Xuyên Thành Nữ Phụ Trong Truyện Trùng Sinh
Chương 16
Lucy Bạch Ngọc
30/01/2023
Trên mạng vẫn không ngừng những tin tức bôi đen Hà Lạc Tâm.
Hạ Tuyết càng xem càng chau mày, những tin tức bịa đặt lố bịch này đã đi xa đến độ, chỉ cần đọc tiêu đề thôi đã biết là tin vịt. Ấy vậy mà những người trên mạng càng mắng càng hăng. Từ một cái tát tronh lúc không kiềm chế được đã được vẽ thành câu chuyện Hà Lạc Tâm hống hách xấu xa.
"Đừng xem nữa, dù sau đối tượng cũng không phải là em, em để ý nhiều làm gì!"
Hoắc Đình Kiêu cầm lấy điện thoại, đồng thời để đĩa trái cây vừa mới cắt xong xuống bàn, thấp giọng nói.
"Nhưng em tội nghiệp cô ấy! Chuyện em nhờ anh tìm người phân tích đoạn video đối thoại đã có kết quả chưa? Hôm ấy em và Hà Lạc Tâm không phải nói chuyện với nhau như vậy, em không thể để cô ấy bị vu oan!"
Hạ Tuyết rầu rĩ cầm một miếng dưa hấu hỏi.
"Em và cô ta thân lắm à?"
"Không thân, nhưng thấy chuyện bất bình nên muốn giúp!"
"Tôi đã tìm rồi, chắc chiều nay sẽ có kết quả. Hoạt động trong nghề này quá nguy hiểm, sơ hở một chút là bị người ta bôi đen, em có tính đến chuyện rút lui rồi đến Hạ Thị hay Hoắc Thị làm việc không?"
"Không muốn! Giới giải trí vốn là như vậy, em cố giữ bản thân trong sạch là được rồi, hơn nữa, nếu em có chuyện gì thì do bản thân lúc trước không đứng đắn nên bị trả báo thôi!"
Hạ Tuyết vừa ăn vừa nói.
Nhớ lại ký ức về những chuyện trước đây của nguyên chủ, Hạ Tuyết chưa lần nào là không rùng mình với những việc ác mà nguyên chủ từng làm với người khác.
Bắt đầu từ khi học tiểu học, hễ khi có bạn nữ nào ve vãn bên cạnh Hoắc Thiên Ân, nguyên chủ liền mua chuộc mấy bạn nam cùng lớp đánh người đó.
Cấp hai, cấp ba, đại học... tình trạng này cứ lặp đi lặp lại, thậm chí còn ở mức độ cao hơn khiến Hoắc Thiên Ân ngày càng ghê tởm nguyên chủ.
Lần gần đây nhất là chuyện với Hà Lạc Tâm.
"Trước giờ em luôn rất hiền lành, tốt bụng, những chuyện em làm không phải là chuyện xấu nên đừng nói vớ vẩn!"
Hoắc Đình Kiêu dịu giọng.
Trong mắt hắn, những gì Hạ Tuyết làm chưa bao giờ là chuyện không đúng đắn, thậm chí có một số chuyện hắn còn tiếp tay cho cô, sự yêu chiều, cưng sủng của Hoắc Đình Kiêu dành cho Hạ Tuyết là vô hạn.
"Anh không cần an ủi em đâu! Bản thân em thế nào, em còn không rõ hay sao?" Hạ Tuyết cười buồn: "Mặc dù đã hạ quyết tâm thay đổi nhưng em vẫn chưa biết, em có đang thật sự trở nên tốt hơn trước hay không!"
Rất nhiều người xung quanh đã nói rằng cô đang thay đổi, nhưng bản thân cô lại cảm thấy, cô chưa hoàn toàn đổi thay như những gì bản thân mong muốn.
Liệu cô có đang tự đánh giá thấp bản thân mình hay không?
"Em tốt hơn rất nhiều rồi, ít là không hất hủi tôi, và không vì em trai tôi làm chuyện điên rồ nữa!"
Hoắc Đình Kiêu dỗ dành an ủi.
Thật ra chỉ cần Hạ Tuyết cười với hắn một cái, là đủ để hắn cảm thấy cô đã thay đổi rồi. Không cần xét đến chuyện gì khác nữa đâu!
"Em không dính dáng đến anh ta, anh ta lại bám riết lấy em đấy!" Nhắc đến Hoắc Thiên Ân, Hạ Tuyết bỗng nhiên thở dài: "Hết nhắn tin, gọi điện, thăm bệnh, tặng hoa, quà vặt... đến thể hiện tình cảm sến rện buồn nôn, có phải gần đây em trai anh mới bị ngã cầu thang hay là lọt vào cái hố nào rồi, nên đầu óc gặp vấn đề thần kinh phải không?"
"Nó đang cố chứng minh, em giả vờ từ hôn, chơi trò lạt mềm buộc chặt đó! Chuyện này tôi nhớ đã nói rồi mà?"
Hoắc Đình Kiêu lười biếng nói.
"Anh ta cũng rảnh thật đó! Bản thân cũng không phải là mỹ nam vạn người mê, vậy mà lúc nào cũng ảo tưởng mình được người khác ngưỡng mộ."
"Vì đó là em nên mới thế..."
Câu nói bỏ lửng nửa chừng của Hoắc Đình Kiêu khiến Hạ Tuyết chưng hửng.
Nói ra cũng do tác giả đã viết nguyên chủ đem bám nam chính đến độ mặt dày, nên bây giờ dù cô đang cố gắng thay đổi cũng không khiến nam chính buông lơi phòng bị.
Không hiểu tác giả có thù gì với nguyên chủ lại tạo ra cô ấy với tính cách thối hơn cả phân.
"Bây giờ em đâu như vậy nữa..."
"Cứ từ từ rồi cũng có ngày nó sẽ tin em thôi. Đừng buồn nữa, ăn trái cây rồi nghỉ ngơi đi. Buổi chiều tôi phải đến Hoắc Thị, bố mẹ em hôm nay có tiệc nên khuya lắm mới về, ở nhà nếu có buồn thì gọi trợ lý của em đến bầu bạn. Ngày mai tôi đến đón em đến phim trường!"
"Em biết rồi, chiều tối em sẽ tự tìm tiết mục!"
Hạ Tuyết lại ăn thêm một miếng táo.
Hoắc Đình Kiêu nhìn đĩa trái cây đã vơi hơn một nữa liền đứng lên, đi vào phòng bếp gọt thêm cho cô. Ngay khi hắn vừa đi khỏi, tiếng chuông nhà họ Hạ lại vang lên, người giúp việc vội vàng ra mở cửa.
Hạ Tuyết cũng không rảnh quan tâm là ai đến, vì thế nào người đến đây cũng chỉ có bạn của bố mẹ cô. Với tính cách của nguyên chủ thì làm gì có một người bạn chân thật chứ?
Hạ Tuyết cầm lại điện thoại, cô tiếp tục lướt xem tin tức, vừa thưởng thức trái cây do Hoắc Đình Kiêu gọt cho cô.
Không quan tâm chuyện khác!
"Chị Tuyết, chị đã khỏe hẳn chưa? Em có mua nhiều đồ bổ đến thăm chị nè. Chị đang xem tin tức hả? Chị có hài lòng về tin tức em giúp chị bôi đen ả Hà Lạc Tâm không? Nếu chị vừa ý về tin tức đó nhớ thưởng cho em đó nha!"
Hạ Tuyết càng xem càng chau mày, những tin tức bịa đặt lố bịch này đã đi xa đến độ, chỉ cần đọc tiêu đề thôi đã biết là tin vịt. Ấy vậy mà những người trên mạng càng mắng càng hăng. Từ một cái tát tronh lúc không kiềm chế được đã được vẽ thành câu chuyện Hà Lạc Tâm hống hách xấu xa.
"Đừng xem nữa, dù sau đối tượng cũng không phải là em, em để ý nhiều làm gì!"
Hoắc Đình Kiêu cầm lấy điện thoại, đồng thời để đĩa trái cây vừa mới cắt xong xuống bàn, thấp giọng nói.
"Nhưng em tội nghiệp cô ấy! Chuyện em nhờ anh tìm người phân tích đoạn video đối thoại đã có kết quả chưa? Hôm ấy em và Hà Lạc Tâm không phải nói chuyện với nhau như vậy, em không thể để cô ấy bị vu oan!"
Hạ Tuyết rầu rĩ cầm một miếng dưa hấu hỏi.
"Em và cô ta thân lắm à?"
"Không thân, nhưng thấy chuyện bất bình nên muốn giúp!"
"Tôi đã tìm rồi, chắc chiều nay sẽ có kết quả. Hoạt động trong nghề này quá nguy hiểm, sơ hở một chút là bị người ta bôi đen, em có tính đến chuyện rút lui rồi đến Hạ Thị hay Hoắc Thị làm việc không?"
"Không muốn! Giới giải trí vốn là như vậy, em cố giữ bản thân trong sạch là được rồi, hơn nữa, nếu em có chuyện gì thì do bản thân lúc trước không đứng đắn nên bị trả báo thôi!"
Hạ Tuyết vừa ăn vừa nói.
Nhớ lại ký ức về những chuyện trước đây của nguyên chủ, Hạ Tuyết chưa lần nào là không rùng mình với những việc ác mà nguyên chủ từng làm với người khác.
Bắt đầu từ khi học tiểu học, hễ khi có bạn nữ nào ve vãn bên cạnh Hoắc Thiên Ân, nguyên chủ liền mua chuộc mấy bạn nam cùng lớp đánh người đó.
Cấp hai, cấp ba, đại học... tình trạng này cứ lặp đi lặp lại, thậm chí còn ở mức độ cao hơn khiến Hoắc Thiên Ân ngày càng ghê tởm nguyên chủ.
Lần gần đây nhất là chuyện với Hà Lạc Tâm.
"Trước giờ em luôn rất hiền lành, tốt bụng, những chuyện em làm không phải là chuyện xấu nên đừng nói vớ vẩn!"
Hoắc Đình Kiêu dịu giọng.
Trong mắt hắn, những gì Hạ Tuyết làm chưa bao giờ là chuyện không đúng đắn, thậm chí có một số chuyện hắn còn tiếp tay cho cô, sự yêu chiều, cưng sủng của Hoắc Đình Kiêu dành cho Hạ Tuyết là vô hạn.
"Anh không cần an ủi em đâu! Bản thân em thế nào, em còn không rõ hay sao?" Hạ Tuyết cười buồn: "Mặc dù đã hạ quyết tâm thay đổi nhưng em vẫn chưa biết, em có đang thật sự trở nên tốt hơn trước hay không!"
Rất nhiều người xung quanh đã nói rằng cô đang thay đổi, nhưng bản thân cô lại cảm thấy, cô chưa hoàn toàn đổi thay như những gì bản thân mong muốn.
Liệu cô có đang tự đánh giá thấp bản thân mình hay không?
"Em tốt hơn rất nhiều rồi, ít là không hất hủi tôi, và không vì em trai tôi làm chuyện điên rồ nữa!"
Hoắc Đình Kiêu dỗ dành an ủi.
Thật ra chỉ cần Hạ Tuyết cười với hắn một cái, là đủ để hắn cảm thấy cô đã thay đổi rồi. Không cần xét đến chuyện gì khác nữa đâu!
"Em không dính dáng đến anh ta, anh ta lại bám riết lấy em đấy!" Nhắc đến Hoắc Thiên Ân, Hạ Tuyết bỗng nhiên thở dài: "Hết nhắn tin, gọi điện, thăm bệnh, tặng hoa, quà vặt... đến thể hiện tình cảm sến rện buồn nôn, có phải gần đây em trai anh mới bị ngã cầu thang hay là lọt vào cái hố nào rồi, nên đầu óc gặp vấn đề thần kinh phải không?"
"Nó đang cố chứng minh, em giả vờ từ hôn, chơi trò lạt mềm buộc chặt đó! Chuyện này tôi nhớ đã nói rồi mà?"
Hoắc Đình Kiêu lười biếng nói.
"Anh ta cũng rảnh thật đó! Bản thân cũng không phải là mỹ nam vạn người mê, vậy mà lúc nào cũng ảo tưởng mình được người khác ngưỡng mộ."
"Vì đó là em nên mới thế..."
Câu nói bỏ lửng nửa chừng của Hoắc Đình Kiêu khiến Hạ Tuyết chưng hửng.
Nói ra cũng do tác giả đã viết nguyên chủ đem bám nam chính đến độ mặt dày, nên bây giờ dù cô đang cố gắng thay đổi cũng không khiến nam chính buông lơi phòng bị.
Không hiểu tác giả có thù gì với nguyên chủ lại tạo ra cô ấy với tính cách thối hơn cả phân.
"Bây giờ em đâu như vậy nữa..."
"Cứ từ từ rồi cũng có ngày nó sẽ tin em thôi. Đừng buồn nữa, ăn trái cây rồi nghỉ ngơi đi. Buổi chiều tôi phải đến Hoắc Thị, bố mẹ em hôm nay có tiệc nên khuya lắm mới về, ở nhà nếu có buồn thì gọi trợ lý của em đến bầu bạn. Ngày mai tôi đến đón em đến phim trường!"
"Em biết rồi, chiều tối em sẽ tự tìm tiết mục!"
Hạ Tuyết lại ăn thêm một miếng táo.
Hoắc Đình Kiêu nhìn đĩa trái cây đã vơi hơn một nữa liền đứng lên, đi vào phòng bếp gọt thêm cho cô. Ngay khi hắn vừa đi khỏi, tiếng chuông nhà họ Hạ lại vang lên, người giúp việc vội vàng ra mở cửa.
Hạ Tuyết cũng không rảnh quan tâm là ai đến, vì thế nào người đến đây cũng chỉ có bạn của bố mẹ cô. Với tính cách của nguyên chủ thì làm gì có một người bạn chân thật chứ?
Hạ Tuyết cầm lại điện thoại, cô tiếp tục lướt xem tin tức, vừa thưởng thức trái cây do Hoắc Đình Kiêu gọt cho cô.
Không quan tâm chuyện khác!
"Chị Tuyết, chị đã khỏe hẳn chưa? Em có mua nhiều đồ bổ đến thăm chị nè. Chị đang xem tin tức hả? Chị có hài lòng về tin tức em giúp chị bôi đen ả Hà Lạc Tâm không? Nếu chị vừa ý về tin tức đó nhớ thưởng cho em đó nha!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.