Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ
Chương 94
Hữu Điểm Khốn
11/07/2024
Ban nhạc ngừng chơi, mọi người trong hội trường nhìn qua, yên lặng như thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Cố phu nhân ôm chặt lấy Cố Thanh Trì, vẻ mặt khẩn trương, âu phục sau lưng Cố Thanh Trì bị ôm chặt nhăn nhúm lại, chỉ cần nhìn đã biết dùng bao nhiêu lực, Cố Thanh Trì như thể chuyện không liên quan đến mình, thân thể theo động tác của Cố phu nhân lay động vài cái, trừ chuyện đó ra thì không có phản ứng gì khác.
Cậu nghiêng đầu, dấu tay đỏ trên khuôn mặt cậu, hằn trên làn da nhợt nhạt, nhìn đẹp tới giật mình, cậu trông cũng không ngạc nhiên, cũng không tức giận, dường như chuyện xảy ra không quan trọng.
Cố phu nhân ôm lấy cậu, tầm mắt đảo qua mỗi người ở đây, nước mắt còn rơi xuống nhưng ánh mắt lại hung ác.
Khiến cho mấy người muốn tiến lên đều lui về phía sau vài bước.
Ba Cố và Cố Tạ đều biết Cố Thanh Trì, Cố phu nhân đu idol oanh oanh liệt liệt, thậm chí còn mua cả một công ty giải trí, tư liệu của Cố Thanh Trì cũng đã đặt ở trên bàn làm việc của ba Cố, thoạt nhìn ngoại trừ ngoại hình quá mức xuất chúng thì tựa hồ cũng không có chỗ nào đặc biệt lắm.
Bác sĩ phân tích, Cố phu nhân chú ý Cố Thanh Trì như vậy, hẳn là có sự đồng cảm trong tiềm thức, Cố phu nhân thủy chung vẫn tồn tại tâm lý áy náy đối với đứa nhỏ thứ hai chết non, khi bà tiếp tục đầu tư tình cảm với Cố Thanh Trì, tâm lý áy náy cũng sẽ được thỏa mãn.
Cho nên ba Cố cùng Cố Tạ vẫn luôn tỏ vẻ ủng hộ hành vi đu idol của Cố phu nhân.
Nhưng không nghĩ tới Cố phu nhân tâm trạng vốn luôn ổn định lại đột nhiên bộc phát.
Cố phu nhân đã lâu không có như vậy.
Cố Tạ đơn giản nhìn Cố Thanh Trì biểu đạt sự áy náy, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Cố phu nhân, lập tức toàn bộ chú ý đều tập trung vào Cố phu nhân.
Ba Cố đi lấy giày Cố phu nhân lại, chậm rãi tới gần, lúc Cố phu nhân phát bệnh không cho người khác tới gần, nhưng nếu chậm rãi dỗ dành vẫn sẽ tỉnh táo lại, ông ngồi xổm xuống, mang giày cao gót cho Cố phu nhân, không nhanh không chậm sửa sang lại váy cho Cố phu nhân một chút.
"Em xem, không đẹp nữa rồi."
Dáng người ông cao lớn, quỳ một gối mang giày cho Cố phu nhân cũng có vẻ áp bách cực kỳ, thoáng ngẩng đầu là có thể nhìn thấy Cố phu nhân, Cố phu nhân không thấp, vóc người cao 1m65, hơn nữa đi giày cao gót, nhìn như thế nào cũng không thể nói là nhỏ nhắn.
Ông chậm rãi vươn tay, duy trì ở một khoảng cách khiến Cố phu nhân an tâm.
"Chúng ta hãy về nhà thôi."
"Mang theo bé ngoan cùng nhau trở về sao? "
Lúc này Cố Thanh Trì mới hơi hơi nhấc mắt lên, phản ứng một chút, ánh đèn trong đại sảnh chiếu tới đồng tử cậu đặc biệt xinh đẹp, sóng mắt lưu chuyển ánh vàng rực rỡ.
Khi còn bé, mẹ thích gọi cậu là bé ngoan, nghe nói là bởi vì lúc còn ở trong bụng quá nghe lời, không để cho mẹ phải lo lắng chút nào, cho nên gọi là bé ngoan.
Cậu vươn tay, rất dễ dàng ôm Cố phu nhân, ngược lại Cố phu nhân thuận thế rất tự nhiên liền bám lấy cánh tay Cố Thanh Trì.
Bà cẩn thận quan sát mặt Cố Thanh Trì, muốn đụng nhưng không dám đụng, bộ dáng đau lòng, hoảng hốt nói đi nói lại.
"Bé ngoan của mẹ có đau không? Tất cả đều là mẹ không tốt, mẹ không trông con thật tốt, bé ngoan đã về bên cạnh mẹ rồi, đừng bỏ chạy nữa. "
Ba Cố thật lâu không nói chuyện, ông đương nhiên biết bé ngoan là ai, đây là vết thương chôn sâu trong lòng ông, nhớ tới một lần là đau một lần.
Lúc Cố phu nhân mang thai lần thứ hai, sự nghiệp của ông chính là thời điểm mở rộng sản nghiệp, ở nước ngoài không đi được, không thể ở bên cạnh Cố phu nhân, vừa lúc quan hệ với gia đình cũng hòa hoãn.
Bác sĩ cũng nói rất an toàn, cho nên để Cố phu nhân ở lại nhà cũ dưỡng thai, Cố phu nhân cũng nói rất tốt, cái gì cũng có, chỉ là buồn bực một chút, hết thảy đều rất tốt.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thiên Tài Tiên Đạo
2. Sụp Đổ Hình Tượng
3. Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà
4. Bí Mật Tân Hôn
=====================================
Ngày Cố phu nhân sinh con, ông đáp máy bay trở về, trên đường vừa kích động vừa lo lắng, kích động chính mình lại một lần nữa sắp làm ba, sợ Cố phu nhân sợ hãi, bà sợ đau như vậy, sau khi sinh Cố Tạ vẫn nói không bao giờ có con nữa, nhưng lần thứ hai mang thai, bà vẫn do dự.
Nhưng khi ba Cố xuống máy bay, vừa mới khởi động xe, liền phát hiện trong điện thoại di động của mình tràn vào tất cả đều là cuộc gọi nhỡ và các loại tin nhắn, tất cả đều là một tin nhắn —— người lớn an toàn, đứa nhỏ không còn.
Ông trở về chỉ thấy Cố phu nhân suy yếu tái nhợt trên giường bệnh, cái gì cũng không quan tâm.
Có thể là do vội vàng chăm sóc an ủi Cố phu nhân bị mất đứa bé bi thương khóc cả ngày, cũng có thể là ba Cố không giống Cố phu nhân, không giống với khi đó mang thai Cố Tạ, ông vẫn làm bạn với Cố phu nhân, từ lúc sinh mệnh nhỏ kia bé xíu đến lúc trưởng thành, cho nên đột nhiên mất đi cũng không có cảm giác thực tế gì, khi đó ông chỉ cảm thấy nói không nên lời, cảm giác rất vi diệu, nhưng tuyệt đối không tính là tốt đẹp được.
Nhưng thời gian trôi qua từng ngày, ông càng ngày càng thường xuyên nhớ tới đứa nhỏ chết non kia, hơn nữa vào đêm khuya, ông sẽ tưởng tượng đứa nhỏ kia là sau khi sinh ra hay là còn chưa sinh đã chết, thân thể nho nhỏ, bị quấn trong chăn, có thể có phải rất lạnh hay không, người vận chuyển đứa bé có thể rất thô lỗ hay không, đứa bé nhỏ như vậy, ngay cả trong lòng ba mẹ cũng chưa từng ở, sẽ một mình ở nơi lạnh lẽo như nào.
Chuyện của đứa nhỏ lúc ấy là Cố lão phu nhân xử lý, đợi đến khi ông chân chính ý thức được mình đã mất đi cái gì, kỷ niệm duy nhất có thể lưu lại với ông chính là bia mộ kia.
......
Cố phu nhân nhìn Cố Thanh Trì, bà đã miêu tả đường nét cố Thanh Trì nhiều lần.
Bà cẩn thận chạm vào khóe mắt cậu.
Cố Thanh Trì theo động tác của bà, chậm rãi chớp chớp mắt một cái, giống như con bướm lay động cánh chim một chút, cậu nhìn chăm chú vào ánh mắt Cố phu nhân, nhẹ giọng nói.
"Không đau lắm."
Trong lòng cậu lại bổ sung thêm một chữ, mẹ.
Động tĩnh phía dưới quá lớn, Cố lão phu nhân trên lầu cũng xuống.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Làm ầm ĩ cái gì thế"
Người phụ nữ vừa mới bị Cố phu nhân đẩy ngã liền đứng ở bên cạnh bà, nhỏ giọng nói.
"Con đang dạy con nhà con thì chị dâu lại mắc bệnh."
Cố lão phu nhân trừng bà ta một cái.
"Cô dạy con mà sẽ không nhìn chỗ này là chỗ nào sao? "
Bát nháo thành như vậy, lão phu nhân cũng khó mà không nổi giận, lại nói.
"Cậu cả, cậu mau dẫn về đi, ở đây lôi lôi kéo kéo con trai em cậu là sao đây?"
Người phụ nữ kia xen vào.
"Không được đâu, không muốn, bằng không để cho thằng bé trở về với họ trước là được rồi. "
Cố lão phu nhân cố chấp dị thường, không muốn Cố phu nhân cùng Cố Thanh Trì tiếp xúc nhiều, cho dù là bình thường cụ căn bản không thèm để ý Cố Thanh Trì làm cái gì, lúc này cũng không buông lỏng, có lẽ là ba Cố lớn lên không nghe lời, lúc ấy bởi vì kết hôn còn bỏ nhà đi bụi, cụ không thích ba Cố, mở miệng còn có hơi hung hăng.
"Nhà nó không có người sao?" Nhà ai người đấy quản, liên quan đến đứa nhỏ này là chuyện gì. "
Lúc Cố Tạ thấy Cố lão phu nhân vừa mới đi xuống, liền ở bên tai Ba Cố nhỏ giọng nói.
"Cố Thanh Trì, hẳn là đứa nhỏ nhà chú út kia, chú út năm đó nghe nói có con mới kết hôn."
Nhà bọn họ với nhà cũ đã thật lâu không có liên lạc gì, Cố Tạ có đôi khi còn có thể vì Cố Thành thu thập cục diện rối rắm, ngày lễ tết tặng quà cho các nhà, so với ba Cố thì ngược lại, cậu ấy càng biết nắm bắt tình hình hơn một chút, cũng nghe nói qua đứa nhỏ kia, lúc trước nói với bên ngoài là hai người ruột thịt, cái này chỉ có thể lừa gạt người ngoài, kỳ thật không biết là người phụ nữ nào sinh ra rồi ôm về.
Cố Thành thích chơi bời, cưới cũng là người thích chơi bời, hai vợ chồng đều không nuôi con tốt, Cố lão phu nhân lớn tuổi, cũng không thích quản, chỉ cảm thấy đứa con bà có nối dõi là được.
Cố Thành tiếp theo lại có hơi chần chờ nói.
"Có lẽ có chút giống ba chăng?"
Cố Tạ rõ ràng không có chút tự tin gì, nhưng không giải thích, cậu ta thật sự không rõ, vì sao Cố phu nhân lại nhận định Cố Thanh Trì như thế.
Ba Cố không nói gì.
Nghe Cố lão phu nhân nói, Cố phu nhân rõ ràng cũng nôn nóng, bà lôi kéo Cố Thanh Trì lảo đảo muốn đi ra ngoài.
"Tôi không nói với mọi người, không nói chuyện với mọi người nữa, đây là của con, con của con, mọi người đều giải tán đi. "
Cố lão phu nhân nghe xong lời này liền thay đổi sắc mặt, sắc mặt tái mét, cuối cùng vẫn không nói gì.
Cố Thanh Trì ngoan ngoãn đi theo Cố phu nhân, cuối cùng theo thói quen đi nhanh vài bước, thoáng giơ cánh tay lên, để Cố phu nhân mang giày cao gót có thể có chỗ bám vào.
Đợi đến khi Cố Tạ đi theo ba Cố đi ra ngoài, Cố phu nhân đã cấp bách đẩy Cố Thanh Trì lên xe nhà mình, nhìn thấy người phía sau đuổi theo cũng sắp dậm chân.
Cố Thanh Trì ngồi ở ghế sau, từ bên trong thò tay ra, nắm tay bà, lúc này bà mới an tĩnh lại.
Cố Thanh Trì vẫn cùng bà về nhà, ở nhà Cố giâ đã có mấy bác sĩ chờ, bởi vì Cố Thanh Trì ở đây, Cố phu nhân rất phối hợp uống thuốc, lúc nằm trên sô pha ngủ còn nắm tay Cố Thanh Trì.
Cậu hao phí chút sức lực rút tay mình ra khỏi ngực Cố phu nhân, ba Cố cùng Cố Tạ lập tức tiến lên kiểm tra thân thể Cố phu nhân, dì Vương ở một bên lo lắng nhìn, ngay cả Tiểu Uông nằm sấp trên thảm cũng ngẩng đầu nhìn lại.
Cố Thanh Trì lễ phép cáo từ, cậu nên về nhà.
Hết thảy đều rất bình thường, không bình thường là lúc khi cậu đi qua cầu vượt, nhìn xe cộ phía dưới qua lại, bên cạnh còn có người vội vàng đi ngang qua, đang cùng bạn bè nói chuyện hôm nay —— sáng nay có người nhảy lầu ở đây, cậu nhìn thật lâu thật lâu, lâu đến khi trời tối hẳn, xe đều bật đèn xe, trên đường cao tốc một mảnh đầy màu sắc, cuối cùng cậu vẫn nghĩ, cậu muốn trở về cho mèo ăn.
***
Tao ckam cảm với bộ này quá
Cố phu nhân ôm chặt lấy Cố Thanh Trì, vẻ mặt khẩn trương, âu phục sau lưng Cố Thanh Trì bị ôm chặt nhăn nhúm lại, chỉ cần nhìn đã biết dùng bao nhiêu lực, Cố Thanh Trì như thể chuyện không liên quan đến mình, thân thể theo động tác của Cố phu nhân lay động vài cái, trừ chuyện đó ra thì không có phản ứng gì khác.
Cậu nghiêng đầu, dấu tay đỏ trên khuôn mặt cậu, hằn trên làn da nhợt nhạt, nhìn đẹp tới giật mình, cậu trông cũng không ngạc nhiên, cũng không tức giận, dường như chuyện xảy ra không quan trọng.
Cố phu nhân ôm lấy cậu, tầm mắt đảo qua mỗi người ở đây, nước mắt còn rơi xuống nhưng ánh mắt lại hung ác.
Khiến cho mấy người muốn tiến lên đều lui về phía sau vài bước.
Ba Cố và Cố Tạ đều biết Cố Thanh Trì, Cố phu nhân đu idol oanh oanh liệt liệt, thậm chí còn mua cả một công ty giải trí, tư liệu của Cố Thanh Trì cũng đã đặt ở trên bàn làm việc của ba Cố, thoạt nhìn ngoại trừ ngoại hình quá mức xuất chúng thì tựa hồ cũng không có chỗ nào đặc biệt lắm.
Bác sĩ phân tích, Cố phu nhân chú ý Cố Thanh Trì như vậy, hẳn là có sự đồng cảm trong tiềm thức, Cố phu nhân thủy chung vẫn tồn tại tâm lý áy náy đối với đứa nhỏ thứ hai chết non, khi bà tiếp tục đầu tư tình cảm với Cố Thanh Trì, tâm lý áy náy cũng sẽ được thỏa mãn.
Cho nên ba Cố cùng Cố Tạ vẫn luôn tỏ vẻ ủng hộ hành vi đu idol của Cố phu nhân.
Nhưng không nghĩ tới Cố phu nhân tâm trạng vốn luôn ổn định lại đột nhiên bộc phát.
Cố phu nhân đã lâu không có như vậy.
Cố Tạ đơn giản nhìn Cố Thanh Trì biểu đạt sự áy náy, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Cố phu nhân, lập tức toàn bộ chú ý đều tập trung vào Cố phu nhân.
Ba Cố đi lấy giày Cố phu nhân lại, chậm rãi tới gần, lúc Cố phu nhân phát bệnh không cho người khác tới gần, nhưng nếu chậm rãi dỗ dành vẫn sẽ tỉnh táo lại, ông ngồi xổm xuống, mang giày cao gót cho Cố phu nhân, không nhanh không chậm sửa sang lại váy cho Cố phu nhân một chút.
"Em xem, không đẹp nữa rồi."
Dáng người ông cao lớn, quỳ một gối mang giày cho Cố phu nhân cũng có vẻ áp bách cực kỳ, thoáng ngẩng đầu là có thể nhìn thấy Cố phu nhân, Cố phu nhân không thấp, vóc người cao 1m65, hơn nữa đi giày cao gót, nhìn như thế nào cũng không thể nói là nhỏ nhắn.
Ông chậm rãi vươn tay, duy trì ở một khoảng cách khiến Cố phu nhân an tâm.
"Chúng ta hãy về nhà thôi."
"Mang theo bé ngoan cùng nhau trở về sao? "
Lúc này Cố Thanh Trì mới hơi hơi nhấc mắt lên, phản ứng một chút, ánh đèn trong đại sảnh chiếu tới đồng tử cậu đặc biệt xinh đẹp, sóng mắt lưu chuyển ánh vàng rực rỡ.
Khi còn bé, mẹ thích gọi cậu là bé ngoan, nghe nói là bởi vì lúc còn ở trong bụng quá nghe lời, không để cho mẹ phải lo lắng chút nào, cho nên gọi là bé ngoan.
Cậu vươn tay, rất dễ dàng ôm Cố phu nhân, ngược lại Cố phu nhân thuận thế rất tự nhiên liền bám lấy cánh tay Cố Thanh Trì.
Bà cẩn thận quan sát mặt Cố Thanh Trì, muốn đụng nhưng không dám đụng, bộ dáng đau lòng, hoảng hốt nói đi nói lại.
"Bé ngoan của mẹ có đau không? Tất cả đều là mẹ không tốt, mẹ không trông con thật tốt, bé ngoan đã về bên cạnh mẹ rồi, đừng bỏ chạy nữa. "
Ba Cố thật lâu không nói chuyện, ông đương nhiên biết bé ngoan là ai, đây là vết thương chôn sâu trong lòng ông, nhớ tới một lần là đau một lần.
Lúc Cố phu nhân mang thai lần thứ hai, sự nghiệp của ông chính là thời điểm mở rộng sản nghiệp, ở nước ngoài không đi được, không thể ở bên cạnh Cố phu nhân, vừa lúc quan hệ với gia đình cũng hòa hoãn.
Bác sĩ cũng nói rất an toàn, cho nên để Cố phu nhân ở lại nhà cũ dưỡng thai, Cố phu nhân cũng nói rất tốt, cái gì cũng có, chỉ là buồn bực một chút, hết thảy đều rất tốt.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thiên Tài Tiên Đạo
2. Sụp Đổ Hình Tượng
3. Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà
4. Bí Mật Tân Hôn
=====================================
Ngày Cố phu nhân sinh con, ông đáp máy bay trở về, trên đường vừa kích động vừa lo lắng, kích động chính mình lại một lần nữa sắp làm ba, sợ Cố phu nhân sợ hãi, bà sợ đau như vậy, sau khi sinh Cố Tạ vẫn nói không bao giờ có con nữa, nhưng lần thứ hai mang thai, bà vẫn do dự.
Nhưng khi ba Cố xuống máy bay, vừa mới khởi động xe, liền phát hiện trong điện thoại di động của mình tràn vào tất cả đều là cuộc gọi nhỡ và các loại tin nhắn, tất cả đều là một tin nhắn —— người lớn an toàn, đứa nhỏ không còn.
Ông trở về chỉ thấy Cố phu nhân suy yếu tái nhợt trên giường bệnh, cái gì cũng không quan tâm.
Có thể là do vội vàng chăm sóc an ủi Cố phu nhân bị mất đứa bé bi thương khóc cả ngày, cũng có thể là ba Cố không giống Cố phu nhân, không giống với khi đó mang thai Cố Tạ, ông vẫn làm bạn với Cố phu nhân, từ lúc sinh mệnh nhỏ kia bé xíu đến lúc trưởng thành, cho nên đột nhiên mất đi cũng không có cảm giác thực tế gì, khi đó ông chỉ cảm thấy nói không nên lời, cảm giác rất vi diệu, nhưng tuyệt đối không tính là tốt đẹp được.
Nhưng thời gian trôi qua từng ngày, ông càng ngày càng thường xuyên nhớ tới đứa nhỏ chết non kia, hơn nữa vào đêm khuya, ông sẽ tưởng tượng đứa nhỏ kia là sau khi sinh ra hay là còn chưa sinh đã chết, thân thể nho nhỏ, bị quấn trong chăn, có thể có phải rất lạnh hay không, người vận chuyển đứa bé có thể rất thô lỗ hay không, đứa bé nhỏ như vậy, ngay cả trong lòng ba mẹ cũng chưa từng ở, sẽ một mình ở nơi lạnh lẽo như nào.
Chuyện của đứa nhỏ lúc ấy là Cố lão phu nhân xử lý, đợi đến khi ông chân chính ý thức được mình đã mất đi cái gì, kỷ niệm duy nhất có thể lưu lại với ông chính là bia mộ kia.
......
Cố phu nhân nhìn Cố Thanh Trì, bà đã miêu tả đường nét cố Thanh Trì nhiều lần.
Bà cẩn thận chạm vào khóe mắt cậu.
Cố Thanh Trì theo động tác của bà, chậm rãi chớp chớp mắt một cái, giống như con bướm lay động cánh chim một chút, cậu nhìn chăm chú vào ánh mắt Cố phu nhân, nhẹ giọng nói.
"Không đau lắm."
Trong lòng cậu lại bổ sung thêm một chữ, mẹ.
Động tĩnh phía dưới quá lớn, Cố lão phu nhân trên lầu cũng xuống.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Làm ầm ĩ cái gì thế"
Người phụ nữ vừa mới bị Cố phu nhân đẩy ngã liền đứng ở bên cạnh bà, nhỏ giọng nói.
"Con đang dạy con nhà con thì chị dâu lại mắc bệnh."
Cố lão phu nhân trừng bà ta một cái.
"Cô dạy con mà sẽ không nhìn chỗ này là chỗ nào sao? "
Bát nháo thành như vậy, lão phu nhân cũng khó mà không nổi giận, lại nói.
"Cậu cả, cậu mau dẫn về đi, ở đây lôi lôi kéo kéo con trai em cậu là sao đây?"
Người phụ nữ kia xen vào.
"Không được đâu, không muốn, bằng không để cho thằng bé trở về với họ trước là được rồi. "
Cố lão phu nhân cố chấp dị thường, không muốn Cố phu nhân cùng Cố Thanh Trì tiếp xúc nhiều, cho dù là bình thường cụ căn bản không thèm để ý Cố Thanh Trì làm cái gì, lúc này cũng không buông lỏng, có lẽ là ba Cố lớn lên không nghe lời, lúc ấy bởi vì kết hôn còn bỏ nhà đi bụi, cụ không thích ba Cố, mở miệng còn có hơi hung hăng.
"Nhà nó không có người sao?" Nhà ai người đấy quản, liên quan đến đứa nhỏ này là chuyện gì. "
Lúc Cố Tạ thấy Cố lão phu nhân vừa mới đi xuống, liền ở bên tai Ba Cố nhỏ giọng nói.
"Cố Thanh Trì, hẳn là đứa nhỏ nhà chú út kia, chú út năm đó nghe nói có con mới kết hôn."
Nhà bọn họ với nhà cũ đã thật lâu không có liên lạc gì, Cố Tạ có đôi khi còn có thể vì Cố Thành thu thập cục diện rối rắm, ngày lễ tết tặng quà cho các nhà, so với ba Cố thì ngược lại, cậu ấy càng biết nắm bắt tình hình hơn một chút, cũng nghe nói qua đứa nhỏ kia, lúc trước nói với bên ngoài là hai người ruột thịt, cái này chỉ có thể lừa gạt người ngoài, kỳ thật không biết là người phụ nữ nào sinh ra rồi ôm về.
Cố Thành thích chơi bời, cưới cũng là người thích chơi bời, hai vợ chồng đều không nuôi con tốt, Cố lão phu nhân lớn tuổi, cũng không thích quản, chỉ cảm thấy đứa con bà có nối dõi là được.
Cố Thành tiếp theo lại có hơi chần chờ nói.
"Có lẽ có chút giống ba chăng?"
Cố Tạ rõ ràng không có chút tự tin gì, nhưng không giải thích, cậu ta thật sự không rõ, vì sao Cố phu nhân lại nhận định Cố Thanh Trì như thế.
Ba Cố không nói gì.
Nghe Cố lão phu nhân nói, Cố phu nhân rõ ràng cũng nôn nóng, bà lôi kéo Cố Thanh Trì lảo đảo muốn đi ra ngoài.
"Tôi không nói với mọi người, không nói chuyện với mọi người nữa, đây là của con, con của con, mọi người đều giải tán đi. "
Cố lão phu nhân nghe xong lời này liền thay đổi sắc mặt, sắc mặt tái mét, cuối cùng vẫn không nói gì.
Cố Thanh Trì ngoan ngoãn đi theo Cố phu nhân, cuối cùng theo thói quen đi nhanh vài bước, thoáng giơ cánh tay lên, để Cố phu nhân mang giày cao gót có thể có chỗ bám vào.
Đợi đến khi Cố Tạ đi theo ba Cố đi ra ngoài, Cố phu nhân đã cấp bách đẩy Cố Thanh Trì lên xe nhà mình, nhìn thấy người phía sau đuổi theo cũng sắp dậm chân.
Cố Thanh Trì ngồi ở ghế sau, từ bên trong thò tay ra, nắm tay bà, lúc này bà mới an tĩnh lại.
Cố Thanh Trì vẫn cùng bà về nhà, ở nhà Cố giâ đã có mấy bác sĩ chờ, bởi vì Cố Thanh Trì ở đây, Cố phu nhân rất phối hợp uống thuốc, lúc nằm trên sô pha ngủ còn nắm tay Cố Thanh Trì.
Cậu hao phí chút sức lực rút tay mình ra khỏi ngực Cố phu nhân, ba Cố cùng Cố Tạ lập tức tiến lên kiểm tra thân thể Cố phu nhân, dì Vương ở một bên lo lắng nhìn, ngay cả Tiểu Uông nằm sấp trên thảm cũng ngẩng đầu nhìn lại.
Cố Thanh Trì lễ phép cáo từ, cậu nên về nhà.
Hết thảy đều rất bình thường, không bình thường là lúc khi cậu đi qua cầu vượt, nhìn xe cộ phía dưới qua lại, bên cạnh còn có người vội vàng đi ngang qua, đang cùng bạn bè nói chuyện hôm nay —— sáng nay có người nhảy lầu ở đây, cậu nhìn thật lâu thật lâu, lâu đến khi trời tối hẳn, xe đều bật đèn xe, trên đường cao tốc một mảnh đầy màu sắc, cuối cùng cậu vẫn nghĩ, cậu muốn trở về cho mèo ăn.
***
Tao ckam cảm với bộ này quá
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.