Xuyên Thành Pháo Hôi Chết Sớm, Ta Bị Nam Chính Tà Mị Giam Cầm
Chương 24:
Công Tử Lương Dạ
03/12/2024
Giờ đây, không chỉ kết đan, nàng còn kết Nguyên Anh trong một đêm. Điều mà vô số tu sĩ mơ ước lại biến thành bùa đòi mạng treo trên đầu nàng.
“Xong rồi, ta thật sự xong rồi…”
Giang Phán Phán nhìn đan điền của mình, cảm giác muốn khóc mà không có nước mắt.
“Lôi kiếp sắp tới rồi.”
Vệ Trầm nói, ánh mắt vẫn bình thản: “Kim Đan và Nguyên Anh đồng thời hình thành, lôi kiếp sẽ chồng lên nhau. Cô sắp chịu không ít khổ sở đấy.”
Lời vừa dứt, một tia sét chớp lóe trên bầu trời.
Giang Phán Phán hốt hoảng, vội vàng lấy mai rùa ra, chui tọt vào trong.
Ngay khi nàng vừa vào, lôi kiếp lập tức giáng xuống, nhắm thẳng vào cột thu lôi trên mai rùa.
Chín đạo lôi kiếp của Kim Đan cộng với mười tám đạo lôi kiếp của Nguyên Anh, tổng cộng hai mươi bảy đạo sấm sét dữ dội đánh xuống. Nhưng tất cả chỉ đổ dồn vào mai rùa.
Bên trong mai rùa, tiếng thở dài của Giang Phán Phán vang lên: “Phải làm sao đây… ta nên làm gì bây giờ…”
Một tia cũng không chạm vào người nàng.
Vệ Trầm nhìn mai rùa trước mặt, ánh mắt dừng lại trên cột thu lôi đơn giản mà hiệu quả đến không ngờ, bật cười thành tiếng. Ai có thể nghĩ được, thứ mà tu sĩ xem như sinh tử đại kiếp, lại được hóa giải dễ dàng đến thế?
Khi đạo sấm sét cuối cùng tan biến, sơn động yên tĩnh trở lại.
Nhưng bên trong mai rùa vẫn không có chút động tĩnh.
Vệ Trầm đợi một lúc lâu, nhíu mày, bước tới mở mai rùa ra. Trước mắt chàng là Giang Phán Phán đang cuộn tròn người, mặc một bộ nam y màu xanh nhạt, ngủ say.
Tiếng sấm lớn như vậy, thế nhưng nàng lại ngủ rồi.
Vệ Trầm nhìn nàng, ánh mắt phức tạp. Đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, một tia sáng xanh dịu nhẹ chui vào giữa hai hàng lông mày của nàng.
Giang Phán Phán giờ đây đang lơ mơ bước đi trong một không gian mờ ảo đầy sương mù, tựa như một hồn ma lạc lối, mông lung không biết đi về đâu.
Từ sâu trong lớp sương, một giọng nói dịu dàng, thân thiết cất lên: “Hài tử, lại đây.”
Giọng nói này khiến nàng cảm thấy quen thuộc đến lạ thường.
Trong trạng thái mơ hồ, nàng bước tới.
Sương mù dần tan, trước mặt hiện ra một người trung niên mặc đạo bào, đứng dưới gốc cây đào. Gương mặt ông gầy gò nhưng rắn rỏi, hai chòm râu bạc nhẹ bay trong gió, trên khóe môi là một nụ cười hiền từ.
“Chưởng môn chân nhân.”
Giang Phán Phán khẽ gọi. Trong tâm trí rối loạn, nàng cảm giác như mình đã quên điều gì đó rất quan trọng.
“Đứa trẻ ngoan, thế mà con đã kết Nguyên Anh rồi.”
Chưởng môn chân nhân nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy vẻ hài lòng. Ông ta vỗ nhẹ vai nàng, cười nói: “Không hổ là đệ tử xuất sắc nhất của Ngự Tâm Môn.”
“Vận Nhi đa tạ chưởng môn đã khích lệ.”
“Xong rồi, ta thật sự xong rồi…”
Giang Phán Phán nhìn đan điền của mình, cảm giác muốn khóc mà không có nước mắt.
“Lôi kiếp sắp tới rồi.”
Vệ Trầm nói, ánh mắt vẫn bình thản: “Kim Đan và Nguyên Anh đồng thời hình thành, lôi kiếp sẽ chồng lên nhau. Cô sắp chịu không ít khổ sở đấy.”
Lời vừa dứt, một tia sét chớp lóe trên bầu trời.
Giang Phán Phán hốt hoảng, vội vàng lấy mai rùa ra, chui tọt vào trong.
Ngay khi nàng vừa vào, lôi kiếp lập tức giáng xuống, nhắm thẳng vào cột thu lôi trên mai rùa.
Chín đạo lôi kiếp của Kim Đan cộng với mười tám đạo lôi kiếp của Nguyên Anh, tổng cộng hai mươi bảy đạo sấm sét dữ dội đánh xuống. Nhưng tất cả chỉ đổ dồn vào mai rùa.
Bên trong mai rùa, tiếng thở dài của Giang Phán Phán vang lên: “Phải làm sao đây… ta nên làm gì bây giờ…”
Một tia cũng không chạm vào người nàng.
Vệ Trầm nhìn mai rùa trước mặt, ánh mắt dừng lại trên cột thu lôi đơn giản mà hiệu quả đến không ngờ, bật cười thành tiếng. Ai có thể nghĩ được, thứ mà tu sĩ xem như sinh tử đại kiếp, lại được hóa giải dễ dàng đến thế?
Khi đạo sấm sét cuối cùng tan biến, sơn động yên tĩnh trở lại.
Nhưng bên trong mai rùa vẫn không có chút động tĩnh.
Vệ Trầm đợi một lúc lâu, nhíu mày, bước tới mở mai rùa ra. Trước mắt chàng là Giang Phán Phán đang cuộn tròn người, mặc một bộ nam y màu xanh nhạt, ngủ say.
Tiếng sấm lớn như vậy, thế nhưng nàng lại ngủ rồi.
Vệ Trầm nhìn nàng, ánh mắt phức tạp. Đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, một tia sáng xanh dịu nhẹ chui vào giữa hai hàng lông mày của nàng.
Giang Phán Phán giờ đây đang lơ mơ bước đi trong một không gian mờ ảo đầy sương mù, tựa như một hồn ma lạc lối, mông lung không biết đi về đâu.
Từ sâu trong lớp sương, một giọng nói dịu dàng, thân thiết cất lên: “Hài tử, lại đây.”
Giọng nói này khiến nàng cảm thấy quen thuộc đến lạ thường.
Trong trạng thái mơ hồ, nàng bước tới.
Sương mù dần tan, trước mặt hiện ra một người trung niên mặc đạo bào, đứng dưới gốc cây đào. Gương mặt ông gầy gò nhưng rắn rỏi, hai chòm râu bạc nhẹ bay trong gió, trên khóe môi là một nụ cười hiền từ.
“Chưởng môn chân nhân.”
Giang Phán Phán khẽ gọi. Trong tâm trí rối loạn, nàng cảm giác như mình đã quên điều gì đó rất quan trọng.
“Đứa trẻ ngoan, thế mà con đã kết Nguyên Anh rồi.”
Chưởng môn chân nhân nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy vẻ hài lòng. Ông ta vỗ nhẹ vai nàng, cười nói: “Không hổ là đệ tử xuất sắc nhất của Ngự Tâm Môn.”
“Vận Nhi đa tạ chưởng môn đã khích lệ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.