Xuyên Thành Pháo Hôi Dễ Mang Thai Trong Truyện Trọng Sinh
Chương 45:
Cửu Nguyệt Vi Lam
17/06/2024
***
Đương Trừng mắt trợn chừng lên, gương mặt tinh xảo cũng tràn đầy sát khí.
“Hài tử của ta, ai dám nói này nói kia!”
“Thân phận cái thứ này, đứng trước thực lực tuyệt đối thì cũng không chịu nổi một kích!”
Nàng có cường thể dược tề, lại còn có thể thuật, vè sau con của nàng khẳng định sẽ có giá trị vũ lực nghịch thiên, tùy tiện cũng có thể kiến công lập nghiệp ở biên quan, vớt chút là được chức danh tương đương với Đại tướng quân.
Đương Trừng nói xong, bàn tay tinh tế trắng nõn bỗng nhiên vỗ mặt bàn, bộp một tiếng, mặt bàn thủng mấy cái lỗ nhỏ.
Ôn Hoài An: “…”
Bốn đại nha hoàn trợn mắt há mồm, gian nan nuốt một ngụm nước bọt, tiểu thư… tiểu thư giống như đã biết thành quái lực bà bà rồi!
“Hiện tại khí lực này còn tạm được, bất quá ta đã nhờ cha thu thập các bí tịch võ công, sau khi sinh đứa nhỏ xong, ta sẽ luyện võ!”
Đương Trừng nhìn cái bàn chỉ thủng mấy lỗ mà bất mãn nói, còn có, tay nàng thật đau nha.
Phải nhịn!
Nàng vẫn là quá yếu rồi.
Ôn Hoài An nheo mắt.
“Một tiểu thư Hầu phủ như nàng luyện võ làm cái gì?”
Không có vũ lực đã biết giày vò như thế, có vũ lực vào thì chẳng phải nàng ấy sẽ muốn lên trời luôn sao?
Ôn Hoài An đau đầu nghĩ.
Đương Trừng kín đáo vuốt vuốt tay rồi hùng tâm khí tráng nói: “Đương nhiên là vì không muốn bị người ta khi dễ.”
Quan trọng nhất chính là nàng không quen, không có cảm giác an toàn.
Bốn đại nha hoàn: “…”
Ôn Hoài An nghẹn một hơi, đột nhiên phát hiện động tác nhỏ đang bóp tay của Đương Trừng, hắn nhớ đến một việc, trước đó vì phá thai mà Đương Trừng tình nguyện uống thứ thuốc đắng không thể tả kia chứ không dám tự giày vò bụng nhỏ của mình, yếu ớt, sợ đau cực kì, Ôn Hoài An tâm tư khẽ động, lập tức có chủ ý.
“Đương Trừng, luyện võ rất mệt mỏi, rất vất vả, còn hay bị thương, nàng xác định sẽ chịu đựng được sao?”
Đương Trừng nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một vòng chần chờ.
Tu luyện thể thuật xác thực rất thống khổ.
Kỳ thực Đương Trừng cũng giống nguyên chủ, yếu ớt, sợ đau vô cùng.
Cấp bậc thể thuật kiếp trước của nàng là cùng dược tề bồi lên, không đau không ngứa, nhưng đáng tiếc nàng lại không biết luyện chế mấy cái dược tề cao cấp kia.
Cái đường tắt này đã không thể đi được nữa.
Đương Trừng nghĩ nghĩ, quý nữ của cái triều đại này đều yếu ớt, mong manh, với khí lực hiện tại của nàng chắc cũng đủ để đối phó rồi.
Nghĩ vậy, Đương Trừng cũng không xoắn xuýt nữa.
“Được rồi, ta cũng đã lỡ mất thời kì luyện võ tốt nhất rồi, luyện thì cũng không luyện thêm được gì, liền kệ vậy, về sau để đứa nhỏ luyện võ cũng được, coi như hoàn thành giấc mộng của ta.”
Ôn Hoài An nghe Đương Trừng cưỡng ép tìm cớ để từ bỏ luyện võ thì im lặng cười cười, tâm tình có chút vui sướng mà nhấp một ngụm trà.
“Đường Tứ tiểu thư, hiện tại thân thể ta đã tốt lên, phụ thân ta đang chuẩn bị mưu cầu cho ta một chức quan ở Binh bộ, ta sẽ tận lực kiếm thời gian để sang đây xem nàng cùng đứa nhỏ.”
Miễn cho nàng nhân lúc hắn không chú ý liền tìm bố dượng cho con của hắn.
Nếu nhưu có thể đính hôn một lần nữa thì tốt rồi.
Hắn có thể khẳng định bên hắn không có vấn đề, có phụ thân ủng hộ, mẫu thân có phản đối cũng vô dụng.
Nhưng mà Đường Tứ tiểu thư nàng lại không nguyện ý.
Ôn Hoài An trong lòng khó chịu lại cảm thấy bất dắc dĩ, hắn chỉ có thể đi quanh co lòng vòng ngăn cản Đương Trừng đi tai họa những thanh niên tài tuấn khác.
“Chúng ta đều đã từ hôn, coi như ngươi là cha của đứa nhỏ thì vẫn nên đến đây ít thôi, bằng không sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng của những thanh niên tài tuấn kia đối với ta, cái này không tốt đâu.”
Đương Trừng một mặt ghét bỏ nói.
Gương mặt tuấn tú của Ôn Hoài An lại bắt đầu đen xì hết cả.
Không nghĩ tới đường đường là thế tử Trấn Quốc Công phủ như hắn lại có ngày bị người ta ghét bỏ.
Nhất là cái người ghét bỏ này không chỉ có tính tình kiêu căng mà thanh danh còn rất tồi tệ.
Bốn đại nha hoàn: “…”
Lúc này, một nha hoàn tiến vào bẩm báo Đương Hâm tới.
Đương Trừng nhăn mi nói: “Nàng ta tới làm gì, không gặp, ta đang bận rộn đâu.”
Ai ngờ, Đương Hâm lại mang theo nha hoàn trực tiếp xông vào.
Đương Trừng mắt trợn chừng lên, gương mặt tinh xảo cũng tràn đầy sát khí.
“Hài tử của ta, ai dám nói này nói kia!”
“Thân phận cái thứ này, đứng trước thực lực tuyệt đối thì cũng không chịu nổi một kích!”
Nàng có cường thể dược tề, lại còn có thể thuật, vè sau con của nàng khẳng định sẽ có giá trị vũ lực nghịch thiên, tùy tiện cũng có thể kiến công lập nghiệp ở biên quan, vớt chút là được chức danh tương đương với Đại tướng quân.
Đương Trừng nói xong, bàn tay tinh tế trắng nõn bỗng nhiên vỗ mặt bàn, bộp một tiếng, mặt bàn thủng mấy cái lỗ nhỏ.
Ôn Hoài An: “…”
Bốn đại nha hoàn trợn mắt há mồm, gian nan nuốt một ngụm nước bọt, tiểu thư… tiểu thư giống như đã biết thành quái lực bà bà rồi!
“Hiện tại khí lực này còn tạm được, bất quá ta đã nhờ cha thu thập các bí tịch võ công, sau khi sinh đứa nhỏ xong, ta sẽ luyện võ!”
Đương Trừng nhìn cái bàn chỉ thủng mấy lỗ mà bất mãn nói, còn có, tay nàng thật đau nha.
Phải nhịn!
Nàng vẫn là quá yếu rồi.
Ôn Hoài An nheo mắt.
“Một tiểu thư Hầu phủ như nàng luyện võ làm cái gì?”
Không có vũ lực đã biết giày vò như thế, có vũ lực vào thì chẳng phải nàng ấy sẽ muốn lên trời luôn sao?
Ôn Hoài An đau đầu nghĩ.
Đương Trừng kín đáo vuốt vuốt tay rồi hùng tâm khí tráng nói: “Đương nhiên là vì không muốn bị người ta khi dễ.”
Quan trọng nhất chính là nàng không quen, không có cảm giác an toàn.
Bốn đại nha hoàn: “…”
Ôn Hoài An nghẹn một hơi, đột nhiên phát hiện động tác nhỏ đang bóp tay của Đương Trừng, hắn nhớ đến một việc, trước đó vì phá thai mà Đương Trừng tình nguyện uống thứ thuốc đắng không thể tả kia chứ không dám tự giày vò bụng nhỏ của mình, yếu ớt, sợ đau cực kì, Ôn Hoài An tâm tư khẽ động, lập tức có chủ ý.
“Đương Trừng, luyện võ rất mệt mỏi, rất vất vả, còn hay bị thương, nàng xác định sẽ chịu đựng được sao?”
Đương Trừng nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một vòng chần chờ.
Tu luyện thể thuật xác thực rất thống khổ.
Kỳ thực Đương Trừng cũng giống nguyên chủ, yếu ớt, sợ đau vô cùng.
Cấp bậc thể thuật kiếp trước của nàng là cùng dược tề bồi lên, không đau không ngứa, nhưng đáng tiếc nàng lại không biết luyện chế mấy cái dược tề cao cấp kia.
Cái đường tắt này đã không thể đi được nữa.
Đương Trừng nghĩ nghĩ, quý nữ của cái triều đại này đều yếu ớt, mong manh, với khí lực hiện tại của nàng chắc cũng đủ để đối phó rồi.
Nghĩ vậy, Đương Trừng cũng không xoắn xuýt nữa.
“Được rồi, ta cũng đã lỡ mất thời kì luyện võ tốt nhất rồi, luyện thì cũng không luyện thêm được gì, liền kệ vậy, về sau để đứa nhỏ luyện võ cũng được, coi như hoàn thành giấc mộng của ta.”
Ôn Hoài An nghe Đương Trừng cưỡng ép tìm cớ để từ bỏ luyện võ thì im lặng cười cười, tâm tình có chút vui sướng mà nhấp một ngụm trà.
“Đường Tứ tiểu thư, hiện tại thân thể ta đã tốt lên, phụ thân ta đang chuẩn bị mưu cầu cho ta một chức quan ở Binh bộ, ta sẽ tận lực kiếm thời gian để sang đây xem nàng cùng đứa nhỏ.”
Miễn cho nàng nhân lúc hắn không chú ý liền tìm bố dượng cho con của hắn.
Nếu nhưu có thể đính hôn một lần nữa thì tốt rồi.
Hắn có thể khẳng định bên hắn không có vấn đề, có phụ thân ủng hộ, mẫu thân có phản đối cũng vô dụng.
Nhưng mà Đường Tứ tiểu thư nàng lại không nguyện ý.
Ôn Hoài An trong lòng khó chịu lại cảm thấy bất dắc dĩ, hắn chỉ có thể đi quanh co lòng vòng ngăn cản Đương Trừng đi tai họa những thanh niên tài tuấn khác.
“Chúng ta đều đã từ hôn, coi như ngươi là cha của đứa nhỏ thì vẫn nên đến đây ít thôi, bằng không sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng của những thanh niên tài tuấn kia đối với ta, cái này không tốt đâu.”
Đương Trừng một mặt ghét bỏ nói.
Gương mặt tuấn tú của Ôn Hoài An lại bắt đầu đen xì hết cả.
Không nghĩ tới đường đường là thế tử Trấn Quốc Công phủ như hắn lại có ngày bị người ta ghét bỏ.
Nhất là cái người ghét bỏ này không chỉ có tính tình kiêu căng mà thanh danh còn rất tồi tệ.
Bốn đại nha hoàn: “…”
Lúc này, một nha hoàn tiến vào bẩm báo Đương Hâm tới.
Đương Trừng nhăn mi nói: “Nàng ta tới làm gì, không gặp, ta đang bận rộn đâu.”
Ai ngờ, Đương Hâm lại mang theo nha hoàn trực tiếp xông vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.