Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ
Chương 5: Gameshow (1)
Hữu Điểm Khốn
22/05/2022
“Dạo này sao vậy, một ngày hai ca chịu nổi không?”
Cố Thanh Trì dựa vào quầy bar với tâm trạng chán nản, vắt chéo hai chân, khép hờ mắt lại.
Quản lý hiếm khi thấy dáng vẻ này của Cố Thanh Trì liền chớp chớp mắt.
Một lát sau Cố Thanh Trì mới khẽ mở mắt, chống tay đứng thẳng lên.
“Thiếu tiền sao?”
“Anh có chút tiền tiết kiệm, chỉ cần chú mở miệng anh sẽ cho chú mượn.”
“Đừng, em chưa lâm vào tình trạng đó đâu.”
Mẹ của quản lý sức khỏe không được tốt, hàng ngày đều phải dùng kha khá tiền, Cố Thanh Trì không muốn làm phiền anh ấy.
Người pha chế bên cạnh cắt ngang.
“Thanh Trì muốn kiếm tiền có chỗ nào khó đâu chứ, cái khác không nói, vừa rồi khách đến gặp cậu ấy tiếp vài câu chẳng phải đã kiếm được vài trăm vạn rồi sao?”
Điều này là sự thật. Không có xuất thân cao quý cũng sẽ không tới nơi này ăn cơm.
Người pha chế có bộ ria mép ngắn, đôi mắt sâu, rất đẹp trai, nhìn có chút hỗn tạp nhưng thật ra lại là một vị công tử hoàn mỹ.
Người quen đều gọi anh ta là Trần Tửu, đúng là anh ta họ Trần nhưng không phải tên Tửu, nghe nói tên anh ta vô cùng bình thường, quen biết lâu như vậy chưa bao giờ thấy anh ta nhắc đến, nếu nhắc tới anh ta sẽ tỏ vẻ không thích ra mặt.
Con người cũng rất đặc biệt, chiếc nhẫn trên tay anh ta là của Cartier, và đôi giày da trên chân là của Tony the Iron Lion, tổng số tiền vượt xa mức lương của anh ta.
Nhưng Trần Tửu không quan tâm đến lương, anh ta để ý đến phụ nữ, bạn gái thay hết người này đến người khác, lâu nhất là ba tháng, đều là dễ đến dễ đi.
Trần Tửu có mục tiêu rõ ràng, anh ta chỉ tìm người để chơi, đúng là một tên cặn bã nhưng lại có EQ cao, không bắt cá hai tay. Làm người rất có nguyên tắc, thứ nhất không chen chân vào cuộc tình của người khác, thứ hai không lợi dụng tình cảm của đối phương.
Anh ta cũng rất chu đáo, anh ta biết rõ địa vị bản thân và là người có trách nhiệm. Danh tiếng của Trần Tửu trong hội bạn gái cũ cũng khá tốt.
Mặc dù vậy, anh ta rất ghen tị với vận đào hoa của Cố Thanh Trì và rất buồn khi cậu lại lãng phí vận may này của chính mình. Mỗi khi nắm bắt được cơ hội, anh ta lại động viên cậu tìm người yêu. Trần Tửu đau lòng nói:
“Đàn ông và phụ nữ hãy chọn một người vừa ý, tùy theo nhu cầu bản thân. Sắc đẹp là một nguồn tài nguyên khan hiếm, và không có gì phải xấu hổ khi nhận ra điều đó cả.”
Cố Thanh Trì không thể không mỉm cười.
“Em không làm được đâu, thứ đó làm cho em cảm thấy bị ràng buộc.”
“Ràng buộc? Nếu không vui thì cứ nói rõ ra, để hai người cùng nhau thoải mái. Mọi người đều cởi mở, anh không nghĩ cậu lại khó xử đến vậy.”
Trần Tửu đẩy ly rượu qua.
“Nếm thử, luyện tập đi.”
Cố Thanh Trì dựa lưng vào quầy bar, đưa tay lấy ly rượu kia, lắc lắc, màu xanh lam dưới đáy ly nhòe đi.
“Chỉ là không thể ép người ta chạy theo tốc độ của mình được, làm chuyện gì cũng phải cân nhắc đến người đó.”
Cố Thanh Trì uống một ngụm.
“Chẳng hạn, nếu đêm nay tâm trạng không vui, em muốn ở một mình, nhưng nếu có hai người, anh lại phải nghĩ xem người kia tối nay muốn làm gì, có nên cùng nhau ra ngoài ăn tối không, và liệu tâm trạng xấu của mình có ảnh hưởng đến người kia không. Một mình tự do cũng chẳng cần nghĩ nhiều.”
“Vậy thì cậu không có tinh thần phục vụ, cậu đang làm trong ngành dịch vụ mà lại không có hiểu biết gì cả. Một người trong một mối quan hệ từ đầu đến cuối mà cảm thấy thoải mái là điều không thể, làm gì có người yêu hoàn hảo, trừ khi một bên nhún nhường. Vậy thì phải tách cảm xúc của bản thân ra khỏi người đó, coi họ như thượng đế. Thế nên cứ lấy những gì cậu cần và đừng suy nghĩ nhiều.”
Cố Thanh Trì lắc đầu.
“Làm không được, thế thà gϊếŧ em đi còn hơn.”
Trần Tửu lau bàn, đặt giẻ sang một bên rồi dừng lại bên cạnh Cố Thanh Trì.
“Này, anh có một người bạn là nhà thiết kế và có một cửa hàng Taobao. Cách đây vài ngày người ta nói bên họ đang thiếu người mẫu. Anh cho cậu số liên lạc, cậu cân nhắc chút đi. Mặc dù không lâu dài để kiếm đủ số tiền kia, ít nhiều coi như là kiếm thêm.”
Cố Thanh Trì quay đầu nhìn anh ta.
“Nữ sao?”
“Còn có thể là nam à?”
“Người ta bảo anh đi sao?”
“Đúng là kêu anh đi, anh không nghĩ tới sẽ kêu anh đi nên đành kêu cậu, anh không nhận việc đó đâu, mệt lắm.”
“Được rồi, cảm ơn anh nhé.”
“ Được, anh phụ lòng tốt của cô ấy vậy, cậu còn phải cảm ơn anh đó, việc mua bán tay không này không lỗ”.
Cố Thanh Trì biết, Trần Tửu tạo mối cho cậu không phải vì thứ gì khác, tấm lòng này cậu nhận.
Cậu nhếch mép, uống một hơi cạn ly rượu rồi úp ngược ly xuống bàn, đứng dậy rời đi, nên đi làm việc rồi.
Trần Tửu huýt sáo, Cố Thanh Trì quay đầu lại thấy anh ta đang giơ ngón tay cái.
“Ngầu!”
Lông mày Cố Thanh Trì dãn ra, vẻ u ám mấy ngày nay bị quét sạch, khóe miệng âm thầm cong lên.
Làm cho Trần Tửu cùng quản lý bị sốc một lúc.
Anh ta đặt chiếc cốc đã lau lên kệ trên.
“Đáng tiếc, thật đáng tiếc, nếu người này là nữ, anh đây sẽ nghĩ lại.”
Nếu điều này có thể thành thực, thì đây sẽ là một giải pháp cho nhu cầu cấp bách của Cố Thanh Trì.
Tiền đến thì nhanh mà sinh hoạt chẳng được là bao.
Bằng cấp của Cố Thanh Trì đã hạn chế nhiều lựa chọn của cậu. Tuổi trên thẻ căn cước là 22 tuổi, không phải là quá muộn. Ban đầu cậu định thi vào đại học, nhưng những thứ như bằng cấp thì không thể vội vàng, có rất nhiều thứ phải chuẩn bị , nên đành phải gác lại.
Thông thường, mọi người sẽ liên lạc với cậu để hỏi xem cậu có ý định bước vào làng giải trí hay không để chụp ảnh.
Không nhiều, cũng không gây rắc rối, nguyên nhân chính là vòng sinh hoạt của cậu rất nhỏ, bình ổn ổn định, căn bản là không có liên hệ gì với ngành này.
Bản thân cậu cũng không có ý định gì, chắc hẳn nhiều người cho rằng một người nên trở thành thần tượng chỉ vì anh ta đẹp trai.
Cố Thanh Trì có thể gặp được nhiều người như vậy bởi vì cạnh nhà hàng nơi cậu làm có một cơ sở điện ảnh. Không ít bộ phim và các chương trình được quay ở đó, dĩ nhiên có nhiều người trong ngành sản xuất.
Mặc dù vậy, những người đó thường không tùy tiện bắt chuyện người trên phố. Cách đây rất lâu, khi ngành công nghiệp này mới nổi lên, có thể có những kiểu như từ đâu chui ra làm quen khi tia được một hạt giống tốt trên phố. Mà bây giờ việc đào tạo thực tập sinh rất tốt, đều là xinh đẹp, ca hát, nhảy múa đều có, lúc nào cũng có nhân tài ra mắt, nên chẳng còn cần thiết .
Nhìn thấy điều kiện đặc biệt tốt như vậy, nhất thời cậu thấy đáng tiếc thở dài trong lòng.
Công ty nhỏ thì lý lịch không rõ ràng, môi giới giăng lưới khắp nơi, trong tình huống này thì 50% là kẻ lừa đảo tiền, 40% là môi giới nhỏ lừa bán dâm, 10% còn lại thì là môi giới mới vào nghề biến mất bất cứ khi nào.
Cố Thanh Trì không thể tin được, và cũng chẳng có thời gian để phân biệt từng thứ một.
Sắc đẹp là một nguồn tài nguyên khan hiếm và cần có phương pháp để thực hiện hóa nó.
Ngoài ra, Cố Thanh Trì không muốn vào một lĩnh vực mà cậu không quen thuộc.
Khi Cố Thanh Trì nói cậu thiếu tiền, nhiều người sẽ bắt đầu ngạc nhiên, rồi sau đó nói lung tung, tầm bậy, nói cậu bước chân vào giới giải trí chỉ định kiếm tiền.
Giới giải trí không hẳn là một vòng tròn ai cũng có thể nhảy vào, không có gì là dễ dàng. Ai cũng biết giới giải trí hái ra tiền, hàng năm có rất nhiều người lao vào không tiếc tay.
Cố Thanh Trì không nghĩ mình lại đặc biệt như vậy, ông Trời chưa bao giờ ưu đãi cho cậu quá nhiều.
Người bạn mà Trần Tửu giới thiệu rất vui mừng.
Nói cho Cố Thanh Trì biết những ngày này cô ấy đang quay ở một studio gần đó và cô ấy có thể qua đây gặp mặt trực tiếp khi rảnh.
Studio ở gần và chỉ cách ba trạm xe buýt.
Cố Thanh Trì nhận được phản hồi nên đi đến đó. Khi cậu đến studio, một người phụ nữ đeo kính ở cửa. Khi nhìn thấy cậu cô ấy liền tháo kính và vẫy tay với cậu. Cô ấy nhìn cậu từ trên xuống đánh giá một vòng rồi đôi mắt sáng lên.
“Trần Tửu thật không gạt người, đúng là một người đẹp, cậu là bạn của anh ta còn tôi lớn tuổi hơn anh ta, cứ gọi tôi là chị Hồng.”
Sau đó đưa cậu làm quen với studio. Studio có rất nhiều người ra vào tấp nập, trợ lý liên tục điều chỉnh ánh sáng, người mẫu liên tục thay đổi tư thế, đèn flash hoạt động gần như không nghỉ.
Bên cạnh là một dãy móc treo cao từ trần đến sàn chứa đầy quần áo chưa mở.
Chị Hồng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính.
“Nếu thấy ổn hãy đến chụp khi cậu có thời gian. Bên chị mấy ngày này đều ở đây, studio này đã được thuê trong một tháng. Về giá cả, cậu có kinh nghiệm chụp ảnh nào trước đó không/”
Cố Thanh Trì lắc đầu.
Chị Hồng trầm ngâm một lúc.
“Theo thông lệ, giá của một người mới thường thấp hơn. Chị không đành long đưa ra số tiền đó, nên chị sẽ cho cậu mức giá tương đương với những mẫu ảnh khác.”
Cố Thanh Trì cảm ơn chị Hồng.
Chị Hồng lại nói.
“Bên chị trả lương theo từng mảng, những người mẫu bên chị thuê là 700 một buổi. Cậu là người mới vào ngành, và chắc chắn sẽ không linh hoạt bằng những người khác được. Cậu không thể làm việc này vội vàng, hãy tập nắm bắt trước. Chị sẽ đảm bảo cho cậu 3000.”
Cửa hàng chị Hồng đang trong quá trình chuyển đổi, những người mẫu đều phải có chút tiếng tăm. Mức giá này thực sự rất có tâm với Cố Thanh Trì.
Cô liếc nhìn Cố Thanh Trì, lại đổi ý.
“5000, bảo đảm 5000, hôm nay có thể bắt đầu luôn, thấy sao?”
“Có thể.”
Chị Hồng dẫn cậu vào phòng thay đồ. Phòng thay đồ rất rộng, chật ních người, thợ trang điểm xách theo thùng đồ đi đi lại lại, có người đứng có người ngồi.
“Chúng ta thuê studio ở ngoài cùng bên phải, không có phòng thay đồ riêng nên mọi người đều ở đây.”
Chị Hồng chỉ sang bên phải.
“Hôm nay bên cạnh có một chương trình trực tiếp. Nghe nói là gameshow truyền hình trực tiếp, trên mạng có vẻ khá nổi tiếng nên có nhiều người hơn, không biết trường quay có phát sóng trực tiếp không.”
Ngành người mẫu có một khoảng cách với showbiz, bản thân chị Hồng là một nhà thiết kế và đã khá quen với ngành này. Người mẫu nổi tiếng có thể được trân trọng, họ không quen với các gameshow nổi tiếng hay có một lực lượng fan hùng hậu.
Cố Thanh Trì sống như một người cao tuổi, điện thoại thông minh của cậu được sử dụng như một chiếc điện thoại của người già, chị Hồng không biết chứ đừng nói là cậu biết.
Sau khi công nghệ thông minh ra đời, các chương trình tạp kỹ ngày càng trở lên phổ biến phát sóng trực tiếp, đặc biệt là các chương trình thực tế. Khán giả thích xem phản ứng thực và chi tiết các ngôi sao khi họ đối mặt với điều gì đó.
Quay phim cũng không giống như trước, mang theo nhiều đạo cụ lênh khênh theo, giờ chỉ cần có một đội ngũ tổ chức tốt là được.
Điểm bất lợi duy nhất chính là quá đắt, và chỉ một số nhóm chương trình giàu có mới có thể trang bị.
Bao gồm cả chương trình “Truy tìm kho báu”.
Đúng như tên gọi, chương trình này là một cuộc truy tìm kho báu quy mô lớn.
Địa điểm giai đoạn trước là một công viên giải trí nhỏ và đã nhận được tài trợ khủng, đến giai đoạn này có thể sẽ không có kinh phí.
Trường quay của cơ sở điện ảnh có thể không tuyệt vời như vậy nhưng nó phải rất đắt tiền .
Cố Thanh Trì dựa vào quầy bar với tâm trạng chán nản, vắt chéo hai chân, khép hờ mắt lại.
Quản lý hiếm khi thấy dáng vẻ này của Cố Thanh Trì liền chớp chớp mắt.
Một lát sau Cố Thanh Trì mới khẽ mở mắt, chống tay đứng thẳng lên.
“Thiếu tiền sao?”
“Anh có chút tiền tiết kiệm, chỉ cần chú mở miệng anh sẽ cho chú mượn.”
“Đừng, em chưa lâm vào tình trạng đó đâu.”
Mẹ của quản lý sức khỏe không được tốt, hàng ngày đều phải dùng kha khá tiền, Cố Thanh Trì không muốn làm phiền anh ấy.
Người pha chế bên cạnh cắt ngang.
“Thanh Trì muốn kiếm tiền có chỗ nào khó đâu chứ, cái khác không nói, vừa rồi khách đến gặp cậu ấy tiếp vài câu chẳng phải đã kiếm được vài trăm vạn rồi sao?”
Điều này là sự thật. Không có xuất thân cao quý cũng sẽ không tới nơi này ăn cơm.
Người pha chế có bộ ria mép ngắn, đôi mắt sâu, rất đẹp trai, nhìn có chút hỗn tạp nhưng thật ra lại là một vị công tử hoàn mỹ.
Người quen đều gọi anh ta là Trần Tửu, đúng là anh ta họ Trần nhưng không phải tên Tửu, nghe nói tên anh ta vô cùng bình thường, quen biết lâu như vậy chưa bao giờ thấy anh ta nhắc đến, nếu nhắc tới anh ta sẽ tỏ vẻ không thích ra mặt.
Con người cũng rất đặc biệt, chiếc nhẫn trên tay anh ta là của Cartier, và đôi giày da trên chân là của Tony the Iron Lion, tổng số tiền vượt xa mức lương của anh ta.
Nhưng Trần Tửu không quan tâm đến lương, anh ta để ý đến phụ nữ, bạn gái thay hết người này đến người khác, lâu nhất là ba tháng, đều là dễ đến dễ đi.
Trần Tửu có mục tiêu rõ ràng, anh ta chỉ tìm người để chơi, đúng là một tên cặn bã nhưng lại có EQ cao, không bắt cá hai tay. Làm người rất có nguyên tắc, thứ nhất không chen chân vào cuộc tình của người khác, thứ hai không lợi dụng tình cảm của đối phương.
Anh ta cũng rất chu đáo, anh ta biết rõ địa vị bản thân và là người có trách nhiệm. Danh tiếng của Trần Tửu trong hội bạn gái cũ cũng khá tốt.
Mặc dù vậy, anh ta rất ghen tị với vận đào hoa của Cố Thanh Trì và rất buồn khi cậu lại lãng phí vận may này của chính mình. Mỗi khi nắm bắt được cơ hội, anh ta lại động viên cậu tìm người yêu. Trần Tửu đau lòng nói:
“Đàn ông và phụ nữ hãy chọn một người vừa ý, tùy theo nhu cầu bản thân. Sắc đẹp là một nguồn tài nguyên khan hiếm, và không có gì phải xấu hổ khi nhận ra điều đó cả.”
Cố Thanh Trì không thể không mỉm cười.
“Em không làm được đâu, thứ đó làm cho em cảm thấy bị ràng buộc.”
“Ràng buộc? Nếu không vui thì cứ nói rõ ra, để hai người cùng nhau thoải mái. Mọi người đều cởi mở, anh không nghĩ cậu lại khó xử đến vậy.”
Trần Tửu đẩy ly rượu qua.
“Nếm thử, luyện tập đi.”
Cố Thanh Trì dựa lưng vào quầy bar, đưa tay lấy ly rượu kia, lắc lắc, màu xanh lam dưới đáy ly nhòe đi.
“Chỉ là không thể ép người ta chạy theo tốc độ của mình được, làm chuyện gì cũng phải cân nhắc đến người đó.”
Cố Thanh Trì uống một ngụm.
“Chẳng hạn, nếu đêm nay tâm trạng không vui, em muốn ở một mình, nhưng nếu có hai người, anh lại phải nghĩ xem người kia tối nay muốn làm gì, có nên cùng nhau ra ngoài ăn tối không, và liệu tâm trạng xấu của mình có ảnh hưởng đến người kia không. Một mình tự do cũng chẳng cần nghĩ nhiều.”
“Vậy thì cậu không có tinh thần phục vụ, cậu đang làm trong ngành dịch vụ mà lại không có hiểu biết gì cả. Một người trong một mối quan hệ từ đầu đến cuối mà cảm thấy thoải mái là điều không thể, làm gì có người yêu hoàn hảo, trừ khi một bên nhún nhường. Vậy thì phải tách cảm xúc của bản thân ra khỏi người đó, coi họ như thượng đế. Thế nên cứ lấy những gì cậu cần và đừng suy nghĩ nhiều.”
Cố Thanh Trì lắc đầu.
“Làm không được, thế thà gϊếŧ em đi còn hơn.”
Trần Tửu lau bàn, đặt giẻ sang một bên rồi dừng lại bên cạnh Cố Thanh Trì.
“Này, anh có một người bạn là nhà thiết kế và có một cửa hàng Taobao. Cách đây vài ngày người ta nói bên họ đang thiếu người mẫu. Anh cho cậu số liên lạc, cậu cân nhắc chút đi. Mặc dù không lâu dài để kiếm đủ số tiền kia, ít nhiều coi như là kiếm thêm.”
Cố Thanh Trì quay đầu nhìn anh ta.
“Nữ sao?”
“Còn có thể là nam à?”
“Người ta bảo anh đi sao?”
“Đúng là kêu anh đi, anh không nghĩ tới sẽ kêu anh đi nên đành kêu cậu, anh không nhận việc đó đâu, mệt lắm.”
“Được rồi, cảm ơn anh nhé.”
“ Được, anh phụ lòng tốt của cô ấy vậy, cậu còn phải cảm ơn anh đó, việc mua bán tay không này không lỗ”.
Cố Thanh Trì biết, Trần Tửu tạo mối cho cậu không phải vì thứ gì khác, tấm lòng này cậu nhận.
Cậu nhếch mép, uống một hơi cạn ly rượu rồi úp ngược ly xuống bàn, đứng dậy rời đi, nên đi làm việc rồi.
Trần Tửu huýt sáo, Cố Thanh Trì quay đầu lại thấy anh ta đang giơ ngón tay cái.
“Ngầu!”
Lông mày Cố Thanh Trì dãn ra, vẻ u ám mấy ngày nay bị quét sạch, khóe miệng âm thầm cong lên.
Làm cho Trần Tửu cùng quản lý bị sốc một lúc.
Anh ta đặt chiếc cốc đã lau lên kệ trên.
“Đáng tiếc, thật đáng tiếc, nếu người này là nữ, anh đây sẽ nghĩ lại.”
Nếu điều này có thể thành thực, thì đây sẽ là một giải pháp cho nhu cầu cấp bách của Cố Thanh Trì.
Tiền đến thì nhanh mà sinh hoạt chẳng được là bao.
Bằng cấp của Cố Thanh Trì đã hạn chế nhiều lựa chọn của cậu. Tuổi trên thẻ căn cước là 22 tuổi, không phải là quá muộn. Ban đầu cậu định thi vào đại học, nhưng những thứ như bằng cấp thì không thể vội vàng, có rất nhiều thứ phải chuẩn bị , nên đành phải gác lại.
Thông thường, mọi người sẽ liên lạc với cậu để hỏi xem cậu có ý định bước vào làng giải trí hay không để chụp ảnh.
Không nhiều, cũng không gây rắc rối, nguyên nhân chính là vòng sinh hoạt của cậu rất nhỏ, bình ổn ổn định, căn bản là không có liên hệ gì với ngành này.
Bản thân cậu cũng không có ý định gì, chắc hẳn nhiều người cho rằng một người nên trở thành thần tượng chỉ vì anh ta đẹp trai.
Cố Thanh Trì có thể gặp được nhiều người như vậy bởi vì cạnh nhà hàng nơi cậu làm có một cơ sở điện ảnh. Không ít bộ phim và các chương trình được quay ở đó, dĩ nhiên có nhiều người trong ngành sản xuất.
Mặc dù vậy, những người đó thường không tùy tiện bắt chuyện người trên phố. Cách đây rất lâu, khi ngành công nghiệp này mới nổi lên, có thể có những kiểu như từ đâu chui ra làm quen khi tia được một hạt giống tốt trên phố. Mà bây giờ việc đào tạo thực tập sinh rất tốt, đều là xinh đẹp, ca hát, nhảy múa đều có, lúc nào cũng có nhân tài ra mắt, nên chẳng còn cần thiết .
Nhìn thấy điều kiện đặc biệt tốt như vậy, nhất thời cậu thấy đáng tiếc thở dài trong lòng.
Công ty nhỏ thì lý lịch không rõ ràng, môi giới giăng lưới khắp nơi, trong tình huống này thì 50% là kẻ lừa đảo tiền, 40% là môi giới nhỏ lừa bán dâm, 10% còn lại thì là môi giới mới vào nghề biến mất bất cứ khi nào.
Cố Thanh Trì không thể tin được, và cũng chẳng có thời gian để phân biệt từng thứ một.
Sắc đẹp là một nguồn tài nguyên khan hiếm và cần có phương pháp để thực hiện hóa nó.
Ngoài ra, Cố Thanh Trì không muốn vào một lĩnh vực mà cậu không quen thuộc.
Khi Cố Thanh Trì nói cậu thiếu tiền, nhiều người sẽ bắt đầu ngạc nhiên, rồi sau đó nói lung tung, tầm bậy, nói cậu bước chân vào giới giải trí chỉ định kiếm tiền.
Giới giải trí không hẳn là một vòng tròn ai cũng có thể nhảy vào, không có gì là dễ dàng. Ai cũng biết giới giải trí hái ra tiền, hàng năm có rất nhiều người lao vào không tiếc tay.
Cố Thanh Trì không nghĩ mình lại đặc biệt như vậy, ông Trời chưa bao giờ ưu đãi cho cậu quá nhiều.
Người bạn mà Trần Tửu giới thiệu rất vui mừng.
Nói cho Cố Thanh Trì biết những ngày này cô ấy đang quay ở một studio gần đó và cô ấy có thể qua đây gặp mặt trực tiếp khi rảnh.
Studio ở gần và chỉ cách ba trạm xe buýt.
Cố Thanh Trì nhận được phản hồi nên đi đến đó. Khi cậu đến studio, một người phụ nữ đeo kính ở cửa. Khi nhìn thấy cậu cô ấy liền tháo kính và vẫy tay với cậu. Cô ấy nhìn cậu từ trên xuống đánh giá một vòng rồi đôi mắt sáng lên.
“Trần Tửu thật không gạt người, đúng là một người đẹp, cậu là bạn của anh ta còn tôi lớn tuổi hơn anh ta, cứ gọi tôi là chị Hồng.”
Sau đó đưa cậu làm quen với studio. Studio có rất nhiều người ra vào tấp nập, trợ lý liên tục điều chỉnh ánh sáng, người mẫu liên tục thay đổi tư thế, đèn flash hoạt động gần như không nghỉ.
Bên cạnh là một dãy móc treo cao từ trần đến sàn chứa đầy quần áo chưa mở.
Chị Hồng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính.
“Nếu thấy ổn hãy đến chụp khi cậu có thời gian. Bên chị mấy ngày này đều ở đây, studio này đã được thuê trong một tháng. Về giá cả, cậu có kinh nghiệm chụp ảnh nào trước đó không/”
Cố Thanh Trì lắc đầu.
Chị Hồng trầm ngâm một lúc.
“Theo thông lệ, giá của một người mới thường thấp hơn. Chị không đành long đưa ra số tiền đó, nên chị sẽ cho cậu mức giá tương đương với những mẫu ảnh khác.”
Cố Thanh Trì cảm ơn chị Hồng.
Chị Hồng lại nói.
“Bên chị trả lương theo từng mảng, những người mẫu bên chị thuê là 700 một buổi. Cậu là người mới vào ngành, và chắc chắn sẽ không linh hoạt bằng những người khác được. Cậu không thể làm việc này vội vàng, hãy tập nắm bắt trước. Chị sẽ đảm bảo cho cậu 3000.”
Cửa hàng chị Hồng đang trong quá trình chuyển đổi, những người mẫu đều phải có chút tiếng tăm. Mức giá này thực sự rất có tâm với Cố Thanh Trì.
Cô liếc nhìn Cố Thanh Trì, lại đổi ý.
“5000, bảo đảm 5000, hôm nay có thể bắt đầu luôn, thấy sao?”
“Có thể.”
Chị Hồng dẫn cậu vào phòng thay đồ. Phòng thay đồ rất rộng, chật ních người, thợ trang điểm xách theo thùng đồ đi đi lại lại, có người đứng có người ngồi.
“Chúng ta thuê studio ở ngoài cùng bên phải, không có phòng thay đồ riêng nên mọi người đều ở đây.”
Chị Hồng chỉ sang bên phải.
“Hôm nay bên cạnh có một chương trình trực tiếp. Nghe nói là gameshow truyền hình trực tiếp, trên mạng có vẻ khá nổi tiếng nên có nhiều người hơn, không biết trường quay có phát sóng trực tiếp không.”
Ngành người mẫu có một khoảng cách với showbiz, bản thân chị Hồng là một nhà thiết kế và đã khá quen với ngành này. Người mẫu nổi tiếng có thể được trân trọng, họ không quen với các gameshow nổi tiếng hay có một lực lượng fan hùng hậu.
Cố Thanh Trì sống như một người cao tuổi, điện thoại thông minh của cậu được sử dụng như một chiếc điện thoại của người già, chị Hồng không biết chứ đừng nói là cậu biết.
Sau khi công nghệ thông minh ra đời, các chương trình tạp kỹ ngày càng trở lên phổ biến phát sóng trực tiếp, đặc biệt là các chương trình thực tế. Khán giả thích xem phản ứng thực và chi tiết các ngôi sao khi họ đối mặt với điều gì đó.
Quay phim cũng không giống như trước, mang theo nhiều đạo cụ lênh khênh theo, giờ chỉ cần có một đội ngũ tổ chức tốt là được.
Điểm bất lợi duy nhất chính là quá đắt, và chỉ một số nhóm chương trình giàu có mới có thể trang bị.
Bao gồm cả chương trình “Truy tìm kho báu”.
Đúng như tên gọi, chương trình này là một cuộc truy tìm kho báu quy mô lớn.
Địa điểm giai đoạn trước là một công viên giải trí nhỏ và đã nhận được tài trợ khủng, đến giai đoạn này có thể sẽ không có kinh phí.
Trường quay của cơ sở điện ảnh có thể không tuyệt vời như vậy nhưng nó phải rất đắt tiền .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.