Xuyên Thành Pháo Hôi Chết Sớm, Ta Bị Nam Chính Tà Mị Giam Cầm

Chương 34:

Công Tử Lương Dạ

03/12/2024

Không!

Giang Phán Phán giật mình, ngay lập tức rút ra một lá bùa, dán mạnh lên ngực. Chỉ trong khoảnh khắc, cảm giác nóng bỏng kia biến mất hoàn toàn.

Nàng thở phào, lòng nhẹ nhõm, trên mặt không giấu được vẻ kiêu ngạo.

“Nếu đã biết trước cốt truyện, ta há có thể không chuẩn bị?!”

Lá bùa này chính là Vô Cảm Phù, được mua từ một y tu, vốn dùng để chữa trị thương tích nặng. Khi dán lên người, bùa sẽ tạm thời phong bế toàn bộ cảm giác của cơ thể, giúp y tu dễ dàng cứu chữa. Tuy nhiên, hiệu quả của nó chỉ kéo dài trong một khắc.

May thay, Giang Phán Phán đã mua cả một xấp!

Với xấp bùa trong tay, nàng có cảm giác an tâm hơn đôi chút. Nhưng đây vẫn là ảo cảnh do chưởng môn thao túng, nàng không thể trốn thoát mà chỉ có thể câu giờ, chờ nam chính nhận ra bí mật của Ngự Tâm Hồ và phá vỡ nó.

Nghĩ vậy, Giang Phán Phán lại lôi ra cái mai rùa, một đống pháp khí, vũ trang toàn thân rồi chui vào mai rùa ẩn nấp.

“Sớm biết căn phòng này có vấn đề, ta đã không nên bước vào cùng Tần Vị. Giờ thì tốt rồi, đầu tự đưa tới miệng sói, thật hối hận mà!”

Nàng lẩm bẩm, tim đập dồn dập như trống trận.

Chưởng môn đứng ngoài cửa chờ, nhưng mãi không thấy Giang Phán Phán ra. Mùi hương của Huyễn Hương Điệp trong phòng vẫn không ngừng lan toả, khiến ông ta không khỏi nóng lòng. Thời gian trôi qua, sự kiên nhẫn của chưởng môn cũng cạn dần.

Ông ta không chờ được nữa, đẩy cửa bước vào.

Trong phòng, cảnh tượng trước mắt khiến ông ta ngẩn người.



Giữa phòng là một chiếc mai rùa lớn nằm trên mặt đất, mùi hương mê hoặc cuồn cuộn tỏa ra từ bên trong.

“Nương tử?”

Chưởng môn cất tiếng gọi, giọng mang theo chút do dự.

“Nương tử, sao không trả lời ta? Ta biết nàng đang ở bên trong.”

Chưởng môn vừa từng bước tiến vào, vừa cất giọng trầm trầm.

“Ta đang tu luyện, đừng quấy rầy.”

Giang Phán Phán đáp, thanh âm trong trẻo, không hề có chút dao động do tác động của Huyễn Hương Điệp.

Chưởng môn nhíu mày nghi hoặc: “Nàng không thấy khó chịu chỗ nào sao?”

“Không thấy.”

Giang Phán Phán hắng giọng, ngữ khí cương quyết: “Nếu chàng còn tiếp tục làm phiền ta, đừng trách từ nay về sau ta không để chàng bước chân vào phòng này nữa!”

Chưởng môn bị lời uy hiếp này làm sững lại. Sắc mặt ông ta thoáng trầm xuống, nhưng vẫn cố giữ vẻ điềm đạm. Ánh mắt lướt qua chiếc gương đồng trong phòng, ông ta thấy bóng mình phản chiếu trên đó, sắc mặt âm trầm càng hiện rõ. Trong ảo cảnh, hình bóng ông ta hiện ra đúng như ánh mắt của người khác nhìn nhận.

Không khí như ngưng đọng trong khoảnh khắc, chưởng môn bật cười lạnh lẽo, toàn bộ vẻ ngoài giả dối lập tức sụp đổ. Ông ta thấp giọng, âm điệu đầy hiểm độc: “Thì ra con đã nhìn thấu ta, Giang Vận.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Pháo Hôi Chết Sớm, Ta Bị Nam Chính Tà Mị Giam Cầm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook