Xuyên Thành Phản Diện Muốn Tắm Trong Hào Quang Của Nam Chính
Chương 36: Tên chương mục chuyên dụng lúc xảy ra chuyện
Hoa Bỉ Ngạn
07/11/2024
Ngày thứ hai, cửa phòng của Hiểu Phong Nguyệt bị người khác gõ kêu.
Hiểu Phong Nguyệt từ trước đến nay không tranh với đời, người duy nhất đến viếng thăm chỉ có Dương Liễu An, nhưng lần này hắn chan chứa niềm vui mà mở cửa, lại nhìn thấy người mà hắn không muốn nhìn thấy nhất.
Tần Ngọc ý cười thấm người: “Có thể vào nhà nói chuyện?”
Do vì lễ nghi, Hiểu Phong Nguyệt hảo tâm hảo ý mà mời người vào trong nhà: “Hàn xá (nhà cửa) thô sơ, công tử tùy ý vào ngồi.”
Tần Ngọc bước vào trong nhà, cũng không ngồi xuống, nhìn tỉ mỉ cổ cầm đặt trên bàn, ngón tay lẳng lơ mà gảy dây đàn: “Sớm đã nghe nói Hiểu công tử giỏi gảy cầm, hôm nay đặc biệt đến đây mời chỉ bảo.”
“Chỉ bảo không dám, nếu là trao đổi, trái lại rất vui lòng.” Hiểu Phong Nguyệt nén sự bất an trong lòng xuống, cầm lên chiếc tách sứ trên bàn, châm trà cho Tần Ngọc.
Tần Ngọc cong lên khóe miệng, hỏi: “Vậy Hiểu công tử, đã từng gảy qua cầm cho hoàng thượng?”
Hiểu Phong Nguyệt đáp: “Tiêu nhân bất tài, hoàng thượng cảm thấy tiếng cầm hỗn loạn rối tai, cho nên tiểu nhân chưa từng đàn qua cho hoàng thượng.”
Tần Ngọc ý cười càng sâu, con mắt cong lên, xảo quyệt nham hiểm: “Nói như vậy, cái hoàng cung lớn như thế, chỉ có một mình Dương thị vệ nghe qua cầm âm của công tử a?”
Hiểu Phong Nguyệt tay run một cái, tách sứ rơi xuống đất, rơi đến vỡ tan, hắn chợt ngẩng đầu, sắc mặt tái mét, đôi mắt trợn tròn, bờ môi run cầm cập: “Ngươi, ngươi, ngươi… …”
Tần Ngọc tự mình cầm lên tách sứ, châm đầy nước lọc, đưa đến trước môi từ từ chấp một miếng, rồi mới tiếp tục nói: “Ai ya, mặc dù hoàng thượng chưa từng sủng hạnh qua ngươi, nhưng cấm luyến lén lút cùng thị vệ có quan hệ bất chính, kha kha kha, tội đáng muôn c.h.ế.t a.”
Hiểu Phong Nguyệt ổn định tâm trạng, giận nói: “Ngươi đừng có ngậm m.á.u phun người, chúng ta là người dưng chỉ gặp qua một lần.”
“Người dưng?” Tần Ngọc ôm bụng cười lớn, cười xong sau đó dụi đi nước mắt, hỏi: “Người dưng mà tặng cho cả túi hương sát người sao?”
Hiểu Phong Nguyệt cuối cùng cũng mất hết tức cả sức lực, gần như sắp sửa ngã ngồi xuống đất, hắn một tay chống đỡ trên bàn, cổ họng khàn khàn hỏi: “Ngươi muốn cái gì?”
“Hiểu công tử là người thông minh, ta cũng không vòng vo nữa.” Tần Ngọc từ trong n.g.ự.c lấy ra một cái bình sứ nhỏ m.á.u trắng, đặt nhẹ lên bàn.
Hiểu Phong Nguyệt hỏi: “Đây là cái gì?”
“Thuốc mê.”
“Thuốc mê?”
“Đúng, ta muốn ngươi đi chuốc mê Án Hà Thanh, giả vờ thành bộ dạng cùng hắn tư thông, sau đó bị hoàng thượng phát hiện.” Tần Ngọc ngữ khí hững hờ, nhưng lại miệng lưỡi độc địa, từ từ ra máu.
Hiểu Phong Nguyệt không thể tưởng tượng nổi mà mở to đôi mắt: “Đây, đây, đây là tội chết.”
Lại là tội c.h.ế.t có thể khiến cho long nhan phẫn nộ.
“Đúng, đồng dạng là tội chết, nhưng mà Dương thị vệ có thể toàn thân rời đi, không phải sao?” Tần Ngọc nhếch mày.
Hiểu Phong Nguyệt rủ mắt xuống, cả khuôn mặt sớm đã mất đi huyết sắc: “Nhưng, ta lại làm sao có thể khiến hoàng thượng… …”
“Cái này ngươi không cần lo lắng, ta sẽ tự nghĩ cách, ngươi chỉ cần nói cho ta biết làm hay không là được.” Tần Ngọc dứt lời, phẩy tay áo đem theo điệu cười, “Vậy xin mời Hiểu công tử suy nghĩ cho tốt, đêm đến nhất định phải cho ta một cái đáp án.”
Nói xong, Tần Ngọc không nguyện lưu lại quá lâu, đứng dậy muốn đi, âm thanh của Hiểu Phong Nguyệt ở ngay sau lưng hắn vang lên: “Độc ác như vậy, ngươi không sợ gặp thiên khiển* sao?”
(*Thiên khiển: quả báo)
Tần Ngọc không giận trái lại còn cười, nghiêng người qua đáp: “Thiên khiển? Năm đó cả con đường làm quan của ta một vùng sáng rực, nhưng bị hoàng thượng nhìn trúng diện mạo, cưỡng ép đem vào trong cung làm một cấm luyến cung cấp mua vui cho hắn, đây có phải là thiên khiển? Lại là năm đó, bởi vì ta độc đắc quân ân, xém chút nữa c.h.ế.t trong tay những kẻ tiểu nhân gian xảo, đây có phải cũng là thiên khiển? Hiểu công tử, Tần mỗ ta ở trong Cảnh dương cung có thể sống tới bây giờ, là nghe không vào hai chữ thiên khiển này.”
Nói xong, Tần Ngọc quay người rời đi.
Hoàng thiên tại thượng, thân thể mong manh đặt tại cung điện này, trọn vẹn hạ trần tại hậu định, trời xanh xa thẳm, viết lên toàn là hai chữ bi ai.
Hiểu Phong Nguyệt từ trước đến nay không tranh với đời, người duy nhất đến viếng thăm chỉ có Dương Liễu An, nhưng lần này hắn chan chứa niềm vui mà mở cửa, lại nhìn thấy người mà hắn không muốn nhìn thấy nhất.
Tần Ngọc ý cười thấm người: “Có thể vào nhà nói chuyện?”
Do vì lễ nghi, Hiểu Phong Nguyệt hảo tâm hảo ý mà mời người vào trong nhà: “Hàn xá (nhà cửa) thô sơ, công tử tùy ý vào ngồi.”
Tần Ngọc bước vào trong nhà, cũng không ngồi xuống, nhìn tỉ mỉ cổ cầm đặt trên bàn, ngón tay lẳng lơ mà gảy dây đàn: “Sớm đã nghe nói Hiểu công tử giỏi gảy cầm, hôm nay đặc biệt đến đây mời chỉ bảo.”
“Chỉ bảo không dám, nếu là trao đổi, trái lại rất vui lòng.” Hiểu Phong Nguyệt nén sự bất an trong lòng xuống, cầm lên chiếc tách sứ trên bàn, châm trà cho Tần Ngọc.
Tần Ngọc cong lên khóe miệng, hỏi: “Vậy Hiểu công tử, đã từng gảy qua cầm cho hoàng thượng?”
Hiểu Phong Nguyệt đáp: “Tiêu nhân bất tài, hoàng thượng cảm thấy tiếng cầm hỗn loạn rối tai, cho nên tiểu nhân chưa từng đàn qua cho hoàng thượng.”
Tần Ngọc ý cười càng sâu, con mắt cong lên, xảo quyệt nham hiểm: “Nói như vậy, cái hoàng cung lớn như thế, chỉ có một mình Dương thị vệ nghe qua cầm âm của công tử a?”
Hiểu Phong Nguyệt tay run một cái, tách sứ rơi xuống đất, rơi đến vỡ tan, hắn chợt ngẩng đầu, sắc mặt tái mét, đôi mắt trợn tròn, bờ môi run cầm cập: “Ngươi, ngươi, ngươi… …”
Tần Ngọc tự mình cầm lên tách sứ, châm đầy nước lọc, đưa đến trước môi từ từ chấp một miếng, rồi mới tiếp tục nói: “Ai ya, mặc dù hoàng thượng chưa từng sủng hạnh qua ngươi, nhưng cấm luyến lén lút cùng thị vệ có quan hệ bất chính, kha kha kha, tội đáng muôn c.h.ế.t a.”
Hiểu Phong Nguyệt ổn định tâm trạng, giận nói: “Ngươi đừng có ngậm m.á.u phun người, chúng ta là người dưng chỉ gặp qua một lần.”
“Người dưng?” Tần Ngọc ôm bụng cười lớn, cười xong sau đó dụi đi nước mắt, hỏi: “Người dưng mà tặng cho cả túi hương sát người sao?”
Hiểu Phong Nguyệt cuối cùng cũng mất hết tức cả sức lực, gần như sắp sửa ngã ngồi xuống đất, hắn một tay chống đỡ trên bàn, cổ họng khàn khàn hỏi: “Ngươi muốn cái gì?”
“Hiểu công tử là người thông minh, ta cũng không vòng vo nữa.” Tần Ngọc từ trong n.g.ự.c lấy ra một cái bình sứ nhỏ m.á.u trắng, đặt nhẹ lên bàn.
Hiểu Phong Nguyệt hỏi: “Đây là cái gì?”
“Thuốc mê.”
“Thuốc mê?”
“Đúng, ta muốn ngươi đi chuốc mê Án Hà Thanh, giả vờ thành bộ dạng cùng hắn tư thông, sau đó bị hoàng thượng phát hiện.” Tần Ngọc ngữ khí hững hờ, nhưng lại miệng lưỡi độc địa, từ từ ra máu.
Hiểu Phong Nguyệt không thể tưởng tượng nổi mà mở to đôi mắt: “Đây, đây, đây là tội chết.”
Lại là tội c.h.ế.t có thể khiến cho long nhan phẫn nộ.
“Đúng, đồng dạng là tội chết, nhưng mà Dương thị vệ có thể toàn thân rời đi, không phải sao?” Tần Ngọc nhếch mày.
Hiểu Phong Nguyệt rủ mắt xuống, cả khuôn mặt sớm đã mất đi huyết sắc: “Nhưng, ta lại làm sao có thể khiến hoàng thượng… …”
“Cái này ngươi không cần lo lắng, ta sẽ tự nghĩ cách, ngươi chỉ cần nói cho ta biết làm hay không là được.” Tần Ngọc dứt lời, phẩy tay áo đem theo điệu cười, “Vậy xin mời Hiểu công tử suy nghĩ cho tốt, đêm đến nhất định phải cho ta một cái đáp án.”
Nói xong, Tần Ngọc không nguyện lưu lại quá lâu, đứng dậy muốn đi, âm thanh của Hiểu Phong Nguyệt ở ngay sau lưng hắn vang lên: “Độc ác như vậy, ngươi không sợ gặp thiên khiển* sao?”
(*Thiên khiển: quả báo)
Tần Ngọc không giận trái lại còn cười, nghiêng người qua đáp: “Thiên khiển? Năm đó cả con đường làm quan của ta một vùng sáng rực, nhưng bị hoàng thượng nhìn trúng diện mạo, cưỡng ép đem vào trong cung làm một cấm luyến cung cấp mua vui cho hắn, đây có phải là thiên khiển? Lại là năm đó, bởi vì ta độc đắc quân ân, xém chút nữa c.h.ế.t trong tay những kẻ tiểu nhân gian xảo, đây có phải cũng là thiên khiển? Hiểu công tử, Tần mỗ ta ở trong Cảnh dương cung có thể sống tới bây giờ, là nghe không vào hai chữ thiên khiển này.”
Nói xong, Tần Ngọc quay người rời đi.
Hoàng thiên tại thượng, thân thể mong manh đặt tại cung điện này, trọn vẹn hạ trần tại hậu định, trời xanh xa thẳm, viết lên toàn là hai chữ bi ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.