Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ
Chương 101
Hữu Điểm Khốn
11/07/2024
Cố phu nhân thoạt nhìn rất vui vẻ, bà lên lầu rất nhanh, còn có hơi thở gấp, lên đến lầu bà mới nhớ ra trong nhà mình còn có thang máy.
"Bé ngoan, thang máy ở đằng kia, sau này lên lầu con có thể đi thang máy, tầng bốn là phòng tập thể dục và phòng vui chơi, mẹ đã chọn cho bé ngoan rất nhiều đồ chơi mới, tầng năm là sân bóng rổ còn có hồ bơi nữa."
Đồ chơi mà Cố phu nhân nói kỳ thật không phải là vật bé nhỏ gì, phòng vui chơi ở tầng bốn dường như đã được bố trí lại một lần nữa.
Hồi có Cố Tạ, Cố phu nhân tuy rằng có chút tiếc nuối đứa bé này không phải con gái, nhưng dù gì cũng là con đầu lòng, nên Cố phu nhân vẫn cực kỳ chờ mong. Bà và ba Cố đã chuẩn bị tất cả những gì mà bé trai sẽ thích.
Cậu bé tràn đầy năng lượng suốt thời thơ ấu với thời thanh thiếu niên, dành một phần đáng kể thời gian trên tầng bốn và tầng năm này.
Ba Cố cũng thường xuyên cùng Cố Tạ chơi ở lầu bốn cùng lầu năm, ba Cố làm một người ba rất nghiêm túc, dù ông có bận rộn đến đâu, cũng sẽ dành thời gian trở về bên Cố phu nhân cùng Cố Tạ.
Chỉ là lần duy nhất ông thất trách, vĩnh viễn vắng mặt nửa đầu cuộc đời của đứa con kia của mình.
Cố phu nhân hơi chậm lại.
"Chúng ta đi xem phòng của con trước đi."
Phòng của Cố Thanh Trì ở tầng ba đối diện phòng Cố Tạ, phòng của hai anh em không khác nhau lắm, phòng này lớn hơn phòng ở lầu hai rất nhiều, tầng ba cũng chỉ có hai phòng của Cố Tạ và Cố Thanh Trì cùng với một phòng đàn, phòng của Cố Thanh Trì gần như chiếm nửa không gian tầng này rồi.
Cố phu nhân mở cửa ra, Cố Thanh Trì cúi đầu nhìn bà, có chút do dự, bà nhẹ nhàng đẩy Cố Thanh Trì một chút, Cố Thanh Trì liền chậm rãi đi tới.
Bố trí trong phòng đều là được Cố phu nhân lựa chọn, rất đơn giản, tông màu xanh xám chủ đạo, một cái đèn sàn, một cái tủ đầu giường, một cái giường lớn thoạt nhìn rất thoải mái. Giữa phòng trải thảm, không khác lắm so với phòng trước kia của Cố Thanh Trì.
Chỉ là bố cục có chút khác với trong trí nhớ. Bức tường ban đầu có ban công biến thành cửa sổ sát đất, phía trước cửa sổ sát đất đặt một cái sofa nhỏ một người, ghế thấp thấp mềm mại, bên cạnh sô pha còn có một cái bàn nhỏ, cao cao, vừa vặn ở trong tầm tay, còn có một bình hoa, bên trong đặt mấy bông hồng.
Xa hơn nữa còn có phòng thay đồ.
Phòng thay đồ và phòng ngủ không hoàn toàn độc lập, chỉ là phân biệt khu chức năng, dùng tường ngăn cách không khép kín phân ra, đi từ phía sau vòng qua là được, nhà thiết kế còn thêm những đồ vật trang trí, vừa mới đi vào dường như không chú ý tới phía sau còn có một phòng thay đồ.
Trong phòng thay đồ một nửa trống rỗng, một nửa để đủ loại giày dép cùng quần áo, phong cách gì cũng có, bày biện chỉnh tề, ngay cả các kiểu dáng khác nhau của âu phục cũng có ba bốn bộ.
Cố phu nhân sợ cậu không thích mình tự sắp xếp cho cậu, bứt rứt nói.
"Bên này trống này, sẽ để quần áo mà bé ngoan thích, còn bên này để quần áo mẹ mua cho bé ngoan, nếu con không thích thì thay đổi."
Cố Thanh Trì lắc đầu, chắc nịch nói.
"Rất đẹp"
Cậu dừng một chút, nghiêng đầu nhìn Cố phu nhân, nghiêm túc nói.
"Đẹp lắm, mẹ."
Cố phu nhân mạnh mẽ ngẩng đầu, bà dồn dập đáp một tiếng, chỉ sợ chậm một bước tiếng mẹ kia sẽ bị người khác cướp đi, trong mắt bà tràn đầy kinh hỉ, giống như một con nai con vui vẻ, tựa như một giây sau sẽ nhảy cẫng lên.
"A, chúng ta, chúng ta xuống phòng khách dưới lầu đi, sắp đến giờ cơm trưa rồi, mẹ bây giờ đi nấu cơm, bé ngoan chờ một chút là có thể ăn cơm rồi."
Dưới lầu, ba Cố cùng Cố Tạ đều ở đây, Cố Tạ ngồi trên sô pha, thân thể hơi nghiêng về phía trước, hai tay nắm chặt, chống trán, thoạt nhìn tuyệt đối không phải là trạng thái thả lỏng.
Ông Cố đứng trước tủ rượu, tay dắt túi quần. Chỉ cần chú ý tới ông sẽ thấy từ khi Cố phu nhân và Cố Thanh Trì lên lầu, ông vẫn luôn giữ tư thế này. Nếu như không phải trong tủ rượu trước mặt ông không có gì, thì thoạt nhìn ông cũng không có gì sai sai lắm.
Bọn họ vừa nghe thấy tiếng Cố phu nhân cùng Cố Thanh Trì xuống lầu, lập tức quay đầu nhìn qua.
Cố phu nhân bảo Cố Thanh Trì ngồi trên sô pha, lại cầm chăn nhỏ đắp cho cậu, đưa điều khiển TV cho cậu, còn đẩy một đĩa trái cây trên bàn đẩy đến gần tay cậu.
"Bé ngoan ăn một chút hoa quả trước đi, nhưng đừng ăn quá nhiều nhé."
Dặn dò Cố Thanh Trì xong liền đi gọi ba Cố.
"Nào, đi nấu ăn nào."
Bên kia ba Cố đã tự giác đeo tạp dề.
Cố phu nhân hôm nay đặc biệt cho dì Vương nghỉ.
Bản thân Cố phu nhân không biết nấu cơm, nên phụ trách ở trong phòng bếp bận rộn thái rau, chuẩn bị gia vị rồi bỏ vào trong chén nhỏ, bà không biết phải chuẩn bị bao nhiêu nên cái nào cũng thái nhiều hơn, còn ba Cố thì làm bếp trưởng.
Nhất là cà tím, thái đầy một túi lớn, đều để Cố phu nhân thái thành miếng, thái thành khối, chất đống một chậu nhỏ.
Một nồi cháo thịt nho nhỏ ông đã sớm nấu xong, món chính là bánh hành, mì đã nhào xong, từng miếng bột nhỏ tạo thành một lớp mỏng, rắc một lớp dầu, rắc hành hoa, cho vào nồi, mùi thơm trong chốc lát bay ra.
Ba Cố nấu cơm thật sự rất có tay nghề, lúc làm bánh hành, chảo bên cạnh đã nóng dầu, thịt cắt khối cùng nguyên liệu bỏ vào, phát ra âm thanh xèo xèo, sau đó lại cho cà tím vào, rưới nước sốt, màu sắc lập tức trở nên cực kỳ đẹp.
......
Cố Thanh Trì ngồi trong phòng khách, Cố Tạ ở bên cạnh cậu, Cố Thanh Trì hơi bứt rứt, thỉnh thoảng cậu quay đầu lại nhìn Cố phu nhân trong phòng bếp, trong tay cầm dâu tây nhỏ vừa mới được Cố phu nhân nhét cho, gặm nhấm từng miếng nhỏ.
Tiểu Uông trong nhà đã đầy tháng, Tiểu Uông cũng không phải ngày nào cũng ở trong ổ chó nhìn nhìn, còn nằm sấp ở góc sàn nhà mát mẻ, Tiểu Uông trông giống gấu, nằm sấp xuống đất giống như một miếng kẹo dẻo bồng bềnh, tính tình nó khá tốt, Cố Thanh Trì lần đầu tiên tới, nó cũng chỉ ngẩng đầu nhìn một lát, thấy người trong nhà không có phản ứng gì liền nằm xuống.
Tiểu Uông đã sinh ra một bạn cún nhỏ, cún con sau khi biết đi thì tích cực thăm dò thế giới bên ngoài, không biết từ lúc nào đã bò ra từ trong ổ chó, gian nan bò qua nửa tấm thảm, cuối cùng thở hồng hộc nằm sấp bên chân Cố Thanh Trì, một nhúm mềm mại nằm đó.
Cố Thanh Trì đổi dép lê, mắt cá chân lộ ra bên ngoài, bất thình lình bị xúc cảm trên chân làm hoảng sợ, cúi đầu nhìn.
Cố Tạ cũng hoảng sợ, vốn muốn mang cún con về, nhìn Cố Thanh Trì đưa tay sờ sờ nó một chút mới dừng động tác, ho nhẹ một tiếng, rốt cục cũng tìm được đề tài nói chuyện.
"Đây là con của Tiểu Uông do mẹ nuôi, do còn quá nhỏ, nên chưa có đặt tên. "
Tiểu Uông được ba Cố ôm về khi trạng thái của Cố phu nhân cực kỳ kém. Ông cố ý chọn một bé an tĩnh như gấu, tính tình ôn nhu hiền lành, nó đã cùng Cố phu nhân trải qua đoạn thời gian gian nan nhất.
Một Tiểu Uông như vậy, mà bởi vì đón Cố Thanh Trì trở về, Cố phu nhân đã từng nghiêm túc cân nhắc tiễn Tiểu Uông đi. Hoặc là đưa đến nhà bạn bè, hoặc là đưa đến nhà khác của Cố gia nuôi. Cuối cùng, bà vẫn luyến tiếc, muốn nhìn thái độ của Cố Thanh Trì rồi mới quyết định.
Trong trí nhớ trước kia của Cố Thanh Trì, không có ký ức về Tiểu Uông.
Cậu nhẹ nhàng lặp đi lặp lại.
"Tiểu Uông."
Cố Tạ lại hiểu lầm, nhất thời có chút ngượng ngùng, tên Tiểu Uông là do cậu ta đặt ra, ba Cố cùng Cố phu nhân suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng lại đem quyền đặt tên đẩy cho Cố Tạ, Cố Tạ nghẹn hai ngày, cuối cùng nghẹn ra Tiểu Uông.
Cậu ta lại ho một tiếng, giải thích.
"Trong nhà không thể đặt trùng tên như thế"
Cún nhỏ nghỉ ngơi một hồi liền bắt đầu hừ hừ lẩm bẩm, đồng thời cọ cọ cái đầu nhỏ của mình cọ tới cọ lui vào lòng bàn tay Cố Thanh Trì.
Cố Thanh Trì nở nụ cười.
"Em cũng có một con mèo, dính người như con này. "
"Vậy hôm khác đón về đây đi."
Suy nghĩ một chút, Cố Tạ lại bổ sung.
"Trước đây anh cũng đã từng muốn nuôi một con mèo. "
Cố Tạ nói dối không chớp mắt xíu nào, anh đối với loại sinh vật mềm nhũn như mèo này...xin thứ cho kẻ bất tài, không tính là ghét thì cũng tuyệt đối không thể bảo là thích được.
Tiểu Ly Hoa bây giờ được nuôi ở nhà Diệp Lý.
Cố Thanh Trì nói mới nhắc tới một chút, cũng không nghĩ sẽ đón về, cậu đối với nơi này vẫn còn xa lạ, bất thình lình bị Cố Tạ nhắc đến, nhất thời có chút do dự.
"Không biết đón về, Tiểu Uông về có tức giận hay không. "
"Không đâu, Tiểu Uông rất ngốc, không cắn người, cũng không cắn đồ đạc. "
"Hôm khác anh đi mua một cái ổ mèo và đồ chơi mèo, anh thấy người ta có loại giá mèo mà lắp thành cả cái nhà, đến lúc đó chúng ta cũng lắp một cái, lắp trên tầng năm tùy tiện cho nó chạy. Để anh liên hệ trong hôm nay, ngày mai tới lắp là vừa, thuận tiện đón mèo qua luôn."
Hôm nay Cố Tạ nói nhiều hơn hẳn, anh hành động rất mạnh mẽ, nói xong đã nhắn tin cho trợ lý.
"Họ nói rằng còn có thể khắc tên của nó trên ổ mèo và bảng điều khiển mèo, mèo nhà em tên là gì?"
Cố Thanh Trì:...
"Tên là Tiểu Ly Hoa."
"Có phải là ly trong hoa ly* không?"
"Vâng, là mèo Ly Hoa (mèo mướp)"
Hai người Cố Tạ và Cố Thanh Trì đặt tên phế như nhau, hai mặt nhìn nhau.
Cố Tạ tuy rằng cảm thấy có chút dư thừa nhưng vẫn hỏi.
"Là giống mèo ly hoa (mèo mướp) đó hả?"
Quả nhiên nhận được lời đáp lại khẳng định của Cố Thanh Trì.
*
Bữa trưa rất phong phú, bốn năm món ăn, một món canh cá, bánh mỡ hành đặt trên đĩa, vì Cố Thanh Trì, cả nhà mỗi người đều ăn thêm một bát cháo thịt nhỏ.
Cố gia lúc ăn cơm không có nhiều quy củ, có thể nói chuyện, tán gẫu gì cũng được, Cố phu nhân biết Cố Thanh Trì nuôi mèo, cực kỳ vui vẻ.
"A, vậy chiều nay bảo Cố Tạ đi đón về, nuôi ở chỗ người khác làm phiền người ta lắm."
Ba Cố cũng không biểu tình, gật gật đầu theo.
"Đúng vậy, không nên làm phiền người ta."
Cố Thanh Trì ngoan ngoãn đáp một tiếng.
"Vâng ạ"
Cố phu nhân ở dưới gầm bàn đá ba Cố một cước, quay đầu bất mãn nói.
"Đó nhất định là bạn bè của bé ngoan, bạn bè giúp đỡ nhau thì có sao đâu? "
Cố phu nhân thay đũa gắp chung, gắp thức ăn cho Cố Thanh Trì.
"Bé ngoan ăn nhiều cà tím này một chút, mẹ đặc biệt làm cho con, buổi chiều để cho anh trai đi đón mèo, thuận tiện cảm ơn bạn của con luôn"
Cố Thanh Trì không tự mình gắp thức ăn, vẫn yên lặng ăn cơm, lúc này ngẩng đầu nhìn Cố Tạ, chần chờ nói.
"Có phiền anh hay không ạ?"
"Anh, anh không tới công ty sao?"
Trong trí nhớ của Cố Thanh Trì, Cố Tạ vẫn rất bận rộn, ngoại trừ buổi tối và cuối tuần, hầu như đều ở công ty.
Cố Tạ trong đầu đều là tiếng gọi anh vừa rồi của Cố Thanh Trì, hoàn toàn quên mất lịch trình ba trang trợ lý vừa gửi tới.
Anh kiên định nói.
"Không, hôm nay công ty không có chuyện gì, vừa mới hoàn thành một hạng mục, mấy ngày nay rất nhàn rỗi. "
Ba Cố đột nhiên gắp cho Cố Thanh Trì một cái miếng cà tím.
Cố Thanh Trì vùi đầu ăn cơm, cũng rất nể mặt ăn cà tím trong bát.
"Cảm ơn ba."
Trên mặt ba Cố không gợn sóng gì, khẽ gật đầu.
Chỉ là qua mấy ngày sau, nhân viên Cố thị vui vẻ phát hiện, tiền thưởng tháng này tăng gấp đôi!
"Bé ngoan, thang máy ở đằng kia, sau này lên lầu con có thể đi thang máy, tầng bốn là phòng tập thể dục và phòng vui chơi, mẹ đã chọn cho bé ngoan rất nhiều đồ chơi mới, tầng năm là sân bóng rổ còn có hồ bơi nữa."
Đồ chơi mà Cố phu nhân nói kỳ thật không phải là vật bé nhỏ gì, phòng vui chơi ở tầng bốn dường như đã được bố trí lại một lần nữa.
Hồi có Cố Tạ, Cố phu nhân tuy rằng có chút tiếc nuối đứa bé này không phải con gái, nhưng dù gì cũng là con đầu lòng, nên Cố phu nhân vẫn cực kỳ chờ mong. Bà và ba Cố đã chuẩn bị tất cả những gì mà bé trai sẽ thích.
Cậu bé tràn đầy năng lượng suốt thời thơ ấu với thời thanh thiếu niên, dành một phần đáng kể thời gian trên tầng bốn và tầng năm này.
Ba Cố cũng thường xuyên cùng Cố Tạ chơi ở lầu bốn cùng lầu năm, ba Cố làm một người ba rất nghiêm túc, dù ông có bận rộn đến đâu, cũng sẽ dành thời gian trở về bên Cố phu nhân cùng Cố Tạ.
Chỉ là lần duy nhất ông thất trách, vĩnh viễn vắng mặt nửa đầu cuộc đời của đứa con kia của mình.
Cố phu nhân hơi chậm lại.
"Chúng ta đi xem phòng của con trước đi."
Phòng của Cố Thanh Trì ở tầng ba đối diện phòng Cố Tạ, phòng của hai anh em không khác nhau lắm, phòng này lớn hơn phòng ở lầu hai rất nhiều, tầng ba cũng chỉ có hai phòng của Cố Tạ và Cố Thanh Trì cùng với một phòng đàn, phòng của Cố Thanh Trì gần như chiếm nửa không gian tầng này rồi.
Cố phu nhân mở cửa ra, Cố Thanh Trì cúi đầu nhìn bà, có chút do dự, bà nhẹ nhàng đẩy Cố Thanh Trì một chút, Cố Thanh Trì liền chậm rãi đi tới.
Bố trí trong phòng đều là được Cố phu nhân lựa chọn, rất đơn giản, tông màu xanh xám chủ đạo, một cái đèn sàn, một cái tủ đầu giường, một cái giường lớn thoạt nhìn rất thoải mái. Giữa phòng trải thảm, không khác lắm so với phòng trước kia của Cố Thanh Trì.
Chỉ là bố cục có chút khác với trong trí nhớ. Bức tường ban đầu có ban công biến thành cửa sổ sát đất, phía trước cửa sổ sát đất đặt một cái sofa nhỏ một người, ghế thấp thấp mềm mại, bên cạnh sô pha còn có một cái bàn nhỏ, cao cao, vừa vặn ở trong tầm tay, còn có một bình hoa, bên trong đặt mấy bông hồng.
Xa hơn nữa còn có phòng thay đồ.
Phòng thay đồ và phòng ngủ không hoàn toàn độc lập, chỉ là phân biệt khu chức năng, dùng tường ngăn cách không khép kín phân ra, đi từ phía sau vòng qua là được, nhà thiết kế còn thêm những đồ vật trang trí, vừa mới đi vào dường như không chú ý tới phía sau còn có một phòng thay đồ.
Trong phòng thay đồ một nửa trống rỗng, một nửa để đủ loại giày dép cùng quần áo, phong cách gì cũng có, bày biện chỉnh tề, ngay cả các kiểu dáng khác nhau của âu phục cũng có ba bốn bộ.
Cố phu nhân sợ cậu không thích mình tự sắp xếp cho cậu, bứt rứt nói.
"Bên này trống này, sẽ để quần áo mà bé ngoan thích, còn bên này để quần áo mẹ mua cho bé ngoan, nếu con không thích thì thay đổi."
Cố Thanh Trì lắc đầu, chắc nịch nói.
"Rất đẹp"
Cậu dừng một chút, nghiêng đầu nhìn Cố phu nhân, nghiêm túc nói.
"Đẹp lắm, mẹ."
Cố phu nhân mạnh mẽ ngẩng đầu, bà dồn dập đáp một tiếng, chỉ sợ chậm một bước tiếng mẹ kia sẽ bị người khác cướp đi, trong mắt bà tràn đầy kinh hỉ, giống như một con nai con vui vẻ, tựa như một giây sau sẽ nhảy cẫng lên.
"A, chúng ta, chúng ta xuống phòng khách dưới lầu đi, sắp đến giờ cơm trưa rồi, mẹ bây giờ đi nấu cơm, bé ngoan chờ một chút là có thể ăn cơm rồi."
Dưới lầu, ba Cố cùng Cố Tạ đều ở đây, Cố Tạ ngồi trên sô pha, thân thể hơi nghiêng về phía trước, hai tay nắm chặt, chống trán, thoạt nhìn tuyệt đối không phải là trạng thái thả lỏng.
Ông Cố đứng trước tủ rượu, tay dắt túi quần. Chỉ cần chú ý tới ông sẽ thấy từ khi Cố phu nhân và Cố Thanh Trì lên lầu, ông vẫn luôn giữ tư thế này. Nếu như không phải trong tủ rượu trước mặt ông không có gì, thì thoạt nhìn ông cũng không có gì sai sai lắm.
Bọn họ vừa nghe thấy tiếng Cố phu nhân cùng Cố Thanh Trì xuống lầu, lập tức quay đầu nhìn qua.
Cố phu nhân bảo Cố Thanh Trì ngồi trên sô pha, lại cầm chăn nhỏ đắp cho cậu, đưa điều khiển TV cho cậu, còn đẩy một đĩa trái cây trên bàn đẩy đến gần tay cậu.
"Bé ngoan ăn một chút hoa quả trước đi, nhưng đừng ăn quá nhiều nhé."
Dặn dò Cố Thanh Trì xong liền đi gọi ba Cố.
"Nào, đi nấu ăn nào."
Bên kia ba Cố đã tự giác đeo tạp dề.
Cố phu nhân hôm nay đặc biệt cho dì Vương nghỉ.
Bản thân Cố phu nhân không biết nấu cơm, nên phụ trách ở trong phòng bếp bận rộn thái rau, chuẩn bị gia vị rồi bỏ vào trong chén nhỏ, bà không biết phải chuẩn bị bao nhiêu nên cái nào cũng thái nhiều hơn, còn ba Cố thì làm bếp trưởng.
Nhất là cà tím, thái đầy một túi lớn, đều để Cố phu nhân thái thành miếng, thái thành khối, chất đống một chậu nhỏ.
Một nồi cháo thịt nho nhỏ ông đã sớm nấu xong, món chính là bánh hành, mì đã nhào xong, từng miếng bột nhỏ tạo thành một lớp mỏng, rắc một lớp dầu, rắc hành hoa, cho vào nồi, mùi thơm trong chốc lát bay ra.
Ba Cố nấu cơm thật sự rất có tay nghề, lúc làm bánh hành, chảo bên cạnh đã nóng dầu, thịt cắt khối cùng nguyên liệu bỏ vào, phát ra âm thanh xèo xèo, sau đó lại cho cà tím vào, rưới nước sốt, màu sắc lập tức trở nên cực kỳ đẹp.
......
Cố Thanh Trì ngồi trong phòng khách, Cố Tạ ở bên cạnh cậu, Cố Thanh Trì hơi bứt rứt, thỉnh thoảng cậu quay đầu lại nhìn Cố phu nhân trong phòng bếp, trong tay cầm dâu tây nhỏ vừa mới được Cố phu nhân nhét cho, gặm nhấm từng miếng nhỏ.
Tiểu Uông trong nhà đã đầy tháng, Tiểu Uông cũng không phải ngày nào cũng ở trong ổ chó nhìn nhìn, còn nằm sấp ở góc sàn nhà mát mẻ, Tiểu Uông trông giống gấu, nằm sấp xuống đất giống như một miếng kẹo dẻo bồng bềnh, tính tình nó khá tốt, Cố Thanh Trì lần đầu tiên tới, nó cũng chỉ ngẩng đầu nhìn một lát, thấy người trong nhà không có phản ứng gì liền nằm xuống.
Tiểu Uông đã sinh ra một bạn cún nhỏ, cún con sau khi biết đi thì tích cực thăm dò thế giới bên ngoài, không biết từ lúc nào đã bò ra từ trong ổ chó, gian nan bò qua nửa tấm thảm, cuối cùng thở hồng hộc nằm sấp bên chân Cố Thanh Trì, một nhúm mềm mại nằm đó.
Cố Thanh Trì đổi dép lê, mắt cá chân lộ ra bên ngoài, bất thình lình bị xúc cảm trên chân làm hoảng sợ, cúi đầu nhìn.
Cố Tạ cũng hoảng sợ, vốn muốn mang cún con về, nhìn Cố Thanh Trì đưa tay sờ sờ nó một chút mới dừng động tác, ho nhẹ một tiếng, rốt cục cũng tìm được đề tài nói chuyện.
"Đây là con của Tiểu Uông do mẹ nuôi, do còn quá nhỏ, nên chưa có đặt tên. "
Tiểu Uông được ba Cố ôm về khi trạng thái của Cố phu nhân cực kỳ kém. Ông cố ý chọn một bé an tĩnh như gấu, tính tình ôn nhu hiền lành, nó đã cùng Cố phu nhân trải qua đoạn thời gian gian nan nhất.
Một Tiểu Uông như vậy, mà bởi vì đón Cố Thanh Trì trở về, Cố phu nhân đã từng nghiêm túc cân nhắc tiễn Tiểu Uông đi. Hoặc là đưa đến nhà bạn bè, hoặc là đưa đến nhà khác của Cố gia nuôi. Cuối cùng, bà vẫn luyến tiếc, muốn nhìn thái độ của Cố Thanh Trì rồi mới quyết định.
Trong trí nhớ trước kia của Cố Thanh Trì, không có ký ức về Tiểu Uông.
Cậu nhẹ nhàng lặp đi lặp lại.
"Tiểu Uông."
Cố Tạ lại hiểu lầm, nhất thời có chút ngượng ngùng, tên Tiểu Uông là do cậu ta đặt ra, ba Cố cùng Cố phu nhân suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng lại đem quyền đặt tên đẩy cho Cố Tạ, Cố Tạ nghẹn hai ngày, cuối cùng nghẹn ra Tiểu Uông.
Cậu ta lại ho một tiếng, giải thích.
"Trong nhà không thể đặt trùng tên như thế"
Cún nhỏ nghỉ ngơi một hồi liền bắt đầu hừ hừ lẩm bẩm, đồng thời cọ cọ cái đầu nhỏ của mình cọ tới cọ lui vào lòng bàn tay Cố Thanh Trì.
Cố Thanh Trì nở nụ cười.
"Em cũng có một con mèo, dính người như con này. "
"Vậy hôm khác đón về đây đi."
Suy nghĩ một chút, Cố Tạ lại bổ sung.
"Trước đây anh cũng đã từng muốn nuôi một con mèo. "
Cố Tạ nói dối không chớp mắt xíu nào, anh đối với loại sinh vật mềm nhũn như mèo này...xin thứ cho kẻ bất tài, không tính là ghét thì cũng tuyệt đối không thể bảo là thích được.
Tiểu Ly Hoa bây giờ được nuôi ở nhà Diệp Lý.
Cố Thanh Trì nói mới nhắc tới một chút, cũng không nghĩ sẽ đón về, cậu đối với nơi này vẫn còn xa lạ, bất thình lình bị Cố Tạ nhắc đến, nhất thời có chút do dự.
"Không biết đón về, Tiểu Uông về có tức giận hay không. "
"Không đâu, Tiểu Uông rất ngốc, không cắn người, cũng không cắn đồ đạc. "
"Hôm khác anh đi mua một cái ổ mèo và đồ chơi mèo, anh thấy người ta có loại giá mèo mà lắp thành cả cái nhà, đến lúc đó chúng ta cũng lắp một cái, lắp trên tầng năm tùy tiện cho nó chạy. Để anh liên hệ trong hôm nay, ngày mai tới lắp là vừa, thuận tiện đón mèo qua luôn."
Hôm nay Cố Tạ nói nhiều hơn hẳn, anh hành động rất mạnh mẽ, nói xong đã nhắn tin cho trợ lý.
"Họ nói rằng còn có thể khắc tên của nó trên ổ mèo và bảng điều khiển mèo, mèo nhà em tên là gì?"
Cố Thanh Trì:...
"Tên là Tiểu Ly Hoa."
"Có phải là ly trong hoa ly* không?"
"Vâng, là mèo Ly Hoa (mèo mướp)"
Hai người Cố Tạ và Cố Thanh Trì đặt tên phế như nhau, hai mặt nhìn nhau.
Cố Tạ tuy rằng cảm thấy có chút dư thừa nhưng vẫn hỏi.
"Là giống mèo ly hoa (mèo mướp) đó hả?"
Quả nhiên nhận được lời đáp lại khẳng định của Cố Thanh Trì.
*
Bữa trưa rất phong phú, bốn năm món ăn, một món canh cá, bánh mỡ hành đặt trên đĩa, vì Cố Thanh Trì, cả nhà mỗi người đều ăn thêm một bát cháo thịt nhỏ.
Cố gia lúc ăn cơm không có nhiều quy củ, có thể nói chuyện, tán gẫu gì cũng được, Cố phu nhân biết Cố Thanh Trì nuôi mèo, cực kỳ vui vẻ.
"A, vậy chiều nay bảo Cố Tạ đi đón về, nuôi ở chỗ người khác làm phiền người ta lắm."
Ba Cố cũng không biểu tình, gật gật đầu theo.
"Đúng vậy, không nên làm phiền người ta."
Cố Thanh Trì ngoan ngoãn đáp một tiếng.
"Vâng ạ"
Cố phu nhân ở dưới gầm bàn đá ba Cố một cước, quay đầu bất mãn nói.
"Đó nhất định là bạn bè của bé ngoan, bạn bè giúp đỡ nhau thì có sao đâu? "
Cố phu nhân thay đũa gắp chung, gắp thức ăn cho Cố Thanh Trì.
"Bé ngoan ăn nhiều cà tím này một chút, mẹ đặc biệt làm cho con, buổi chiều để cho anh trai đi đón mèo, thuận tiện cảm ơn bạn của con luôn"
Cố Thanh Trì không tự mình gắp thức ăn, vẫn yên lặng ăn cơm, lúc này ngẩng đầu nhìn Cố Tạ, chần chờ nói.
"Có phiền anh hay không ạ?"
"Anh, anh không tới công ty sao?"
Trong trí nhớ của Cố Thanh Trì, Cố Tạ vẫn rất bận rộn, ngoại trừ buổi tối và cuối tuần, hầu như đều ở công ty.
Cố Tạ trong đầu đều là tiếng gọi anh vừa rồi của Cố Thanh Trì, hoàn toàn quên mất lịch trình ba trang trợ lý vừa gửi tới.
Anh kiên định nói.
"Không, hôm nay công ty không có chuyện gì, vừa mới hoàn thành một hạng mục, mấy ngày nay rất nhàn rỗi. "
Ba Cố đột nhiên gắp cho Cố Thanh Trì một cái miếng cà tím.
Cố Thanh Trì vùi đầu ăn cơm, cũng rất nể mặt ăn cà tím trong bát.
"Cảm ơn ba."
Trên mặt ba Cố không gợn sóng gì, khẽ gật đầu.
Chỉ là qua mấy ngày sau, nhân viên Cố thị vui vẻ phát hiện, tiền thưởng tháng này tăng gấp đôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.