Xuyên Thành Pháo Hôi Chết Sớm, Ta Bị Nam Chính Tà Mị Giam Cầm
Chương 18:
Công Tử Lương Dạ
03/12/2024
Vệ Trầm khẽ nhướng mày, cười nhạt: “Lá bùa này thật thú vị. Tự tay cô vẽ sao?”
“Ta nào biết cách làm ra thứ này?”
Giang Phán Phán bật cười, vẻ mặt có chút tự hào nhưng cũng đầy tinh nghịch.
“Đây là thứ ta mua được ở trấn nhỏ.”
Từ khi xuyên đến thế giới này, để bảo vệ mạng sống của mình, nàng không tiếc tiền mua hàng loạt pháp khí và bùa chú kỳ quái. Tuy biết rõ những thứ này không thể sánh được với pháp lực của Phù Ưu chân nhân hay chưởng môn, nhưng có còn hơn không. Nàng không ngờ, trong khoảnh khắc nguy nan này, chúng lại phát huy tác dụng.
Bên ngoài, đàn U Minh Lôi Hổ không hay biết nội tình, hiển nhiên đã bị lá bùa dọa cho khiếp vía. Chúng gầm gừ vài tiếng thấp trầm, cuối cùng tản đi.
“Chúng đã rút lui!”
Giang Phán Phán bật dậy, lần đầu tiên nàng dùng trí thông minh của mình để hóa giải một mối nguy lớn đến vậy. Niềm hân hoan bừng sáng trong mắt nàng, đôi chân nhảy cẫng lên: “Ta thật giỏi quá! Lần này còn dọa được cả yêu thú cao cấp!”
Sau phút vui mừng, nàng ngồi xổm xuống bên cạnh Vệ Trầm, đôi mắt sáng rực tựa như bầu trời đầy sao: “Tần đạo hữu, chúng ta an toàn rồi!”
Vệ Trầm nhìn dáng vẻ hớn hở của nàng, khóe môi không khỏi cong lên, khẽ gật đầu: “Ừ, tất cả nhờ vào trí tuệ của Giang đạo hữu.”
Lời khen chân thành ấy khiến Giang Phán Phán thoáng đỏ mặt, nàng ngượng ngùng gãi đầu: “Vậy... tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?”
Vệ Trầm ngước nhìn bầu trời, ánh mặt trời đã ngả dần về tây, đáp lời: “Sắc trời đã tối, cần tìm một nơi để qua đêm.”
Ngự Tâm Hồ tuy là một pháp khí, nhưng bên trong lại vận hành như một bí cảnh thông thường, ngày đêm tuần hoàn theo lẽ tự nhiên. Khi màn đêm buông xuống, nơi này càng tiềm ẩn nhiều nguy hiểm hơn. Mai rùa không thể duy trì mãi, bọn họ cần tìm một chỗ trú ẩn an toàn.
“Huynh có thể đi được không?”
Giang Phán Phán lo lắng hỏi, ánh mắt lướt qua bộ y phục đẫm máu của hắn, lòng không khỏi bồn chồn.
“Làm phiền Giang đạo hữu đỡ ta một tay.”
Vệ Trầm cười khẽ, giọng nói vẫn bình thản.
Giang Phán Phán vội vàng đỡ lấy hắn, dựa theo hướng mà Vệ Trầm chỉ, đi về phía một sơn động.
Dọc đường, sắc mặt Vệ Trầm tái nhợt, bước chân loạng choạng như người kiệt sức. Nhìn hắn lúc này, ngay cả kẻ tay trói gà không chặt như Giang Phán Phán cũng có cảm giác bản thân có thể đẩy ngã hắn. Nhưng kỳ lạ thay, vẻ điềm nhiên trong ánh mắt và biểu cảm của Vệ Trầm khiến nàng cảm thấy bớt sợ hãi.
Hành trình này chẳng hề dễ dàng. Khi nãy Vệ Trầm ngự kiếm để di chuyển, còn giờ đây cả hai phải dùng chân mà đi. Gần nửa canh giờ trôi qua, cuối cùng cũng đến được sơn động.
“Ta nào biết cách làm ra thứ này?”
Giang Phán Phán bật cười, vẻ mặt có chút tự hào nhưng cũng đầy tinh nghịch.
“Đây là thứ ta mua được ở trấn nhỏ.”
Từ khi xuyên đến thế giới này, để bảo vệ mạng sống của mình, nàng không tiếc tiền mua hàng loạt pháp khí và bùa chú kỳ quái. Tuy biết rõ những thứ này không thể sánh được với pháp lực của Phù Ưu chân nhân hay chưởng môn, nhưng có còn hơn không. Nàng không ngờ, trong khoảnh khắc nguy nan này, chúng lại phát huy tác dụng.
Bên ngoài, đàn U Minh Lôi Hổ không hay biết nội tình, hiển nhiên đã bị lá bùa dọa cho khiếp vía. Chúng gầm gừ vài tiếng thấp trầm, cuối cùng tản đi.
“Chúng đã rút lui!”
Giang Phán Phán bật dậy, lần đầu tiên nàng dùng trí thông minh của mình để hóa giải một mối nguy lớn đến vậy. Niềm hân hoan bừng sáng trong mắt nàng, đôi chân nhảy cẫng lên: “Ta thật giỏi quá! Lần này còn dọa được cả yêu thú cao cấp!”
Sau phút vui mừng, nàng ngồi xổm xuống bên cạnh Vệ Trầm, đôi mắt sáng rực tựa như bầu trời đầy sao: “Tần đạo hữu, chúng ta an toàn rồi!”
Vệ Trầm nhìn dáng vẻ hớn hở của nàng, khóe môi không khỏi cong lên, khẽ gật đầu: “Ừ, tất cả nhờ vào trí tuệ của Giang đạo hữu.”
Lời khen chân thành ấy khiến Giang Phán Phán thoáng đỏ mặt, nàng ngượng ngùng gãi đầu: “Vậy... tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?”
Vệ Trầm ngước nhìn bầu trời, ánh mặt trời đã ngả dần về tây, đáp lời: “Sắc trời đã tối, cần tìm một nơi để qua đêm.”
Ngự Tâm Hồ tuy là một pháp khí, nhưng bên trong lại vận hành như một bí cảnh thông thường, ngày đêm tuần hoàn theo lẽ tự nhiên. Khi màn đêm buông xuống, nơi này càng tiềm ẩn nhiều nguy hiểm hơn. Mai rùa không thể duy trì mãi, bọn họ cần tìm một chỗ trú ẩn an toàn.
“Huynh có thể đi được không?”
Giang Phán Phán lo lắng hỏi, ánh mắt lướt qua bộ y phục đẫm máu của hắn, lòng không khỏi bồn chồn.
“Làm phiền Giang đạo hữu đỡ ta một tay.”
Vệ Trầm cười khẽ, giọng nói vẫn bình thản.
Giang Phán Phán vội vàng đỡ lấy hắn, dựa theo hướng mà Vệ Trầm chỉ, đi về phía một sơn động.
Dọc đường, sắc mặt Vệ Trầm tái nhợt, bước chân loạng choạng như người kiệt sức. Nhìn hắn lúc này, ngay cả kẻ tay trói gà không chặt như Giang Phán Phán cũng có cảm giác bản thân có thể đẩy ngã hắn. Nhưng kỳ lạ thay, vẻ điềm nhiên trong ánh mắt và biểu cảm của Vệ Trầm khiến nàng cảm thấy bớt sợ hãi.
Hành trình này chẳng hề dễ dàng. Khi nãy Vệ Trầm ngự kiếm để di chuyển, còn giờ đây cả hai phải dùng chân mà đi. Gần nửa canh giờ trôi qua, cuối cùng cũng đến được sơn động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.