Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây
Chương 203: Khẳng định qua ánh mắt là người phải liều một phen(2
Y Nùng Dĩ Dực
25/05/2020
“Hoàng tướng quân ngài có biết hoàng thượng xém chút nữa bị Tiêu quận vương đâm rồi không?!”
Chiều tối, phủ tướng quân Hoàng Việt, hoàng hôn nguyệt hạ phiền muộn, bụi bặm trôi nổi, nghe xong lời của thân tín, Hoàng Việt như có suy nghĩ mà lấy ngón tay gõ gõ lên bàn: “Là chuyện khi nào?”
Thân tín nói: “Chính là hôm nay, sau khi hoàng thượng xong triều sớm, trên đường quay về tẩm cung bị Tiêu quận vương cản lại, nghe người khác nói, Tiêu quận vương trước tiên là lớn tiếng chửi mắng, bị hoàng thượng lạnh mặt không thèm đếm xỉa sau đó, đột nhiên từ trong tay áo lấy ra dao găm hướng lồng ngực hoàng thượng nhào tới!”
Hoàng Việt ý vị sâu xa mà ồ một tiếng: “Vậy hắn hiện giờ có kết cục như thế nào?”
Thân tín nói: “Tạm thời đã bị giam lỏng lại, bởi vì hoàng thượng, bởi vì trong thời gian hoàng thượng tế tổ không thể thấy máu, cho nên tội chết đã biến thành giam lỏng.”
Hoàng Việt gật gật đầu, lại bắt đầu chìm vào suy nghĩ.
Hắn trước đó truyền thư cho Tiêu Dư An, chính là cảm thấy Tiêu Dư An vẫn chưa đem chính mình ép đến đường cùng, giờ đây xem ra, thật sự là có phần ý vị liều lĩnh một phen.
Ngón tay của Hoàng Việt lúc có lúc không mà chầm chậm gõ lên trên bàn, ánh chiều tà bên ngoài cửa sổ dần dần nghiêng về phái tây, ánh hoàng hôn cuối cùng tiêu tan, bụi bặm rơi lên đất, ngón tay Hoàng Việt nặng nặng mà gõ lên bàn một cái, hắn ngẩng đầu dậy nói: “Lấy bút mực đến, mang bức thứ cho Tiêu quận vương.”
Thân tín kinh ngạc: “Hoàng tướng quân?”
Hoàng Việt nói: “Từ lúc ta bắt đầu quyết định mưu quyền, mỗi đi một bước ta đều phải suy nghĩ đến ba bước tiếp theo nữa nên đi như thế nào, ta không dám tiến lên phía trước không dám lùi về phái sau, sợ rằng xảy ra một chút sơ suất liền sẽ chết không chốn chôn thân, nói ta là người thận trọng xử lý, không bằng nói ta càng giống với con rùa rụt đầu, ta Hoàng Việt chưa từng tin vào vận mệnh, nhưng lần này ta cứ muốn tin một lần, cược một phen, liều một lần.”
Trong trường hà lịch sử dài dăng dẳng, anh hùng kẻ xấu vô số, nhưng từ trước đến nay chỉ có một đạo lý ‘kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc’ này.
Những tháng ngày trông lên bình yên không lạ thường kỳ thực bóng tối đang ngấm ngầm hoạt động, từng ngày từng ngày trôi qua, gió mây lạ thường, cuối cùng cũng đã đến ngày hoàng thượng Nam Yến quốc cần phải một mình đi tế tổ.
Mặt trăng cong cong rọi Cửu Châu, vài nhà vui vẻ vài nhà sầu, Thiêm Hương đã phiềm muộn không vui một ngày, sau khi dùng qua bữa tối, Tiêu Dư An chọc nàng: “Làm sao rồi? Tiểu cô nương gia gia tại sao giữa lông mày cũng có thể kẹp giấy rồi vậy?”
Thiêm Hương lắc lắc đầu không nói gì.
Tiêu Dư An biết nàng là đang lo lắng mình, trước đó hắn vì muốn có thể khiến Hoàng Việt tin tưởng chính mình, không thể không giả vờ ám sát Án Hà Thanh, phỏng đoán giờ đây người trong cung đều đang nói về chuyện đợi sau khi Án Hà Thanh tế tổ xong mình sẽ bị ban cho tội chết.
Tiêu Dư An không thể nói nhiều thêm gì, chỉ đành an ủi nói: “Đừng lo lắng, thật đó.”
Thiêm Hương nghẹn ngào không nói gì, nàng gật gật đầu, thu dọn xong chén đũa, lại giúp Tiêu Dư An chỉnh xong đệm chăn, khởi hành đi ra khỏi tẩm cung.
Những ngày nay bị giam lỏng ở trong tẩm cung không thể tùy ý đi lại, Tiêu Dư An quả thực nhàn đến buồn chán, nhờ Thiêm Hương lấy vài quyển sách đến, vài ngày trước hắn còn đọc đến say sưa hứng thú, hôm nay lại là một chữ cũng đọc không vào.
Ngày mai chính ngày Án Hà Thanh tế tổ, nếu như không có việc ngoài ý muốn, Hoàng Việt sẽ ở ngày mai tính toán ám sát Án Hà Thanh, cũng sẽ do đó mà lộ ra sơ hở, và sau đó bị bắt gọn một lần!
Tiêu Dư An đem cuốn thư tịch trong tay lật đến vang lên tiếng sột soạt, sau đó bỏ ở bên bàn, một tay chống lấy đầu đối với nến lửa to bằng hạt đậu trước mắt đờ người ra.
Đêm dần sâu, Tiêu Dư An thấy thời gian cũng gần đến, đem nến lửa nhẹ nhàng thổi tắt sau đó đứng dậy.
Hắn không có đi về hướng giường, mà là rón ra rón rén mà bước nhỏ di chuyển đến bên cửa sổ, nín thở mà ngồi xổm trông coi ở đó.
Lại qua một lúc, cửa sổ tẩm cung của Tiêu Dư An bị nhẹ nhàng đẩy ra.
Án Hà Thanh leo cửa sổ vào, thấy xung quanh một mảng đen kịt hơi hơi sững sờ, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng hít thở, chưa kịp phòng bị một cái bóng đen đã nhào đến.
Hai người vùng vẫy một lúc, Tiêu Dư An chụp lấy hai tay của Án Hà Thanh, đem hắn đè lên trên tường cười hì hì mà nói: “Cướp sắc!”
Thần sắc Án Hà Thanh hờ hững: “Đến.”
Tiêu Dư An hôn hắn một cái, trong lòng nhịn không được cảm khái nói: Tốt tốt một nam chính xung mã văn tà mị cuồng luyến, tại sao sau khi rơi vào trong tay hắn, không phải là phần kịch của khổ tình nam nhị, thì là cái loại tình tiết bí ẩn ngày ngày leo cửa sổ này chứ?
Thật là táng tâm bệnh hoạn!
Thật là thúc người rơi lệ!
Thật là ai thán liên miên!
Thật là… … ôi ya mẹ ôi, Án ca của hắn thật là quá đáng yêu rồi!
Tiêu Dư An một tay chống ở bên tai Án Hà Thanh, một tay nắm lấy cằm của hắn, hắn không có cao như Án Hà Thanh, chỉ có thể hơi hơi đè xuống cằm của đối phương, ánh trăng mỏng lạnh như nước, ý cười trong đáy mắt Tiêu Dư An không ràng buộc, hắn nói: “Vị cô nương này thật là trông lên quá anh tuấn rồi, nàng là cô nương nhà ai a?”
“Tuổi bao nhiêu? Có lời mai mối nào chưa?”
“Nếu như chưa có nàng xem ta thế nào?”
“Tiểu sinh bất tài, nhưng vẫn là muốn khiến cho cô nương thích thú a.”
“Cô nương nàng hãy cân nhắc một chút ta đi nha.”
“Cô nương nàng nói chuyện a cô nương.”
Án Hà Thanh: “… …”
Tiểu kiều thê không tiếp lời, Tiêu tổng tài cúi đầu lén cười, đang cười rồi đột nhiên bị Án Hà Thanh bế ngang lên hướng giường đi tới, Tiêu Dư An nghĩ đến biểu tình của Án Hà Thanh liền cười đến không thể ngừng lại, ôm lấy bụng toàn thân run rẩy, còn lắc lư qua lại, Án Hà Thanh một cái không có bế vững, cùng Tiêu Dư An cùng nhau ngã lên trên giường, lăn lộn một vòng.
Tiêu Dư An thở hai tiếng ngừng cười, đưa tay kéo lên chăn đắp lên trên thân hai người, nắm chặt lấy tay của Án Hà Thanh cùng hắn mặt đối mặt mà nằm.
Tiêu Dư An nói: “Án ca, ngày mai là phải đối phó Hoàng Việt rồi.”
Án Hà Thanh: “Ừm.”
“Ngươi hoảng không?”
“Không hoảng.”
“Vậy ngươi sợ không?”
“Không sợ.”
Tiêu Dư An đem đầu tựa đến bên của Án Hà Thanh, hắn hỏi: “Án ca ngươi có sợ hãi thứ gì không a?”
Án Hà Thanh nhìn vào đôi mắt của Tiêu Dư An, trầm mặc rất lâu sau đó, vậy mà chầm chậm gật gật đầu.
Tiêu Dư An kinh ngạc: “Ngươi vậy mà có thứ sợ hãi sao? Là gì vậy?”
Án Hà Thanh nói: “Thanh tơ mộ thành tuyết, lão thụ khô thành mộc, tiên y nộ mã cũ thành cô ông vô lực.”*
(*sợ thành người già độc thân)
“Hả? Tại sao sợ những thứ này?”
“Ngươi không ở bên cạnh.”
Hô hấp của Tiêu Dư An đình trệ, sau đó dùng đầu mình chống lấy đầu của Án Hà Thanh: “Án ca ngươi đừng sợ.”
“Ừm.”
“Án ca, gần đây ở lại trong tẩm cung buồn chán, ta đã suy nghĩ rất nhiều chuyện lộn xộn, sau ngày mai kể cho ngươi nghe.”
“Được.”
Án Hà Thanh nhẹ nhàng hôn lên trán và mắt của Tiêu Dư An, cuối cùng hôn lên môi của hắn, dịu dàng lưu luyến, hôn xong sau đó, hai người cứ như vậy đầu tựa bên đầu đi vào trong giấc mộng.
Ngày thứ hai, đại lễ tế tổ Nam Yến quốc, tế tự này là quốc gia đại sự của Nam Yến quốc, ngay cả đến Thiêm Hương chỉ hầu hạ Tiêu Dư An cũng được an bài đi giúp đỡ, để lại Tiêu Dư An một mình ở trong tẩm cung sốt ruột mà đợi chờ tin tức.
Mắt thấy rất nhanh là đến thời gian Án Hà Thanh một mình đi cúng tế, cửa tẩm cung của Tiêu Dư An đột nhiên bị người đẩy ra, Tiêu Dư An còn tưởng rằng là Thiêm Hương đã về rồi, vừa muốn hỏi thăm tình hình ở bên ngoài, lại một cái ngây người ngay chính diện.
Người không mời mà đến không phải là Thiêm Hương, mà là thân tín của Hoàng Việt.
Thân tín của Hoàng Việt bước vào, đem một bộ quần áo thị vệ bỏ ở trước mặt Tiêu Dư An, nói: “Tiêu quận vương chịu cho chúng ta mượn binh lực, cảm kích không thôi, cho nên màng kịch vui của hôm nay, làm sao có thể thiếu đi Tiêu quận vương ngài chứ?”
Tiêu Dư An trong long lộp bộp một tiếng, đôi tay rủ xuống ở hai bên hơi nắm chặt lại, hắn cười nói: “Nhưng ta bị hoàng thượng giam lỏng ở trong tẩm cung, không thể tùy ý ra ngoài.”
Thân tín cười cười: “Tiêu quận vương không cần phải lo lắng, bên ngoài ta đã thu xếp xong xuôi, còn về phía của hoàng thượng, sau ngày hôm nay, thì sẽ chính là một tay Hoàng tướng quân định càn khôn rồi, Tiêu quận vương lại có cái gì phải lo lắng chứ? Nhanh thay lên y phục theo ta đi đi, thời gian không đợi người.”
Tiêu Dư An chặt chẽ mà nắm chặt tay, bên ngoài lại không lộ thanh sắc: “Nói rất đúng, vậy mời ngài đợi chút.”
Nói xong, Tiêu Dư An cầm lấy quần áo của thị vệ đi vào trong nội thất, sau đó hai mày chặt chẽ mà cau lại.
Xem ra Hoàng Việt vẫn là không có đối với hắn hoàn toàn bỏ xuống lòng đề phòng, nếu như hắn giờ đây đi tìm Hoàng Việt, sợ là sẽ thân lâm vào cảnh ngục tù, tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng mà nếu như không đi, sự tình rất có thể sẽ bại lộ! Như vậy, một tháng nỗ lực cực khổ vất vả của hắn và Án Hà Thanh đều sẽ trở nên tan vỡ!
Tiêu Dư An cắn răng, cầm lên quần áo thị vệ, vội vã mặc lên trên người.
Chiều tối, phủ tướng quân Hoàng Việt, hoàng hôn nguyệt hạ phiền muộn, bụi bặm trôi nổi, nghe xong lời của thân tín, Hoàng Việt như có suy nghĩ mà lấy ngón tay gõ gõ lên bàn: “Là chuyện khi nào?”
Thân tín nói: “Chính là hôm nay, sau khi hoàng thượng xong triều sớm, trên đường quay về tẩm cung bị Tiêu quận vương cản lại, nghe người khác nói, Tiêu quận vương trước tiên là lớn tiếng chửi mắng, bị hoàng thượng lạnh mặt không thèm đếm xỉa sau đó, đột nhiên từ trong tay áo lấy ra dao găm hướng lồng ngực hoàng thượng nhào tới!”
Hoàng Việt ý vị sâu xa mà ồ một tiếng: “Vậy hắn hiện giờ có kết cục như thế nào?”
Thân tín nói: “Tạm thời đã bị giam lỏng lại, bởi vì hoàng thượng, bởi vì trong thời gian hoàng thượng tế tổ không thể thấy máu, cho nên tội chết đã biến thành giam lỏng.”
Hoàng Việt gật gật đầu, lại bắt đầu chìm vào suy nghĩ.
Hắn trước đó truyền thư cho Tiêu Dư An, chính là cảm thấy Tiêu Dư An vẫn chưa đem chính mình ép đến đường cùng, giờ đây xem ra, thật sự là có phần ý vị liều lĩnh một phen.
Ngón tay của Hoàng Việt lúc có lúc không mà chầm chậm gõ lên trên bàn, ánh chiều tà bên ngoài cửa sổ dần dần nghiêng về phái tây, ánh hoàng hôn cuối cùng tiêu tan, bụi bặm rơi lên đất, ngón tay Hoàng Việt nặng nặng mà gõ lên bàn một cái, hắn ngẩng đầu dậy nói: “Lấy bút mực đến, mang bức thứ cho Tiêu quận vương.”
Thân tín kinh ngạc: “Hoàng tướng quân?”
Hoàng Việt nói: “Từ lúc ta bắt đầu quyết định mưu quyền, mỗi đi một bước ta đều phải suy nghĩ đến ba bước tiếp theo nữa nên đi như thế nào, ta không dám tiến lên phía trước không dám lùi về phái sau, sợ rằng xảy ra một chút sơ suất liền sẽ chết không chốn chôn thân, nói ta là người thận trọng xử lý, không bằng nói ta càng giống với con rùa rụt đầu, ta Hoàng Việt chưa từng tin vào vận mệnh, nhưng lần này ta cứ muốn tin một lần, cược một phen, liều một lần.”
Trong trường hà lịch sử dài dăng dẳng, anh hùng kẻ xấu vô số, nhưng từ trước đến nay chỉ có một đạo lý ‘kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc’ này.
Những tháng ngày trông lên bình yên không lạ thường kỳ thực bóng tối đang ngấm ngầm hoạt động, từng ngày từng ngày trôi qua, gió mây lạ thường, cuối cùng cũng đã đến ngày hoàng thượng Nam Yến quốc cần phải một mình đi tế tổ.
Mặt trăng cong cong rọi Cửu Châu, vài nhà vui vẻ vài nhà sầu, Thiêm Hương đã phiềm muộn không vui một ngày, sau khi dùng qua bữa tối, Tiêu Dư An chọc nàng: “Làm sao rồi? Tiểu cô nương gia gia tại sao giữa lông mày cũng có thể kẹp giấy rồi vậy?”
Thiêm Hương lắc lắc đầu không nói gì.
Tiêu Dư An biết nàng là đang lo lắng mình, trước đó hắn vì muốn có thể khiến Hoàng Việt tin tưởng chính mình, không thể không giả vờ ám sát Án Hà Thanh, phỏng đoán giờ đây người trong cung đều đang nói về chuyện đợi sau khi Án Hà Thanh tế tổ xong mình sẽ bị ban cho tội chết.
Tiêu Dư An không thể nói nhiều thêm gì, chỉ đành an ủi nói: “Đừng lo lắng, thật đó.”
Thiêm Hương nghẹn ngào không nói gì, nàng gật gật đầu, thu dọn xong chén đũa, lại giúp Tiêu Dư An chỉnh xong đệm chăn, khởi hành đi ra khỏi tẩm cung.
Những ngày nay bị giam lỏng ở trong tẩm cung không thể tùy ý đi lại, Tiêu Dư An quả thực nhàn đến buồn chán, nhờ Thiêm Hương lấy vài quyển sách đến, vài ngày trước hắn còn đọc đến say sưa hứng thú, hôm nay lại là một chữ cũng đọc không vào.
Ngày mai chính ngày Án Hà Thanh tế tổ, nếu như không có việc ngoài ý muốn, Hoàng Việt sẽ ở ngày mai tính toán ám sát Án Hà Thanh, cũng sẽ do đó mà lộ ra sơ hở, và sau đó bị bắt gọn một lần!
Tiêu Dư An đem cuốn thư tịch trong tay lật đến vang lên tiếng sột soạt, sau đó bỏ ở bên bàn, một tay chống lấy đầu đối với nến lửa to bằng hạt đậu trước mắt đờ người ra.
Đêm dần sâu, Tiêu Dư An thấy thời gian cũng gần đến, đem nến lửa nhẹ nhàng thổi tắt sau đó đứng dậy.
Hắn không có đi về hướng giường, mà là rón ra rón rén mà bước nhỏ di chuyển đến bên cửa sổ, nín thở mà ngồi xổm trông coi ở đó.
Lại qua một lúc, cửa sổ tẩm cung của Tiêu Dư An bị nhẹ nhàng đẩy ra.
Án Hà Thanh leo cửa sổ vào, thấy xung quanh một mảng đen kịt hơi hơi sững sờ, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng hít thở, chưa kịp phòng bị một cái bóng đen đã nhào đến.
Hai người vùng vẫy một lúc, Tiêu Dư An chụp lấy hai tay của Án Hà Thanh, đem hắn đè lên trên tường cười hì hì mà nói: “Cướp sắc!”
Thần sắc Án Hà Thanh hờ hững: “Đến.”
Tiêu Dư An hôn hắn một cái, trong lòng nhịn không được cảm khái nói: Tốt tốt một nam chính xung mã văn tà mị cuồng luyến, tại sao sau khi rơi vào trong tay hắn, không phải là phần kịch của khổ tình nam nhị, thì là cái loại tình tiết bí ẩn ngày ngày leo cửa sổ này chứ?
Thật là táng tâm bệnh hoạn!
Thật là thúc người rơi lệ!
Thật là ai thán liên miên!
Thật là… … ôi ya mẹ ôi, Án ca của hắn thật là quá đáng yêu rồi!
Tiêu Dư An một tay chống ở bên tai Án Hà Thanh, một tay nắm lấy cằm của hắn, hắn không có cao như Án Hà Thanh, chỉ có thể hơi hơi đè xuống cằm của đối phương, ánh trăng mỏng lạnh như nước, ý cười trong đáy mắt Tiêu Dư An không ràng buộc, hắn nói: “Vị cô nương này thật là trông lên quá anh tuấn rồi, nàng là cô nương nhà ai a?”
“Tuổi bao nhiêu? Có lời mai mối nào chưa?”
“Nếu như chưa có nàng xem ta thế nào?”
“Tiểu sinh bất tài, nhưng vẫn là muốn khiến cho cô nương thích thú a.”
“Cô nương nàng hãy cân nhắc một chút ta đi nha.”
“Cô nương nàng nói chuyện a cô nương.”
Án Hà Thanh: “… …”
Tiểu kiều thê không tiếp lời, Tiêu tổng tài cúi đầu lén cười, đang cười rồi đột nhiên bị Án Hà Thanh bế ngang lên hướng giường đi tới, Tiêu Dư An nghĩ đến biểu tình của Án Hà Thanh liền cười đến không thể ngừng lại, ôm lấy bụng toàn thân run rẩy, còn lắc lư qua lại, Án Hà Thanh một cái không có bế vững, cùng Tiêu Dư An cùng nhau ngã lên trên giường, lăn lộn một vòng.
Tiêu Dư An thở hai tiếng ngừng cười, đưa tay kéo lên chăn đắp lên trên thân hai người, nắm chặt lấy tay của Án Hà Thanh cùng hắn mặt đối mặt mà nằm.
Tiêu Dư An nói: “Án ca, ngày mai là phải đối phó Hoàng Việt rồi.”
Án Hà Thanh: “Ừm.”
“Ngươi hoảng không?”
“Không hoảng.”
“Vậy ngươi sợ không?”
“Không sợ.”
Tiêu Dư An đem đầu tựa đến bên của Án Hà Thanh, hắn hỏi: “Án ca ngươi có sợ hãi thứ gì không a?”
Án Hà Thanh nhìn vào đôi mắt của Tiêu Dư An, trầm mặc rất lâu sau đó, vậy mà chầm chậm gật gật đầu.
Tiêu Dư An kinh ngạc: “Ngươi vậy mà có thứ sợ hãi sao? Là gì vậy?”
Án Hà Thanh nói: “Thanh tơ mộ thành tuyết, lão thụ khô thành mộc, tiên y nộ mã cũ thành cô ông vô lực.”*
(*sợ thành người già độc thân)
“Hả? Tại sao sợ những thứ này?”
“Ngươi không ở bên cạnh.”
Hô hấp của Tiêu Dư An đình trệ, sau đó dùng đầu mình chống lấy đầu của Án Hà Thanh: “Án ca ngươi đừng sợ.”
“Ừm.”
“Án ca, gần đây ở lại trong tẩm cung buồn chán, ta đã suy nghĩ rất nhiều chuyện lộn xộn, sau ngày mai kể cho ngươi nghe.”
“Được.”
Án Hà Thanh nhẹ nhàng hôn lên trán và mắt của Tiêu Dư An, cuối cùng hôn lên môi của hắn, dịu dàng lưu luyến, hôn xong sau đó, hai người cứ như vậy đầu tựa bên đầu đi vào trong giấc mộng.
Ngày thứ hai, đại lễ tế tổ Nam Yến quốc, tế tự này là quốc gia đại sự của Nam Yến quốc, ngay cả đến Thiêm Hương chỉ hầu hạ Tiêu Dư An cũng được an bài đi giúp đỡ, để lại Tiêu Dư An một mình ở trong tẩm cung sốt ruột mà đợi chờ tin tức.
Mắt thấy rất nhanh là đến thời gian Án Hà Thanh một mình đi cúng tế, cửa tẩm cung của Tiêu Dư An đột nhiên bị người đẩy ra, Tiêu Dư An còn tưởng rằng là Thiêm Hương đã về rồi, vừa muốn hỏi thăm tình hình ở bên ngoài, lại một cái ngây người ngay chính diện.
Người không mời mà đến không phải là Thiêm Hương, mà là thân tín của Hoàng Việt.
Thân tín của Hoàng Việt bước vào, đem một bộ quần áo thị vệ bỏ ở trước mặt Tiêu Dư An, nói: “Tiêu quận vương chịu cho chúng ta mượn binh lực, cảm kích không thôi, cho nên màng kịch vui của hôm nay, làm sao có thể thiếu đi Tiêu quận vương ngài chứ?”
Tiêu Dư An trong long lộp bộp một tiếng, đôi tay rủ xuống ở hai bên hơi nắm chặt lại, hắn cười nói: “Nhưng ta bị hoàng thượng giam lỏng ở trong tẩm cung, không thể tùy ý ra ngoài.”
Thân tín cười cười: “Tiêu quận vương không cần phải lo lắng, bên ngoài ta đã thu xếp xong xuôi, còn về phía của hoàng thượng, sau ngày hôm nay, thì sẽ chính là một tay Hoàng tướng quân định càn khôn rồi, Tiêu quận vương lại có cái gì phải lo lắng chứ? Nhanh thay lên y phục theo ta đi đi, thời gian không đợi người.”
Tiêu Dư An chặt chẽ mà nắm chặt tay, bên ngoài lại không lộ thanh sắc: “Nói rất đúng, vậy mời ngài đợi chút.”
Nói xong, Tiêu Dư An cầm lấy quần áo của thị vệ đi vào trong nội thất, sau đó hai mày chặt chẽ mà cau lại.
Xem ra Hoàng Việt vẫn là không có đối với hắn hoàn toàn bỏ xuống lòng đề phòng, nếu như hắn giờ đây đi tìm Hoàng Việt, sợ là sẽ thân lâm vào cảnh ngục tù, tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng mà nếu như không đi, sự tình rất có thể sẽ bại lộ! Như vậy, một tháng nỗ lực cực khổ vất vả của hắn và Án Hà Thanh đều sẽ trở nên tan vỡ!
Tiêu Dư An cắn răng, cầm lên quần áo thị vệ, vội vã mặc lên trên người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.