Chương 21: Bị đuổi ra ngoài?
Tư Vũ Trường An
31/07/2020
– Ngươi xem đây là đâu, cãi nhau om xòm còn ra thể thống gì?- Tạ Phương Tung nhíu mày, quát Hoa Tưởng Dung.
Hắn không quá thích biểu muội bên đằng ngoại tổ mẫu này, được nuông chiều đâm ra tùy tiện, ít học, không có tri thức còn chẳng hiểu lễ nghĩa, khác một trời một vực với tỷ muội huynh đệ Tạ gia hắn. Nếu không phải nể mặt tổ mẫu, hắn không muốn liên quan chút nào đến cô ta.
Hắn trừng mắt liếc Hoa Tưởng Dung, Hoa Tưởng Dung lập tức ngoan ngoãn như chim cút, ánh mắt hắn lại rơi lên người của Tô Uyển Linh.
Vị Tô gia Tam tiểu thư này hắn cũng biết, cũng tương tự như Hoa Tưởng Dung thôi, đều ít học, kiêu căng xấc xược, à không, còn không bằng Hoa Tưởng Dung nữa, hoàn toàn chính là một đứa ngu ngốc, mà lại còn là đứa ngốc không biết liên sỉ. Rõ ràng bản thân đã có hôn ước, còn mơ tưởng đến vị trí Tam hoàng tử phi, loại nữ nhân chẳng biết liêm sỉ này, đừng nói là Tam hoàng tử, ngay cả làm tiểu thiếp cho hắn cũng không xứng.
Hắn không thích biểu muội này, nhưng so với Tô Uyển Linh, hắn cảm thấy vẫn là Hoa Tưởng Dung gả cho Tam hoàng tử được hơn, coi như thân phận cô không làm được chính phi, nhưng làm trắc phi vẫn có thể.
Hoa Tưởng Dung sợ hắn, Tô Uyển Linh lại chẳng hề sợ Tạ Phương Tung hắn.
– Tạ nhị công tử, đến rồi à, đến rồi thì lo quản biểu muội ngươi cho tốt nha, mặc dù cô là nữ nhi của Thanh Hà Hoa gia, nhưng bây giờ đang ở phủ Vệ Quốc Công các người, gây ra trò cười thì người ta sẽ chế nhạo phủ Vệ Quốc Công các người thôi, tiểu thư của phủ Quốc Công có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng đoan trang, nên tuyệt đối đừng để cô ả này liên lụy đến thanh danh nhé.
– Tô Uyển Linh ngươi…- Hoa Tưởng Dung ra dáng muốn sấn sổ đến, Tạ Phương Tung nhẹ nhàng nhìn cô một cái, cô lập tức ngoan ngoãn đứng im, chỉ dùng đôi mắt hung hăng nhìn Tô Uyển Linh.
Tô Linh thấy vẻ mặt cô ả ấm ức, hận đến muốn nhai đầu cô, chỉ mỉm cười nói:
– Đừng ra vẻ ấm ức như vậy. Người người đều nói ta không biết liêm sỉ, kiêu căng ngang ngược, là đồ ngu ngốc không ai bằng, dù sao thanh danh của ta cũng xấu như vậy rồi, Hoa tiểu thư cần gì phải chấp nhặt với ta nhỉ? Liên lụy thanh danh của cô liền thôi, liên lụy thanh danh của phủ Vệ Quốc công người ta thì không tốt đâu.
Tạ Phương Tung vốn không ưa cô, nhưng hắn là lần đầu tiên gặp một nữ tử tự mắng bản thân là không biết liên sỉ, kiêu căng hợm hĩnh, đây có được xem là tự mình hiểu mình không nhỉ? Hắn hiếm khi nhìn thẳng vào Tô Uyển Linh như bây giờ, nữ tử này mặt hoa da phấn, dung nhan non nớt, nhưng cũng có mấy phần khí chất mỹ nhân, thanh danh lại xấu như vậy, khiến người ta thấy rất nhạt nhẽo.
– Ngươi biết thanh danh mình không tốt, ngươi còn tơ tưởng đến Tam hoàng tử? Hạng nữ nhân như ngươi, Tam hoàng tử sẽ chẳng xem trọng đâu- Tính tình Hoa Tưởng Dung lúc sợ lúc cương, sợ là sợ thật, nhưng đến lúc cương thì không ai ngăn được cô, Tạ Phương Tung cũng không ngoại lệ.
– Ta biết mà- Tô Linh không chút tức giận- Cho nên từ hôm nay trở đi, ta không thích Tam hoàng tử nữa, ngươi thích người nào thì cứ theo đuổi người đó đi.
Hoa Tưởng Dung không tin lời cô nói:
– Nếu ngươi không thích Tam hoàng tử, ngươi chạy đến Lộc Sơn thư viện làm gì? Ngươi là con gái nhà văn thần, không đến khoa văn, đến khoa võ, còn nói không có ý đồ gì với Tam hoàng tử?
Lời cô nói không chỉ có Hoa Tưởng Dung không tin, Tạ Phương Tung cũng không tin.
– Khoa võ của Lộc Sơn thư viện ngoại trừ Tam hoàng tử thì không có nam nhân nào khác à? Ví dụ như…
Ánh mắt cô cố ý nhìn vào Tạ Phương Tung, quả nhiên hắn vẻ mặt chán ghét, bộ dạng như thể xù lông lên:
– Ngươi ngươi ngươi… ngươi nhìn bổn công tử làm gì, bổn công tử đây tuyệt đối sẽ không phải lòng ngươi.
Cô đương nhiên biết, Tạ Phương Tung thích nhất là mỹ nhân, còn phải là mỹ nhân dịu dàng, có thể nhìn trúng cô mới là lạ, cô chẳng qua chỉ muốn nhìn bộ dạng ghét bỏ của hắn một chút mà thôi.
– Ngươi coi thường bổn cô nương, bổn cô nương cũng gai mắt ngươi lắm, Tạ nhị công tử chớ tự mình đa tình, ta thích một người khác, đẹp trai hơn Tạ nhị công tử nhiều- Trên bảng xếp hạng nhan sắc của nam tử nước Lê, Sở Bạch xếp thứ ba, Tạ Phương Tung chỉ đứng thứ tư, đây chính là sự thật không thể chối cãi.
– Ngươi còn nói không thích Tam hoàng tử, ngoại trừ Tam hoàng tử, còn có người nào đẹp hơn nhị biểu ca của ta chứ- Hoa Tưởng Dung không chút nghĩ ngợi, lên tiếng.
Tạ Phương Tung nghe Tô Uyển Linh nói người cô thích còn đẹp trai hơn cả hắn làm hắn không vui rồi, hắn tự xưng là công tử phong lưu, phong độ nhẹ nhàng, không thể đột nhiên tiếp nhận có người khác đẹp hơn hắn, Hoa Tưởng Dung vậy mà không chút nghĩ ngợi đã nói Tam hoàng tử đẹp hơn hắn, làm hắn tức chết đi được.
Tam hoàng tử có chỗ nào đẹp hơn hắn? Cả cái thành Kính Dương này không ai đẹp hơn hắn cả, nữ nhân các ngươi đúng là nông cạn, mắt mù.
Quả nhiên trong mắt người tình biến thành Tây Thi nha, Tam hoàng tử ở trên bảng xếp hạng mỹ nam còn chưa lọt vào TOP 10, Hoa Tưởng Dung nói Tam hoàng tử còn đẹp hơn cả Tạ Phương Tung, đúng là mắt mù.
– Ngươi nói đẹp thì xem như đẹp đi, ta lười tốn nước bọt với ngươi, các ngươi sẽ biết lời ta nói là thật nhanh thôi. Tam hoàng tử, nhường cho ngươi đó, cố lên nha, tình địch nhiều quá mà- Mặc dù Tam hoàng tử dáng dấp bình thường, nhưng tốt xấu gì cũng là hoàng tử được sủng ái mà, người thích hắn có rất nhiều.
Tô Linh làm động tác cố lên với Hoa Tưởng Dung, thấy Hoa Tưởng Dung đang trợn mắt há hốc mồm, Tô Uyển Linh thật sự từ bỏ Tam hoàng tử sao?
Tạ Phương Tung vẫn còn đang suy nghĩ rốt cuộc là ai đẹp hơn hắn, Tô Linh chợt điểm danh đến:
– Tạ nhị công tử? Tiên sinh sắp đến rồi, sao ngươi còn chưa đi? Chẳng lẽ… phải lòng ta rồi?
Tạ Phương Tung tránh cô còn tránh không kịp, nghe vậy tức đến loạng choạng:
– Ai phải lòng ngươi, Tô Uyển Linh, ngươi còn không xứng xách giày cho bổn công tử.
Hắn vừa nói vừa chạy ra ngoài, giống hệt như bị ma đuổi, còn không cẩn thận va vào cánh cửa, nhìn rất tức cười.
Tô Linh nhìn theo bóng dáng chạy trốn của hắn, cười ngặt nghẽo, tên Tạ Phương Tung này, không hổ gánh vác vai đáng yêu dưới ngòi bút của cô, tính cách phóng khoáng không chịu trói buộc, bản thân tự xưng là phong lưu, thực ra là gã si tình, từ khi gặp gỡ nữ chính dưới tàng hoa anh đào, vừa nhìn đã cảm mến.
Hoa anh đào rơi rụng như tuyết, hồng y như lửa đẹp hơn hoa.
Cố Nguyễn là mỹ nhân hiếm có, Tạ Phương Tung thích cô ta là điều hiển nhiên không thể ngăn cản, đáng tiếc Cố Nguyễn thấy hắn không xứng với mình, hắn nhiều nhất cũng chỉ là một nam ba thôi, nhưng lại là một nam ba viên mãn, bởi vì cuối cùng hắn cũng tìm được một nữ tử có tính cách và dung mạo tương tự nữ chính, bình an sống cả đời, chỉ là nữ tử này xuất hiện khá trễ, tối thiểu hắn còn phải lông bông thêm mười mấy năm nữa.
Tô Linh rất tâm đắc khi viết nhân vật này, cho nên trông thấy hắn liền nổi cơn muốn chọc ghẹo hắn, nhưng cô đã quên mình bây giờ không phải là tác giả chấp bút định sống chết nữa, giờ cô là Tô Uyển Linh, người ta mắng cô ngay cả xách giày cũng không xứng, vậy mà cô còn cười nghiêng ngã, người ta đều cho rằng cô điên rồi.
Xuân Hi vội giữ cô lại:
– Tam tiểu thư, người đừng cười nữa, ai cũng đang nhìn kìa.
Tô Linh lúc này mới ngừng cười, lúng túng ngồi xuống, đúng là trò hề, người ta không hiểu cô đang cười gì, cục diện rất xấu hổ, ví như hiện tại, Tô Linh bất giác phát hiện ai ai cũng đang nhìn cô, cô lặng lẽ lấy tờ giấy Tuyên Thành trên bàn che mặt lại.
– Tiên sinh đến- Có người hô to, cả đám ngồi xuống, mới làm cô bớt xấu hổ.
Buổi sáng học văn, dạy họ Lý luận binh pháp là tiên sinh phó chỉ huy cấm quân Lục Viễn Đạo, người này là hậu nhân của vị đại sư lục tông đã sáng lập ra Lộc Sơn thư viện, văn thao võ lược, công phu cực cao, hơn bốn mươi tuổi, người cao to lực lưỡng, vô cùng chính nghĩa, là một người thầy cực kỳ nghiêm khắc.
Lục tiên sinh bước lên bục, ánh mắt đảo một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Tô Linh, vẻ mặt không vui:
– Ngươi, ra ngoài.
Hắn không quá thích biểu muội bên đằng ngoại tổ mẫu này, được nuông chiều đâm ra tùy tiện, ít học, không có tri thức còn chẳng hiểu lễ nghĩa, khác một trời một vực với tỷ muội huynh đệ Tạ gia hắn. Nếu không phải nể mặt tổ mẫu, hắn không muốn liên quan chút nào đến cô ta.
Hắn trừng mắt liếc Hoa Tưởng Dung, Hoa Tưởng Dung lập tức ngoan ngoãn như chim cút, ánh mắt hắn lại rơi lên người của Tô Uyển Linh.
Vị Tô gia Tam tiểu thư này hắn cũng biết, cũng tương tự như Hoa Tưởng Dung thôi, đều ít học, kiêu căng xấc xược, à không, còn không bằng Hoa Tưởng Dung nữa, hoàn toàn chính là một đứa ngu ngốc, mà lại còn là đứa ngốc không biết liên sỉ. Rõ ràng bản thân đã có hôn ước, còn mơ tưởng đến vị trí Tam hoàng tử phi, loại nữ nhân chẳng biết liêm sỉ này, đừng nói là Tam hoàng tử, ngay cả làm tiểu thiếp cho hắn cũng không xứng.
Hắn không thích biểu muội này, nhưng so với Tô Uyển Linh, hắn cảm thấy vẫn là Hoa Tưởng Dung gả cho Tam hoàng tử được hơn, coi như thân phận cô không làm được chính phi, nhưng làm trắc phi vẫn có thể.
Hoa Tưởng Dung sợ hắn, Tô Uyển Linh lại chẳng hề sợ Tạ Phương Tung hắn.
– Tạ nhị công tử, đến rồi à, đến rồi thì lo quản biểu muội ngươi cho tốt nha, mặc dù cô là nữ nhi của Thanh Hà Hoa gia, nhưng bây giờ đang ở phủ Vệ Quốc Công các người, gây ra trò cười thì người ta sẽ chế nhạo phủ Vệ Quốc Công các người thôi, tiểu thư của phủ Quốc Công có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng đoan trang, nên tuyệt đối đừng để cô ả này liên lụy đến thanh danh nhé.
– Tô Uyển Linh ngươi…- Hoa Tưởng Dung ra dáng muốn sấn sổ đến, Tạ Phương Tung nhẹ nhàng nhìn cô một cái, cô lập tức ngoan ngoãn đứng im, chỉ dùng đôi mắt hung hăng nhìn Tô Uyển Linh.
Tô Linh thấy vẻ mặt cô ả ấm ức, hận đến muốn nhai đầu cô, chỉ mỉm cười nói:
– Đừng ra vẻ ấm ức như vậy. Người người đều nói ta không biết liêm sỉ, kiêu căng ngang ngược, là đồ ngu ngốc không ai bằng, dù sao thanh danh của ta cũng xấu như vậy rồi, Hoa tiểu thư cần gì phải chấp nhặt với ta nhỉ? Liên lụy thanh danh của cô liền thôi, liên lụy thanh danh của phủ Vệ Quốc công người ta thì không tốt đâu.
Tạ Phương Tung vốn không ưa cô, nhưng hắn là lần đầu tiên gặp một nữ tử tự mắng bản thân là không biết liên sỉ, kiêu căng hợm hĩnh, đây có được xem là tự mình hiểu mình không nhỉ? Hắn hiếm khi nhìn thẳng vào Tô Uyển Linh như bây giờ, nữ tử này mặt hoa da phấn, dung nhan non nớt, nhưng cũng có mấy phần khí chất mỹ nhân, thanh danh lại xấu như vậy, khiến người ta thấy rất nhạt nhẽo.
– Ngươi biết thanh danh mình không tốt, ngươi còn tơ tưởng đến Tam hoàng tử? Hạng nữ nhân như ngươi, Tam hoàng tử sẽ chẳng xem trọng đâu- Tính tình Hoa Tưởng Dung lúc sợ lúc cương, sợ là sợ thật, nhưng đến lúc cương thì không ai ngăn được cô, Tạ Phương Tung cũng không ngoại lệ.
– Ta biết mà- Tô Linh không chút tức giận- Cho nên từ hôm nay trở đi, ta không thích Tam hoàng tử nữa, ngươi thích người nào thì cứ theo đuổi người đó đi.
Hoa Tưởng Dung không tin lời cô nói:
– Nếu ngươi không thích Tam hoàng tử, ngươi chạy đến Lộc Sơn thư viện làm gì? Ngươi là con gái nhà văn thần, không đến khoa văn, đến khoa võ, còn nói không có ý đồ gì với Tam hoàng tử?
Lời cô nói không chỉ có Hoa Tưởng Dung không tin, Tạ Phương Tung cũng không tin.
– Khoa võ của Lộc Sơn thư viện ngoại trừ Tam hoàng tử thì không có nam nhân nào khác à? Ví dụ như…
Ánh mắt cô cố ý nhìn vào Tạ Phương Tung, quả nhiên hắn vẻ mặt chán ghét, bộ dạng như thể xù lông lên:
– Ngươi ngươi ngươi… ngươi nhìn bổn công tử làm gì, bổn công tử đây tuyệt đối sẽ không phải lòng ngươi.
Cô đương nhiên biết, Tạ Phương Tung thích nhất là mỹ nhân, còn phải là mỹ nhân dịu dàng, có thể nhìn trúng cô mới là lạ, cô chẳng qua chỉ muốn nhìn bộ dạng ghét bỏ của hắn một chút mà thôi.
– Ngươi coi thường bổn cô nương, bổn cô nương cũng gai mắt ngươi lắm, Tạ nhị công tử chớ tự mình đa tình, ta thích một người khác, đẹp trai hơn Tạ nhị công tử nhiều- Trên bảng xếp hạng nhan sắc của nam tử nước Lê, Sở Bạch xếp thứ ba, Tạ Phương Tung chỉ đứng thứ tư, đây chính là sự thật không thể chối cãi.
– Ngươi còn nói không thích Tam hoàng tử, ngoại trừ Tam hoàng tử, còn có người nào đẹp hơn nhị biểu ca của ta chứ- Hoa Tưởng Dung không chút nghĩ ngợi, lên tiếng.
Tạ Phương Tung nghe Tô Uyển Linh nói người cô thích còn đẹp trai hơn cả hắn làm hắn không vui rồi, hắn tự xưng là công tử phong lưu, phong độ nhẹ nhàng, không thể đột nhiên tiếp nhận có người khác đẹp hơn hắn, Hoa Tưởng Dung vậy mà không chút nghĩ ngợi đã nói Tam hoàng tử đẹp hơn hắn, làm hắn tức chết đi được.
Tam hoàng tử có chỗ nào đẹp hơn hắn? Cả cái thành Kính Dương này không ai đẹp hơn hắn cả, nữ nhân các ngươi đúng là nông cạn, mắt mù.
Quả nhiên trong mắt người tình biến thành Tây Thi nha, Tam hoàng tử ở trên bảng xếp hạng mỹ nam còn chưa lọt vào TOP 10, Hoa Tưởng Dung nói Tam hoàng tử còn đẹp hơn cả Tạ Phương Tung, đúng là mắt mù.
– Ngươi nói đẹp thì xem như đẹp đi, ta lười tốn nước bọt với ngươi, các ngươi sẽ biết lời ta nói là thật nhanh thôi. Tam hoàng tử, nhường cho ngươi đó, cố lên nha, tình địch nhiều quá mà- Mặc dù Tam hoàng tử dáng dấp bình thường, nhưng tốt xấu gì cũng là hoàng tử được sủng ái mà, người thích hắn có rất nhiều.
Tô Linh làm động tác cố lên với Hoa Tưởng Dung, thấy Hoa Tưởng Dung đang trợn mắt há hốc mồm, Tô Uyển Linh thật sự từ bỏ Tam hoàng tử sao?
Tạ Phương Tung vẫn còn đang suy nghĩ rốt cuộc là ai đẹp hơn hắn, Tô Linh chợt điểm danh đến:
– Tạ nhị công tử? Tiên sinh sắp đến rồi, sao ngươi còn chưa đi? Chẳng lẽ… phải lòng ta rồi?
Tạ Phương Tung tránh cô còn tránh không kịp, nghe vậy tức đến loạng choạng:
– Ai phải lòng ngươi, Tô Uyển Linh, ngươi còn không xứng xách giày cho bổn công tử.
Hắn vừa nói vừa chạy ra ngoài, giống hệt như bị ma đuổi, còn không cẩn thận va vào cánh cửa, nhìn rất tức cười.
Tô Linh nhìn theo bóng dáng chạy trốn của hắn, cười ngặt nghẽo, tên Tạ Phương Tung này, không hổ gánh vác vai đáng yêu dưới ngòi bút của cô, tính cách phóng khoáng không chịu trói buộc, bản thân tự xưng là phong lưu, thực ra là gã si tình, từ khi gặp gỡ nữ chính dưới tàng hoa anh đào, vừa nhìn đã cảm mến.
Hoa anh đào rơi rụng như tuyết, hồng y như lửa đẹp hơn hoa.
Cố Nguyễn là mỹ nhân hiếm có, Tạ Phương Tung thích cô ta là điều hiển nhiên không thể ngăn cản, đáng tiếc Cố Nguyễn thấy hắn không xứng với mình, hắn nhiều nhất cũng chỉ là một nam ba thôi, nhưng lại là một nam ba viên mãn, bởi vì cuối cùng hắn cũng tìm được một nữ tử có tính cách và dung mạo tương tự nữ chính, bình an sống cả đời, chỉ là nữ tử này xuất hiện khá trễ, tối thiểu hắn còn phải lông bông thêm mười mấy năm nữa.
Tô Linh rất tâm đắc khi viết nhân vật này, cho nên trông thấy hắn liền nổi cơn muốn chọc ghẹo hắn, nhưng cô đã quên mình bây giờ không phải là tác giả chấp bút định sống chết nữa, giờ cô là Tô Uyển Linh, người ta mắng cô ngay cả xách giày cũng không xứng, vậy mà cô còn cười nghiêng ngã, người ta đều cho rằng cô điên rồi.
Xuân Hi vội giữ cô lại:
– Tam tiểu thư, người đừng cười nữa, ai cũng đang nhìn kìa.
Tô Linh lúc này mới ngừng cười, lúng túng ngồi xuống, đúng là trò hề, người ta không hiểu cô đang cười gì, cục diện rất xấu hổ, ví như hiện tại, Tô Linh bất giác phát hiện ai ai cũng đang nhìn cô, cô lặng lẽ lấy tờ giấy Tuyên Thành trên bàn che mặt lại.
– Tiên sinh đến- Có người hô to, cả đám ngồi xuống, mới làm cô bớt xấu hổ.
Buổi sáng học văn, dạy họ Lý luận binh pháp là tiên sinh phó chỉ huy cấm quân Lục Viễn Đạo, người này là hậu nhân của vị đại sư lục tông đã sáng lập ra Lộc Sơn thư viện, văn thao võ lược, công phu cực cao, hơn bốn mươi tuổi, người cao to lực lưỡng, vô cùng chính nghĩa, là một người thầy cực kỳ nghiêm khắc.
Lục tiên sinh bước lên bục, ánh mắt đảo một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Tô Linh, vẻ mặt không vui:
– Ngươi, ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.