Xuyên Thành Pháo Hôi Chết Sớm, Ta Bị Nam Chính Tà Mị Giam Cầm
Chương 16:
Công Tử Lương Dạ
03/12/2024
Nào ngờ, nghe những lời nàng nói, Vệ Trầm lại khẽ cười. Hắn hé mắt, ánh nhìn lấp lánh chút hứng thú. Dù trọng thương, giọng nói của hắn vẫn khá thong thả, mang theo chút chế giễu: “Giang đạo hữu, đây là lần đầu tiên ta nghe có người nói muốn bảo vệ ta đấy.”
Hắn cười khẽ, rồi tiếp lời: “Không bảo vệ được cô là lỗi của ta. Nay lại phải để cô bảo vệ, quả thực ta... chết cũng không hết tội.”
Trên khuôn mặt nhợt nhạt của hắn, ý cười lộ ra giữa vệt máu đỏ tươi, vừa quyến rũ vừa bi thương, khiến Giang Phán Phán bất giác đỏ mặt.
Nhưng khi ánh mắt nàng rơi xuống bộ y phục đẫm máu của hắn, nàng liền lo lắng: “Huynh đừng nói nhiều, tiết kiệm chút sức lực.”
Rồi nàng lục tìm trong túi trữ vật, lấy ra một đống đan dược, đưa đến trước mặt hắn: “Huynh nhìn xem, cái nào dùng được thì uống tạm trước.”
Ánh mắt Vệ Trầm lấp lánh nhìn nàng, trong đó thoáng hiện lên sự chân thành và nghi hoặc: “Cô không sợ sao?”
Vốn là một người nhát gan, lại sợ chết, nhưng giờ đây, giữa lằn ranh sinh tử, nàng lại tỏ ra bình tĩnh đến lạ kỳ.
Giang Phán Phán mỉm cười, nụ cười đầy tự tin hiếm hoi: “Có cột thu lôi rồi, còn sợ gì nữa?”
“Cột thu lôi?”
Vệ Trầm chưa kịp hiểu thì đúng lúc ấy, năm con U Minh Lôi Hổ đồng loạt phóng ra những tia sét khổng lồ. Năm tia sét giáng xuống như trời long đất lở.
Một đòn công kích kinh hoàng này đủ sức xé nát tu sĩ Nguyên Anh kỳ, khiến thần hồn tan vỡ, Kim Đan kỳ cũng không thoát khỏi kết cục vong mạng.
Khi Vệ Trầm đang cố gượng đứng dậy, thiếu nữ nhanh tay nhét một viên đan dược vào miệng hắn. Chỉ trong tích tắc do dự, năm tia sấm sét dữ dội đã giáng thẳng xuống mai rùa.
Giang Phán Phán cảm thấy thời gian như dừng lại. Sinh tử tựa hồ trong một cái chớp mắt, nàng thoáng nghe thấy Vệ Trầm khẽ thở dài.
Vệ Trầm giơ tay, đầu ngón tay xuất hiện một tia lửa xanh nhạt, có vẻ như chuẩn bị xuất chiêu. Nhưng trước khi hắn kịp ra tay, năm tia sét kia đã bất ngờ biến mất, tựa tan vào hư không. Mai rùa vẫn nguyên vẹn, không chút hao tổn, tất cả dường như chưa từng xảy ra.
Vệ Trầm: “...”
U Minh Lôi Hổ: “?”
Không chỉ Vệ Trầm, mà ngay cả năm con U Minh Lôi Hổ bên ngoài cũng ngây ngẩn, lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Trong sự im lặng đến kỳ lạ ấy, từ bên trong mai rùa bỗng vang lên tiếng cười đắc ý của thiếu nữ: “Ha ha ha ha! Ta đã nói mà, các ngươi có phục chưa?”
Giang Phán Phán mừng rỡ, suýt chút nữa nhảy cẫng lên. Trong lòng nàng thầm cảm tạ những ngày tháng học hành điện khí công trình. Ban đầu, khi bị điều vào lớp chuyên ngành toàn nam, nàng từng cảm thấy rất bất mãn, nhưng giờ đây, nàng vô cùng biết ơn sự tình cờ ấy. Nếu không, làm sao nàng nghĩ ra được cái cột thu lôi này!
Hắn cười khẽ, rồi tiếp lời: “Không bảo vệ được cô là lỗi của ta. Nay lại phải để cô bảo vệ, quả thực ta... chết cũng không hết tội.”
Trên khuôn mặt nhợt nhạt của hắn, ý cười lộ ra giữa vệt máu đỏ tươi, vừa quyến rũ vừa bi thương, khiến Giang Phán Phán bất giác đỏ mặt.
Nhưng khi ánh mắt nàng rơi xuống bộ y phục đẫm máu của hắn, nàng liền lo lắng: “Huynh đừng nói nhiều, tiết kiệm chút sức lực.”
Rồi nàng lục tìm trong túi trữ vật, lấy ra một đống đan dược, đưa đến trước mặt hắn: “Huynh nhìn xem, cái nào dùng được thì uống tạm trước.”
Ánh mắt Vệ Trầm lấp lánh nhìn nàng, trong đó thoáng hiện lên sự chân thành và nghi hoặc: “Cô không sợ sao?”
Vốn là một người nhát gan, lại sợ chết, nhưng giờ đây, giữa lằn ranh sinh tử, nàng lại tỏ ra bình tĩnh đến lạ kỳ.
Giang Phán Phán mỉm cười, nụ cười đầy tự tin hiếm hoi: “Có cột thu lôi rồi, còn sợ gì nữa?”
“Cột thu lôi?”
Vệ Trầm chưa kịp hiểu thì đúng lúc ấy, năm con U Minh Lôi Hổ đồng loạt phóng ra những tia sét khổng lồ. Năm tia sét giáng xuống như trời long đất lở.
Một đòn công kích kinh hoàng này đủ sức xé nát tu sĩ Nguyên Anh kỳ, khiến thần hồn tan vỡ, Kim Đan kỳ cũng không thoát khỏi kết cục vong mạng.
Khi Vệ Trầm đang cố gượng đứng dậy, thiếu nữ nhanh tay nhét một viên đan dược vào miệng hắn. Chỉ trong tích tắc do dự, năm tia sấm sét dữ dội đã giáng thẳng xuống mai rùa.
Giang Phán Phán cảm thấy thời gian như dừng lại. Sinh tử tựa hồ trong một cái chớp mắt, nàng thoáng nghe thấy Vệ Trầm khẽ thở dài.
Vệ Trầm giơ tay, đầu ngón tay xuất hiện một tia lửa xanh nhạt, có vẻ như chuẩn bị xuất chiêu. Nhưng trước khi hắn kịp ra tay, năm tia sét kia đã bất ngờ biến mất, tựa tan vào hư không. Mai rùa vẫn nguyên vẹn, không chút hao tổn, tất cả dường như chưa từng xảy ra.
Vệ Trầm: “...”
U Minh Lôi Hổ: “?”
Không chỉ Vệ Trầm, mà ngay cả năm con U Minh Lôi Hổ bên ngoài cũng ngây ngẩn, lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Trong sự im lặng đến kỳ lạ ấy, từ bên trong mai rùa bỗng vang lên tiếng cười đắc ý của thiếu nữ: “Ha ha ha ha! Ta đã nói mà, các ngươi có phục chưa?”
Giang Phán Phán mừng rỡ, suýt chút nữa nhảy cẫng lên. Trong lòng nàng thầm cảm tạ những ngày tháng học hành điện khí công trình. Ban đầu, khi bị điều vào lớp chuyên ngành toàn nam, nàng từng cảm thấy rất bất mãn, nhưng giờ đây, nàng vô cùng biết ơn sự tình cờ ấy. Nếu không, làm sao nàng nghĩ ra được cái cột thu lôi này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.