Xuyên Thành Phản Diện Muốn Tắm Trong Hào Quang Của Nam Chính
Chương 15: Chưa từng thấy qua một người thành thật như vậy
Hoa Bỉ Ngạn
07/11/2024
Công chúa Vĩnh Ninh một thân áo bào màu bạc, chỉ kim thêu phụng, cổ tay như ngó sen đeo một cái vòng kết từ chuông bạc, tóc đen búi cao được cài một cây trâm bạch ngọc, thấy Tiêu Dư An uể oải yếu ớt ngồi trên giường, công chúa Vĩnh Ninh vài bước đi tới, trong đôi mắt long lanh như nai đó toàn là lo âu: “Hoàng đế ca ca, người sao lại đột nhiên sinh bệnh?”
Bởi vì cô câu giờ suốt không chịu đến cứu chồng cô! Cho nên ta mới phải chịu lạnh suốt cả một đêm!
Tiêu Dư An biết chuyện này không thể trách công chúa Vĩnh Ninh chỉ có thể trách hắn, hắn một bên vừa suy nghĩ khả năng có thể đem Án Hà Thanh trực tiếp trói lại vứt cho công chúa Vĩnh Ninh, một bên vẫy vẫy tay nói: “Không sao, nhất thời không cẩn thận thì… … khục khục.”
Công chúa Vĩnh Ninh đưa tay vỗ vỗ lưng của Tiêu Dư An: “Thời tiết ngày càng lạnh, phải chú ý sức khỏe chứ, muội có hầm cho huynh một chút canh, huynh nếm thử đi.”
Vừa nói, công chúa Vĩnh Ninh vừa lấy hộp thức ăn từ tỳ nữ sau lưng cô, Hồng Tụ thấy vậy, lễ độ cung kính đi lên trước: “Công chúa, để nô tỳ làm cho.”
“Được.” Công chúa Vĩnh Ninh đem hộp thức ăn đưa cho Hồng Tụ.
Hồng Tụ mở hộp thức ăn ra, đưa tay vào lấy vại canh, công chúa Vĩnh Ninh thấy vậy, vội kêu lên: “Cẩn thận chút a, mới vừa từ trên lửa lấy xuống, phỏng tay đó!”
Nhưng mà lời nhắc nhở này đã muộn rồi, Hồng Tụ kêu lên ‘A’ một tiếng, vại canh từng trên tay cô ấy trượt xuống, rơi xuống đất, vại sứ vỡ ra, nước canh b.ắ.n tung tóe lên người công chúa.
Chuyện đột nhiên xảy ra, trong Tẩm cung im lặng đến một giây.
Hồng Tụ lập tức quỳ xuống đất, không ngừng đập đầu, mặt như tro tàn: “Nô tỳ đáng chết! Cầu công chúa trách phạt! Nô tỳ đáng chết!”
Tiêu Dư An vừa chuẩn bị gọi Hồng Tụ đứng lên, công chúa Vĩnh Ninh đã sớm hơn hắn một bước, cúi người hai tay đỡ Hồng Tụ dậy, mỉm cười một tiếng: “Ngươi đừng sợ, không sao cả, ta không có báo trước cho ngươi là canh sẽ phỏng tay, cho nên là ta không đúng, hoàng thượng ca ca nhất định sẽ không trách ngươi đâu, hoàng thượng ca ca huynh nói đúng không?”
Ai ya ôi trời ơi! Nữ chính là đang phát sáng ư! Có phải là đang phát ra ánh sáng thanh lọc hồn nhiên của Hallelujah đại từ đại bi quan âm bồ tát!
“Đúng, không trách ngươi.” Tiêu Dư An gật gật đầu.
Không ngờ rằng hoàng thượng từ đó đến đây đều thương yêu công chúa cũng không giận, trong lòng Hồng Tụ nỗi khiếp sợ vẫn còn.
“Hoàng thượng ca ca, vậy muội đi giúp huynh hầm thêm một vại nữa nha.” Công chúa Vĩnh Ninh vừa cười vừa đứng dậy.
Hồng Tụ hoang mang nói: “Nhưng mà công chúa, công chúa y phục của người…... “
“A.” Công chúa Vĩnh Ninh cúi đầu nhìn thấy váy áo của mình bị canh làm bẩn hết, “Không sao cả, ta thay quần áo của hoàng thượng ca ca là được.”
Vừa nói công chúa Vĩnh Ninh như xe nhẹ chạy đường quen vừa từ trong Tẩm cung của quân vương thiếu niên lấy ra y phục, đi vào nội thất thay lên.
Lúc xuất hiện thêm lần nữa, công chúa Vĩnh Ninh một thân nam trang lưu loát, cô ấy cẩn thận tỉ mỉ cột lên những chỗ rộng, thật là có mười hai phân soái khí.
“Vậy ta đến ngự thiện phòng đây, hoàng thượng ca ca huynh nghỉ ngơi cho khỏe.” Công chúa Vĩnh Ninh nghịch ngợm trao cho Tiêu Dư An hành một lễ của thần tử.
Ngắm nhìn bóng dáng công chúa Vĩnh Ninh rời đi, trong lòng Tiêu Dư An cảm khái vạn lần.
<Tứ Quốc Sử Truyền> có thể nổi lên như lửa, có một nguyên nhân rất lớn, là do nửa quyển đầu đắp nặn hình tượng của nữ chính mà thành công.
Thân là nữ chính, công chúa Vĩnh Ninh cô ấy không gây khó dễ, không bán xuẩn, không khóc thút thít, không yếu đuối vô lực, hơn nữa lại không cùng nam phụ một nam phụ hai chơi trò ái muội, chính bởi vì hình tượng của công chúa Vĩnh Ninh không những không có biểu khí* của bạch liên hoa*, mà còn cho người ta một cảm giác thành thật khả ái, cho nên đã trở thành nữ thần số một trong lòng của rất nhiều độc giả trạch nam.
(*Biểu khí: tính cách như một con bitch, bạch liên hoa: chỉ những cô gái bên ngoài giả thanh cao, trong sáng)
Đây cũng chính là lý do mọi người không ai nghĩ tới khúc sau của câu truyện sẽ phát triển thanh xung mã văn!
Cho nên đến khi tác giả đem công chúa Vĩnh Ninh viết c.h.ế.t rồi, cho nên mọi người đều mộng bức hết rồi! ĐỀU! MỘNG! BỨC! HẾT! RỒI! Trong lúc mọi người nghĩ rằng đây chỉ là âm mưu của tác giả, công chúa Vĩnh Ninh khẳng định là c.h.ế.t giả.
Tác giả quăng cho một câu: “Chết thật rồi, lạnh rồi.”
Khu bình luận lúc đó nổ như chảo chiên! Một đống gào thét khóc lóc vô cùng thê thảm! toàn là những bình luận khóc lóc kể lể và lên án mẹ ghẻ.
Tiêu Dư An vẫn còn đang thổn thức, thì công chúa Vĩnh Ninh đã hầm xong một vại canh mới, và về đến Tẩm cung: “Hoàng thượng ca ca huynh nếm thử đi.”
Canh ấm vào bụng, Tiêu Dư An cảm thấy hàn khí dần tan đi
“Ngon không?” Công chúa Vĩnh Ninh nheo mắt.
“Ngon.” Tiêu Dư An một bên gật gật đầu, một bên nghĩ: Ta phải làm sao mới có thể để nam chính và nữ chính gặp gỡ lần nữa, và cọ ra pháo hoa a!!!
Ngoài Tiêu Dư An tim luôn tập trung nghĩ về chuyện của Án Hà Thanh, hiện bây giờ, vẫn còn một người đang suy nghĩ về Án Hà Thanh.
Chính là Triệu công công của nội vụ phủ.
“Ngươi nói là, hôm qua là hoàng thượng mang hoàng tử Nam Yến quốc Án Hà Thanh từ trong đất tuyết rời đi?” Triệu công công ngồi trên ghế thái sư, ngón trỏ lúc có lúc không gõ gõ lên ghế.
Tên nô tài ức h.i.ế.p Án Hà Thanh quỳ kế dưới chân, vâng vâng dạ dạ: “Tuyệt đối không sai.”
“Ừm… …”
Triệu công công suy nghĩ một lát, ánh mắt nham hiểm, ngữ khí bất thiện: “Vậy Án Hà Thanh bây giờ đang ở đâu?”
“Hồi công công, vẫn ở Thái y điện.”
“Được, đợi qua vài ngày, Án Hà Thanh về đến Nội vụ phủ, ngươi kiếm vài người, theo ta đi thử thử hắn.”
Bởi vì cô câu giờ suốt không chịu đến cứu chồng cô! Cho nên ta mới phải chịu lạnh suốt cả một đêm!
Tiêu Dư An biết chuyện này không thể trách công chúa Vĩnh Ninh chỉ có thể trách hắn, hắn một bên vừa suy nghĩ khả năng có thể đem Án Hà Thanh trực tiếp trói lại vứt cho công chúa Vĩnh Ninh, một bên vẫy vẫy tay nói: “Không sao, nhất thời không cẩn thận thì… … khục khục.”
Công chúa Vĩnh Ninh đưa tay vỗ vỗ lưng của Tiêu Dư An: “Thời tiết ngày càng lạnh, phải chú ý sức khỏe chứ, muội có hầm cho huynh một chút canh, huynh nếm thử đi.”
Vừa nói, công chúa Vĩnh Ninh vừa lấy hộp thức ăn từ tỳ nữ sau lưng cô, Hồng Tụ thấy vậy, lễ độ cung kính đi lên trước: “Công chúa, để nô tỳ làm cho.”
“Được.” Công chúa Vĩnh Ninh đem hộp thức ăn đưa cho Hồng Tụ.
Hồng Tụ mở hộp thức ăn ra, đưa tay vào lấy vại canh, công chúa Vĩnh Ninh thấy vậy, vội kêu lên: “Cẩn thận chút a, mới vừa từ trên lửa lấy xuống, phỏng tay đó!”
Nhưng mà lời nhắc nhở này đã muộn rồi, Hồng Tụ kêu lên ‘A’ một tiếng, vại canh từng trên tay cô ấy trượt xuống, rơi xuống đất, vại sứ vỡ ra, nước canh b.ắ.n tung tóe lên người công chúa.
Chuyện đột nhiên xảy ra, trong Tẩm cung im lặng đến một giây.
Hồng Tụ lập tức quỳ xuống đất, không ngừng đập đầu, mặt như tro tàn: “Nô tỳ đáng chết! Cầu công chúa trách phạt! Nô tỳ đáng chết!”
Tiêu Dư An vừa chuẩn bị gọi Hồng Tụ đứng lên, công chúa Vĩnh Ninh đã sớm hơn hắn một bước, cúi người hai tay đỡ Hồng Tụ dậy, mỉm cười một tiếng: “Ngươi đừng sợ, không sao cả, ta không có báo trước cho ngươi là canh sẽ phỏng tay, cho nên là ta không đúng, hoàng thượng ca ca nhất định sẽ không trách ngươi đâu, hoàng thượng ca ca huynh nói đúng không?”
Ai ya ôi trời ơi! Nữ chính là đang phát sáng ư! Có phải là đang phát ra ánh sáng thanh lọc hồn nhiên của Hallelujah đại từ đại bi quan âm bồ tát!
“Đúng, không trách ngươi.” Tiêu Dư An gật gật đầu.
Không ngờ rằng hoàng thượng từ đó đến đây đều thương yêu công chúa cũng không giận, trong lòng Hồng Tụ nỗi khiếp sợ vẫn còn.
“Hoàng thượng ca ca, vậy muội đi giúp huynh hầm thêm một vại nữa nha.” Công chúa Vĩnh Ninh vừa cười vừa đứng dậy.
Hồng Tụ hoang mang nói: “Nhưng mà công chúa, công chúa y phục của người…... “
“A.” Công chúa Vĩnh Ninh cúi đầu nhìn thấy váy áo của mình bị canh làm bẩn hết, “Không sao cả, ta thay quần áo của hoàng thượng ca ca là được.”
Vừa nói công chúa Vĩnh Ninh như xe nhẹ chạy đường quen vừa từ trong Tẩm cung của quân vương thiếu niên lấy ra y phục, đi vào nội thất thay lên.
Lúc xuất hiện thêm lần nữa, công chúa Vĩnh Ninh một thân nam trang lưu loát, cô ấy cẩn thận tỉ mỉ cột lên những chỗ rộng, thật là có mười hai phân soái khí.
“Vậy ta đến ngự thiện phòng đây, hoàng thượng ca ca huynh nghỉ ngơi cho khỏe.” Công chúa Vĩnh Ninh nghịch ngợm trao cho Tiêu Dư An hành một lễ của thần tử.
Ngắm nhìn bóng dáng công chúa Vĩnh Ninh rời đi, trong lòng Tiêu Dư An cảm khái vạn lần.
<Tứ Quốc Sử Truyền> có thể nổi lên như lửa, có một nguyên nhân rất lớn, là do nửa quyển đầu đắp nặn hình tượng của nữ chính mà thành công.
Thân là nữ chính, công chúa Vĩnh Ninh cô ấy không gây khó dễ, không bán xuẩn, không khóc thút thít, không yếu đuối vô lực, hơn nữa lại không cùng nam phụ một nam phụ hai chơi trò ái muội, chính bởi vì hình tượng của công chúa Vĩnh Ninh không những không có biểu khí* của bạch liên hoa*, mà còn cho người ta một cảm giác thành thật khả ái, cho nên đã trở thành nữ thần số một trong lòng của rất nhiều độc giả trạch nam.
(*Biểu khí: tính cách như một con bitch, bạch liên hoa: chỉ những cô gái bên ngoài giả thanh cao, trong sáng)
Đây cũng chính là lý do mọi người không ai nghĩ tới khúc sau của câu truyện sẽ phát triển thanh xung mã văn!
Cho nên đến khi tác giả đem công chúa Vĩnh Ninh viết c.h.ế.t rồi, cho nên mọi người đều mộng bức hết rồi! ĐỀU! MỘNG! BỨC! HẾT! RỒI! Trong lúc mọi người nghĩ rằng đây chỉ là âm mưu của tác giả, công chúa Vĩnh Ninh khẳng định là c.h.ế.t giả.
Tác giả quăng cho một câu: “Chết thật rồi, lạnh rồi.”
Khu bình luận lúc đó nổ như chảo chiên! Một đống gào thét khóc lóc vô cùng thê thảm! toàn là những bình luận khóc lóc kể lể và lên án mẹ ghẻ.
Tiêu Dư An vẫn còn đang thổn thức, thì công chúa Vĩnh Ninh đã hầm xong một vại canh mới, và về đến Tẩm cung: “Hoàng thượng ca ca huynh nếm thử đi.”
Canh ấm vào bụng, Tiêu Dư An cảm thấy hàn khí dần tan đi
“Ngon không?” Công chúa Vĩnh Ninh nheo mắt.
“Ngon.” Tiêu Dư An một bên gật gật đầu, một bên nghĩ: Ta phải làm sao mới có thể để nam chính và nữ chính gặp gỡ lần nữa, và cọ ra pháo hoa a!!!
Ngoài Tiêu Dư An tim luôn tập trung nghĩ về chuyện của Án Hà Thanh, hiện bây giờ, vẫn còn một người đang suy nghĩ về Án Hà Thanh.
Chính là Triệu công công của nội vụ phủ.
“Ngươi nói là, hôm qua là hoàng thượng mang hoàng tử Nam Yến quốc Án Hà Thanh từ trong đất tuyết rời đi?” Triệu công công ngồi trên ghế thái sư, ngón trỏ lúc có lúc không gõ gõ lên ghế.
Tên nô tài ức h.i.ế.p Án Hà Thanh quỳ kế dưới chân, vâng vâng dạ dạ: “Tuyệt đối không sai.”
“Ừm… …”
Triệu công công suy nghĩ một lát, ánh mắt nham hiểm, ngữ khí bất thiện: “Vậy Án Hà Thanh bây giờ đang ở đâu?”
“Hồi công công, vẫn ở Thái y điện.”
“Được, đợi qua vài ngày, Án Hà Thanh về đến Nội vụ phủ, ngươi kiếm vài người, theo ta đi thử thử hắn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.