Xuyên Thành Oa Tổng Trong Tổ Đối Chiếu Nhãi Con
Chương 8: Chưa Nói Không Kết Bạn
Tịch Triều Nam Ca
04/05/2024
"Ba Thanh Thanh đang bận đi làm, tạm thời không có thời gian tới tham gia chương trình, chuyện này tôi đã nói với tổ chương trình rồi.” Quý Vãn rốt cuộc mở miệng.
Chu Thiến nhướng mi một chút, cũng không biết là tin hay là không tin: “Phải không?”
Quý Vãn không có tâm tình đi trả lời câu hỏi của Chu Thiến, cô cúi đầu nhìn Diệp Thanh Thanh, cười nói: “Thanh Thanh, không phải con muốn đi chơi với bạn mới sao? Mau đi chơi đi.”
Diệp Thanh Thanh nghe lời gật đầu, đi vài bước cậu còn quay lại nhìn Gia Gia đang đứng phía sau Chu Thiến, cười hỏi: “Chị muốn cùng không?”
Gia Gia sợ hãi mà nhìn Chu Thiến, thấy Chu Thiến không nói chuyện, mới quay đầu nhìn Diệp Thanh Thanh.
Đứa trẻ trước mặt rất đẹp, lúc cậu bé cong cong đôi mắt nhìn cô, Gia Gia có chút không dám nhìn thẳng. cô thật sự rất thích đứa bé trước mặt, so với tất cả đứa trẻ cô gặp qua đều đẹp hơn. Nhưng mà nhớ đến những gì Chu Thiến dặn dò đêm qua, ánh sáng trong mắt Gia Gia liền ảm đạm đi vài phần.
Sau một lúc lâu, Gia Gia lắc lắc đầu, tỏ vẻ chính mình không đi.
Diệp Thanh Thanh liền nhìn về phía Quý Vãn.
Quý Vãn tươi cười không đổi: “Có thể Gia Gia hơi thẹn thùng, con nắm tay dắt chị đi thử đi?”
Diệp Thanh Thanh liền duỗi tay về phía Gia Gia.
Gia Gia vẫn là có chút do dự, nhìn về phía Hứa Vũ Thành xin giúp đỡ.
Hứa Vũ Thành nhìn cô gật đầu.
Lúc này Gia Gia mới đặt tay vào lòng bàn tay của Diệp Thanh Thanh.
Diệp Thanh Thanh nắm tay Gia Gia, đi về phía cửa tiểu viện, Hoắc Thu Thu và Tiểu Dương đang chờ ở đó.
Nhìn hai đứa nhỏ đi xa, Quý Vãn mới thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt mà liếc Chu Thiến một cái.
Chu Thiến lúc này cũng ổn định lại tinh thần, trên mặt vẫn treo nụ cười, quay đầu nhìn Quý Vãn: “Nhìn tôi nói cái gì này, tôi không biết nói chuyện lắm, cô cũng đừng để trong lòng……”
“Nếu không biết nói thì đừng nói, khi mà ở trước mặt bọn nhỏ thì cô cố gắng ít nói đi.” Quý Vãn nhàn nhạt mà đánh gãy Chu Thiến, cũng mặc kệ biểu cảm trên mặt cô ta.
Câu này của Quý Vãn không khách khí chút nào, làm gia đình Hoắc Minh Kiệt và Đàm Văn Vũ đều có chút kinh ngạc.
Sắc mặt Chu Thiến liền càng khó nhìn, tươi cười cũng từ trên mặt rút đi, cô nhìn chằm chằm Quý Vãn, một lúc lâu sau, mới miễn cưỡng một lần nữa nặn ra một nụ cười: “Quý Vãn, cô đây là có ý gì?”
“Tôi có ý gì trong lòng cô không rõ sao,” Giọng nói của Quý Vãn lạnh lùng, mang theo một chút khí thế hùng hổ dọa người, “Tôi đang đứng trước mặt cô không thấy hả, có vấn đề trực tiếp hỏi tôi là được rồi, đứa nhỏ ba tuổi biết cái gì, cô muốn từ trong miệng thằng bé dò hỏi cái gì?”
Ngay lúc nghe được Chu Thiến nói câu “Sao lại chưa thấy ba của Thanh Thanh vậy”, tâm tình của Quý Vãn đã không tốt, lại nghe Chu Thiến nói câu ý vị thâm trường kia, Quý Vãn hoàn toàn bực.
Trước khi tới chương trình, Quý Vãn đã nghĩ tới phải ở chung với Chu Thiến như thế nào. Vốn dĩ Quý Vãn cũng không muốn cùng Chu Thiến tiêu tan hiềm khích lúc trước, trở thành bạn bè, chỉ nghĩ mọi người vui vẻ bên ngoài là được. Nhưng điều kiện là Chu Thiến không có bày trò ở trước mặt Diệp Thanh Thanh nói mấy lời khiến người ta suy nghĩ nhiều như vậy.
Nếu Chu Thiến làm thì cũng đừng trách Quý Vãn cùng cô ta xé rách mặt.
Dù sao cô cũng không có lo lắng gì, Diệp Chấn Hưng nói đầu tư cho tổ chương trình, vậy tổ đạo diễn chắc cũng đã nhận được tin tức, những tranh chấp hôm nay, muốn cắt đi Quý Vãn chỉ cần nói một câu.
Nói xong câu đó, Quý Vãn lười phản ứng lại với Chu Thiến, đi nhanh ra ngoài sân. Cô vừa đi, không khí bên này cũng lạnh xuống.
Nhân viên công tác cũng không nhịn được duỗi tay sờ cái trán của mình, không biết vì cái gì, nhưng mà cảm thấy có chút khẩn trương.
Hoắc Minh Kiệt nhìn nhìn Thẩm Thi Mạn, Thẩm Thi Mạn chớp mắt, cũng chưa nói cái gì.
Ân oán của Quý Vãn và Chu Thiến bọn họ cũng biết, nhưng cũng không liên quan đến bọn họ, bọn họ sẽ không trở mặt với bên nào, cũng sẽ không đứng ra làm người hòa giải.
Đàm Văn Vũ dùng khuỷu tay chọc Tống Tình, lúc đang chuẩn bị mở miệng, Tống Tình liếc mắt nhìn hắn, hắn liền đem lời đã đến bên miệng nuốt trở về.
“Tôi cùng Quý Vãn đi nhìn xem mấy đứa trẻ, không có người lớn ở bên cạnh trông coi không yên tâm được.” Tống Tình để lại những lời này, rồi đuổi theo Quý Vãn.
Đàm Văn Vũ do dự một lát, cũng đi theo.
Đi xa, Tống Tình mới thấp giọng nói với Đàm Văn Vũ: “Em rất thích tính cách của Quý Vãn.”
Đàm Văn Vũ kinh ngạc mà nhìn cô một cái, lúc trước là ai trước khi quay chương trình đã lập lời thề son sắt nói tuyệt đối sẽ không kết bạn với nghệ sĩ trong giới giải trí?
Tống Tình đương nhiên hiểu Đàm Văn Vũ suy nghĩ cái gì, cô mới lười giải thích, chủ động tiến lên chào hỏi với Quý Vãn.
Đàm Văn Vũ nhìn bà xã nhà mình, lại nhìn đứa con trai vây quanh Diệp Thanh Thanh cười đến không có tiền đồ, duỗi tay xoa xoa cái mũi, bây giờ mới ngày đầu tiên, sao lại có loại cảm giác bị thất sủng ta?
……
Xe ô tô đang chạy nhanh trên đường cao tốc, logo chương trình ở ven đường ngày càng nhiều, cũng tức là bọn họ sắp tới nơi.
Khương Nhu nhìn Tần Ngọc Minh làm việc cả đường một cái, Tần Ngọc Minh rốt cuộc khép máy tính lại, quay đầu nhìn con trai bên cạnh.
Tần Hành đang chơi khối Rubik trong tay, cậu đã chơi khối Rubik này cả một đường, tổng cộng cậu đã phá đi rồi xếp lại khối Rubik này 5 lần, lần này là lần thứ sáu.
Tần Ngọc Minh nhíu mày một chút, giống như đang tự hỏi nên dùng giọng điệu gì nói chuyện với Tần Hành, liền nghe Tần Hành uể oải mà mở miệng: “Không cần nói gì hết, con biết hết rồi.”
Tần Hành ngẩng đầu nhìn cha mẹ, đem khối Rubik đặt ở một bên, dùng giọng lạnh lùng nói: “Phải chơi cùng mấy đứa nhỏ khác, không thể ngại bọn họ khóc nháo, phải chủ động kết bạn mới.”
Khương Nhu nghe những lời nói này có chút dở khóc dở cười.
Này là nhớ kỹ sao, rõ ràng là bắt chước ngữ khí nói chuyện của cô mà?
Biểu cảm của Tần Ngọc Minh cũng có chút bất đắc dĩ.
Lúc Tần Hành hai tuổi, bọn họ đã phát hiện IQ của đứa nhỏ này cao hơn những đứa trẻ cùng tuổi rất nhiều. Sau khi đưa thằng bé đến bệnh viện làm kiểm tra IQ, đã chứng thực suy đoán của bọn họ.
Cũng bởi vì IQ của đứa nhỏ này cao hơn những đứa trẻ khác, làm cho từ nhỏ Tần Hành đã không thích chơi với bạn cùng trang lứa. So với mấy đứa nhỏ thích đi chơi cùng nhau, cậu càng thích chơi một mình, giải Rubik.
Lúc trước Khương Nhu và Tần Ngọc Minh cũng không cảm thấy có cái gì bất ổn, rốt cuộc trò chơi này không khiến cho người ta mê muội, cho đến trước đó không lâu, Khương Nhu phát hiện đứa con ba tuổi của cô đang xem video Olympic Toán tiểu học!
Không phải phim hoạt hình, là video Olympic Toán tiểu học!
Khương Nhu rốt cuộc nóng nảy.
Tần Hành mới bao lớn, tuổi thơ của cậu mới qua không đến một phần ba, sao đã bắt đầu xem video Olympic Toán! Khương Nhu không thể tiếp thu sự thật này, tìm Tần Ngọc Minh khóc náo một trận, nói cái gì cũng muốn cho con trai có một tuổi thơ trọn vẹn.
Tần Ngọc Minh nghe Khương Nhu nói cũng có chút sầu.
Nhưng hiện tại ngoại trừ đưa Tần Hành đi nhà trẻ, bọn họ còn có thể đi đâu để Tần Hành tìm bạn mới?
Những đứa trẻ bọn họ quen biết trong các gia đình thế gia, đều bị Tần Hành ghét bỏ, hiện tại đều không cần Tần Hành đi tìm bọn họ, bọn họ nhìn thấy Tần Hành liền đi đường vòng rồi.
Cuối cùng vẫn là Tần Ngọc Minh vô tình thấy trợ lý xem 《 Bảo bối của chúng ta 》 mùa một, tuổi mấy đứa nhỏ trong chương trình này không cách Tần Hành lắm, càng quan trọng hơn là cha mẹ sẽ dẫn theo con cái cùng nhau tham gia chương trình. Con trai có thể kết bạn mới, đồng thời, bọn họ cũng có thể cùng Tần Hành bồi dưỡng tình cảm.
Khương Nhu cũng cảm thấy rất tốt, vì thế Tần Ngọc Minh dùng quan hệ tìm đạo diễn, trực tiếp mang vốn vào đoàn.
Hiện tại tổ chương trình sắp bắt đầu quay rồi, nhìn đến con trai mình vẫn là bộ dáng không hứng thú, trong mắt Khương Nhu và Tần Ngọc Minh có một tia lo lắng.
Tần Hành thật sự có thể ở cái chương trình này kết bạn mới sao?
Qua một khúc cua, ô tô đã dừng lại ở ven đường.
Còn chưa có xuống xe, Tần Hành đã nghe được âm thanh một đám trẻ con ríu rít.
Cậu cảm thấy có chút phiền, muốn nhíu mày, lại nghĩ đến lời Khương Nhu và Tần Ngọc Minh vừa nói, đem phiền muộn trong lòng đè ép trở về, cũng không biết ôm tâm trạng gì, liếc nhìn về phía náo nhiệt kia một cái.
Côn Minh chính là một tòa thành hoa, mặc dù là ở đường nhỏ nông thôn, cũng trồng rất nhiều hoa hồng kiều diễm.
Lúc này mấy đứa trẻ đứng ở bên cạnh bụi hoa hồng tùng đang nở kiều diễm, nhìn con bướm đang bay vòng quanh hoa hồng.
Đứa bé gái đứng đầu lại giống như không thấy con bướm, đôi mắt không chớp mà nhìn chằm chằm bông hoa trước mặt, do dự một hồi lâu, rốt cuộc vươn tay giống như muốn hái một đóa hoa.
Còn không chờ tay cô bé đυ.ng tới hoa, đã bị bé trai cao lớn bên cạnh ngăn lại, cậu bé lôi kéo tay bé gái, còn không quên giáo dục nói: “Em sao lại tùy tiện hái hoa? Chẳng lẽ thầy của em không dạy phải bảo vệ môi trường hả?”
Bé gái từ nhỏ đã được dưỡng cẩn thận, ở trong nhà chỉ cần cô muốn gì, có lần nào cô bé không có được?
Vậy mà lại bị bé trai ngăn cản, còn nói cô bé không biết bảo vệ môi trường, tuy rằng cô bé cũng không rõ đây là ý gì, nhưng mà nhạy cảm nghe hiểu giọng nói chỉ trích của bé trai, tức khắc liền uất ức mà mếu môi.
Tần Hành không cần đoán, liền biết bé gái muốn khóc, cậu nhanh chóng quay đầu, thậm chí chuẩn bị duỗi tay che lại lỗ tai.
Nhưng mà bất ngờ tiếng khóc lại không vang lên, mà là truyền đến một thanh âm mềm mại ——
“Cầu Cầu, trên hoa có gai, nếu trực tiếp dùng tay hái hoa, ngón tay sẽ bị đổ máu nha.”
Bé gái sửng sốt, hốc mắt còn mang theo nước mắt, quay đầu lại nhìn Diệp Thanh Thanh.
Đôi mắt Diệp Thanh Thanh cong lên, chỉ vào thân hoa cho Hoắc Thu Thu xem: “Xem nè, nơi này có gai.”
Hoắc Thu Thu theo phương hướng ngón tay cậu nhìn qua, sau đó nghĩ đến cái gì, mềm mại nói: “Vậy, nếu tớ không chạm vào thân hoa thì có thể hái hoa không?”
Diệp Thanh Thanh vẫn là lắc đầu: “Hoa rất đẹp, nhưng hoa ở trên cành càng càng đẹp mà. Nếu Cầu Cầu đem hoa hái xuống, vậy hoa sẽ khô héo rất nhanh, không đẹp như Cầu Cầu thấy bấy giờ đâu.”
Hoắc Thu Thu có chút không vui, nói đi nói lại, vẫn là không cho cô bé hái hoa, cô bé mím môi, tựa hồ là ấp ủ cảm xúc.
Diệp Thanh Thanh lại tiếp theo nói: “Cầu Cầu cậu ngửi thử xem, hoa này có mùi hương ngọt lắm nè.”
Hoắc Thu Thu không nhúc nhích.
Diệp Thanh Thanh hơi hướng khuôn mặt nhỏ mình lên phía trước, ngửi hoa.
“Thơm quá.” Diệp Thanh Thanh nói.
Hoắc Thu Thu có chút động tâm, cũng học bộ dáng Diệp Thanh Thanh, cô bé cũng chưa đυ.ng tới hoa, chóp mũi đã ngửi thấy một mùi hoa nhàn nhạt.
Ánh mắt Hoắc Thu Thu sáng lên: “Thật sự rất thơm!”
Diệp Thanh Thanh lúc này mới nói tiếp : “Hoa chỉ khi ở trên cành mới có thể có hương thơm nha, nếu là hái xuống, rất nhanh sẽ không thơm nữa.”
Hoắc Thu Thu đã quên chuyện muốn khóc, nghiêng đầu: “Thật vậy sao?”
Diệp Thanh Thanh mặt không đổi sắc: “Thật sự đó.” Chẳng qua mất mấy ngày mới héo và không thơm thôi, việc nhỏ này cậu cũng lười giải thích với Hoắc Thu Thu.
Hoắc Thu Thu như suy nghĩ gì mà nhìn chằm chằm hoa hồng trước mặt, rốt cuộc không nói muốn hái hoa.
Diệp Thanh Thanh vừa lòng gật gật đầu, đi phía trước một bước, ánh mặt trời chiếu vào trên người cậu làm ngũ quan tinh xảo càng thêm mềm mại, xinh đẹp lại an tĩnh, ánh mắt nhìn hoa hồng ấm áp lại sáng ngời.
Trong lúc nhất thời, Tần Hành nhìn đến ngây ngẩn cả người, ngay cả Khương Nhu kêu cậu xuống xe cũng không nghe được, cuối cùng vẫn là Khương Nhu ôm cậu xuống xe.
Khương Nhu nhìn bộ dáng mất hồn mất vía của con trai, nhất thời cũng có chút đau lòng, không nhịn được nhỏ giọng nói: “Nếu thật sự không muốn kết bạn mới, chúng ta liền không kết, được không.”
Cô không nghĩ Tần Hành sẽ trả lời, lại không ngờ Tần Hành đột nhiên mở miệng nói: “Con chưa nói không kết bạn.”
Đứa bé kia cùng những người khác không giống nhau, còn rất đáng yêu.
Khương Nhu: “?”
Chu Thiến nhướng mi một chút, cũng không biết là tin hay là không tin: “Phải không?”
Quý Vãn không có tâm tình đi trả lời câu hỏi của Chu Thiến, cô cúi đầu nhìn Diệp Thanh Thanh, cười nói: “Thanh Thanh, không phải con muốn đi chơi với bạn mới sao? Mau đi chơi đi.”
Diệp Thanh Thanh nghe lời gật đầu, đi vài bước cậu còn quay lại nhìn Gia Gia đang đứng phía sau Chu Thiến, cười hỏi: “Chị muốn cùng không?”
Gia Gia sợ hãi mà nhìn Chu Thiến, thấy Chu Thiến không nói chuyện, mới quay đầu nhìn Diệp Thanh Thanh.
Đứa trẻ trước mặt rất đẹp, lúc cậu bé cong cong đôi mắt nhìn cô, Gia Gia có chút không dám nhìn thẳng. cô thật sự rất thích đứa bé trước mặt, so với tất cả đứa trẻ cô gặp qua đều đẹp hơn. Nhưng mà nhớ đến những gì Chu Thiến dặn dò đêm qua, ánh sáng trong mắt Gia Gia liền ảm đạm đi vài phần.
Sau một lúc lâu, Gia Gia lắc lắc đầu, tỏ vẻ chính mình không đi.
Diệp Thanh Thanh liền nhìn về phía Quý Vãn.
Quý Vãn tươi cười không đổi: “Có thể Gia Gia hơi thẹn thùng, con nắm tay dắt chị đi thử đi?”
Diệp Thanh Thanh liền duỗi tay về phía Gia Gia.
Gia Gia vẫn là có chút do dự, nhìn về phía Hứa Vũ Thành xin giúp đỡ.
Hứa Vũ Thành nhìn cô gật đầu.
Lúc này Gia Gia mới đặt tay vào lòng bàn tay của Diệp Thanh Thanh.
Diệp Thanh Thanh nắm tay Gia Gia, đi về phía cửa tiểu viện, Hoắc Thu Thu và Tiểu Dương đang chờ ở đó.
Nhìn hai đứa nhỏ đi xa, Quý Vãn mới thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt mà liếc Chu Thiến một cái.
Chu Thiến lúc này cũng ổn định lại tinh thần, trên mặt vẫn treo nụ cười, quay đầu nhìn Quý Vãn: “Nhìn tôi nói cái gì này, tôi không biết nói chuyện lắm, cô cũng đừng để trong lòng……”
“Nếu không biết nói thì đừng nói, khi mà ở trước mặt bọn nhỏ thì cô cố gắng ít nói đi.” Quý Vãn nhàn nhạt mà đánh gãy Chu Thiến, cũng mặc kệ biểu cảm trên mặt cô ta.
Câu này của Quý Vãn không khách khí chút nào, làm gia đình Hoắc Minh Kiệt và Đàm Văn Vũ đều có chút kinh ngạc.
Sắc mặt Chu Thiến liền càng khó nhìn, tươi cười cũng từ trên mặt rút đi, cô nhìn chằm chằm Quý Vãn, một lúc lâu sau, mới miễn cưỡng một lần nữa nặn ra một nụ cười: “Quý Vãn, cô đây là có ý gì?”
“Tôi có ý gì trong lòng cô không rõ sao,” Giọng nói của Quý Vãn lạnh lùng, mang theo một chút khí thế hùng hổ dọa người, “Tôi đang đứng trước mặt cô không thấy hả, có vấn đề trực tiếp hỏi tôi là được rồi, đứa nhỏ ba tuổi biết cái gì, cô muốn từ trong miệng thằng bé dò hỏi cái gì?”
Ngay lúc nghe được Chu Thiến nói câu “Sao lại chưa thấy ba của Thanh Thanh vậy”, tâm tình của Quý Vãn đã không tốt, lại nghe Chu Thiến nói câu ý vị thâm trường kia, Quý Vãn hoàn toàn bực.
Trước khi tới chương trình, Quý Vãn đã nghĩ tới phải ở chung với Chu Thiến như thế nào. Vốn dĩ Quý Vãn cũng không muốn cùng Chu Thiến tiêu tan hiềm khích lúc trước, trở thành bạn bè, chỉ nghĩ mọi người vui vẻ bên ngoài là được. Nhưng điều kiện là Chu Thiến không có bày trò ở trước mặt Diệp Thanh Thanh nói mấy lời khiến người ta suy nghĩ nhiều như vậy.
Nếu Chu Thiến làm thì cũng đừng trách Quý Vãn cùng cô ta xé rách mặt.
Dù sao cô cũng không có lo lắng gì, Diệp Chấn Hưng nói đầu tư cho tổ chương trình, vậy tổ đạo diễn chắc cũng đã nhận được tin tức, những tranh chấp hôm nay, muốn cắt đi Quý Vãn chỉ cần nói một câu.
Nói xong câu đó, Quý Vãn lười phản ứng lại với Chu Thiến, đi nhanh ra ngoài sân. Cô vừa đi, không khí bên này cũng lạnh xuống.
Nhân viên công tác cũng không nhịn được duỗi tay sờ cái trán của mình, không biết vì cái gì, nhưng mà cảm thấy có chút khẩn trương.
Hoắc Minh Kiệt nhìn nhìn Thẩm Thi Mạn, Thẩm Thi Mạn chớp mắt, cũng chưa nói cái gì.
Ân oán của Quý Vãn và Chu Thiến bọn họ cũng biết, nhưng cũng không liên quan đến bọn họ, bọn họ sẽ không trở mặt với bên nào, cũng sẽ không đứng ra làm người hòa giải.
Đàm Văn Vũ dùng khuỷu tay chọc Tống Tình, lúc đang chuẩn bị mở miệng, Tống Tình liếc mắt nhìn hắn, hắn liền đem lời đã đến bên miệng nuốt trở về.
“Tôi cùng Quý Vãn đi nhìn xem mấy đứa trẻ, không có người lớn ở bên cạnh trông coi không yên tâm được.” Tống Tình để lại những lời này, rồi đuổi theo Quý Vãn.
Đàm Văn Vũ do dự một lát, cũng đi theo.
Đi xa, Tống Tình mới thấp giọng nói với Đàm Văn Vũ: “Em rất thích tính cách của Quý Vãn.”
Đàm Văn Vũ kinh ngạc mà nhìn cô một cái, lúc trước là ai trước khi quay chương trình đã lập lời thề son sắt nói tuyệt đối sẽ không kết bạn với nghệ sĩ trong giới giải trí?
Tống Tình đương nhiên hiểu Đàm Văn Vũ suy nghĩ cái gì, cô mới lười giải thích, chủ động tiến lên chào hỏi với Quý Vãn.
Đàm Văn Vũ nhìn bà xã nhà mình, lại nhìn đứa con trai vây quanh Diệp Thanh Thanh cười đến không có tiền đồ, duỗi tay xoa xoa cái mũi, bây giờ mới ngày đầu tiên, sao lại có loại cảm giác bị thất sủng ta?
……
Xe ô tô đang chạy nhanh trên đường cao tốc, logo chương trình ở ven đường ngày càng nhiều, cũng tức là bọn họ sắp tới nơi.
Khương Nhu nhìn Tần Ngọc Minh làm việc cả đường một cái, Tần Ngọc Minh rốt cuộc khép máy tính lại, quay đầu nhìn con trai bên cạnh.
Tần Hành đang chơi khối Rubik trong tay, cậu đã chơi khối Rubik này cả một đường, tổng cộng cậu đã phá đi rồi xếp lại khối Rubik này 5 lần, lần này là lần thứ sáu.
Tần Ngọc Minh nhíu mày một chút, giống như đang tự hỏi nên dùng giọng điệu gì nói chuyện với Tần Hành, liền nghe Tần Hành uể oải mà mở miệng: “Không cần nói gì hết, con biết hết rồi.”
Tần Hành ngẩng đầu nhìn cha mẹ, đem khối Rubik đặt ở một bên, dùng giọng lạnh lùng nói: “Phải chơi cùng mấy đứa nhỏ khác, không thể ngại bọn họ khóc nháo, phải chủ động kết bạn mới.”
Khương Nhu nghe những lời nói này có chút dở khóc dở cười.
Này là nhớ kỹ sao, rõ ràng là bắt chước ngữ khí nói chuyện của cô mà?
Biểu cảm của Tần Ngọc Minh cũng có chút bất đắc dĩ.
Lúc Tần Hành hai tuổi, bọn họ đã phát hiện IQ của đứa nhỏ này cao hơn những đứa trẻ cùng tuổi rất nhiều. Sau khi đưa thằng bé đến bệnh viện làm kiểm tra IQ, đã chứng thực suy đoán của bọn họ.
Cũng bởi vì IQ của đứa nhỏ này cao hơn những đứa trẻ khác, làm cho từ nhỏ Tần Hành đã không thích chơi với bạn cùng trang lứa. So với mấy đứa nhỏ thích đi chơi cùng nhau, cậu càng thích chơi một mình, giải Rubik.
Lúc trước Khương Nhu và Tần Ngọc Minh cũng không cảm thấy có cái gì bất ổn, rốt cuộc trò chơi này không khiến cho người ta mê muội, cho đến trước đó không lâu, Khương Nhu phát hiện đứa con ba tuổi của cô đang xem video Olympic Toán tiểu học!
Không phải phim hoạt hình, là video Olympic Toán tiểu học!
Khương Nhu rốt cuộc nóng nảy.
Tần Hành mới bao lớn, tuổi thơ của cậu mới qua không đến một phần ba, sao đã bắt đầu xem video Olympic Toán! Khương Nhu không thể tiếp thu sự thật này, tìm Tần Ngọc Minh khóc náo một trận, nói cái gì cũng muốn cho con trai có một tuổi thơ trọn vẹn.
Tần Ngọc Minh nghe Khương Nhu nói cũng có chút sầu.
Nhưng hiện tại ngoại trừ đưa Tần Hành đi nhà trẻ, bọn họ còn có thể đi đâu để Tần Hành tìm bạn mới?
Những đứa trẻ bọn họ quen biết trong các gia đình thế gia, đều bị Tần Hành ghét bỏ, hiện tại đều không cần Tần Hành đi tìm bọn họ, bọn họ nhìn thấy Tần Hành liền đi đường vòng rồi.
Cuối cùng vẫn là Tần Ngọc Minh vô tình thấy trợ lý xem 《 Bảo bối của chúng ta 》 mùa một, tuổi mấy đứa nhỏ trong chương trình này không cách Tần Hành lắm, càng quan trọng hơn là cha mẹ sẽ dẫn theo con cái cùng nhau tham gia chương trình. Con trai có thể kết bạn mới, đồng thời, bọn họ cũng có thể cùng Tần Hành bồi dưỡng tình cảm.
Khương Nhu cũng cảm thấy rất tốt, vì thế Tần Ngọc Minh dùng quan hệ tìm đạo diễn, trực tiếp mang vốn vào đoàn.
Hiện tại tổ chương trình sắp bắt đầu quay rồi, nhìn đến con trai mình vẫn là bộ dáng không hứng thú, trong mắt Khương Nhu và Tần Ngọc Minh có một tia lo lắng.
Tần Hành thật sự có thể ở cái chương trình này kết bạn mới sao?
Qua một khúc cua, ô tô đã dừng lại ở ven đường.
Còn chưa có xuống xe, Tần Hành đã nghe được âm thanh một đám trẻ con ríu rít.
Cậu cảm thấy có chút phiền, muốn nhíu mày, lại nghĩ đến lời Khương Nhu và Tần Ngọc Minh vừa nói, đem phiền muộn trong lòng đè ép trở về, cũng không biết ôm tâm trạng gì, liếc nhìn về phía náo nhiệt kia một cái.
Côn Minh chính là một tòa thành hoa, mặc dù là ở đường nhỏ nông thôn, cũng trồng rất nhiều hoa hồng kiều diễm.
Lúc này mấy đứa trẻ đứng ở bên cạnh bụi hoa hồng tùng đang nở kiều diễm, nhìn con bướm đang bay vòng quanh hoa hồng.
Đứa bé gái đứng đầu lại giống như không thấy con bướm, đôi mắt không chớp mà nhìn chằm chằm bông hoa trước mặt, do dự một hồi lâu, rốt cuộc vươn tay giống như muốn hái một đóa hoa.
Còn không chờ tay cô bé đυ.ng tới hoa, đã bị bé trai cao lớn bên cạnh ngăn lại, cậu bé lôi kéo tay bé gái, còn không quên giáo dục nói: “Em sao lại tùy tiện hái hoa? Chẳng lẽ thầy của em không dạy phải bảo vệ môi trường hả?”
Bé gái từ nhỏ đã được dưỡng cẩn thận, ở trong nhà chỉ cần cô muốn gì, có lần nào cô bé không có được?
Vậy mà lại bị bé trai ngăn cản, còn nói cô bé không biết bảo vệ môi trường, tuy rằng cô bé cũng không rõ đây là ý gì, nhưng mà nhạy cảm nghe hiểu giọng nói chỉ trích của bé trai, tức khắc liền uất ức mà mếu môi.
Tần Hành không cần đoán, liền biết bé gái muốn khóc, cậu nhanh chóng quay đầu, thậm chí chuẩn bị duỗi tay che lại lỗ tai.
Nhưng mà bất ngờ tiếng khóc lại không vang lên, mà là truyền đến một thanh âm mềm mại ——
“Cầu Cầu, trên hoa có gai, nếu trực tiếp dùng tay hái hoa, ngón tay sẽ bị đổ máu nha.”
Bé gái sửng sốt, hốc mắt còn mang theo nước mắt, quay đầu lại nhìn Diệp Thanh Thanh.
Đôi mắt Diệp Thanh Thanh cong lên, chỉ vào thân hoa cho Hoắc Thu Thu xem: “Xem nè, nơi này có gai.”
Hoắc Thu Thu theo phương hướng ngón tay cậu nhìn qua, sau đó nghĩ đến cái gì, mềm mại nói: “Vậy, nếu tớ không chạm vào thân hoa thì có thể hái hoa không?”
Diệp Thanh Thanh vẫn là lắc đầu: “Hoa rất đẹp, nhưng hoa ở trên cành càng càng đẹp mà. Nếu Cầu Cầu đem hoa hái xuống, vậy hoa sẽ khô héo rất nhanh, không đẹp như Cầu Cầu thấy bấy giờ đâu.”
Hoắc Thu Thu có chút không vui, nói đi nói lại, vẫn là không cho cô bé hái hoa, cô bé mím môi, tựa hồ là ấp ủ cảm xúc.
Diệp Thanh Thanh lại tiếp theo nói: “Cầu Cầu cậu ngửi thử xem, hoa này có mùi hương ngọt lắm nè.”
Hoắc Thu Thu không nhúc nhích.
Diệp Thanh Thanh hơi hướng khuôn mặt nhỏ mình lên phía trước, ngửi hoa.
“Thơm quá.” Diệp Thanh Thanh nói.
Hoắc Thu Thu có chút động tâm, cũng học bộ dáng Diệp Thanh Thanh, cô bé cũng chưa đυ.ng tới hoa, chóp mũi đã ngửi thấy một mùi hoa nhàn nhạt.
Ánh mắt Hoắc Thu Thu sáng lên: “Thật sự rất thơm!”
Diệp Thanh Thanh lúc này mới nói tiếp : “Hoa chỉ khi ở trên cành mới có thể có hương thơm nha, nếu là hái xuống, rất nhanh sẽ không thơm nữa.”
Hoắc Thu Thu đã quên chuyện muốn khóc, nghiêng đầu: “Thật vậy sao?”
Diệp Thanh Thanh mặt không đổi sắc: “Thật sự đó.” Chẳng qua mất mấy ngày mới héo và không thơm thôi, việc nhỏ này cậu cũng lười giải thích với Hoắc Thu Thu.
Hoắc Thu Thu như suy nghĩ gì mà nhìn chằm chằm hoa hồng trước mặt, rốt cuộc không nói muốn hái hoa.
Diệp Thanh Thanh vừa lòng gật gật đầu, đi phía trước một bước, ánh mặt trời chiếu vào trên người cậu làm ngũ quan tinh xảo càng thêm mềm mại, xinh đẹp lại an tĩnh, ánh mắt nhìn hoa hồng ấm áp lại sáng ngời.
Trong lúc nhất thời, Tần Hành nhìn đến ngây ngẩn cả người, ngay cả Khương Nhu kêu cậu xuống xe cũng không nghe được, cuối cùng vẫn là Khương Nhu ôm cậu xuống xe.
Khương Nhu nhìn bộ dáng mất hồn mất vía của con trai, nhất thời cũng có chút đau lòng, không nhịn được nhỏ giọng nói: “Nếu thật sự không muốn kết bạn mới, chúng ta liền không kết, được không.”
Cô không nghĩ Tần Hành sẽ trả lời, lại không ngờ Tần Hành đột nhiên mở miệng nói: “Con chưa nói không kết bạn.”
Đứa bé kia cùng những người khác không giống nhau, còn rất đáng yêu.
Khương Nhu: “?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.