Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ
Chương 21: Chụp hình
Hữu Điểm Khốn
22/05/2022
Lịch trình của Cố Thanh Trì rất trống, trống đến mức trừ hoạt động quay
phim đại diện thương hiệu thì không có hoạt động nào khác.
Nhưng trên thực tế Diệp Lý nhận được không ít lời mời hợp tác.
Anh thậm chí còn không thèm lật xem một nửa trong số đó.
Một nửa số lời mời còn lại, nếu là Diệp Lí trước đây, có thể anh sẽ miễn cưỡng mà xem một chút.
Nhưng bây giờ thì khác.
Ngay cả đại diện thương hiệu cho hãng X Diệp Lí cũng phải suy nghĩ trong chốc lát rồi mới đưa ra quyết định kế tiếp.Hãng X rất nổi tiếng, theo xu hướng từ trung cấp đến cao cấp, từ người đại diện chính đến người mẫu đều phải là những nghệ sĩ có tên tuổi, nổi tiếng, có trình độ.
Nhưng lần này phá lệ mà chọn Cố Thanh Trì vì hình ảnh của cậu trong gameshow quá xuất sắc, điều này trực tiếp làm tăng doanh thu cho loạt trang phục này lên vài phần trăm, đặc biệt là bộ cậu mặc, hiện tại đã hết hàng.
Cố Thanh Trì thì khác.
Cậu ấy đẹp như những ngôi sao trên bầu trời, chỉ có thể lặng lẽ ngắm nhìn.
Cậu là một phép lạ vô song trên thế gian, là đỉnh cao của vẻ đẹp, là mục tiêu cuối cùng mà giới nghệ sĩ theo đuổi.
Sắc đẹp là tài nguyên quý hiếm, đặt cậu trên đài cao, khiến người ta cảm giác chỉ cần liếc mắt nhìn cậu một cái thì sẽ là khinh thường cậu.
Đói khát doanh tiêu (*) hay còn gọi là Marketing Bỏ Đói, Diệp Lý cuối cùng cũng xác định được bước đi tiếp theo, tuy là một chiêu trò tệ hại nhưng lại cực kì hiệu quả.
(*) Marketing bỏ đói là một chiến lược marketing đặc biệt tập trung vào cảm xúc của con người. Marketing bỏ đói là một chiến lược tâm lý tập trung vào mong muốn của người tiêu dùng, khiến họ đói do đó có mong muốn mạnh mẽ để mua sản phẩm mà người khác cũng muốn mua. Bằng cách kíƈɦ ŧɦíƈɦ tâm lý, chiến lược này đưa mọi người rơi vào bẫy cảm xúc thay vì đưa ra quyết định hợp lý, nhờ vào thúc đẩy sự khan hiếm của sản phẩm. Chiến lược marketing này thúc đẩy sự quan tâm của mọi người, và thông qua truyền miệng giúp doanh nghiệp có nhiều khách hàng tiềm năng hơn.
Nhất là khi người cần quảng bá là một người như Cố Thanh Trì, dù họ là ai, chỉ cần họ nhìn thấy một chút là họ sẽ muốn nhiều hơn nữa.
Chỉ cần nhìn số lượng fan cuồng trên Weibo là biết.
Tuy bây giờ Thanh Trì chưa chính thức ra mắt, chỉ có một bài đăng tẻ nhạt trên weibo, thậm chí còn chả có ảnh nhưng lượng người theo dõi đã gần nửa triệu người, không có trộn lẫn thủy quân (*).
(*) Thủy quân: một nhóm người được mua chuộc sử dụng tài khoản trên Internet để nâng/dìm nghệ sĩ, tác phẩm (có thể là gian lận số liệu bằng cách mua like, mua người theo dõi hoặc “làm ngập” các diễn đàn bằng những bình luận giả nhằm bôi nhọ nghệ sĩ)
Hôm nay chính là ngày bấm máy, Diệp Lý đã sẵn sàng theo dõi toàn bộ quá trình.
Xe van Nanny rất lớn, ngoại trừ tài xế phía trước ra chỉ có ba người ngồi, Diệp Lý, Cố Thanh Trì và một cô gái.
Diệp Lý giới thiệu ngắn gọn hai bên.
"Đây là trợ lý của tôi, Trương Khả, sau này tôi sẽ không đi theo cậu, , nếu có chuyện gì bên ngoài thì có thể nói với cô ấy."
"Cố Thanh Trì, em có thể gọi cậu ấy là anh Cố, tính tình hơi nhàm chán và không thích nói chuyện, giúp anh chăm sóc cậu ấy nhiều hơn một chút."
Trương Khả buộc tóc đuôi ngựa, má có má lúm đồng tiền, trông rất có năng lực.
"E , chào anh Cố, anh có thể gọi em là Tiểu Khả."
Cố Thanh Trì gật đầu.
"Xin chào."
Phòng chụp ảnh nằm ở trong trụ sở của công ty X, xe trực tiếp chạy thẳng đến cửa, ở của có một thanh niên vừa nhìn thấy liền vẫy tay chào.
Xe dừng lại, Tiểu Khả đi xuống trước, Cố Thanh Trì muốn theo xuống xe thì bị Diệp Lý kéo lại.
“ Cậu có thể đi xuống sau khi Tiểu Khả đã xác nhận tình hình. Tuy cậu chưa có nhiều người hâm mộ, độ nổi tiếng (*) chưa cao, cũng sẽ không có người chắn đường, hay nhiều người biết đến cậu nhưng từ giờ cậu phải làm quen với cuộc sống kiểu này.”
(*) Độ nổi tiếng (quốc dân độ) - Quốc dân độ: độ nhận diện với công chúng trong một đất nước. Ví dụ như nữ diễn viên Triệu Vy nhờ vai diễn Tiểu Yến Tử trong phim Hoàn Châu Cách Cách mà được người người nhà nhà nhớ mặt biết tên, cho nên được xếp vào nhóm minh tinh có quốc dân độ cao.
Tuy rằng fan trên weibo vẫn tăng đều nhưng đều là ảo, Cố Thanh Trì tuy rằng đã có siêu thoại(*) của mình, nhưng dù sao cũng không ra mắt, cũng không có tác phẩm gì, một làn sóng fan nhan khống cũng không biết từ đâu ra thế nên người nhận ra cậu cũng không là bao.
(*)Siêu thoại: những bài viết trong một group mạng xã hội nói về các nhân vật nổi tiếng, có tính đề tài và độ thảo luận cao, hấp nhẫn nhiều người tham gia “hóng”.
Nhưng Cố Thanh Trì sớm muộn gì cũng sẽ có được một lượng fan thực sự hùng hậu.
Nếu có người nói bây giờ nên làm quen với chuyện đó đi, dù sao sau này cậu cũng sẽ rất nổi tiếng, Diệp Lý sẽ cảm thấy hắn tự mình đa tình, nhưng đặt lên người Cố Thanh Trì anh liền cảm thấy hết thảy đều là chuyện đương nhiên, anh ta đã nắm một viên ngọc sáng trong lòng bàn tay, chỉ đợi một lúc nào đó mở lòng bàn tay cho cả thế giới chiêm ngưỡng.
Một lát sau Tiểu Khả lại đi lên.
"Không được rồi, gặp một số trục trặc, đèn bên trong bị hỏng một đoạn, nghe nói là vấn đề đường dây, trong chốc lát không thể sửa được."
Diệp Lý rất cổ hủ.
"Bên kia nói ?"
"Bây giờ có hai lựa chọn, một là chúng ta trở về, lần sau lại đến, bọn họ bồi thường tổn thất, hai là đi thuê studio bên ngoài, tự chuẩn bị đạo cụ và bối cảnh, họ chỉ cần đến chụp, em đã thăm dò trước rồi,nhiếp ảnh lần này rất có tiếng tăm, ảnh cho ra rất đẹp, lần này bọn họ rất vất vả mới mời được, lần sau có thể sẽ bị hoãn."
Diệp Lý không hề suy nghĩ.
"Nói với bọn họ chũng ta sẽ hợp tác, ngay lần này chụp cho xong."
Lịch đặt trước của studio tốt bên ngoài đã kéo dài đến tận tháng sau, cho dù công ty X tài đại khí thô (*) thuê người xếp hàng đặt lịch nhưng vẫn phải chờ người bên trong thuê studio chụp xong mới có thể bắt đầu.
Tài đại khí thô(财大气粗): Giàu có hào sảng (tài sản giàu có, phong thái bất phàm)
Hai chiếc xe đầy đạo cụ và quần áo cộng thêm một chiếc xe van Nanny của Cố Thanh Trì, cộng thêm mười mấy người nhiếp ảnh gia đều chờ sẵn ở bên ngoài.
Sau khi thương lượng một lúc, nhân viên đi theo nhiếp ảnh gia bắt đầu di chuyển đạo cụ và quần áo, nhiếp ảnh gia cũng đi vào kiểm tra địa điểm và ánh sáng, đạo cụ muốn chuyển đi đâu cũng coi chừng, tranh thủ đợi lát nữa trống sân liền sẽ chuẩn bị sẵn sàng.
Tiểu Khả vừa đến nơi liền đi xuống, một lát sau liền chạy tới.
"Anh Cố anh Diệp, phòng bên trong rất cao cấp lại còn rất rộng và thoáng."
Diệp Lý ra hiệu cho Cố Thanh Trì đi xuống trước, lúc đi vào với Cố Thanh Trì quay đầu lại nhìn thấy Tiểu Khả đang cầm áo khoác từ trong xe.
Cô gái này vẫn đi theo Diệp Lý, tuy là trợ lý, nhưng trong công việc tiếp xúc với Diệp Lý rất nhiều.
Từ cái gì cũng không biết cho tới hiện tại, có thể nói do chính tay Diệp Lí dạy mà ra, biết tùy cơ ứng biến, bất kể ở đâu cũng dùng được.
Trong studio không có nhiều người, các công ty tốt hơn có studio riêng của họ, về cơ bản là các cửa hàng Taobao chụp sản phẩm hoặc chụp bìa tạp chí thanh xuân hạng 18.
Cố Thanh Trì bước vào, để không gây chú ý đến người khác thì Tiểu Khả đã mặc áo khoác và kéo mũ cho cậu.
Ba người ngồi trên ghế sofa trong một góc.
Trong phòng hơi lạnh nhưng Diệp Lí vẫn ổn, anh mặc âu phục, cơ bản không có cảm giác gì, nhưng Tiểu Khả lại mặc áo ngắn tay cùng quần jean.
Cố Thanh Trì cởϊ áσ khoác ra cho Tiểu Khả.
Tiểu Khả có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn nhận lấy.
Diệp Lý đang muốn đưa áo khoác của mình cho Cố Thanh Trì.
"Anh Diệp khoan hẵng cởi, mặc thế được , chờ em một lát."
Sau đó không biết đi đâu, loay hoay một hồi thì kiếm được một chiếc áo khoác quân đội, kiểu dáng hơi cũ và hơi bẩn nhưng cũng không dày lắm, phù hợp với nhiệt độ thế này.
Diệp Lý có chút ghét bỏ, tuy rằng không phê bình quần áo như những người nổi tiếng nhưng ở trong vòng tròn này đã lâu, mưa dầm thấm lâu nên đối với chuyện này cũng rất chú ý.
"Em lấy từ đâu ra vậy, không sạch sẽ lắm, có thể mặc được không?"
"Đây thật ra là cái mới, em cố tình làm cũ để ngụy trang quần áo, em sẽ mặc cái này để thay áo khoác cho anh Cố."
Diệp Lý có chút ghét bỏ nắm góc áo lên.
"Không phải em còn phải phối hợp với nhiếp ảnh gia bên kia sao, mặc cái này ổn không vậy?"
Cố Thanh trì không bận tâm về việc này, cậu không để ý nhiều về việc mình mặc gì miễn là có cái mặc là được.
"Đưa cho tôi, tôi thấy nó cũng ổn."
Tiểu Khả có chút chần chừ.
"Không ổn ..."
Mà Cố Thanh Trì đã lấy quần áo qua, hơn nữa còn rất hài lòng với áo khoác.
Cậu mặc cái đó vào thì dài đến bắp chân, ống tay áo dài chùm qua bàn tay, nếu không bẻ cổ áo thì nó có thể che nửa mặt.
Sô pha dựa vào tường, Cố Thanh Trì nằm ở góc tường, xắn tay áo lên, ngả người ra sau, chỉ thấy đôi chân dài lộ ra ngoài.
Diệp Lý mặc âu phục giày da ngồi ở một bên, bên cạnh có một Cố Thanh Trì xắn tay áo quân đội không nhìn thấy mặt.
Dù ở góc khuất nhưng cả hai vẫn gây chú ý.
Ai đó ngồi xuống bên cạnh anh, đội một chiếc mũ bóng chày.
“Chờ chụp hình à?”
Diệp Lí liếc nhìn chiếc mũ bóng chày, trông anh ta khá trẻ nhìn giống như tấm chiếu mới, có thể là sinh viên đang học hay mới tốt nghiệp gì đó.
"Ừm."
"Anh có phải là người mẫu không?"
Diệp Lý không muốn nói nhiều, thật sự không có gì để nói.
"Không phải."
Nhưng trên thực tế Diệp Lý nhận được không ít lời mời hợp tác.
Anh thậm chí còn không thèm lật xem một nửa trong số đó.
Một nửa số lời mời còn lại, nếu là Diệp Lí trước đây, có thể anh sẽ miễn cưỡng mà xem một chút.
Nhưng bây giờ thì khác.
Ngay cả đại diện thương hiệu cho hãng X Diệp Lí cũng phải suy nghĩ trong chốc lát rồi mới đưa ra quyết định kế tiếp.Hãng X rất nổi tiếng, theo xu hướng từ trung cấp đến cao cấp, từ người đại diện chính đến người mẫu đều phải là những nghệ sĩ có tên tuổi, nổi tiếng, có trình độ.
Nhưng lần này phá lệ mà chọn Cố Thanh Trì vì hình ảnh của cậu trong gameshow quá xuất sắc, điều này trực tiếp làm tăng doanh thu cho loạt trang phục này lên vài phần trăm, đặc biệt là bộ cậu mặc, hiện tại đã hết hàng.
Cố Thanh Trì thì khác.
Cậu ấy đẹp như những ngôi sao trên bầu trời, chỉ có thể lặng lẽ ngắm nhìn.
Cậu là một phép lạ vô song trên thế gian, là đỉnh cao của vẻ đẹp, là mục tiêu cuối cùng mà giới nghệ sĩ theo đuổi.
Sắc đẹp là tài nguyên quý hiếm, đặt cậu trên đài cao, khiến người ta cảm giác chỉ cần liếc mắt nhìn cậu một cái thì sẽ là khinh thường cậu.
Đói khát doanh tiêu (*) hay còn gọi là Marketing Bỏ Đói, Diệp Lý cuối cùng cũng xác định được bước đi tiếp theo, tuy là một chiêu trò tệ hại nhưng lại cực kì hiệu quả.
(*) Marketing bỏ đói là một chiến lược marketing đặc biệt tập trung vào cảm xúc của con người. Marketing bỏ đói là một chiến lược tâm lý tập trung vào mong muốn của người tiêu dùng, khiến họ đói do đó có mong muốn mạnh mẽ để mua sản phẩm mà người khác cũng muốn mua. Bằng cách kíƈɦ ŧɦíƈɦ tâm lý, chiến lược này đưa mọi người rơi vào bẫy cảm xúc thay vì đưa ra quyết định hợp lý, nhờ vào thúc đẩy sự khan hiếm của sản phẩm. Chiến lược marketing này thúc đẩy sự quan tâm của mọi người, và thông qua truyền miệng giúp doanh nghiệp có nhiều khách hàng tiềm năng hơn.
Nhất là khi người cần quảng bá là một người như Cố Thanh Trì, dù họ là ai, chỉ cần họ nhìn thấy một chút là họ sẽ muốn nhiều hơn nữa.
Chỉ cần nhìn số lượng fan cuồng trên Weibo là biết.
Tuy bây giờ Thanh Trì chưa chính thức ra mắt, chỉ có một bài đăng tẻ nhạt trên weibo, thậm chí còn chả có ảnh nhưng lượng người theo dõi đã gần nửa triệu người, không có trộn lẫn thủy quân (*).
(*) Thủy quân: một nhóm người được mua chuộc sử dụng tài khoản trên Internet để nâng/dìm nghệ sĩ, tác phẩm (có thể là gian lận số liệu bằng cách mua like, mua người theo dõi hoặc “làm ngập” các diễn đàn bằng những bình luận giả nhằm bôi nhọ nghệ sĩ)
Hôm nay chính là ngày bấm máy, Diệp Lý đã sẵn sàng theo dõi toàn bộ quá trình.
Xe van Nanny rất lớn, ngoại trừ tài xế phía trước ra chỉ có ba người ngồi, Diệp Lý, Cố Thanh Trì và một cô gái.
Diệp Lý giới thiệu ngắn gọn hai bên.
"Đây là trợ lý của tôi, Trương Khả, sau này tôi sẽ không đi theo cậu, , nếu có chuyện gì bên ngoài thì có thể nói với cô ấy."
"Cố Thanh Trì, em có thể gọi cậu ấy là anh Cố, tính tình hơi nhàm chán và không thích nói chuyện, giúp anh chăm sóc cậu ấy nhiều hơn một chút."
Trương Khả buộc tóc đuôi ngựa, má có má lúm đồng tiền, trông rất có năng lực.
"E , chào anh Cố, anh có thể gọi em là Tiểu Khả."
Cố Thanh Trì gật đầu.
"Xin chào."
Phòng chụp ảnh nằm ở trong trụ sở của công ty X, xe trực tiếp chạy thẳng đến cửa, ở của có một thanh niên vừa nhìn thấy liền vẫy tay chào.
Xe dừng lại, Tiểu Khả đi xuống trước, Cố Thanh Trì muốn theo xuống xe thì bị Diệp Lý kéo lại.
“ Cậu có thể đi xuống sau khi Tiểu Khả đã xác nhận tình hình. Tuy cậu chưa có nhiều người hâm mộ, độ nổi tiếng (*) chưa cao, cũng sẽ không có người chắn đường, hay nhiều người biết đến cậu nhưng từ giờ cậu phải làm quen với cuộc sống kiểu này.”
(*) Độ nổi tiếng (quốc dân độ) - Quốc dân độ: độ nhận diện với công chúng trong một đất nước. Ví dụ như nữ diễn viên Triệu Vy nhờ vai diễn Tiểu Yến Tử trong phim Hoàn Châu Cách Cách mà được người người nhà nhà nhớ mặt biết tên, cho nên được xếp vào nhóm minh tinh có quốc dân độ cao.
Tuy rằng fan trên weibo vẫn tăng đều nhưng đều là ảo, Cố Thanh Trì tuy rằng đã có siêu thoại(*) của mình, nhưng dù sao cũng không ra mắt, cũng không có tác phẩm gì, một làn sóng fan nhan khống cũng không biết từ đâu ra thế nên người nhận ra cậu cũng không là bao.
(*)Siêu thoại: những bài viết trong một group mạng xã hội nói về các nhân vật nổi tiếng, có tính đề tài và độ thảo luận cao, hấp nhẫn nhiều người tham gia “hóng”.
Nhưng Cố Thanh Trì sớm muộn gì cũng sẽ có được một lượng fan thực sự hùng hậu.
Nếu có người nói bây giờ nên làm quen với chuyện đó đi, dù sao sau này cậu cũng sẽ rất nổi tiếng, Diệp Lý sẽ cảm thấy hắn tự mình đa tình, nhưng đặt lên người Cố Thanh Trì anh liền cảm thấy hết thảy đều là chuyện đương nhiên, anh ta đã nắm một viên ngọc sáng trong lòng bàn tay, chỉ đợi một lúc nào đó mở lòng bàn tay cho cả thế giới chiêm ngưỡng.
Một lát sau Tiểu Khả lại đi lên.
"Không được rồi, gặp một số trục trặc, đèn bên trong bị hỏng một đoạn, nghe nói là vấn đề đường dây, trong chốc lát không thể sửa được."
Diệp Lý rất cổ hủ.
"Bên kia nói ?"
"Bây giờ có hai lựa chọn, một là chúng ta trở về, lần sau lại đến, bọn họ bồi thường tổn thất, hai là đi thuê studio bên ngoài, tự chuẩn bị đạo cụ và bối cảnh, họ chỉ cần đến chụp, em đã thăm dò trước rồi,nhiếp ảnh lần này rất có tiếng tăm, ảnh cho ra rất đẹp, lần này bọn họ rất vất vả mới mời được, lần sau có thể sẽ bị hoãn."
Diệp Lý không hề suy nghĩ.
"Nói với bọn họ chũng ta sẽ hợp tác, ngay lần này chụp cho xong."
Lịch đặt trước của studio tốt bên ngoài đã kéo dài đến tận tháng sau, cho dù công ty X tài đại khí thô (*) thuê người xếp hàng đặt lịch nhưng vẫn phải chờ người bên trong thuê studio chụp xong mới có thể bắt đầu.
Tài đại khí thô(财大气粗): Giàu có hào sảng (tài sản giàu có, phong thái bất phàm)
Hai chiếc xe đầy đạo cụ và quần áo cộng thêm một chiếc xe van Nanny của Cố Thanh Trì, cộng thêm mười mấy người nhiếp ảnh gia đều chờ sẵn ở bên ngoài.
Sau khi thương lượng một lúc, nhân viên đi theo nhiếp ảnh gia bắt đầu di chuyển đạo cụ và quần áo, nhiếp ảnh gia cũng đi vào kiểm tra địa điểm và ánh sáng, đạo cụ muốn chuyển đi đâu cũng coi chừng, tranh thủ đợi lát nữa trống sân liền sẽ chuẩn bị sẵn sàng.
Tiểu Khả vừa đến nơi liền đi xuống, một lát sau liền chạy tới.
"Anh Cố anh Diệp, phòng bên trong rất cao cấp lại còn rất rộng và thoáng."
Diệp Lý ra hiệu cho Cố Thanh Trì đi xuống trước, lúc đi vào với Cố Thanh Trì quay đầu lại nhìn thấy Tiểu Khả đang cầm áo khoác từ trong xe.
Cô gái này vẫn đi theo Diệp Lý, tuy là trợ lý, nhưng trong công việc tiếp xúc với Diệp Lý rất nhiều.
Từ cái gì cũng không biết cho tới hiện tại, có thể nói do chính tay Diệp Lí dạy mà ra, biết tùy cơ ứng biến, bất kể ở đâu cũng dùng được.
Trong studio không có nhiều người, các công ty tốt hơn có studio riêng của họ, về cơ bản là các cửa hàng Taobao chụp sản phẩm hoặc chụp bìa tạp chí thanh xuân hạng 18.
Cố Thanh Trì bước vào, để không gây chú ý đến người khác thì Tiểu Khả đã mặc áo khoác và kéo mũ cho cậu.
Ba người ngồi trên ghế sofa trong một góc.
Trong phòng hơi lạnh nhưng Diệp Lí vẫn ổn, anh mặc âu phục, cơ bản không có cảm giác gì, nhưng Tiểu Khả lại mặc áo ngắn tay cùng quần jean.
Cố Thanh Trì cởϊ áσ khoác ra cho Tiểu Khả.
Tiểu Khả có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn nhận lấy.
Diệp Lý đang muốn đưa áo khoác của mình cho Cố Thanh Trì.
"Anh Diệp khoan hẵng cởi, mặc thế được , chờ em một lát."
Sau đó không biết đi đâu, loay hoay một hồi thì kiếm được một chiếc áo khoác quân đội, kiểu dáng hơi cũ và hơi bẩn nhưng cũng không dày lắm, phù hợp với nhiệt độ thế này.
Diệp Lý có chút ghét bỏ, tuy rằng không phê bình quần áo như những người nổi tiếng nhưng ở trong vòng tròn này đã lâu, mưa dầm thấm lâu nên đối với chuyện này cũng rất chú ý.
"Em lấy từ đâu ra vậy, không sạch sẽ lắm, có thể mặc được không?"
"Đây thật ra là cái mới, em cố tình làm cũ để ngụy trang quần áo, em sẽ mặc cái này để thay áo khoác cho anh Cố."
Diệp Lý có chút ghét bỏ nắm góc áo lên.
"Không phải em còn phải phối hợp với nhiếp ảnh gia bên kia sao, mặc cái này ổn không vậy?"
Cố Thanh trì không bận tâm về việc này, cậu không để ý nhiều về việc mình mặc gì miễn là có cái mặc là được.
"Đưa cho tôi, tôi thấy nó cũng ổn."
Tiểu Khả có chút chần chừ.
"Không ổn ..."
Mà Cố Thanh Trì đã lấy quần áo qua, hơn nữa còn rất hài lòng với áo khoác.
Cậu mặc cái đó vào thì dài đến bắp chân, ống tay áo dài chùm qua bàn tay, nếu không bẻ cổ áo thì nó có thể che nửa mặt.
Sô pha dựa vào tường, Cố Thanh Trì nằm ở góc tường, xắn tay áo lên, ngả người ra sau, chỉ thấy đôi chân dài lộ ra ngoài.
Diệp Lý mặc âu phục giày da ngồi ở một bên, bên cạnh có một Cố Thanh Trì xắn tay áo quân đội không nhìn thấy mặt.
Dù ở góc khuất nhưng cả hai vẫn gây chú ý.
Ai đó ngồi xuống bên cạnh anh, đội một chiếc mũ bóng chày.
“Chờ chụp hình à?”
Diệp Lí liếc nhìn chiếc mũ bóng chày, trông anh ta khá trẻ nhìn giống như tấm chiếu mới, có thể là sinh viên đang học hay mới tốt nghiệp gì đó.
"Ừm."
"Anh có phải là người mẫu không?"
Diệp Lý không muốn nói nhiều, thật sự không có gì để nói.
"Không phải."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.