Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây
Chương 148: Sáo ngọc trêu ghẹo tìm hiểu một chút
Y Nùng Dĩ Dực
09/03/2020
Án Hà Thanh bế lấy Tiêu Dư An hướng quân lều của mình mà đi tới, Tiêu Dư An ủa một tiếng nói: “Án ca, lều mà ta nghĩ tạm không phải hướng này.”
Án Hà Thanh ừm một tiếng, bước chân không có dừng lại.
Tiêu Dư An nói: “Ta biết ngươi muốn ta ngủ ở quân lều của ngươi, nhưng mà quần áo của ta ở bên chỗ của mình, ngươi dù sao cũng phải để ta đi lấy bộ quần áo đi chứ?”
Án Hà Thanh cúi đầu nhìn hắn: “Mặc của ta.”
Tiêu Dư An: “… … Quần áo của ngươi, ta mặc không vừa.”
Án Hà Thanh: “Ừm, ta biết, mặc của ta.”
Tiêu Dư An: “… … Được, được rồi.”
Án Hà Thanh đem Tiêu Dư An bế vào trong quân lều, bỏ lên trên đệm chăn lông, Tiêu Dư An lấy ngoại y đã thấm ướt lau qua loa thân thể, vừa run vừa chui vào trong chăn lông sưởi ấm, hắn ngẩng đầu nhìn thấy Án Hà Thanh đang giúp hắn lấy y phục, hỏi: “Án ca, là Trần Ca nói với ngươi ta ở chỗ hồ nước?”
Án Hà Thanh ừm một tiếng, lấy một bộ trung y sạch sẽ và một cái cẩm y trắng đưa cho Tiêu Dư An, Tiêu Dư An nhận qua y phục hỏi: “Án ca, lần trước ngươi có phải là có sự tình chưa kịp nói với ta?”
“Bây giờ nói.” Án Hà Thanh từ một nơi tương đối khá kính đáo ở lều trong lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ, hắn mở hộp gỗ ra, trong hộp gỗ có lót mảnh vải lụa đỏ, trên miếng vải lót có đặt một cây sáo ngọc toàn thân trắng trong, sáo ngọc đan thêm tua đỏ hơi lộ vẻ cũ kỹ, dường như đang nói lên vui buồn li hợp của hơn một năm này.
Tiêu Dư An vừa đem trung y mặc lên, trong tay vẫn còn cầm ngoại bào, giờ đây bởi vì kinh ngạc hơi hơi mở miệng.
Sáo ngọc trước kia hắn tặng cho Án Hà Thanh lúc đó thật sự không có nghĩ nhiều, bây giờ hồi tưởng lại, vẫn thật là có một phen suy nghĩ khác trong lòng.
Án Hà Thanh từ trong hộp gỗ lấy ra sáo ngọc, hỏi Tiêu Dư An: “Nghe không?”
Tiêu Dư An kéo Án Hà Thanh ngồi lên chăn lông ở bên cạnh mình, nói: “Nghe!”
Án Hà Thanh gật gật đầu, đem sáo ngọc đưa lên bên môi, tiếng sáo năm đó ở trên phố xá vạn gia đăng hỏa, kể lên nỗi lòng nhưng lại không ai biết, sau này hắn cô độc một mình, tiếng sáo nói về tình thương* nhưng lại không ai nhận ra.
(*tình thương <情殇>: Là vết thương của tình yêu)
Và giờ đây, Tiêu Dư An ở trước mặt hắn, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng, đôi ngươi in lên xuân ấm thu mát của một đời hắn.
Một khúc thổi xong, Án Hà Thanh lấy xuống sáo ngọc ở bên môi, trở tay lật ngược cây sáo, đem bộ phận lỗ sáo hướng về Tiêu Dư An, một lời không nói mà đưa qua đó.
“A? Là để ta thử thử sao?” Tuy rằng nghi hoặc, nhưng Tiêu Dư An vẫn là đưa tay nhận qua sáo ngọc, có khuôn có dáng mà học theo Án Hà Thanh hai tay cầm sao đưa ở bên môi, kết quả đã thổi nửa ngày cũng không thổi ra được âm thanh.
Tiêu Dư An đành chịu mà nhìn qua Án Hà Thanh, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt giao nhau, Án Hà Thanh đột nhiên khom người xuống hôn lên đầu bên kia của sáo ngọc.
Miệng lưỡi của hai người cách nhau qua cây sáo rộng không qua một khớp xương ngón tay.
Đôi ngươi Tiêu Dư An bỗng nhiên trợn lớn, hắn tiềm thức mà muốn lùi về sau, bị Án Hà Thanh một cái ấn lấy sau gáy, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Án Hà Thanh đưa ra một bên tay còn lại, nắm lấy đuôi của cây sáo, từng chút từng chút mà đem cây sáo lấy đi.
Thân sáo mát lạnh chậm chậm đi qua đôi môi của Tiêu Dư An, mỗi lần qua một lỗ sao, thì trái tim của Tiêu Dư An co rút một cái, sau khi cây sáo bị Án Hà Thanh hoàn toàn lấy đi, hơi thở của hai người tức khắc đan xen trộn lẫn vào nhau, khoảng cách không qua một tấc khiến Tiêu Dư An cảm thấy chỉ cần mình hơi hơi động một chút cũng có thể chạm được môi của Án Hà Thanh.
Cây sáo mát lạnh bị Án Hà Thanh một tay nắm lấy, từ khóe miệng của Tiêu Dư An chầm chậm trượt đến hàm dưới, cuối cùng đỉnh ở trên yến hầu của Tiêu Dư An bởi vì hồi hộp mà lăn lên lăng xuống.
Tiêu Dư An hơi hơi mở miệng như muốn nói chuyện, lại bị Án Hà Thanh dùng sáo ngọc nâng lên cằm, liền theo sau đó Án Hà Thanh cong lưng khom người hôn lên môi hắn, trước tiên là hôn nhẹ thăm dò, dịu dàng và quyến luyến, giống như đòi lấy không đủ vậy, Án Hà Thanh ấn lấy gáy sau của Tiêu Dư An, dần dần hôn sâu thêm, bắt đầu ngang ngược mà xâm chiếm môi lưỡi của Tiêu Dư An, cho đến khi Tiêu Dư An thật sự không thể thở nổi, Án Hà Thanh mới mở lòng từ bi mà buông tha cho hắn.
Án Hà Thanh liếm nhẹ góc miệng của Tiêu Dư An, ngồi thẳng người lại, nhìn Tiêu Dư An nói: “Tiêu Dư An, ta cần một cái đáp án.”
Án Hà Thanh ừm một tiếng, bước chân không có dừng lại.
Tiêu Dư An nói: “Ta biết ngươi muốn ta ngủ ở quân lều của ngươi, nhưng mà quần áo của ta ở bên chỗ của mình, ngươi dù sao cũng phải để ta đi lấy bộ quần áo đi chứ?”
Án Hà Thanh cúi đầu nhìn hắn: “Mặc của ta.”
Tiêu Dư An: “… … Quần áo của ngươi, ta mặc không vừa.”
Án Hà Thanh: “Ừm, ta biết, mặc của ta.”
Tiêu Dư An: “… … Được, được rồi.”
Án Hà Thanh đem Tiêu Dư An bế vào trong quân lều, bỏ lên trên đệm chăn lông, Tiêu Dư An lấy ngoại y đã thấm ướt lau qua loa thân thể, vừa run vừa chui vào trong chăn lông sưởi ấm, hắn ngẩng đầu nhìn thấy Án Hà Thanh đang giúp hắn lấy y phục, hỏi: “Án ca, là Trần Ca nói với ngươi ta ở chỗ hồ nước?”
Án Hà Thanh ừm một tiếng, lấy một bộ trung y sạch sẽ và một cái cẩm y trắng đưa cho Tiêu Dư An, Tiêu Dư An nhận qua y phục hỏi: “Án ca, lần trước ngươi có phải là có sự tình chưa kịp nói với ta?”
“Bây giờ nói.” Án Hà Thanh từ một nơi tương đối khá kính đáo ở lều trong lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ, hắn mở hộp gỗ ra, trong hộp gỗ có lót mảnh vải lụa đỏ, trên miếng vải lót có đặt một cây sáo ngọc toàn thân trắng trong, sáo ngọc đan thêm tua đỏ hơi lộ vẻ cũ kỹ, dường như đang nói lên vui buồn li hợp của hơn một năm này.
Tiêu Dư An vừa đem trung y mặc lên, trong tay vẫn còn cầm ngoại bào, giờ đây bởi vì kinh ngạc hơi hơi mở miệng.
Sáo ngọc trước kia hắn tặng cho Án Hà Thanh lúc đó thật sự không có nghĩ nhiều, bây giờ hồi tưởng lại, vẫn thật là có một phen suy nghĩ khác trong lòng.
Án Hà Thanh từ trong hộp gỗ lấy ra sáo ngọc, hỏi Tiêu Dư An: “Nghe không?”
Tiêu Dư An kéo Án Hà Thanh ngồi lên chăn lông ở bên cạnh mình, nói: “Nghe!”
Án Hà Thanh gật gật đầu, đem sáo ngọc đưa lên bên môi, tiếng sáo năm đó ở trên phố xá vạn gia đăng hỏa, kể lên nỗi lòng nhưng lại không ai biết, sau này hắn cô độc một mình, tiếng sáo nói về tình thương* nhưng lại không ai nhận ra.
(*tình thương <情殇>: Là vết thương của tình yêu)
Và giờ đây, Tiêu Dư An ở trước mặt hắn, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng, đôi ngươi in lên xuân ấm thu mát của một đời hắn.
Một khúc thổi xong, Án Hà Thanh lấy xuống sáo ngọc ở bên môi, trở tay lật ngược cây sáo, đem bộ phận lỗ sáo hướng về Tiêu Dư An, một lời không nói mà đưa qua đó.
“A? Là để ta thử thử sao?” Tuy rằng nghi hoặc, nhưng Tiêu Dư An vẫn là đưa tay nhận qua sáo ngọc, có khuôn có dáng mà học theo Án Hà Thanh hai tay cầm sao đưa ở bên môi, kết quả đã thổi nửa ngày cũng không thổi ra được âm thanh.
Tiêu Dư An đành chịu mà nhìn qua Án Hà Thanh, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt giao nhau, Án Hà Thanh đột nhiên khom người xuống hôn lên đầu bên kia của sáo ngọc.
Miệng lưỡi của hai người cách nhau qua cây sáo rộng không qua một khớp xương ngón tay.
Đôi ngươi Tiêu Dư An bỗng nhiên trợn lớn, hắn tiềm thức mà muốn lùi về sau, bị Án Hà Thanh một cái ấn lấy sau gáy, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Án Hà Thanh đưa ra một bên tay còn lại, nắm lấy đuôi của cây sáo, từng chút từng chút mà đem cây sáo lấy đi.
Thân sáo mát lạnh chậm chậm đi qua đôi môi của Tiêu Dư An, mỗi lần qua một lỗ sao, thì trái tim của Tiêu Dư An co rút một cái, sau khi cây sáo bị Án Hà Thanh hoàn toàn lấy đi, hơi thở của hai người tức khắc đan xen trộn lẫn vào nhau, khoảng cách không qua một tấc khiến Tiêu Dư An cảm thấy chỉ cần mình hơi hơi động một chút cũng có thể chạm được môi của Án Hà Thanh.
Cây sáo mát lạnh bị Án Hà Thanh một tay nắm lấy, từ khóe miệng của Tiêu Dư An chầm chậm trượt đến hàm dưới, cuối cùng đỉnh ở trên yến hầu của Tiêu Dư An bởi vì hồi hộp mà lăn lên lăng xuống.
Tiêu Dư An hơi hơi mở miệng như muốn nói chuyện, lại bị Án Hà Thanh dùng sáo ngọc nâng lên cằm, liền theo sau đó Án Hà Thanh cong lưng khom người hôn lên môi hắn, trước tiên là hôn nhẹ thăm dò, dịu dàng và quyến luyến, giống như đòi lấy không đủ vậy, Án Hà Thanh ấn lấy gáy sau của Tiêu Dư An, dần dần hôn sâu thêm, bắt đầu ngang ngược mà xâm chiếm môi lưỡi của Tiêu Dư An, cho đến khi Tiêu Dư An thật sự không thể thở nổi, Án Hà Thanh mới mở lòng từ bi mà buông tha cho hắn.
Án Hà Thanh liếm nhẹ góc miệng của Tiêu Dư An, ngồi thẳng người lại, nhìn Tiêu Dư An nói: “Tiêu Dư An, ta cần một cái đáp án.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.