Xuyên Thành Pháo Hôi Chết Sớm, Ta Bị Nam Chính Tà Mị Giam Cầm
Chương 29:
Công Tử Lương Dạ
03/12/2024
Không đáp lại, Giang Phán Phán lặng lẽ đi theo. Nhưng khi đến gần thi thể, nàng vẫn không kìm được, bịt kín hai mắt.
Ánh mắt Vệ Trầm lướt qua thi thể trên mặt đất, gương mặt không chút xao động. Cơ thể trước mặt bị hút cạn máu thịt, chỉ còn lại một lớp da mỏng bọc lấy xương cốt. Nhiều chỗ trên da bị rách, để lộ ra những mảnh xương trắng.
Trong mắt Vệ Trầm, cảnh này không có gì quá đáng sợ. Nhưng với Giang Phán Phán còn chưa từng nhìn thấy một con gà bị giết, thì hình ảnh này chẳng khác gì ác mộng.
“Trên người có nhiều dấu vết bị yêu thú cắn xé, nhưng không phải nguyên nhân dẫn đến cái chết. Nguyên nhân thực sự là do bị người dùng tà thuật hút cạn tu vi.”
Vệ Trầm giải thích, giọng nói trầm ổn: “Xem ra, những tu sĩ bước vào bí cảnh này, lành ít dữ nhiều.”
Nghe lời Vệ Trầm nói, toàn thân Giang Phán Phán thoáng run rẩy, cảm giác lạnh lẽo len lỏi khắp cơ thể. Là chưởng môn làm! Nhất định là ông ta!
Nàng run run hỏi: “Bị hấp thụ tu vi... sẽ biến thành bộ dạng này sao?”
“Đúng vậy.”
Nghe vậy, sắc mặt Giang Phán Phán tái nhợt, lòng nàng như chùng xuống tận đáy vực. Giờ phút này, nàng chợt hiểu được tại sao nguyên chủ lại lựa chọn tự bạo nguyên thần. Nếu gánh nặng đó rơi lên vai nàng, có lẽ nàng cũng sẽ chọn cách tự hủy diệt, hơn là chết đi trong bộ dạng khủng khiếp như thế này.
“Đi tiếp xem sao. Người chết chỉ e không chỉ có một.”
Vệ Trầm nói, ung dung bước về phía trước.
Quả nhiên, trên đường đi, hai người lại nhìn thấy thêm vài thi thể nữa.
Càng đi, Giang Phán Phán càng cảm thấy đôi chân mềm nhũn ra, nhưng nàng biết mình không còn đường lùi. Nàng chỉ có thể cắn răng bám sát theo Vệ Trầm. Duy nhất khiến nàng cảm thấy may mắn là hiện tại vẫn còn có Vệ Trầm đi bên cạnh. Dù hắn đang trọng thương, nhưng thái độ thong dong của hắn đã mang lại cho nàng sức mạnh tinh thần.
Nếu chỉ có một mình, nàng chắc chắn đã ngã quỵ từ lâu.
Giang Phán Phán lục trong túi trữ vật, lấy ra hai viên kẹo đậu phộng, đưa một viên cho Vệ Trầm, nói: “Tần đạo hữu, ăn không?”
Vệ Trầm thản nhiên nhận lấy, bỏ vào miệng, rồi trêu: “Không phải rất sợ sao? Vẫn còn có tâm tư ăn đồ ngọt?”
“Đồ ngọt có thể kích thích dopamine, làm dịu căng thẳng và cải thiện tâm trạng.”
Giang Phán Phán đáp, giọng nói hơi lí nhí do miệng vẫn ngậm kẹo. Bỗng nhiên, ánh mắt nàng dừng lại ở phía trước, kinh hãi thốt lên: “Nơi này thế mà lại có một gian phòng!”
Gian phòng không phải kiểu bình thường, mà trông giống hệt như Ngự Tâm Môn được phục dựng.
“Căn... căn phòng kia giống hệt kiến trúc trong môn phái của chúng ta! Nhất định có vấn đề.”
Giang Phán Phán lo lắng nói.
Ánh mắt Vệ Trầm lướt qua thi thể trên mặt đất, gương mặt không chút xao động. Cơ thể trước mặt bị hút cạn máu thịt, chỉ còn lại một lớp da mỏng bọc lấy xương cốt. Nhiều chỗ trên da bị rách, để lộ ra những mảnh xương trắng.
Trong mắt Vệ Trầm, cảnh này không có gì quá đáng sợ. Nhưng với Giang Phán Phán còn chưa từng nhìn thấy một con gà bị giết, thì hình ảnh này chẳng khác gì ác mộng.
“Trên người có nhiều dấu vết bị yêu thú cắn xé, nhưng không phải nguyên nhân dẫn đến cái chết. Nguyên nhân thực sự là do bị người dùng tà thuật hút cạn tu vi.”
Vệ Trầm giải thích, giọng nói trầm ổn: “Xem ra, những tu sĩ bước vào bí cảnh này, lành ít dữ nhiều.”
Nghe lời Vệ Trầm nói, toàn thân Giang Phán Phán thoáng run rẩy, cảm giác lạnh lẽo len lỏi khắp cơ thể. Là chưởng môn làm! Nhất định là ông ta!
Nàng run run hỏi: “Bị hấp thụ tu vi... sẽ biến thành bộ dạng này sao?”
“Đúng vậy.”
Nghe vậy, sắc mặt Giang Phán Phán tái nhợt, lòng nàng như chùng xuống tận đáy vực. Giờ phút này, nàng chợt hiểu được tại sao nguyên chủ lại lựa chọn tự bạo nguyên thần. Nếu gánh nặng đó rơi lên vai nàng, có lẽ nàng cũng sẽ chọn cách tự hủy diệt, hơn là chết đi trong bộ dạng khủng khiếp như thế này.
“Đi tiếp xem sao. Người chết chỉ e không chỉ có một.”
Vệ Trầm nói, ung dung bước về phía trước.
Quả nhiên, trên đường đi, hai người lại nhìn thấy thêm vài thi thể nữa.
Càng đi, Giang Phán Phán càng cảm thấy đôi chân mềm nhũn ra, nhưng nàng biết mình không còn đường lùi. Nàng chỉ có thể cắn răng bám sát theo Vệ Trầm. Duy nhất khiến nàng cảm thấy may mắn là hiện tại vẫn còn có Vệ Trầm đi bên cạnh. Dù hắn đang trọng thương, nhưng thái độ thong dong của hắn đã mang lại cho nàng sức mạnh tinh thần.
Nếu chỉ có một mình, nàng chắc chắn đã ngã quỵ từ lâu.
Giang Phán Phán lục trong túi trữ vật, lấy ra hai viên kẹo đậu phộng, đưa một viên cho Vệ Trầm, nói: “Tần đạo hữu, ăn không?”
Vệ Trầm thản nhiên nhận lấy, bỏ vào miệng, rồi trêu: “Không phải rất sợ sao? Vẫn còn có tâm tư ăn đồ ngọt?”
“Đồ ngọt có thể kích thích dopamine, làm dịu căng thẳng và cải thiện tâm trạng.”
Giang Phán Phán đáp, giọng nói hơi lí nhí do miệng vẫn ngậm kẹo. Bỗng nhiên, ánh mắt nàng dừng lại ở phía trước, kinh hãi thốt lên: “Nơi này thế mà lại có một gian phòng!”
Gian phòng không phải kiểu bình thường, mà trông giống hệt như Ngự Tâm Môn được phục dựng.
“Căn... căn phòng kia giống hệt kiến trúc trong môn phái của chúng ta! Nhất định có vấn đề.”
Giang Phán Phán lo lắng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.