôn ước với Y Y. Nhưng chúng tôi vẫn là những người bạn thân với nhau suốt 20 năm qua."
Tự nguyện?
Trình Minh Ý nhíu mày lại: "Luật sư Lục, anh hiện tại có phải muốn cùng với tôi giải quyết mọi chuyện rõ ràng. Tôi biết mấy năm nay anh đã làm ra rất nhiều hành động không phải với bạn gái tôi?"
Lục Thừa Hàng ngẩng đầu lên nhìn anh, "Trình tổng, anh có chắc chắn muốn đấu một trận với vị luật sư nổi tiếng nhất nước Mỹ. Đương nhiên là chỉ dùng lời nói để tranh luận?"
"Đương nhiên là được, tôi ở trên bàn đàm phán, từ trước đến nay chưa từng thua bất kỳ ai."
"Ồ, hóa ra là như vậy. Thế mà tôi cứ tưởng, trong lúc mọi người đang tranh luận với nhau về dự án khu nghỉ dưỡng du lịch. Trình tổng cứ im lặng suốt trong cả buổi họp. Làm tôi chưa kịp dàn dựng binh lính mà đã phải vội vàng thu quân."
"..."
Bạch Y sau khi cất hành lý của Trình Minh Ý vào trong phòng, lúc đi ngang qua phòng khách liền nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại nhàm chán kia. Giống như việc cô không thích Trình Minh Ý nhúng tay vào chuyện của cô với Chu Quỳnh Vũ, thì cô cũng không thích can thiệp vào cuộc đấu võ miệng giữa hai người nam nhân này.
Huống hồ, việc Bạch Sương dễ dàng chịu buông tha cho Trình Minh Ý. Đến tận bây giờ cô vẫn không tin điều đó là thật. Có lẽ bởi vì khoảng thời gian trước, cuộc sống của cô luôn bị biến đổi vì cuộc tranh đấu của cô với nữ chính. Đã trải qua bao nhiêu thử thách gian nan. Nên hiện tại Bạch Y vẫn chưa kịp thích nghi với cuộc sống sóng yên biển lặng.
Cho dù là Bạch Y sử dụng biện pháp vừa đấm vừa xoa, hay là cô cố tình làm nũng. Thì Trình Minh Ý vẫn chỉ nói đúng hai từ.
"Bí mật."
Bị sự tò mò quấy rầy cô suốt cả đêm, đến sáng ngày hôm sau Bạch Y không nhịn được nữa, nhân lúc hai người đàn ông kia đang đối chọi nhau rất gay gắt ở trong phòng khách. Bạch Y cầm theo di động trốn ra ngoài ban công, cô vội vàng gọi điện thoại cho Bạch Sương.
Có lẽ lúc này Bạch Sương đang chủ trì một cuộc họp video trên tuyến, Bạch Y đã đứng ở ban công tầm khoảng gần 10 phút, phải hứng chịu bao nhiêu cơn gió lạnh buốt, thì người ở đầu dây bên kia mới bắt máy. Nhưng câu mở đầu nghe có gì đó không thích hợp?
"Tìm chị có việc gì? Chả lẽ buổi họp ngày hôm qua, em vất vả quá nên bây giờ cổ họng bị mất tiếng rồi à?"
Cố gắng đè sự sợ hãi ở trong lòng xuống, nhưng chỉ cần nghĩ mình đang nói chuyện điện thoại với đối phương, Bạch Y khẽ nuốt nước miếng: "Chị có cảm thấy hài lòng với kết quả đạt được sau buổi đàm phán?"
Bạch Sương: "Thừa Hàng gửi bản hợp đồng cho chị xem rồi, chị cảm thấy rất hài lòng. Nhưng mà dự định lúc đầu chị là muốn dùng tiền để đầu tư thay cho lời cảm ơn đến Trình Minh Ý cùng Chu Cảnh Trạm, nhưng kết quả cuối cùng người có lợi lại chính là phía chúng ta?"
"Bởi vì em gái của chị quá lợi hại... còn có Lục Thừa Hàng nữa." Bạch Y cảm thấy rất tự hào.
"Ừ, đã trưởng thành bình tĩnh và thông minh hơn rồi. Không còn giống với lúc trước nữa." Bạch Sương bật cười nói, "Chị thấy Ngạo Kỳ nói rất đúng, dường như em đã biến thành một người hoàn toàn khác. Mà chị đã hứa với Trình Minh Ý, nếu em có thể giữ được sự bình tĩnh trên bàn đàm phán, và có thể đưa ra những quyết định chính xác. Thì chị sẽ bỏ phiếu đồng ý cho Trình Minh Ý. Thế em tìm chị vì có chuyện gì ?"
Bạch Y cố nhịn cười hỏi: "Em muốn hỏi lý do vì sao chị lại đồng ý?"
Bạch Sương: "Bởi vì chị biết rất rõ, cô em gái của chị không được thông minh cho lắm. Nhưng mà ở trong tình huống đó, mà con bé vẫn có thể bình tĩnh đưa ra những quyết định rất chính xác. Nếu sau này, ngay cả khi em không còn đi chung đường với Trình Minh Ý, thì chị tin em vẫn có thể tự bước đi bằng chính đôi chân của mình."
Mà ý của cô ấy chính là, sợ Bạch Y chỉ mãi lo đến chuyện yêu đương, còn những thứ khác thì không thèm để tâm tới. Bạch Sương chính là người như vậy. Những lời mà cô ấy nói có phía sau đầu ẩn chứa những ý nghĩ vô cùng sâu xa.
Bạch Y đã từng là con một trong nhà, sau khi tốt nghiệp đại học, cô luôn vất vả ở bên ngoài để gây dựng sức nghiệp. Bởi vì người nhà của cô đã mất, đã rất lâu rồi cô không hưởng thụ sự quan tâm chu đáo của người thân trong gia đình. Điều này khiến cho cô rất cảm động, giọng nói của cô có hơi nức nở: "Chị cứ yên tâm, em gái của chị, sẽ không để ai bắt nạt cô ấy đâu."
Bạch Sương có hơi bất ngờ, sau đó liền bật cười nói: "Vừa mới khen em giờ trưởng thành hơn rồi, tại sao lại vẫn mít ướt như vậy. Tuần sau chị sẽ đi đến Thượng Hải, em ở bên đó cùng với Thừa Hàng cố hoàn thành thật tốt công việc, nhớ không được mắc sai lầm đâu nhé."
Bạch Y sụt sịt nói: "Chị, Trình Minh Ý anh ấy đã nói những gì mà thuyết phục được chị."
Đầu dây bên kia im lặng trong tầm khoảng vài giây, liền truyền đến tiếng cười của Bạch Sương: "Bí mật."
Bạch Y: "..."
Người ta từng nói người được học hành chuyên nghiệp thì vẫn hơn. Mặc dù Trình Minh Ý cũng là một người ăn nói rất sắc sảo trên bàn đàm phán. Anh cũng từng rất nhiều lần dồn đối phương vào đường cùng, và khiến cho họ buộc phải chấp nhận điều kiện mà anh đưa ra. Nhưng nếu so sánh với một vị luật sư nổi tiếng, thì anh vẫn không thể bằng người ta được. Nhất là khi Lục Thừa Hàng thực sự đã chấp nhận buông tay, anh ta từ tốn kể cho anh nghe những kỉ niệm từ hồi lúc nhỏ của hai người bọn họ. Thậm chí còn khiến cho Trình Minh Ý không thể phản bác lại trước những lời lập luận logic của anh ta.
Sau đó anh không còn có cách nào khác, đành phải đi tìm Bạch Y để trút cơn giận.
Bạch Y cảm thấy có hơi bất đắc dĩ, cô đứng nhìn cảnh Trình Minh Ý nằm lì ở trên giường cô. Nói như thế nào thì anh cũng không chịu rời đi. Cô mặc chiếc váy lụa tơ tằm, nằm xuống bên cạnh người anh. Cái giường này vốn dĩ rất lớn, hai người có thể mỗi người nằm một đầu mà không đụng chạm gì đến nhau. Nhưng Trình Minh Ý cứ nhất quyết đòi ôm chặt lấy cô, hai người cứ duy trì cái bầu không khí ái muội, cả hai im lặng, bốn mắt nhìn nhau.
"Hai người chúng ta nói chuyện với nhau một lúc đi, nói chuyện xong thì anh phải quay trở lại phòng của anh để ngủ." Bạch Y nhìn thấy Trình Minh Ý đang nắm chặt lấy tay cô, đành phải lên tiếng.
Trình Minh Ý giọng điệu rất tủi thân: "Lục Thừa Hàng anh ta thực sự rất hiểu rõ về em. Khiến cho anh cảm thấy hai người chúng ta vẫn chưa đủ thân thiết."
Bạch Y nhíu mày lại: "Anh cảm thấy như thế nào mới được tính là thân thiết?"
Trình Minh Ý nhìn chằm chằm quan sát cô một lúc rất lâu, rồi bỗng nhiên anh ngồi dậy, một tay khẽ chống xuống, rồi cúi đầu xuống hôn lên khóe môi cô. Khoảng cách của hai người rất gần, cô có thể cảm nhận lồng ngực rắn chắc của anh. Cả người cô nóng bừng lên, trái tim của cô đập thình thịch, cô cảm thấy mình có hơi sợ hãi.
"Như vậy mới được tính là thân thiết." Trình Minh Ý nói nhỏ vào tai cô.
Bạch Y thở dốc, cố tình ngó lơ bầu không khí ngày càng trở nên quyến rũ và gợi cảm kia đi, sau đó cô khẽ đẩy người anh ra, bàn tay hai người vẫn nắm chặt lấy nhau, vẫn tiếp tục cuộc nói chuyện ngây thơ giống với học sinh tiểu học, "Thừa Hàng thực ra không hiểu rõ em bằng anh."
Những điều mà Lục Thừa Hằng biết, đó là về nguyên chủ chứ không phải cô.
Trình Minh Ý nét mặt hớn hở: "Thật à?"
"Ừ, là thật." Bạch Y khẳng định chắc chắn, "Nếu anh muốn cùng em lôi chuyện cũ ra để tính sổ, thì em cũng có một vài chuyện muốn hỏi anh. Từ lúc nào thì anh đã thích em, mà không xem em là thế thân của Chu Quỳnh Vũ."
"..." Trình Minh Ý vẻ mặt buồn bã, vừa cảm thấy có hơi bất dĩ, nhưng anh vẫn dịu dàng giải thích, "Quỳnh Vũ đối với anh mà nói, cũng chỉ là bạn bè hoặc có thể coi là người quen mà thôi."
"Ừ…ừ?"
"Hình như là, từ sau ngày thứ hai mà chúng ta quen biết nhau. Anh cảm thấy em không còn liên quan gì đến với Quỳnh Vũ."
Ngày thứ hai, rốt cuộc đã có chuyện gì phát sinh ra trong ngày hôm đó? Bạch Y đang cố gắng nhớ lại, Trình Minh Ý khẽ nghịch một sợi tóc đen nháy của cô, anh nở nụ cười, "Quỳnh Vũ đâu có ngốc nghếch như em."
"..."
"Quỳnh Vũ cho đến tận bây giờ sẽ không bao giờ làm chuyện mà cô ấy nắm không chắc." Trình Minh Ý nói, "Em còn suýt chút nữa đã thiêu cháy phòng bếp nhà anh."
"... Thôi không nhắc lại mấy chuyện cũ nữa, nếu không thì mỗi lần anh nhớ đến món canh mà em làm cho anh, anh liền không nhịn được cười."
"Cho đến bây giờ, anh chưa nhìn thấy một người vào giống với em. Vừa dịu dàng vừa rất đáng yêu, không tranh giành với người khác, và cũng không đi bắt nạt người khác. Nhìn em giống với ánh sáng mặt trời luôn khiến cho người khác cảm thấy ấm áp." Trình Minh Ý khẽ véo má Bạch Y, "Nhưng ở hiện tại, em chính là Bạch tổng vừa thông minh lại còn rất xuất chúng?"
"Hừ!"
Khoảng tầm ba ngày sau, Bạch Sương chính thức đến Thượng Hải. Chủ yếu đi đến đây để trông coi hai người. Bạch Y cùng Lục Thừa Hàng không dám lơ là công việc, nhanh chóng đi hoàn thành các công việc được giao. Ngoài việc xử lý dự án khu nghỉ dưỡng du lịch ở Tam Á ra, hai người còn phải đi chuẩn bị thành lập chi nhánh công ty ở Bắc Kinh, rồi còn phải bàn giao công việc với cấp dưới.
Thi thoảng trong lúc rảnh rỗi, Bạch Y thử lên mạng tìm kiếm thông tin liên quan tới cô. Quả nhiên đúng như những gì cô đoán, xu hướng của giới giải trí luôn thay đổi rất nhanh, đặc biệt là mỗi năm lại có rất nhiều người mới được debut. Ngoài trừ bộ phim mà lúc đầu vốn dĩ cô đảm nhận vai chính, rồi sau đó có thông tin người đảm nhận vai nữ chính đã thay sang người khác. Tin tức này có lọt vào top search weibo. Sau đó lại đến sự kiện Chu Quỳnh Vũ chính thức gửi lời xin lỗi tới cô, tin tức này đã nhanh chóng lọt vào tophot search. Sau đó, mọi người cũng nhanh chóng không còn để ý tới tin tức đó nữa.
Những bình luận trên nick weibo của cô cũng dần trở nên thưa thớt. Tiểu Triệu nói rất đúng, cô không cần phải lên tiếng công khai mình chính thức rời khỏi giới giải trí, mà cô chỉ cần cứ giữ im lặng rồi rời đi. Rồi mọi người cũng dần lãng quên cô.
Một tháng sau, Bạch Y đã hoàn thành xong công việc, cô định đến văn phòng của Bạch Sương để báo cáo kết quả công việc, đúng lúc cô cũng nhìn thấy Trình Minh Ý đang ngồi ở đây. Bạch Y lúc nhìn thấy hai người bọn họ, trong lòng của cô liền cảm thấy rất căng thẳng, cô sợ Bạch Sương lại nhớ tới mấy chuyện kia lại tức giận, rồi chị ấy lại tiếp tục gây khó dễ cho Trình Minh Ý.
Cô nhanh chóng bước vào trong phòng, giao tài liệu cho Bạch Sương, thi thoảng lại quay sang nhìn cái người sở hữu khuôn mặt rất đẹp trai kia. Nhìn sắc mặt của anh vẫn tốt, cô cũng cảm thấy yên tâm hơn.
"Hoàn thành công việc rất tốt. Giám đốc Trường còn dành cho em rất nhiều lời khen." Bạch Sương cúi đầu xuống xem thử tài liệu, một lúc sau liền lên tiếng, "Em gái ngốc chị giờ đã trưởng thành, xem ra..."
"Ba tháng!" Bạch Y khẽ chớp chớp đôi mắt, vội vàng giơ 3 ngón tay lên, "Vẫn giống như lời ước hẹn trước kia."
Bạch Sương ngẩng đầu lên nhìn cô, lạnh lùng nói: "Em mới chỉ ngoan ngoãn làm việc có được một tháng. Mà nửa năm trước, em cũng tự hiểu mà. Chắc không cần chị phải nhắc lại?"
Bạch Y lập tức nở nụ cười để làm lành: "Đây chính là lời xin lỗi mà em muốn gửi đến chị, nửa năm qua em đã làm cho chị rất mất mặt. Nên bây giờ em muốn được sửa lại sai lầm."
Bạch Sương bật cười, từ tốn nói: "Cũng chẳng khác nhau là mấy… Mà Trình tổng vừa mới nói với chị, là muốn mang em về ra mắt bố mẹ cậu ấy, thế ý của em là thế nào?"
"Hả?"
Từ khi Bạch Sương xuất hiện, Bạch Y cảm thấy những gì mà mình trải qua dường như đẩy nhanh tốc độ gấp tám lần, lúc trước cô vẫn còn muốn ngồi ì một chỗ và không muốn làm bất cứ việc gì, nhưng hiện tại chỉ cần Bạch Sương giơ chân lên là cô đã vội vàng chạy thật nhanh.
"Trình Minh Ý, chị có một vài lời muốn nhắc nhở cậu trước." Bạch Sương dịu dàng nói, "Nếu có một người nào đó trong gia đình nhà em, khiến cho em gái chị cảm thấy không được thoải mái..."
"Tổng giám đốc Bạch, xin chị cứ yên tâm." Trình Minh Ý nói, "Em sẽ không để cho bất kỳ ai khi dễ cô ấy."
***
Đây là lần đầu tiên Bạch Y cùng Trình Minh Ý đi đến khu biệt thự của Trình gia, cũng rất giống với những gì trong sách miêu tả. Khu biệt thự này nằm gần vùng ngoại ô của thành phố Bắc Kinh. Nên ở xung quanh khu biệt thự rất yên tĩnh, nhưng muốn vào khu biệt thự phải đi qua rất nhiều chốt kiểm soát. Ngôi biệt thự ở trước mặt được thiết kế theo kiểu Pháp. Nhìn khu vườn ở bên cạnh, được trồng rất nhiều loài hoa và cây cảnh quý. Ngôi biệt thự này không quá mức xa hoa, nhưng cô có thể cảm nhận sự lạnh lẽo và xa cách.
Rất giống với tính cách của người chủ ngôi biệt thự.
Lúc bước xuống xe, Bạch Y cứ tưởng Trình Minh Ý đã nhờ nhân viên cấp dưới đi chuẩn bị quà. Nhưng lúc này cô mới biết anh chưa chuẩn bị thứ gì cả? Ngay cả khi đến nhà một người bạn, mà đi tay không đến thì thực sự rất ngại.
"Không cần, mẹ anh không quan trọng mấy chuyện đó đâu, đối với bà ấy điều quan trọng nhất chính là anh dẫn em về ra mắt. Còn mấy thứ khác đều không quan trọng."
"Nhưng mà..."
"Đừng có nhưng nhị gì nữa." Cả hai người cứ lôi kéo nhau ở trước cửa, nhưng sức mạnh của cô chỉ là gãi ngứa cho Trình Minh Ý, "Nếu em còn như vậy nữa thì anh sẽ hôn em đó."
"..."
Kể từ khi nhận được sự cho phép của Bạch Sương, Trình Minh Ý người này ngày càng ăn nói lớn mật. Bạch Y sau khi nghe thấy mấy lời đó, cô cảm thấy rất xấu hổ. Nhưng người này sắc mặt vẫn tỉnh bơ. Có đôi khi, Bạch Y thực sự rất muốn quay lại khoảng thời gian mà hai người mới quen biết, lúc đó cái người đàn ông lạnh lùng cao ngạo kia. Cả ngày chả nói được mấy câu. Hầy, còn bây giờ…
Muốn đi vào nhà, thì phải đi qua một khu vườn. Còn chưa bước vào cửa, cả hai đã nghe thấy tiếng cười đùa nói chuyện từ bên trong truyền ra. Trình Minh Y quay sang nhìn Bạch Y, anh dặn dò cô: "Đừng quá lo lắng."
"Em không hề lo lắng, em chỉ sợ anh dẫn em vào nhầm nhà người khác thôi."
Lần này quay trở lại Bắc Kinh, chỉ là suy nghĩ nhất thời của Trình Minh Ý. Công việc ở bên kia vẫn chưa giải quyết xong, Chu Cảnh Trạm và mấy người khác vẫn còn phải ở lại Thượng Hải để làm việc. Mà Bạch Sương là người rất khó đoán, anh cũng sợ cô ấy sẽ thay đổi ý định. Nên tốt nhất là anh phải biết cách nắm chặt lấy cơ hội. Anh cũng chỉ mới gọi điện thoại thông báo cho cha mẹ, sau đó bắt Tiểu Lý đang ngủ ngon lành phải bật dậy đi mua vé máy bay ngay trong đêm cho anh.
Bình thường vào giờ này, Trình phu nhân đang ngồi thưởng thức trà ở ngoài sân, hoặc đi ra ngoài mua sắm, hoặc đi làm đẹp với mấy bà bạn. Nên Trình Minh Ý cũng cảm thấy rất bất ngờ vì sao trong phòng khách ngày hôm nay lại ồn ào như vậy.
Vừa bước vào, Trình Minh Ý và Bạch Y đều cảm thấy có hơi bất ngờ, mà mấy người đang ngồi trong phòng cũng nhìn thấy bọn họ, tất cả mọi người đều bị hóa đá, ngồi im không nhúc nhích.
Mấy người này, có người thì cô biết, có người thì cô không quen biết. Dù sao thì đây cũng là nhà của mình, chỉ mất vài giây để anh bình tĩnh lại. Trình Minh Ý nắm chặt lấy tay Bạch Y, khẽ nhíu mày, tiến về phía trước mấy bước.
Khi nhìn thấy hai người bọn họ, bàn tay của Chu Quỳnh Vũ khẽ nắm chặt lại.
"Ôi? Tại sao mấy đứa không nói chuyện tiếp… Minh Ý?!" Trình phu nhân từ trong phòng bếp bước ra, trong tay của bà còn cầm theo mấy đĩa bánh, lúc bà ấy nhìn thấy Trình Minh Ý và Bạch Y, đôi mắt của bà ấy sáng rực lên, "Mẹ tưởng con đang đi công tác ở Thượng Hải? Tại sao..."
Bạch Y tinh ý phát hiện ánh mắt của Trình phu nhân đang nhìn chằm chằm vào hai người, đặc biệt là đôi bàn tay đang nắm chặt của hai người. Đột nhiên cô cảm thấy có hơi xấu hổ, muốn rút tay ra nhưng không rút tay ra được.
Trình Minh Ý bình tĩnh nói chuyện: "Mẹ, tại sao trong nhà lại có nhiều người như vậy."
Ngoài Chu Quỳnh Vũ cùng Trình Minh Vi ra, còn khoảng bảy hoặc tám người khác, tất cả đều là những quý cô xinh đẹp, sang chảnh.
"Sắp đến sinh nhật của Minh Vi, nên con bé muốn mời mấy người bạn thân thiết đến nhà để dự bữa tiệc sinh nhật." Trình phu nhân vẫn đang nói chuyện với Trình Minh Ý, nhưng ánh mắt của bà lại nhìn về phía Bạch Y.
"Con nhớ không nhầm thì còn mấy ngày nữa mới đến sinh nhật của Minh Vi?"
"Bây giờ tất cả mọi người đều rất bận rộn, khó lắm mới có dịp tất cả mọi người tụ họp lại. Nên tổ chức sớm mấy ngày có sao đâu."
Trình Minh Vi cũng biết Trình Minh Ý không thích trong nhà ồn ào, liền tiến lên phía trước để giải thích: "Anh, em không biết hôm nay anh trở về."
Trình Minh Ý thản nhiên nhìn lướt qua một vòng trong phòng khách. Mấy người này đều là bạn từ nhỏ của Trình Minh Vi, hồi còn đi học cũng thường xuyên hay đến nhà anh chơi. Nên tính ra thì anh cũng quen biết mấy người này. Anh không để tâm tới các ánh mắt sùng bái và ngưỡng mộ của bọn họ. Quay lại nhìn Trình Minh Vi: "Hiếm lắm mới có dịp bạn bè em đến nhà chơi. Em ngồi đây nói chuyện với các bạn đi. Mọi người cứ tự nhiên nhé."
Từ khi nhìn thấy anh xuất hiện, mấy người này cũng không dám lên tiếng chào hỏi. Nhưng bởi vì câu nói vừa nãy của anh. Có một vài cô gái rất nhiệt tình đứng dậy chào anh " Anh Minh Ý".
Trình phu nhân mỉm cười nhìn Trình Minh Ý đang bị mấy cô gái vây xung quanh, liền lên tiếng giải vây giúp anh: "Minh Ý, con vào trong này mẹ có một vài chuyện muốn nói với con ."
Trình Minh Ý có hơi do dự quay lại nhìn Bạch Y, rồi dẫn cô đến chỗ mà Trình Minh Vi đang ngồi, "Minh Vi, anh vào trong kia một lúc, em thay anh tiếp đãi cô ấy nhé."
Đây cũng là lần thứ hai mà Bạch Y lẫn Trình Minh Vi nhìn thấy nhau. Cô nghe Thẩm Ngạo Kỳ bảo lần trước Bạch Sương cũng muốn mời Trình Minh Vi đến dự bữa tiệc Hồng Môn Yến kia. Nhưng bởi vì hôm ấy cô ta phải đi công tác, nên may mắn đã tránh được một kiếp nạn. Thế nên, ngày hôm đó Trình Minh Ý phải gánh chịu phần của hai người.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy sự xấu hổ và ngượng ngùng trong mắt đối phương. Mà lần gặp mặt trước của hai người cũng chẳng có gì vui vẻ để nhắc lại cả. Đó cũng là lần đầu tiên, Trình Minh Vi nhìn thấy có một cô gái xuất hiện trong nhà của anh trai cô ta. Và đây cũng là lần đầu tiên, cô ta nhìn thấy anh trai mình dẫn một cô gái về nhà để ra mắt. Mặc dù cô ta vẫn cảm thấy rất nghi ngờ về lai lịch xuất thân của Bạch Y. Nhưng đây chính là người chị dâu tương lai của mình, nên cô ta cũng biết ý và phải đối xử thật tốt với Bạch Y.
Trình Minh Vi nhìn Bạch Y, nở nụ cười rất thân thiện. Rồi quay sang giới thiệu cô và các người bạn của mình để mọi người làm quen với nhau. Tất nhiên là không thể thiếu Chu Quỳnh Vũ.
Với thân phận là một ngôi sao nổi tiếng trong giới giải trí, dù chỉ đến tham dự bữa tiệc sinh nhật, Chu Quỳnh Vũ cũng mặc một bộ váy rất đẹp và trang điểm rất cẩn thận. Nhưng Bạch Y tinh ý vẫn có thể nhìn ra được tâm trạng của Chu Quỳnh Vũ có vẻ không được tốt. Nhất là cặp mặt mệt mỏi của cô ấy. Khác xa với dáng vẻ cao ngạo kiêu kỳ trong quá khứ. Còn đâu là hình tượng nàng công chúa sang chảnh và quý phái ngày nào.
"Tôi với Chu tiểu thư thật sự rất có duyên với nhau." Bạch Y nở nụ cười rạng rỡ, chủ động giơ tay ra để bắt tay làm quen.
Chu Quỳnh Vũ ngẩng đầu lên nhìn cô, có hơi do dự nhưng vẫn chịu đưa tay ra để bắt tay với cô.
"Bạch Y? Bạch Y nào vậy?" Sau khi nghe Trình Minh Vi giới thiệu, có một người trong số đó tỏ vẻ ngạc nhiên, "Là cô diễn viên rất nổi tiếng trên mạng vào khoảng thời gian trước đúng không?"
"Là người đóng vai tiểu sư muội, tôi đã từng xem qua bộ phim của cô đóng."
"Nhìn cô ở ngoài đời xinh hơn trong ảnh rất nhiều. Nhưng cô dùng cách nào để theo đuổi anh Minh Ý?"
Tâm hồn bát quái, hóng chuyện, thực sự đúng là không phân biệt tuổi tác, không phân biệt nghèo hèn hay giàu sang.
"Không phải mấy vị minh tinh nổi tiếng muốn theo đuổi các vị đại gia đều sử dụng cái cách đó hay sao."
Câu nói tràn ngập sự đối kỵ và khinh bỉ vang lên, nhanh chóng thu hút được sự chú ý của Bạch Y. Cả cô và Trình Minh Vi đều quay sang nhìn người đó. Người đó quay sang khẽ vỗ nhẹ lên vai Chu Quỳnh Vũ, bật cười: "Quỳnh Vũ à, cũng bởi vì cậu có xuất thân quá tốt. Dù có bước vào giới giải trí cũng không thể học theo được dáng vẻ của mấy cô minh tinh đó. Đấy cậu nhìn mà xem, người ta chỉ dùng ít thủ đoạn mà có thể theo đuổi thành công anh Minh Ý rồi đó."
Khuôn mặt Trình Minh Vi mặt để lộ ra sự xấu hổ, quay lại nhìn sắc mặt của Bạch Y, rồi quay sang nhìn người khác, giọng nói rất nghiêm túc: "Tiểu Nhan, cậu lỡ uống rượu quá nhiều rồi. Nên bắt đầu nói liên thiên rồi đấy."
Đây là muốn trải sẵn một bậc thềm để người kia đi xuống, nhìn lướt qua mấy món đồ được đặt trên bàn, làm gì có chai rượu nào đâu. Bạch Y cũng biết Trình Minh Vi không muốn cô và mấy người này xảy ra tranh cãi, nên cố ý giảng hòa. Nhưng cái người tên Tiểu Nhan hình như không có ý định muốn bước xuống bậc thềm đó, vẫn tiếp tục quay sang để tay lên vai của Chu Quỳnh Vũ: "Bạch tiểu thư, tôi cũng chỉ vì quá tò mò mà thôi. Cho tôi hỏi cô một câu, từ khi bước vào giới giải trí cô đã kiếm được bao nhiêu tiền?"
Nhiệt độ trong mắt của Trình Minh Vi liên tục hạ xuống, nếu để anh trai của cô ta biết chuyện này, chắc chắn sẽ không để yên, thậm chí còn trách mắng cô ta. Cô ta vừa định lên tiếng để ngăn cản lại, đột nhiên Bạch Y đưa tay ra để ngăn cản hành động của cô ta.
Bạch Y nở nụ cười, quay sang nhìn Tiểu Nhan, "Người đẹp, cô đang làm việc ở đâu?"
Đối phương liền nói ra một cái tên. Bạch Y khẽ gật đầu, công ty đó thì cô cũng biết, chức vụ của người này khá giống với chức vụ mà Bạch Y đang đảm nhận. Công ty đó cũng có thể coi là hoạt động chung lĩnh vực với S&G, chẳng qua là giá trị cổ phiếu cùng quy mô sản xuất so với S&G thì vẫn còn kém rất xa.
"Tôi đã rời khỏi giới giải trí." Bạch Y nhìn chằm chằm Chu Quỳnh Vũ, "Việc này thì Quỳnh Vũ cũng biết rất rõ, với lại mỗi một nghệ sĩ sẽ được trả với mức giá cát xê khác nhau, nên tôi không rõ lắm. Thôi, nếu cô có gì thắc mắc thì cứ quay sang hỏi Quỳnh Vũ đi."
Tiểu Nhan rất bất ngờ, quay đầu sang nhìn Chu Quỳnh Vũ, liền có thể đoán ra được: "Cũng đúng, bây giờ cô đã có anh Minh Ý. Thì cũng đâu cần phải vất vả đi kiếm tiền."
Lúc đầu thì Trình Minh Vi có hơi ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức có thể đoán ra được. Anh trai đã chọn Bạch Y và muốn tiến xa hơn, mà với điều kiện tài chính của anh trai cô ta, cũng không nhất thiết để Bạch Y phải ra ngoài kiếm tiền. Làm như vậy thì cũng bớt tránh khỏi điều tiếng.
"Vậy thì hiện tại cô đang làm công việc gì?"
Bạch Y thành thật trả lời: "Tôi đã chuẩn bị về nhà ăn bám bố mẹ."
Người kia đã lộ vẻ khinh thường ra mặt .
"Vậy quê của cô ở đâu, bố mẹ cô đang làm nghề gì?"
"Bố mẹ tôi từng làm cựu tổng giám đốc của công ty S&G."
Câu nói này khiến cho tất cả mọi người ngồi đây đều im lặng, mọi người ở đây đều biết rất rõ công ty S&G, đặc biệt là lúc nghe ba từ
"tổng giám đốc" mọi người đều cảm thấy rất ngạc nhiên. Trình Minh Vi mở to hai mắt ra, vẻ mặt ngơ ngác quay lại nhìn cô.
Tiểu Nhan không giữ được bình tĩnh, khẽ nắm chặt lấy tay của Chu Quỳnh Vũ, có vẻ như Tiểu Nhan đang rất sốc, mãi một lúc lâu sau đó Tiểu Nhan mới bình tĩnh lại, lại bắt đầu quan sát thật kỹ Bạch Y.
Bạch Y có thể nhìn rõ mấy chữ đang hiện rất rõ trong mắt của Tiểu Nhan. "Không thể tin được". Cũng đúng thôi, bởi vì lần này cô vội vàng đi đến đây, nên vẫn chưa kịp sửa soạn. So với mấy bộ trang phục từ những thương hiệu nổi tiếng mà các cô ấy đang mặc, thì nhìn cô mặc quá đơn giản và trông khá quê mùa. Nhìn qua thì không giống với dáng vẻ của mấy vị tiểu thư.
Mọi người im lặng một lúc lâu, cuối cùng thì cũng có người lên tiếng: "Chỉ là cựu giám đốc thôi mà. Chứ hiện tại thì đâu có liên quan gì đến cô."
Bạch Y khẽ gật đầu: "Nhưng hiện tại, chị tôi đang làm vị trí tổng giám đốc."
"..."
Bạch Y vừa nói xong câu này, liền quay sang nhìn Chu Quỳnh Vũ, cái ánh mắt này đương nhiên làm cô ấy nhớ lại những chuyện xảy trong tối hôm đó, sắc mặt của cô ấy trở nên trắng bệch, khẽ cắn chặt lấy môi dưới.
Lúc đầu, họ đều cảm thấy khinh thường về xuất thân của Bạch Y. Sau khi nghe được sự thật, tất cả mọi người ở đây đều rất hoảng loạn.
Tiểu Nhan do dự nói: "Cô... với S&G..."
"Ừ." Bạch Y nở nụ cười rạng rỡ, "Tôi cũng đã từng nghe thấy tên của công ty mà cô đang làm việc. Khoảng hai ngày trước thì phải, lúc tôi đi ngang phòng họp. Thì thấy mọi người đang bàn bạc với nhau, hình như đang định hợp tác với nhau dự án nào đó. Đợi mấy ngày nữa tôi quay lại Thượng Hải, tôi sẽ đặc biệt chú ý và quan tâm tới dự án này."
Cũng không cần phải nói ra những lời đe dọa hay uy hiếp đối phương, nhưng vẫn có thể khiến cho đối phương sợ hãi. Cũng khá thú vị đấy chứ.
"Mọi người đang bàn với nhau chuyện gì vậy?"
Bầu không khí xấu hổ và trầm mặc không kéo dài được bao lâu, thì đã có một giọng nói lạnh lùng vang lên phá vỡ bầu không khí xấu hổ. Bạch Y khẽ thở phào nhẹ nhõm, tuy mấy lời này cô nói ra có thể trừng trị được mấy kẻ không biết điều. Nhưng cô vẫn cảm thấy rất có lỗi với Trình Minh Vi, cũng may là Trình Minh Ý đã xuất hiện kịp lúc.
Với vừa rồi, mấy người này khi nhìn thấy cô còn tỏ thái độ khinh thường ra mặt. Vừa nhìn thấy Trình Minh Ý xuất hiện, lập tức thay đổi thái độ, "Anh Minh Ý, bọn em đang kể cho nhau nghe những câu chuyện hồi còn nhỏ."
Trình Minh Ý khẽ ừ một tiếng, lập tức đi đến chỗ Bạch Y đang ngồi, "Mẹ anh muốn nói chuyện với em, đứng lên đi, anh dẫn em vào gặp bà ấy."
Bạch Y vì phép lịch sự, vẫn khẽ cúi người xuống chào mấy người kia. Sau đó, để Trình Minh Ý dắt cô đi.
"Anh Minh Ý..."
Lúc hai người đi qua chỗ của Tiểu Nhan, thấy Tiểu Nhan khẽ gọi tên Trình Minh Ý, lúc thì nhìn Trình Minh Ý lúc thì nhìn Bạch Y.
Trình Minh Ý không hề có ý định dừng lại, chỉ lạnh lùng nói một câu: "Tôi chỉ có một cô em gái tên là Minh Vi, về sau khi nhìn thấy tôi, mọi người nên gọi tôi là Trình tổng."
"..."
Chỉ cần một câu nói đơn giản là có thể hạ nốc ao đối thủ. Chung quy lại, cô cần phải học hỏi ở nam chính nhiều điều. Ở trong lòng Bạch Y, cô không tiếc lời khen ngợi dành cho Trình Minh Ý.
Bạch Y là người có tính cách rất điềm tĩnh và khá lạnh lùng, là người khá vô tư và không hay để tâm tới mấy chuyện khác. Nhưng khi cô nói chuyện với các vị trưởng bối, cô luôn giữ phép lịch sự và tôn trọng. Đặc biệt người cô chuẩn bị đi gặp lại chính là mẹ của bạn trai cô. Trình Minh Ý dẫn Bạch Y đến một căn phòng, lúc bước vào cô thấy Trình phu nhân đang ngồi chờ. Đương nhiên, lúc này cô đang rất lo lắng và có hơi sợ.
"Tiểu Bạch nhìn cháu ngoài đời so với khi nhìn trên tivi, bác cảm thấy cháu đẹp hơn rất nhiều." Trình phu nhân cười, để lộ những vết nhăn trên khóe mắt, "Giao Minh Ý cho cháu, bác cũng cảm thấy rất yên tâm."
Bạch Y: "?"
Trình tự này, cô cảm thấy có gì đó hơi sai sai? Thông thường khi con cái dẫn người yêu về ra mắt bố mẹ. Thì đầu tiên nên hỏi ngày sinh tháng đẻ, nghề nghiệp, quê quán, thậm chí là hỏi về người thân trong gia đình. Hoặc ít nhất cũng phải đi xem bói để xem có hợp duyên hợp số không?
Bạch Y rất nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, nhưng vì tích cách của cô rất khiêm tốn: "Bác đã quá lời, cháu vẫn còn rất nhiều điểm thiếu sót."
Nụ cười của Trình phu nhân chợt tắt, ánh mắt liên tục đảo qua đảo lại giữa hai người, lại nhớ tới khoảng thời gian trước Trình Minh Ý quay trở về nhà với bộ dạng buồn bã. Đột nhiên bà có linh cảm rất xấu: "Tiểu Bạch, có phải cháu không muốn ở cạnh Minh Ý nữa đúng không?"
Trình Minh Ý: "..."
Bạch Y: "..."
"Như vậy thì không được, bác không đồng ý." Trình phu nhân khẽ tiến lên phía trước một bước, rồi cầm lấy tay của Bạch Y, " Đây là lần đầu tiên Minh Ý có bạn gái, là vì bác không dạy bảo nó tử tế. Nên nó vẫn chưa biết cách quan tâm và chăm sóc cháu. Nếu có điều gì đó không phải, cháu cứ nói với bác. Bác sẽ cùng với cháu dạy dỗ lại nó cẩn thận. Nhưng cháu nhất định không được chia tay với nó."
Ồ... Tại sao nam chính là biến thành món hàng ế ẩm cần phải thanh lý gấp… Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Bạch Y bật cười nói: "Bác à, Minh Ý anh ấy thực sự rất tốt, hai người bọn cháu sẽ không chia tay."
Trình Minh Ý cảm thấy đầu đau như búa bổ: "Mẹ, mẹ đừng có dọa cho Y Y sợ ."
Trình phu nhân cảm thấy có hơi xấu hổ, nhưng vì phép lịch sự, bà đành phải nở nụ cười, khẽ ho nhẹ mấy tiếng, sau đó tao nhã quay trở lại chỗ ngồi. Lúc đầu Bạch Y còn cảm thấy rất lo lắng, nhưng sau sự hiểu lầm đáng yêu này, cô cũng dần trở nên thoải mái hơn. Vui vẻ cùng nhau trò chuyện với Trình phu nhân. Sau đó, cô cũng dần hiểu ra mọi chuyện.
Nam chính, chẳng lẽ anh có bệnh.
Bạch Y: "Không, vì đã qua giờ cao điểm. Nên đường đi di chuyển khá thuận lợi. Thôi, tôi vào trong phòng cất đồ đạc."
Trên đường đi tới đây, Bạch Y cũng gọi điện thoại và báo trước cho Lục Thừa Hàng biết. Bởi vậy, nên anh ta không hề cảm thấy bất ngờ, rất thoải mái chào hỏi Trình Minh Ý .
Bạch Y cất hành lý để đồ vào trong phòng ngủ dành cho khách, Lục Thừa Hàng chỉnh sửa lại vạt áo, dáng vẻ không thèm để tâm tới: "Trình tổng, cái ánh mắt anh nhìn tôi thực sự khiến cho tôi không cảm thấy thoải mái. Cho dù là tôi tự nguyện hủy bỏ hôn ước với Y Y. Nhưng chúng tôi vẫn là những người bạn thân với nhau suốt 20 năm qua."
Tự nguyện?
Trình Minh Ý nhíu mày lại: "Luật sư Lục, anh hiện tại có phải muốn cùng với tôi giải quyết mọi chuyện rõ ràng. Tôi biết mấy năm nay anh đã làm ra rất nhiều hành động không phải với bạn gái tôi?"
Lục Thừa Hàng ngẩng đầu lên nhìn anh, "Trình tổng, anh có chắc chắn muốn đấu một trận với vị luật sư nổi tiếng nhất nước Mỹ. Đương nhiên là chỉ dùng lời nói để tranh luận?"
"Đương nhiên là được, tôi ở trên bàn đàm phán, từ trước đến nay chưa từng thua bất kỳ ai."
"Ồ, hóa ra là như vậy. Thế mà tôi cứ tưởng, trong lúc mọi người đang tranh luận với nhau về dự án khu nghỉ dưỡng du lịch. Trình tổng cứ im lặng suốt trong cả buổi họp. Làm tôi chưa kịp dàn dựng binh lính mà đã phải vội vàng thu quân."
"..."
Bạch Y sau khi cất hành lý của Trình Minh Ý vào trong phòng, lúc đi ngang qua phòng khách liền nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại nhàm chán kia. Giống như việc cô không thích Trình Minh Ý nhúng tay vào chuyện của cô với Chu Quỳnh Vũ, thì cô cũng không thích can thiệp vào cuộc đấu võ miệng giữa hai người nam nhân này.
Huống hồ, việc Bạch Sương dễ dàng chịu buông tha cho Trình Minh Ý. Đến tận bây giờ cô vẫn không tin điều đó là thật. Có lẽ bởi vì khoảng thời gian trước, cuộc sống của cô luôn bị biến đổi vì cuộc tranh đấu của cô với nữ chính. Đã trải qua bao nhiêu thử thách gian nan. Nên hiện tại Bạch Y vẫn chưa kịp thích nghi với cuộc sống sóng yên biển lặng.
Cho dù là Bạch Y sử dụng biện pháp vừa đấm vừa xoa, hay là cô cố tình làm nũng. Thì Trình Minh Ý vẫn chỉ nói đúng hai từ.
"Bí mật."
Bị sự tò mò quấy rầy cô suốt cả đêm, đến sáng ngày hôm sau Bạch Y không nhịn được nữa, nhân lúc hai người đàn ông kia đang đối chọi nhau rất gay gắt ở trong phòng khách. Bạch Y cầm theo di động trốn ra ngoài ban công, cô vội vàng gọi điện thoại cho Bạch Sương.
Có lẽ lúc này Bạch Sương đang chủ trì một cuộc họp video trên tuyến, Bạch Y đã đứng ở ban công tầm khoảng gần 10 phút, phải hứng chịu bao nhiêu cơn gió lạnh buốt, thì người ở đầu dây bên kia mới bắt máy. Nhưng câu mở đầu nghe có gì đó không thích hợp?
"Tìm chị có việc gì? Chả lẽ buổi họp ngày hôm qua, em vất vả quá nên bây giờ cổ họng bị mất tiếng rồi à?"
Cố gắng đè sự sợ hãi ở trong lòng xuống, nhưng chỉ cần nghĩ mình đang nói chuyện điện thoại với đối phương, Bạch Y khẽ nuốt nước miếng: "Chị có cảm thấy hài lòng với kết quả đạt được sau buổi đàm phán?"
Bạch Sương: "Thừa Hàng gửi bản hợp đồng cho chị xem rồi, chị cảm thấy rất hài lòng. Nhưng mà dự định lúc đầu chị là muốn dùng tiền để đầu tư thay cho lời cảm ơn đến Trình Minh Ý cùng Chu Cảnh Trạm, nhưng kết quả cuối cùng người có lợi lại chính là phía chúng ta?"
"Bởi vì em gái của chị quá lợi hại... còn có Lục Thừa Hàng nữa." Bạch Y cảm thấy rất tự hào.
"Ừ, đã trưởng thành bình tĩnh và thông minh hơn rồi. Không còn giống với lúc trước nữa." Bạch Sương bật cười nói, "Chị thấy Ngạo Kỳ nói rất đúng, dường như em đã biến thành một người hoàn toàn khác. Mà chị đã hứa với Trình Minh Ý, nếu em có thể giữ được sự bình tĩnh trên bàn đàm phán, và có thể đưa ra những quyết định chính xác. Thì chị sẽ bỏ phiếu đồng ý cho Trình Minh Ý. Thế em tìm chị vì có chuyện gì ?"
Bạch Y cố nhịn cười hỏi: "Em muốn hỏi lý do vì sao chị lại đồng ý?"
Bạch Sương: "Bởi vì chị biết rất rõ, cô em gái của chị không được thông minh cho lắm. Nhưng mà ở trong tình huống đó, mà con bé vẫn có thể bình tĩnh đưa ra những quyết định rất chính xác. Nếu sau này, ngay cả khi em không còn đi chung đường với Trình Minh Ý, thì chị tin em vẫn có thể tự bước đi bằng chính đôi chân của mình."
Mà ý của cô ấy chính là, sợ Bạch Y chỉ mãi lo đến chuyện yêu đương, còn những thứ khác thì không thèm để tâm tới. Bạch Sương chính là người như vậy. Những lời mà cô ấy nói có phía sau đầu ẩn chứa những ý nghĩ vô cùng sâu xa.
Bạch Y đã từng là con một trong nhà, sau khi tốt nghiệp đại học, cô luôn vất vả ở bên ngoài để gây dựng sức nghiệp. Bởi vì người nhà của cô đã mất, đã rất lâu rồi cô không hưởng thụ sự quan tâm chu đáo của người thân trong gia đình. Điều này khiến cho cô rất cảm động, giọng nói của cô có hơi nức nở: "Chị cứ yên tâm, em gái của chị, sẽ không để ai bắt nạt cô ấy đâu."
Bạch Sương có hơi bất ngờ, sau đó liền bật cười nói: "Vừa mới khen em giờ trưởng thành hơn rồi, tại sao lại vẫn mít ướt như vậy. Tuần sau chị sẽ đi đến Thượng Hải, em ở bên đó cùng với Thừa Hàng cố hoàn thành thật tốt công việc, nhớ không được mắc sai lầm đâu nhé."
Bạch Y sụt sịt nói: "Chị, Trình Minh Ý anh ấy đã nói những gì mà thuyết phục được chị."
Đầu dây bên kia im lặng trong tầm khoảng vài giây, liền truyền đến tiếng cười của Bạch Sương: "Bí mật."
Bạch Y: "..."
Người ta từng nói người được học hành chuyên nghiệp thì vẫn hơn. Mặc dù Trình Minh Ý cũng là một người ăn nói rất sắc sảo trên bàn đàm phán. Anh cũng từng rất nhiều lần dồn đối phương vào đường cùng, và khiến cho họ buộc phải chấp nhận điều kiện mà anh đưa ra. Nhưng nếu so sánh với một vị luật sư nổi tiếng, thì anh vẫn không thể bằng người ta được. Nhất là khi Lục Thừa Hàng thực sự đã chấp nhận buông tay, anh ta từ tốn kể cho anh nghe những kỉ niệm từ hồi lúc nhỏ của hai người bọn họ. Thậm chí còn khiến cho Trình Minh Ý không thể phản bác lại trước những lời lập luận logic của anh ta.
Sau đó anh không còn có cách nào khác, đành phải đi tìm Bạch Y để trút cơn giận.
Bạch Y cảm thấy có hơi bất đắc dĩ, cô đứng nhìn cảnh Trình Minh Ý nằm lì ở trên giường cô. Nói như thế nào thì anh cũng không chịu rời đi. Cô mặc chiếc váy lụa tơ tằm, nằm xuống bên cạnh người anh. Cái giường này vốn dĩ rất lớn, hai người có thể mỗi người nằm một đầu mà không đụng chạm gì đến nhau. Nhưng Trình Minh Ý cứ nhất quyết đòi ôm chặt lấy cô, hai người cứ duy trì cái bầu không khí ái muội, cả hai im lặng, bốn mắt nhìn nhau.
"Hai người chúng ta nói chuyện với nhau một lúc đi, nói chuyện xong thì anh phải quay trở lại phòng của anh để ngủ." Bạch Y nhìn thấy Trình Minh Ý đang nắm chặt lấy tay cô, đành phải lên tiếng.
Trình Minh Ý giọng điệu rất tủi thân: "Lục Thừa Hàng anh ta thực sự rất hiểu rõ về em. Khiến cho anh cảm thấy hai người chúng ta vẫn chưa đủ thân thiết."
Bạch Y nhíu mày lại: "Anh cảm thấy như thế nào mới được tính là thân thiết?"
Trình Minh Ý nhìn chằm chằm quan sát cô một lúc rất lâu, rồi bỗng nhiên anh ngồi dậy, một tay khẽ chống xuống, rồi cúi đầu xuống hôn lên khóe môi cô. Khoảng cách của hai người rất gần, cô có thể cảm nhận lồng ngực rắn chắc của anh. Cả người cô nóng bừng lên, trái tim của cô đập thình thịch, cô cảm thấy mình có hơi sợ hãi.
"Như vậy mới được tính là thân thiết." Trình Minh Ý nói nhỏ vào tai cô.
Bạch Y thở dốc, cố tình ngó lơ bầu không khí ngày càng trở nên quyến rũ và gợi cảm kia đi, sau đó cô khẽ đẩy người anh ra, bàn tay hai người vẫn nắm chặt lấy nhau, vẫn tiếp tục cuộc nói chuyện ngây thơ giống với học sinh tiểu học, "Thừa Hàng thực ra không hiểu rõ em bằng anh."
Những điều mà Lục Thừa Hằng biết, đó là về nguyên chủ chứ không phải cô.
Trình Minh Ý nét mặt hớn hở: "Thật à?"
"Ừ, là thật." Bạch Y khẳng định chắc chắn, "Nếu anh muốn cùng em lôi chuyện cũ ra để tính sổ, thì em cũng có một vài chuyện muốn hỏi anh. Từ lúc nào thì anh đã thích em, mà không xem em là thế thân của Chu Quỳnh Vũ."
"..." Trình Minh Ý vẻ mặt buồn bã, vừa cảm thấy có hơi bất dĩ, nhưng anh vẫn dịu dàng giải thích, "Quỳnh Vũ đối với anh mà nói, cũng chỉ là bạn bè hoặc có thể coi là người quen mà thôi."
"Ừ…ừ?"
"Hình như là, từ sau ngày thứ hai mà chúng ta quen biết nhau. Anh cảm thấy em không còn liên quan gì đến với Quỳnh Vũ."
Ngày thứ hai, rốt cuộc đã có chuyện gì phát sinh ra trong ngày hôm đó? Bạch Y đang cố gắng nhớ lại, Trình Minh Ý khẽ nghịch một sợi tóc đen nháy của cô, anh nở nụ cười, "Quỳnh Vũ đâu có ngốc nghếch như em."
"..."
"Quỳnh Vũ cho đến tận bây giờ sẽ không bao giờ làm chuyện mà cô ấy nắm không chắc." Trình Minh Ý nói, "Em còn suýt chút nữa đã thiêu cháy phòng bếp nhà anh."
"... Thôi không nhắc lại mấy chuyện cũ nữa, nếu không thì mỗi lần anh nhớ đến món canh mà em làm cho anh, anh liền không nhịn được cười."
"Cho đến bây giờ, anh chưa nhìn thấy một người vào giống với em. Vừa dịu dàng vừa rất đáng yêu, không tranh giành với người khác, và cũng không đi bắt nạt người khác. Nhìn em giống với ánh sáng mặt trời luôn khiến cho người khác cảm thấy ấm áp." Trình Minh Ý khẽ véo má Bạch Y, "Nhưng ở hiện tại, em chính là Bạch tổng vừa thông minh lại còn rất xuất chúng?"
"Hừ!"
Khoảng tầm ba ngày sau, Bạch Sương chính thức đến Thượng Hải. Chủ yếu đi đến đây để trông coi hai người. Bạch Y cùng Lục Thừa Hàng không dám lơ là công việc, nhanh chóng đi hoàn thành các công việc được giao. Ngoài việc xử lý dự án khu nghỉ dưỡng du lịch ở Tam Á ra, hai người còn phải đi chuẩn bị thành lập chi nhánh công ty ở Bắc Kinh, rồi còn phải bàn giao công việc với cấp dưới.
Thi thoảng trong lúc rảnh rỗi, Bạch Y thử lên mạng tìm kiếm thông tin liên quan tới cô. Quả nhiên đúng như những gì cô đoán, xu hướng của giới giải trí luôn thay đổi rất nhanh, đặc biệt là mỗi năm lại có rất nhiều người mới được debut. Ngoài trừ bộ phim mà lúc đầu vốn dĩ cô đảm nhận vai chính, rồi sau đó có thông tin người đảm nhận vai nữ chính đã thay sang người khác. Tin tức này có lọt vào top search weibo. Sau đó lại đến sự kiện Chu Quỳnh Vũ chính thức gửi lời xin lỗi tới cô, tin tức này đã nhanh chóng lọt vào tophot search. Sau đó, mọi người cũng nhanh chóng không còn để ý tới tin tức đó nữa.
Những bình luận trên nick weibo của cô cũng dần trở nên thưa thớt. Tiểu Triệu nói rất đúng, cô không cần phải lên tiếng công khai mình chính thức rời khỏi giới giải trí, mà cô chỉ cần cứ giữ im lặng rồi rời đi. Rồi mọi người cũng dần lãng quên cô.
Một tháng sau, Bạch Y đã hoàn thành xong công việc, cô định đến văn phòng của Bạch Sương để báo cáo kết quả công việc, đúng lúc cô cũng nhìn thấy Trình Minh Ý đang ngồi ở đây. Bạch Y lúc nhìn thấy hai người bọn họ, trong lòng của cô liền cảm thấy rất căng thẳng, cô sợ Bạch Sương lại nhớ tới mấy chuyện kia lại tức giận, rồi chị ấy lại tiếp tục gây khó dễ cho Trình Minh Ý.
Cô nhanh chóng bước vào trong phòng, giao tài liệu cho Bạch Sương, thi thoảng lại quay sang nhìn cái người sở hữu khuôn mặt rất đẹp trai kia. Nhìn sắc mặt của anh vẫn tốt, cô cũng cảm thấy yên tâm hơn.
"Hoàn thành công việc rất tốt. Giám đốc Trường còn dành cho em rất nhiều lời khen." Bạch Sương cúi đầu xuống xem thử tài liệu, một lúc sau liền lên tiếng, "Em gái ngốc chị giờ đã trưởng thành, xem ra..."
"Ba tháng!" Bạch Y khẽ chớp chớp đôi mắt, vội vàng giơ 3 ngón tay lên, "Vẫn giống như lời ước hẹn trước kia."
Bạch Sương ngẩng đầu lên nhìn cô, lạnh lùng nói: "Em mới chỉ ngoan ngoãn làm việc có được một tháng. Mà nửa năm trước, em cũng tự hiểu mà. Chắc không cần chị phải nhắc lại?"
Bạch Y lập tức nở nụ cười để làm lành: "Đây chính là lời xin lỗi mà em muốn gửi đến chị, nửa năm qua em đã làm cho chị rất mất mặt. Nên bây giờ em muốn được sửa lại sai lầm."
Bạch Sương bật cười, từ tốn nói: "Cũng chẳng khác nhau là mấy… Mà Trình tổng vừa mới nói với chị, là muốn mang em về ra mắt bố mẹ cậu ấy, thế ý của em là thế nào?"
"Hả?"
Từ khi Bạch Sương xuất hiện, Bạch Y cảm thấy những gì mà mình trải qua dường như đẩy nhanh tốc độ gấp tám lần, lúc trước cô vẫn còn muốn ngồi ì một chỗ và không muốn làm bất cứ việc gì, nhưng hiện tại chỉ cần Bạch Sương giơ chân lên là cô đã vội vàng chạy thật nhanh.
"Trình Minh Ý, chị có một vài lời muốn nhắc nhở cậu trước." Bạch Sương dịu dàng nói, "Nếu có một người nào đó trong gia đình nhà em, khiến cho em gái chị cảm thấy không được thoải mái..."
"Tổng giám đốc Bạch, xin chị cứ yên tâm." Trình Minh Ý nói, "Em sẽ không để cho bất kỳ ai khi dễ cô ấy."
***
Đây là lần đầu tiên Bạch Y cùng Trình Minh Ý đi đến khu biệt thự của Trình gia, cũng rất giống với những gì trong sách miêu tả. Khu biệt thự này nằm gần vùng ngoại ô của thành phố Bắc Kinh. Nên ở xung quanh khu biệt thự rất yên tĩnh, nhưng muốn vào khu biệt thự phải đi qua rất nhiều chốt kiểm soát. Ngôi biệt thự ở trước mặt được thiết kế theo kiểu Pháp. Nhìn khu vườn ở bên cạnh, được trồng rất nhiều loài hoa và cây cảnh quý. Ngôi biệt thự này không quá mức xa hoa, nhưng cô có thể cảm nhận sự lạnh lẽo và xa cách.
Rất giống với tính cách của người chủ ngôi biệt thự.
Lúc bước xuống xe, Bạch Y cứ tưởng Trình Minh Ý đã nhờ nhân viên cấp dưới đi chuẩn bị quà. Nhưng lúc này cô mới biết anh chưa chuẩn bị thứ gì cả? Ngay cả khi đến nhà một người bạn, mà đi tay không đến thì thực sự rất ngại.
"Không cần, mẹ anh không quan trọng mấy chuyện đó đâu, đối với bà ấy điều quan trọng nhất chính là anh dẫn em về ra mắt. Còn mấy thứ khác đều không quan trọng."
"Nhưng mà..."
"Đừng có nhưng nhị gì nữa." Cả hai người cứ lôi kéo nhau ở trước cửa, nhưng sức mạnh của cô chỉ là gãi ngứa cho Trình Minh Ý, "Nếu em còn như vậy nữa thì anh sẽ hôn em đó."
"..."
Kể từ khi nhận được sự cho phép của Bạch Sương, Trình Minh Ý người này ngày càng ăn nói lớn mật. Bạch Y sau khi nghe thấy mấy lời đó, cô cảm thấy rất xấu hổ. Nhưng người này sắc mặt vẫn tỉnh bơ. Có đôi khi, Bạch Y thực sự rất muốn quay lại khoảng thời gian mà hai người mới quen biết, lúc đó cái người đàn ông lạnh lùng cao ngạo kia. Cả ngày chả nói được mấy câu. Hầy, còn bây giờ…
Muốn đi vào nhà, thì phải đi qua một khu vườn. Còn chưa bước vào cửa, cả hai đã nghe thấy tiếng cười đùa nói chuyện từ bên trong truyền ra. Trình Minh Y quay sang nhìn Bạch Y, anh dặn dò cô: "Đừng quá lo lắng."
"Em không hề lo lắng, em chỉ sợ anh dẫn em vào nhầm nhà người khác thôi."
Lần này quay trở lại Bắc Kinh, chỉ là suy nghĩ nhất thời của Trình Minh Ý. Công việc ở bên kia vẫn chưa giải quyết xong, Chu Cảnh Trạm và mấy người khác vẫn còn phải ở lại Thượng Hải để làm việc. Mà Bạch Sương là người rất khó đoán, anh cũng sợ cô ấy sẽ thay đổi ý định. Nên tốt nhất là anh phải biết cách nắm chặt lấy cơ hội. Anh cũng chỉ mới gọi điện thoại thông báo cho cha mẹ, sau đó bắt Tiểu Lý đang ngủ ngon lành phải bật dậy đi mua vé máy bay ngay trong đêm cho anh.
Bình thường vào giờ này, Trình phu nhân đang ngồi thưởng thức trà ở ngoài sân, hoặc đi ra ngoài mua sắm, hoặc đi làm đẹp với mấy bà bạn. Nên Trình Minh Ý cũng cảm thấy rất bất ngờ vì sao trong phòng khách ngày hôm nay lại ồn ào như vậy.
Vừa bước vào, Trình Minh Ý và Bạch Y đều cảm thấy có hơi bất ngờ, mà mấy người đang ngồi trong phòng cũng nhìn thấy bọn họ, tất cả mọi người đều bị hóa đá, ngồi im không nhúc nhích.
Mấy người này, có người thì cô biết, có người thì cô không quen biết. Dù sao thì đây cũng là nhà của mình, chỉ mất vài giây để anh bình tĩnh lại. Trình Minh Ý nắm chặt lấy tay Bạch Y, khẽ nhíu mày, tiến về phía trước mấy bước.
Khi nhìn thấy hai người bọn họ, bàn tay của Chu Quỳnh Vũ khẽ nắm chặt lại.
"Ôi? Tại sao mấy đứa không nói chuyện tiếp… Minh Ý?!" Trình phu nhân từ trong phòng bếp bước ra, trong tay của bà còn cầm theo mấy đĩa bánh, lúc bà ấy nhìn thấy Trình Minh Ý và Bạch Y, đôi mắt của bà ấy sáng rực lên, "Mẹ tưởng con đang đi công tác ở Thượng Hải? Tại sao..."
Bạch Y tinh ý phát hiện ánh mắt của Trình phu nhân đang nhìn chằm chằm vào hai người, đặc biệt là đôi bàn tay đang nắm chặt của hai người. Đột nhiên cô cảm thấy có hơi xấu hổ, muốn rút tay ra nhưng không rút tay ra được.
Trình Minh Ý bình tĩnh nói chuyện: "Mẹ, tại sao trong nhà lại có nhiều người như vậy."
Ngoài Chu Quỳnh Vũ cùng Trình Minh Vi ra, còn khoảng bảy hoặc tám người khác, tất cả đều là những quý cô xinh đẹp, sang chảnh.
"Sắp đến sinh nhật của Minh Vi, nên con bé muốn mời mấy người bạn thân thiết đến nhà để dự bữa tiệc sinh nhật." Trình phu nhân vẫn đang nói chuyện với Trình Minh Ý, nhưng ánh mắt của bà lại nhìn về phía Bạch Y.
"Con nhớ không nhầm thì còn mấy ngày nữa mới đến sinh nhật của Minh Vi?"
"Bây giờ tất cả mọi người đều rất bận rộn, khó lắm mới có dịp tất cả mọi người tụ họp lại. Nên tổ chức sớm mấy ngày có sao đâu."
Trình Minh Vi cũng biết Trình Minh Ý không thích trong nhà ồn ào, liền tiến lên phía trước để giải thích: "Anh, em không biết hôm nay anh trở về."
Trình Minh Ý thản nhiên nhìn lướt qua một vòng trong phòng khách. Mấy người này đều là bạn từ nhỏ của Trình Minh Vi, hồi còn đi học cũng thường xuyên hay đến nhà anh chơi. Nên tính ra thì anh cũng quen biết mấy người này. Anh không để tâm tới các ánh mắt sùng bái và ngưỡng mộ của bọn họ. Quay lại nhìn Trình Minh Vi: "Hiếm lắm mới có dịp bạn bè em đến nhà chơi. Em ngồi đây nói chuyện với các bạn đi. Mọi người cứ tự nhiên nhé."
Từ khi nhìn thấy anh xuất hiện, mấy người này cũng không dám lên tiếng chào hỏi. Nhưng bởi vì câu nói vừa nãy của anh. Có một vài cô gái rất nhiệt tình đứng dậy chào anh " Anh Minh Ý".
Trình phu nhân mỉm cười nhìn Trình Minh Ý đang bị mấy cô gái vây xung quanh, liền lên tiếng giải vây giúp anh: "Minh Ý, con vào trong này mẹ có một vài chuyện muốn nói với con ."
Trình Minh Ý có hơi do dự quay lại nhìn Bạch Y, rồi dẫn cô đến chỗ mà Trình Minh Vi đang ngồi, "Minh Vi, anh vào trong kia một lúc, em thay anh tiếp đãi cô ấy nhé."
Đây cũng là lần thứ hai mà Bạch Y lẫn Trình Minh Vi nhìn thấy nhau. Cô nghe Thẩm Ngạo Kỳ bảo lần trước Bạch Sương cũng muốn mời Trình Minh Vi đến dự bữa tiệc Hồng Môn Yến kia. Nhưng bởi vì hôm ấy cô ta phải đi công tác, nên may mắn đã tránh được một kiếp nạn. Thế nên, ngày hôm đó Trình Minh Ý phải gánh chịu phần của hai người.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy sự xấu hổ và ngượng ngùng trong mắt đối phương. Mà lần gặp mặt trước của hai người cũng chẳng có gì vui vẻ để nhắc lại cả. Đó cũng là lần đầu tiên, Trình Minh Vi nhìn thấy có một cô gái xuất hiện trong nhà của anh trai cô ta. Và đây cũng là lần đầu tiên, cô ta nhìn thấy anh trai mình dẫn một cô gái về nhà để ra mắt. Mặc dù cô ta vẫn cảm thấy rất nghi ngờ về lai lịch xuất thân của Bạch Y. Nhưng đây chính là người chị dâu tương lai của mình, nên cô ta cũng biết ý và phải đối xử thật tốt với Bạch Y.
Trình Minh Vi nhìn Bạch Y, nở nụ cười rất thân thiện. Rồi quay sang giới thiệu cô và các người bạn của mình để mọi người làm quen với nhau. Tất nhiên là không thể thiếu Chu Quỳnh Vũ.
Với thân phận là một ngôi sao nổi tiếng trong giới giải trí, dù chỉ đến tham dự bữa tiệc sinh nhật, Chu Quỳnh Vũ cũng mặc một bộ váy rất đẹp và trang điểm rất cẩn thận. Nhưng Bạch Y tinh ý vẫn có thể nhìn ra được tâm trạng của Chu Quỳnh Vũ có vẻ không được tốt. Nhất là cặp mặt mệt mỏi của cô ấy. Khác xa với dáng vẻ cao ngạo kiêu kỳ trong quá khứ. Còn đâu là hình tượng nàng công chúa sang chảnh và quý phái ngày nào.
"Tôi với Chu tiểu thư thật sự rất có duyên với nhau." Bạch Y nở nụ cười rạng rỡ, chủ động giơ tay ra để bắt tay làm quen.
Chu Quỳnh Vũ ngẩng đầu lên nhìn cô, có hơi do dự nhưng vẫn chịu đưa tay ra để bắt tay với cô.
"Bạch Y? Bạch Y nào vậy?" Sau khi nghe Trình Minh Vi giới thiệu, có một người trong số đó tỏ vẻ ngạc nhiên, "Là cô diễn viên rất nổi tiếng trên mạng vào khoảng thời gian trước đúng không?"
"Là người đóng vai tiểu sư muội, tôi đã từng xem qua bộ phim của cô đóng."
"Nhìn cô ở ngoài đời xinh hơn trong ảnh rất nhiều. Nhưng cô dùng cách nào để theo đuổi anh Minh Ý?"
Tâm hồn bát quái, hóng chuyện, thực sự đúng là không phân biệt tuổi tác, không phân biệt nghèo hèn hay giàu sang.
"Không phải mấy vị minh tinh nổi tiếng muốn theo đuổi các vị đại gia đều sử dụng cái cách đó hay sao."
Câu nói tràn ngập sự đối kỵ và khinh bỉ vang lên, nhanh chóng thu hút được sự chú ý của Bạch Y. Cả cô và Trình Minh Vi đều quay sang nhìn người đó. Người đó quay sang khẽ vỗ nhẹ lên vai Chu Quỳnh Vũ, bật cười: "Quỳnh Vũ à, cũng bởi vì cậu có xuất thân quá tốt. Dù có bước vào giới giải trí cũng không thể học theo được dáng vẻ của mấy cô minh tinh đó. Đấy cậu nhìn mà xem, người ta chỉ dùng ít thủ đoạn mà có thể theo đuổi thành công anh Minh Ý rồi đó."
Khuôn mặt Trình Minh Vi mặt để lộ ra sự xấu hổ, quay lại nhìn sắc mặt của Bạch Y, rồi quay sang nhìn người khác, giọng nói rất nghiêm túc: "Tiểu Nhan, cậu lỡ uống rượu quá nhiều rồi. Nên bắt đầu nói liên thiên rồi đấy."
Đây là muốn trải sẵn một bậc thềm để người kia đi xuống, nhìn lướt qua mấy món đồ được đặt trên bàn, làm gì có chai rượu nào đâu. Bạch Y cũng biết Trình Minh Vi không muốn cô và mấy người này xảy ra tranh cãi, nên cố ý giảng hòa. Nhưng cái người tên Tiểu Nhan hình như không có ý định muốn bước xuống bậc thềm đó, vẫn tiếp tục quay sang để tay lên vai của Chu Quỳnh Vũ: "Bạch tiểu thư, tôi cũng chỉ vì quá tò mò mà thôi. Cho tôi hỏi cô một câu, từ khi bước vào giới giải trí cô đã kiếm được bao nhiêu tiền?"
Nhiệt độ trong mắt của Trình Minh Vi liên tục hạ xuống, nếu để anh trai của cô ta biết chuyện này, chắc chắn sẽ không để yên, thậm chí còn trách mắng cô ta. Cô ta vừa định lên tiếng để ngăn cản lại, đột nhiên Bạch Y đưa tay ra để ngăn cản hành động của cô ta.
Bạch Y nở nụ cười, quay sang nhìn Tiểu Nhan, "Người đẹp, cô đang làm việc ở đâu?"
Đối phương liền nói ra một cái tên. Bạch Y khẽ gật đầu, công ty đó thì cô cũng biết, chức vụ của người này khá giống với chức vụ mà Bạch Y đang đảm nhận. Công ty đó cũng có thể coi là hoạt động chung lĩnh vực với S&G, chẳng qua là giá trị cổ phiếu cùng quy mô sản xuất so với S&G thì vẫn còn kém rất xa.
"Tôi đã rời khỏi giới giải trí." Bạch Y nhìn chằm chằm Chu Quỳnh Vũ, "Việc này thì Quỳnh Vũ cũng biết rất rõ, với lại mỗi một nghệ sĩ sẽ được trả với mức giá cát xê khác nhau, nên tôi không rõ lắm. Thôi, nếu cô có gì thắc mắc thì cứ quay sang hỏi Quỳnh Vũ đi."
Tiểu Nhan rất bất ngờ, quay đầu sang nhìn Chu Quỳnh Vũ, liền có thể đoán ra được: "Cũng đúng, bây giờ cô đã có anh Minh Ý. Thì cũng đâu cần phải vất vả đi kiếm tiền."
Lúc đầu thì Trình Minh Vi có hơi ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức có thể đoán ra được. Anh trai đã chọn Bạch Y và muốn tiến xa hơn, mà với điều kiện tài chính của anh trai cô ta, cũng không nhất thiết để Bạch Y phải ra ngoài kiếm tiền. Làm như vậy thì cũng bớt tránh khỏi điều tiếng.
"Vậy thì hiện tại cô đang làm công việc gì?"
Bạch Y thành thật trả lời: "Tôi đã chuẩn bị về nhà ăn bám bố mẹ."
Người kia đã lộ vẻ khinh thường ra mặt .
"Vậy quê của cô ở đâu, bố mẹ cô đang làm nghề gì?"
"Bố mẹ tôi từng làm cựu tổng giám đốc của công ty S&G."
Câu nói này khiến cho tất cả mọi người ngồi đây đều im lặng, mọi người ở đây đều biết rất rõ công ty S&G, đặc biệt là lúc nghe ba từ
"tổng giám đốc" mọi người đều cảm thấy rất ngạc nhiên. Trình Minh Vi mở to hai mắt ra, vẻ mặt ngơ ngác quay lại nhìn cô.
Tiểu Nhan không giữ được bình tĩnh, khẽ nắm chặt lấy tay của Chu Quỳnh Vũ, có vẻ như Tiểu Nhan đang rất sốc, mãi một lúc lâu sau đó Tiểu Nhan mới bình tĩnh lại, lại bắt đầu quan sát thật kỹ Bạch Y.
Bạch Y có thể nhìn rõ mấy chữ đang hiện rất rõ trong mắt của Tiểu Nhan. "Không thể tin được". Cũng đúng thôi, bởi vì lần này cô vội vàng đi đến đây, nên vẫn chưa kịp sửa soạn. So với mấy bộ trang phục từ những thương hiệu nổi tiếng mà các cô ấy đang mặc, thì nhìn cô mặc quá đơn giản và trông khá quê mùa. Nhìn qua thì không giống với dáng vẻ của mấy vị tiểu thư.
Mọi người im lặng một lúc lâu, cuối cùng thì cũng có người lên tiếng: "Chỉ là cựu giám đốc thôi mà. Chứ hiện tại thì đâu có liên quan gì đến cô."
Bạch Y khẽ gật đầu: "Nhưng hiện tại, chị tôi đang làm vị trí tổng giám đốc."
"..."
Bạch Y vừa nói xong câu này, liền quay sang nhìn Chu Quỳnh Vũ, cái ánh mắt này đương nhiên làm cô ấy nhớ lại những chuyện xảy trong tối hôm đó, sắc mặt của cô ấy trở nên trắng bệch, khẽ cắn chặt lấy môi dưới.
Lúc đầu, họ đều cảm thấy khinh thường về xuất thân của Bạch Y. Sau khi nghe được sự thật, tất cả mọi người ở đây đều rất hoảng loạn.
Tiểu Nhan do dự nói: "Cô... với S&G..."
"Ừ." Bạch Y nở nụ cười rạng rỡ, "Tôi cũng đã từng nghe thấy tên của công ty mà cô đang làm việc. Khoảng hai ngày trước thì phải, lúc tôi đi ngang phòng họp. Thì thấy mọi người đang bàn bạc với nhau, hình như đang định hợp tác với nhau dự án nào đó. Đợi mấy ngày nữa tôi quay lại Thượng Hải, tôi sẽ đặc biệt chú ý và quan tâm tới dự án này."
Cũng không cần phải nói ra những lời đe dọa hay uy hiếp đối phương, nhưng vẫn có thể khiến cho đối phương sợ hãi. Cũng khá thú vị đấy chứ.
"Mọi người đang bàn với nhau chuyện gì vậy?"
Bầu không khí xấu hổ và trầm mặc không kéo dài được bao lâu, thì đã có một giọng nói lạnh lùng vang lên phá vỡ bầu không khí xấu hổ. Bạch Y khẽ thở phào nhẹ nhõm, tuy mấy lời này cô nói ra có thể trừng trị được mấy kẻ không biết điều. Nhưng cô vẫn cảm thấy rất có lỗi với Trình Minh Vi, cũng may là Trình Minh Ý đã xuất hiện kịp lúc.
Với vừa rồi, mấy người này khi nhìn thấy cô còn tỏ thái độ khinh thường ra mặt. Vừa nhìn thấy Trình Minh Ý xuất hiện, lập tức thay đổi thái độ, "Anh Minh Ý, bọn em đang kể cho nhau nghe những câu chuyện hồi còn nhỏ."
Trình Minh Ý khẽ ừ một tiếng, lập tức đi đến chỗ Bạch Y đang ngồi, "Mẹ anh muốn nói chuyện với em, đứng lên đi, anh dẫn em vào gặp bà ấy."
Bạch Y vì phép lịch sự, vẫn khẽ cúi người xuống chào mấy người kia. Sau đó, để Trình Minh Ý dắt cô đi.
"Anh Minh Ý..."
Lúc hai người đi qua chỗ của Tiểu Nhan, thấy Tiểu Nhan khẽ gọi tên Trình Minh Ý, lúc thì nhìn Trình Minh Ý lúc thì nhìn Bạch Y.
Trình Minh Ý không hề có ý định dừng lại, chỉ lạnh lùng nói một câu: "Tôi chỉ có một cô em gái tên là Minh Vi, về sau khi nhìn thấy tôi, mọi người nên gọi tôi là Trình tổng."
"..."
Chỉ cần một câu nói đơn giản là có thể hạ nốc ao đối thủ. Chung quy lại, cô cần phải học hỏi ở nam chính nhiều điều. Ở trong lòng Bạch Y, cô không tiếc lời khen ngợi dành cho Trình Minh Ý.
Bạch Y là người có tính cách rất điềm tĩnh và khá lạnh lùng, là người khá vô tư và không hay để tâm tới mấy chuyện khác. Nhưng khi cô nói chuyện với các vị trưởng bối, cô luôn giữ phép lịch sự và tôn trọng. Đặc biệt người cô chuẩn bị đi gặp lại chính là mẹ của bạn trai cô. Trình Minh Ý dẫn Bạch Y đến một căn phòng, lúc bước vào cô thấy Trình phu nhân đang ngồi chờ. Đương nhiên, lúc này cô đang rất lo lắng và có hơi sợ.
"Tiểu Bạch nhìn cháu ngoài đời so với khi nhìn trên tivi, bác cảm thấy cháu đẹp hơn rất nhiều." Trình phu nhân cười, để lộ những vết nhăn trên khóe mắt, "Giao Minh Ý cho cháu, bác cũng cảm thấy rất yên tâm."
Bạch Y: "?"
Trình tự này, cô cảm thấy có gì đó hơi sai sai? Thông thường khi con cái dẫn người yêu về ra mắt bố mẹ. Thì đầu tiên nên hỏi ngày sinh tháng đẻ, nghề nghiệp, quê quán, thậm chí là hỏi về người thân trong gia đình. Hoặc ít nhất cũng phải đi xem bói để xem có hợp duyên hợp số không?
Bạch Y rất nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, nhưng vì tích cách của cô rất khiêm tốn: "Bác đã quá lời, cháu vẫn còn rất nhiều điểm thiếu sót."
Nụ cười của Trình phu nhân chợt tắt, ánh mắt liên tục đảo qua đảo lại giữa hai người, lại nhớ tới khoảng thời gian trước Trình Minh Ý quay trở về nhà với bộ dạng buồn bã. Đột nhiên bà có linh cảm rất xấu: "Tiểu Bạch, có phải cháu không muốn ở cạnh Minh Ý nữa đúng không?"
Trình Minh Ý: "..."
Bạch Y: "..."
"Như vậy thì không được, bác không đồng ý." Trình phu nhân khẽ tiến lên phía trước một bước, rồi cầm lấy tay của Bạch Y, " Đây là lần đầu tiên Minh Ý có bạn gái, là vì bác không dạy bảo nó tử tế. Nên nó vẫn chưa biết cách quan tâm và chăm sóc cháu. Nếu có điều gì đó không phải, cháu cứ nói với bác. Bác sẽ cùng với cháu dạy dỗ lại nó cẩn thận. Nhưng cháu nhất định không được chia tay với nó."
Ồ... Tại sao nam chính là biến thành món hàng ế ẩm cần phải thanh lý gấp… Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Bạch Y bật cười nói: "Bác à, Minh Ý anh ấy thực sự rất tốt, hai người bọn cháu sẽ không chia tay."
Trình Minh Ý cảm thấy đầu đau như búa bổ: "Mẹ, mẹ đừng có dọa cho Y Y sợ ."
Trình phu nhân cảm thấy có hơi xấu hổ, nhưng vì phép lịch sự, bà đành phải nở nụ cười, khẽ ho nhẹ mấy tiếng, sau đó tao nhã quay trở lại chỗ ngồi. Lúc đầu Bạch Y còn cảm thấy rất lo lắng, nhưng sau sự hiểu lầm đáng yêu này, cô cũng dần trở nên thoải mái hơn. Vui vẻ cùng nhau trò chuyện với Trình phu nhân. Sau đó, cô cũng dần hiểu ra mọi chuyện.
Nam chính, chẳng lẽ anh có bệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.