Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ
Chương 16: Con mèo
Hữu Điểm Khốn
22/05/2022
Cố Thanh Trì quả thực rất đau đầu với việc nhà, nhưng trước giờ đồ đạc
của cậu không nhiều, chỉ dọn dẹp qua quýt nên cũng không biết cậu rất
khổ sở trong phương diện này.
Ngay sau đó, cậu nhận đồ từ nhân viên trong đoàn đưa cho, là một chiếc khăn trắng và một cái rìu cán gỗ.
Chặt củi thì ở ngay trên sân, có một cái cọc gỗ lớn ở đó, nhìn có vẻ đã lâu năm.
Bên cạnh là một đống gỗ lớn.
Cố Thanh Trì quàng chiếc khăn qua cổ, đặt một miếng gỗ lên, dùng chân giẫm lên mép cọc, cúi đầu cẩn thận căn góc.
Rõ ràng là mặc quần áo kiểu punk nhưng trên cổ lại choàng khăn, tay cầm rìu.
*Punk là một trào lưu thịnh hành ở châu Âu từ thập niên 1970 với cách ăn mặc và phụ kiện hơi lập dị và có chút nổi loạn.
Thế mà toàn bộ bức tranh thực sự trông rất đẹp, một vẻ đẹp kết hợp.
Cố Thanh Trì nhìn nó một lúc, trông có vẻ rất nghiêm túc, cuối cùng nâng rìu lên, dùng sức ở thắt lưng và cánh tay, chặt nó xuống.
Ngay khi phần lưng chuyển động, các phụ kiện bằng kim loại va vào nhau tạo ra tiếng động.
Không ngờ, thanh củi dễ dàng bị chẻ đôi.
Cậu giẫm lên cọc gỗ và trầm ngâm nhìn đống củi bên cạnh.
Về phía Cố Thanh Trì thì mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ, còn phía Hoàng Hãn Vũ cũng diễn ra vô cùng thuận lợi, phải nói là dễ dàng đến mức khiến người ta ghen tị.
Công cụ mà nhóm chương trình đưa cho anh ta ban đầu là một cái xô, nhưng không có hạn chế nào khác, cho phép anh ta tự do phát huy.
Anh ta lượm qua vài chỗ thì thấy vườn rau bên cạnh người chủ đang dùng vòi tưới.
Anh ta sững sờ, tay cầm xô nhìn người ta tưới cây.
Cô chú ở vườn rau đó nhìn thấy anh ta liền liếc sang vườn rau của bên đó.
“Tiểu tử ngốc, cháu đang làm gì vậy? Như này không được rồi, ai lại lạc hậu như vậy, mệt chết cho mà xem. Lại đây chú cho mượn ống nước tưới này.”
Vì thế Hoàng hãn Vũ vui sướng ném cái xô sang một bên, chạy sang lấy một ống nước.
Việc duy nhất anh ta làm chính là ngồi đầu bờ nhìn nước chảy vào ruộng.
Phía bên kia, Tạ Lục Dữ tìm chọn đồ trong nhà kho, lúc đi ra ngoài đã lấy đầy đủ dụng cụ, đeo tạp dề trắng, đeo khẩu trang và găng tay.
Vừa nhìn đã thấy vô cùng chuyên nghiệp.
Từng hành động không giống như một người nghiệp dư, bất kể là ai nhìn vào cũng thấy hắn là một người rất giỏi việc dọn dẹp.
Tuy nhiên trên thực tế, sàn nhà hắn lau còn bẩn hơn trước, thậm chí còn bắt đầu trở nên sũng vì có nước, do sàn không được quét trước khi lau nên đã quá muộn để khắc phục.
Tạ Lục Dữ ngoảnh lại thấy sàn nhà thành một mớ hỗn độn đã chết lặng tại chỗ.
Sự chuyên nghiệp của hắn chỉ là vẻ ngoài thôi.
Xét cho cùng, bắt chước là một khóa học bắt buộc với diễn viên, nhưng thiếu kinh nghiệm thì chẳng thể làm theo được.
Trong phòng bếp Trần Duyệt Nhiên và Chu Doanh Doanh hết nhìn bếp lò rồi lại nhìn nhau. Bếp này sử dụng bằng củi đốt.
Tủ lạnh bên cạnh nhét đầy thức ăn tươi sống, dưới chân còn có một bao gạo.
Kệ bếp chứa đầy chai lọ và lon khác nhau, cố gắng tìm muối, sau khi quan sát một lúc lâu, cuối cùng đành bỏ cuộc.
Chu Doanh Doanh vốn tưởng mình có thể nấu ăn, bình thường lúc rảnh hay hầm canh thịt bò, tuy hơi khét nhưng cũng có tấm long.
Nhưng hiện tại cô cảm thấy có vẻ thực sự bản thân không thể nấu nướng.
Chu Doanh Doanh suy nghĩ một lúc, sau đó đặt hy vọng vào Trần Duyệt Nhiên.
Trần Duyện Nhiên tự tin vỗ ngực rằng sẽ nấu rất nhiều món ngon, làm Chu Doanh Doanh mang theo niềm hi vọng mong chờ cô ta, miễn cưỡng nở nụ cười nói.
“Ây da, chị không giỏi việc nấu ăn lắm, phải nhờ cậy vào Tiểu Nhiên rồi, chị sẽ phụ em làm nha.”
Trần Duyệt Nhiên suy nghĩ một lúc.
“Em biết làm vài món như sủi cảo, bánh bao, mỳ, bánh trôi, còn có hamburger, thịt xào trứng.”
Cô nhìn tủ lạnh, rất thành thật.
“Nhưng bên trong chẳng có mấy thứ để em làm.”
Trần Duyệt Nhiên quay đầu nhìn Chu Doanh Doanh, Doanh Doanh như gặp phải đả kích lớn, gương mặt trở nên thất thần.
“Với lại em cũng không biết nhóm lửa.”
Chu Doanh Doanh gần như không thể tiếp tục cười được nữa.
Trần Duyệt Nhiên rất lạc quan.
“Nhưng em có thể học, nấu ăn và nghệ thuật có sự liên kết với nhau, quanh quẩn cũng chỉ có hầm xào chiên.”
Chu Doanh Doanh giả vời cười vài cái, bất đắc dĩ nói.
“Vậy, chị nhóm lửa giúp em.”
Buổi trưa.
Cố Thanh Trì nghiêng đầu lau mồ hôi trên chiếc khăn quấn quanh cổ.
Cậu chặt củi vô cùng nghiêm túc, yêu cầu cực kì khắc khe.
Cậu cố gắng tới nỗi hết một đường rìu là có thể bổ đôi khúc gỗ, sau đó còn rút ra kinh nghiệm.
Quá trình này cứ lặp đi lặp lại rất lâu, thời tiết thì chẳng mấy mát mẻ, khi nắng tắt, ngay cả người quay phim không di chuyển nhiều mà chỉ ngồi nhìn chằm chằm vào máy mà cũng mồ hôi nhễ nhại.
Người quay phim luôn đi theo Thanh Trì, chỉ tập trung quay cậu hết cả buổi sáng.
Cố Thanh Trì lúc nóng mặt cũng không đỏ, chỉ đổ mồ hôi, nhìn thoáng qua làn da trắng nõn lại hơi lạnh, tóc gáy ướt đẫm cùng mồ hôi dính vào má.
Vậy nên trông rất có vẻ là một tay lành nghề.
May mắn là chiếc áo khá rộng rãi, lại thêm phần sau ít vải nên rất mát.
Mỗi cử động của cậu đều dùng thắt lưng thế nên cứ chuyển động là mấy chiếc vòng trên cổ, trang sức vật phẩm trên quần áo đều sẽ lắc lư theo tiết tấu. Từ bên hông áo cho đến phần hở phía sau đều sẽ nhìn thấy vong eo săn chắc của cậu.
Quả thực nội tiết tố bùng nổ, vừa mạnh mẽ vừa đẹp đẽ.
Cái vẻ đẹp khi vận động còn hấp dẫn gấp trăm lần lúc cậu im lặng.
Mỗi nhát rìu cũng rất ổn định, từng nhát từng nhát đều trông tinh tế và khéo léo.
Sau khi chặt khúc gỗ cuối cùng, cậu lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, lộ ra vầng trán đầy đặn.
Cạnh đó là một đống gỗ đã xẻ, cao ngang người.
Đạo diễn sau đó mới phản ứng lại.
“Vậy mà đã bổ xong rồi á? Bổ nhiều như vậy kia mà, nhanh thật, mau mang nước hay gì đó qua đấy đi, chắc cậu ấy mệt lắm rồi.”
Thể lực của người bình thường cũng chỉ đủ bổ được 1/3 số củi, yêu cầu ban đầu của nhóm chương trình cũng không nhiều, chỉ cần đủ cho hôm nay dùng là được.
Sau khi suy nghĩ gì đó, rồi nói thêm một câu.
“Đưa cậu ấy cái gì ăn đi, sô cô la hay cái gì có đường cũng được, nếu không tiêu hao thể lực nhiều thế kia sao người ta chịu nổi.”
Và nói với người ghi hình.
“Đến lúc đấy thì cắt đoạn này đi, đừng phát sóng, để vài cái hình là được, nếu không sẽ có manh mối, fan của cậu ấy sẽ khủng bố weibo của chương trình mất.”
Anh ta chú ý đến cổ tay của Cố Thanh Trì.
Người ghi hình đang xem lại đoạn phim.
“Đoạn này không tồi chút nào, cắt bớt thì tiếc lắm, với lại, cái dáng vẻ cuốn hút của thanh niên này, mỗi cử chỉ ánh mắt đều hút hồn người ta.”
Người này cũng dự định sẽ chụp thêm.
“Cho dù anh cho cậu ta đi chặt củi cả chiều, bọn họ cũng sẽ chịu nữa đấy.”
Nghe được những lời này, đạo diễn thở phào nhẹ nhõm.
“Được rồi, cắt đoạn giữa phần mở đầu đi.”
Ở đằng kia, Tạ Lục Dữ đang lau lại nhà từ đầu sau hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng hắn cũng lau được chỗ sàn mà hắn làm bẩn.
Hoàng Hãn Vũ nghịch nước đến giữa trưa, cởi giày xắn ống quần, giẫm lên đất vài cái, thấy sắp đến giờ ăn cơm liền vui vẻ chạy về bằng chân trần.
Chân vẫn còn ướt, anh ta bước vào nhà.
“Tôi về rồi đây. Việc tưới nước rất vui, lần sau lại để tôi làm tiếp nha, trưa nay chúng ta ăn gì thế?”
Hoàng Hãn Vũ mới đi được hai bước đã thấy sắc mặt tối lại của Tạ Lục Dữ.
Sau đó Tạ Lục Dữ đưa ánh mắt xuống sàn.
Hoàng Hãn Vũ cũng như vậy mà nhìn theo, thấy một vũng nước do chân mình để lại cùng với dấu chân anh ta đi từ cửa vào.
Tạ Lục Dữ hít một hơi thật sâu, tự nhủ phải bình tĩnh không được nổi nóng, đối với mầm non của đất nước mình phải nhẹ nhàng khuyên bảo.
Không được, thật sự không được, quá là khó khăn.
Vì vậy, hắn bắt đầu thuyết phục bản thân từ mặt tiêu cực, lần này mọi việc suôn sẻ hơn nhiều.
Đất mẹ bao la, giàu tài nguyên, không cần đến những bông hoa, liễu tàn như vậy, lớp trẻ ngày nay còn non và nên được giáo huấn.
Tạ Lục Dữ bắt đầu cáu lên, loạn ngôn.
Một tay hắn ném nào là giẻ lau, chổi lau cùng thùng nước xuống đất, tay còn lại chống lên lưng nhảy lên sô pha quát.
“Cậu đứng im đó cho tôi, cấm động đậy!”
Hoàng Hãn Vũ liền xoay người chạy.
“Anh Tạ, anh Tạ, bình tĩnh đi mà!”
***
Khi một vài người đã ổn định chỗ ngồi, món ăn được bày lên.
Trên bàn có ba món ăn, có vài người đói bụng nhưng không ai động đũa trước.
Chu Doanh Doanh không còn vẻ xinh đẹp khi mới đến, tóc tai bù xù, khuôn mặt lấm lem, nhìn một mâm cơm mà lòng tuyệt vọng.
Trong khi Trần Duyệt Nhiên lại rất vui vẻ, mặc dù toàn mấy món cô ta tự chế ra nhưng lại thấy vô cùng tự hào về bản thân, trong lòng tự tâng bốc thành quả của mình lên. Cô ngại ngùng xoa gáy.
“Không được ổn lắm. Hôm nay em đứng bếp, hương vị có chút tầm thường.”
Tạ Lục Dữ liếc cô một cái, thật lâu không nói nên lời.
“Em khiêm tốn quá!”
Trần Duyệt Nhiên có chút ngượng ngùng, liền cười nói.
“Ây da, thật sự là vậy.”
“Vậy không thể rồi, em quá khiêm tốn, cái này làm sao có thể nói là tầm thường chứ, nói vậy là đang khen quá mức rồi, nếu không đem lên bàn tôi còn tưởng đây là rác của bếp nữa chứ.”
Trần Duyệt Nhiên đứng dậy làm bộ muốn bắt lấy hắn, Tạ Lục Dữ nhìn thấy cô ta đi tới liền đứng dậy, tay ôm vai chạy quanh bàn ăn, dù bị đuổi nhưng miệng nói không ngừng, còn từ tốn nói nhìn như đang tán ngẫu.
“Món ở giữa là trứng xào cà chua. Đấy là do tôi tinh mắt đó, nếu không còn tưởng là súp, em nhìn nó xem, có thể đem trứng xào với cà chua ngon như vậy đúng là thiên tài.”
Tạ Lục Dữ trở lại chỗ ngồi, thở dài.
“Đừng có mà đuổi nữa, sao bạo lực thế, đây là tôi đang phát biểu ý kiến, cũng có nói là không ăn đâu.”
Trần Duyện Nhiên tức đỏ cả mặt nhưng chẳng nói lại được, cuối cùng đành quay sang Chu Doanh Doanh, bực bội nói.
“Chị Chu, cho anh Tạ thêm bát cơm nữa đi.”
Vài người cố nuốt mớ hỗn độn đó, còn lại đều ăn không nhiều.
Cố Thanh Trì ít nói, cũng chẳng nói gì thêm, nhìn qua đúng là dễ nuôi.
Nhưng thực tế thì cậu rất kén ăn, đầu lưỡi rất mẫn cảm, thức ăn chỉ hơi mùi hoặc không hợp khẩu vị là cậu không động đến.
Buổi sang cậu ăn không nhiều, buổi trưa thì cũng tàm tạm, ít nhiều cũng có ăn một chút.
Đồ ăn thì cậu gắp sơ sơ vài đũa, nhưng thật ra chỉ ăn chút cơm, cơm là ổn nhất trong tất cả tuy vẫn còn hơi sống.
Bụng của Cố Thanh Trì không được khỏe lắm do trước đây ở nhà hàng cậu thường đi làm muộn nên chẳng thèm ăn cơm.
Hôm nay có thể là do đói quá.
Hai giờ đêm, bụng của cậu bắt đầu đau từng cơn.
Có thể do đau dạ dày liên tục nên Cố Thanh Trì bây giờ hơi cáu kỉnh, kiểu bực bội vô cớ.
Cả người Cố Thanh Trì đang rơi vào trạng thái rất chán nản, ở trạng thái này thì cậu rất chậm chạp trước những kíƈɦ ŧɦíƈɦ bên ngoài, nhưng cảm giác tiêu cực của cậu sẽ nhân lên theo cấp số nhân.
Dù là tức giận, buồn bã hay tủi thân, chúng như thể trộn lẫn vào nhau để tạo thành một cảm xúc vô cùng đặc biệt.
Đôi khi nước mắt sẽ tuôn rơi bất chợt.
Khi nhận thức được mình rơi nước mắt, cậu thường bối rối.
Những giọt nước mắt rơi là gì?
Tại sao mình lại rơi nước mắt?
Rõ ràng là cậu không có gì phải buồn phải tủi cả.
Cố Thanh trì nhớ lúc đó mấy người trong đoàn chương trình đã cho cậu ăn sô cô la để bổ sung năng lượng, lúc đó cậu không ăn, thấy đắng nên lặng lẽ cất lên tủ ở tầng dưới.
Cố Thanh Trì ngồi dậy, từ từ mang giày vào.
Cậu cảm thấy rằng ăn một chút gì đó có thể khiến bản thân thoát khỏi trạng thái này.
Cậu có chút mệt mỏi, nhắm hờ mắt, thờ ơ suy nghĩ, ít nhất có thể ngủ thiếp đi thì tốt rồi.
Phòng ăn ở dưới tầng.
Viên sô cô la vẫn còn đó, Cố Thanh Trì cắn mở gói, ngửi rồi cau mày.
Chắc chắn nó khá đắng, miễn cưỡng chấp nhận được.
Còn chưa kịp cho vào miệng, của phòng ăn bị gõ hai cái.
Cố Thanh trì ngẩng đầu lên, Tạ Lục Dữ đang dựa vào khung cửa mỉm cười nhìn sang, trong miệng ngậm một điếu thuốc nhưng chưa châm lửa.
“Ăn vụng hả?”
Có lẽ vì cắn điếu thuốc nên trong lời nói của hắn có chút mơ hồ.
Nhưng so với ngày thường thì có vẻ trầm hơn, khi nói chuyện dường như có thể cảm nhận được độ rung do âm thanh mang lại.
Hắn có thể cảm thấy bất tiện khi nói như này, vì vậy hắn lấy tay cầm điếu thuốc rồi nở nụ cười nói.
“Cậu ăn một nửa cho tôi một nửa.”
Cố Thanh Trì vẫn còn mặc áo sơ mi và quần tây đen, cúc áo sơ mi của cậu vẫn chưa cài.
Cậu coi bộ đồ đó làm đồ ngủ.
Cậu nghe vậy đưa mắt nhìn qua, không nói gì, lặng lẽ đi tới chìa sô cô la đã bóc ra cho Tạ Lực Dữ.
Tạ Lục Dữ nhìn cậu vài giây.
Hắn liền đứng thẳng người lên, Cố Thanh trì cao 1,83 mét; so với hắn thì thấp hơn nửa cái đầu, với lại tóc hắn dài khoảng một phân, với thân hình như vậy, một khi đứng thẳng lên nhìn có chút khó chịu.
Sau đó, hắn cúi đầu ngọ nguậy nói, giống như một con chó lớn làm sai chuyện, chần chờ ngoe nguẩy cái đuôi.
“Giận à! Tại tôi tại tôi, chỉ là không ngậm được mồm, quen rồi, cậu cũng biết tôi khá nhiều tật xấu, nhất định sẽ thay đổi được thôi.”
Tính khí của Cố Thanh Trì thực ra không tốt lắm, cũng không thể đơn giản nói rằng không tốt.
Phần lớn thời gian cậu rất dễ nói chuyện, dù cho cậu ở một mình thì cậu vẫn sẽ rất ngoan ngoãn.
Bởi vì phần lớn thời gian tâm trạng cậu không thay đổi nhiều, cậu cũng không quan tâm nhiều đến mọi thứ.
Vì vậy ít người phát hiện ra ---- cảm xúc của Cố Thanh trì thực sự là một mớ hỗn độn.
Dù là tiêu cực hay tích cực, cậu cũng sẽ không quản hay kìm chế gì cả mà cứ để bản thân đắm chìm trong đó.
Vậy nên một khi tình thần cậu sa sút thì cậu rất nhạy cảm trong thời điểm đó.
Cậu sẽ bắt đầu tức giận, và càng ngày càng tức giận nếu bị bỏ mặc.
Thường thì điểm này trong mắt người khác không có gì đáng nói, nhưng cậu không chịu nổi, và cơn tức giận của cậu sẽ vượt xa sức tưởng tượng của bạn.
Giống như khi bạn giẫm lên đuôi mèo, con mèo sẽ nhảy lên và kêu lớn như đang mắng bạn.
Con mèo họ Cố này thì hơi khác, nó chỉ im lặng bỏ đi.
Những người giẫm lên đuôi nó lại không để ý đến việc hắn đã làm.
Cậu luôn ít nói, ít bộc lộ cảm xúc và thường tức giận mà không ai để ý, nên thường cậu sẽ ở một mình để vượt qua trạng thái này.
Đây là lần đầu tiên một người tinh ý nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.
Hắn tự hỏi mình, tại sao cậu lại tức giận?
Có thể là do đau bụng, vì đã quá khuya nên cậu ta rất buồn ngủ, hoặc đói.
Rồi Tạ Lục Dữ đi tới, giẫm lên đuôi mèo.
Bị giẫm lên đuôi, con mèo định tránh đi nhưng lại bị Tạ Lục Dữ tóm lại.
Hắn nhận thấy con mèo này không vui, nên kiên nhẫn an ủi nó.
Ngay sau đó, cậu nhận đồ từ nhân viên trong đoàn đưa cho, là một chiếc khăn trắng và một cái rìu cán gỗ.
Chặt củi thì ở ngay trên sân, có một cái cọc gỗ lớn ở đó, nhìn có vẻ đã lâu năm.
Bên cạnh là một đống gỗ lớn.
Cố Thanh Trì quàng chiếc khăn qua cổ, đặt một miếng gỗ lên, dùng chân giẫm lên mép cọc, cúi đầu cẩn thận căn góc.
Rõ ràng là mặc quần áo kiểu punk nhưng trên cổ lại choàng khăn, tay cầm rìu.
*Punk là một trào lưu thịnh hành ở châu Âu từ thập niên 1970 với cách ăn mặc và phụ kiện hơi lập dị và có chút nổi loạn.
Thế mà toàn bộ bức tranh thực sự trông rất đẹp, một vẻ đẹp kết hợp.
Cố Thanh Trì nhìn nó một lúc, trông có vẻ rất nghiêm túc, cuối cùng nâng rìu lên, dùng sức ở thắt lưng và cánh tay, chặt nó xuống.
Ngay khi phần lưng chuyển động, các phụ kiện bằng kim loại va vào nhau tạo ra tiếng động.
Không ngờ, thanh củi dễ dàng bị chẻ đôi.
Cậu giẫm lên cọc gỗ và trầm ngâm nhìn đống củi bên cạnh.
Về phía Cố Thanh Trì thì mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ, còn phía Hoàng Hãn Vũ cũng diễn ra vô cùng thuận lợi, phải nói là dễ dàng đến mức khiến người ta ghen tị.
Công cụ mà nhóm chương trình đưa cho anh ta ban đầu là một cái xô, nhưng không có hạn chế nào khác, cho phép anh ta tự do phát huy.
Anh ta lượm qua vài chỗ thì thấy vườn rau bên cạnh người chủ đang dùng vòi tưới.
Anh ta sững sờ, tay cầm xô nhìn người ta tưới cây.
Cô chú ở vườn rau đó nhìn thấy anh ta liền liếc sang vườn rau của bên đó.
“Tiểu tử ngốc, cháu đang làm gì vậy? Như này không được rồi, ai lại lạc hậu như vậy, mệt chết cho mà xem. Lại đây chú cho mượn ống nước tưới này.”
Vì thế Hoàng hãn Vũ vui sướng ném cái xô sang một bên, chạy sang lấy một ống nước.
Việc duy nhất anh ta làm chính là ngồi đầu bờ nhìn nước chảy vào ruộng.
Phía bên kia, Tạ Lục Dữ tìm chọn đồ trong nhà kho, lúc đi ra ngoài đã lấy đầy đủ dụng cụ, đeo tạp dề trắng, đeo khẩu trang và găng tay.
Vừa nhìn đã thấy vô cùng chuyên nghiệp.
Từng hành động không giống như một người nghiệp dư, bất kể là ai nhìn vào cũng thấy hắn là một người rất giỏi việc dọn dẹp.
Tuy nhiên trên thực tế, sàn nhà hắn lau còn bẩn hơn trước, thậm chí còn bắt đầu trở nên sũng vì có nước, do sàn không được quét trước khi lau nên đã quá muộn để khắc phục.
Tạ Lục Dữ ngoảnh lại thấy sàn nhà thành một mớ hỗn độn đã chết lặng tại chỗ.
Sự chuyên nghiệp của hắn chỉ là vẻ ngoài thôi.
Xét cho cùng, bắt chước là một khóa học bắt buộc với diễn viên, nhưng thiếu kinh nghiệm thì chẳng thể làm theo được.
Trong phòng bếp Trần Duyệt Nhiên và Chu Doanh Doanh hết nhìn bếp lò rồi lại nhìn nhau. Bếp này sử dụng bằng củi đốt.
Tủ lạnh bên cạnh nhét đầy thức ăn tươi sống, dưới chân còn có một bao gạo.
Kệ bếp chứa đầy chai lọ và lon khác nhau, cố gắng tìm muối, sau khi quan sát một lúc lâu, cuối cùng đành bỏ cuộc.
Chu Doanh Doanh vốn tưởng mình có thể nấu ăn, bình thường lúc rảnh hay hầm canh thịt bò, tuy hơi khét nhưng cũng có tấm long.
Nhưng hiện tại cô cảm thấy có vẻ thực sự bản thân không thể nấu nướng.
Chu Doanh Doanh suy nghĩ một lúc, sau đó đặt hy vọng vào Trần Duyệt Nhiên.
Trần Duyện Nhiên tự tin vỗ ngực rằng sẽ nấu rất nhiều món ngon, làm Chu Doanh Doanh mang theo niềm hi vọng mong chờ cô ta, miễn cưỡng nở nụ cười nói.
“Ây da, chị không giỏi việc nấu ăn lắm, phải nhờ cậy vào Tiểu Nhiên rồi, chị sẽ phụ em làm nha.”
Trần Duyệt Nhiên suy nghĩ một lúc.
“Em biết làm vài món như sủi cảo, bánh bao, mỳ, bánh trôi, còn có hamburger, thịt xào trứng.”
Cô nhìn tủ lạnh, rất thành thật.
“Nhưng bên trong chẳng có mấy thứ để em làm.”
Trần Duyệt Nhiên quay đầu nhìn Chu Doanh Doanh, Doanh Doanh như gặp phải đả kích lớn, gương mặt trở nên thất thần.
“Với lại em cũng không biết nhóm lửa.”
Chu Doanh Doanh gần như không thể tiếp tục cười được nữa.
Trần Duyệt Nhiên rất lạc quan.
“Nhưng em có thể học, nấu ăn và nghệ thuật có sự liên kết với nhau, quanh quẩn cũng chỉ có hầm xào chiên.”
Chu Doanh Doanh giả vời cười vài cái, bất đắc dĩ nói.
“Vậy, chị nhóm lửa giúp em.”
Buổi trưa.
Cố Thanh Trì nghiêng đầu lau mồ hôi trên chiếc khăn quấn quanh cổ.
Cậu chặt củi vô cùng nghiêm túc, yêu cầu cực kì khắc khe.
Cậu cố gắng tới nỗi hết một đường rìu là có thể bổ đôi khúc gỗ, sau đó còn rút ra kinh nghiệm.
Quá trình này cứ lặp đi lặp lại rất lâu, thời tiết thì chẳng mấy mát mẻ, khi nắng tắt, ngay cả người quay phim không di chuyển nhiều mà chỉ ngồi nhìn chằm chằm vào máy mà cũng mồ hôi nhễ nhại.
Người quay phim luôn đi theo Thanh Trì, chỉ tập trung quay cậu hết cả buổi sáng.
Cố Thanh Trì lúc nóng mặt cũng không đỏ, chỉ đổ mồ hôi, nhìn thoáng qua làn da trắng nõn lại hơi lạnh, tóc gáy ướt đẫm cùng mồ hôi dính vào má.
Vậy nên trông rất có vẻ là một tay lành nghề.
May mắn là chiếc áo khá rộng rãi, lại thêm phần sau ít vải nên rất mát.
Mỗi cử động của cậu đều dùng thắt lưng thế nên cứ chuyển động là mấy chiếc vòng trên cổ, trang sức vật phẩm trên quần áo đều sẽ lắc lư theo tiết tấu. Từ bên hông áo cho đến phần hở phía sau đều sẽ nhìn thấy vong eo săn chắc của cậu.
Quả thực nội tiết tố bùng nổ, vừa mạnh mẽ vừa đẹp đẽ.
Cái vẻ đẹp khi vận động còn hấp dẫn gấp trăm lần lúc cậu im lặng.
Mỗi nhát rìu cũng rất ổn định, từng nhát từng nhát đều trông tinh tế và khéo léo.
Sau khi chặt khúc gỗ cuối cùng, cậu lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, lộ ra vầng trán đầy đặn.
Cạnh đó là một đống gỗ đã xẻ, cao ngang người.
Đạo diễn sau đó mới phản ứng lại.
“Vậy mà đã bổ xong rồi á? Bổ nhiều như vậy kia mà, nhanh thật, mau mang nước hay gì đó qua đấy đi, chắc cậu ấy mệt lắm rồi.”
Thể lực của người bình thường cũng chỉ đủ bổ được 1/3 số củi, yêu cầu ban đầu của nhóm chương trình cũng không nhiều, chỉ cần đủ cho hôm nay dùng là được.
Sau khi suy nghĩ gì đó, rồi nói thêm một câu.
“Đưa cậu ấy cái gì ăn đi, sô cô la hay cái gì có đường cũng được, nếu không tiêu hao thể lực nhiều thế kia sao người ta chịu nổi.”
Và nói với người ghi hình.
“Đến lúc đấy thì cắt đoạn này đi, đừng phát sóng, để vài cái hình là được, nếu không sẽ có manh mối, fan của cậu ấy sẽ khủng bố weibo của chương trình mất.”
Anh ta chú ý đến cổ tay của Cố Thanh Trì.
Người ghi hình đang xem lại đoạn phim.
“Đoạn này không tồi chút nào, cắt bớt thì tiếc lắm, với lại, cái dáng vẻ cuốn hút của thanh niên này, mỗi cử chỉ ánh mắt đều hút hồn người ta.”
Người này cũng dự định sẽ chụp thêm.
“Cho dù anh cho cậu ta đi chặt củi cả chiều, bọn họ cũng sẽ chịu nữa đấy.”
Nghe được những lời này, đạo diễn thở phào nhẹ nhõm.
“Được rồi, cắt đoạn giữa phần mở đầu đi.”
Ở đằng kia, Tạ Lục Dữ đang lau lại nhà từ đầu sau hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng hắn cũng lau được chỗ sàn mà hắn làm bẩn.
Hoàng Hãn Vũ nghịch nước đến giữa trưa, cởi giày xắn ống quần, giẫm lên đất vài cái, thấy sắp đến giờ ăn cơm liền vui vẻ chạy về bằng chân trần.
Chân vẫn còn ướt, anh ta bước vào nhà.
“Tôi về rồi đây. Việc tưới nước rất vui, lần sau lại để tôi làm tiếp nha, trưa nay chúng ta ăn gì thế?”
Hoàng Hãn Vũ mới đi được hai bước đã thấy sắc mặt tối lại của Tạ Lục Dữ.
Sau đó Tạ Lục Dữ đưa ánh mắt xuống sàn.
Hoàng Hãn Vũ cũng như vậy mà nhìn theo, thấy một vũng nước do chân mình để lại cùng với dấu chân anh ta đi từ cửa vào.
Tạ Lục Dữ hít một hơi thật sâu, tự nhủ phải bình tĩnh không được nổi nóng, đối với mầm non của đất nước mình phải nhẹ nhàng khuyên bảo.
Không được, thật sự không được, quá là khó khăn.
Vì vậy, hắn bắt đầu thuyết phục bản thân từ mặt tiêu cực, lần này mọi việc suôn sẻ hơn nhiều.
Đất mẹ bao la, giàu tài nguyên, không cần đến những bông hoa, liễu tàn như vậy, lớp trẻ ngày nay còn non và nên được giáo huấn.
Tạ Lục Dữ bắt đầu cáu lên, loạn ngôn.
Một tay hắn ném nào là giẻ lau, chổi lau cùng thùng nước xuống đất, tay còn lại chống lên lưng nhảy lên sô pha quát.
“Cậu đứng im đó cho tôi, cấm động đậy!”
Hoàng Hãn Vũ liền xoay người chạy.
“Anh Tạ, anh Tạ, bình tĩnh đi mà!”
***
Khi một vài người đã ổn định chỗ ngồi, món ăn được bày lên.
Trên bàn có ba món ăn, có vài người đói bụng nhưng không ai động đũa trước.
Chu Doanh Doanh không còn vẻ xinh đẹp khi mới đến, tóc tai bù xù, khuôn mặt lấm lem, nhìn một mâm cơm mà lòng tuyệt vọng.
Trong khi Trần Duyệt Nhiên lại rất vui vẻ, mặc dù toàn mấy món cô ta tự chế ra nhưng lại thấy vô cùng tự hào về bản thân, trong lòng tự tâng bốc thành quả của mình lên. Cô ngại ngùng xoa gáy.
“Không được ổn lắm. Hôm nay em đứng bếp, hương vị có chút tầm thường.”
Tạ Lục Dữ liếc cô một cái, thật lâu không nói nên lời.
“Em khiêm tốn quá!”
Trần Duyệt Nhiên có chút ngượng ngùng, liền cười nói.
“Ây da, thật sự là vậy.”
“Vậy không thể rồi, em quá khiêm tốn, cái này làm sao có thể nói là tầm thường chứ, nói vậy là đang khen quá mức rồi, nếu không đem lên bàn tôi còn tưởng đây là rác của bếp nữa chứ.”
Trần Duyệt Nhiên đứng dậy làm bộ muốn bắt lấy hắn, Tạ Lục Dữ nhìn thấy cô ta đi tới liền đứng dậy, tay ôm vai chạy quanh bàn ăn, dù bị đuổi nhưng miệng nói không ngừng, còn từ tốn nói nhìn như đang tán ngẫu.
“Món ở giữa là trứng xào cà chua. Đấy là do tôi tinh mắt đó, nếu không còn tưởng là súp, em nhìn nó xem, có thể đem trứng xào với cà chua ngon như vậy đúng là thiên tài.”
Tạ Lục Dữ trở lại chỗ ngồi, thở dài.
“Đừng có mà đuổi nữa, sao bạo lực thế, đây là tôi đang phát biểu ý kiến, cũng có nói là không ăn đâu.”
Trần Duyện Nhiên tức đỏ cả mặt nhưng chẳng nói lại được, cuối cùng đành quay sang Chu Doanh Doanh, bực bội nói.
“Chị Chu, cho anh Tạ thêm bát cơm nữa đi.”
Vài người cố nuốt mớ hỗn độn đó, còn lại đều ăn không nhiều.
Cố Thanh Trì ít nói, cũng chẳng nói gì thêm, nhìn qua đúng là dễ nuôi.
Nhưng thực tế thì cậu rất kén ăn, đầu lưỡi rất mẫn cảm, thức ăn chỉ hơi mùi hoặc không hợp khẩu vị là cậu không động đến.
Buổi sang cậu ăn không nhiều, buổi trưa thì cũng tàm tạm, ít nhiều cũng có ăn một chút.
Đồ ăn thì cậu gắp sơ sơ vài đũa, nhưng thật ra chỉ ăn chút cơm, cơm là ổn nhất trong tất cả tuy vẫn còn hơi sống.
Bụng của Cố Thanh Trì không được khỏe lắm do trước đây ở nhà hàng cậu thường đi làm muộn nên chẳng thèm ăn cơm.
Hôm nay có thể là do đói quá.
Hai giờ đêm, bụng của cậu bắt đầu đau từng cơn.
Có thể do đau dạ dày liên tục nên Cố Thanh Trì bây giờ hơi cáu kỉnh, kiểu bực bội vô cớ.
Cả người Cố Thanh Trì đang rơi vào trạng thái rất chán nản, ở trạng thái này thì cậu rất chậm chạp trước những kíƈɦ ŧɦíƈɦ bên ngoài, nhưng cảm giác tiêu cực của cậu sẽ nhân lên theo cấp số nhân.
Dù là tức giận, buồn bã hay tủi thân, chúng như thể trộn lẫn vào nhau để tạo thành một cảm xúc vô cùng đặc biệt.
Đôi khi nước mắt sẽ tuôn rơi bất chợt.
Khi nhận thức được mình rơi nước mắt, cậu thường bối rối.
Những giọt nước mắt rơi là gì?
Tại sao mình lại rơi nước mắt?
Rõ ràng là cậu không có gì phải buồn phải tủi cả.
Cố Thanh trì nhớ lúc đó mấy người trong đoàn chương trình đã cho cậu ăn sô cô la để bổ sung năng lượng, lúc đó cậu không ăn, thấy đắng nên lặng lẽ cất lên tủ ở tầng dưới.
Cố Thanh Trì ngồi dậy, từ từ mang giày vào.
Cậu cảm thấy rằng ăn một chút gì đó có thể khiến bản thân thoát khỏi trạng thái này.
Cậu có chút mệt mỏi, nhắm hờ mắt, thờ ơ suy nghĩ, ít nhất có thể ngủ thiếp đi thì tốt rồi.
Phòng ăn ở dưới tầng.
Viên sô cô la vẫn còn đó, Cố Thanh Trì cắn mở gói, ngửi rồi cau mày.
Chắc chắn nó khá đắng, miễn cưỡng chấp nhận được.
Còn chưa kịp cho vào miệng, của phòng ăn bị gõ hai cái.
Cố Thanh trì ngẩng đầu lên, Tạ Lục Dữ đang dựa vào khung cửa mỉm cười nhìn sang, trong miệng ngậm một điếu thuốc nhưng chưa châm lửa.
“Ăn vụng hả?”
Có lẽ vì cắn điếu thuốc nên trong lời nói của hắn có chút mơ hồ.
Nhưng so với ngày thường thì có vẻ trầm hơn, khi nói chuyện dường như có thể cảm nhận được độ rung do âm thanh mang lại.
Hắn có thể cảm thấy bất tiện khi nói như này, vì vậy hắn lấy tay cầm điếu thuốc rồi nở nụ cười nói.
“Cậu ăn một nửa cho tôi một nửa.”
Cố Thanh Trì vẫn còn mặc áo sơ mi và quần tây đen, cúc áo sơ mi của cậu vẫn chưa cài.
Cậu coi bộ đồ đó làm đồ ngủ.
Cậu nghe vậy đưa mắt nhìn qua, không nói gì, lặng lẽ đi tới chìa sô cô la đã bóc ra cho Tạ Lực Dữ.
Tạ Lục Dữ nhìn cậu vài giây.
Hắn liền đứng thẳng người lên, Cố Thanh trì cao 1,83 mét; so với hắn thì thấp hơn nửa cái đầu, với lại tóc hắn dài khoảng một phân, với thân hình như vậy, một khi đứng thẳng lên nhìn có chút khó chịu.
Sau đó, hắn cúi đầu ngọ nguậy nói, giống như một con chó lớn làm sai chuyện, chần chờ ngoe nguẩy cái đuôi.
“Giận à! Tại tôi tại tôi, chỉ là không ngậm được mồm, quen rồi, cậu cũng biết tôi khá nhiều tật xấu, nhất định sẽ thay đổi được thôi.”
Tính khí của Cố Thanh Trì thực ra không tốt lắm, cũng không thể đơn giản nói rằng không tốt.
Phần lớn thời gian cậu rất dễ nói chuyện, dù cho cậu ở một mình thì cậu vẫn sẽ rất ngoan ngoãn.
Bởi vì phần lớn thời gian tâm trạng cậu không thay đổi nhiều, cậu cũng không quan tâm nhiều đến mọi thứ.
Vì vậy ít người phát hiện ra ---- cảm xúc của Cố Thanh trì thực sự là một mớ hỗn độn.
Dù là tiêu cực hay tích cực, cậu cũng sẽ không quản hay kìm chế gì cả mà cứ để bản thân đắm chìm trong đó.
Vậy nên một khi tình thần cậu sa sút thì cậu rất nhạy cảm trong thời điểm đó.
Cậu sẽ bắt đầu tức giận, và càng ngày càng tức giận nếu bị bỏ mặc.
Thường thì điểm này trong mắt người khác không có gì đáng nói, nhưng cậu không chịu nổi, và cơn tức giận của cậu sẽ vượt xa sức tưởng tượng của bạn.
Giống như khi bạn giẫm lên đuôi mèo, con mèo sẽ nhảy lên và kêu lớn như đang mắng bạn.
Con mèo họ Cố này thì hơi khác, nó chỉ im lặng bỏ đi.
Những người giẫm lên đuôi nó lại không để ý đến việc hắn đã làm.
Cậu luôn ít nói, ít bộc lộ cảm xúc và thường tức giận mà không ai để ý, nên thường cậu sẽ ở một mình để vượt qua trạng thái này.
Đây là lần đầu tiên một người tinh ý nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.
Hắn tự hỏi mình, tại sao cậu lại tức giận?
Có thể là do đau bụng, vì đã quá khuya nên cậu ta rất buồn ngủ, hoặc đói.
Rồi Tạ Lục Dữ đi tới, giẫm lên đuôi mèo.
Bị giẫm lên đuôi, con mèo định tránh đi nhưng lại bị Tạ Lục Dữ tóm lại.
Hắn nhận thấy con mèo này không vui, nên kiên nhẫn an ủi nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.