Xuyên Thành Pháo Hôi Chết Sớm, Ta Bị Nam Chính Tà Mị Giam Cầm
Chương 14:
Công Tử Lương Dạ
03/12/2024
Khóe môi Vệ Trầm nhếch lên một nụ cười bất đắc dĩ: “Bởi vì, nơi này không thể vượt qua.”
Giang Phán Phán hoảng sợ quay đầu nhìn. Trước mắt là một vách đá khổng lồ chắn ngang đường, tựa như tận cùng thế giới. Dẫu ngự kiếm bay lên cũng chẳng thể vượt qua.
Nàng run rẩy, lục lọi trong túi trữ vật, lấy ra pháp khí mai rùa đã từng cứu nàng trước đó.
“Tần đạo hữu, hay là... chúng ta cùng trốn vào mai rùa nhé?”
Mai rùa này nghe nói có thể chống lại một kích từ Hóa Thần kỳ, là thứ mà nguyên chủ đã mua ở dưới trấn nhỏ. Nàng biết được điều này nhờ mấy dòng ghi chú trên pháp khí.
Vệ Trầm khẽ cười, cúi xuống vỗ nhẹ lên đầu nàng như an ủi một đứa trẻ: “Giang đạo hữu, mai rùa của cô không chống lại nổi một tia sét của U Minh Lôi Hổ đâu.”
Giang Phán Phán chết lặng, trong lòng gào thét: “Gian thương ở thế giới nào cũng thật đáng sợ!”
“Chúng ta có thể liên lạc với đồng môn của huynh được không?”
Nàng cố vớt vát một tia hy vọng, giọng nói nhỏ dần, yếu ớt.
“Không thể.”
Vệ Trầm đáp ngắn gọn, dứt khoát.
Nghe vậy, Giang Phán Phán tuyệt vọng, nước mắt lưng tròng: “Thực xin lỗi, Tần đạo hữu, tại ta liên lụy huynh...”
Ngự kiếm dưới chân chợt xoay mạnh, đưa cả hai hạ xuống mặt đất. Vệ Trầm đáp lời, ánh mắt thản nhiên nhưng trong đó lóe lên ý cười: “Giang đạo hữu, cô không cần nói vậy. Đã tiến vào bí cảnh, sinh tử do mình, đây là đạo lý mà tu sĩ nào cũng phải hiểu. Việc này không liên quan đến cô.”
Lời nói nhẹ nhàng nhưng có khả năng trấn an của Vệ Trầm khiến Giang Phán Phán ngẩng đầu lên. Nàng nhìn thấy trong đôi mắt của hắn ánh lên vẻ tự tin và bình thản đến lạ kỳ, tựa như mọi nguy hiểm trước mắt đều chẳng đáng bận tâm.
Lòng tin bừng lên trong nàng, Giang Phán Phán vội lấy ra tất cả pháp khí trong túi trữ vật, nhét vào tay Vệ Trầm: “Huynh nói đúng! Đây là chút tâm ý của ta, huynh cầm lấy!”
Nói xong, nàng liền trốn vào mai rùa, tìm chút cảm giác an toàn dù hắn đã nói nó vô dụng.
Vệ Trầm liếc nhìn nàng, ánh mắt thoáng phức tạp. Rồi hắn không nói thêm lời nào, cầm thanh trường kiếm bạc, phi thân lao về phía đàn U Minh Lôi Hổ.
Từ bên trong mai rùa, Giang Phán Phán không ngừng dõi theo trận chiến ngoài kia. Sấm sét đan xen cùng ánh kiếm sáng chói, cả một vùng trắng xóa thi thoảng lại bị nhuộm đỏ bởi ánh máu tươi.
Nàng không thể nhìn rõ bóng dáng Vệ Trầm, cũng chẳng phân biệt được máu kia là của hắn hay của đàn yêu thú. Lòng nàng quặn thắt, cảm giác tội lỗi dâng lên. Hắn đang một mình chiến đấu, còn nàng thì chỉ biết trốn tránh.
Giang Phán Phán run rẩy, lục lọi trong túi trữ vật, hy vọng tìm được thứ gì có thể giúp ích. Nhưng mọi thứ đều hỗn loạn, tựa như chính lòng nàng lúc này.
Giang Phán Phán hoảng sợ quay đầu nhìn. Trước mắt là một vách đá khổng lồ chắn ngang đường, tựa như tận cùng thế giới. Dẫu ngự kiếm bay lên cũng chẳng thể vượt qua.
Nàng run rẩy, lục lọi trong túi trữ vật, lấy ra pháp khí mai rùa đã từng cứu nàng trước đó.
“Tần đạo hữu, hay là... chúng ta cùng trốn vào mai rùa nhé?”
Mai rùa này nghe nói có thể chống lại một kích từ Hóa Thần kỳ, là thứ mà nguyên chủ đã mua ở dưới trấn nhỏ. Nàng biết được điều này nhờ mấy dòng ghi chú trên pháp khí.
Vệ Trầm khẽ cười, cúi xuống vỗ nhẹ lên đầu nàng như an ủi một đứa trẻ: “Giang đạo hữu, mai rùa của cô không chống lại nổi một tia sét của U Minh Lôi Hổ đâu.”
Giang Phán Phán chết lặng, trong lòng gào thét: “Gian thương ở thế giới nào cũng thật đáng sợ!”
“Chúng ta có thể liên lạc với đồng môn của huynh được không?”
Nàng cố vớt vát một tia hy vọng, giọng nói nhỏ dần, yếu ớt.
“Không thể.”
Vệ Trầm đáp ngắn gọn, dứt khoát.
Nghe vậy, Giang Phán Phán tuyệt vọng, nước mắt lưng tròng: “Thực xin lỗi, Tần đạo hữu, tại ta liên lụy huynh...”
Ngự kiếm dưới chân chợt xoay mạnh, đưa cả hai hạ xuống mặt đất. Vệ Trầm đáp lời, ánh mắt thản nhiên nhưng trong đó lóe lên ý cười: “Giang đạo hữu, cô không cần nói vậy. Đã tiến vào bí cảnh, sinh tử do mình, đây là đạo lý mà tu sĩ nào cũng phải hiểu. Việc này không liên quan đến cô.”
Lời nói nhẹ nhàng nhưng có khả năng trấn an của Vệ Trầm khiến Giang Phán Phán ngẩng đầu lên. Nàng nhìn thấy trong đôi mắt của hắn ánh lên vẻ tự tin và bình thản đến lạ kỳ, tựa như mọi nguy hiểm trước mắt đều chẳng đáng bận tâm.
Lòng tin bừng lên trong nàng, Giang Phán Phán vội lấy ra tất cả pháp khí trong túi trữ vật, nhét vào tay Vệ Trầm: “Huynh nói đúng! Đây là chút tâm ý của ta, huynh cầm lấy!”
Nói xong, nàng liền trốn vào mai rùa, tìm chút cảm giác an toàn dù hắn đã nói nó vô dụng.
Vệ Trầm liếc nhìn nàng, ánh mắt thoáng phức tạp. Rồi hắn không nói thêm lời nào, cầm thanh trường kiếm bạc, phi thân lao về phía đàn U Minh Lôi Hổ.
Từ bên trong mai rùa, Giang Phán Phán không ngừng dõi theo trận chiến ngoài kia. Sấm sét đan xen cùng ánh kiếm sáng chói, cả một vùng trắng xóa thi thoảng lại bị nhuộm đỏ bởi ánh máu tươi.
Nàng không thể nhìn rõ bóng dáng Vệ Trầm, cũng chẳng phân biệt được máu kia là của hắn hay của đàn yêu thú. Lòng nàng quặn thắt, cảm giác tội lỗi dâng lên. Hắn đang một mình chiến đấu, còn nàng thì chỉ biết trốn tránh.
Giang Phán Phán run rẩy, lục lọi trong túi trữ vật, hy vọng tìm được thứ gì có thể giúp ích. Nhưng mọi thứ đều hỗn loạn, tựa như chính lòng nàng lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.