Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây
Chương 229: Phiên ngoại chi Tiêu vương gia và đệ đệ
Y Nùng Dĩ Dực
25/06/2020
Tiêu vương gia cảm thấy một đời của mình, cứ luôn sống rất ngu ngốc, hắn sinh ra ở quốc gia nữ tôn, từ nhỏ càng từ nhỏ thường xuyên bị các tỷ tỷ muội muội tư chất thông minh đè trên đầu, nên từ nhỏ khiêm nhường.
Sau này Tây Thục quốc tranh quyền cắt cứ, phía trước có Nam Yến quốc như lang như hổ, đằng sau có Man Di hung hăng vô lý, hắn bị đẩy lên vương vị, chỉ vì không có người thu thập cục diện hỗn loạn.
Hắn không biết mang binh đánh trận, không hiểu cách nắm bắt và khống chế chính quyền.
Vì có thể bảo toàn Tây Thục quốc, hắn tước vương vi công, giáng tôn nghiêm để bày tỏ ý tốt, nguyện ý triều cống Nam Yến quốc hàng năm, chỉ cầu Tây Thục quốc không bị lấy đi xưng hiệu của một nước.
Cũng uất ức đến như vậy, nhưng toàn bộ đều vô ích.
Còn có thể làm thế nào?
Tiêu vương gia quyết định đích thân đi Nam Yến quốc, lấy lòng hoàng thượng Nam Yến quốc Án Hà Thanh.
Sau khi Án Hà Thanh biết được tên họ của hắn, cấp thiết mà cũng hắn gặp qua một lần, rồi lại lạnh mặt rời đi, sau đó, không có bố thí cho hắn thêm một ánh mắt nào nữa.
Dưới mọi cách đều vô vọng, Tiêu vương gia vậy mà nảy sinh loại suy nghĩ sa ngã bẩn thỉu như chuốc thuốc này.
Gần đến bờ bến thành sự rồi, Tiêu vương gia đột nhiên đã do dự.
Tiêu vương gia suy nghĩ trong lòng.
Hắn là hoàng thượng của Tây Thục quốc a.
Hắn làm sao có thể sống ngu xuẩn đến độ như vậy chứ?
Ngu ngốc như vậy mà sống, lại có ý nghĩa gì chứ?
Sau đó Tiêu vương gia liền uống xuống thuốc độc.
Đều nói sau khi người chết rồi, đèn kéo quân hắc bạch vô thường, xích sắt đâm xuyên xương bả vai, trên đường hoàng tuyền khóc nỉ non.
Nhưng Tiêu vương gia không có nhìn thấy hắc bạch vô thường hung thần ác sát, cũng không có nhìn thấy đường hoàng tuyền âm u lạnh lẽo.
Nhưng mà hắn thật sự đã nhìn thấy đèn kéo quân.
Như một dòng suối dịu dàng, ở trước mắt hắn chầm chậm mà chảy qua.
Thế nhưng, tuy rằng người trong đền kéo quân, cũng gọi là Tiêu Dư An, và cũng mình nhìn giống nhau như đúc.
Nhưng đây không phải là quá khứ của Tiêu vương gia.
Đứa trẻ trong đèn kéo quân, từ nhỏ bị phụ thân vứt bỏ, theo mẫu thân sống cùng nhau, có một người em trai thân thể tàn tật.
Khốn khổ nhưng lại không có mài mòn đi sự lạc quan và kiên cường của hắn, vì muốn giảm nhẹ gánh nặng của mẫu thân, đứa trẻ đó luôn rất nghiêm túc mà chăm sóc em trai.
Năm sáu tuổi, mẫu thân hắn đã uống thuốc tự sát.
Đứa trẻ sáu tuổi co rút lại ở một góc không biết phải làm sao mà ôm lấy em trai gào to khóc lớn, dường như muốn đem tất cả sự bất an thông qua nước mắt phát tiết ra ngoài.
Ngày thứ hai, phụ thân của hắn đã xuất hiện, cưỡng ép mang đi đứa trẻ đó, bỏ lại em trai.
Đứa trẻ đó sau này lớn lên, cuối cùng cũng một mình đảm đương một phía sau đó, việc đầu tiên hắn làm, là tìm kiếm em trai.
Nhưng lúc đó tinh thần của em trai hắn đã xuất hiện vấn đề, cáu kỉnh dễ nổi nóng, vừa thấy đứa trẻ ấy, liền gào lớn bảo hắn đi chết.
Rồi sau đó nữa, đứa trẻ ấy được chuẩn đoán ra bệnh nan y.
Tiêu vương gia chầm chậm mở mắt ra, cảm thấy một trận chóng mặt không chân thật.
Hắn không có nghĩ đến hắn còn có thể tỉnh lại.
Bên cạnh có một cô gái toàn thân áo trắng khẽ kêu lên: “Tiêu tổng tỉnh rồi!”
Tiêu vương gia nghiêng đầu nhìn đi, hắn thông qua ký ức trong đèn kéo quân biết được, đây là một cô y tá, chức trách chủ yếu là chăm sóc bệnh nhân.
Tuy rằng tỉnh lại, nhưng mà Tiêu vương gia không có cách nào nói chuyện cũng không có cách nào động đậy được, hắn là bị thương do rơi xuống, một cái không cẩn thận liền sẽ có tình huống nguy hiểm như xuất huyết nội tạng.
Tiêu vương gia ở trên giường bệnh đã nằm suốt hai tháng, bầu bạn mỗi ngày là mùi thuốc và mùi nước khử trùng dày đặt mà đi vào giấc ngủ.
Hắn ở bên cạnh giường phát hiện một cuốn nhật ký.
Hắn tuy rằng vì ký ức của đèn kéo quân mà có thể miễn cưỡng thích ứng với thế giới này, nhưng mà hắn đối với cái thế giới này vẫn là rất không hiểu biết, hắn hy vọng nhật ký cho thể cho hắn một chút giúp ít. Tiêu vương gia mở ra cuốn nhật ký, phát hiện cuốn nhật ký là từ ngày Tiêu Dư An tìm về em trai rồi mới bắt đầu viết.
Trang thứ nhất của nhật ký viết đầy sự xúc động cùng sự phấn khởi.
Tiêu Dư An viết: Hắn sắp sửa có thể gặp được em trai rồi, hắn phải chăm sóc tốt cho em trai suốt cuộc đời, không để em ấy phải chịu thêm nửa điểm uất ức nữa.
Nhưng trang thứ hai của cuốn nhật ký, chỉ có lác đác vài chữ: Em ấy nói em ấy hận tôi, em ấy hy vọng tôi đi chết.
Trang thứ ba của nhật ký: Tôi phải đem em ấy đưa đến viện điều dưỡng tốt nhất, em ấy nhất định sẽ tha thứ cho tôi mà.
Những trang sau nữa, chỉ có ghi chép lại thuốc dùng mỗi ngày của em trai, từng bút từng nét mà ghi lên đó, một ngày cũng không có quên mất, tỉ mỉ chu đáo.
Thỉnh thoảng ở giữa có vài ngày phía sau của kỷ lục thuốc dùng có viết lên vài ba câu nói, đều là đang nói về chuyện Tiêu Dư An đi thăm em trai, bị em trai đánh và mắng, rõ ràng là chuyện uất ức như vậy, nhưng đoạn kết cứ luôn đi theo những câu nói này.
Hôm nay em trai rất có tinh thần, vui vẻ.
Y tá tỷ tỷ nói hôm nay em trai có ngoan ngoãn ăn cơm, vui vẻ.
Hôm nay bệnh của em trai dường như tốt lên một chút, vui vẻ.
Sau đó chính là trang cuối cùng.
Chữ ở trên đó méo mó, nét bút mang theo run rẩy, có lẽ là bởi vì lúc viết, Tiêu Dư An vì sợ hãi nên dẫn đến tay run rẩy.
Hắn viết: Tôi có bệnh nan y rồi, sau này không có cách nào bồi lấy em trai nữa, nên phải làm sao đây? Tôi nên phải làm gì? Tôi tại sao lại vô dụng như vậy, cứu không về mẫu thân, trị không tốt bệnh của em trai, hơn nữa em trai còn hận tôi… … em ấy hận tôi, nếu đã như vậy… …
Đằng sau nữa, Tiêu Dư An không có tiếp tục viết.
Nhưng trong mỗi một chữ của hắn đều để lộ ra tuyệt vọng và sụp đỗ.
Tiêu vương gia dường như có thể nhìn thấy được chính mình.
Cái sự tự chán ghét, cảm thấy mình ngu xuẩn ấy.
Tiêu vương gia xem xong chữ cuối cùng của cuốn nhật ký, bác sĩ đột nhiên đẩy cửa đi vào, hắn xúc động nói: “Tiêu tổng, nước ngoài có một loại thuốc vừa mới tiến vào giai đoạn lâm sàng IV, là nhắm vào bệnh chứng của anh! Anh có muốn thử không?”
Tiêu vương gia nhìn cuốn nhật ký trong tay của mình, trầm tư rất lâu, nói: “Thử.”
-
Nửa năm sau, viện điều dưỡng ngoại thành bước vào một người.
Người đó bước vào trong một phòng bệnh xa hoa sạch sẽ, nhìn thấy một nam tử ngồi trên xe lăn.
Trước khi Tiêu Dư An quyết tâm ra đi, đã xử lý xong tất cả mọi hậu sự, cho nên em trai chưa từng sầu qua chuyện ăn và mặc, thậm chí trải qua tương đối thoải mái.
Em trai ngẩng đầu lên, nhìn thấy con người trước mắt, trước tiên là đỏ lên vành mắt, sau đó là cười lạnh một tiếng: “Anh không phải chết rồi sao?”
Tiêu vương gia yên tĩnh mà nhắn hắn, nói: “Anh không có chết, với lại anh muốn thử.”
Em trai hỏi: “Thử cái gì?”
Tiêu vương gia không có đáp lại.
Nhưng mà lời ở trong lòng hắn.
Hắn muốn dùng cơ hội trọng sinh không dễ có được này, thử sống một cuộc đời không ngu ngốc như vậy nữa.
Sau này Tây Thục quốc tranh quyền cắt cứ, phía trước có Nam Yến quốc như lang như hổ, đằng sau có Man Di hung hăng vô lý, hắn bị đẩy lên vương vị, chỉ vì không có người thu thập cục diện hỗn loạn.
Hắn không biết mang binh đánh trận, không hiểu cách nắm bắt và khống chế chính quyền.
Vì có thể bảo toàn Tây Thục quốc, hắn tước vương vi công, giáng tôn nghiêm để bày tỏ ý tốt, nguyện ý triều cống Nam Yến quốc hàng năm, chỉ cầu Tây Thục quốc không bị lấy đi xưng hiệu của một nước.
Cũng uất ức đến như vậy, nhưng toàn bộ đều vô ích.
Còn có thể làm thế nào?
Tiêu vương gia quyết định đích thân đi Nam Yến quốc, lấy lòng hoàng thượng Nam Yến quốc Án Hà Thanh.
Sau khi Án Hà Thanh biết được tên họ của hắn, cấp thiết mà cũng hắn gặp qua một lần, rồi lại lạnh mặt rời đi, sau đó, không có bố thí cho hắn thêm một ánh mắt nào nữa.
Dưới mọi cách đều vô vọng, Tiêu vương gia vậy mà nảy sinh loại suy nghĩ sa ngã bẩn thỉu như chuốc thuốc này.
Gần đến bờ bến thành sự rồi, Tiêu vương gia đột nhiên đã do dự.
Tiêu vương gia suy nghĩ trong lòng.
Hắn là hoàng thượng của Tây Thục quốc a.
Hắn làm sao có thể sống ngu xuẩn đến độ như vậy chứ?
Ngu ngốc như vậy mà sống, lại có ý nghĩa gì chứ?
Sau đó Tiêu vương gia liền uống xuống thuốc độc.
Đều nói sau khi người chết rồi, đèn kéo quân hắc bạch vô thường, xích sắt đâm xuyên xương bả vai, trên đường hoàng tuyền khóc nỉ non.
Nhưng Tiêu vương gia không có nhìn thấy hắc bạch vô thường hung thần ác sát, cũng không có nhìn thấy đường hoàng tuyền âm u lạnh lẽo.
Nhưng mà hắn thật sự đã nhìn thấy đèn kéo quân.
Như một dòng suối dịu dàng, ở trước mắt hắn chầm chậm mà chảy qua.
Thế nhưng, tuy rằng người trong đền kéo quân, cũng gọi là Tiêu Dư An, và cũng mình nhìn giống nhau như đúc.
Nhưng đây không phải là quá khứ của Tiêu vương gia.
Đứa trẻ trong đèn kéo quân, từ nhỏ bị phụ thân vứt bỏ, theo mẫu thân sống cùng nhau, có một người em trai thân thể tàn tật.
Khốn khổ nhưng lại không có mài mòn đi sự lạc quan và kiên cường của hắn, vì muốn giảm nhẹ gánh nặng của mẫu thân, đứa trẻ đó luôn rất nghiêm túc mà chăm sóc em trai.
Năm sáu tuổi, mẫu thân hắn đã uống thuốc tự sát.
Đứa trẻ sáu tuổi co rút lại ở một góc không biết phải làm sao mà ôm lấy em trai gào to khóc lớn, dường như muốn đem tất cả sự bất an thông qua nước mắt phát tiết ra ngoài.
Ngày thứ hai, phụ thân của hắn đã xuất hiện, cưỡng ép mang đi đứa trẻ đó, bỏ lại em trai.
Đứa trẻ đó sau này lớn lên, cuối cùng cũng một mình đảm đương một phía sau đó, việc đầu tiên hắn làm, là tìm kiếm em trai.
Nhưng lúc đó tinh thần của em trai hắn đã xuất hiện vấn đề, cáu kỉnh dễ nổi nóng, vừa thấy đứa trẻ ấy, liền gào lớn bảo hắn đi chết.
Rồi sau đó nữa, đứa trẻ ấy được chuẩn đoán ra bệnh nan y.
Tiêu vương gia chầm chậm mở mắt ra, cảm thấy một trận chóng mặt không chân thật.
Hắn không có nghĩ đến hắn còn có thể tỉnh lại.
Bên cạnh có một cô gái toàn thân áo trắng khẽ kêu lên: “Tiêu tổng tỉnh rồi!”
Tiêu vương gia nghiêng đầu nhìn đi, hắn thông qua ký ức trong đèn kéo quân biết được, đây là một cô y tá, chức trách chủ yếu là chăm sóc bệnh nhân.
Tuy rằng tỉnh lại, nhưng mà Tiêu vương gia không có cách nào nói chuyện cũng không có cách nào động đậy được, hắn là bị thương do rơi xuống, một cái không cẩn thận liền sẽ có tình huống nguy hiểm như xuất huyết nội tạng.
Tiêu vương gia ở trên giường bệnh đã nằm suốt hai tháng, bầu bạn mỗi ngày là mùi thuốc và mùi nước khử trùng dày đặt mà đi vào giấc ngủ.
Hắn ở bên cạnh giường phát hiện một cuốn nhật ký.
Hắn tuy rằng vì ký ức của đèn kéo quân mà có thể miễn cưỡng thích ứng với thế giới này, nhưng mà hắn đối với cái thế giới này vẫn là rất không hiểu biết, hắn hy vọng nhật ký cho thể cho hắn một chút giúp ít. Tiêu vương gia mở ra cuốn nhật ký, phát hiện cuốn nhật ký là từ ngày Tiêu Dư An tìm về em trai rồi mới bắt đầu viết.
Trang thứ nhất của nhật ký viết đầy sự xúc động cùng sự phấn khởi.
Tiêu Dư An viết: Hắn sắp sửa có thể gặp được em trai rồi, hắn phải chăm sóc tốt cho em trai suốt cuộc đời, không để em ấy phải chịu thêm nửa điểm uất ức nữa.
Nhưng trang thứ hai của cuốn nhật ký, chỉ có lác đác vài chữ: Em ấy nói em ấy hận tôi, em ấy hy vọng tôi đi chết.
Trang thứ ba của nhật ký: Tôi phải đem em ấy đưa đến viện điều dưỡng tốt nhất, em ấy nhất định sẽ tha thứ cho tôi mà.
Những trang sau nữa, chỉ có ghi chép lại thuốc dùng mỗi ngày của em trai, từng bút từng nét mà ghi lên đó, một ngày cũng không có quên mất, tỉ mỉ chu đáo.
Thỉnh thoảng ở giữa có vài ngày phía sau của kỷ lục thuốc dùng có viết lên vài ba câu nói, đều là đang nói về chuyện Tiêu Dư An đi thăm em trai, bị em trai đánh và mắng, rõ ràng là chuyện uất ức như vậy, nhưng đoạn kết cứ luôn đi theo những câu nói này.
Hôm nay em trai rất có tinh thần, vui vẻ.
Y tá tỷ tỷ nói hôm nay em trai có ngoan ngoãn ăn cơm, vui vẻ.
Hôm nay bệnh của em trai dường như tốt lên một chút, vui vẻ.
Sau đó chính là trang cuối cùng.
Chữ ở trên đó méo mó, nét bút mang theo run rẩy, có lẽ là bởi vì lúc viết, Tiêu Dư An vì sợ hãi nên dẫn đến tay run rẩy.
Hắn viết: Tôi có bệnh nan y rồi, sau này không có cách nào bồi lấy em trai nữa, nên phải làm sao đây? Tôi nên phải làm gì? Tôi tại sao lại vô dụng như vậy, cứu không về mẫu thân, trị không tốt bệnh của em trai, hơn nữa em trai còn hận tôi… … em ấy hận tôi, nếu đã như vậy… …
Đằng sau nữa, Tiêu Dư An không có tiếp tục viết.
Nhưng trong mỗi một chữ của hắn đều để lộ ra tuyệt vọng và sụp đỗ.
Tiêu vương gia dường như có thể nhìn thấy được chính mình.
Cái sự tự chán ghét, cảm thấy mình ngu xuẩn ấy.
Tiêu vương gia xem xong chữ cuối cùng của cuốn nhật ký, bác sĩ đột nhiên đẩy cửa đi vào, hắn xúc động nói: “Tiêu tổng, nước ngoài có một loại thuốc vừa mới tiến vào giai đoạn lâm sàng IV, là nhắm vào bệnh chứng của anh! Anh có muốn thử không?”
Tiêu vương gia nhìn cuốn nhật ký trong tay của mình, trầm tư rất lâu, nói: “Thử.”
-
Nửa năm sau, viện điều dưỡng ngoại thành bước vào một người.
Người đó bước vào trong một phòng bệnh xa hoa sạch sẽ, nhìn thấy một nam tử ngồi trên xe lăn.
Trước khi Tiêu Dư An quyết tâm ra đi, đã xử lý xong tất cả mọi hậu sự, cho nên em trai chưa từng sầu qua chuyện ăn và mặc, thậm chí trải qua tương đối thoải mái.
Em trai ngẩng đầu lên, nhìn thấy con người trước mắt, trước tiên là đỏ lên vành mắt, sau đó là cười lạnh một tiếng: “Anh không phải chết rồi sao?”
Tiêu vương gia yên tĩnh mà nhắn hắn, nói: “Anh không có chết, với lại anh muốn thử.”
Em trai hỏi: “Thử cái gì?”
Tiêu vương gia không có đáp lại.
Nhưng mà lời ở trong lòng hắn.
Hắn muốn dùng cơ hội trọng sinh không dễ có được này, thử sống một cuộc đời không ngu ngốc như vậy nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.