Xuyên Thành Pháo Hôi Dễ Mang Thai Trong Truyện Trọng Sinh
Chương 10:
Cửu Nguyệt Vi Lam
16/06/2024
***
Đường Trừng vốn chuẩn bị xử lý nha đầu San Hô độc ác lòng toàn ý xấu khuyến khích nguyên chủ đánh rớt đứa nhỏ này, giờ lại thấy nàng ta đùa nghịch tâm cơ trước mặt, khuôn mặt tinh xảo của nàng bỗng trầm mặt tức giận.
"San Hô, ngươi ngậm miệng cho ta, nơi này không có phần cho ngươi nói chuyện!"
"Trân Châu, ngươi đi lấy thuốc."
Đường Trừng nhớ đến hình ảnh nguyên chủ bị nha đầu San Hô này dỗ đến không phân biệt nổi Đông Tây Nam Bắc trong trí nhớ, thậm chí vì không cho Hầu gia cha hạ thủ với San Hô mà lấy cái chết bức bách, la hét nếu không có San Hô thì nàng không sống nổi, Đường Trừng quả thực mở rộng tầm mắt, không còn lời nào để nói.
Cùng là đại tiểu thư được nuông chiều mà lớn, đầu óc của nguyên chủ kém nàng quá xa, không biết sao nguyên chủ có thể sống đến giờ.
May mắn San Hô không biết chuyện não tàn nguyên chủ làm vì nàng ta, nếu không nha đầu này lại càng thêm không biết sợ hãi. Đường Trừng thấy mấy hành vi của San Hô vẫn chưa đến độ quá quắt, chắc hẳn có công Hầu gia cha cảnh cáo phía sau.
Hôm nay bị tiểu thư giận giữ mắng liên tiếp, San Hô kinh ngạc, không dám tin, trong lòng nàng ta đột nhiên dâng lên một trận khủng hoảng, không dám lên tiếng. Trong mắt nàng ta, tiểu thư từ trước đến nay đều không phải người coi trọng tình cảm, một khi không vừa ý liền vứt đi như giày rách.
San Hô nghĩ đến lời hứa của người thần bí, còn chưa đạt được mục đích cuối cùng, nàng không thể bị tiểu thư chán ghét vứt bỏ được, bèn cắn răng nhẫn nhục chịu đựng, trong tâm tràn đầy cảm giác không cam lòng, tủi hận. Từ khi nàng được tiểu thư mua về chưa từng bị đối xử như vậy bao giờ, đồ tiểu thư chó má, nói gì mà chỉ tín nhiệm một mình nàng quả nhiên chỉ là gạt người, đợi đến khi phá hỏng cái thai của nàng ta thì...
Lúc này San Hô vẫn chưa biết bao cỏ tiểu thư đã đổi tâm, vẫn còn tiếp tục mơ mộng đẹp.
Trân Châu thấy tiểu thư giận dữ mắng mỏ San Hô liền nhè nhẹ thở ra, may mắn... may mắn tiểu thư không bị tên tiểu nhân San Hô này mê hoặc tiếp.
Lần này Trân Châu không dám khuyên nữa, thừa dịp tiểu thư chưa bị San Hô dỗ đến xoay vòng, nàng liền nhanh chóng cầm đơn thuốc dời đi.
Vẫn là tạm theo ý tiểu thư trước, đợi một chút Hầu gia trở về thì nàng lại đi bẩm báo sau vậy, tin chắc rằng Hầu gia sẽ không để cho tiểu thư làm loạn.
Hai vị ma ma liếc mắt nhìn nhau, cười khổ một tiếng, vị Đường Tứ tiểu thư này thật sự là tùy ý làm bậy khiến người khác đau đầu, hai người cũng chỉ là hạ nhân, lại còn không phải hạ nhân của Nam Dương Hầu phủ, nói nhiều thì vị vài cũng không nghe lọt, nói không chừng còn sẽ bị nàng đuổi khỏi đây.
Không thấy nha hoàn San Hô mà Đường Tứ tiểu thư thích nhất cũng bị quát lớn sao?
Trong phòng an tĩnh lại, Đường Trừng đối với việc này rất hài lòng, thản nhiên ngồi trên giường quý phi ăn điểm tâm.
Về phần San HÔ lóe lên tia oán hận trong mắt ở bên kia, nàng căn bản không để trong lòng.
...
Gần chạng vạng tối, Nam Dương Hầu Đường Thời Tấn trở về, trùng hợp gặp Trân Châu mua dược liệu trở về.
"Nô tỳ tham kiến Hầu gia." Trân Châu nhìn thấy Hầu gia liền vội vàng hành lễ.
"Trừng nhi hôm nay còn náo loạn không?"
Nhắc đến nữ nhi bảo bối Đường Trừng, Nam Dương Hầu nhớ đến việc nàng tìm đường chết muốn bỏ đứa nhỏ, vừa đau đầu vừa bất đắc dĩ, hi vọng Trừng nhi có thể hiểu cho khổ tâm của hắn.
Theo Nam Dương Hầu thì so với Tứ hoàng tử mà nữ nhi bảo bối một lòng muốn gả, kỳ thật Ôn thế tử phủ Trấn Quốc Công càng thích hợp với nàng hơn.
Nhất là khi Trừng nhi đang mang đứa nhỏ của Ôn thế tử, đây chính là chỗ dựa của nàng, mặc dù việc chưa cưới gả đã có mang đem lại thanh danh không tốt nhưng Nam Dương Hầu vẫn nhất quyết ủng hộ tuyệt đối nữ nhi bảo bối, hết sức che chở nàng.
"Bẩm Hầu gia, tiểu thư đã thay đổi quyết định, sẽ giữ lại đứa nhỏ của Ôn thế tử, còn đem hai vị ma ma của Trấn Quốc Công phu nhân lưu lại." Trân Châu vội vàng trả lời.
Nam Dương Hầu nghe vật nhẹ nhàng thở ra.
"Chỉ là tiểu thư đột nhiên nói thân thể quá yếu, muốn luyện chế một loại cường thể dược tề gì đó, viết một tờ đơn thốc để nô tỳ đi mua dược liệu."
Nói đoạn, Trân Châu giơ bao thuốc trên tay lên.
"Đây là dược liệu tiểu thư bảo nô tỳ đi mua."
"Tề Hòa đại phu nói dược liệu tiểu thư muốn mặc dù kỳ quái nhưng không có dược liệu nào có độc cả."
Đây là Trân Châu cẩn thận hỏi thăm qua.
Ánh mắt Nam Dương Hầu rơi xuống bao thuốc đang lộ một cục xương.
…
Đường Trừng vốn chuẩn bị xử lý nha đầu San Hô độc ác lòng toàn ý xấu khuyến khích nguyên chủ đánh rớt đứa nhỏ này, giờ lại thấy nàng ta đùa nghịch tâm cơ trước mặt, khuôn mặt tinh xảo của nàng bỗng trầm mặt tức giận.
"San Hô, ngươi ngậm miệng cho ta, nơi này không có phần cho ngươi nói chuyện!"
"Trân Châu, ngươi đi lấy thuốc."
Đường Trừng nhớ đến hình ảnh nguyên chủ bị nha đầu San Hô này dỗ đến không phân biệt nổi Đông Tây Nam Bắc trong trí nhớ, thậm chí vì không cho Hầu gia cha hạ thủ với San Hô mà lấy cái chết bức bách, la hét nếu không có San Hô thì nàng không sống nổi, Đường Trừng quả thực mở rộng tầm mắt, không còn lời nào để nói.
Cùng là đại tiểu thư được nuông chiều mà lớn, đầu óc của nguyên chủ kém nàng quá xa, không biết sao nguyên chủ có thể sống đến giờ.
May mắn San Hô không biết chuyện não tàn nguyên chủ làm vì nàng ta, nếu không nha đầu này lại càng thêm không biết sợ hãi. Đường Trừng thấy mấy hành vi của San Hô vẫn chưa đến độ quá quắt, chắc hẳn có công Hầu gia cha cảnh cáo phía sau.
Hôm nay bị tiểu thư giận giữ mắng liên tiếp, San Hô kinh ngạc, không dám tin, trong lòng nàng ta đột nhiên dâng lên một trận khủng hoảng, không dám lên tiếng. Trong mắt nàng ta, tiểu thư từ trước đến nay đều không phải người coi trọng tình cảm, một khi không vừa ý liền vứt đi như giày rách.
San Hô nghĩ đến lời hứa của người thần bí, còn chưa đạt được mục đích cuối cùng, nàng không thể bị tiểu thư chán ghét vứt bỏ được, bèn cắn răng nhẫn nhục chịu đựng, trong tâm tràn đầy cảm giác không cam lòng, tủi hận. Từ khi nàng được tiểu thư mua về chưa từng bị đối xử như vậy bao giờ, đồ tiểu thư chó má, nói gì mà chỉ tín nhiệm một mình nàng quả nhiên chỉ là gạt người, đợi đến khi phá hỏng cái thai của nàng ta thì...
Lúc này San Hô vẫn chưa biết bao cỏ tiểu thư đã đổi tâm, vẫn còn tiếp tục mơ mộng đẹp.
Trân Châu thấy tiểu thư giận dữ mắng mỏ San Hô liền nhè nhẹ thở ra, may mắn... may mắn tiểu thư không bị tên tiểu nhân San Hô này mê hoặc tiếp.
Lần này Trân Châu không dám khuyên nữa, thừa dịp tiểu thư chưa bị San Hô dỗ đến xoay vòng, nàng liền nhanh chóng cầm đơn thuốc dời đi.
Vẫn là tạm theo ý tiểu thư trước, đợi một chút Hầu gia trở về thì nàng lại đi bẩm báo sau vậy, tin chắc rằng Hầu gia sẽ không để cho tiểu thư làm loạn.
Hai vị ma ma liếc mắt nhìn nhau, cười khổ một tiếng, vị Đường Tứ tiểu thư này thật sự là tùy ý làm bậy khiến người khác đau đầu, hai người cũng chỉ là hạ nhân, lại còn không phải hạ nhân của Nam Dương Hầu phủ, nói nhiều thì vị vài cũng không nghe lọt, nói không chừng còn sẽ bị nàng đuổi khỏi đây.
Không thấy nha hoàn San Hô mà Đường Tứ tiểu thư thích nhất cũng bị quát lớn sao?
Trong phòng an tĩnh lại, Đường Trừng đối với việc này rất hài lòng, thản nhiên ngồi trên giường quý phi ăn điểm tâm.
Về phần San HÔ lóe lên tia oán hận trong mắt ở bên kia, nàng căn bản không để trong lòng.
...
Gần chạng vạng tối, Nam Dương Hầu Đường Thời Tấn trở về, trùng hợp gặp Trân Châu mua dược liệu trở về.
"Nô tỳ tham kiến Hầu gia." Trân Châu nhìn thấy Hầu gia liền vội vàng hành lễ.
"Trừng nhi hôm nay còn náo loạn không?"
Nhắc đến nữ nhi bảo bối Đường Trừng, Nam Dương Hầu nhớ đến việc nàng tìm đường chết muốn bỏ đứa nhỏ, vừa đau đầu vừa bất đắc dĩ, hi vọng Trừng nhi có thể hiểu cho khổ tâm của hắn.
Theo Nam Dương Hầu thì so với Tứ hoàng tử mà nữ nhi bảo bối một lòng muốn gả, kỳ thật Ôn thế tử phủ Trấn Quốc Công càng thích hợp với nàng hơn.
Nhất là khi Trừng nhi đang mang đứa nhỏ của Ôn thế tử, đây chính là chỗ dựa của nàng, mặc dù việc chưa cưới gả đã có mang đem lại thanh danh không tốt nhưng Nam Dương Hầu vẫn nhất quyết ủng hộ tuyệt đối nữ nhi bảo bối, hết sức che chở nàng.
"Bẩm Hầu gia, tiểu thư đã thay đổi quyết định, sẽ giữ lại đứa nhỏ của Ôn thế tử, còn đem hai vị ma ma của Trấn Quốc Công phu nhân lưu lại." Trân Châu vội vàng trả lời.
Nam Dương Hầu nghe vật nhẹ nhàng thở ra.
"Chỉ là tiểu thư đột nhiên nói thân thể quá yếu, muốn luyện chế một loại cường thể dược tề gì đó, viết một tờ đơn thốc để nô tỳ đi mua dược liệu."
Nói đoạn, Trân Châu giơ bao thuốc trên tay lên.
"Đây là dược liệu tiểu thư bảo nô tỳ đi mua."
"Tề Hòa đại phu nói dược liệu tiểu thư muốn mặc dù kỳ quái nhưng không có dược liệu nào có độc cả."
Đây là Trân Châu cẩn thận hỏi thăm qua.
Ánh mắt Nam Dương Hầu rơi xuống bao thuốc đang lộ một cục xương.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.