Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Bị Khinh Thường Trong Niên Đại Văn
Chương 24:
Nhân Thanh Thảo Tây
23/02/2024
----
Lâm Ôn Ôn vừa nghe thấy anh khen váy của mình đẹp thì mặt lại đỏ lên, trả lời: "Thợ may là nông dân, không có cửa hàng ở trong thành phố, nếu anh muốn may quần áo thì tôi có thể đi đặt giúp anh."
"À..." Mạnh Tu Viễn chỉ à một tiếng rồi không nói gì nữa.
Một lúc lâu sau, anh nói một câu không liên quan: "Hôm đó ở trường học, tôi nhìn thấy có một nữ sinh cũng mặc chiếc váy giống như thế này."
Lâm Ôn Ôn cảm thấy những lời này của anh không đầu không đuôi, nhất thời không biết phải trả lời thế nào. Trầm mặc một lát, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một người.
"Khi nào?" Cô hỏi.
Mạnh Tu Viễn suy nghĩ một chút rồi nói: "Hai mươi bốn tháng chín."
"Váy của cô ấy có phải rất rộng không? Không có thắt lưng?"
"Đúng vậy." Tim Mạnh Tu Viễn đập nhanh hơn: "Cô từng gặp qua?"
Lâm Ôn Ôn cười với anh: "Cô ấy chính là thợ may, hôm đó đến trường học đưa quần áo cho tôi. Mặc dù là người nông thôn, nhưng tay nghề rất tốt, quần áo cô ấy may còn đẹp hơn so với quần áo may sẵn ở bách hóa cao ốc, tôi rất thích."
Lâm Ôn Ôn vẫn tự cho mình là con gái của cán bộ, cô khen người khác là vì thể hiện sự thân thiện của mình, cô thích cảm giác được người ta vây quanh nịnh nọt.
Tuy nhiên, cô sẽ sớm hối hận về những lời khen ngợi của mình dành cho Khương Bảo.
Nhìn thấy Mạnh Tu Viễn sau khi nghe xong lời này của mình thì rất phấn khích, còn đuổi theo dò hỏi thợ may kia tên là gì, ở nơi nào.
Không chỉ có Lâm Ôn Ôn, mà những người khác trong Lâm gia đều nhìn ra "ý đồ" của Mạnh Tu Viễn đối với thợ may kia.
Lâm Ôn Ôn muốn bản thân mình và Mạnh Tu Viễn trở thành một cặp, chứ không phải là muốn giới thiệu bạn gái cho anh.
Cho nên đương nhiên không chịu nói cho anh biết những tin tức khác của Khương Bảo, chỉ nói cô họ "Khương", còn cụ thể ở nơi nào thì không biết.
Chờ Mạnh Tu Viễn vừa rời đi, Lâm Ôn Ôn tức giận đập bát.
Lâm Ôn Ôn cảm thấy mình đối xử với Khương Bảo tốt như vậy, không ngờ cô lại muốn tranh giành đối tượng với mình.
"Nếu không phải con thấy cô ta đáng thương thì những bộ quần áo kia của cô ta cũng không bán được ra ngoài!" Lâm Ôn Ôn mắng.
Lâm Vĩnh Hoa biết tính tình con gái của mình, cũng không dám khuyên nhiều, chỉ nói: "Bỏ đi, cậu ta thích Khương Đại Bảo như vậy, có lẽ sẽ không coi trọng con đâu."
"Chỉ là một con nhỏ ở nông thôn, chỉ đi học có vài ngày, cô ta có tư cách gì để cạnh tranh với con?"
Lâm Huy ngồi ở bên cạnh không nói gì.
Lúc trước anh từng theo đuổi Khương Bảo, lúc ấy cô lấy lý do mình là nông dân, không xứng với anh rồi từ chối.
Nhưng anh biết, lý do thật sự là vì Khương Bảo không coi trọng anh cho nên mới nói như vậy. Nếu không thì ai sẽ thật sự từ chối một đối tượng có điều kiện tốt hơn mình chứ?
Lâm Ôn Ôn mắng một hồi, bỗng nhiên quay sang nói với Lâm Huy: "Anh, bây giờ anh đi tìm bà mối đến nhà Khương Đại Bảo cầu hôn đi."
Lâm Huy bình tĩnh nói: "Em đừng làm loạn, cho dù anh và Khương Đại Bảo ở bên nhau thì phó lữ trưởng Mạnh cũng không hẳn sẽ thích em. Huống chi, Khương Đại Bảo căn bản không có khả năng đồng ý ở bên anh."
"Cho dù anh ta không thích em, vậy cũng không thể thành đôi với Khương Đại Bảo! Khương Đại Bảo chỉ là một con nhỏ nhà quê, chữ cũng không biết được bao nhiêu, ngoại trừ gương mặt cũng coi như là xinh đẹp đó thì cô ta còn có cái gì chứ?"
Lâm Ôn Ôn vẫn cảm thấy những tên đàn ông thích Khương Đại Bảo đều là những người nông cạn thấp kém không có nội hàm, bởi vì ngoại trừ vẻ ngoài xinh đẹp ra thì cô thật sự không còn gì cả. Người ở tầng cao không nên chỉ nhìn vẻ bề ngoài, mà cần phải xem xét sự phù hợp giữa tâm hồn.
Nhưng cô ta lại không ngờ tới Mạnh Tu Viễn cũng là người nông cạn như vậy!
...
Mạnh Tu Viễn lấy được tin tức về Khương Bảo từ chỗ Lâm Ôn Ôn, tuy rằng không nhiều, nhưng đã đủ để anh hưng phấn.
Lâm Ôn Ôn đã đồng ý với anh, nói là khi nào Khương Bảo đến thành phố sẽ gọi anh. Cho nên bây giờ anh chỉ cần chờ đợi là được.
Mạnh Tu Viễn nghĩ đến đây, dùng điện thoại trong phòng điện cho thủ trưởng xin nghỉ thêm vài ngày. Thủ trưởng vốn dĩ không định phê duyệt nữa, nhưng lúc hỏi anh có chuyện gì, anh trả lời là chuyện lớn cả đời, đối phương tưởng là tình huống "đặc thù", cho nên đồng ý phê chuẩn.
Nói xong cuộc điện thoại kia thì đã gần 9 giờ tối, Mạnh Tu Viễn rửa mặt rồi lên giường đi ngủ. Nằm xuống ước chừng hơn nửa tiếng, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân hỗn loạn.
Lâm Ôn Ôn vừa nghe thấy anh khen váy của mình đẹp thì mặt lại đỏ lên, trả lời: "Thợ may là nông dân, không có cửa hàng ở trong thành phố, nếu anh muốn may quần áo thì tôi có thể đi đặt giúp anh."
"À..." Mạnh Tu Viễn chỉ à một tiếng rồi không nói gì nữa.
Một lúc lâu sau, anh nói một câu không liên quan: "Hôm đó ở trường học, tôi nhìn thấy có một nữ sinh cũng mặc chiếc váy giống như thế này."
Lâm Ôn Ôn cảm thấy những lời này của anh không đầu không đuôi, nhất thời không biết phải trả lời thế nào. Trầm mặc một lát, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một người.
"Khi nào?" Cô hỏi.
Mạnh Tu Viễn suy nghĩ một chút rồi nói: "Hai mươi bốn tháng chín."
"Váy của cô ấy có phải rất rộng không? Không có thắt lưng?"
"Đúng vậy." Tim Mạnh Tu Viễn đập nhanh hơn: "Cô từng gặp qua?"
Lâm Ôn Ôn cười với anh: "Cô ấy chính là thợ may, hôm đó đến trường học đưa quần áo cho tôi. Mặc dù là người nông thôn, nhưng tay nghề rất tốt, quần áo cô ấy may còn đẹp hơn so với quần áo may sẵn ở bách hóa cao ốc, tôi rất thích."
Lâm Ôn Ôn vẫn tự cho mình là con gái của cán bộ, cô khen người khác là vì thể hiện sự thân thiện của mình, cô thích cảm giác được người ta vây quanh nịnh nọt.
Tuy nhiên, cô sẽ sớm hối hận về những lời khen ngợi của mình dành cho Khương Bảo.
Nhìn thấy Mạnh Tu Viễn sau khi nghe xong lời này của mình thì rất phấn khích, còn đuổi theo dò hỏi thợ may kia tên là gì, ở nơi nào.
Không chỉ có Lâm Ôn Ôn, mà những người khác trong Lâm gia đều nhìn ra "ý đồ" của Mạnh Tu Viễn đối với thợ may kia.
Lâm Ôn Ôn muốn bản thân mình và Mạnh Tu Viễn trở thành một cặp, chứ không phải là muốn giới thiệu bạn gái cho anh.
Cho nên đương nhiên không chịu nói cho anh biết những tin tức khác của Khương Bảo, chỉ nói cô họ "Khương", còn cụ thể ở nơi nào thì không biết.
Chờ Mạnh Tu Viễn vừa rời đi, Lâm Ôn Ôn tức giận đập bát.
Lâm Ôn Ôn cảm thấy mình đối xử với Khương Bảo tốt như vậy, không ngờ cô lại muốn tranh giành đối tượng với mình.
"Nếu không phải con thấy cô ta đáng thương thì những bộ quần áo kia của cô ta cũng không bán được ra ngoài!" Lâm Ôn Ôn mắng.
Lâm Vĩnh Hoa biết tính tình con gái của mình, cũng không dám khuyên nhiều, chỉ nói: "Bỏ đi, cậu ta thích Khương Đại Bảo như vậy, có lẽ sẽ không coi trọng con đâu."
"Chỉ là một con nhỏ ở nông thôn, chỉ đi học có vài ngày, cô ta có tư cách gì để cạnh tranh với con?"
Lâm Huy ngồi ở bên cạnh không nói gì.
Lúc trước anh từng theo đuổi Khương Bảo, lúc ấy cô lấy lý do mình là nông dân, không xứng với anh rồi từ chối.
Nhưng anh biết, lý do thật sự là vì Khương Bảo không coi trọng anh cho nên mới nói như vậy. Nếu không thì ai sẽ thật sự từ chối một đối tượng có điều kiện tốt hơn mình chứ?
Lâm Ôn Ôn mắng một hồi, bỗng nhiên quay sang nói với Lâm Huy: "Anh, bây giờ anh đi tìm bà mối đến nhà Khương Đại Bảo cầu hôn đi."
Lâm Huy bình tĩnh nói: "Em đừng làm loạn, cho dù anh và Khương Đại Bảo ở bên nhau thì phó lữ trưởng Mạnh cũng không hẳn sẽ thích em. Huống chi, Khương Đại Bảo căn bản không có khả năng đồng ý ở bên anh."
"Cho dù anh ta không thích em, vậy cũng không thể thành đôi với Khương Đại Bảo! Khương Đại Bảo chỉ là một con nhỏ nhà quê, chữ cũng không biết được bao nhiêu, ngoại trừ gương mặt cũng coi như là xinh đẹp đó thì cô ta còn có cái gì chứ?"
Lâm Ôn Ôn vẫn cảm thấy những tên đàn ông thích Khương Đại Bảo đều là những người nông cạn thấp kém không có nội hàm, bởi vì ngoại trừ vẻ ngoài xinh đẹp ra thì cô thật sự không còn gì cả. Người ở tầng cao không nên chỉ nhìn vẻ bề ngoài, mà cần phải xem xét sự phù hợp giữa tâm hồn.
Nhưng cô ta lại không ngờ tới Mạnh Tu Viễn cũng là người nông cạn như vậy!
...
Mạnh Tu Viễn lấy được tin tức về Khương Bảo từ chỗ Lâm Ôn Ôn, tuy rằng không nhiều, nhưng đã đủ để anh hưng phấn.
Lâm Ôn Ôn đã đồng ý với anh, nói là khi nào Khương Bảo đến thành phố sẽ gọi anh. Cho nên bây giờ anh chỉ cần chờ đợi là được.
Mạnh Tu Viễn nghĩ đến đây, dùng điện thoại trong phòng điện cho thủ trưởng xin nghỉ thêm vài ngày. Thủ trưởng vốn dĩ không định phê duyệt nữa, nhưng lúc hỏi anh có chuyện gì, anh trả lời là chuyện lớn cả đời, đối phương tưởng là tình huống "đặc thù", cho nên đồng ý phê chuẩn.
Nói xong cuộc điện thoại kia thì đã gần 9 giờ tối, Mạnh Tu Viễn rửa mặt rồi lên giường đi ngủ. Nằm xuống ước chừng hơn nửa tiếng, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân hỗn loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.