Xuyên Thành Pháo Hôi Dễ Mang Thai Trong Truyện Trọng Sinh
Chương 33:
Cửu Nguyệt Vi Lam
17/06/2024
***
Đợi khi Ôn Hoài An thần thanh khí sảng rời khỏi Nam Dương Hầu phủ, chuyện về Đường Tứ tiểu thư phủ Nam Dương Hầu đun vạc lớn nấu chín vị hôn phu đã sớm bay đầy trời.
Mọi người trợn mắt há mồm, nghị luận ầm ĩ.
“Đường Trừng tiểu thư thật sự là gan lớn, dám nhục nhã Ôn thế tử như vậy, đã vậy Ôn thế tử còn nhịn xuống hết lần này đến lần khác, thật khiến người ta khó tin mà.”
“Ai bảo Ôn thế tử có con nối dõi gian nan chứ, Đường Tứ tiểu thư cũng chỉ là ỷ vào cái cục thịt trong bụng đó thôi, nếu không có nó thì có khi đến mạng cũng chẳng còn.”
“Dù không có cục thịt đó thì nàng còn có Nam Dương Hầu che chở đâu, cuộc sống trôi qua cũng vẫn tốt hơn mấy tên dân đen thấp cổ bé họng như chúng ta.”
“Đúng vậy, Đường Tứ tiểu thư này làm trời làm đất nhưng mà mệnh lại rất tốt, thật khiến cho người ta ghen ghét mà!”
“Đồng tình cho Ôn thế tử.”
“Ôi, các người nói xem Đường Tứ tiểu thư làm trời làm đất như vậy, Trấn Quốc Công phủ có thể đến từ hôn hay không?”
“Hẳn là không thể đâu, Đường Tứ tiểu thư nàng còn mang trong mình đứa nhỏ của Ôn thế tử mà.”
“Khó nói lắm.”
“Không ai chú ý đến cường thể dược tề sao, thứ này có tốt hay không?”
“Ha ha, ngươi không biết sao, hiện tại khắp kinh thành đều truyền cả rồi, mấy cái đơn thuốc hay quá trình luyện chế thứ thuốc đó ai ai cũng biết hết, ta có một thân thích làm việc trong tiệm thuốc lớn, đại phu của cửa hàng bọn họ nói rằng đại phu của Tể Hòa Đường nói không sai, nếu dựa theo phương thuốc và trình tự luyện chế đó thì cường thể dược tề này sẽ không có hiệu quả gì, chỉ là đồ dởm thôi.”
“Nam Dương Hầu và Đường Tứ tiểu thư lại bảo lão đại phu của Tể Hòa Đường nói dối về hiệu quả của dược tề, lại không ngờ Đường Tứ tiểu thư lạ ngu ngốc luyện chế dược tề trước mặt mọi người, khiến cho đơn thuốc bị phơi bày trước bàn dân thiên hạ, làm cho thanh danh tốt bao năm nay của lão đại phu bị hủy hoại.”
“Cũng không biết người này nghĩ gì mà lại che giấu lương tâm để nói mấy lời bịa đặt đó, không phải sao, giờ đều biến thành trò cười, già đầu rồi mà không giữ được thanh danh, về sau còn ai dám tìm vị đại phu kia xem bệnh chứ.”
“Đúng vậy đúng vậy.”
“…”
Bách tính ở kinh thành hưng phấn tám chuyện bát quái, đối với việc Đường Tứ tiểu thư thỉnh thoảng lại nháo ra việc chê cười, bọn họ đã thấy mãi thành quen, lấy làm đề tài trà dư hậu tửu là để buông lỏng chút tâm tình là được rồi chứ không có nhiều ác cảm lắm, bất quá cũng chỉ là một tiểu thư bị chiều hư thôi.
Ngươi nói là Đường Tứ tiểu thư ngang ngược, tùy hứng, vô tri ngu xuẩn, vì tư lợi hư vinh mà thấy người sang bắt quàng làm họ, ức hiếp các quý nữ khác sao?
À, vậy thì cũng không có quan hệ với những dân chúng bọn họ đâu.
Người ta lại không cướp đoạt ruộng đất, giết người phóng hỏa, so với những kẻ mặt ngoài thiện lương nhưng sau lưng làm đủ trò độc ác thì tốt hơn rất nhiều rồi.
Khác với dân chúng chỉ buôn cho sướng mồm thì các phú hộ quyền quý ví dụ như phu nhân Nam Dương Hầu Trương thị thì lại ôm tâm lý may mắn lặng lẽ luyện chế cường thể dược tề.
Nhưng đều không ngoại lệ, ai cũng thất bại tràn trề.
Trong lòng bọn họ dồn dập khinh bỉ mỉa mai Nam Dương Hầu sủng một thứ nữ đến choáng váng, dĩ nhiên lại cùng lão đại phu của Tể Hòa Đường giở trò dối trá lừa gạt trắng trợn như vậy.
…
Kiến An Bá phủ
Liễu Cẩm Đồng không nghĩ tới ả ngu xuẩn Đường Trừng kia lại biết tìm đường chết như thế, giày vò ra cái dược tề quỷ gì đó nhưng hết lần này đến lần khác, Nam Dương Hầu và Ôn thế tử lại phối hợp cùng nàng ta, Liễu Cẩm Đồng nhớ lại kiếp trước Đường Trừng làm mưa làm gió trong phủ Tứ Hoàng tử, đáy mắt dần dần hiện lên một tia lệ khí.
Lại là như vậy, lại là như vậy, lại là như vậy!
Liễu Cẩm Đồng cắn cắn môi dưới, tay siết chặt lại.
Ai cũng dung túng tên Đường Trừng ngu xuẩn kia.
Tứ Hoàng tử như thế, Ôn thế tử cũng như vậy.
Đáng tiếc hiện tại không thể trả thù Đường Trừng, hừ, mỗi lần nghe thấy tin tức ả ngu xuẩn kia lại giày vò tìm đường chết thì Liễu Cẩm Đồng vừa thoải mái trong lòng vừa bực bội không thôi.
Đều do San Hô vô dụng kia.
Nếu như sớm một chút phá hỏng đứa nhỏ của Ôn thế tử thì Đường Trừng đâu thể không kiêng nể gì cả như vậy?
Liễu Cẩm Đồng từ khi trùng dinh đến giờ luôn thuận nước xuôi gió thu thập kẻ thù, hết lần này đến lần khác lại vấp ngã trước mặt một kẻ mà nàng coi thường nhất, mọi tính toán của nàng đều thất bại.
Loại cảm giác này thật quá biêt khuất* mà.
*biệt khuất: ức chế
“Thời gian còn dài, Đường Trừng, ngươi cứ chờ xem.”
Liễu Cẩm Đồng không cam lòng đem Đường Trừng không ngừng nhảy ra xoát độ tồn tại vứt ra khỏi đầu, chuyên tâm thu thật những kẻ thù khác.
Quý nữ không thích Đường Trừng giống Liễu Cẩm Đồng còn có rất nhiều, các nàng hận không thể đâm hình nhân Đường Trừng mỗi ngày.
Đợi khi Ôn Hoài An thần thanh khí sảng rời khỏi Nam Dương Hầu phủ, chuyện về Đường Tứ tiểu thư phủ Nam Dương Hầu đun vạc lớn nấu chín vị hôn phu đã sớm bay đầy trời.
Mọi người trợn mắt há mồm, nghị luận ầm ĩ.
“Đường Trừng tiểu thư thật sự là gan lớn, dám nhục nhã Ôn thế tử như vậy, đã vậy Ôn thế tử còn nhịn xuống hết lần này đến lần khác, thật khiến người ta khó tin mà.”
“Ai bảo Ôn thế tử có con nối dõi gian nan chứ, Đường Tứ tiểu thư cũng chỉ là ỷ vào cái cục thịt trong bụng đó thôi, nếu không có nó thì có khi đến mạng cũng chẳng còn.”
“Dù không có cục thịt đó thì nàng còn có Nam Dương Hầu che chở đâu, cuộc sống trôi qua cũng vẫn tốt hơn mấy tên dân đen thấp cổ bé họng như chúng ta.”
“Đúng vậy, Đường Tứ tiểu thư này làm trời làm đất nhưng mà mệnh lại rất tốt, thật khiến cho người ta ghen ghét mà!”
“Đồng tình cho Ôn thế tử.”
“Ôi, các người nói xem Đường Tứ tiểu thư làm trời làm đất như vậy, Trấn Quốc Công phủ có thể đến từ hôn hay không?”
“Hẳn là không thể đâu, Đường Tứ tiểu thư nàng còn mang trong mình đứa nhỏ của Ôn thế tử mà.”
“Khó nói lắm.”
“Không ai chú ý đến cường thể dược tề sao, thứ này có tốt hay không?”
“Ha ha, ngươi không biết sao, hiện tại khắp kinh thành đều truyền cả rồi, mấy cái đơn thuốc hay quá trình luyện chế thứ thuốc đó ai ai cũng biết hết, ta có một thân thích làm việc trong tiệm thuốc lớn, đại phu của cửa hàng bọn họ nói rằng đại phu của Tể Hòa Đường nói không sai, nếu dựa theo phương thuốc và trình tự luyện chế đó thì cường thể dược tề này sẽ không có hiệu quả gì, chỉ là đồ dởm thôi.”
“Nam Dương Hầu và Đường Tứ tiểu thư lại bảo lão đại phu của Tể Hòa Đường nói dối về hiệu quả của dược tề, lại không ngờ Đường Tứ tiểu thư lạ ngu ngốc luyện chế dược tề trước mặt mọi người, khiến cho đơn thuốc bị phơi bày trước bàn dân thiên hạ, làm cho thanh danh tốt bao năm nay của lão đại phu bị hủy hoại.”
“Cũng không biết người này nghĩ gì mà lại che giấu lương tâm để nói mấy lời bịa đặt đó, không phải sao, giờ đều biến thành trò cười, già đầu rồi mà không giữ được thanh danh, về sau còn ai dám tìm vị đại phu kia xem bệnh chứ.”
“Đúng vậy đúng vậy.”
“…”
Bách tính ở kinh thành hưng phấn tám chuyện bát quái, đối với việc Đường Tứ tiểu thư thỉnh thoảng lại nháo ra việc chê cười, bọn họ đã thấy mãi thành quen, lấy làm đề tài trà dư hậu tửu là để buông lỏng chút tâm tình là được rồi chứ không có nhiều ác cảm lắm, bất quá cũng chỉ là một tiểu thư bị chiều hư thôi.
Ngươi nói là Đường Tứ tiểu thư ngang ngược, tùy hứng, vô tri ngu xuẩn, vì tư lợi hư vinh mà thấy người sang bắt quàng làm họ, ức hiếp các quý nữ khác sao?
À, vậy thì cũng không có quan hệ với những dân chúng bọn họ đâu.
Người ta lại không cướp đoạt ruộng đất, giết người phóng hỏa, so với những kẻ mặt ngoài thiện lương nhưng sau lưng làm đủ trò độc ác thì tốt hơn rất nhiều rồi.
Khác với dân chúng chỉ buôn cho sướng mồm thì các phú hộ quyền quý ví dụ như phu nhân Nam Dương Hầu Trương thị thì lại ôm tâm lý may mắn lặng lẽ luyện chế cường thể dược tề.
Nhưng đều không ngoại lệ, ai cũng thất bại tràn trề.
Trong lòng bọn họ dồn dập khinh bỉ mỉa mai Nam Dương Hầu sủng một thứ nữ đến choáng váng, dĩ nhiên lại cùng lão đại phu của Tể Hòa Đường giở trò dối trá lừa gạt trắng trợn như vậy.
…
Kiến An Bá phủ
Liễu Cẩm Đồng không nghĩ tới ả ngu xuẩn Đường Trừng kia lại biết tìm đường chết như thế, giày vò ra cái dược tề quỷ gì đó nhưng hết lần này đến lần khác, Nam Dương Hầu và Ôn thế tử lại phối hợp cùng nàng ta, Liễu Cẩm Đồng nhớ lại kiếp trước Đường Trừng làm mưa làm gió trong phủ Tứ Hoàng tử, đáy mắt dần dần hiện lên một tia lệ khí.
Lại là như vậy, lại là như vậy, lại là như vậy!
Liễu Cẩm Đồng cắn cắn môi dưới, tay siết chặt lại.
Ai cũng dung túng tên Đường Trừng ngu xuẩn kia.
Tứ Hoàng tử như thế, Ôn thế tử cũng như vậy.
Đáng tiếc hiện tại không thể trả thù Đường Trừng, hừ, mỗi lần nghe thấy tin tức ả ngu xuẩn kia lại giày vò tìm đường chết thì Liễu Cẩm Đồng vừa thoải mái trong lòng vừa bực bội không thôi.
Đều do San Hô vô dụng kia.
Nếu như sớm một chút phá hỏng đứa nhỏ của Ôn thế tử thì Đường Trừng đâu thể không kiêng nể gì cả như vậy?
Liễu Cẩm Đồng từ khi trùng dinh đến giờ luôn thuận nước xuôi gió thu thập kẻ thù, hết lần này đến lần khác lại vấp ngã trước mặt một kẻ mà nàng coi thường nhất, mọi tính toán của nàng đều thất bại.
Loại cảm giác này thật quá biêt khuất* mà.
*biệt khuất: ức chế
“Thời gian còn dài, Đường Trừng, ngươi cứ chờ xem.”
Liễu Cẩm Đồng không cam lòng đem Đường Trừng không ngừng nhảy ra xoát độ tồn tại vứt ra khỏi đầu, chuyên tâm thu thật những kẻ thù khác.
Quý nữ không thích Đường Trừng giống Liễu Cẩm Đồng còn có rất nhiều, các nàng hận không thể đâm hình nhân Đường Trừng mỗi ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.