Xuyên Thành Pháo Hôi Chết Sớm, Ta Bị Nam Chính Tà Mị Giam Cầm
Chương 40:
Công Tử Lương Dạ
03/12/2024
Giang Phán Phán ngẩn người. Nàng quay phắt lại nhìn hắn, chỉ thấy thần sắc hắn bình thản, ánh mắt trong trẻo không chút dao động.
Nước mắt nàng bất giác rơi lã chã: “Huhu, Tần Vị, sao huynh lại tốt với ta như vậy?”
Rõ ràng hắn có thể giữ lại Thanh Tâm Quả, lợi dụng nàng để chữa lành thần thức và thức hải của mình. Nhưng hắn lại không làm vậy!
Không hổ danh là người mà ngay cả nam chính cũng không nỡ nhẫn tâm làm tổn thương!
Giang Phán Phán cảm động đến mức lệ rơi đầy mặt, nhưng Vệ Trầm, chỉ nhìn lướt qua khuôn mặt nàng, sau đó yên lặng dời ánh mắt đi nơi khác, nhàn nhạt nói: “Mau ăn đi! Một mình ta không thể đối phó hết đám U Minh Lôi Hổ này.”
Vừa dứt lời, hắn rút kiếm, thân ảnh nhanh như gió lao vào trận chiến.
“…”
Lúc này Giang Phán Phán mới giật mình phát hiện, không biết từ lúc nào, trong mật thất đã xuất hiện thêm năm con U Minh Lôi Hổ.
Chưởng môn rốt cuộc đã lôi bao nhiêu U Minh Lôi Hổ từ Ngự Tâm Hồ đến đây? Cảm giác cứ như ông ta đã mang cả hang ổ của chúng đến vậy!
Nàng vội vã nhét quả linh quả vào miệng. Chỉ trong chốc lát, dòng máu mũi ngừng chảy.
Giang Phán Phán cẩn thận bóc lá Vô Cảm Phù dán trên người, nhận ra cảm giác khô nóng và tê dại cũng hoàn toàn biến mất.
Một niềm vui sướng dâng lên trong lòng, nhưng khi ánh mắt nàng quét đến bóng dáng Vệ Trầm, niềm vui ấy nhanh chóng bị thay thế bằng sự lo lắng. Trên người hắn, bộ bạch y đã bị nhuộm đỏ, ánh sấm sét trong mật thất liên tục lóe sáng, phản chiếu những vết thương chằng chịt trên người hắn.
Trong chớp mắt, một đầu U Minh Lôi Hổ tung vuốt vào ngực Vệ Trầm, hất hắn bay ngược về phía Giang Phán Phán. Hắn ngã xuống ngay trước mặt nàng, máu trong miệng phun ra thành một vệt đỏ.
“Tần Vị!”
Giang Phán Phán vội vàng đỡ lấy hắn, giọng nói tràn đầy lo lắng: “Huynh sao rồi?”
“Giang đạo hữu.”
Vệ Trầm xoa xoa khóe môi dính máu, giọng bình tĩnh nhưng ánh mắt rất kiên quyết: “Ta cần cô ra tay giúp.”
“Nhưng… nhưng ta không biết phải làm gì bây giờ?”
Giang Phán Phán vừa áy náy vừa sốt ruột, lòng rối như tơ vò.
“Ta sẽ dạy cô.”
Hắn xoay người, đặt chuôi kiếm bạc vào tay nàng: “Dùng đan điền để dẫn linh khí, điều động sức mạnh theo ta chỉ dẫn…”
Giọng nói bình tĩnh và trầm ấm của Vệ Trầm giống như cơn gió xuân mát lành, giúp Giang Phán Phán phần nào kiềm chế nỗi sợ. Nàng gắng gượng làm theo những gì hắn hướng dẫn.
Ngay khi tay nàng siết chặt chuôi kiếm, Vệ Trầm nắm lấy tay nàng, dẫn nàng lao thẳng về phía U Minh Lôi Hổ.
Giang Phán Phán cố trợn to mắt, không cho phép bản thân hoảng loạn. Nhưng khi con thú lao đến gần trong gang tấc, nàng không kìm được hét lên một tiếng. Đúng lúc đó, thanh kiếm trong tay nàng như có linh tính, tự động lao về phía trước, đâm mạnh vào bụng con thú.
Nước mắt nàng bất giác rơi lã chã: “Huhu, Tần Vị, sao huynh lại tốt với ta như vậy?”
Rõ ràng hắn có thể giữ lại Thanh Tâm Quả, lợi dụng nàng để chữa lành thần thức và thức hải của mình. Nhưng hắn lại không làm vậy!
Không hổ danh là người mà ngay cả nam chính cũng không nỡ nhẫn tâm làm tổn thương!
Giang Phán Phán cảm động đến mức lệ rơi đầy mặt, nhưng Vệ Trầm, chỉ nhìn lướt qua khuôn mặt nàng, sau đó yên lặng dời ánh mắt đi nơi khác, nhàn nhạt nói: “Mau ăn đi! Một mình ta không thể đối phó hết đám U Minh Lôi Hổ này.”
Vừa dứt lời, hắn rút kiếm, thân ảnh nhanh như gió lao vào trận chiến.
“…”
Lúc này Giang Phán Phán mới giật mình phát hiện, không biết từ lúc nào, trong mật thất đã xuất hiện thêm năm con U Minh Lôi Hổ.
Chưởng môn rốt cuộc đã lôi bao nhiêu U Minh Lôi Hổ từ Ngự Tâm Hồ đến đây? Cảm giác cứ như ông ta đã mang cả hang ổ của chúng đến vậy!
Nàng vội vã nhét quả linh quả vào miệng. Chỉ trong chốc lát, dòng máu mũi ngừng chảy.
Giang Phán Phán cẩn thận bóc lá Vô Cảm Phù dán trên người, nhận ra cảm giác khô nóng và tê dại cũng hoàn toàn biến mất.
Một niềm vui sướng dâng lên trong lòng, nhưng khi ánh mắt nàng quét đến bóng dáng Vệ Trầm, niềm vui ấy nhanh chóng bị thay thế bằng sự lo lắng. Trên người hắn, bộ bạch y đã bị nhuộm đỏ, ánh sấm sét trong mật thất liên tục lóe sáng, phản chiếu những vết thương chằng chịt trên người hắn.
Trong chớp mắt, một đầu U Minh Lôi Hổ tung vuốt vào ngực Vệ Trầm, hất hắn bay ngược về phía Giang Phán Phán. Hắn ngã xuống ngay trước mặt nàng, máu trong miệng phun ra thành một vệt đỏ.
“Tần Vị!”
Giang Phán Phán vội vàng đỡ lấy hắn, giọng nói tràn đầy lo lắng: “Huynh sao rồi?”
“Giang đạo hữu.”
Vệ Trầm xoa xoa khóe môi dính máu, giọng bình tĩnh nhưng ánh mắt rất kiên quyết: “Ta cần cô ra tay giúp.”
“Nhưng… nhưng ta không biết phải làm gì bây giờ?”
Giang Phán Phán vừa áy náy vừa sốt ruột, lòng rối như tơ vò.
“Ta sẽ dạy cô.”
Hắn xoay người, đặt chuôi kiếm bạc vào tay nàng: “Dùng đan điền để dẫn linh khí, điều động sức mạnh theo ta chỉ dẫn…”
Giọng nói bình tĩnh và trầm ấm của Vệ Trầm giống như cơn gió xuân mát lành, giúp Giang Phán Phán phần nào kiềm chế nỗi sợ. Nàng gắng gượng làm theo những gì hắn hướng dẫn.
Ngay khi tay nàng siết chặt chuôi kiếm, Vệ Trầm nắm lấy tay nàng, dẫn nàng lao thẳng về phía U Minh Lôi Hổ.
Giang Phán Phán cố trợn to mắt, không cho phép bản thân hoảng loạn. Nhưng khi con thú lao đến gần trong gang tấc, nàng không kìm được hét lên một tiếng. Đúng lúc đó, thanh kiếm trong tay nàng như có linh tính, tự động lao về phía trước, đâm mạnh vào bụng con thú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.