Xuyên Thành Pháo Hôi Chết Sớm, Ta Bị Nam Chính Tà Mị Giam Cầm
Chương 26:
Công Tử Lương Dạ
03/12/2024
Giang Phán Phán giữ vẻ e ấp, tiếp tục nói: “Ta còn chưa kịp bẩm báo với sư tôn, nhưng đã nói với chưởng môn, vậy cũng không khác lắm.”
Cái tên “Vệ Trầm” và “Thanh Vân Tông” không ngừng vang vọng trong đầu chưởng môn. Sư tôn và sư thúc của Vệ Trầm đều là những nhân vật có địa vị tối cao, không phải người mà một chưởng môn nhỏ bé như ông ta có thể đối đầu.
Lời của Giang Phán Phán như một gáo nước lạnh, làm dập tắt ý đồ của chưởng môn.
Nhưng trong một góc khuất không ai để ý, một nam tử mặc bạch y, dung mạo tuấn tú phi phàm, lặng lẽ đứng nghe. Ánh mắt hắn đầy ý vị, lộ ra một vẻ khó diễn tả thành lời - tựa như không biết nên khóc hay nên cười, nhưng cũng không giấu được sự hứng thú.
Chưởng môn khẽ nhíu mày, dường như có một đường gân xanh thoáng động trên trán, nhưng ông ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Giọng nói như một trưởng bối quan tâm đến con cháu: “Sao con dám chắc hắn thật sự là Vệ Trầm? Con chưa từng rời xa môn phái, đâu biết thế gian hiểm ác. Có không ít kẻ mạo danh Vệ Trầm để lừa gạt người khác đấy.”
“Không, Vệ Lang sẽ không lừa ta.”
Giang Phán Phán nói với vẻ thâm tình, ánh mắt ngập tràn niềm tin.
“Chưởng môn, ngài có biết vì sao ta có thể đạt đến Nguyên Anh kỳ trong một đêm không? Chính là nhờ quả hồng anh chàng tặng ta.”
Chưởng môn thoáng sững người. Dù ông ta điều khiển được Ngự Tâm Hồ, nhưng không thể theo dõi toàn bộ tình hình trong bí cảnh, vì vậy không thể xác thực lời nàng nói.
“Quả hồng anh?”
Chưởng môn lặp lại, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Quả hồng anh là linh quả cực phẩm, hiếm có trong Tu chân giới, quý giá vô ngần, không phải cứ có tiền là mua được. Chỉ những kẻ may mắn vô cùng mới có cơ duyên sở hữu một quả.
“Hắn tặng con một quả sao?”
Giang Phán Phán lắc đầu: “Chàng tặng ta chín quả.”
Chưởng môn sững sờ tại chỗ, đôi mắt mở lớn. Sau một hồi, ông ta vội hỏi: “Con... ăn hết rồi sao?”
“Vâng.”
Chưởng môn trầm mặc, ánh mắt không giấu được sự phức tạp. Nếu Vệ Trầm có thể lấy ra chín quả hồng anh và tặng không cho nàng, vậy thân phận của hắn chắc chắn không thể là giả.
Nhưng nếu hắn thực sự là Vệ Trầm, mọi chuyện lại càng khó xử.
Ánh mắt chưởng môn trở nên sâu thẳm. Trước mắt ông ta là thiếu nữ kiều diễm, người mà ông ta đã nuôi dưỡng trong môn phái suốt mười tám năm, chờ ngày nàng kết đan để thực hiện kế hoạch. Nay nàng không chỉ kết đan mà còn kết Nguyên Anh, trái cây đã chín muồi, nhưng đồng thời cũng thu hút những kẻ mơ ước nàng mạnh mẽ hơn.
Sau một thoáng suy tính, chưởng môn lấy lại vẻ mặt hòa nhã, nở một nụ cười thân thiện: “Nếu quả thật là Vệ Trầm, ta cũng thấy vui mừng cho con. Nhưng Thanh Vân Tông và Ngự Tâm Môn kết thân là việc trọng đại. Việc này ta cần thương lượng với sư tôn của con. Vệ Trầm có nói khi nào sẽ tới không?”
Cái tên “Vệ Trầm” và “Thanh Vân Tông” không ngừng vang vọng trong đầu chưởng môn. Sư tôn và sư thúc của Vệ Trầm đều là những nhân vật có địa vị tối cao, không phải người mà một chưởng môn nhỏ bé như ông ta có thể đối đầu.
Lời của Giang Phán Phán như một gáo nước lạnh, làm dập tắt ý đồ của chưởng môn.
Nhưng trong một góc khuất không ai để ý, một nam tử mặc bạch y, dung mạo tuấn tú phi phàm, lặng lẽ đứng nghe. Ánh mắt hắn đầy ý vị, lộ ra một vẻ khó diễn tả thành lời - tựa như không biết nên khóc hay nên cười, nhưng cũng không giấu được sự hứng thú.
Chưởng môn khẽ nhíu mày, dường như có một đường gân xanh thoáng động trên trán, nhưng ông ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Giọng nói như một trưởng bối quan tâm đến con cháu: “Sao con dám chắc hắn thật sự là Vệ Trầm? Con chưa từng rời xa môn phái, đâu biết thế gian hiểm ác. Có không ít kẻ mạo danh Vệ Trầm để lừa gạt người khác đấy.”
“Không, Vệ Lang sẽ không lừa ta.”
Giang Phán Phán nói với vẻ thâm tình, ánh mắt ngập tràn niềm tin.
“Chưởng môn, ngài có biết vì sao ta có thể đạt đến Nguyên Anh kỳ trong một đêm không? Chính là nhờ quả hồng anh chàng tặng ta.”
Chưởng môn thoáng sững người. Dù ông ta điều khiển được Ngự Tâm Hồ, nhưng không thể theo dõi toàn bộ tình hình trong bí cảnh, vì vậy không thể xác thực lời nàng nói.
“Quả hồng anh?”
Chưởng môn lặp lại, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Quả hồng anh là linh quả cực phẩm, hiếm có trong Tu chân giới, quý giá vô ngần, không phải cứ có tiền là mua được. Chỉ những kẻ may mắn vô cùng mới có cơ duyên sở hữu một quả.
“Hắn tặng con một quả sao?”
Giang Phán Phán lắc đầu: “Chàng tặng ta chín quả.”
Chưởng môn sững sờ tại chỗ, đôi mắt mở lớn. Sau một hồi, ông ta vội hỏi: “Con... ăn hết rồi sao?”
“Vâng.”
Chưởng môn trầm mặc, ánh mắt không giấu được sự phức tạp. Nếu Vệ Trầm có thể lấy ra chín quả hồng anh và tặng không cho nàng, vậy thân phận của hắn chắc chắn không thể là giả.
Nhưng nếu hắn thực sự là Vệ Trầm, mọi chuyện lại càng khó xử.
Ánh mắt chưởng môn trở nên sâu thẳm. Trước mắt ông ta là thiếu nữ kiều diễm, người mà ông ta đã nuôi dưỡng trong môn phái suốt mười tám năm, chờ ngày nàng kết đan để thực hiện kế hoạch. Nay nàng không chỉ kết đan mà còn kết Nguyên Anh, trái cây đã chín muồi, nhưng đồng thời cũng thu hút những kẻ mơ ước nàng mạnh mẽ hơn.
Sau một thoáng suy tính, chưởng môn lấy lại vẻ mặt hòa nhã, nở một nụ cười thân thiện: “Nếu quả thật là Vệ Trầm, ta cũng thấy vui mừng cho con. Nhưng Thanh Vân Tông và Ngự Tâm Môn kết thân là việc trọng đại. Việc này ta cần thương lượng với sư tôn của con. Vệ Trầm có nói khi nào sẽ tới không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.