Xuyên Thành Nữ Phụ Trong Truyện Ngọt Văn
Chương 14: Cảm giác khác lạ
Lam Vũ Nguyệt
29/05/2021
Lãnh Tinh Duệ không biết tại sao mình lại ôm cô gái này vào người, bình thường đừng nói là ôm, ngay cả một ánh mắt hay một câu nói hắn cũng không muốn phân cho bất kì ai hết.
Giờ thấy Kiều Vũ đơ người như đang lạc vào cõi tiên, trong lòng Lãnh Tinh Duệ càng loạn.
Hắn đá ghế lui sang bên cạnh, nhẹ nhàng đặt Kiều Vũ ngồi xuống.
Lúc này Kiều Vũ mới bừng tỉnh, cô nở nụ cười tươi rói, vui vẻ nói:
- Cảm ơn cậu nhiều!
Thấy Lãnh Tinh Duệ mặt không biểu cảm đan chéo tay trước ngực, Kiều Vũ cũng hơi ngại ngùng.
Có lẽ nam chủ đang hối hận vì hành động của bản thân chăng?
Hazzz, dù sao cô cũng nghĩ kĩ rồi, đùi vàng này nhất định phải ôm chắc, nữ chủ chán ghét cô lắm rồi, nếu không tìm đường ra cho bản thân thì cô sẽ bị ý chí thế giới vâng theo cảm xúc của Thư Kỳ mà giết chết cô luôn!
Làm chân chạy vặt cũng được, bạn cũng tốt, có nam chủ bảo vệ cô liền có thể thoải mái vung đao chu du khắp thiên hạ.
Kiều Vũ không biết là, cô vừa được nam chủ cứu khỏi tay nữ chủ, một chút vận khí màu ánh kim của nữ chủ đã chui vào trong thân thể mình.
Chính vì thế nên giờ cô mới khỏe lại nhanh như vậy, chứ bình thường cô thiếu không khí như sắp chết như thế thì vừa được buông ra cô liền ngất lịm đi mới đúng.
Lãnh Tinh Duệ không biết suy nghĩ trong lòng Kiều Vũ, anh phải giấu cánh tay đang run rẩy của mình đi, chưa bao giờ được thử cảm giác ôm một thứ nặng trịch vào tay nên tay càng ê ẩm vô cùng.
Anh quét mắt nhìn Kiều Vũ một cái, thân hình không đồ sộ lắm mà sao nặng thế không biết!
Thư Kỳ đứng ở bên cạnh sắp tức điên lên rồi, cô ta cắn chặt môi, các ngón tay cũng bấu chặt vào lòng bàn tay, đôi mắt tràn đầy khó chịu và oán độc.
Cái con nhóc chết tiệt này!
Kiều Vũ lặng lẽ dịch người ra đằng sau, trốn tránh tầm mắt của cô ta.
- Vậy tớ vẫn ngồi đây được hả?
Kiều Vũ nhỏ nhẹ nói.
Lãnh Tinh Duệ cầm cái ghế còn thừa ở phía sau, liếc thấy Thư Kỳ vẫn đang nhìn chằm chằm về bên này, anh liền gật đầu một cái.
Ba mẹ bắt anh phải chăm sóc Thư Kỳ ở trường mới, ngồi cùng bàn với nhau để tăng tiến tình cảm.
Rõ là anh đã nói bao nhiêu lần là mình không có cảm giác gì với Thư Kỳ, thế nhưng ba mẹ Lãnh không tin, họ chắc chắn rằng anh thích cô nàng, bởi lẽ hồi nhỏ anh đã vì cứu Thư Kỳ mà gãy chân.
Với một người mắc bệnh lãnh cảm như anh, không có ai có thể khiến cảm xúc anh dao động cả, vậy nên sự đối xử khác biệt của anh dành cho Thư Kỳ khiến ba mẹ Lãnh càng thêm trân trọng cô nàng, và vì thế Thư gia cũng được bảo bọc và nâng cao địa vị.
Gặp Kiều Vũ xong, Lãnh Tinh Duệ càng muốn cô ngồi cùng mình hơn là Thư Kỳ.
Cũng có mỗi cô gái này thật sự làm anh cảm nhận được trái tim đập liên hồi là như thế nào.
Lãnh Tinh Duệ muốn biết sâu hơn về cảm giác này, là anh chỉ phản ứng với Kiều Vũ hay bệnh lãnh cảm tốt dần lên rồi.
- Này, nhìn thấy không, Lãnh thiếu vậy mà...
- Aaaaa, nam thần ôm vào lòng, tôi cũng muốn!
- Chết mất thôi, hâm mộ quá!
- Con nhỏ này tốt số thật!
- Trời ơi, ngồi cùng bàn với Lãnh thiếu nữa chứ...
- Nhìn mặt Thư Kỳ kìa!
- Thôi nhỏ giọng đi
Mãi mới lấy lại được tình thần, các cô gái xinh đẹp không nhịn nổi mà sáng mắt nhìn Kiều Vũ.
Ai nghĩ được Lãnh Tinh Duệ đột nhiên đổi tính cơ chứ...
Ngồi cùng bàn? Từ lúc biết Lãnh thiếu đến bây giờ, chưa có ai dám kề cận anh như vậy, vị tiểu thư của Thư gia kia năm nay mới chuyển vào lớp, thế nhưng năm trước bọn họ cũng không thấy Lãnh thiếu để ý gì đến cô nàng.
Khác lớp nhưng hai lớp gần nhau mà, nếu thích sao có thể hững hờ vậy được!
Đột nhiên tất cả có cảm giác như Lãnh Tinh Duệ đối xử với Kiều Vũ còn tốt hơn Thư Kỳ.
Mỗi tội con oắt kia là cái nghèo hèn, sao xứng đôi với cậu ấy như Thư Kỳ được chứ?
Giờ thấy Kiều Vũ đơ người như đang lạc vào cõi tiên, trong lòng Lãnh Tinh Duệ càng loạn.
Hắn đá ghế lui sang bên cạnh, nhẹ nhàng đặt Kiều Vũ ngồi xuống.
Lúc này Kiều Vũ mới bừng tỉnh, cô nở nụ cười tươi rói, vui vẻ nói:
- Cảm ơn cậu nhiều!
Thấy Lãnh Tinh Duệ mặt không biểu cảm đan chéo tay trước ngực, Kiều Vũ cũng hơi ngại ngùng.
Có lẽ nam chủ đang hối hận vì hành động của bản thân chăng?
Hazzz, dù sao cô cũng nghĩ kĩ rồi, đùi vàng này nhất định phải ôm chắc, nữ chủ chán ghét cô lắm rồi, nếu không tìm đường ra cho bản thân thì cô sẽ bị ý chí thế giới vâng theo cảm xúc của Thư Kỳ mà giết chết cô luôn!
Làm chân chạy vặt cũng được, bạn cũng tốt, có nam chủ bảo vệ cô liền có thể thoải mái vung đao chu du khắp thiên hạ.
Kiều Vũ không biết là, cô vừa được nam chủ cứu khỏi tay nữ chủ, một chút vận khí màu ánh kim của nữ chủ đã chui vào trong thân thể mình.
Chính vì thế nên giờ cô mới khỏe lại nhanh như vậy, chứ bình thường cô thiếu không khí như sắp chết như thế thì vừa được buông ra cô liền ngất lịm đi mới đúng.
Lãnh Tinh Duệ không biết suy nghĩ trong lòng Kiều Vũ, anh phải giấu cánh tay đang run rẩy của mình đi, chưa bao giờ được thử cảm giác ôm một thứ nặng trịch vào tay nên tay càng ê ẩm vô cùng.
Anh quét mắt nhìn Kiều Vũ một cái, thân hình không đồ sộ lắm mà sao nặng thế không biết!
Thư Kỳ đứng ở bên cạnh sắp tức điên lên rồi, cô ta cắn chặt môi, các ngón tay cũng bấu chặt vào lòng bàn tay, đôi mắt tràn đầy khó chịu và oán độc.
Cái con nhóc chết tiệt này!
Kiều Vũ lặng lẽ dịch người ra đằng sau, trốn tránh tầm mắt của cô ta.
- Vậy tớ vẫn ngồi đây được hả?
Kiều Vũ nhỏ nhẹ nói.
Lãnh Tinh Duệ cầm cái ghế còn thừa ở phía sau, liếc thấy Thư Kỳ vẫn đang nhìn chằm chằm về bên này, anh liền gật đầu một cái.
Ba mẹ bắt anh phải chăm sóc Thư Kỳ ở trường mới, ngồi cùng bàn với nhau để tăng tiến tình cảm.
Rõ là anh đã nói bao nhiêu lần là mình không có cảm giác gì với Thư Kỳ, thế nhưng ba mẹ Lãnh không tin, họ chắc chắn rằng anh thích cô nàng, bởi lẽ hồi nhỏ anh đã vì cứu Thư Kỳ mà gãy chân.
Với một người mắc bệnh lãnh cảm như anh, không có ai có thể khiến cảm xúc anh dao động cả, vậy nên sự đối xử khác biệt của anh dành cho Thư Kỳ khiến ba mẹ Lãnh càng thêm trân trọng cô nàng, và vì thế Thư gia cũng được bảo bọc và nâng cao địa vị.
Gặp Kiều Vũ xong, Lãnh Tinh Duệ càng muốn cô ngồi cùng mình hơn là Thư Kỳ.
Cũng có mỗi cô gái này thật sự làm anh cảm nhận được trái tim đập liên hồi là như thế nào.
Lãnh Tinh Duệ muốn biết sâu hơn về cảm giác này, là anh chỉ phản ứng với Kiều Vũ hay bệnh lãnh cảm tốt dần lên rồi.
- Này, nhìn thấy không, Lãnh thiếu vậy mà...
- Aaaaa, nam thần ôm vào lòng, tôi cũng muốn!
- Chết mất thôi, hâm mộ quá!
- Con nhỏ này tốt số thật!
- Trời ơi, ngồi cùng bàn với Lãnh thiếu nữa chứ...
- Nhìn mặt Thư Kỳ kìa!
- Thôi nhỏ giọng đi
Mãi mới lấy lại được tình thần, các cô gái xinh đẹp không nhịn nổi mà sáng mắt nhìn Kiều Vũ.
Ai nghĩ được Lãnh Tinh Duệ đột nhiên đổi tính cơ chứ...
Ngồi cùng bàn? Từ lúc biết Lãnh thiếu đến bây giờ, chưa có ai dám kề cận anh như vậy, vị tiểu thư của Thư gia kia năm nay mới chuyển vào lớp, thế nhưng năm trước bọn họ cũng không thấy Lãnh thiếu để ý gì đến cô nàng.
Khác lớp nhưng hai lớp gần nhau mà, nếu thích sao có thể hững hờ vậy được!
Đột nhiên tất cả có cảm giác như Lãnh Tinh Duệ đối xử với Kiều Vũ còn tốt hơn Thư Kỳ.
Mỗi tội con oắt kia là cái nghèo hèn, sao xứng đôi với cậu ấy như Thư Kỳ được chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.