Chương 94: Mật thất
Tư Vũ Trường An
31/07/2020
Tô Linh nhìn thấy nụ cười kia, nhủ thầm thôi tiêu rồi.
Từ thị à Từ thị, coi như bà biết tất cả bạc tham ô không trữ trong phủ đi, thì bà cũng đừng mở miệng chọc giận người ta chứ, còn ngại lúc trước đắc tội với người ta chưa đủ hay sao, người này bây giờ nắm trong tay đại quyền, bà còn muốn chặn đầu ném trứng thối làm người ta buồn nôn à, nhất định phải chọc giận hắn đúng không?
Cô lo âu nhìn Sở Bạch, ánh mắt Sở Bạch đảo một vòng, dừng lại ở trên mặt cô một chút, bỗng nhiên thu hồi ánh mắt, nói với Mao Học Phong:
– Mao thiếu sử, nếu muốn soát, hay chúng ta cùng đi đi.
Mao Học Phong vốn cũng không yên tâm để Sở Bạch đi một mình, đương nhiên phải đi theo, nhưng mà Sở Bạch lại chủ động lên tiếng mời, xem như thức thời:
– Bổn thiếu sử đương nhiên phải đi, nhưng mà Sở thiếu sử ở phủ Thượng thư hai năm, chắc hẳn quen thuộc địa hình hơn ta, đi trước dẫn đường đi.
Hai người đều là tam phẩm thiếu sử Hoàng thành tư, nhưng Mao Học Phong lên được vị trí này lại đứng yên không tiến, dựa vào lý lịch và kinh nghiệm, đương nhiên sẽ vô cùng bất mãn với Sở Bạch đột nhiên xuất hiện này, phẩm cấp hai người họ lại tương đương, hắn lại bảo Sở Bạch đi trước dẫn đường, rất có ý muốn làm nhục Sở Bạch, hắn lặng lẽ quan sát phản ứng của Sở Bạch.
Sở Bạch không tức giận, cũng không chối từ, thật sự đi trước dẫn đường, Mao Học Phong hừ lạnh một tiếng, để lộ nụ cười đắc ý.
Hai người vào phòng không đến một nén hương, đột nhiên có tiếng la lanh lảnh vang lên:
– Tìm được rồi, ở đây có mật thất.
Tô Linh giật mình, trong lòng có dự cảm không tốt.
Nếu cô nhớ không nhầm, bên trong mật thất không có vàng bạc châu báu gì, nhưng có thứ đẩy một trăm ba mươi tám nhân khẩu trong phủ Thượng thư vào chỗ chết.
Tô Linh căng thẳng nuốt nước bọt, nghe tiếng động, hẳn là truyền từ thư phòng Tô Hoài Viễn ra, rất nhanh, Mao thiếu sử hất hàm ra lệnh:
– Từ phu nhân, mời đến đó mở mật thất ra, để bổn thiếu sử nhìn xem, bên trong rốt cuộc chứa bao nhiêu vàng bạc châu báu.
Từ thị vẻ mặt kinh hoàng, bà lại không biết trong thư phòng có mật thất, bà tự cho rằng hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay mình, trong nhà tuyệt đối sẽ không tra ra bất cứ đồ vật nào gây bất lợi cho Tô gia, không ngờ thư phòng của Tô Hoài Viễn lại có mật thất, ở trong đó rốt cuộc có gì?
Trong lòng bà cồn cào, nhưng tự nói với bản thân phải bình tĩnh, tuyệt đối không thể hoảng:
– Trong nhà ai mà không có mật thất, Mao thiếu sử soát qua nhiều nhà quan viên như thế, chắc cũng phải thấy nhiều rồi chứ.
– Quả thực thấy nhiều rồi, cho nên chỉ sợ oan uổng Thượng thư đại nhân, xin phu nhân tự mở ra, để cho các người chết được nhắm mắt- Mao thiếu sử chắc chắn bên trong mật thất kia có chứa vàng bạc châu báu, xem như có hy vọng lập công rồi, nên nói năng không chút khách khí- Từ phu nhân, xin đến mau, trời sắp đứng bóng rồi, chúng ta còn muốn thu công sớm một chút về mở tiệc ăn mừng đó.
Từ thị không nhúc nhích, Mao Học Phong sa sầm mặt:
– Từ phu nhân, đừng kéo dài thời gian, nếu như phu nhân không chịu đi, vậy chúng ta phải đập mật thất kia rồi.
Từ thị hoàn toàn không biết trong thư phòng có mật thất gì, nhưng bà tin tưởng Tô Hoài Viễn không thể ngốc như Hà Thành Nguyên, chuyển hết tất cả vàng bạc vào phủ đệ, coi như vận chuyển đến đi, ngay cả bà suốt ngày ở trong phủ, không thể không phát giác ra được, nghĩ đến đây, trong lòng càng thêm yên tâm.
Mặc dù không biết cơ quan ở chỗ nào, nhưng bà cũng muốn biết trong thư phòng của Tô Hoài Viễn rốt cuộc giấu bí mật gì, liền đứng lên đi trước, Mao Học Phong thỏa mãn gật đầu:
– Vậy mới đúng chứ, vì để mọi người chết được nhắm mắt, trên dưới Tô gia đều vào đó tận mắt chứng kiến đi, tránh để lúc đó lạ không cam lòng.
Tô Linh bị ép đứng lên khỏi ghế, nhìn xem vị thiếu sử áo mãng bào đỏ sẫm kia, trong đầu mau chóng nhớ lại rốt cuộc là nhân vật nào đây. Nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ ra, đây là đồng đội heo của Sở Bạch ở Hoàng thành tư, mà bởi vì không ưa Sở Bạch, khắp nơi đối nghịch với Sở Bạch, cuối cùng chỉ là con tốt thí bị Sở Bạch một cước giẫm chết mà thôi.
Thiết lập của Hoàng thành tư gồm một nhất phẩm tổng chỉ huy sử, một nhất phẩm phó chỉ huy, nhị phẩm tả hữu trưởng sử là hai người, bốn tam phẩm thiếu sử, tám tứ phẩm thiếu sử, mười sáu ngũ phẩm thứ sử, còn lại đều là đặc sức lục phẩm, tuy là đặc sứ, nhưng nghe lệnh thiên tử, đi làm việc thiên tử giao phó, vượt cấp thẩm vấn quan viên, chỉ là quyền lợi lục phẩm nhưng có thể so với Thiếu Khanh- tứ phẩm của Đại Lý Tự.
Mao Học Phong này chính là một trong bốn vị thiếu sử đó, cũng là đối thủ đầu tiên khi Sở Bạch vào Hoàng thành tư. Con người Mao Học Phong công phu tuy tốt, nhưng không đủ đầu óc, năng lực không cao, trình độ nịnh bợ lại thượng thừa, vừa tặng quà cáp vừa nịnh nọt phó tổng chỉ huy sử Trần Đông Lau, từ đặc sứ leo lên chức thiếu sử, nhưng hắn vẫn chưa mấy hài lòng, hữu trưởng sử Văn Húc Nhất tháng trước ra ngoài chấp hành nhiệm vụ bị thương, cắt mất một chân, làm nhiệm vụ thiếu sử càng dễ bỏ mạng, ý bên trên là chuẩn bị chọn người có tài mới, người được chọn đương nhiên sẽ chọn ra trong ba thiếu sử còn lại.
Trong ba thiếu sử, chỉ có mỗi hắn được nhất, chuyện lên chức thăng cấp hẳn phải chắc ăn rồi, mọi người đều ngầm chúc mừng hắn, có người hiểu chuyện còn sớm đưa lễ vật, hắn đều nhận hết, ai ngờ Hoàng thượng đột nhiên điểm danh Sở Bạch, một tên vô danh lạ mặt, lấp vào chỗ thiếu sử còn trống, tiểu tử này vừa vào Hoàng thành tư đã trực tiếp tham gia vụ án Hà Thành Nguyên tham ô mua quan bán chức, vận may cũng tốt vô cùng, để y trùng hợp tìm được nơi Hà Thành Nguyên giấu vàng bạc, ngay cả Phương tổng chỉ huy sử cũng có vài phần xem trọng hắn, còn vô tình cố ý đề cập chức vụ hữu trưởng sử còn trống, cần tìm người tài lấp vào.
Đây không phải rõ ràng nói cho Sở Bạch biết, kêu y làm nhiều việc hơn, lập nhiều công, thì việc thăng chức sẽ ở trong tầm tay à.
Chuyện này hắn làm sao mà nhịn nổi, một tên mới đến, lại còn sắp thăng chức, ông đây cố gắng lâu như vậy, không thể để một tên trai bao của công chúa giành hết tiền đồ, nếu thực sự để hắn thăng chức, nghĩ đến sau này phải kiếm ăn trong tay một tên mặt trắng chỉ dựa vào sự sủng ái của nữ nhân, ngẫm lại cũng thấy buồn nôn.
Mao Học Phong nhìn Sở Bạch chẳng vừa mắt chỗ nào, tự nhiên sẽ gây khó khăn cho y, khắp nơi tranh cao thấp cũng liền thôi, giọng điệu nói chuyện mỉa mai, rồi cuối cùng cũng có một ngày khiến hắn bốc hơi.
Đang nghĩ đến đây, mọi người đã đến thư phòng của Tô Hoài Viễn, Sở Bạch đứng trước giá sách, nhìn giá sách nhíu mày suy tư, Mao Học Phong càng nhìn càng ngứa mắt, đi đến trước, gạt y sang một bên:
– Mở không ra thì đừng đứng đâ choáng chỗ, Từ phu nhân, xin phu nhân phối hợp một chút, tự mở ra đi, nếu không bổn thiếu sử phải gọi người đến đập tường.
Từ thị nhìn bức tường kia, bà từng đến thư phòng, nhưng không nhìn ra đằng sau giá sách có cơ quan, liền nói:
– Bổn phu nhân xưa nay không hề biết trong thư phòng có mật thất gì, thiếu sử đại nhân không phải nói đằng sau có mật thất sao, vậy thì mời mở ra, nhưng mà thiếu sử đại nhân cần biết, nếu phía sau không có mật thất, hoặc là có mật thất, nhưng bên trong lại không có chứng cứ mà các người muốn, tốt nhất đại nhân nên nghĩ phải ăn nói thế nào trước mặt Hoàng thượng đi.
Mao Học Phong sửng sốt chớp chớp mắt, nhìn về phía Sở Bạch, thấy y đang nhíu mày, dường như đang tìm cách mở mật thất ra, có thể thấy được đằng sau nhất định có mật thất, mặc dù không thích tiểu tử này, nhưng không thể không nói tiểu tử này rất có bản lĩnh, có thể tìm được đồ vật mà người ngoài không tìm được, huống hồ Hà Thành Nguyên kia thề thốt đủ kiểu, nói số bạc hắn có được do mua bán quan viên, hơn phân nửa đều dâng cho Tô Hoài Viễn, ông ta chỉ được một nửa số đó, đã có cả một bức tường bằng vàng, Tô Hoài Viễn tham ô nhiều vậy, tối thiểu cũng phải có một tòa kim sơn, chí ít cũng cần một căn phòng bí mật mới có thể cất xuống nhiều vàng như thế, vừa vặn ở đây lại có một gian mật thất.
Vàng chắc chắn được giấu ở bên trong rồi.
Mao Học Phong càng nhìn càng khẳng định, càng thêm không kiêng cử ai:
– Đặc sứ Hoàng thành tư chỉ nghe lệnh thiên tử, làm việc cho thiên tử, những việc bổn thiếu sử làm đương nhiên đều được Hoàng thượng cho phép, phu nhân nếu có trách, thì cứ đến trước mặt Hoàng thượng cáo ngự trạng, chỉ sợ giờ Hoàng thượng đang giận, không muốn gặp các người đâu.
Nói xong hắn cười lạnh, tiếp tục nói:
– Nếu phu nhân không tình nguyện phối hợp, thì đừng trách bổn thiếu sử, người đâu, đập cho ta.
– Chờ chút- Sở Bạch đột nhiên lên tiếng cắt ngang.
Mao Học Phong làm gì chịu nghe, bèn nói:
– Đừng nghe hắn, cứ đập cho bổn thiếu sử- Ra lệnh xong liền như cười như không nhìn sang Sở Bạch- Ta nói này Sở thiếu sử, đặc sứ Hoàng thành tư làm việc, hành động theo cảm tính, mang theo tình cảm riêng tư là điều tối kỵ, mặc dù huynh từng có hôn ước với tiểu thư Tô gia, nhưng cũng đừng quên thân phận của mình, huynh bây giờ là thiếu sử của Hoàng thành tư.
Đặc sứ cấp dưới bình thường đều theo sau lưng Mao Học Phong làm việc, lúc này đương nhiên vẫn chọn đứng về phía Mao Học Phong, hắn vừa ra lệnh đã chuẩn bị xong búa lớn, nện vào giá sách sắp xếp ngăn nắp kia, giá sách đặt âm tường, một búa giáng xuống, phát ra tiếng khô khốc nặng nề, giá sách bằng gỗ, đập một cái liền gãy, nhưng mặt tường đỡ phía sau lại không nhúc nhích tí nào.
– Mao thiếu sử, tường không suy suyển- Đặc sứ đập tường nhấc chiếc búa đến đau cổ tay, kinh ngạc chỉ vào bức tường kia- Hình như không phải xây bằng gạch đá.
Mao Học Phong nghe thế liền hưng phấn:
– Bên trong chắc chắn có giấu vàng, nếu không chỉ bức tường ngăn ở thư phòng, làm gì phải xây kiên cố như thế, tiếp tục đập cho ta, nhất định phải đập bể.
Hai đặc sứ vung búa lên, dốc hết sức bình sinh nên xuống, lại kinh ngạc vì tường không bể lỗ nào.
– Tránh ra- Sở Bạch bước tới, vỗ vỗ bả vai hai đặc sứ, hai người nọ chần chừ một chút, nhưng vẫn lui ra.
– Sở Bạch, rốt cuộc huynh muốn gì?- Mao Học Phong thấy bức tường không đập ra được, đang giận dữ không chỗ trút giận.
Sở Bạch liếc mắt sắc lạnh nhìn hắn, rồi không mấy quan tâm nhìn về giá sách, rồi nhìn quanh bố cục trong phòng, sau đó đi đến trước bàn, chỉ thấy trên bàn đặt nhiều loại sách gấp, bút mực giấy nghiên đủ cả, đằng sau chỗ ngồi là kệ nhiều ngăn, bên trên đặt bình hoa và trân bảo các loại, ngón tay Sở Bạch chạm qua các trân bảo và bình hoa kia.
Mao Học Phong không biết hắn muốn làm gì, nhíu mày:
– Hừ, chả biết đang giở trò gì, các huynh đệ, đừng để ý đến hắn, tiếp tục đập đi.
Chỉ nghe thấy tiếng rầm rầm, bức tường đập mãi không ra vậy mà lại tách ra từ chính giữa, rộng mở, để lộ mật thất bên trong, Sở Bạch thu bàn tay xoay bình hoa lại, đi vào mật thất kia.
Đám người họ Tô cũng nhìn vào mật thất, tim họ nổi trống liên hồi, sợ bên trong có chứa vàng bạc châu báu, Từ thị vẫn còn giữ được bình tĩnh, bà đứng phía trước, liếc mắt nhìn bố cục mật thất, lập tức mắt trợn trừng, mặt trắng bệch, không biết bị tức giận hay bị hù dọa.
– Không thể nào, làm sao lại không có vàng, chắc chắn còn mật thất khác, tìm cho ta, tiếp tục tìm- Mao Học Phong là người đầu tiên xông vào mật thất, cứ tưởng sẽ tìm được lượng lớn vàng bạc châu báu, không ngờ bên trong mật thất được xây vững chãi như thành đồng, vậy mà chẳng để vật gì quý giá, bên trong chỉ có sách và tranh, treo khắp nơi trên tường, trên sàn, trên bàn đều là bức họa một nữ tử.
Nữ tử lông mày như vẽ, mắt như sao trời, gương mặt hài hòa nhỏ nhắn, trông như tiểu thư khuê các đến từ vùng sông nước Giang Nam, nữ tử trên bức họa khi đứng khi ngồi, lúc đùa bướm trong vườn hoa, lúc nhảy múa dưới ánh trăng, hoặc nghịch cá ven hồ, mỗi một bức đều vẽ mỹ nhân hòa cùng một thể với ý cảnh trong tranh, đẹp tựa thiên tiên.
Thế nhưng là nữ tử xinh đẹp, mà không phải là vàng bạc châu báu, đối với Mao Học Phong mà nói chỉ là phí công, hắn cầm bức họa lên xem một cái, không nhìn ra được kỳ hoặc bên trong, liền tiện tay ném xuống đất:
– Chỉ là một ít tranh, vậy mà lại xây cả một mật thất kiên cố không thể phá được.
Từ thị nhìn bức chân dung bị ném xuống đất, nuốt ngụm nước miếng, cố nén hoảng sợ trong lòng, mắt bà nhìn lão thái thái, lão thái thái liền lắc đầu khe khẽ với bà, Từ thị nào dám để lộ bộ dạng kinh hoảng làm người khác sinh nghi, buộc bản thân bình tĩnh:
– Nếu đã là mật thất, xây kiên cố một chút đương nhiên cũng bình thường, Mao thiếu sử, tường ngươi cũng đập rồi, mật thất ngươi cũng mở rồi, nhưng lại không tìm được vàng như lời ngươi nói, nếu ngươi nhất định phải giao nộp vàng bạc, có thể tịch thu ngân lượng, ngân phiếu và trân bảo phủ Thượng thư hiện có để nộp cho Hoàng thượng là được.
Mao Học Phong làm sao không nghe ra được sự mỉa mai trong lời nói của Từ thị, nhưng hắn không cam tâm, hôm nay hành động một phen, xem như đắc tội phủ Thượng thư và Thục phi, nếu tra ra được vàng còn đỡ, nếu không tra được gì, vậy đợi đến khi Thục phi phục sủng, tuyệt đối sẽ không buông tha hắn.
– Tiếp tục lục soát cho ta, không bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào- Mao Học Phong chưa từ bỏ ý định, dẫn theo đặc sứ tiếp tục lục soát trong ngoài Tô phủ lần nữa.
Sở Bạch đứng trong mật thất không nhúc nhích, nhặt bức họa nhảy múa dưới trăng lên, nhìn hồi lâu, tim Từ thị và Tô lão thái thái như nhảy lên cổ họng, lão thái thái vốn đang bệnh trong người, không trải qua được dày vò này, suýt nữa không chịu nổi.
Dương thị không hiểu tình hình:
– Mẫu thân, người không sao chứ.
Tim Tô Linh cũng suýt nhảy lên cổ họng, bởi vì người trong bức họa không phải ai khác, mà chính là Nguyên phi năm đó.
Năm đó Nguyên phi ân sủng không suy, toàn bộ ân sủng của cả hậu cung không bằng một mình bà, chút ân sủng của Thục phi bây giờ bất quá chỉ bằng một phần mười Nguyên phi được sủng. Ai ngờ Nguyên phi về quê thăm viếng, lại bị bắt gặp tư thông với người khác, Hoàng thượng vì yêu sinh hận, dưới cơn nóng giận tru di toàn tộc tên gian phu và Nguyên phi, ngay cả Ngũ hoàng tử chưa đầy một tuổi cũng bị hoài nghi không phải con ruột của Hoàng đế, phải chịu dìm chết theo.
Từ đó về sau, Nguyên phi và Ngũ hoàng tử trở thành điều cấm kỵ mà cả thành Kính Dương không ai dám nhắc tới.
Mà người năm đó bắt gặp Nguyên phi tư thông với người khác, chính là Tô Hoài Viễn, bây giờ trong mật thất của ông, vậy mà lại cất giấu nhiều chân dung của Nguyên phi như vậy, nếu là người từng gặp qua Nguyên phi, một chút liền nhìn ra ngọn ngành câu chuyện ẩn sâu trong đó, trong ất cả mọi người ở đây, có lẽ chỉ có Từ thị và Tô lão thái thái từng gặp qua Nguyên phi, Dương thị không có phúc phần này, tuy tuổi tác đã lớn, nhưng không có thân phận gì để nhập cung gặp được Nguyên phi cả.
Theo lý mà nói, với tuổi tác của Sở Bạch, phải chưa từng nhìn thấy Nguyên phi mới đúng, nhưng Tô Linh nhìn thần sắc trong mắt hắn, hắn rõ ràng nhận ra.
Nếu hắn báo chuyện này lên Hoàng thượng, thì phủ Thượng thư cách cái chết không còn xa.
Dương thị thấy sức khỏe lão thái thái yếu đi, tưởng rằng bệnh đang trở nặng, liền không màng điều gì, nói với Sở Bạch:
– Chỉ là bức họa thôi mà, nếu ngươi thích thì lấy đi đi, hà cớ gì phải giày vò lão thái thái như thế, nếu không phải năm đó mẫu thân nhân từ thu nhận ngươi, ngươi đã sớm chết đói ở đầu đường xó chợ rồi. Dù ngươi không nhớ lòng tốt của người khác, cũng nên ghi nhớ lòng tốt của lão thái thái chứ.
Miệng Tô Linh méo xệch, Dương thị thành sự không có bại sự có thừa này, còn kêu Sở Bạch mang bức họa đi, bộ sợ hắn không có bằng chứng à?
Lão thái thái tức đến ho khan, nghiêm mặt nói:
– Dương thị, con ngậm miệng cho ta.
Sở Bạch cầm bức họa Nguyên phi nhảy múa dưới trăng kia, chậm rãi bước ra khỏi mật thất, Từ thị vội ngăn lại:
– Sở Bạch, không, Sở thiếu sử, đây chẳng qua chỉ là bức họa bình thường, không trị giá được mấy đồng, nếu thiếu sử thích, Tô gia có thể dâng tranh nổi tiếng đương đại cho thiếu sử.
Sở Bạch lạnh lùng nhìn Từ thị, giọng lạnh lẽo như nước:
– Từ phu nhân có biết, có ý đồ hối lộ thiếu sử Hoàng thành tư là tội gì không?
Từ thị biến sắc, ánh mắt trở nên ngoan độc:
– Sở thiếu sử quả thực không niệm tình xưa?
Sở Bạch như đang nghe chuyện gì hài hước lắm, từ trên cao nhìn xuống Từ thị:
– Từ phu nhân chắc hẳn phải hiểu rõ hơn ai hết, ta ở phủ Thượng thư, làm gì có tình xưa? Lúc trước các người ức hiếp ta, làm nhục ta, giết chết người thân cận nhất của ta, có từng nghĩ tới hôm nay chưa? Mùi vị mạng sống nằm trong tay người khác, như thế nào?
Từ thị sợ đến lùi lại một bước, khó tin nhìn hắn:
– Ngươi biết?
Không thể nào, làm sao hắn biết được, hắn chẳng qua chỉ mười bảy mười tám tuổi, Nguyên phi chết năm mười tám, lúc đó hắn còn chưa chào đời, hắn sao lại biết được? Từ thị ngước lên nhìn Sở Bạch, đột nhiên phát hiện, thiếu niên từng phủ phục dưới chân bà mặc bà đánh mắng làm nhục đó đã cao lớn đến nỗi người khác phải ngước nhìn, bao gồm cả thân phận và quyền lực bây giờ của hắn.
Đúng như hắn nói, toàn bộ mạng sống trong phủ Thượng thư đều đang nằm trong tay hắn, chỉ cần giao bức họa này cho Hoàng thượng, thì hậu quả khó mà lường được.
– Ngươi muốn thế nào?- Từ thị cực lực trấn an mình, nhưng vẫn không che giấu được giọng nói đang run nhẹ.
– Ta muốn tất cả các người chôn cùng với Xuân Đào- Sở Bạch gằn từng tiếng một.
Từ thị à Từ thị, coi như bà biết tất cả bạc tham ô không trữ trong phủ đi, thì bà cũng đừng mở miệng chọc giận người ta chứ, còn ngại lúc trước đắc tội với người ta chưa đủ hay sao, người này bây giờ nắm trong tay đại quyền, bà còn muốn chặn đầu ném trứng thối làm người ta buồn nôn à, nhất định phải chọc giận hắn đúng không?
Cô lo âu nhìn Sở Bạch, ánh mắt Sở Bạch đảo một vòng, dừng lại ở trên mặt cô một chút, bỗng nhiên thu hồi ánh mắt, nói với Mao Học Phong:
– Mao thiếu sử, nếu muốn soát, hay chúng ta cùng đi đi.
Mao Học Phong vốn cũng không yên tâm để Sở Bạch đi một mình, đương nhiên phải đi theo, nhưng mà Sở Bạch lại chủ động lên tiếng mời, xem như thức thời:
– Bổn thiếu sử đương nhiên phải đi, nhưng mà Sở thiếu sử ở phủ Thượng thư hai năm, chắc hẳn quen thuộc địa hình hơn ta, đi trước dẫn đường đi.
Hai người đều là tam phẩm thiếu sử Hoàng thành tư, nhưng Mao Học Phong lên được vị trí này lại đứng yên không tiến, dựa vào lý lịch và kinh nghiệm, đương nhiên sẽ vô cùng bất mãn với Sở Bạch đột nhiên xuất hiện này, phẩm cấp hai người họ lại tương đương, hắn lại bảo Sở Bạch đi trước dẫn đường, rất có ý muốn làm nhục Sở Bạch, hắn lặng lẽ quan sát phản ứng của Sở Bạch.
Sở Bạch không tức giận, cũng không chối từ, thật sự đi trước dẫn đường, Mao Học Phong hừ lạnh một tiếng, để lộ nụ cười đắc ý.
Hai người vào phòng không đến một nén hương, đột nhiên có tiếng la lanh lảnh vang lên:
– Tìm được rồi, ở đây có mật thất.
Tô Linh giật mình, trong lòng có dự cảm không tốt.
Nếu cô nhớ không nhầm, bên trong mật thất không có vàng bạc châu báu gì, nhưng có thứ đẩy một trăm ba mươi tám nhân khẩu trong phủ Thượng thư vào chỗ chết.
Tô Linh căng thẳng nuốt nước bọt, nghe tiếng động, hẳn là truyền từ thư phòng Tô Hoài Viễn ra, rất nhanh, Mao thiếu sử hất hàm ra lệnh:
– Từ phu nhân, mời đến đó mở mật thất ra, để bổn thiếu sử nhìn xem, bên trong rốt cuộc chứa bao nhiêu vàng bạc châu báu.
Từ thị vẻ mặt kinh hoàng, bà lại không biết trong thư phòng có mật thất, bà tự cho rằng hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay mình, trong nhà tuyệt đối sẽ không tra ra bất cứ đồ vật nào gây bất lợi cho Tô gia, không ngờ thư phòng của Tô Hoài Viễn lại có mật thất, ở trong đó rốt cuộc có gì?
Trong lòng bà cồn cào, nhưng tự nói với bản thân phải bình tĩnh, tuyệt đối không thể hoảng:
– Trong nhà ai mà không có mật thất, Mao thiếu sử soát qua nhiều nhà quan viên như thế, chắc cũng phải thấy nhiều rồi chứ.
– Quả thực thấy nhiều rồi, cho nên chỉ sợ oan uổng Thượng thư đại nhân, xin phu nhân tự mở ra, để cho các người chết được nhắm mắt- Mao thiếu sử chắc chắn bên trong mật thất kia có chứa vàng bạc châu báu, xem như có hy vọng lập công rồi, nên nói năng không chút khách khí- Từ phu nhân, xin đến mau, trời sắp đứng bóng rồi, chúng ta còn muốn thu công sớm một chút về mở tiệc ăn mừng đó.
Từ thị không nhúc nhích, Mao Học Phong sa sầm mặt:
– Từ phu nhân, đừng kéo dài thời gian, nếu như phu nhân không chịu đi, vậy chúng ta phải đập mật thất kia rồi.
Từ thị hoàn toàn không biết trong thư phòng có mật thất gì, nhưng bà tin tưởng Tô Hoài Viễn không thể ngốc như Hà Thành Nguyên, chuyển hết tất cả vàng bạc vào phủ đệ, coi như vận chuyển đến đi, ngay cả bà suốt ngày ở trong phủ, không thể không phát giác ra được, nghĩ đến đây, trong lòng càng thêm yên tâm.
Mặc dù không biết cơ quan ở chỗ nào, nhưng bà cũng muốn biết trong thư phòng của Tô Hoài Viễn rốt cuộc giấu bí mật gì, liền đứng lên đi trước, Mao Học Phong thỏa mãn gật đầu:
– Vậy mới đúng chứ, vì để mọi người chết được nhắm mắt, trên dưới Tô gia đều vào đó tận mắt chứng kiến đi, tránh để lúc đó lạ không cam lòng.
Tô Linh bị ép đứng lên khỏi ghế, nhìn xem vị thiếu sử áo mãng bào đỏ sẫm kia, trong đầu mau chóng nhớ lại rốt cuộc là nhân vật nào đây. Nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ ra, đây là đồng đội heo của Sở Bạch ở Hoàng thành tư, mà bởi vì không ưa Sở Bạch, khắp nơi đối nghịch với Sở Bạch, cuối cùng chỉ là con tốt thí bị Sở Bạch một cước giẫm chết mà thôi.
Thiết lập của Hoàng thành tư gồm một nhất phẩm tổng chỉ huy sử, một nhất phẩm phó chỉ huy, nhị phẩm tả hữu trưởng sử là hai người, bốn tam phẩm thiếu sử, tám tứ phẩm thiếu sử, mười sáu ngũ phẩm thứ sử, còn lại đều là đặc sức lục phẩm, tuy là đặc sứ, nhưng nghe lệnh thiên tử, đi làm việc thiên tử giao phó, vượt cấp thẩm vấn quan viên, chỉ là quyền lợi lục phẩm nhưng có thể so với Thiếu Khanh- tứ phẩm của Đại Lý Tự.
Mao Học Phong này chính là một trong bốn vị thiếu sử đó, cũng là đối thủ đầu tiên khi Sở Bạch vào Hoàng thành tư. Con người Mao Học Phong công phu tuy tốt, nhưng không đủ đầu óc, năng lực không cao, trình độ nịnh bợ lại thượng thừa, vừa tặng quà cáp vừa nịnh nọt phó tổng chỉ huy sử Trần Đông Lau, từ đặc sứ leo lên chức thiếu sử, nhưng hắn vẫn chưa mấy hài lòng, hữu trưởng sử Văn Húc Nhất tháng trước ra ngoài chấp hành nhiệm vụ bị thương, cắt mất một chân, làm nhiệm vụ thiếu sử càng dễ bỏ mạng, ý bên trên là chuẩn bị chọn người có tài mới, người được chọn đương nhiên sẽ chọn ra trong ba thiếu sử còn lại.
Trong ba thiếu sử, chỉ có mỗi hắn được nhất, chuyện lên chức thăng cấp hẳn phải chắc ăn rồi, mọi người đều ngầm chúc mừng hắn, có người hiểu chuyện còn sớm đưa lễ vật, hắn đều nhận hết, ai ngờ Hoàng thượng đột nhiên điểm danh Sở Bạch, một tên vô danh lạ mặt, lấp vào chỗ thiếu sử còn trống, tiểu tử này vừa vào Hoàng thành tư đã trực tiếp tham gia vụ án Hà Thành Nguyên tham ô mua quan bán chức, vận may cũng tốt vô cùng, để y trùng hợp tìm được nơi Hà Thành Nguyên giấu vàng bạc, ngay cả Phương tổng chỉ huy sử cũng có vài phần xem trọng hắn, còn vô tình cố ý đề cập chức vụ hữu trưởng sử còn trống, cần tìm người tài lấp vào.
Đây không phải rõ ràng nói cho Sở Bạch biết, kêu y làm nhiều việc hơn, lập nhiều công, thì việc thăng chức sẽ ở trong tầm tay à.
Chuyện này hắn làm sao mà nhịn nổi, một tên mới đến, lại còn sắp thăng chức, ông đây cố gắng lâu như vậy, không thể để một tên trai bao của công chúa giành hết tiền đồ, nếu thực sự để hắn thăng chức, nghĩ đến sau này phải kiếm ăn trong tay một tên mặt trắng chỉ dựa vào sự sủng ái của nữ nhân, ngẫm lại cũng thấy buồn nôn.
Mao Học Phong nhìn Sở Bạch chẳng vừa mắt chỗ nào, tự nhiên sẽ gây khó khăn cho y, khắp nơi tranh cao thấp cũng liền thôi, giọng điệu nói chuyện mỉa mai, rồi cuối cùng cũng có một ngày khiến hắn bốc hơi.
Đang nghĩ đến đây, mọi người đã đến thư phòng của Tô Hoài Viễn, Sở Bạch đứng trước giá sách, nhìn giá sách nhíu mày suy tư, Mao Học Phong càng nhìn càng ngứa mắt, đi đến trước, gạt y sang một bên:
– Mở không ra thì đừng đứng đâ choáng chỗ, Từ phu nhân, xin phu nhân phối hợp một chút, tự mở ra đi, nếu không bổn thiếu sử phải gọi người đến đập tường.
Từ thị nhìn bức tường kia, bà từng đến thư phòng, nhưng không nhìn ra đằng sau giá sách có cơ quan, liền nói:
– Bổn phu nhân xưa nay không hề biết trong thư phòng có mật thất gì, thiếu sử đại nhân không phải nói đằng sau có mật thất sao, vậy thì mời mở ra, nhưng mà thiếu sử đại nhân cần biết, nếu phía sau không có mật thất, hoặc là có mật thất, nhưng bên trong lại không có chứng cứ mà các người muốn, tốt nhất đại nhân nên nghĩ phải ăn nói thế nào trước mặt Hoàng thượng đi.
Mao Học Phong sửng sốt chớp chớp mắt, nhìn về phía Sở Bạch, thấy y đang nhíu mày, dường như đang tìm cách mở mật thất ra, có thể thấy được đằng sau nhất định có mật thất, mặc dù không thích tiểu tử này, nhưng không thể không nói tiểu tử này rất có bản lĩnh, có thể tìm được đồ vật mà người ngoài không tìm được, huống hồ Hà Thành Nguyên kia thề thốt đủ kiểu, nói số bạc hắn có được do mua bán quan viên, hơn phân nửa đều dâng cho Tô Hoài Viễn, ông ta chỉ được một nửa số đó, đã có cả một bức tường bằng vàng, Tô Hoài Viễn tham ô nhiều vậy, tối thiểu cũng phải có một tòa kim sơn, chí ít cũng cần một căn phòng bí mật mới có thể cất xuống nhiều vàng như thế, vừa vặn ở đây lại có một gian mật thất.
Vàng chắc chắn được giấu ở bên trong rồi.
Mao Học Phong càng nhìn càng khẳng định, càng thêm không kiêng cử ai:
– Đặc sứ Hoàng thành tư chỉ nghe lệnh thiên tử, làm việc cho thiên tử, những việc bổn thiếu sử làm đương nhiên đều được Hoàng thượng cho phép, phu nhân nếu có trách, thì cứ đến trước mặt Hoàng thượng cáo ngự trạng, chỉ sợ giờ Hoàng thượng đang giận, không muốn gặp các người đâu.
Nói xong hắn cười lạnh, tiếp tục nói:
– Nếu phu nhân không tình nguyện phối hợp, thì đừng trách bổn thiếu sử, người đâu, đập cho ta.
– Chờ chút- Sở Bạch đột nhiên lên tiếng cắt ngang.
Mao Học Phong làm gì chịu nghe, bèn nói:
– Đừng nghe hắn, cứ đập cho bổn thiếu sử- Ra lệnh xong liền như cười như không nhìn sang Sở Bạch- Ta nói này Sở thiếu sử, đặc sứ Hoàng thành tư làm việc, hành động theo cảm tính, mang theo tình cảm riêng tư là điều tối kỵ, mặc dù huynh từng có hôn ước với tiểu thư Tô gia, nhưng cũng đừng quên thân phận của mình, huynh bây giờ là thiếu sử của Hoàng thành tư.
Đặc sứ cấp dưới bình thường đều theo sau lưng Mao Học Phong làm việc, lúc này đương nhiên vẫn chọn đứng về phía Mao Học Phong, hắn vừa ra lệnh đã chuẩn bị xong búa lớn, nện vào giá sách sắp xếp ngăn nắp kia, giá sách đặt âm tường, một búa giáng xuống, phát ra tiếng khô khốc nặng nề, giá sách bằng gỗ, đập một cái liền gãy, nhưng mặt tường đỡ phía sau lại không nhúc nhích tí nào.
– Mao thiếu sử, tường không suy suyển- Đặc sứ đập tường nhấc chiếc búa đến đau cổ tay, kinh ngạc chỉ vào bức tường kia- Hình như không phải xây bằng gạch đá.
Mao Học Phong nghe thế liền hưng phấn:
– Bên trong chắc chắn có giấu vàng, nếu không chỉ bức tường ngăn ở thư phòng, làm gì phải xây kiên cố như thế, tiếp tục đập cho ta, nhất định phải đập bể.
Hai đặc sứ vung búa lên, dốc hết sức bình sinh nên xuống, lại kinh ngạc vì tường không bể lỗ nào.
– Tránh ra- Sở Bạch bước tới, vỗ vỗ bả vai hai đặc sứ, hai người nọ chần chừ một chút, nhưng vẫn lui ra.
– Sở Bạch, rốt cuộc huynh muốn gì?- Mao Học Phong thấy bức tường không đập ra được, đang giận dữ không chỗ trút giận.
Sở Bạch liếc mắt sắc lạnh nhìn hắn, rồi không mấy quan tâm nhìn về giá sách, rồi nhìn quanh bố cục trong phòng, sau đó đi đến trước bàn, chỉ thấy trên bàn đặt nhiều loại sách gấp, bút mực giấy nghiên đủ cả, đằng sau chỗ ngồi là kệ nhiều ngăn, bên trên đặt bình hoa và trân bảo các loại, ngón tay Sở Bạch chạm qua các trân bảo và bình hoa kia.
Mao Học Phong không biết hắn muốn làm gì, nhíu mày:
– Hừ, chả biết đang giở trò gì, các huynh đệ, đừng để ý đến hắn, tiếp tục đập đi.
Chỉ nghe thấy tiếng rầm rầm, bức tường đập mãi không ra vậy mà lại tách ra từ chính giữa, rộng mở, để lộ mật thất bên trong, Sở Bạch thu bàn tay xoay bình hoa lại, đi vào mật thất kia.
Đám người họ Tô cũng nhìn vào mật thất, tim họ nổi trống liên hồi, sợ bên trong có chứa vàng bạc châu báu, Từ thị vẫn còn giữ được bình tĩnh, bà đứng phía trước, liếc mắt nhìn bố cục mật thất, lập tức mắt trợn trừng, mặt trắng bệch, không biết bị tức giận hay bị hù dọa.
– Không thể nào, làm sao lại không có vàng, chắc chắn còn mật thất khác, tìm cho ta, tiếp tục tìm- Mao Học Phong là người đầu tiên xông vào mật thất, cứ tưởng sẽ tìm được lượng lớn vàng bạc châu báu, không ngờ bên trong mật thất được xây vững chãi như thành đồng, vậy mà chẳng để vật gì quý giá, bên trong chỉ có sách và tranh, treo khắp nơi trên tường, trên sàn, trên bàn đều là bức họa một nữ tử.
Nữ tử lông mày như vẽ, mắt như sao trời, gương mặt hài hòa nhỏ nhắn, trông như tiểu thư khuê các đến từ vùng sông nước Giang Nam, nữ tử trên bức họa khi đứng khi ngồi, lúc đùa bướm trong vườn hoa, lúc nhảy múa dưới ánh trăng, hoặc nghịch cá ven hồ, mỗi một bức đều vẽ mỹ nhân hòa cùng một thể với ý cảnh trong tranh, đẹp tựa thiên tiên.
Thế nhưng là nữ tử xinh đẹp, mà không phải là vàng bạc châu báu, đối với Mao Học Phong mà nói chỉ là phí công, hắn cầm bức họa lên xem một cái, không nhìn ra được kỳ hoặc bên trong, liền tiện tay ném xuống đất:
– Chỉ là một ít tranh, vậy mà lại xây cả một mật thất kiên cố không thể phá được.
Từ thị nhìn bức chân dung bị ném xuống đất, nuốt ngụm nước miếng, cố nén hoảng sợ trong lòng, mắt bà nhìn lão thái thái, lão thái thái liền lắc đầu khe khẽ với bà, Từ thị nào dám để lộ bộ dạng kinh hoảng làm người khác sinh nghi, buộc bản thân bình tĩnh:
– Nếu đã là mật thất, xây kiên cố một chút đương nhiên cũng bình thường, Mao thiếu sử, tường ngươi cũng đập rồi, mật thất ngươi cũng mở rồi, nhưng lại không tìm được vàng như lời ngươi nói, nếu ngươi nhất định phải giao nộp vàng bạc, có thể tịch thu ngân lượng, ngân phiếu và trân bảo phủ Thượng thư hiện có để nộp cho Hoàng thượng là được.
Mao Học Phong làm sao không nghe ra được sự mỉa mai trong lời nói của Từ thị, nhưng hắn không cam tâm, hôm nay hành động một phen, xem như đắc tội phủ Thượng thư và Thục phi, nếu tra ra được vàng còn đỡ, nếu không tra được gì, vậy đợi đến khi Thục phi phục sủng, tuyệt đối sẽ không buông tha hắn.
– Tiếp tục lục soát cho ta, không bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào- Mao Học Phong chưa từ bỏ ý định, dẫn theo đặc sứ tiếp tục lục soát trong ngoài Tô phủ lần nữa.
Sở Bạch đứng trong mật thất không nhúc nhích, nhặt bức họa nhảy múa dưới trăng lên, nhìn hồi lâu, tim Từ thị và Tô lão thái thái như nhảy lên cổ họng, lão thái thái vốn đang bệnh trong người, không trải qua được dày vò này, suýt nữa không chịu nổi.
Dương thị không hiểu tình hình:
– Mẫu thân, người không sao chứ.
Tim Tô Linh cũng suýt nhảy lên cổ họng, bởi vì người trong bức họa không phải ai khác, mà chính là Nguyên phi năm đó.
Năm đó Nguyên phi ân sủng không suy, toàn bộ ân sủng của cả hậu cung không bằng một mình bà, chút ân sủng của Thục phi bây giờ bất quá chỉ bằng một phần mười Nguyên phi được sủng. Ai ngờ Nguyên phi về quê thăm viếng, lại bị bắt gặp tư thông với người khác, Hoàng thượng vì yêu sinh hận, dưới cơn nóng giận tru di toàn tộc tên gian phu và Nguyên phi, ngay cả Ngũ hoàng tử chưa đầy một tuổi cũng bị hoài nghi không phải con ruột của Hoàng đế, phải chịu dìm chết theo.
Từ đó về sau, Nguyên phi và Ngũ hoàng tử trở thành điều cấm kỵ mà cả thành Kính Dương không ai dám nhắc tới.
Mà người năm đó bắt gặp Nguyên phi tư thông với người khác, chính là Tô Hoài Viễn, bây giờ trong mật thất của ông, vậy mà lại cất giấu nhiều chân dung của Nguyên phi như vậy, nếu là người từng gặp qua Nguyên phi, một chút liền nhìn ra ngọn ngành câu chuyện ẩn sâu trong đó, trong ất cả mọi người ở đây, có lẽ chỉ có Từ thị và Tô lão thái thái từng gặp qua Nguyên phi, Dương thị không có phúc phần này, tuy tuổi tác đã lớn, nhưng không có thân phận gì để nhập cung gặp được Nguyên phi cả.
Theo lý mà nói, với tuổi tác của Sở Bạch, phải chưa từng nhìn thấy Nguyên phi mới đúng, nhưng Tô Linh nhìn thần sắc trong mắt hắn, hắn rõ ràng nhận ra.
Nếu hắn báo chuyện này lên Hoàng thượng, thì phủ Thượng thư cách cái chết không còn xa.
Dương thị thấy sức khỏe lão thái thái yếu đi, tưởng rằng bệnh đang trở nặng, liền không màng điều gì, nói với Sở Bạch:
– Chỉ là bức họa thôi mà, nếu ngươi thích thì lấy đi đi, hà cớ gì phải giày vò lão thái thái như thế, nếu không phải năm đó mẫu thân nhân từ thu nhận ngươi, ngươi đã sớm chết đói ở đầu đường xó chợ rồi. Dù ngươi không nhớ lòng tốt của người khác, cũng nên ghi nhớ lòng tốt của lão thái thái chứ.
Miệng Tô Linh méo xệch, Dương thị thành sự không có bại sự có thừa này, còn kêu Sở Bạch mang bức họa đi, bộ sợ hắn không có bằng chứng à?
Lão thái thái tức đến ho khan, nghiêm mặt nói:
– Dương thị, con ngậm miệng cho ta.
Sở Bạch cầm bức họa Nguyên phi nhảy múa dưới trăng kia, chậm rãi bước ra khỏi mật thất, Từ thị vội ngăn lại:
– Sở Bạch, không, Sở thiếu sử, đây chẳng qua chỉ là bức họa bình thường, không trị giá được mấy đồng, nếu thiếu sử thích, Tô gia có thể dâng tranh nổi tiếng đương đại cho thiếu sử.
Sở Bạch lạnh lùng nhìn Từ thị, giọng lạnh lẽo như nước:
– Từ phu nhân có biết, có ý đồ hối lộ thiếu sử Hoàng thành tư là tội gì không?
Từ thị biến sắc, ánh mắt trở nên ngoan độc:
– Sở thiếu sử quả thực không niệm tình xưa?
Sở Bạch như đang nghe chuyện gì hài hước lắm, từ trên cao nhìn xuống Từ thị:
– Từ phu nhân chắc hẳn phải hiểu rõ hơn ai hết, ta ở phủ Thượng thư, làm gì có tình xưa? Lúc trước các người ức hiếp ta, làm nhục ta, giết chết người thân cận nhất của ta, có từng nghĩ tới hôm nay chưa? Mùi vị mạng sống nằm trong tay người khác, như thế nào?
Từ thị sợ đến lùi lại một bước, khó tin nhìn hắn:
– Ngươi biết?
Không thể nào, làm sao hắn biết được, hắn chẳng qua chỉ mười bảy mười tám tuổi, Nguyên phi chết năm mười tám, lúc đó hắn còn chưa chào đời, hắn sao lại biết được? Từ thị ngước lên nhìn Sở Bạch, đột nhiên phát hiện, thiếu niên từng phủ phục dưới chân bà mặc bà đánh mắng làm nhục đó đã cao lớn đến nỗi người khác phải ngước nhìn, bao gồm cả thân phận và quyền lực bây giờ của hắn.
Đúng như hắn nói, toàn bộ mạng sống trong phủ Thượng thư đều đang nằm trong tay hắn, chỉ cần giao bức họa này cho Hoàng thượng, thì hậu quả khó mà lường được.
– Ngươi muốn thế nào?- Từ thị cực lực trấn an mình, nhưng vẫn không che giấu được giọng nói đang run nhẹ.
– Ta muốn tất cả các người chôn cùng với Xuân Đào- Sở Bạch gằn từng tiếng một.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.