Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây
Chương 169: Họa loạn hậu cung là sóng ai, đông lao tây yến tố nỗi
Y Nùng Dĩ Dực
30/03/2020
Án Hà Thanh bế Tiêu Dư An về đến phủ đệ, Dương Liễu An cầm lấy một bức thư ngay trước mặt đi tới, nhìn thấy tư thế của hai người lại bụp bụp bụp mà mãnh liệt lùi về sau năm bước.
Cho đến khi Tiêu Dư An được Án Hà Thanh bỏ xuống, Dương Liễu An mới cẩn thận dè dặt mà đi tới, đem thư đưa cho Án Hà Thanh.
Án Hà Thanh thu thập tâm trạng, nhận qua thư rồi nới lời cảm ơn, lướt nhẹ qua một cái, không có vội mở ra xem, mà là thu vào trong lòng bàn tay, vò thành một cục.
Tiêu Dư An dùng dư quang liếc qua một cái, nhìn thấy trên thư đề hai chữ Tiết Nghiêm, nổi bật lại chói mắt.
Sau khi Dương Liễu An cáo từ, Tiêu Dư An và Án Hà Thanh về đến gian phòng, Án Hà Thanh đốt lên nến, mặt không biểu tình mà đem thư đưa vào trong lửa, Tiêu Dư An nhanh tay lẹ mắt, cản lại động tác của hắn.
Tiêu Dư An nói: “Án ca, ngươi không xem thư nội dung sao?”
Án Hà Thanh nói: “Không cần thiết.”
Không cần xem, Án Hà Thanh cũng biết Tiết Nghiêm sẽ nói gì, nói đi nói lại chẳng qua chỉ có một chữ: Hồi (về).
Tiêu Dư An nhìn Án Hà Thanh, không cầm được mà nghĩ trong lòng: Nam Yến quốc đây chỉ vừa mới đánh bại Đông Ngô quốc, căn cơ không ổn định, chính quyền phân liệt, nếu không phải hào quang nam chính của Án Hà Thanh đè ở đây, giống hắn như vậy khai quốc còn chạy lung tung khắp nơi, không nó mọi người ở ngoại thích, tùy tiện một người ý đồ gây rối cũng có thể quấy đến long trời lở đất.
Tiêu Dư An ấn lấy tay cầm thư của Án Hà Thanh, nói: “Án ca, ngươi có phải là muốn cùng ta ẩn cư ở thôn Đào Nguyên? Không hỏi chuyện thiên hạ nữa.”
Án Hà Thanh mắt không chớp mà nhìn hắn, không đáp lại.
Tiêu Dư An cười nói: “Án ca ngươi có biết như vậy, thiên hạ sẽ có bao nhiêu xao động không?”
Án Hà Thanh như cũ không nói gì.
Tiêu Dư An tiếp tục nói, âm thanh của hắn bình yên như thường, những lời nói ra lại chữ nào chữ đấy đâm vào trái tim: “Án ca, ta biết nhàn vân dã hạc*, cuộc sống thong thả tự tại thực sự rất hấp dẫn người khác, nhưng đó không phải là kết cục ngươi nên phải có, cũng không phải là kết cục mà ta hy vọng nhìn thấy.”
(*nhàn vân dã hạc <闲云野鹤>: Chỉ cuộc sống ẩn cư tự do tự tại, thoải mái, không bị ràng buộc)
Con ngươi của Án Hà Thanh cứ luôn bình yên như bề mặt hồ nước cuối cùng cũng nổi lên gợn sóng, âm thanh của hắn rất nhẹ, giống như là sợ kinh động đến cái gì đó vậy, nhẹ không thể nghe: “Ngươi muốn ta đi?”
Tiêu Dư An cong lên con mắt, ý cười ở đáy mắt vẫn như trước đó dịu dàng như nước, hắn hỏi một đằng, trả lời một nẻo mà nói: “Án ca, nếu ta theo ngươi quay về, không nói người của thế gian, chỉ là người của Nam Yến quốc, đều nhất định sẽ ở trong lòng chán ghét chửi rủa, nói ngươi bị mỹ sắc mê hoặc đôi mắt, không quan tâm đến quốc gia thù hận trước kia, độc sủng phế đế Bắc quốc một người, và ta, đại khái sẽ bị đóng lên những chữ như vong quốc cấm luyến, ở dân gian, ở dã sử, thậm chí đến cả trong sử sách, bị người sau thóa mạ đến cùng.”
Nhìn thấy biểu tình của Án Hà Thanh càng ngày càng lạnh, Tiêu Dư An hít một hơi thật sâu, nói: “Nhưng ngay cả như vậy, ta vẫn là muốn theo ngươi đi.”
Giá lạnh mà Án Hà Thanh chồng chất lên trong nháy mắt tan vỡ, hắn bởi vì kinh ngạc mà hơi hơi mở miệng, nghe thấy Tiêu Dư An tiếp tục nói: “Án ca, ta không sợ những lời đồn nhảm bịa đặt nào cả, cũng không sợ cái gì mà cung điện vô tình, Án ca ta muốn thấy ngươi thu hồi thiên hạ, ta muốn thấy ngươi cường quốc hưng thành, ta muốn thấy ngươi lưu danh thanh sử, ta còn muốn ở bên cạnh ngươi, cho nên Án ca, ngươi quay về đi, mang theo ta đi cùng.”
Án Hà Thanh nhất thời có những lời nói không ra, rất lâu mới mở miệng: “Ngươi… …”
Tiêu Dư An cười nói: “Án ca, ta biết ngươi sợ ta ủy khuất, ta cũng sợ ngươi ủy khuất, cả hai chúng ta trong lòng đều chịu đựng cái loại cảm xúc này trái lại cũng chẳng vui vẻ, không bằng ngươi phụ trách trị quốc an ban, ta phụ trách họa loạn hậu cung, còn người khác nói cái gì, thì nói thì cứ nói đi, ăn cơm của nhà bọn họ rồi à? Cái miệng có chỗ trống là đi nói lảm nhảm, tại sao không biết ăn nhiều chút đồ ngon?”
Án Hà Thanh thở dài một hơi, hồi phục lại cảm xúc sau đó, đưa tay đem Tiêu Dư An gom vào trong lòng, trực tiếp hôn đến hắn hơi trên không tiếp hơi dưới, hai mắt mờ nhạt, chân mềm nhũn, sau đó nói: “Hậu cung chỉ có một mình ngươi, ngươi muốn họa loạn* ai?”
(*họa loạn <祸乱>: tai họa, tai nạn và rắc rối)
Hai tay của Tiêu Dư An mắc lên trên vai của Án Hà Thanh, nói: “Hoa hoa cỏ cỏ, cây cây cối cối, Án ca, quay về đi?”
Án Hà Thanh đưa tay chặt chẽ mà ôm lấy Tiêu Dư An, đem trán mình chống lên vai của Tiêu Dư An, rất lâu, cuối cùng cũng ‘ừm’ một tiếng.
-
Nghe được tin tức Tiêu Dư An muốn về Bắc quốc, Dương Liễu An từ trước đến nay chưa từng đối với Tiêu Dư An nói qua từ ‘không’ lần đầu tiên có kháng nghị: “Tiểu chủ người có biết, nếu như người cùng Án Hà Thanh hồi cung, những người của Nam Yến quốc đây sau lưng sẽ có suy nghĩ như thế nào, người của thế gian lại sẽ nói như thế nào không?”
Tiêu Dư An cười nói: “Ta biết.”
Dương Liễu An cạn lời, hắn nghĩ móc tím móc phổi mà đi khuyên, không bằng muốn hỏi xem Tiêu Dư An như vậy thật sự đáng sao? Nhưng mà lúc trước ở Bắc quốc, hắn quỳ đất đập đầu, cầu Tiêu Dư An để hắn gặp lại Hiểu Phong Nguyệt lần nữa, Tiêu Dư An chưa từng hỏi qua những lời như vậy.
Cho nên Dương Liễu An hỏi không ra miệng.
Phía trước cho dù có vạn lần khó khăn, ngàn lần gian khổ, đằng sau cho dù mọi người đều đang thật lòng mà khuyên can, nhưng chỉ cần người đó dắt lên tay của mình, trên thế gian này liền không còn hai chữ hối hận nữa, chỉ thừa lại không chùn bước.
Tiêu Dư An cười rồi vỗ vỗ vài của Dương Liễu An: “Không sao, đừng lo lắng, còn nữa, những thứ từ trước đến nay rất cảm tạ ngươi và Phong Nguyệt.”
Dương Liễu An nói không ra lời, Hiểu Phong Nguyệt đứng ở một bên dịu dàng nói: “Tiểu chủ, mạng của ta và Liễu An đều là người cứu xuống, kiếp này hai chúng tôi không có cơ hội làm trâu làm ngựa hầu hạ người, chỉ có thể xa cầu kim an, nguyện tiểu chủ nửa đời sau vô ưu, nếu như có kiếp sau… …”
Lời của Hiểu Phong Nguyệt vẫn chưa nói xong, Tiêu Dư An tiếp lời, nói: “Kiếp sau, vẫn có thể như vậy, làm bằng hữu giao tâm.”
Dương Liễu An hoảng loạn vẫy tay: “Bằng hữu? Tiểu nhân không dám… …”
“Ta nói bằng hữu là bằng hữu.” Tiêu Dư An cắt lời hắn, nụ cười mặc ý không hạn chế không ràng buộc.
-
Góc tâm sự của XueTu
Câu trên Dư An có nói ‘ăn cơm của nhà bọn họ rồi à? <吃他们家大米了?>’ làm mình nhớ đến bài hát Cô gái không có eo <少女没有腰> của Vương Thất Thất <王七七> trong đó cũng có câu ‘ăn cơm của nhà bạn rồi sao, phí vải liệu của nhà bạn rồi à <吃你家大米了吗, 废你家布料了吗>
Chỉ là câu từ khá giống làm liên tưởng thôi, chứ câu của An không liên quan đến bài hát =))))
Cho đến khi Tiêu Dư An được Án Hà Thanh bỏ xuống, Dương Liễu An mới cẩn thận dè dặt mà đi tới, đem thư đưa cho Án Hà Thanh.
Án Hà Thanh thu thập tâm trạng, nhận qua thư rồi nới lời cảm ơn, lướt nhẹ qua một cái, không có vội mở ra xem, mà là thu vào trong lòng bàn tay, vò thành một cục.
Tiêu Dư An dùng dư quang liếc qua một cái, nhìn thấy trên thư đề hai chữ Tiết Nghiêm, nổi bật lại chói mắt.
Sau khi Dương Liễu An cáo từ, Tiêu Dư An và Án Hà Thanh về đến gian phòng, Án Hà Thanh đốt lên nến, mặt không biểu tình mà đem thư đưa vào trong lửa, Tiêu Dư An nhanh tay lẹ mắt, cản lại động tác của hắn.
Tiêu Dư An nói: “Án ca, ngươi không xem thư nội dung sao?”
Án Hà Thanh nói: “Không cần thiết.”
Không cần xem, Án Hà Thanh cũng biết Tiết Nghiêm sẽ nói gì, nói đi nói lại chẳng qua chỉ có một chữ: Hồi (về).
Tiêu Dư An nhìn Án Hà Thanh, không cầm được mà nghĩ trong lòng: Nam Yến quốc đây chỉ vừa mới đánh bại Đông Ngô quốc, căn cơ không ổn định, chính quyền phân liệt, nếu không phải hào quang nam chính của Án Hà Thanh đè ở đây, giống hắn như vậy khai quốc còn chạy lung tung khắp nơi, không nó mọi người ở ngoại thích, tùy tiện một người ý đồ gây rối cũng có thể quấy đến long trời lở đất.
Tiêu Dư An ấn lấy tay cầm thư của Án Hà Thanh, nói: “Án ca, ngươi có phải là muốn cùng ta ẩn cư ở thôn Đào Nguyên? Không hỏi chuyện thiên hạ nữa.”
Án Hà Thanh mắt không chớp mà nhìn hắn, không đáp lại.
Tiêu Dư An cười nói: “Án ca ngươi có biết như vậy, thiên hạ sẽ có bao nhiêu xao động không?”
Án Hà Thanh như cũ không nói gì.
Tiêu Dư An tiếp tục nói, âm thanh của hắn bình yên như thường, những lời nói ra lại chữ nào chữ đấy đâm vào trái tim: “Án ca, ta biết nhàn vân dã hạc*, cuộc sống thong thả tự tại thực sự rất hấp dẫn người khác, nhưng đó không phải là kết cục ngươi nên phải có, cũng không phải là kết cục mà ta hy vọng nhìn thấy.”
(*nhàn vân dã hạc <闲云野鹤>: Chỉ cuộc sống ẩn cư tự do tự tại, thoải mái, không bị ràng buộc)
Con ngươi của Án Hà Thanh cứ luôn bình yên như bề mặt hồ nước cuối cùng cũng nổi lên gợn sóng, âm thanh của hắn rất nhẹ, giống như là sợ kinh động đến cái gì đó vậy, nhẹ không thể nghe: “Ngươi muốn ta đi?”
Tiêu Dư An cong lên con mắt, ý cười ở đáy mắt vẫn như trước đó dịu dàng như nước, hắn hỏi một đằng, trả lời một nẻo mà nói: “Án ca, nếu ta theo ngươi quay về, không nói người của thế gian, chỉ là người của Nam Yến quốc, đều nhất định sẽ ở trong lòng chán ghét chửi rủa, nói ngươi bị mỹ sắc mê hoặc đôi mắt, không quan tâm đến quốc gia thù hận trước kia, độc sủng phế đế Bắc quốc một người, và ta, đại khái sẽ bị đóng lên những chữ như vong quốc cấm luyến, ở dân gian, ở dã sử, thậm chí đến cả trong sử sách, bị người sau thóa mạ đến cùng.”
Nhìn thấy biểu tình của Án Hà Thanh càng ngày càng lạnh, Tiêu Dư An hít một hơi thật sâu, nói: “Nhưng ngay cả như vậy, ta vẫn là muốn theo ngươi đi.”
Giá lạnh mà Án Hà Thanh chồng chất lên trong nháy mắt tan vỡ, hắn bởi vì kinh ngạc mà hơi hơi mở miệng, nghe thấy Tiêu Dư An tiếp tục nói: “Án ca, ta không sợ những lời đồn nhảm bịa đặt nào cả, cũng không sợ cái gì mà cung điện vô tình, Án ca ta muốn thấy ngươi thu hồi thiên hạ, ta muốn thấy ngươi cường quốc hưng thành, ta muốn thấy ngươi lưu danh thanh sử, ta còn muốn ở bên cạnh ngươi, cho nên Án ca, ngươi quay về đi, mang theo ta đi cùng.”
Án Hà Thanh nhất thời có những lời nói không ra, rất lâu mới mở miệng: “Ngươi… …”
Tiêu Dư An cười nói: “Án ca, ta biết ngươi sợ ta ủy khuất, ta cũng sợ ngươi ủy khuất, cả hai chúng ta trong lòng đều chịu đựng cái loại cảm xúc này trái lại cũng chẳng vui vẻ, không bằng ngươi phụ trách trị quốc an ban, ta phụ trách họa loạn hậu cung, còn người khác nói cái gì, thì nói thì cứ nói đi, ăn cơm của nhà bọn họ rồi à? Cái miệng có chỗ trống là đi nói lảm nhảm, tại sao không biết ăn nhiều chút đồ ngon?”
Án Hà Thanh thở dài một hơi, hồi phục lại cảm xúc sau đó, đưa tay đem Tiêu Dư An gom vào trong lòng, trực tiếp hôn đến hắn hơi trên không tiếp hơi dưới, hai mắt mờ nhạt, chân mềm nhũn, sau đó nói: “Hậu cung chỉ có một mình ngươi, ngươi muốn họa loạn* ai?”
(*họa loạn <祸乱>: tai họa, tai nạn và rắc rối)
Hai tay của Tiêu Dư An mắc lên trên vai của Án Hà Thanh, nói: “Hoa hoa cỏ cỏ, cây cây cối cối, Án ca, quay về đi?”
Án Hà Thanh đưa tay chặt chẽ mà ôm lấy Tiêu Dư An, đem trán mình chống lên vai của Tiêu Dư An, rất lâu, cuối cùng cũng ‘ừm’ một tiếng.
-
Nghe được tin tức Tiêu Dư An muốn về Bắc quốc, Dương Liễu An từ trước đến nay chưa từng đối với Tiêu Dư An nói qua từ ‘không’ lần đầu tiên có kháng nghị: “Tiểu chủ người có biết, nếu như người cùng Án Hà Thanh hồi cung, những người của Nam Yến quốc đây sau lưng sẽ có suy nghĩ như thế nào, người của thế gian lại sẽ nói như thế nào không?”
Tiêu Dư An cười nói: “Ta biết.”
Dương Liễu An cạn lời, hắn nghĩ móc tím móc phổi mà đi khuyên, không bằng muốn hỏi xem Tiêu Dư An như vậy thật sự đáng sao? Nhưng mà lúc trước ở Bắc quốc, hắn quỳ đất đập đầu, cầu Tiêu Dư An để hắn gặp lại Hiểu Phong Nguyệt lần nữa, Tiêu Dư An chưa từng hỏi qua những lời như vậy.
Cho nên Dương Liễu An hỏi không ra miệng.
Phía trước cho dù có vạn lần khó khăn, ngàn lần gian khổ, đằng sau cho dù mọi người đều đang thật lòng mà khuyên can, nhưng chỉ cần người đó dắt lên tay của mình, trên thế gian này liền không còn hai chữ hối hận nữa, chỉ thừa lại không chùn bước.
Tiêu Dư An cười rồi vỗ vỗ vài của Dương Liễu An: “Không sao, đừng lo lắng, còn nữa, những thứ từ trước đến nay rất cảm tạ ngươi và Phong Nguyệt.”
Dương Liễu An nói không ra lời, Hiểu Phong Nguyệt đứng ở một bên dịu dàng nói: “Tiểu chủ, mạng của ta và Liễu An đều là người cứu xuống, kiếp này hai chúng tôi không có cơ hội làm trâu làm ngựa hầu hạ người, chỉ có thể xa cầu kim an, nguyện tiểu chủ nửa đời sau vô ưu, nếu như có kiếp sau… …”
Lời của Hiểu Phong Nguyệt vẫn chưa nói xong, Tiêu Dư An tiếp lời, nói: “Kiếp sau, vẫn có thể như vậy, làm bằng hữu giao tâm.”
Dương Liễu An hoảng loạn vẫy tay: “Bằng hữu? Tiểu nhân không dám… …”
“Ta nói bằng hữu là bằng hữu.” Tiêu Dư An cắt lời hắn, nụ cười mặc ý không hạn chế không ràng buộc.
-
Góc tâm sự của XueTu
Câu trên Dư An có nói ‘ăn cơm của nhà bọn họ rồi à? <吃他们家大米了?>’ làm mình nhớ đến bài hát Cô gái không có eo <少女没有腰> của Vương Thất Thất <王七七> trong đó cũng có câu ‘ăn cơm của nhà bạn rồi sao, phí vải liệu của nhà bạn rồi à <吃你家大米了吗, 废你家布料了吗>
Chỉ là câu từ khá giống làm liên tưởng thôi, chứ câu của An không liên quan đến bài hát =))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.