Xuyên Thành Pháo Hôi Chết Sớm, Ta Bị Nam Chính Tà Mị Giam Cầm

Chương 37:

Công Tử Lương Dạ

03/12/2024

Giang Phán Phán cảm thấy cơ thể mình lạnh ngắt. Dù là nguyên chủ, nàng cũng không thể vận dụng linh lực, vì một khi làm vậy, Huyễn Hương Điệp sẽ gia tăng uy lực gấp bội.

Chưởng môn muốn ép nàng sử dụng linh lực, buộc nàng phải chịu thua. Nhưng ông ta đã đánh giá quá cao nàng, vì nàng có tu vi nhưng lại không biết cách vận dụng.

Hai chân Giang Phán Phán run rẩy, trong khi con U Minh Lôi Hổ chẳng cho nàng chút thời gian để thở, lập tức lao thẳng đến.

Nàng vội vàng ném ra các loại pháp khí, rồi dán lên người mình đủ lá thuấn di phù để tránh né. Nhưng số lượng bùa chú và pháp khí cũng có hạn. Ngay cả chiếc vòng ngọc che giấu thể chất của nàng cũng bị ném ra, nhưng chẳng mấy chốc đã bị tia sét của con thú đánh nát.

Chỉ cầm cự được hai khắc, nàng đã hoàn toàn kiệt sức.

Đúng lúc đó, con U Minh Lôi Hổ tung ra một đòn sấm sét mạnh mẽ, ánh sáng chói lòa tràn ngập mật thất. Đòn tấn công nhắm thẳng vào Giang Phán Phán. Nàng theo bản năng giơ tay chắn, linh lực bất ngờ tuôn ra từ bàn tay, tạo nên một màn chắn đánh bật tia sét.

Trong khoảnh khắc đó, nàng kinh ngạc đến ngây người. Bản năng sinh tồn đã giúp nàng làm được điều mà trước giờ nàng không nghĩ mình có thể.

Nhưng ngay sau đó, Vô Cảm Phù trên người Giang Phán Phán mất hiệu lực. Một cảm giác như vạn con kiến đang cắn xé lan khắp cơ thể nàng, đau đớn đến không chịu nổi. Hai chân mềm nhũn, nàng ngã khuỵu xuống mặt đất, môi không tự chủ được mà bật ra một tiếng rên rỉ đầy mê hoặc.

Giang Phán Phán: “…”



Mặt nàng đỏ bừng, gắt gao cắn chặt môi, vội vàng luống cuống lấy một lá Vô Cảm Phù khác và dán lên người.

Nhưng đúng lúc đó, con U Minh Lôi Hổ lại lao tới. Móng vuốt sắc bén của nó xé gió hướng thẳng về phía nàng.

Trong khoảnh khắc nguy cấp, Giang Phán Phán chỉ còn biết ôm đầu, tuyệt vọng chờ đợi đòn đoạt mạng của con thú.

Khi tất cả tưởng chừng đã kết thúc, một đạo kiếm quang đột nhiên lóe lên trong mật thất. Một thanh kiếm bạc quen thuộc xuyên thẳng qua yết hầu của U Minh Lôi Hổ.

Thân kiếm khẽ nhấc lên, con thú to lớn bị hất văng, đập vào bức tường huyền thiết.

Dưới ánh sáng mờ nhạt của viên linh châu, mật thất hiện lên vẻ u ám như thường lệ. Nhưng trong đôi mắt Giang Phán Phán, ánh sáng ấy chẳng là gì so với bóng dáng người vừa xuất hiện - ân nhân cứu mạng của nàng.

“Tần Vị!”

Nàng nhào tới, đâm sầm vào lồng ngực của nam nhân, nước mắt lưng tròng, ngẩng đầu nhìn hắn: “Huynh tới kịp rồi!”

Vệ Trầm bị cú lao mạnh mẽ đẩy lùi lại hai bước. Hắn cúi đầu, nhìn gương mặt ướt đẫm nước mắt của nàng, khóe mắt khẽ run lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Pháo Hôi Chết Sớm, Ta Bị Nam Chính Tà Mị Giam Cầm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook