Xuyên Thành Nữ Xứng Tu Tiên Trung
Chương 17: Khiêu Khích
Tuế Nguyệt Luyện Tâm
01/10/2022
Khi mọi người nghỉ ngơi cả đêm ở đây đều cảm thấy kích động không thôi. Liền nghĩ ở trên trời một ngày thực lớn, thực mối lạ, phong cảnh cũng thực mỹ nhưng một ngày còn chịu không nổi nói huống gì là năm ngày.
Phi thuyền dừng lại Tịch Li đi theo mọi người xuống, kỳ thật đối với nàng mà nói ở đâu cũng đều giống nhau, chỉ cần có linh khí thì đều có thể tu luyện.
“Tốt, nhớ lấy tuy nơi này là núi sâu nhưng cũng không cần hoảng sợ, hãy nhớ dùng hơi thở trấn áp bình tĩnh. Nhưng để phòng ngừa việc ngoài ý muốn, bất kể là kẻ nào cũng không được vượt qua khoảng cách 500 mễ. Khi trời tối phải quay về đây tập hợp. Nhớ rõ chưa?” Trương Việt thấy bọn họ hưng phấn không thôi, không thể không lên tiếng nhắc nhở.
“Là!” Mọi người vội vàng trở lại.
Tịch Li nghiêng tai nghe ngóng, loáng thoáng ben tay trái truyền đến tiêng nước suối chảy róc rách, Tịch Li đoán không chừng bên kia có nguồn nước, liền bỏ lại đồ đạc theo hướng bên kia mà đi đến. Hiện tại nàng không đủ pháp thuật trên người để sử dụng, không đủ để có thể dung thuật thanh khiết. Tuy rằng trên thuyền cũng không nóng lắm, không ra mồ hôi nhưng Tịch Li vẫn cảm thấy người có gì đó nhớp nháp dính.
Mạnh Lạc Nguyên nhìn thấy Tịch Li đi bên kia, giao cho đệ tử phó thủ đi theo xem sao, nhớ rõ bảo vệ nàng được an toàn, nhưng cũng không cần quá mức, phòng ngừa nếu có chuyện gì xảy ra thì chỉ cần nằm trong phạm vi thần thức đều có thể giúp đỡ.
Tịch Li tất nhiên là biết có người theo đuôi. Vốn dĩ nàng so người khác hiếu thắng, từng đó thời gian nàng đã có thể tự nỗ lực tu luyện, tu vi đã có dấu hiệu sắp đột phá luyện khí nhị giai, mà thần thức cũng có tăng trưởng nhất định.
Tịch Li đi tới bên cạnh dòng suối. Dòng suối không lớn, cũng chỉ sâu khoảng 1 mét. Suối nước róc rách, ào ạt rung động, dòng nước thanh mát, đáy nước là một ít thật nhỏ đá, nổi lên thấy rõ ở nơi đó. Tịch Li cúi thấp người, lấy một ít nước súc miệng, rửa mặt, rửa sạch tro bụi trên người, sau đó liền trở về.
Trên đường, Tịch Li lại nhặt chút củi đốt, còn thuận tiện đánh một con vịt hoang. Đem gà rừng làm sạch sẽ, một tay ôm củi, một tay cầm vịt.
Trở lại nơi dừng chân, người không nhiều, ngoài vài người trên thuyền cùng tiên sư còn lại đâu đó khoảng 20 người. Bọn họ người ngồi người nằm, ăn lương khô của mình.
Tịch Li dùng củi đốt, nhóm lửa tại bếp một mạch lưu loát, nàng cuối cùng cũng coi như là có kinh nghiệm sống như con người.
Không có gia vị, chỉ có thể có gì dùng đó. Mùi hương thoảng khắp nơi. Tịch Li liên tiếp từng động tác làm ngơ ánh mắt của người khác trong khi đã có những người thầm nuốt nước miếng, còn có những người bụng đã có tiếng kêu. Tịch Li tiếp tục làm ngơ.
Khoảng nửa canh giờ sau, Tịch li cảm thấy thịt vịt bên ngoài đã chín, hương thơm phiêu phiêu. Tịch Li đem vịt tới đặt trên lá cây to đã chuẩn bị sạch sẽ trước đó, sau đó lấy con dao nhỏ mang bên mình xẻ từng nhát trên người con vịt. Rất mau từng miếng thịt vịt đã nằm chỉnh tề trên lá cây.
Tịch Li biết đã đến thời điểm được ăn. Bỗng phía trước đi tới là một người váy áo hồng nhạt, đầu đội Hương Ngọc tinh xảo, mặt trang điểm phấn son nhưng lại tới nói lời khó nghe với Tịch Li.
“Ai! Đồ quê mùa, mau đem thịt nướng trên tay ngươi giao cho bản công chúa, được không!”
Tịch Li không để ý tới, tiếp tục làm, người nọ thấy Tịch Li làm lơ chính mình liền cảm thấy đây là sự xỉ nhục lớn, đã chịu khiêu khích.
“Đồ quê mùa! Bản công chúa nói chuyện với ngươi, ngươi không nghe thấy sao? Ngươi có tin bản công chúa bảo phụ vương tru di cửu tộc nhà ngươi! Bản công chúa cho ngươi biết, bổn cung là lục công chúa Đông Lăng Sương Nhiễm của Thắng Vũ vương triều!”
Phi thuyền dừng lại Tịch Li đi theo mọi người xuống, kỳ thật đối với nàng mà nói ở đâu cũng đều giống nhau, chỉ cần có linh khí thì đều có thể tu luyện.
“Tốt, nhớ lấy tuy nơi này là núi sâu nhưng cũng không cần hoảng sợ, hãy nhớ dùng hơi thở trấn áp bình tĩnh. Nhưng để phòng ngừa việc ngoài ý muốn, bất kể là kẻ nào cũng không được vượt qua khoảng cách 500 mễ. Khi trời tối phải quay về đây tập hợp. Nhớ rõ chưa?” Trương Việt thấy bọn họ hưng phấn không thôi, không thể không lên tiếng nhắc nhở.
“Là!” Mọi người vội vàng trở lại.
Tịch Li nghiêng tai nghe ngóng, loáng thoáng ben tay trái truyền đến tiêng nước suối chảy róc rách, Tịch Li đoán không chừng bên kia có nguồn nước, liền bỏ lại đồ đạc theo hướng bên kia mà đi đến. Hiện tại nàng không đủ pháp thuật trên người để sử dụng, không đủ để có thể dung thuật thanh khiết. Tuy rằng trên thuyền cũng không nóng lắm, không ra mồ hôi nhưng Tịch Li vẫn cảm thấy người có gì đó nhớp nháp dính.
Mạnh Lạc Nguyên nhìn thấy Tịch Li đi bên kia, giao cho đệ tử phó thủ đi theo xem sao, nhớ rõ bảo vệ nàng được an toàn, nhưng cũng không cần quá mức, phòng ngừa nếu có chuyện gì xảy ra thì chỉ cần nằm trong phạm vi thần thức đều có thể giúp đỡ.
Tịch Li tất nhiên là biết có người theo đuôi. Vốn dĩ nàng so người khác hiếu thắng, từng đó thời gian nàng đã có thể tự nỗ lực tu luyện, tu vi đã có dấu hiệu sắp đột phá luyện khí nhị giai, mà thần thức cũng có tăng trưởng nhất định.
Tịch Li đi tới bên cạnh dòng suối. Dòng suối không lớn, cũng chỉ sâu khoảng 1 mét. Suối nước róc rách, ào ạt rung động, dòng nước thanh mát, đáy nước là một ít thật nhỏ đá, nổi lên thấy rõ ở nơi đó. Tịch Li cúi thấp người, lấy một ít nước súc miệng, rửa mặt, rửa sạch tro bụi trên người, sau đó liền trở về.
Trên đường, Tịch Li lại nhặt chút củi đốt, còn thuận tiện đánh một con vịt hoang. Đem gà rừng làm sạch sẽ, một tay ôm củi, một tay cầm vịt.
Trở lại nơi dừng chân, người không nhiều, ngoài vài người trên thuyền cùng tiên sư còn lại đâu đó khoảng 20 người. Bọn họ người ngồi người nằm, ăn lương khô của mình.
Tịch Li dùng củi đốt, nhóm lửa tại bếp một mạch lưu loát, nàng cuối cùng cũng coi như là có kinh nghiệm sống như con người.
Không có gia vị, chỉ có thể có gì dùng đó. Mùi hương thoảng khắp nơi. Tịch Li liên tiếp từng động tác làm ngơ ánh mắt của người khác trong khi đã có những người thầm nuốt nước miếng, còn có những người bụng đã có tiếng kêu. Tịch Li tiếp tục làm ngơ.
Khoảng nửa canh giờ sau, Tịch li cảm thấy thịt vịt bên ngoài đã chín, hương thơm phiêu phiêu. Tịch Li đem vịt tới đặt trên lá cây to đã chuẩn bị sạch sẽ trước đó, sau đó lấy con dao nhỏ mang bên mình xẻ từng nhát trên người con vịt. Rất mau từng miếng thịt vịt đã nằm chỉnh tề trên lá cây.
Tịch Li biết đã đến thời điểm được ăn. Bỗng phía trước đi tới là một người váy áo hồng nhạt, đầu đội Hương Ngọc tinh xảo, mặt trang điểm phấn son nhưng lại tới nói lời khó nghe với Tịch Li.
“Ai! Đồ quê mùa, mau đem thịt nướng trên tay ngươi giao cho bản công chúa, được không!”
Tịch Li không để ý tới, tiếp tục làm, người nọ thấy Tịch Li làm lơ chính mình liền cảm thấy đây là sự xỉ nhục lớn, đã chịu khiêu khích.
“Đồ quê mùa! Bản công chúa nói chuyện với ngươi, ngươi không nghe thấy sao? Ngươi có tin bản công chúa bảo phụ vương tru di cửu tộc nhà ngươi! Bản công chúa cho ngươi biết, bổn cung là lục công chúa Đông Lăng Sương Nhiễm của Thắng Vũ vương triều!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.