Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ

Chương 62: Chi phí vui chơi

Hữu Điểm Khốn

17/02/2023

Hiện tại sắc trời dần tối, trong sàn nhảy đã lên đèn, nhưng loại đèn này cũng không quá sáng, chỉ làm cho không khí thêm phần ái muội.

Trong sảnh ngoại trừ hơi an tĩnh, bầu không khí khá giống như trong quán rượu, Coronso trực tiếp đạp lên ghế sô pha, phía sau, nhóc con tóc thắt bím cùng thêm vài người đang đứng, mỗi người đều lưng hùm vai gấu, nhìn là biết không phải là loại người tốt đẹp gì.

Slater nhìn thấy Coronso như thế lập tức có linh cảm, linh cảm nhiều đến mức tràn ra bên ngoài, anh ta nắm chặt thời gian giảng giải cho Cố Thanh Trì.

Ý anh ta bảo Cố Thanh Trì quan sát Coronso.

Cố Thanh Trì có hơi chưa nắm bắt rõ tình huống trước mắt, lúc Coronso đứng lên, cậu phản ứng chậm một nhịp, mà người ngoài nhìn vào chính là không có phản ứng gì.

Cậu vốn dĩ muốn đứng dậy, Slater lại có ý chỉ bảo cậu, cậu liền hơi chần chừ mà quay đầu quan sát Coronso.

Slater sắp xếp các từ ngữ so sánh, thoạt nhìn vô cùng kích động.

"Đây là cảm giác mà cậu đang bị thiếu, đừng hà khắc với bản thân mình như vậy, nhóc, hãy thả lỏng, cha mẹ cậu đã dạy dỗ cậu rất tốt, đừng dùng những quy tắc dạy dỗ đứa trẻ ngoan để trói buộc chính mình."

"Tưởng tượng một chút, giống như những dây leo được tự do sinh trưởng, cậu không cần tự hỏi bất kỳ vấn đề gì, chỉ cần hưởng thụ ánh mặt trời, muốn làm cái gì thì đi làm cái đó, có tiền thì tiêu xài, có thời gian thì cứ hoang phí đi, không cần tự hỏi tương lai."

Anh ta nói một chút liền nhăn mày lại.

"Nhưng lại có chút khác, chính hắn ta chủ động rơi vào bụi bặm, hắn ta cũng là một dạng cao cao tại thượng khó có thể tiếp cận, cậu có biết đại thiên sứ sa đoạ Lucifer không? Với tôi đó là một đại thiên sứ Lucifer vừa thánh khiết lại vừa tà ác."

Những lời Slater nói Coronso một câu cũng nghe không hiểu, nói xong anh ta cũng không hiểu ra sao, nhưng những thứ này cũng không quan trọng.

Coronso trực tiếp chống tay nhảy qua, xoa một bên chân đang rơi xuống đất của Cố Thanh Trì, lúc sau liền lập tức cầm một hộp thuốc lá còn dư lại trên bàn lại đây.

Nhóc con tóc thắt bím lập tức huýt sáo một cái.

Coronso không bước thêm đến, bên mũi ngửi ngửi, đương nhiên ngửi cũng không được gì, anh ta lắc nhẹ bao thuốc trong tay, đi tới trước mặt Slater, xé vỏ bao ra, trút thuốc lá bên trong ra, ném vào thùng rác ngay trước mặt anh ta.

Mười mấy điếu thuốc lá trắng tinh lập tức rơi vào bên trong.

"Ai quan tâm anh là thượng đế hay là Lucifer, ở nơi này thì cái này không được buôn bán, cách xa nhóc thiếu gia ra chút đi."

Cố Thanh Trì ngồi trên ghế sô pha, cảnh giác nhìn bọn nhóc con tóc thắt bím ở phía sau Slater, trước mặt là Coronso đang đứng.

Đám người Coronso nhìn từ cách ăn mặc liền thấy không thể nào thân thiện, cơ bản đều là áo da phối với quần jean lại còn có thêm đầu lâu.

Kết quả của ngày hôm nay Coronso không hề tính tới, anh ta chính là đơn giản đến uống rượu, quần jean rách gối, giày thể thao cùng với áo hoodie rộng thùng thình.

Mà Cố Thanh Trì mặc một thân tây trang thuần đen, được cắt may theo kiểu của Anh quốc.

Trên cổ còn thắt cà vạt, quần áo chỉnh tề, bởi vì tư thế mà những nếp uốn xuất hiện theo động tác cũng biến mất, vừa nhìn liền biết đây chính là loại vải tốt.

Trên người sạch sẽ, không có một phối sức dư thừa nào, tóc cũng được xử lý rất tốt, thoạt nhìn rất phù hợp với hình tượng tiểu thiếu gia một cách hoàn mỹ.

Cùng với đám người Coronso thoạt nhìn không hợp nhau, nhưng là lại đang bị bọn họ vây quanh ở bên trong.

Giờ phút này Slater mới từ trong linh cảm bỗng nhiên xuất hiện phản ứng lại, anh ta bỏ mũ xuống quăng sang một bên.

"Ha, nhóc con, anh muốn làm gì, muốn gây sự phải không? Nhưng tôi không sợ anh đâu nhé."

Anh ta nói xong liền lui về phía sau một chút, hai tay nắm chặt đặt ở trước ngực làm tư thế phòng ngự, dưới chân còn nhẹ nhàng nhảy nhảy.

Cả đám người Coronso trao đổi ánh mắt, cười vang lên.

Slater ngoài miệng nói lời tàn nhẫn, thân thể lại rất thành thật cách Coronso càng ngày càng xa.

Anh ta lùi lại còn không quên đối với Cố Thanh Trì nháy mắt ra hiệu, Cố Thanh Trì nhìn không hiểu, cậu trước tiên nhìn đằng sau mình một chút, phát hiện Slater sau khi đưa mắt ra hiệu cho mình, mặt cậu hiện lên vẻ mờ mịt.

Thử thăm dò nói.

"Muốn gọi thêm rượu sao?"

Slater: ......

Không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu là đây sao?

Slater đi vòng qua bên cạnh, cầm lấy cái mũ đặt ở trên bàn, kẹp ở dưới nách, ho nhẹ một tiếng, cách Coronso một khoảng rồi nói.

"Trời cũng muộn rồi, chúng ta cần phải đi thôi."

Cố Thanh Trì nhìn thoáng qua mười mấy điếu thuốc lá nằm rải rác ở trong thùng rác.

Ánh mắt hơi lóe, cuối cùng vẫn không làm gì.

Cậu chậm rì rì ừ một tiếng, nghe lời đứng lên, sau đó liền muốn đi qua.

Coronso bước qua bên phải một bước, vừa lúc chặn đường của cậu.

Coronso đối mặt với Slater, sau lưng là Cố Thanh Trì bị anh ta che kín.

"Anh tự mình đi đi, cậu ấy ở lại."

Nhóc con tóc thắt bím ở phía sau Coronso lại huýt sáo một tiếng.



"Yên tâm đi, chúng tôi sẽ hộ tống cậu ấy về đến nhà."

Slater vừa nghe những lời này lập tức trợn tròn mắt, tính tình anh ta luôn không được tốt lắm, ở đoàn phim nói một không nói hai, vừa nãy cũng là thấy khó mà lui.

Anh ta đi lên phía trước một bước.

"Cách cậu ấy xa một chút, các cậu không chịu đi tôi sẽ báo cảnh sát."

Tình hình trở nên vô cùng căng thẳng, hai bên đều giương cung bạt kiếm.

Nhân viên phục vụ bên cạnh bị động tĩnh bên này hấp dẫn bước nhanh đi tới.

Nhân viên phục vụ vốn đang có chút do dự, vẫn luôn quan sát , đã có đồng nghiệp đi tìm người phụ trách.

Ai cũng biết, nếu Coronso đã muốn giáo huấn ai, tốt nhất là tránh ra xa một chút.

Nhưng hắn chỉ chớp mắt một cái đã thấy Cố Thanh Trì bị vây khốn ở bên trong.

Vì thế nhân viên phục vụ quyết tâm, tiến đến bên cạnh Coronso nhẹ giọng khuyên nhủ.

"Coronso tiên sinh, bọn họ không phải người địa phương, không hiểu quy tắc, từ thành phố lớn tới đóng phim điện ảnh, trước mặt ngài chính là vị đạo diễn rất có danh tiếng, vị tiên sinh phía sau kia chính là diễn viên cũng rất nổi tiếng, nếu cậu ấy xảy ra chuyện ở đây, nói không chừng sẽ phải lên báo."

Tay Coronso đã nắm chặt rồi lại buông lỏng ra: ?

Ý niệm đầu tiên trong đầu là, đạo diễn là cái gì? Rồi diễn viên lại là cái gì?

Ý niệm thứ hai chính là, má nó, thì ra hai người bọn họ là cùng một bọn.

Cái ý niệm thứ ba, chúng ta lại gặp nhau rồi, tôi thật sự không phải là cố ý tìm cậu đâu.

Hiện trường trở nên rất xấu hổ.

Slater thở phì phì ngồi ở trên sô pha, bên cạnh là Cố Thanh Trì còn đang lag, chưa kịp hiểu tình hình.

Bên kia là đám người Coronso, có người ngồi ở trên sô pha, còn có người dựa vào lưng ghế sô pha.

Ở chính giữa, người phụ trách sàn nhảy đang ngồi.

Slater dùng nhiều tiền thuê một cái sàn nhảy rất lớn của bọn họ, là khách hàng lớn rất khó gặp, hơn nữa dùng đầu ngón chân nghĩ cũng sẽ biết, chờ đến khi phim điện ảnh của Slater công chiếu, quả thực chính là một lần quảng cáo miễn phí.

Đến lúc đó sẽ thành công thu hút người khác chú ý đến việc làm ăn của bọn họ.

Người phụ trách đương nhiên biết Coronso, dân anh chị bảo kê nơi này hắn thực sự trêu chọc không nổi, huống chi, đúng là bởi vì có Coronso , trật tự của sàn nhảy Nữ Hoàng cho tới bây giờ cũng không tệ lắm, không ai dám ở chỗ này gây rối, ở những chỗ như thế này quả thực chính là kỳ tích.

Cả hai bên, người phụ trách đều không muốn đắc tội.

Hắn nhiều lần hoà giải, hai bên cuối cùng cũng chịu ngồi xuống.

Coronso cũng rất thoải mái.

"Lần này là tôi sai rồi, xem như tôi thiếu anh một ân tình."

Slater nghe thấy thế, từ lỗ mũi hừ một tiếng thật mạnh.

Người phụ trách ở bên cạnh thấy như vậy, bỗng nhiên đôi mắt lóe lên, hắn cùng Slater nhỏ giọng nói chuyện.

"Trước đây ngài từng hỏi tôi cần một người biết rõ quy tắc nơi này để dẫn đường."

Đây là địa phương rất có mị lực, trên đường thường xuyên có người hát rong, có vũ nữ ở đầu đường nhiệt tình nhảy múa.

Nhưng không thể không nói, nơi này rất loạn, đoàn phim vẫn luôn bó tay bó chân.

Nhưng điều Slater muốn không chỉ như vậy, anh ta muốn thâm nhập vào sinh hoạt của trấn nhỏ này một cách rõ ràng, anh ta muốn quay mặt tối âm u của trấn nhỏ, cũng muốn quay sinh hoạt của những cư dân ở tầng chót nhất là như thế nào.

Nhưng cho dù là có người địa phương đi cùng, bởi vì vấn đề an toàn, rất nhiều nơi bọn họ vẫn là không thể tiến vào, càng đừng nói tới quay phim.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Slater vẫn luôn ở quay phim ở sàn nhảy Nữ Hoàng, những thước phim ở nơi khác bọn họ căn bản là quay không được.

Người phụ trách cũng từng tìm kiếm và lựa chọn vài người, vẫn luôn không thế nào chọn được người ưng ý.

Hiện tại ngẫm lại, nếu Coronso đồng ý, vậy thì không thể tốt hơn.

Người phụ trách nói còn tương đối uyển chuyển.

"Coronso tiên sinh biết rõ những nơi đặc sắc cùng phong thổ (*), quả thực là lựa chọn thích hợp."

(*)Phong thổ: Môi trường tự nhiên do khí hậu cùng với các điều kiện vật chất khác

Slater lúc này mới giương mắt.

"Vô thẳng vấn đề đi, ở đây anh ta có tiếng nói chứ?"

"Anh ta là côn đồ sao? Là cái loại sống ngày qua ngày ở trên phố ấy?"

Lời này hơi thẳng thắn rồi đó.



Bọn người tóc thắt bím lập tức thay đổi sắc mặt, đứng lên.

Nhưng thật ra Coronso rất bình tĩnh.

"Anh ta nói cũng không sai, nhưng tôi không làm cái gì mà gọi là dẫn đường đâu, để các cô gái dẫn bọn họ tham quan hoa viên đi thôi."

Slater nêu ra một con số.

"Một ngàn đôla."

Coronso không dao động.

"Rất mê người, trên đường không ít đứa trẻ muốn tiền mua kẹo ăn đâu."

"Một ngày."

"Rất tốt, tôi làm."

"Tôi ra một cái giá cao như vậy để thuê anh, không chỉ là dẫn đường đơn giản như vậy, hai ngày này còn chưa cần đến anh, trước tiên tôi giao cậu ấy cho anh."

Slater chỉ chỉ Cố Thanh Trì, lúc bọn họ nói chuyện Cố Thanh Trì vẫn luôn thất thần, cúi đầu nhìn thấy chai rượu ở trên bàn, đột nhiên bị nhắc đến, có chút mờ mịt ngẩng đầu.

"Anh phải phụ trách khiến cậu ấy dung nhập với các anh, ngày thường bọn anh sinh hoạt như thế nào giải trí ra làm sao, đều phải mang cậu ấy theo cùng."

Coronso cùng các đồng bọn liếc nhau, kéo kéo khóe miệng.

"Tôi sống nhiều năm như vậy, trước nay đều chỉ có người khác dạy dỗ con cái bọn họ cách xa chúng tôi ra một chút."

Slater xoay xoay cái cổ.

"Hừ, nếu không phải là nhân vật yêu cầu như thế tôi cũng sẽ không để diễn viên của tôi tới gần anh, nhưng anh cũng không tồi chút nào."

Hắn nhìn về phía Coronso.

"Anh không chạm vào thứ đồ kia, cũng không cho người khác chạm vào, bằng không tôi sẽ không mặc kệ diễn viên của tôi qua lại với anh, kia tương đương với huỷ hoại cậu ấy, đương nhiên, trừ cái này ra, tôi đối với những người khác vẫn là giữ nguyên một thái độ."

Đoàn phim vẫn đang đóng phim.

Cảnh này là suất diễn của Cố Thanh Trì, đây là cảnh lần đầu gặp mặt của cậu diễn cùng nam chính.

Cố Thanh Trì đóng vai nhân vật tên là Silva.

Trong phòng học ồn ào nhốn nháo, duy nhất một người ngoại lệ là Silva, gã ngồi ở hàng phía sau bên cửa sổ, nhai kẹo cao su nhìn ra ngoài.

Mặc dù là cảnh quay chính là toàn bộ phòng học, không có thu hẹp, nhưng mặc dù là nhiều người như vậy, thì chỉ cần liếc mắt một cái vẫn nhận ra Silva vẫn như cũ an tĩnh ngồi ở bên cửa sổ.

Gã quá hấp dẫn khiến người khác chú ý, tóc đen mắt đen, dung mạo cùng tư thái không giống như những người thường.

Giáo viên dạy âm nhạc mới tới mở cửa đi vào phòng học, tiếng ồn ào thấp đi một chút.

"Tôi là giáo viên dạy Latin của các bạn, a, là giáo viên âm nhạc, tiết học đầu tiên chúng ta trước hết làm quen với nhau nhé, có ai nguyện ý đứng lên tự giới thiệu một chút không?"

Tựa hồ là thăm dò về bản thân của giáo viên mới, tiếng ồn trong phòng học lại bắt đầu lớn lên.

Lời nói cuối của giáo viên mới sau khi tự giới thiệu bị bao phủ bởi một mảnh ồn ào.

Chỉ có Silva, ngay từ đầu gã là cái dạng gì, hiện tại vẫn là cái dạng đó, phảng phất thế giới ngoài kia hết thảy đều không có quan hệ gì với gã.

Sau đó Silva đột nhiên đứng lên, ghế dựa theo động tác của gã đụng vào cái bàn phía sau, phát ra âm thanh va chạm.

Trong phòng học giống như bị ấn nút tạm dừng, tất cả âm thanh đều biến mất không còn một mảnh, nhưng bọn họ cúi đầu nhìn chằm chằm cái bàn trước mặt, không một ai nhìn về phía Silva.

Gã đứng lên, từ cửa sau rời đi.

Nhưng mà ngay cả khi gã rời đi rồi, toàn bộ phòng học vẫn im ắng như cũ.

Giáo viên âm nhạc mới phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, anh thử thăm dò nói.

"Kia, chúng ta trước tiên cùng nhau học một bài hát nhé?"

Sau khi những lời này được nói xong, nhân viên công tác ra hiệu một cái.

"Cắt!"

Đoạn này Slater còn rất vừa lòng, chủ yếu cảm xúc biểu đạt đều ở trên người Ellen, yêu cầu biểu cảm đối với nhân vật của Cố Thanh Trì không quá nhiều, nhưng tình tiết tương đối tốt, khí chất tư thái của Cố Thanh Trì đặt ở nơi đó, cảm giác của nhân vật lập tức liền thể hiện ra.

Chỉ là sau này liền không đơn giản như vậy.

Slater chỉ chỉ Coronso vẫn luôn đợi ở bên cạnh, nói với Cố Thanh Trì.

"Tiếp theo cũng không còn việc gì của cậu nữa, cậu đi theo Coronso chơi đi."

Coronso ở bên kia đứng thẳng.

"Đi chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook