Xuyên Thành Oa Tổng Trong Tổ Đối Chiếu Nhãi Con
Chương 13: Thanh Thanh Rất Tốt
Tịch Triều Nam Ca
04/05/2024
Tính tình Tần Hành khó hiểu, đến Khương Nhu với Tần Ngọc Minh đều có chút ngốc, càng miễn bàn là Diệp Thanh Thanh.
Khương Nhu cùng Tần Ngọc Minh liếc nhau, thấy Diệp Thanh Thanh nhìn hai người:
“Dì ơi, oa oa dao dậy?” (Dì ơi, anh trai sao vậy?”) Diệp Thanh Thanh ngây ngô hỏi.
Khương Nhu cảm giác trái tim mình giống như bị lông chim nhẹ nhàng lướt qua, Thanh Thanh ngoan quá! Còn thằng nhóc thúi nhà mình thì một chút cũng không đáng yêu!
Cô nhanh chóng ngồi xổm xuống, xoa khuôn mặt Diệp Thanh Thanh, tìm một cái cớ cho con trai nhà mình: “Thằng bé hôm nay dậy sớm, đang hơi khó chịu, Thanh Thanh đừng giận thằng bé nha?”
Diệp Thanh Thanh ngoan ngoãn gật đầu: “Được ạ ~”
Thật sự quá đáng yêu!
Khương Nhu sợ chính mình nhịn không được bế Diệp Thanh Thanh lên hôn, liền đứng dậy nói: “Vậy Thanh Thanh mau vào đi.”
Diệp Thanh Thanh nắm Gia Gia tay đi vào.
Quý Vãn tới trễ hơn so với bọn họ một chút, chào hỏi với Khương Nhu cùng Tần Ngọc Minh.
Vừa đi vào, Diệp Thanh Thanh liếc mắt một cái liền thấy Tần Hành đang lạnh lùng ngồi ở trên ghế, cậu bé hơi quay đầu, giống như vẫn luôn chú ý động tĩnh ở cửa, thấy Diệp Thanh Thanh và Gia Gia tiến vào, lập tức liền quay đầu sang chỗ khác.
Diệp Thanh Thanh nhìn thấy buồn cười, cậu đương nhiên không có tin cái cớ của Khương Nhu.
Tuy rằng rất nhiều điều trong truyện mà Diệp Thanh Thanh không nhớ rõ, nhưng rõ ràng nhớ, Tần Hành không có cáu kỉnh lúc thức dậy.
Dù sao cũng là hắc mã xông ra từ giữa rất nhiều gia đình minh tinh, ưu điểm những đứa trẻ khác có thì Tần Hành đều có, khuyết điểm những đứa trẻ khác có thì Tần Hành đều không có, đừng nói là cáu kỉnh khi thức dậy, chương trình quay hơn một tháng, Tần Hành đều không khóc một lần trước màn ảnh! Điểm này làm những cha mẹ khác hết sức hâm mộ.
Cho nên Tần Hành khó ở như vậy, khẳng định là có nguyên nhân khác.
Đôi mắt Diệp Thanh Thanh dạo qua một vòng, giống như hiểu rõ cái gì, lại không có đi về phía Tần Hành.
Tần Hành nhìn thấy Diệp Thanh Thanh nắm tay Gia Gia ngồi xa mình, biểu cảm trên khuôn mặt càng lạnh thấy Diệp Thanh Thanh nhìn mình cậu liền quay đầu sang hướng khác.
Diệp Thanh Thanh càng xem càng cảm thấy thú vị, dứt khoát cong môi cười với Tần Hành một cái thật ngọt ngào.
Tần- nhìn lén- Hành: “……”
Rõ ràng Mình còn đang tức giận, em ấy vậy mà lại cười với mình!
Thật…… Thật đáng yêu.
Tần Hành nhấp môi, xoay đầu.
Đã bắt đầu tự hỏi muốn hết giận hay không.
Tại vì Diệp Thanh Thanh thật sự rất đáng yêu.
Diệp Thanh Thanh với Gia Gia ngồi xuống không lâu, đoàn người Quý Vãn cũng đi đến.
Chu Thiến đánh giá Quý Vãn, lại đem ánh mắt dừng ở Khương Nhu.
Chỉ có thời gian nửa ngày, cũng không biết Quý Vãn dùng thủ đoạn gì, vậy mà lại thân thiết với Khương Nhu như vậy.
Chu Thiến còn chưa kịp nói gì, Hứa Vũ Thành bên cạnh đột nhiên thò qua nhỏ giọng nói: “Em cũng cần chủ động một ít a, Khương Nhu chính là……”
“Em đương nhiên biết,” Chu Thiến đánh gãy lời nói của hắn, liền đứng lên nhiệt tình mà cùng Khương Nhu chào hỏi, “ chào buổi sáng.”
Khương Nhu dừng một chút, nở một nụ cười công nghiệp nói: “Chào buổi sáng, tối hôm qua nghỉ ngơi có tốt không?”
Biểu cảm Chu Thiến có trong nháy mắt cứng đờ, nhất thời cô ta không phân biệt rõ những lời này của Khương Nhu là cố ý hay là vô tình.
Cuối cùng vẫn là Khương Nhu quan sát đến Chu Thiến sắc mặt phản ứng lại đây, chạy nhanh giải thích: “Ta liền tùy tiện hỏi một chút, ngươi……”
Chu Thiến tức giận với ai cũng không thể tức giận với Khương Nhu, chỉ có thể đè xuống sự không thoải mái trong lòng, nặn ra một nụ cười tiêu chuẩn: “ Không có việc gì, không cần để ý.”
Thời gian sau đó Chu Thiến không có mở miệng tiếp, Khương Nhu càng không biết nên nói gì.
Biểu hiện ngày hôm qua của Chu Thiến bọn họ đều thấy, Chu Thiến nói mình không tức giận sao Khương Nhu tin được!
Lúc này Hứa Vũ Thành cũng đi qua, cùng Tần Ngọc Minh trò chuyện.
Nhưng mà Khương Nhu cũng không có ý định làm bạn với Chu Thiến, thấy Chu Thiến không mở miệng, cô ngược lại càng thả lỏng, quay đầu lại trò chuyện với Quý Vãn.
Họ nói chuyện càng vui, trong lòng Chu Thiến càng như là có sâu cắn.
Nhưng cố tình đề tài mà Khương Nhu và Quý Vãn nói Chu Thiến lại chen vào không lọt, bởi vì Khương Nhu hỏi đều là ngày thường Diệp Thanh Thanh yêu thích gì.
Chu Thiến nghe thấy phiền, liên tiếp tưởng mở miệng, lại cảm thấy không thích hợp, dứt khoát liền quay đầu nhìn Gia Gia, vừa thấy, sắc mặt cô ta lập tức biến đổi.
Tối hôm qua, Gia Gia không ngủ ngon, nên buổi sáng hôm nay khi thức dậy đáy mắt cũng có màu xanh lơ nhàn nhạt. Chu Thiến tính dùng kem che khuyết điểm cho cô bé, nhưng lại nghĩ đến có lẽ như vậy nhìn càng tốt. Chờ đến lúc chương trình chiếu, khán giả nhìn đến mắt Gia Gia, khẳng định sẽ rất là đau lòng. Đến lúc đó không cần Chu Thiến dẫn đường, đề tài liên quan đến Gia Gia sẽ tăng lên.
Vì thế Chu Thiến liền như vậy dẫn Gia Gia đi, nhưng vừa nãy lúc Diệp Thanh Thanh nắm tay Gia Gia đi ra ngoài, đáy mắt cô bé chỉ có màu xanh do không ngủ ngon, nhưng hiện tại đôi mắt Gia Gia hơi sưng đỏ lên!
Chu Thiến hiểu biết con gái của mình, cơ hồ liếc mắt một cái liền đã nhìn ra, Gia Gia là đã khóc!
Chu Thiến lập tức quay đầu nhìn Quý Vãn, lại nhìn mắt Diệp Thanh Thanh, trong lòng cười lạnh một tiếng.
Cô ta đang lo không cơ hội ở bán thảm trước màn ảnh, hiện tại cơ hội liền đưa tới trong tay.
Chu Thiến chạy nhanh đứng dậy, đi tới phía Gia Gia, giọng nói tràn đầy lo lắng: “Gia Gia, đôi mắt con làm sao vậy?”
Sáng tinh mơ, mọi người đều mới vừa tỉnh ngủ lại chưa ăn bữa sáng, thanh âm nói chuyện đều không lớn, câu này của Chu Thiến nhịp điệu cảm xúc no đủ, nháy mắt liền hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Quý Vãn thấy Chu Thiến đi tới chỗ hai đứa nhỏ, đôi mày nhăn lại liền buông lỏng ra.
Lúc nãy, Khương Nhu cũng đã chú ý tới đôi mắt của Gia Gia, cô còn tưởng buổi sáng Chu Thiến lại mắng đứa nhỏ cho nên mắt Gia Gia mới hồng, nhưng hiện tại xem ra ——
Khương Nhu không lưu dấu vết mà nhéo tay Quý Vãn.
Quý Vãn cho cô một ánh mắt yên tâm.
Lúc này, Khương Nhu mới khẽ thở ra một hơi, nhưng trong lòng lại nghĩ, nếu chút nữa Chu Thiến mà gây khó dễ thì cô sẽ đứng bên phía Quý Vãn.
Quả nhiên, giây tiếp theo liền nghe Chu Thiến nói: “Sao mà trước khi đi ra ngoài còn tốt, bây giờ đôi mắt lại khóc thành như vậy?” Nói rồi Chu Thiến còn nghi hoặc mà nhìn Quý Vãn.
Lúc này Quý Vãn cũng không thể không giải thích một chút: “Chuyện cụ thể tôi cũng không rõ lắm, vừa nãy hình như Thanh Thanh với Gia Gia có mâu thuẫn nhỏ, Thanh Thanh cũng suýt khóc, nhưng mà bây giờ bọn trẻ đã làm lành rồi.”
Chu Thiến nghiêng đầu nhìn Diệp Thanh Thanh bên cạnh, vì da của cậu trắng nên khi trên mặt có một vết đỏ nhỏ cũng có thể dễ dàng thấy được, quả nhiên đôi mắt của Diệp Thanh Thanh cũng có chút hồng.
Trong lòng Chu Thiến có chút không vui, nhưng trên mặt không hiện ra, tất cả đều là quan tâm, nhìn Gia Gia: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, sao lại khóc thành như vậy? Đôi mắt đều sưng lên……”
Gia Gia bị Chu Thiến dùng sức kéo tay, có chút đau, cô bé rất muốn rút lại nhưng lại bị Chu Thiến nắm càng chặt.
Gia Gia biết, Chu Thiến là đang đợi mình trả lời.
Trước kia Chu Thiến cũng đã dạy Gia Gia khi nào nói cái gì, Gia Gia biết lúc này mình nên nói dối, hoặc là dứt khoát cái gì cũng không nói, cứ khóc là được.
Nhưng hiện tại cô bé không muốn nói dối, cũng không muốn khóc.
Trong tay Gia Gia còn cầm bông hoa Diệp Thanh Thanh tặng mình, hoa màu vàng rất đẹp.
Ngày hôm qua Hoắc Thu Thu muốn hoa, Thanh Thanh cũng không hái cho cô bé, nhưng Thanh Thanh lại hái cho mình!
Hơn nữa là vừa rồi Gia Gia đã hứa với Thanh Thanh là sẽ không nói dối nữa.
Chỉ là dù như vậy nghĩ, Gia Gia vẫn có chút sợ Chu Thiến.
Cô bé ngẩng đầu nhìn Chu Thiến, sắc mặt lập tức trắng.
Chu Thiến đợi một lúc lâu, cũng không nghe Gia Gia trả lời, mày liền nhíu lại.
Cô ta đã có chút tức giận nhưng nghĩ đến những lời người đại diện nói, liền cố gắng nén cục tức xuống, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ lại có chút đau lòng.
“Con đứa nhỏ này…… Ai,” Chu Thiến đứng lên, sờ tóc Gia Gia một chút, sau đó xoay người cười với những người khác, “Gia Gia chính là nhát gan, đôi khi bị ấm ức cũng chỉ chịu đựng, mỗi lần thấy con bé như vậy tôi đều cảm thấy đau lòng……”
Sắc mặt Quý Vãn khẽ thay đổi.
Đây là đang nói Gia Gia bị ấm ức khi đi với Thanh Thanh?
Quý Vãn cười nhạo một tiếng, nhàn nhạt mở miệng: “Chiều ấm ức hay không cũng phải để Gia Gia tự mình nói chứ” dứt lời cô nhìn về phía Gia Gia, trên mặt treo một nụ cười ôn hòa, “Gia Gia đã làm lành với Thanh Thanh, vậy bây giờ còn giận không?”
Gia Gia nghe được âm thanh ôn hòa của Quý Vãn liền ngẩng đầu lên.
Diện mạo Quý Vãn thiên về minh diễm, khi nghiêm túc, nhìn rất có tính công kích. Nhưng trên mặt cô luôn là mang theo vài phần ý cười ôn nhuận, sự công kích tính liền biến thành ôn nhu, làm người ta không tự chủ được mà muốn tới gần.
Gia Gia rất thích Thanh Thanh, nhưng cô bé càng thích Quý Vãn.
Nghe Quý Vãn nói, Gia Gia liền sợ hãi mà cười với cô một cái, suy nghĩ một lát, mới nhỏ giọng nói: “Không, không giận, Gia Gia, rất thích Thanh Thanh.”
Nói xong, Gia Gia ngượng ngùng mà cúi thấp đầu xuống.
Chu Thiến nhìn Gia Gia, nụ cười trên mặt suýt liền không duy trì được.
Diệp Thanh Thanh lại rất cao hứng, cười với Gia Gia thật sáng lạn.
Gia Gia càng thẹn thùng, cúi đầu nhìn bông bồ công anh.
Nụ cười trên mặt Quý Vãn cũng gia tăng vài phần.
Xem ra Gia Gia đã nghe lời cô và Thanh Thanh nói
Tần Hành nhìn nụ cười trên mặt Diệp Thanh Thanh và Gia Gia, mày lại nhăn chặt.
Nhưng mà nhìn thấy nụ cười trên mặt Diệp Thanh Thanh, sự khó chịu trong lòng cậu bé cũng biến mất.
Khương Nhu quan sát thần sắc của Chu Thiến, ở trong lòng lắc đầu, chuyển đề tài: “Hình như sắp đến giờ rồi sao chưa thấy những người khác?”
Cô vừa mới nói xong đã nghe ở cửa truyền đến giọng của Dương Dương ——
“Chúng ta tới rồi!”
Một nhà Đàm Văn Vũ đến vừa kịp thời gian.
Trên mặt Tống Tình và Đàm Văn Vũ đều có chút buồn ngủ, nhìn là biết ngủ không ngon, một nhà ba người, cũng chỉ có Dương Dương là tràn đầy sức sống.
Dương Dương đi tới liền kiếm Diệp Thanh Thanh nói chuyện.
Tần Hành nhìn về phía của bọn họ, đột nhiên nhận thấy được, bạn tốt tương lai của hắn rất được mọi người yêu thích.
6 giờ rưỡi, thời gian đã đến, mà nhà Hoắc Minh Kiệt còn không có tới, tổ đạo diễn cũng không đợi bọn họ.
Người chủ trì ra tới, liền tuyên bố bữa sáng hôm nay là dựa vào thứ tự các gia đình tới mà lựa chọn, tới trước được chọn trước, tới cuối đương nhiên là không được chọn.
Nghe thấy tin này, sắc mặt Chu Thiến mới đẹp một chút, lộ ra nụ cười chân thật nhất từ đầu chương trình tới giờ.
Bọn họ chọn bữa sáng phong phú nhất, có bánh mì, bánh bao, sữa đậu nành, mì sợi, cái gì cần có đều có.
Quý Vãn và Diệp Thanh Thanh đến thứ hai, Quý Vãn hỏi Diệp Thanh Thanh muốn ăn cái gì, Diệp Thanh Thanh nói muốn ăn mì sợi, Quý Vãn liền chọn hai chén mì thịt bò.
Nhà Tần Hành chọn bánh mì sữa bò, Đàm Văn Vũ chọn bánh hoa tươi Vân Nam, cuối cùng để lại cho một nhà Hoắc Minh Kiệt mấy cây bánh quẩy và sữa đậu nành.
Chỉ là làm mọi người kinh ngạc chính là, đến khi bọn họ ăn xong bữa sáng, gia đình Hoắc Minh Kiệt còn chưa lại đây.
Đạo diễn cũng có chút nghi hoặc, liền nhìn máy quay theo dõi tình huống.
Biết được Hoắc Thu Thu không muốn dậy còn đang cáu kỉnh, đạo diễn có chút đau đầu nói nhân viên công tác chỉnh âm nhỏ lại rồi phái người qua đi thúc giục.
Chờ nhân viên công tác rời đi, ông mới ngồi xuống.
Một nhân viên công tác khác do dự một chút, đem chuyện Buổi sáng hôm nay nói với đạo diễn.
Sắc mặt đạo diễn lập tức thay đổi: “ Cậu đi hình lúc đó cho tôi xem một chút.”
Nhân viên công tác nhanh chóng mở ra.
Đoạn ghi hình này cũng không dài, đạo diễn xem xong sau liền nói ba lần tốt tốt tốt, cuối cùng dặn editor: “Đoạn này nhất định phải cắt thành trailer!”
Chương trình tuy rằng nổi tiếng nhưng xét việc cũng vẫn rất nghiêm khắc.
Vì có thể được xét duyệt, đạo diễn muốn dùng giáo dục trẻ em và tâm lý nhi đồng làm gốc của chương trình, hai ngày trước đạo diễn còn đang buồn rầu vì không được như ý muốn, hiện tại Quý Vãn và Diệp Thanh Thanh đem tư liệu tặng cho ông!
Cái này kêu cái gì, mệt mỏi liền có người kê gối cho!
Đạo diễn mừng như điên
Chu Thiến và Từ Lệ không biết chính là, kế hoạch của hai người chưa bắt đầu đã bị phá vỡ.
Khương Nhu cùng Tần Ngọc Minh liếc nhau, thấy Diệp Thanh Thanh nhìn hai người:
“Dì ơi, oa oa dao dậy?” (Dì ơi, anh trai sao vậy?”) Diệp Thanh Thanh ngây ngô hỏi.
Khương Nhu cảm giác trái tim mình giống như bị lông chim nhẹ nhàng lướt qua, Thanh Thanh ngoan quá! Còn thằng nhóc thúi nhà mình thì một chút cũng không đáng yêu!
Cô nhanh chóng ngồi xổm xuống, xoa khuôn mặt Diệp Thanh Thanh, tìm một cái cớ cho con trai nhà mình: “Thằng bé hôm nay dậy sớm, đang hơi khó chịu, Thanh Thanh đừng giận thằng bé nha?”
Diệp Thanh Thanh ngoan ngoãn gật đầu: “Được ạ ~”
Thật sự quá đáng yêu!
Khương Nhu sợ chính mình nhịn không được bế Diệp Thanh Thanh lên hôn, liền đứng dậy nói: “Vậy Thanh Thanh mau vào đi.”
Diệp Thanh Thanh nắm Gia Gia tay đi vào.
Quý Vãn tới trễ hơn so với bọn họ một chút, chào hỏi với Khương Nhu cùng Tần Ngọc Minh.
Vừa đi vào, Diệp Thanh Thanh liếc mắt một cái liền thấy Tần Hành đang lạnh lùng ngồi ở trên ghế, cậu bé hơi quay đầu, giống như vẫn luôn chú ý động tĩnh ở cửa, thấy Diệp Thanh Thanh và Gia Gia tiến vào, lập tức liền quay đầu sang chỗ khác.
Diệp Thanh Thanh nhìn thấy buồn cười, cậu đương nhiên không có tin cái cớ của Khương Nhu.
Tuy rằng rất nhiều điều trong truyện mà Diệp Thanh Thanh không nhớ rõ, nhưng rõ ràng nhớ, Tần Hành không có cáu kỉnh lúc thức dậy.
Dù sao cũng là hắc mã xông ra từ giữa rất nhiều gia đình minh tinh, ưu điểm những đứa trẻ khác có thì Tần Hành đều có, khuyết điểm những đứa trẻ khác có thì Tần Hành đều không có, đừng nói là cáu kỉnh khi thức dậy, chương trình quay hơn một tháng, Tần Hành đều không khóc một lần trước màn ảnh! Điểm này làm những cha mẹ khác hết sức hâm mộ.
Cho nên Tần Hành khó ở như vậy, khẳng định là có nguyên nhân khác.
Đôi mắt Diệp Thanh Thanh dạo qua một vòng, giống như hiểu rõ cái gì, lại không có đi về phía Tần Hành.
Tần Hành nhìn thấy Diệp Thanh Thanh nắm tay Gia Gia ngồi xa mình, biểu cảm trên khuôn mặt càng lạnh thấy Diệp Thanh Thanh nhìn mình cậu liền quay đầu sang hướng khác.
Diệp Thanh Thanh càng xem càng cảm thấy thú vị, dứt khoát cong môi cười với Tần Hành một cái thật ngọt ngào.
Tần- nhìn lén- Hành: “……”
Rõ ràng Mình còn đang tức giận, em ấy vậy mà lại cười với mình!
Thật…… Thật đáng yêu.
Tần Hành nhấp môi, xoay đầu.
Đã bắt đầu tự hỏi muốn hết giận hay không.
Tại vì Diệp Thanh Thanh thật sự rất đáng yêu.
Diệp Thanh Thanh với Gia Gia ngồi xuống không lâu, đoàn người Quý Vãn cũng đi đến.
Chu Thiến đánh giá Quý Vãn, lại đem ánh mắt dừng ở Khương Nhu.
Chỉ có thời gian nửa ngày, cũng không biết Quý Vãn dùng thủ đoạn gì, vậy mà lại thân thiết với Khương Nhu như vậy.
Chu Thiến còn chưa kịp nói gì, Hứa Vũ Thành bên cạnh đột nhiên thò qua nhỏ giọng nói: “Em cũng cần chủ động một ít a, Khương Nhu chính là……”
“Em đương nhiên biết,” Chu Thiến đánh gãy lời nói của hắn, liền đứng lên nhiệt tình mà cùng Khương Nhu chào hỏi, “ chào buổi sáng.”
Khương Nhu dừng một chút, nở một nụ cười công nghiệp nói: “Chào buổi sáng, tối hôm qua nghỉ ngơi có tốt không?”
Biểu cảm Chu Thiến có trong nháy mắt cứng đờ, nhất thời cô ta không phân biệt rõ những lời này của Khương Nhu là cố ý hay là vô tình.
Cuối cùng vẫn là Khương Nhu quan sát đến Chu Thiến sắc mặt phản ứng lại đây, chạy nhanh giải thích: “Ta liền tùy tiện hỏi một chút, ngươi……”
Chu Thiến tức giận với ai cũng không thể tức giận với Khương Nhu, chỉ có thể đè xuống sự không thoải mái trong lòng, nặn ra một nụ cười tiêu chuẩn: “ Không có việc gì, không cần để ý.”
Thời gian sau đó Chu Thiến không có mở miệng tiếp, Khương Nhu càng không biết nên nói gì.
Biểu hiện ngày hôm qua của Chu Thiến bọn họ đều thấy, Chu Thiến nói mình không tức giận sao Khương Nhu tin được!
Lúc này Hứa Vũ Thành cũng đi qua, cùng Tần Ngọc Minh trò chuyện.
Nhưng mà Khương Nhu cũng không có ý định làm bạn với Chu Thiến, thấy Chu Thiến không mở miệng, cô ngược lại càng thả lỏng, quay đầu lại trò chuyện với Quý Vãn.
Họ nói chuyện càng vui, trong lòng Chu Thiến càng như là có sâu cắn.
Nhưng cố tình đề tài mà Khương Nhu và Quý Vãn nói Chu Thiến lại chen vào không lọt, bởi vì Khương Nhu hỏi đều là ngày thường Diệp Thanh Thanh yêu thích gì.
Chu Thiến nghe thấy phiền, liên tiếp tưởng mở miệng, lại cảm thấy không thích hợp, dứt khoát liền quay đầu nhìn Gia Gia, vừa thấy, sắc mặt cô ta lập tức biến đổi.
Tối hôm qua, Gia Gia không ngủ ngon, nên buổi sáng hôm nay khi thức dậy đáy mắt cũng có màu xanh lơ nhàn nhạt. Chu Thiến tính dùng kem che khuyết điểm cho cô bé, nhưng lại nghĩ đến có lẽ như vậy nhìn càng tốt. Chờ đến lúc chương trình chiếu, khán giả nhìn đến mắt Gia Gia, khẳng định sẽ rất là đau lòng. Đến lúc đó không cần Chu Thiến dẫn đường, đề tài liên quan đến Gia Gia sẽ tăng lên.
Vì thế Chu Thiến liền như vậy dẫn Gia Gia đi, nhưng vừa nãy lúc Diệp Thanh Thanh nắm tay Gia Gia đi ra ngoài, đáy mắt cô bé chỉ có màu xanh do không ngủ ngon, nhưng hiện tại đôi mắt Gia Gia hơi sưng đỏ lên!
Chu Thiến hiểu biết con gái của mình, cơ hồ liếc mắt một cái liền đã nhìn ra, Gia Gia là đã khóc!
Chu Thiến lập tức quay đầu nhìn Quý Vãn, lại nhìn mắt Diệp Thanh Thanh, trong lòng cười lạnh một tiếng.
Cô ta đang lo không cơ hội ở bán thảm trước màn ảnh, hiện tại cơ hội liền đưa tới trong tay.
Chu Thiến chạy nhanh đứng dậy, đi tới phía Gia Gia, giọng nói tràn đầy lo lắng: “Gia Gia, đôi mắt con làm sao vậy?”
Sáng tinh mơ, mọi người đều mới vừa tỉnh ngủ lại chưa ăn bữa sáng, thanh âm nói chuyện đều không lớn, câu này của Chu Thiến nhịp điệu cảm xúc no đủ, nháy mắt liền hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Quý Vãn thấy Chu Thiến đi tới chỗ hai đứa nhỏ, đôi mày nhăn lại liền buông lỏng ra.
Lúc nãy, Khương Nhu cũng đã chú ý tới đôi mắt của Gia Gia, cô còn tưởng buổi sáng Chu Thiến lại mắng đứa nhỏ cho nên mắt Gia Gia mới hồng, nhưng hiện tại xem ra ——
Khương Nhu không lưu dấu vết mà nhéo tay Quý Vãn.
Quý Vãn cho cô một ánh mắt yên tâm.
Lúc này, Khương Nhu mới khẽ thở ra một hơi, nhưng trong lòng lại nghĩ, nếu chút nữa Chu Thiến mà gây khó dễ thì cô sẽ đứng bên phía Quý Vãn.
Quả nhiên, giây tiếp theo liền nghe Chu Thiến nói: “Sao mà trước khi đi ra ngoài còn tốt, bây giờ đôi mắt lại khóc thành như vậy?” Nói rồi Chu Thiến còn nghi hoặc mà nhìn Quý Vãn.
Lúc này Quý Vãn cũng không thể không giải thích một chút: “Chuyện cụ thể tôi cũng không rõ lắm, vừa nãy hình như Thanh Thanh với Gia Gia có mâu thuẫn nhỏ, Thanh Thanh cũng suýt khóc, nhưng mà bây giờ bọn trẻ đã làm lành rồi.”
Chu Thiến nghiêng đầu nhìn Diệp Thanh Thanh bên cạnh, vì da của cậu trắng nên khi trên mặt có một vết đỏ nhỏ cũng có thể dễ dàng thấy được, quả nhiên đôi mắt của Diệp Thanh Thanh cũng có chút hồng.
Trong lòng Chu Thiến có chút không vui, nhưng trên mặt không hiện ra, tất cả đều là quan tâm, nhìn Gia Gia: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, sao lại khóc thành như vậy? Đôi mắt đều sưng lên……”
Gia Gia bị Chu Thiến dùng sức kéo tay, có chút đau, cô bé rất muốn rút lại nhưng lại bị Chu Thiến nắm càng chặt.
Gia Gia biết, Chu Thiến là đang đợi mình trả lời.
Trước kia Chu Thiến cũng đã dạy Gia Gia khi nào nói cái gì, Gia Gia biết lúc này mình nên nói dối, hoặc là dứt khoát cái gì cũng không nói, cứ khóc là được.
Nhưng hiện tại cô bé không muốn nói dối, cũng không muốn khóc.
Trong tay Gia Gia còn cầm bông hoa Diệp Thanh Thanh tặng mình, hoa màu vàng rất đẹp.
Ngày hôm qua Hoắc Thu Thu muốn hoa, Thanh Thanh cũng không hái cho cô bé, nhưng Thanh Thanh lại hái cho mình!
Hơn nữa là vừa rồi Gia Gia đã hứa với Thanh Thanh là sẽ không nói dối nữa.
Chỉ là dù như vậy nghĩ, Gia Gia vẫn có chút sợ Chu Thiến.
Cô bé ngẩng đầu nhìn Chu Thiến, sắc mặt lập tức trắng.
Chu Thiến đợi một lúc lâu, cũng không nghe Gia Gia trả lời, mày liền nhíu lại.
Cô ta đã có chút tức giận nhưng nghĩ đến những lời người đại diện nói, liền cố gắng nén cục tức xuống, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ lại có chút đau lòng.
“Con đứa nhỏ này…… Ai,” Chu Thiến đứng lên, sờ tóc Gia Gia một chút, sau đó xoay người cười với những người khác, “Gia Gia chính là nhát gan, đôi khi bị ấm ức cũng chỉ chịu đựng, mỗi lần thấy con bé như vậy tôi đều cảm thấy đau lòng……”
Sắc mặt Quý Vãn khẽ thay đổi.
Đây là đang nói Gia Gia bị ấm ức khi đi với Thanh Thanh?
Quý Vãn cười nhạo một tiếng, nhàn nhạt mở miệng: “Chiều ấm ức hay không cũng phải để Gia Gia tự mình nói chứ” dứt lời cô nhìn về phía Gia Gia, trên mặt treo một nụ cười ôn hòa, “Gia Gia đã làm lành với Thanh Thanh, vậy bây giờ còn giận không?”
Gia Gia nghe được âm thanh ôn hòa của Quý Vãn liền ngẩng đầu lên.
Diện mạo Quý Vãn thiên về minh diễm, khi nghiêm túc, nhìn rất có tính công kích. Nhưng trên mặt cô luôn là mang theo vài phần ý cười ôn nhuận, sự công kích tính liền biến thành ôn nhu, làm người ta không tự chủ được mà muốn tới gần.
Gia Gia rất thích Thanh Thanh, nhưng cô bé càng thích Quý Vãn.
Nghe Quý Vãn nói, Gia Gia liền sợ hãi mà cười với cô một cái, suy nghĩ một lát, mới nhỏ giọng nói: “Không, không giận, Gia Gia, rất thích Thanh Thanh.”
Nói xong, Gia Gia ngượng ngùng mà cúi thấp đầu xuống.
Chu Thiến nhìn Gia Gia, nụ cười trên mặt suýt liền không duy trì được.
Diệp Thanh Thanh lại rất cao hứng, cười với Gia Gia thật sáng lạn.
Gia Gia càng thẹn thùng, cúi đầu nhìn bông bồ công anh.
Nụ cười trên mặt Quý Vãn cũng gia tăng vài phần.
Xem ra Gia Gia đã nghe lời cô và Thanh Thanh nói
Tần Hành nhìn nụ cười trên mặt Diệp Thanh Thanh và Gia Gia, mày lại nhăn chặt.
Nhưng mà nhìn thấy nụ cười trên mặt Diệp Thanh Thanh, sự khó chịu trong lòng cậu bé cũng biến mất.
Khương Nhu quan sát thần sắc của Chu Thiến, ở trong lòng lắc đầu, chuyển đề tài: “Hình như sắp đến giờ rồi sao chưa thấy những người khác?”
Cô vừa mới nói xong đã nghe ở cửa truyền đến giọng của Dương Dương ——
“Chúng ta tới rồi!”
Một nhà Đàm Văn Vũ đến vừa kịp thời gian.
Trên mặt Tống Tình và Đàm Văn Vũ đều có chút buồn ngủ, nhìn là biết ngủ không ngon, một nhà ba người, cũng chỉ có Dương Dương là tràn đầy sức sống.
Dương Dương đi tới liền kiếm Diệp Thanh Thanh nói chuyện.
Tần Hành nhìn về phía của bọn họ, đột nhiên nhận thấy được, bạn tốt tương lai của hắn rất được mọi người yêu thích.
6 giờ rưỡi, thời gian đã đến, mà nhà Hoắc Minh Kiệt còn không có tới, tổ đạo diễn cũng không đợi bọn họ.
Người chủ trì ra tới, liền tuyên bố bữa sáng hôm nay là dựa vào thứ tự các gia đình tới mà lựa chọn, tới trước được chọn trước, tới cuối đương nhiên là không được chọn.
Nghe thấy tin này, sắc mặt Chu Thiến mới đẹp một chút, lộ ra nụ cười chân thật nhất từ đầu chương trình tới giờ.
Bọn họ chọn bữa sáng phong phú nhất, có bánh mì, bánh bao, sữa đậu nành, mì sợi, cái gì cần có đều có.
Quý Vãn và Diệp Thanh Thanh đến thứ hai, Quý Vãn hỏi Diệp Thanh Thanh muốn ăn cái gì, Diệp Thanh Thanh nói muốn ăn mì sợi, Quý Vãn liền chọn hai chén mì thịt bò.
Nhà Tần Hành chọn bánh mì sữa bò, Đàm Văn Vũ chọn bánh hoa tươi Vân Nam, cuối cùng để lại cho một nhà Hoắc Minh Kiệt mấy cây bánh quẩy và sữa đậu nành.
Chỉ là làm mọi người kinh ngạc chính là, đến khi bọn họ ăn xong bữa sáng, gia đình Hoắc Minh Kiệt còn chưa lại đây.
Đạo diễn cũng có chút nghi hoặc, liền nhìn máy quay theo dõi tình huống.
Biết được Hoắc Thu Thu không muốn dậy còn đang cáu kỉnh, đạo diễn có chút đau đầu nói nhân viên công tác chỉnh âm nhỏ lại rồi phái người qua đi thúc giục.
Chờ nhân viên công tác rời đi, ông mới ngồi xuống.
Một nhân viên công tác khác do dự một chút, đem chuyện Buổi sáng hôm nay nói với đạo diễn.
Sắc mặt đạo diễn lập tức thay đổi: “ Cậu đi hình lúc đó cho tôi xem một chút.”
Nhân viên công tác nhanh chóng mở ra.
Đoạn ghi hình này cũng không dài, đạo diễn xem xong sau liền nói ba lần tốt tốt tốt, cuối cùng dặn editor: “Đoạn này nhất định phải cắt thành trailer!”
Chương trình tuy rằng nổi tiếng nhưng xét việc cũng vẫn rất nghiêm khắc.
Vì có thể được xét duyệt, đạo diễn muốn dùng giáo dục trẻ em và tâm lý nhi đồng làm gốc của chương trình, hai ngày trước đạo diễn còn đang buồn rầu vì không được như ý muốn, hiện tại Quý Vãn và Diệp Thanh Thanh đem tư liệu tặng cho ông!
Cái này kêu cái gì, mệt mỏi liền có người kê gối cho!
Đạo diễn mừng như điên
Chu Thiến và Từ Lệ không biết chính là, kế hoạch của hai người chưa bắt đầu đã bị phá vỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.