Xuyên Thành Pháo Hôi Chết Sớm, Ta Bị Nam Chính Tà Mị Giam Cầm

Chương 50:

Công Tử Lương Dạ

04/12/2024

Ánh mắt nàng thoáng nhìn về phía Vệ Trầm. Bắt gặp ánh mắt của hắn, nàng vội vàng quay mặt đi, hai má đỏ bừng, vành tai cũng chẳng giấu nổi nét ngượng ngùng. Vệ Trầm thấy vậy, môi khẽ nhếch lên, nụ cười nhàn nhạt hiện rõ.

Giang Phán Phán cố dẹp đi những suy nghĩ không nên có, hít sâu một hơi, tay chống nạnh, lớn tiếng nói: “Lão quỷ háo sắc, đừng mơ tưởng nữa! Ta sẽ không bao giờ cúi đầu!”

“Giang Vận, ngươi đừng không biết phân biệt tốt xấu! Chẳng lẽ ngươi muốn bị nổ tan xác hay sao?”

Giọng nói đầy giận dữ của chưởng môn lại vang lên.

“Ai nói ta sẽ nổ tan xác mà chết?”

Giang Phán Phán đảo mắt, một ý nghĩ nham hiểm chợt lóe lên. Nàng cười thầm, quyết khiến chưởng môn tức chết. Giọng nàng bất chợt trở nên mềm mại, pha chút e lệ: “Huyễn Hương Điệp, đã có người giải giúp ta rồi.”

“Ngươi nói gì?”

Chưởng môn thoáng ngạc nhiên, sau đó bật cười khinh miệt: “Giang Vận, đừng giở trò lừa gạt. Ngươi đang ở trong pháp khí do ta khống chế. Làm sao có kẻ nào vào được mà giải độc cho ngươi? Chẳng lẽ U Minh Lôi Hổ đã giúp ngươi?”

Giang Phán Phán kéo nhẹ tay áo Vệ Trầm, giọng dịu dàng: “Vệ Lang, huynh nói gì đó đi. Nếu không, chưởng môn lại nghĩ ta đang nói bậy.”



Vệ Trầm cúi nhìn nàng, ánh mắt mang theo ý cười. Hắn chậm rãi cất lời: “Chỉ cần phá nát mật thất này, lão sẽ tự khắc biết cô nói thật hay không.”

Nói xong, trong tay hắn liền hiện ra một thanh kiếm bạc lấp lánh ánh hàn quang: “Phán Phán, lùi về phía sau.”

Giang Phán Phán vội vàng lui một bước.

Vệ Trầm cầm kiếm bạc, đối diện với vách tường đen kịt trước mặt, nhẹ nhàng vung một đường. Ánh sáng bạc chói lóa lập tức chém xuyên qua không gian u ám của mật thất, đồng thời phá tan vách tường trước mặt. Từng mảnh vụn màu đen, tựa như tuyết hoa, rải rác khắp nơi. Trong chớp mắt, họ đã đứng trước mặt chưởng môn.

Chưởng môn vẫn ở trong ảo cảnh, dưới chân là một pháp khí màu đen đã vỡ vụn.

Ánh mắt chưởng môn đầu tiên nhìn về phía Vệ Trầm, đồng tử ông ta co lại vì kinh ngạc, sau đó lại nhìn sang Giang Phán Phán. Lúc này sắc mặt nàng hồng hào, ánh mắt mang xuân sắc, dịu dàng tựa vào người Vệ Trầm.

Chưởng môn chứng kiến cảnh ấy, lập tức giận đến mức suýt phun ra một ngụm máu. Sắc mặt ông ta không còn chút huyết sắc nào, đôi mắt đầy khiếp sợ, tay chỉ vào Giang Phán Phán, quát lớn: “Tiện nhân! Ngươi dám đem cực âm thể của ngươi trao cho kẻ khác?!”

Trong ảo cảnh này còn một người khác tồn tại, chưởng môn vốn hiểu rõ điều đó. Khi ông ta dùng pháp khí phong ấn Giang Phán Phán, ý định ban đầu là tìm kiếm người đó. Nhưng ông ta lại phát hiện làm cách nào cũng không tìm thấy bóng dáng kẻ kia. Trong khi đó, Ngự Tâm Hồ còn không ít tu sĩ đang chờ ông ta xử lý, vì vậy ông ta đành đi giải quyết những tu sĩ khác trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Pháo Hôi Chết Sớm, Ta Bị Nam Chính Tà Mị Giam Cầm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook